[LONGFIC] Cô Dâu Nguyệt Thần [Chap 4], Yulsic |PG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn *4* : Mỹ nhân rửa hồ mực. ( cảnh 1 )



Bóng con khuyển trắng vút trong đêm, đã gần đến giờ đóng kết giới ở Nguyệt cung. vừa kịp bóng nó cũng in lên mái của một cái chòi canh giữ. Chòi canh thấy thân pháp bất thường, liền đánh động. Lính gác chạy ra trấn thủ phía ngoài thành, không cho con khuyển vào, một vị râu tóc bạc trắng giữa đám lính bước ra trước con khuyển. Mắt lão như một vết mực quá tay, vậy mà lão còn nheo thêm đôi mắt híp, để nhìn cho rõ con khuyển và cô gái vô tư ngồi trên nó.

Bọn lính gác hùng hùng hổ hổ, dơ đao dơ kiếm nạt hồn người, khiến nàng Jung hơi bất thần, đoạn nàng cứ túm lấy đầu con khuyển, giật qua giật lại để nó làm gì bảo vệ nàng. Cơ mà nó cứ đứng yên, đến lúc vị râu dài ra tiếp truyện, Khuyển mới nhúc nhích. Đám lính toàn những tên tai to mặt lớn, vạm vỡ, nhưng từ khi nàng Jung thấy lão xuất hiện, bọn chúng đều sợ lão một phép, ko dám hung hăng. lão nhìn khuyển ít lâu. Lão với khuyển lầm bầm cái gì đó. Rồi lão vuốt râu quay qua nhìn nàng. lão từ tốn kính cẩn:

- Chào tiểu thư, nghênh tiếp tiểu thư vào Nguyệt Cung!

Bấy giờ biết mình được an toàn, lại được một người đức cao vọng trọng ra nghênh đón vào Nguyệt Cung, nàng Jung thản nhiên hất hàm đám lính, tuột xuống khỏi khuyển. Khuyển ta thu mình lại thành hình dạng nhỏ nhắn, đánh mắt ra vị râu trắng. Hàm ý gì đó khó hiểu. Nàng không mấy để ý. nàng ngước lên để chiêm ngưỡng sự vĩ đại và long lanh của Nguyệt cung. Nó khác xa Thiên cung. Tất cả hoa văn họa tiết ở đây đều là hình ảnh hoa lá, lấy thiên nhiên làm chuẩn mực. Ở nguyệt cung, nàng thấy dễ thở hơn. ít nhất thì nàng sẽ không còn phải đá vào cái cột hình con rồng đáng ghét.

Nguyệt cung quả là chốn tiên cảnh. Giả cho có một cảnh vật nào tuyệt sắc nhất thế gian, thì Nguyệt cung phải gấp bội phần. Nó quá đẹp và to lớn, choáng ngợp trước mắt nàng Jung là một chiếc hồ rộng lớn tĩnh lặng. Nước hồ không một gợn sóng. Một chút lăn tăn cũng ko. mặt nước hoàn toàn phẳng lặng. Đủ để biết chiếc hồ này là vật cưng của Nguyệt thần, và trong Nguyệt cung phép tắc đến nhường nào. Nàng cùng vị nguyệt lão kia băng qua cây cầu bắc ngang hồ nước. Ở đây vạn vật kì lạ. Nàng nhìn những pho tượng được xếp dàn dạt sang hai bên. Sáng bóng, không một chút bụi bẩn. Có con cá hai đầu, con chim bốn cánh, con phượng có hai đồng tử. Những sinh vật này mà cũng có trên đời sao? Nàng được nghe mẫu thân kể qua về con phượng kì lạ ấy, mắt nó có hai con ngươi. Xưa mẫu thân nàng cứ đùa rằng con phượng đó mang nàng đến cho gia đình họ. Nàng được bọc trong một lớp vải và đặt trước hiên nhà, nàng không tin. Dù sao đó cũng chỉ là những câu chuyện còn thơ bé. Đến khi lớn, nàng không còn nhớ được gì nhiều.

Chót đứng yên ngắm nhìn pho tượng. nàng làm vị Nguyệt lão tò mò:

- Tiểu thư, người thích con phượng đó ư?

- Ơ...không...nó chỉ làm ta có chút giao động - nàng buột miệng thành thật.

Lão cười nhìn con khuyển rồi mới nhìn nàng. Cười với nàng vì sự trong sáng, cười với khuyển vì khen cho người phàm mà cũng có kẻ vô tư, thanh bạch, xinh đẹp đến nhường này. Rồi lão tặc lưỡi, dẫn nàng đến một căn phòng nhỏ nhắn gần ngay hồ nước đó. Nó chỉ cách hồ nước một khóm trồng toàn hoa lan hồ điệp. Thấy loáng thoáng, Nguyệt Thần cũng rất thích loài hoa hồ điệp này. Vậy mà nãy ở thiên cung, y đã giết chết một cây lan không thương tiếc. Đúng là thần. Ở gần thần như ở gần cọp. yêu quý đến nhường nào, nhưng phi phản lại thì lập tức sinh mạng tiêu biến. Có hay chăng cuộc sống của nàng Jung sau này...


Gió lồng lộng thổi....

Mặt nước vẫn đứng yên....

Một đêm tuyệt đẹp để thả mình vào dòng nước...

Gội rửa đi những phiền muộn lo âu...

Đêm ở nguyệt cung tối đen như mực. Nàng một mình đến nơi, lạ lẫm, cô đơn, không kẻ thân thích. Lại ở cái chốn xa hoa càng thêm lạnh lẽo, lòng người không sao chợp mắt. Giường đệm trải tươm tất, phòng nàng cũng được bài trí nhiều hoa để nàng có thể chăm sóc chúng, thưởng lãm mỗi khi nhàn rồi.

nàng lại một lần nữa phá lệ. kèo tà áo váy qua thềm bậc cửa. Nơi nàng nghỉ là chốn tĩnh lặng nhất nguyệt cung, bất khả xâm phạm. Từ ngoài trông vào không thấy gì, từ trong trông ra không hay việc chi, quả là như giam lỏng nàng ở đây rồi! Nàng nghĩ thế nên không mấy hài lòng. bỗng quan sát ít lâu, nàng phát hiện có một cái lỗ nhỏ. cái lỗ ấy lại thông ra hồ nước. 

" nó có đủ để cho mình chui qua không"

Cái bản tính hiếu kì trỗi dậy. lập tức nàng đưaa người mình ướm thử. Vừa khít, chẳng tội gì mà nàng không chui qua, thoát khỏi cái nơi chán ngắt này. 

Ở nguyệt cung bấy giờ im phăng phắc, nàng đang trong nội cung, ko có kẻ nào qua lại. Lính tuần cũng không. Càng không ai dám bén mảng đến gần hồ nước. Vì đó là nơi thiêng liêng mà Nguyệt thần yêu chiều nhất.

" nước hồ trong quá, liệu ta có thể ngâm mình một chút! Nước cũng nông mà "

Thoắt nghĩ. Nàng cởi bộ váy xuống, tháo cung trang ra, tuột dây xiêm y. nhẹ nhàng nhón chân chạm mặt nước....

...........

.......

...


Mỹ nhân thoát y, tắm giữa chốn bồng lai tiên cảnh, vạn vật đắm chìm dưới vẻ đẹp của nàng. đến nước hồ cũng khẽ gợn sóng xuyến xao....


Nàng thích thú trầm mình dưới nước. Làn da trắng muốt hiện thân giữa hồ. 

Nhắc qua về hồ nước. Thiên thế gọi nó là Hồ Mực. Sao lại gọi là hồ mực? Bởi nước hồ luôn một màu đen đặc, và ít khi gợn sóng, tạo ảo giác nó đặc quánh giống mực mài.

Nước đen nhưng nó lại gội rửa tâm hồn ai tắm nó. Mỗi lần có kẻ nào trầm mình xuống đây, là nước hồ càng thêm đen. Âu cũng vì làn nước đã hút lấy hết sự xấu xa, toan tính, lo âu trong lòng người. Nghe thiên thế đồn. Hồ mực của Nguyệt thần còn là nước thần, chữa được nhiều căn bệnh lạ. Trước vị Nguyệt lão kia mắc một căn bệnh quái đản, cứ đến đêm lão lại thèm uống máu người. Từ khi Nguyệt Thần cho lão uống nước hồ, bệnh không còn tái phát, nhưng lại thành một thói quen khác, là lão ngày nào cũng phải uống nước Hồ Mực. Không là không sao yên được.

Chính lẽ đó mà đêm nào Nguyệt thần cũng đích thân đi lấy nước về biếu lão. Lão là hầu cận trung thành, và cũng là sư thúc đáng kính của y.

Mà khoan! Đêm nào cũng đến hồ mực? Từ lúc trời tối đến giờ, chưa có thấy bóng dáng Nguyệt Thần ra hồ Mực. vậy là y chưa ra..... Chuyện hồ nước lại vẽ lên một khung cảnh mời...đẩy ai đó vào một tình cảnh éo le. hay chăng cũng giở khóc giở cười *  chết cười ấy chứ, nào cùng tiếp tục* 

Nàng Jung vẫn vô tư đùa nghịch giữa làn nước, đêm không trăng nhưng sao sáng đủ để nàng tắm mát. Bây giờ ai đó mới đến lấy nước hồ.

...........

Con khuyển là nguyệt thần. Bản thân y lúc đó cũng ko hiểu hà cớ gì mà đột nhiên biết thành con khuyển. Y vừa đi đến hồ, lòng vừa suy ngẫm. Thi thoảng lại nhếch mép cười một mình. y đang cười vì khi gặp nàng, y đã quá mềm yếu, để rồi giật mình ko biết làm sao biến thành khuyển. 

Nguyệt thần có một thói quen đáng yêu, hay một nhược điểm nho nhỏ. Là hễ gặp phải thứ gì khiến y giao động, là y lại bị biến thành một con khuyển nhỏ, lông trắng muốt. Có lẽ điều làm Nguyệt thần giao động trước nay chỉ có tình yêu.... Thứ tình cảm trước nay nhân gian khó lí giải ^__^

______________

- Ồ, nước của hồ mực sao bỗng dưng hôm nay sáng hơn mọi khi vậy.

Nguyệt thần tự hỏi.

Chẳng phải trước nay nếu ai tắm ở hồ mực, thì nc mực càng đen sao? Tại sao nàng ta tắm, mà nước hồ lại sáng ra? Chuyện kì lạ! Hồ có phải tấm lòng nàng quá trắng trong, ko còn gì gột rửa hết. 

Chẳng biết nước hồ tắm người phàm, hay chính người phàm đang rửa hồ mực! Không thì trên thiên thế nào có trong sáng như nhân gian hay tưởng không? Toàn những chuyện nghịch thiên, nghĩ thêm chỉ đau đầu mà thôi 

______________

Ta thấy sao mà sảng khoái quá. giá kể đêm nào cũng được ngâm mình như vậy nhỉ? Ơ mà ở đây thật lạ, toàn thứ để hưởng thụ mà không biết hưởng thụ. Lũ thần linh quả toàn kẻ kì lạ. mà thây kệ. Họ không hưởng thì ta hưởng. mặc sức mà thưởng lãm. Ta quơ tay gạt mấy ngọn sóng nhỏ đánh vào nhau đùa nghịch.

Cứ tưởng chết rồi sẽ bị đày xuống địa ngục chứ. Không ngờ lại được lên thiên đình, lại còn được vào Nguyệt cung nữa chứ. ta đúng là ở hiền gặp lành. Trời không có phụ công ai bao giờ. Chết thế này quả sung sướng!

* Xin thưa chỉ có nàng thôi, chứ sướng thế thì ai cũng đâm đầu mà chết*

" Toóc..." - Tiếng nước rơi!

Ta giật mình, ôi không! Có bóng một nữ nhi đang lấy nước bên hồ. làm thế nào bây giờ. Cô ta đang đến gần đây!

Ta chìm sâu dưới hồ một chút để che đi, chỉ để mỗi cái đầu ngoi khỏi mặt nước để quan sát. vì trời khá tối nên chắc cô ta không phát hiện ra ta...nhưng thật kì lạ, sao lại ra lấy nước vào giữa đêm như thế này.

* Chuyện nàng tắm giữa đêm còn kì lạ hơn ạ =..=" *

Cô ta tiến đến gần hơn. Ta ngụp luôn xuống dưới mặt nước. Khoảng cách này nếu không làm vậy, cô ta sẽ nhận ra ta mất.

___________

Nguyệt thần vén tay áo, cúi xuống lấy một ít nước vào chén đồng.

Bỗng dưng y phát hiện có quần áo nữ nhi ở trên bờ gần đó. Thấy là lạ, Nguyệt thần tiến đến gần chỗ đó hơn. 

- Ơ hay, đây chẳng phải y phục của " vật tế " sao!

Tuy người ta có tên có họ đàng hoàng, nhưng nguyệt thần cứ quen gọi nàng Jung là " vật tế". Y tự lấy làm thích thú khi gọi nàng ta như vậy.

Dứt câu nói đó. Mặt nước bỗng rung động, thân hình mảnh mai trắng muốt bỗng ngoi lên bất ngờ. Nguyệt thần đang cúi xuống lấy nước, mất bình tĩnh, ngã nhào xuống mặt hồ, nước hồ văng tung tóe.

Nàng jung quát vào mặt nguyệt thần:

- A ĐẦU KIA, MI NÓI AI LÀ VẬT TẾ!

kết cảnh 1

Tiếp đoạn 4, cảnh hai mở ra.


................



Chiếu theo nguyện vọng của đại đa số các trư vị, ngay một luồng nước té tát vào mặt Nguyệt thần.

Nguyệt thần ngã xuống nước, nàng Jung khỏa thân giữa hồ mực.

Nãy nàng quên ko lo cho cái thân thể ngọc ngà của mình, mà đã vội đứng dậy chỉ tay quát y, y chót trông hết, nên nước lạnh dội vào mặt cũng là điều hiển nhiên. Âu cũng trách ông tơ bà nguyệt!

- Quay đi, quay đi! A đầu kia.

Nguyệt thần thân là một vị thần tối cao, giờ đây y phục nhếch nhác, tóc ướt sẫm nước. Y chẳng mấy để tâm đến thân thể của nàng Jung. Mà trời tối vậy, y cũng chẳng tò mò gì cho lắm khi phải lần sờ trong bóng tối. Lấy làm bực tức hơn là thích thú. Nguyệt thần bình tĩnh bước lên bờ. vắt khô tóc rồi quay đi không nói gì. Dù sao cùng là nữ nhi, thứ nàng Jung có thì y cũng có, cần đến mức phải hắt nước thế không? Xâm phạm hồ thần, tát nước vào mặt thần. Thật là quá quắt lắm rồi. Suýt chút nữa nước trong hồ dâng lên dìm chết người nào đó =..=""


Nàng Jung thì tâm thần hỗn độn, tức giận vì bị gọi là vật tế, hoảng loạn vì để người lạ trông thấy hết thân ngọc, mặt khác lại sợ hãi khi có người phát hiện ra mình nhảy xuống hồ thần. Nàng lập tức nhận ra cảnh ngộ của mình. Nào đâu phải nàng là chủ nơi này. Giả cho a đầu kia chỉ là người hầu. Thì nàng cũng ko có quyền hắt nước vào mặt người ở của thần như thế!

- Ta...ta xin lỗi...ngươi có sao không? - nàng jung bấy giờ bước lên bờ, vớ vội đống y phục che tạm bợ trước ngực,

Nguyệt thần lặng thinh không đáp. Trong giây lát, Nguyệt thần cũng hiểu ra cái tình cảnh dở khóc dở cười này. Cơn giận dịu xuống. Nguyệt thần chỉ quay ra cười. Dù sao thì nàng ta cũng ko biết nguyệt thần là nữ nhi, càng ko biết hình dáng y méo tròn ra sao, nên hành xử lúc hoảng loạn như thế âu cũng không thể trách móc. Chỉ trách nếu nàng thèm nước thế, sao không đánh động một tiếng. lại đi nhảy ùm xuống cái hồ cao quý bậc nhất Nguyệt cung này. Thật là con người trước chỉ gây phiền nhiễu cho thần linh.

Đoạn nguyệt thần cười cho qua chuyện, y chỉnh lại y phục ướt nhẹp của mình. Thì thấy nàng Jung đang loay hoay cái dây xiêm y. bấy giờ Nguyệt thần mới chịu mở lời:

- Ngươi thấy cảnh trên thiên giới đẹp quá hay sao, mà lại nhảy xuống hồ mực?

Nàng Jung ậm ừ một tiếng rồi tiếp tục với tay ra sau để buộc lại dây áo. Thấy nàng loay hoay mãi. mà đêm xuống, trời cũng trở lạnh, nàng mà cứ mãi " lộ thiên " thế, Nguyệt Thần cũng không biết xử sự sao. Y bèn tiến đến gần, hơi thở y phả vào đôi vai nõn nà của nàng, ngón tay y nhanh thoăn thoắt cài lại dây áo. Tiện luôn y khoác nốt lớp áo ngoài lên vai nàng, cài nút, buộc dây. Nàng Jung cứ đứng yên cho y làm. Nàng lấy làm thích chí khi có " người hầu" phục vụ.

Mọi công đoạn nguyệt thần làm nhìn dễ như trở bàn tay. y phục trông tươm tất và chỉnh tề. Đâu ra đấy, Nguyệt thần mới cười hài lòng, quở nhẹ:

- Ngươi thật là gan cùng mình, đến hồ Mực mà cũng dám nhảy xuống!

Nàng Jung thiết nghĩ " A đầu này mặc mấy y phục rườm rà thuận tay ghê! chắc chắn là người hầu trong Nguyệt cung rồi. Mà đã là người hầu thì không lo, trong Nguyệt cung rộng lớn này, biết bao kẻ hầu người hạ, ta cứ phải tìm cách bịt miệng a đầu này trước, thế là xong chuyện. Chuyện đêm nay chẳng ai biết! Ôi, trời phú cho nhan sắc lại dc cả tính lanh lợi. ta quả là thiên tài! "

Nghĩ xong thì nàng đắc chí cười khúc khích một mình. Nguyệt thần thấy lạ, bèn hỏi:

- Ngươi không sợ chết hay sao còn cười?

- Ơ...Ta không. Chỉ cần ngươi không nói ra chuyện đêm nay. thì chỉ có trời biết, đất biết, ta biết, cái hồ nước biết, chứ còn ai biết!

Nguyệt thần bắt đầu lấy làm thích thú với " vật tế". Quả chưa có kẻ nào kì lạ như nàng. Hết tự cao tự đại nhận làm " cô dâu nguyệt thần", " túm đầu khuyển thần" , giờ còn định bịt miệng kẻ chót thấy hành vi " lộ thiên" nữa! Mới đầu thấy nàng, nguyệt thần còn tưởng nàng hiền thục, giữ kẽ lắm chứ. Nhưng không ngờ mồm mép cũng như tép nhảy. Ý nàng đang muốn thuyết phục y đây mà.

Nguyệt thần phá lên cười:

- Sao ngươi dám chắc ta không nói? hả vật tế?

Nàng Jung đoạn nhảy dựng lên, nàng bịt ngay miệng của Nguyệt thần lại, ra dấu im lặng. nàng đáp:

- Khe khẽ thôi, giờ mà binh lính ra, là ta với ngươi cùng tiêu đó. Mà ta với ngươi gặp nhau đêm nay âu có duyên. Ngươi không nể tình bỏ quá cho ta một lần sao?

Nguyệt thần ngước lên trời, nhăn mày, làm dáng vẻ suy nghĩ. Thấy y do dự, nàng lại tiến đến gần, thân mật nắm tay kẻ phía trước đang ướt nhẹp:

- Ta nguyện làm kẻ hầu người hạ cùng ngươi. Chúng ta sẽ là tỉ muội tốt mà! Đi mà, a đầu tốt bụng.

- Xin lỗi, ta không làm bạn với vật tế ^__^ - Nguyệt thần châm chọc.

" vật tế, vật tế! Hứ, mi dám gọi ta vậy à, a đầu thúi, nếu không phải ta van nài ngươi, ta không xui chạm phải ngươi, thì ta bẻ gãy cổ ngươi rồi! Ngươi còn dám gọi ta là vật tế nữa hả?"- nàng Jung lầm bầm, rồi lại quay ra tươi tắn như hoa:

- Hì, vậy thì coi như ta sẽ làm người hầu của người hầu đi. Mà ngươi nghe ai mà cứ gọi ta là " vật tế" =..=?

- nghe sư huynh ta!

Nàng Jung giật mình rút tay lại, thần thái biến sắc, lắp bắp:

- Sư huynh..sư huynh ngươi là ai?

- Nguyệt thần. 

Trò chơi của Nguyệt thần bắt đầu từ câu nói đó....

______________

Bấy giờ mấy lời của a đầu kia như sét đánh bên tai ta. Cái gì. Nguyệt thần là sư huynh của ả ư. Đúng là trời xui đất khiến, tự rước họa vào thân rồi. Giá kể cái hồ sâu thêm chút, ta đã không nhảy xuống. hồ mực chết tiệt. ta hận ngươi. hận cái Nguyệt cung này. hận cả cái tên đáng ghét Nguyệt thần kia nữa. Cái gì dính đến Nguyệt thần sao cũng đáng ghét hết vậy.

Muội muội của ngươi ư? Đáng ghét y ngươi đó Nguyệt thần! ta chỉ muốn bẻ gãy cổ hai huynh muội nhà ngươi!

* dạ thưa, nàng đang đòi bẻ cổ ai cơ? Vị thần tối cao sánh ngang ngọc hoàng đại đế __ __" Ôi nàng Jung ơi, bình tĩnh *

______________


Gió trên cao lùa xuống vô tình. vẽ lên trên khuôn hoa đối diện một nụ cười bán nguyệt. đầy ẩn ý. Thấy đã làm cho hồn vía của mỹ nhân tiêu tán, Nguyệt thần bớt bông đùa.Bấy giờ mới nghiêm trang:

- Trời lạnh rồi. Ngươi qua phòng ta nghỉ không. Ta thấy ngươi không thích nơi này cho lắm. hẳn đêm nay mới xa nhà, ngươi không chợp mắt được ^__^

nàng Jung nghe xong, đoạn nàng ngoái lại gian phòng tối om lạnh lẽo đó, nàng khẽ run khi cơn gió thổi từ đó qua. Quả nhiên là nàng không muốn thật. Nhưng không vì thế mà nàng chấp thuận Nguyệt Thần. Kế hoạch bịt miệng tan tành, giờ nàng giận dỗi ngang bướng. Khuôn hoa bỗng chốc bĩu môi hờn dỗi, làm mặt y thơ một tiểu nhi đồng.

Nhác trông thấy thái độ đó, Nguyệt thần lại không muốn dừng thêm lâu chút nào. Y phục đang ướt đẫm, cứ phơi thân ra gió thu, chắc đến sáng sẽ đổ bệnh mất. Nghĩ thế, y bèn nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi dứt khoát. 

Sức kéo đầy uy lực, có một ma thuật nào đó dồn ép nàng bước theo. Chân nàng không còn theo lời nàng nữa. Nó cứ răm rắp tuân theo kẻ đi trước này. Nàng ra vẻ khó chịu lắm. chỉ muốn quát lên và giật phắt tay áo ra. Nhưng đây là muội muội của Nguyệt thần. nàng tuyệt nhiên không dám manh động!

Nước ờ hồ lại quay về tĩnh lặng....thi thoảng gió thổi qua lại gợi làn nước lăn tăn.

Phải chăng vì phong cảnh hữu tình. mà đột nhiên kẻ đó đổi ý trêu ghẹo, đưa nàng Jung về cung riêng?

Không muốn điểm lại nữa, chẳng phải ngay từ đầu, thiên nhãn cũng có than, rằng Nguyệt thần là kẻ " bán tính khó lường" ư?

.... bấy giờ mới thấy bộc phát...

cứ tập quen dần đi là vừa! ^^

_____________

- Ngươi dẫn ta về cung của ngươi thật ư? Liệu có sao không?

Bóng hai người con gái lướt qua thềm đá, xuyên qua áo cỏ xanh, tiến vào một căn phòng có những cây cột đá cao trụ chắc.

Nguyệt thần thấy nãy tâm can nàng bồn chồn. mà y hành xử lạ lùng như vậy, phải kẻ yếu gan chắc sẽ sợ đến hồn siêu phách lạc. Tất nhiên là sợ sáng mai sờ lên cổ, thấy đầu đã lìa ra rồi. nàng Jung đâu thể đoán định nàng có an toàn hay không. Gặp Nguyệt thần lần đầu, lại bị trông thấy hết, quả đúng nàng kiếp trước có đắc tội với thần linh. =..=

"Để cho ngươi ta nắm thóp mình, giờ thì bị quay như con rối. hay rồi. ta khổ đến nơi rồi"

nàng Chẳng thèm đáp lại nguyệt thần mà cứ tự than thân trách phận. Thôi thì cuối cùng Nguyệt thần mới buông một câu:

- Ta hứa! Ta hứa không nói ra chuyện đêm nay, ta chỉ có ý tốt thôi! bỏ dáng vẻ than khổ đó đi, ta đâu ăn thịt đâu mà sợ.

Phàm cho nàng quá ư vô tư, trong sáng, tin vào lời của Nguyệt thần. Thấy thế nàng mừng quýnh lên, nhảy nhót sau Nguyệt thần như một đứa con nít. tà áo cứ rung rinh trong gió. Đến là thần linh cũng phải bật cười. Cười cho nàng vô lo vô nghĩ quá đấy mà. 

Thế mà không lâu trước, có ai còn định bóp chết cả huynh muội nhà Nguyệt thần cơ đây! Đúng là suy nghĩ. Nghĩ thì cũng chỉ là thoáng qua thôi...chẳng lưu giữ lâu bao giờ hết.

Có lưu thì chỉ thêm phiền hà....

vậy là bóng kẻ này lẽo đẽo sau kẻ kia. Chốc chốc lại cười đùa y như đôi bạn tri kỉ.

Đúng là nhân duyên, tơ hồng trót nối đêm nay...

___________

ở một nơi nào khác trong nguyệt cung, Một vị râu tóc bạc phơ cứ bồn chồn, tí lão lại quay ra cửa như ngóng đợi ai đó.

lão vuốt râu thở dài:

- Sao giờ này mà vẫn chưa mang cho ta nước! Nguyệt Thần ngủ luôn ở hồ mực sao.

Khổ thân lão...vậy là thiên nhãn bay đi lấy nước hộ! hẹn cái trư vị dịp khác vậy...

kết đoạn 4!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic