Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn *2*: Nguyệt thần - Ngọc Hoàng đại đế.

" đốt cháy ả ta đi, đốt đi"

" Không! thả ta ra, lũ người ngu dốt!"

" Lửa cháy rôi!"

" Nguyệt thần! Ta hận người"

" Nguyệt thần đến rồi! ..."

- A A A......A......

Tiếng hét xé trời.

"Khốn khiếp...ta chết rồi ư...không thể nào. Ta còn chưa lấy chồng. còn chưa có lập nghi thất cơ mà!"

Nàng bừng tỉnh. nàng chưa chết! Một loạt những âm thanh hãi hùng dội về tâm trí nàng. Đầu óc nàng quay cuồng. nàng tự trấn tĩnh sờ lấy da thịt mình. Vẫn còn đó, chưa cháy! vậy, nàng hiện đang nghỉ tại nơi nào?

Khi đã kịp nhận ra mình còn sống, nàng mới run run ôm lấy đôi vai, đánh mắt ra xung quanh để kiểm định. 

Đây là một nơi quá lộng lẫy, ánh kim của những cây cột vàng trong phòng rọi lại, nàng nheo mắt. Những cây cột vàng chạm khắc tinh xảo. nàng gạt tấm chăn phủ trên người, tiến đến chạm lấy những khuôn hình điêu khắc đó. Những hoa văn con rồng, con phượng, hòa quyện lấy nhau. tạo ra một bản khắc hài hòa. Phải nhìn kĩ lấy thì mới biết đâu là rồng, đâu là phượng. Sự tinh hoa này ở trần gian nàng chưa từng ngắm qua. Nó mang một mị lực khó tả, hút hồn đến mức muốn chạm vào. Cái lạnh của vàng ròng làm nàng giật tay lại. Nàng cảm giác như con rồng trong hoa văn suýt nghiến lấy ngón tay thon thả của mình. Như thể nó nói " người phàm như mi không được động vào ta"

Suy nghĩ thoáng qua đó làm nàng nổi giận. nổi giận một cách vô cớ và hồn nhiên đá vào cây cột đó. Sợ ai đó nhìn thấy hành vi của mình, nàng quay đầu rón rén để khảo lại. Thật may cho nàng là không có ai. (  chết cười mều )

Với đầu óc mơ mơ tỉnh tỉnh bây giờ của minh, thì có lẽ nàng chỉ có thể nhận định đúng một thứ " Đây không phải là trần gian!"

Nàng nhón chân, đẩy cửa phòng. Tiếng két khẽ vang, một chiếc cửa lâu ngày không đóng mở, nó bám bụi lên cả tay nàng. Không cảm thấy sợ hãi chút nào. chẳng có gì ngăn nổi nàng khám phá thềm hoa hiện trước mắt. Không một bóng người, im lặng đến kì diệu.

" Dù sao thì ta cũng đã chết một lần rồi, khi không có cảnh đẹp, ngại gì ko thưởng lãm"

vậy là nàng bắt đầu một cuộc du ngoạn của riêng mình.

nàng chẳng hề biết rằng: ĐÂY HOÀN TOÀN KHÔNG PHẢI NGUYỆT CUNG!

____________________

- Thưa Ngọc Hoàng, có.....

Vắt nửa thân mình trên bệ vàng, tay áo của long bào vẩy ra:

- Cho vào đi!

Câu chưa dứt. luồng không khí bỗng trở lên lạnh toát. Âm khí như thể tràn vào. Nó trấn cả ánh hào quang đang tỏa xung quanh Ngọc Hoàng. Cả gian phòng như bị độc chiếm bởi người sắp bước vào đó. Kẻ này là ai. Là ai mà dám lộ khí lấn át cả Ngọc hoàng.

Một tà áo đen vắt qua bậc cửa, nhẹ nhàng tiến vào, người đó khẽ nghiêng đầu:

- Ngọc hoàng!

Cái nghiêng đầu thay cho câu chào. Chỉ nghiêng đầu mà không hề cúi đầu. kẻ này ắt không phải dưới trướng Ngọc Hoàng. Hành vi của y khẳng định y bằng vai phải vế. Và việc để lộ khí như vậy chứng tó y chẳng tôn trọng " chủ nhà" một tấc nào. 

Ánh sáng trong phòng cũng tối dần lại. kẻ hầu người hạ nhìn vào khiếp sợ. Y phẩy tay, bọn chúng lập tức lui ra ngoài, ko một tiếng động. Y đuổi người của ngọc hoàng như thể là của y vậy....hành động thách thức... Ngọc Hoàng khé nhăn mày. Xong cơ mặt lại dãn ra, tạo ra một luồng khí trấn song với âm khí y tỏa ra. Trong phòng nóng lên căng thẳng. Chưa mở lời mà đã như muốn làm vạn vật vỡ tung.

- Ngọc hoàng biết ta đến đây là để làm gỉ, đúng không? - Y nhếch mép ngọt lịm.

- Làm gì?

Đuôi áo của y tốc lên, khuôn mặt lạnh tanh, ẩn lấp trong bóng tối, nhưng dám chắc kình lực vừa bộc phát. y hẳn đang phẫn nộ. Kiên nhẫn tiếp tục:

- Giao cô gái người phàm đấy cho ta!

Ngọc hoàng bỗng đập mạnh tay vào bệ vàng, cười mỉa mai:

- Một trò đùa của lũ khỉ ngu dốt! Chúng nghĩ Nguyệt Thần là nam nhi sao? ha haha, ta thật sự không nhịn nổi cười.

Giọng điệu mỉa mai của ngọc hoàng muốn kích động để Nguyệt thần phân nộ, xong không thuận theo ý định. Nguyệt thần dịu lại bình thản:

- Mục đích hiến tế là gì? Ta không quan tâm. Người dân dâng cho ta, ta nhận.

Rồi nguyệt thần kéo tà áo, tiến đển chậu hoa lan gần bệ vàng, siết lấy một cành hoa, rồi khẽ khàng:

- Mà dù ta có không nhận. Cũng không dám làm đến tay Ngọc Hoàng ra nhận hộ...

Dứt câu, lập tức cành gãy gập, cả nhánh hoa lả xuống, từng bông khô quắp vào như bị rút hết sự sống. Cây hoa lan hồ điệp trắng tinh khôi giờ đen thui lại. Lạnh xương sống. Đó là chậu hoa mà ngọc hoàng vừa cho trưng để ở đại sảnh. Ngọc hoàng thực sự ưng ý chậu hoa đó!

- Ngươi....- miệng lỡ thốt, ngọc hoàng tiếp - Hãy biết điều, nguyệt thần, ta đã quá nể mặt ngươi rồi.

- vậy thì nể cho chót, đừng chơi khăm như vậy, như vậy đâu phải quân tử. Đúng không? - Đến lượt Nguyệt thần mỉa mai.

Nguyệt thần bắt đầu nói cho khỏa " tấm lòng" của Ngọc hoàng đại đế:

- Thôi nào, người có muôn vàn tiên nữ vây quanh, sao lại để ý đến một cô gái người phảm. Miếng thịt thừa mà người cũng định gắp mất sao? Chúng ta là anh em cơ mà?

Y tiến lại gần bệ vàng hơn chút nữa, ghé sát tai Ngọc Hoàng thì thầm một câu gì đó. Sắc mặt trên bệ vàng tái đi, tâm thần phân định, lập tức động thủ. Ngọc hoàng vận kình bất ngờ, lực nhằm vào Nguyệt thần, khí mạnh phát ra ngoài sảnh hơn chục thước, thiên binh lập tức ùa vào, bủa vây chật kín căn phòng. Nguyệt thần phá lên cười lớn giữa vòng vây:

- Ta đến đây không có ý đánh nhau! Ngọc hoàng phản ứng thái quá đấy!

Trên bệ vàng không nhúc nhích, không phản ứng, im lặng trong tích tắc, lập tức phẩy tay cho binh sĩ ra ngoài, ngọc hoàng kéo lại vạt áo, nói:

- Ta nhường cho ngươi bầu trời một tháng để ngươi lộng hành. Nguyệt thần, nói gì thì nói, ngày vẫn hơn đêm!

- " nhường" ? Chẳng phải ngọc hoàng muốn trần gian căm ghét ta hay sao? - Nguyệt thần cứ bình tĩnh, đi từng bước đến tâm can được cho là non nớt kia.

Ngọc hoàng không muốn đôi co chuyện này. Dù sao hiện nay trên thiên thế, Nguyệt thần và Ngọc Hoàng vẫn là hai vị thần tối cao. Cuộc đàm thoại này có lẽ sẽ bị lọt ra ngoài nếu tiếp tục diễn ra. Bàn tay siết chặt trong ống áo, ngài xua tay đồng ý yêu cầu của Nguyệt thần.

Nguyệt thần cũng đạt được mục đích, không muốn đối mặt thêm một khắc nào nữa, liền phất áo theo bóng tối biến mất. Nguyệt thần xuất đi, mà dư âm đáng sợ vẫn còn đọng đâu đó trên chậu lan. Ngọc hoàng đánh nước bọt xuống họng, thở phào nhẹ nhõm.

Ngài không còn mường tượng được, trước đây Nguyệt thần là sư muội đáng tin cậy.

***

Trước đây trên thiên cung vui vẻ lắm, ngày cũng như đêm, các thần lập hội vui lễ với nhau, chúc tụng nhau vào mỗi dịp lễ lớn. Khi đó Ngọc Hoàng đại đế là tối cao. Không một ai dám vô phép, có ý định lật đổ, và cũng ko một thế lực nào sánh bằng. 

Một ngày kia, người dột nhiên băng hà không rõ nguyên do. Đáng nghi hơn cái chết diễn ra khi sự cai quản đang cường thịnh.

Trước khi mất có một chiếu chỉ để lại, có ngọc ấn của ngọc hoàng in lên, Nó chiếu để lại ngai vàng cho nam cả trong dòng họ Kwon lên cầm quyền. Nội bộ thiên cung bắt đầu lục đục vì phe phái. vốn dĩ người mới lên thay không phải là trong hoàng tộc, nhưng vẫn mang họ kwon. Không máu mủ với ngọc hoàng, nhưng ngang nhiên hợp lệ ngồi chễm trệ trên ngai vàng đó. Cả thiên triều chia làm hai phái cũng vì lẽ đó.

Trong hoàng tộc, có một nữ thần là con gái đầu lòng của Ngọc hoàng đại đế cũ. Trước nay chưa lộ diện, nhưng từ khi phụ hoàng mất, nàng ra cai quản Nguyệt cung - một nơi rộng lớn không kém gì với thiên cung. Chính sách đối chọi với tân ngọc hoàng. Nguyệt cung lớn mạnh như bây giờ ắt cũng vì có hai phe, thì một phe là phía của Nguyệt Thần.

Cái chết của phụ thân không bao giờ nguôi ngoai. Nguyệt Thần giam tâm hồn mình lại từ đó, nàng hiện lên với sự tối cao, đáng sợ và lạnh lùng! Không một ai không nể sợ!

__________

Theo chân Nguyệt Thần đến đón cô gái có mái tóc bạch kim kia. Nguyệt thần là con người có tầm nhìn xa trông rộng, nên việc người toan tính gì trong đầu không một ai hay biết. 

Đến đón cô gái người phàm kia vội vã, ắt hẳn nhiều kẻ lấy làm lạ.. 

Nhưng thôi gác lại đã. Giờ cho phép nhãn thần nghỉ ngơi, mai lại kể tiếp câu chuyện thiến thế! 

kết đoạn 2 

 Giờ thì không ai thắc mắc chức phận, địa vị và địa bàn làm ăn của Nguyệt thần nhé ^__^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic