Chap 6 : Thất Vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả trường nín lặng nhìn bà ta từ từ bước lên sân khấu. Không một ai dám hó hé một lời nào cả. Lộc Hàm kinh hoàng đứng chết trân tại chỗ. Ánh mắt khủng khiếp của bà ta như đang cố soi tận đáy tâm can cậu. Cậu hồi hộp và lo sợ không biết bà ta sẽ làm gì mình. Cậu và Ngô Thế Huân về mới thoát nạn giờ lại vướn vô chị già này. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà. Nhưng không biết vì xúc động vì được gặp con dâu hay sao đó mà chị ấy bước hụt chân. Xém chút nữa là chị ấy đã lăn từ trên sân khấu lăn xuống rồi. Cả trường không sao kiềm nổi tiếng cười. tụi nó cười một cái hì muốn sập trường. Dù đã cố gắng nịn nhưng Lộc Hàm vẫn không thể không bật cười.

- Hahahahaha!!!!

Nhưng ngay sau đó cậu ước gì mình chưa bao giờ cười. Thật tình thì cậu sẽ hối hận nhanh lắm. Ngay lập tức chị ấy lấy lại dáng vẻ uy nghi. Cả trường cũng lập tức nín bặt. Chị ấy tiến lại gần Ngô Thế Huân và nói giọng dịu dàng nhưng vẫn đầy vẻ nguy hiểm.

- Lúc nhận được thông báo của trường mẹ đã rất ngạc nhiên…

Ánh mắt bà chuyển sang Lộc Hàn. Cậu bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh.

- Mẹ đã thắc mắc không biết thằng bé nào đủ khả năng làm cho con trai mẹ phải gắng bó trong một thời gian dài như vậy!

Ngô Thế Huân rên rỉ :

- Mẹ à…

Nhưng bà ta phớt lờ anh.

- Giờ mới được tận mắt nhìn thấy. Quả thật cũng xinh trai lắm!

Lộc Hàm ngượng ngùng cúi mặt xuống.

- Cảm…cảm ơn…

Vẫn với cái giọng đầy mật ngọt đó bà ta tiếp tục nói

- Hôm nào mời cháu về nhà chơi! - Rồi ngay lập tức bà quay sang Ngô Thế Huân nói với giọng khác hẳn. - Tốt nhất là con nên đưa nó về nhà vào cuối tuần! nghe không?

Ngô Thế Huân lí nhí đáp:

- Dạ…

Nếu không phải cũng quá run sợ trước bà ấy thì Lộc Hàm đã phì cười rồi. Cậu chưa bao giờ thấy Ngô Thế Huân lại khép nép như thế trước bất kì ai. Lúc nào hắn cũng tỏ ra tự cao tự đại không coi ai ra gì hết. Xem ra người đàn bà này cũng không phải loại vừa rồi. Bà ta nhìn cậu lần cuối trước khi quay lại với thầy hiệu trưởng.

- Nhờ thầy trông chừng giúp nó!

Thầy hiệu trưởng nở một nụ cười với bà ta rồi nói:

- Đương nhiên! Đó là trách nhiệm của tôi mà!

- Tôi rất yên tâm khi nghe ông nói vậy! Liệu tôi có thể nói chuyện với ông một chút được không?

- Ồ! Dĩ nhiên là được chứ!

Rồi thầy quay lại nói với tất cả đám học trò vẫn còn đang ngơ ngác.

- Tất cả giải tán! Buổi lễ kết thúc tại đây!

Đám học sinh không dám nói một lời nào cả. Chúng vội vả đứng dậy rời khỏi khuôn viên trường ngay lập tức. Lòng đứa nào cũng thầm thắc mắc không biết người đàn bà đó là ai mà có thể giải tán một buổi lễ quan trọng như thế chỉ với một câu nói. Lộc Hàm tiến lại gần hỏi Ngô Thế Huân:

- Anh sao vậy?

Ngô Thế Huân lắc đầu nói giọng đầy vẻ hoảng sợ.

- Không xong rồi…

- Cái gì không xong?

- Chúng ta tiêu chắc rồi!

- Là sao?

- Mẹ tôi nhất định sẽ phát hiện ra bí mật này! Đến lúc đó cả tôi và cậu đêu sẽ gặp rắc rối to!

Lộc Hàm rất muốn cười nhưng trước vẻ mặt kinh hoàng của Ngô Thế Huân, cậu biết là Ngô Thế Huân không đùa. Chẳng lẽ bà ta thật sự ghê gớm vậy sao?

Tâm trạng u ám đó vẫn theo Ngô Thế Huân đến tận ngày hôm sau. Mặc dù hôm nay là ngày mà hai khối có tiết sinh hoạt chung nhưng Ngô Thế Huân cũng không vui lên nổi. Cứ 2 tuần một lần, khối Công và Thụ sẽ được học cùng nhau một tiết có tên là giáo dục về tình yêu. Đối với lũ học trò môn học này thật sự rất… nhạt. Nhưng được cái là chúng được ở bên nhau. Nên cho dù giáo viên có nói gì đi nữa cũng chưa chắc đã thẩm thấu vào đầu chúng được 1\3. Lần trước buổi học đã được tổ chức ở khu của Thụ nên giờ khu Công sẽ đảm nhận nhiệm vụ.

Đối với các Công của chúng ta việc dọn dẹp như môt cực hình. Khu của họ luôn đầy rác mặc dù mỗi sáng đều có người quét dọn nhưng đó chỉ là những nổ lực vô ích. Nhưng hôm nay, sự sạch sẽ tràn ngập khắp toàn khu. Sự sạch sẽ này thật sự rất đáng ngạc nhiên. Đó là công sức lao động của toàn thể các anh công trong 3 giờ đồng hồ để đón tiếp các bé thiên thần của chúng ta. Dù rằng thiên thần cũng có lúc trở thành ác quỷ. Khỏi nói cũng biết các anh nôn nóng đến mức độ nào. Những anh đã có couple thì rất mong gặp lại người yêu của mình. Còn những anh công độc thân thì rất muốn nhân cơ hội này để làm quen với một nửa còn lại. Vì thế cho nên từ rất sớm họ đã đến đây để sửa soạn đầu tóc và quần áo sao cho thật bảnh bao. Không khí cứ vui như là ngày hội.

8h sáng các bé thụ bắt đầu điệu đà bước vào "hàng lanh độc thân". Gọi là hành lang độc thân vì nơi đây toàn những anh chưa couple tụ tập. Các bé nhà ta cố hết sức tỏ ra vẻ ngây thơ và nét quyến rũ của mình. Nếu như thấy anh nào ưng ý thì chúng sẽ đứng lại và tỏ vẻ muốn nói chuyện. Đó có thể sẽ là một khởi đầu tốt đẹp cho một chuyện tình thơ mộng.

Lộc Hàm đến trễ. Lúc cậu vừa mở mắt thức dậy thì đã không thấy Ngô Thế Huân đâu. Nhưng cậu không mấy bận tâm. Chắc chắn hôm nay anh ta cũng vào sớm để chuẩn bị đón tiếp mấy em rồi. Có lẽ Lộc Hàn là người duy nhất trong trường mong chờ ngày hôm nay vì tiết học. Lộc Hàm thật sự rất muốn biết tình yêu là gì. Cậu không cần phải chải chuốt điệu đà quá. Cậu chỉ mặc bộ đồ phục như bình thường mà thôi. Không đánh phấn tha son gì cả. Cậu không có thói quen đó. Nếu muốn quyến rũ một ai đó thì chỉ cần dựa vào vẻ đẹp sẵn có của mình là được rồi. Đó là phương châm của Lộc Hàm.

Khi cậu vừa bước vào hành lang mọi ánh mắt đã đỏ dồn về phía cậu. Lộc Hàm nhẹ nhàng mỉm cười và bước đi chậm rãi. Ngay lập tức một anh chàng đã chạy đến đi bên cạnh cậu. Anh ta hỏi nó:

- Em tên gì vậy?

Nhưng Lộc Hàm chỉ cười mà không nói gì cả. Tiếp theo đó một chàng khác lại đi bên cạnh cậu phía bên trái và anh chàng kia đã chiếm mất bên phải rồi còn đâu. Anh ta làm ảo thuật lấy từ tóc của Lộc Hàm ra một bông hồng và tặng cho cậu. Lộc Hàm vui vẻ nhận lấy.

- Làm ơn cho anh biết số điện thoại! - Anh ta van vỉ.

Nhưng Lộc Hàm chỉ cười mà không nói gì cả.

Sau đó một anh năm ba chạy đến. Anh ta quỳ xuống theo kiểu cách rất lịch lãm và chìa tay ra. Lộc Hàm ngạc nhiên đứng lại. Cậu cúi xuống nhìn anh ta với một vẻ thích thú. Anh ta cười  rồi đọc lên một đoạn thơ:

- Đừng vô tình như thế!
Người đẹp của lòng anh!
Ánh mắt ấy đang xâm chiếm tâm hồn anh!
Chỉ cần em mỉm cười! người đẹp ơi! Chỉ cần em mỉm cười!

Và Lộc Hàn mỉm cười. Anh ta ngã bật ra sao với một nụ cười mãn nguyện trên môi. Lộc Hàm đặt lên ngực anh ta bông hoa kia nãy và tiếp tục bước đi.

Từng đám công đứng hai bên nhìn cậu như thể bị thôi miên. Họ xì xầm với nhau đầy phấn khích. Nhưng Lộc Hàm chú ý thấy một đám đặc biệt đông ở phía trước. Rồi từ trong đám đông bước ra một anh chàng khác. Anh ta có một nụ cười tươi nhất mà Lộc Hàm từng gặp nụ cười ấy khoe ra hàm răng trắng tinh và đều tăm tắp. Mái tóc nhuộm màu rất lãng tử. Anh ta không thèm bỏ áo vào quần nhưng cũng chính vì vậy càng làm cho anh ta thêm điển trai hơn. Và điều đáng nói ở đây là trên tay anh ta là một cây đàn ghi- ta. Anh ta tiến tới gần Lộc Hàm mà đôi mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cậu. Rồi anh ta bắt đầu gảy đàn vàng hát ngân vang khắp hành lang. Giọng hát trầm ấm vang lên cùng với những giây điệu vui tươi làm cho Lộc Hàm không thể không mỉm cười với anh ta. Cứ thế anh ta vừa đi theo cậu vừa hát. Chân của anh ta như bước cùng với nhịp điệu. Khi hành lang gần kết thúc anh ta quỳ xuống mà tay vẫn không ngừng đàn và miệng vẫn không ngừng hát. Lộc Hàm đứng lại nhìn anh ta với một niềm vui hiện rõ trên gương mặt tươi tắn.

Khi bản nhạc kết thúc, anh chàng điển trai ấy hôn lên tay cậu một cái. Anh ta ngước lên nhìn cậu và nói:

- Anh tên là Quân!  Nhã Thanh Quân! Anh có thể biết tên em không?

Lộc Hàm  mỉm cười đáp:

- Em là Lộc Hàm ! Cảm ơn anh vì bài hát!

Nhã Thanh Quân vui vẻ nói.

- Không có gì! Hát tặng người đẹp như em là niềm vinh dự của anh mà!

- Và người đẹp đó đã có chủ rồi! { địu mọe đánh dấu chủ quyền nhé :3 }

Ngô Thế Huân vừa nói vừa tiến tới. át khí tỏa ra ngùn ngụt khi anh bước đi. Anh đến bên Lộc Hàm nhanh như tên lửa. Với một vẻ mặt ngang tàn hết chỗ nói Ngô Thế Huân nói:

- Đi theo tôi!

Lộc Hàm cãi lại:

- Không!

- Đi ngay! - Ngô Thế Huân lặp lại với vẻ mặt đầy dọa nạt.

Bất đắt dĩ Lộc Hàm mới phải đi theo Ngô Thế Huân. Nhã Thanh Quân đưa cho đứa bạn bên cạnh cầm giúp cây đàn và chạy theo.

Cánh cửa phòng học đóng lại cái rầm.
Ngô Thế Huân quay gương mặt đầy giận dữ về phía Lộc Hàm và nói lớn:

- Cậu muốn làm mất mặt tôi phải không?

Lộc Hàm cũng hét lên:

- Tôi có quyền nói chuyện với bất kì ai! Ai nghĩ anh là ai mà cấm tôi?

- Tôi là người yêu của cậu!

Vẻ giễu cợt hiện lên trên mặt Lộc Hàm.

- Vậy hả? Nhắc cho anh nhớ nha! Chúng ta chỉ đóng kịch thôi! Đóng kịch đó biết không? Tôi với anh đâu có quan hệ gì?

- Đúng! Dù là vậy! Nhưng trên danh nghĩa tôi vẫn là người yêu của cậu! Mọi người sẽ cười vào mũi tôi khi biết đến người yêu của mình mà tôi cũng không giữ được!

Lần này thì Lộc Hàm không thể chịu đựng nổi nữa. nỗi uất nghẹn trong tim kiềm nén lâu ngày của cậu bùng ra.

- Vậy anh có nghĩ cho tôi không? Lúc anh đi với mấy đứa thụ khác thì sao? Ai nghĩ cho tôi? Hay vì anh nổi tiếng quá còn tôi chỉ là một thằng không ai biết đến nên anh mới có cái quyền đó!?

Ngô Thế Huân đập tay xuống bàn rối quát lên:

- Đó là chuyện của tôi! Tôi chỉ nói chuyện với họ thôi! Chẳng lẽ nói chuyện cũng không được?

- Vậy thì tôi cũng chỉ nói chuyện thôi! - Lộc Hàm vặt lại.

Ngô Thế Huân cười ra một tiếng chua chát. Giọng nó đầy kinh bỉ:

- Nói chuyện hả? Tôi tưởng hắn ta sắp nhào vô hôn cậu đến nơi rồi!

- Nếu vậy thì sao? Thì sao hả?

Ngô Thế Huân khựng lại. Anh cũng không biết phải trả lời Lộc Hàm như thế nào nữa.

- Anh không có tư cách nói thế với tôi! Từ ngày quen biết anh tôi đã không được yên thân ngày nào! Cũng tại anh mà tôi rơi vào tình trạng này! Tại anh hết!

- Ừ! Tại tôi đó! Còn đỡ hơn cậu! Thích được đàn ông ve vãn thế sao không ra đường mà đứng ấy!

Chát!!!

Nước mắt Lộc Hàm tuôn rơi. Ngô Thế Huân có thể nhìn thấy một nỗi thống khổ ánh lên trong mắt của Lộc Hàm. Ánh mắt ấy vụn vỡ bời hàng ngản tia sáng lấp lánh xuyên thấu qua làn nước mắt. Lộc Hàm không nói thêm một lời nào cả. Cậu bước ra khỏi phòng. Nhưng cánh cửa đã bị khóa. Cậu không biết làm gì nữa. Trong cơn hoảng loạn, cậu ngồi xuống trước cửa và khóc nức nở.

Lộc Hàm không thề nào tin được là Ngô Thế Huân lại có thể nói ra những lời như vậy. Những lời xúc phạm ấy làm dậy lên trong tim cậu những nỗi đau mà cậu muốn chôn dấu. Cậu đã có gắng vượt qua mà sống đến giờ. Cậu nghĩ mình đã an toàn. Cậu nghĩ quá khứ sẽ không ám ảnh cậu nữa. Nhưng giờ đây Ngô Thế Huân đã khơi màu nó dậy thêm một lần nữa.

Đúng lúc đó một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.

- Lộc Hàm ! Em tránh ra đi! Anh sẽ cứu em!

Lộc Hàm giật mình và đứng dậy. Cậu vừa lùi về sau thì cánh cửa đã văng khỏi bản lề kèm theo một tiếng rầm chói tai. Nhã Thanh Quân đứng đó với vẻ sững sốt trên mặt. Anh ta chạy đến bên và lau nước mắt cho Lộc Hàm. Xong anh ta quay lại nhìn Ngô Thế Huân đang đứng đó. Ánh mắt anh từ dịu dàng chuyển sang một sự giận dữ điên cuồng.

- Mày không xứng đáng là người yêu của em ấy! - Anh ta gầm lên.

Ngô Thế Huân cũng hét lên.

- Mày tránh xa khỏi cậu ta ngay! Cậu ta là của tao!

- Không! Em ấy không phải của mày! Tao đã nghe thấy hết rồi! từ đây tao sẽ bảo vệ cậu bé này! Mày đừng hòng đụng một ngón tay vào cậu ta nữa!

Ngô Thế Huân nói đầy vẻ thách thức:

- Mày nghĩ mày là ai?

- Tao là Nhã Thanh Quân! Và tao biết mình đã yêu cậu bé này!

- Cậu ta là của tao!

- Tao sẽ bắt mày không còn phun ra những lời ghê tởm như vậy nữa!

Rồi hai người lao vào nhau. Nhã Thanh Quân đè Ngô Thế Huân xuống đất,đấm vào mặt anh. Ngô Thế Huân cố hết sức đạp thật mạnh vào bụng của nó làm Nhã Thanh Quân văng ra ngoài. Ngay lập tức Ngô Thế Huân đứng dậy. Nhã Thanh Quân cũng vậy. Hai người lại lao vào nhau. Ngô Thế Huân cúi xuống né một cúi đấm của Nhã Thanh Quân rồi lên gối vào ngay bụng của nó. Ngay khi Nhã Thanh Quân gục xuống Ngô Thế Huân đắc thắng giơ chân lên. Anh định sẽ đạp lên người Nhã Thanh Quân cho hả dạ thì Lộc Hàm hét lên:

- Dừng lại!

Ngô Thế Huân bằng ánh mắt vô hồn nhìn Lộc Hàm chạy về phía Nhã Thanh Quân. Anh thấy cậu ngồi xuống đỡ Nhã Thanh Quân dậy với gương mặt đẫm nước. Anh cũng thấy Lộc Hàm hỏi han quan tâm đến nó. Và anh thấy Lộc Hàm dìu Nhã Thanh Quân ra ngoài. Lộc Hàm quay gương mặt giờ chỉ còn là ghê tởm lại nhìn Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân đứng đó mà không biết phải làm gì. Mọi thứ trống rổng đến lạ lùng. Niềm vui chiến thắng tan biến không để lại một chút dấu vết nào. Khi Lộc Hàm ra đến cửa Ngô Thế Huân mới thốt lên:

- Đừng đi!

Lộc Hàm ngừng lại một chút rồi vẫn dấn bước. Lộc Hàm rời khỏi căn phòng đó để lại Ngô Thế Huân một mình với sự bất lực và trống rỗng. Anh không biết cái cảm giác này là gì. Anh không hiểu nỗi đau đớn này từ đâu ra. Nhưng rồi Ngô Thế Huân tự nói với bản thân mình.

- Tại sao phải vì cậu ta mà đau lòng chứ? Cậu ta có là gì với mình đâu! ngoài kia có khối em sẵn sàng lao vào vòng tay của mình mà! Mình đâu cần cậu ta! Đúng vậy! Mình đâu cần Lộc Hàm! Không cần Lộc Hàm!

Ngô Thế Huân lấy lại nụ cười của mình rồi cũng bước ra ngoài. Anh hoàn toàn không nhận ra nụ cười của mình đã không còn vẻ tự tin như trước nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro