Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cre:ssvn.com

Tittle : Cô dâu nguyệt thần!

Author : Giangrin167 ( cứ gọi là G hoặc Giang  )

Couple : yulsic, (sẽ phát triển thêm)

Rating : PG 15

Category: thể loại bách hợp tiểu thuyết( có hài hước + romance+ drama+ kiếm hiệp)=> General

Disclaimer : Nhân vật trong fic thuận thiên ( thuận theo au )

Summary : nghịch thiên  cứ đọc sẽ dần thấm thía 2 chữ này khổ ra sao ^__^

Status : đang tiến hành

___________________

Văn án

Thần là đấng tối cao.

Con người phải khiếp sợ và quy phục,

Thần muốn gì, con người phải dâng hiến

Nhưng đến một ngày, một thứ ko mong muốn gửi đến nguyệt thần.

Trải qua muôn trùng gian khó, cuối cùng nguyệt thần lại giữ lấy thứ đó cho riêng mình..mặc cho mệnh người đó có bạc đến đâu!

____________________

Đoạn *1*: Tế!

Trước nay ko bao giờ con người thôi thờ phục thần. Họ thờ thủy thần, hỏa thần, thần nông, ngọc hoàng đại đế, bồ tát,v...v mà quên đi người cai trị bóng tối: nguyệt thần.

Những lời cầu nguyện của dân chúng là cầu được ấm no, hạnh phúc, bội thu, riêng ở một nhà nọ, họ chỉ cầu màn đêm dài ra. Ấy vậy mà nguyệt thần mới nghe thấy rõ những lời thỉnh cầu ấy.

Cô con gái đầu lòng của nhà họ Jung, vốn mắc một căn bệnh kì lạ: sợ ánh sáng. Dung nhan nàng tuyệt sắc, đến liễu, hoa còn phải hờn ghen. Mỗi lúc nàng khẽ chớp một cái là trai trong làng ko ai ko xiêu vẹo. Thế nhưng nàng ít đặt chân ra khỏi cửa, cũng là vì sợ ánh sáng. Dân làng đồn thổi về tiên dung tuyệt sắc của nàng, âu vì làn da trắng muốt, mái tóc màu bạch kim khác người và đôi mắt màu hồng mị lực. Có kẻ nói nàng là con của tiên nữ, vì thương tình mà gửi quá cho đôi vợ chồng nghèo hiếm muộn. Có kẻ thì đàm tiếu rằng nàng là hồ ly, là điềm gở, ám quẻ cho họ Jung. Cũng có người lành miệng chỉ nói chắc nàng mắc một chứg bệnh lạ nào đó. Nhưng hầu hết toàn là xằng bậy.

Quay lại việc thờ cúng và lễ bái, con người bỏ quên nguyệt thần, năm đó màn đêm phủ khắp. Ngọc hoàng thoái thác, để mặc nguyệt thần giăng kín màu đen kịt lên bầu trời. Trước nay nguyệt thần như đối nghịch với ngọc hoàng. Nhắc đến ngọc hoàng, người ta nghĩ đến mặt trời. thản nhiên là mặt trời với mặt trăng trước nay là hai hiện tượng kì vĩ đối chọi nhau đó sao. Trong một vài quan niệm, người ta lầm tưởng ngọc hoàng cai quản cả bầu trời, thâu tóm cả nguyệt cung. Nhưng không. Đúng là xàm! Nguyệt thần có chỗ riêng của nguyệt thần. Sức mạnh và địa vị cũng ngang ngửa với ngọc hoàng. Họ chia nhau mà quản.

Ngày của ngọc hoàng, đêm của nguyệt thần!

Năm ấy Nguyệt thần nổi giận, ngài khua tay cho bóng đêm bủa kín cái làng xấc xược đó , nơi mà nhà họ Jung cư ngụ. Cũng ko hay có phải thần đáp lại ước nguyện cho màn đêm dài ra hay không? Nhưng đêm lấp mất ngày, mùa màng chẳng làm ăn dc gì, dân tình hỗn loạn. Kéo nhau khấn vái, cầu xin nguyệt thần. bệnh tật cũng tự dưng ùa về cái làng đó. Đúng là đại họa.

***

Trong một túp lều tranh tạm bợ gần bên sông. Đây là nơi bé nhỏ cho nhà họ Jung có chỗ che nắng che mưa. 

Một thiếu nữ cầm chiếc lược hoa, chải vào mái tóc óng màu bạch kim của mình. nàng khẽ thưa với mẫu thân:

- chút nữa con đi rồi....

Người đàn bà đứng tuổi thở dài ngao ngán, nhìn con với ánh mắt thương cảm. Tình mẫu tử đâu đó cứ ùa về, ép hai hàng nước mắt hiện ra trên những nếp nhăn.

- Mẹ, xin mẹ đừng khóc, con bất hiếu....lỗi của con ko được ở bên phụng dưỡng mẹ.

Bà ôm lấy đứa con vào lòng. Chiếc lược hoa rơi xuống, mở ra khung cảnh chia li. Chỉ có hai mẹ con ôm nhau khóc. Cha của nàng vì uất ức ko bảo vệ được con, ông cầm cuốc xẻng đi đâu ko rõ. Chỉ biết bỏ nhà mất ngày nay rồi.

nàng đi đâu - đứa con gái duy nhất của nhà họ Jung ?

chẳng là mấy ngày trước, dân làng mời thầy cúng, phù thủy về để cầu cho màn đêm tan biến. Tất cả thầy bói và phù thủy đều chỉ về hướng nhà của nàng. Họ đều nói" Điềm gở, gở lắm, đại họa rồi, mau dâng đứa con gái tóc bạch kim cho nguyệt thần. Không ngài giết hết! Giết hết cái làng này! "

vậy là dân làng răm rắp nghe theo. Họ chăm chăm giữ cái mạng mình, ko tội gì khi phải hi sinh một người, vậy là họ gõ cửa nhà nàng, đòi nàng ra gặp. và cũng suýt bắt trói nàng khi ba mẹ nàng ra can ngăn. Cũng may. nàng khuỵu gối và tự nguyện làm vật tế thần vào đêm hôm nay....

_______

- Châm lửa đi, mau thiêu ả đi, mau lên.

Bọn trai tráng đang khuân thêm củi, bỏ ngỏ chúng ở đó, vội vàng vào đánh lửa. Một tên trong đám hét ra với đám đông xung quanh:

- Muốn chết cháy à, lui ra hết, nhanh lên!

Ồn ào, mọi người tán tụng nhau. có kẻ thở phào nhẹ nhõm, có kẻ thì vẫn nơm nớp lo sợ , sợ " vật tế" không đủ hiệu nghiệm.

Nàng đang bị trói chặt vào một cái cột, xung quanh là rơm rạ, củi khô. Toàn những thứ bắt lửa. làn da mềm mại của nàng bị trầy xước, máu đỏ ứa ra khi cọ vào những chiếc đinh thô kệch trên cột gỗ. Lửa bắt đầu bén dần ra xung quanh. nàng hoảng loạn dãy giụa nhưng vô ích. lệ ứa ra trên khuôn hoa...nàng hét trong tuyệt vọng. Tiếng hét của nàng vỡ òa trong những tiếng hô hào xung quanh.

- CHÁY RỒI, CHÁY RỒI! XIN NGUYỆT THẦN NHẬN LẤY VẬT HIẾN TẾ NÀY.

Có kẻ càng ngu ngốc hơn, nói vẻ trấn an nàng:

- KHÔNG SAO ĐÂU. RỖ XONG CÔ SẼ ĐƯỢC Ở BÊN NGUYỆT THẦN!

" lũ người ngu dốt kia... ta làm ma cũng ko tha cho mấy người" - Nàng đau đớn căm phẫn.

Ngọn lửa bắt đầu lan đến chiếc cột. nàng cố đạp chân. Vô ích. Suy nghĩ trong cùng cực của nỗi tuyệt vọng:

" Nguyệt thần! Ta hận ngươi"

Trong lúc đám đông đang nháo lên. Một cơn gió lạ ập đến. thổi tắt hết đèn, nến. Màu đen kịt phủ hết không gian. Không một ánh sáng. kể cả lửa để thiêu nàng cũng tắt. Dân làng hoảng loạn, trong đó vang lên một tiếng rất rõ.

" NGUYỆT THẦN ĐẾN RỒI...ĐẾN RỒI, QUỲ HẾT XUỐNG!"

Vậy là tất cả mọi người cúi rạp. Riêng nàng. Nàng kinh hãi và kiệt sức đến ngất lịm đi.

Sau đó.. nàng chỉ còn thấy gió mơn trớn trên da nàng, nàng không còn thấy sự nóng rát của những ngọn lửa.

CÓ THẬT NGUYỆT THẦN ĐÃ ĐẾN, ĐỂ ĐƯA NÀNG ĐI???

kết đoạn 1!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic