[LONGFIC] Cô Dâu Nguyệt Thần [Chap 3], Yulsic |PG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn *3* Khúc đàn nghịch thiên - lương duyên gắn kết.

Bóng đen lần theo lối của ngự hoa viên, xuyên qua nền đá cẩm thạch, nhanh như một bóng ma vào thẳng trong nội cung. Tự hỏi sao y có thể chắc chắn đây là nơi giam giữ " vệt tế". Y là thần, chẳng có gì qua được mắt y hết, trong khi ngọc hoàng hớt tay trên thì Nguyệt Thần cũng lặng lẽ theo dõi nhất cử nhất động. Là nữ nhi nhưng quả có khí phách, soi ra không thấy y dẫn theo viện binh, mà dám ngang nhiên một thân vào gặp đại đế thiên triêu. Quả là y tin vào sức mạnh của mình thái quá. Hồ không thì Nguyệt thần thực sự là kẻ đáng sợ.

Trên trời cũng phân ngày đêm như hạ giới, lúc này là trời cũng sẩm tối. Nhưng với người chỉ sống nhờ vào màn đêm thì đó lại càng thuận lợi cho việc tìm kiếm. Căn phòng lấp sau cây đào tiên hiện ra, phong rêu bao trùm, chưa đặt chân đến gần mà đã thấy như có hàng tá bụi. 

Ngọc hoàng quả muốn chơi khăm, dám giam vật tế dân chúng dâng cho Nguyệt Thần vào cái nơi tệ bậc nhất thiên cung này. Nguyệt thần bản tính sâu sắc, hành xử cân nhắc, không lấy làm mấy tức giận. Tiếp tục tiến đến gần sân hiên của căn phòng đó.

Bỗng một tiếng đàn nổi lên. Giật mình, Nguyệt thần quay phắt sang bên phải. Ngồi giữa vườn hoa, trên hòn đá mài là một nữ nhi với mái tóc màu bạch kim.

Nguyệt thần trong tức khắc trơ ra, mái tóc như hút hồn người khác, nó y như một cái đuôi của hồ ly vậy, mê lực kì diệu. 

.................

........

Sáp sáp thu phong sinh,

Sầu nhân oán ly biệt.

Hàm tình lưỡng tương hướng,

Dục ngữ khí tiên yết.

Bi lai khước nan thuyết.

Biệt hậu duy sở tư,

Thiên nhai cộng minh nguyệt.

tức

Gió thu nổi gấp gấp

Người buồn oán hờn vì ly biệt.

Chan chứa tình khi đối diện nhau,

Muốn nói đã nghẹn lời.

Lòng cuộn ngàn muôn mối,

Buồn khổ mà khó nói thành lời.

Chia tay rồi chỉ còn nỗi nhớ,

Hai phương trời cùng chung một ánh trăng.

Tiếng đàn như ai oán, xót xa nỗi biệt ly. Nguyệt thần khẽ rung động, tiến lại nhẹ nhàng để ngắm người con gái ấy. Ôi...quả là tuyệt sắc giai nhân, trước nay tìm ở thiên giới cũng chỉ có được một hai tiên nữ khuôn hoa như ngọc đến nhường kia. Vẻ đẹp sáng hơn cả ánh nguyệt. Trăng đêm nay dấu trong tay áo của Nguyệt Thần, nhường lại cho người con gái phàm trần ấy.

Nàng đẹp quá. Gió mùa thu lay qua cành đào, vô tình thổi lá đào phất phơ quanh bên nàng. Nàng say sưa khúc nhạc thiên sầu, lệ khẽ rơi hay hạt ngọc đang rơi. Đôi vai trắng ngần lộ ra, để mặc cho cơn gió thu mơn trớn. Tấm da thịt của người phàm đấy ư? Đôi chân thanh mảnh tựa như liễu là của người phàm đấy ư? Nếu thực sự là người phàm. thì bây giờ trăm kẻ trên thiên giới, nguyện làm đôi hài, ôm ấp đôi chân mỹ miều đó.

" nàng là ai ? " - Câu hỏi bộc phát. kéo Nguyệt Thần muốn tiến gần hơn. Chân nhỡ đạp vào một cành đào khô gãy gần đó.

" crắc" - Tiếng gãy của gỗ khô vang lên. dây dàn vụt đứt. mở ra khung cảnh gặp gỡ. Ánh mắt chạm nhau, khúc nhạc dừng nhưng lòng người đang tưng bừng một nốt nhạc mới. 

- Ai đấy - nàng vội lấy tà áo che chắn trước ngực, tư thế phòng thủ.

Nguyệt thần bị bóng của cây đào phủ lấy, chỉ để lộ mỗi đôi giáp hai bên vai là vàng ròng. Đôi vai của y khi đeo đôi giáp ấy trở nên tráng kiện và vạm vỡ hơn hẳn. Nhưng đó cũng chỉ là áo giác mắt người phàm. Nàng họ Jung đang tưởng bước ra trong bóng tối sẽ là một nam nhân chứ. Đâu đó trong nàng khẽ run lên nỗi sợ hãi. Phải chăng nàng đang sợ những câu nguyền rủa trong ý nghĩ về nguyệt thần bị phát hiện. Nàng quả quyết kẻ đang nghe tiếng đàn nãy giờ là nguyệt thần. Vì từ lúc nàng chạm ánh mắt người đó, nàng thấy có một mê lực tỏa ra, thần khí bộc phát từ chỗ tối tăm đó.

Tán cây rung động, nàng giật thót lùi lại. Một con khuyển màu trắng muốt hiện ra. O..o Khuyển?

Sao lại là khuyển? Nguyệt thần đâu? Nàng bất ngờ tột độ. Đó không phải là một con khyển bình thường, đôi mắt nó lấp lánh như chứa vạn tinh tú. Khuyển thần, con khuyển của Nguyệt thần sao?

Nàng buột miệng:

- Ngươi...ngươi...chủ ngươi đâu? Nguyệt thần ấy?

Nàng Jung bạo dạn đứng dậy, nhìn lại vào tán cây tối om ấy, không còn thấy bóng dáng đôi giáp vàng nữa! Chắc là tối quá, nàng bị ảo giác chăng. Nàng ngồi xuống bên con khuyển trắng, bất giác vuốt ve lông của nó:

- Ngươi là Khuyển của Nguyệt thần, đúng không ^__^

Con khuyển nhìn nàng một lúc, ánh mắt của nó khó hiểu. 

- Theo ta về với nguyệt thần!

Nàng suýt ngã về phía sau, rồi la lên:

- Trời...ngươi còn biết nói nữa.

- Đừng có ngươi này ngươi nọ, mau leo lên ta, muộn rồi, chúng ta phải về Nguyệt Cung. Không kết giới sẽ đóng.

- Nhưng...nhưng...

Chưa để nàng kịp định thần, dứt lời, con khuyển biến hình. Bây giờ thì nó còn to hơn cả một con bạch mã, nó nghiêng mình để nàng trèo lên. Nàng lúng túng, không biết leo lên sao. "

"Thôi! ta cứ túm đại lấy lông của con khuyển này để trèo lên" - ( =___="" )

Nghĩ gì làm lấy, nàng nắm một phát cả túm lông trên đầu con khuyển, trèo lên nhanh thoăn thoắt. Con khuyển đau đớn nhảy dựng lên, nó quát:

- grừ! Có yên, có bàn đạp, không leo, đi túm lấy đầu ta...

- Chân ta ngắn, mà ngươi là khuyển của nguyệt thần! Trước sau gì cũng là khuyển của ta thôi!

nàng lấy đâu ra cái dũng khí để mà phát ra những lời như thế nhỉ? Ít nói thật đấy! Nhưng thốt ra câu nào cũng khiến thính giác người ta phải giật mình.

Con khuyển đạp mạnh xuống nền gạch, phóng lên, ra khỏi thiên cung. Vườn hoa lúc nãy h nhìn xuống chỉ còn là một đốm nhỏ. Khi đang bay, con khuyển mới hục hặc cãi lại:

- Khuyển của ngươi? sao ta lại là khuyển của ngươi!

- Vì ta sẽ là cô dâu của nguyệt thần!

Con Khuyển đang bay bỗng cười khanh khách khiến nàng chao đảo. Nó cười chế giễu, nàng đỏ mặt. Lỡ nói rồi, nàng tới luôn:

- này, nhà người không tin hả. Nguyệt thần đã si mê ta rồi đó.

Con khuyển khúc khích cười tiếp:

- À rồi, Nguyệt thần đã si mê ngươi rồi đấy!

......

...

Vậy là trong đêm không trăng, nhưng dưới vạn vì sao lấp lánh đính lên trời, một mĩ nhân cưỡi một con khuyển trắng. họ đang tiến về phía Nguyệt cung. dọc đường cãi vã, trò truyện vui vẻ giữa thú với người. Chả biết có thật là thú hay không?

Chỉ biết con khuyển trắng này ban nãy đa say sưa tiếng đàn của nàng Jung. Để rồi bây giờ cho nàng cưỡi lên người mình. Trong đầu con khuyển nhớ như in một câu:

"Vì ta sẽ là cô dâu của nguyệt thần!"

Chỉ vì một câu nói buột miệng...mà dẫn đến một mỗi lương duyên. Họa hay may?

Thiên nhãn không bay theo họ nữa, tối rồi, nó về ngủ với ông tơ bà nguyệt. 

kết đoạn 2!

 Cháp này các độc giả tự do tưởng tượng, phán đoán  Tập làm conan 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic