[LONGFIC] Cô Dâu Nguyệt Thần [Chap 5], Yulsic |PG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn *5*: Bạc Thiên!

 * tại sao au lại cười cái từ này ư, đọc rồi sẽ rõ  *

___________

Mùi thuốc bắc lảng vảng trong căn phòng, nhang và hương bốc lên nghi ngút. vẽ ra không gian mờ mờ ảo ảo, thực hư lẫn lộn. Lớp khói xám đặc quánh lại thành hình con rồng trong không khí, rồi có kẻ hà hơi thổi mạnh, con rồng lại biến thành đám khói lãng đãng bay. Tiếng cười khanh khách, khoái chí đua nhau cất lên.

Thánh thần đang vui đùa với khói thuốc. 

Chốc chốc lại có mấy vị thần thổi ra hình cung bán nguyệt. Có một kẻ ngồi trên cao, kẻ đó nhìn hình bán nguyệt mà thấy căm phẫn. Hễ đến đoạn hình bán nguyệt được thổi ra, là hắn lại khuấy tay trong không khí, tạo đám khói thành hình con phượng. Phượng hoàng xám như có thần thuật, dù chỉ là đám khói nhưng cũng bay đến gần ánh nguyệt, rồi kẻ đó búng một cái, phượng hoàng quạt cánh. Nguyệt và phượng cùng nhau tiêu tán, cả đám khói hồ như cũng bị không khí nuốt chửng vào. Giả cho đó là thực, thì chắc sẽ là một cuộc đại chiến. Chứ không chỉ là những lớp khói thuốc mỏng tang, quyện vào nhau nhẹ nhàng thế đâu...

Thoắt nghĩ nghe tưởng đây là thiên cung! Nhưng không!

Và chắc cũng có kẻ nghĩ người tạo đám khói đó là Ngọc Hoàng! Càng không nốt!

Kẻ này hoàn toàn không nằm trong phe phái của Thiên cung. Tuyệt nhiên cũng không phải bên phe Nguyệt cung. 

Kẻ này đứng giữa!

Nữ thần núi phượng hoàng, hay trần gian kính cẩn và sợ hãi gọi nàng là Yoong Ah!

TRong trò chơi, cả lúc vui đùa mà cũng thấy được sự căm ghét ánh nguyệt. Nàng ta hận gì ánh trăng ư? hay nàng hận người cai quản ánh trăng đó! 

Tất cả thần dân sống dưới núi phượng hoàng,gồm cả các vị thần dưới tay nàng cai quản, đều tuyệt đối không bao giờ dám nhắc đến tên người đó. Hẳn nhiên kẻ nào để nàng nghe thấy, trong phạm vi núi phượng hoàng rộng lớn này, thì chu di tam tộc, phanh thây ngàn mảnh. Dù có hơi vô lý, nhưng kẻ đó có mối duyên nợ sâu sắc với Yoong Ah.

Không ai khác ngoài vị thần tối cao của bóng đêm.

"Nguyệt Thần!"

Nhưng việc không nhắc tên đến Nguyệt Thần cũng khó. Vì đằng nào y cũng là thần tối cao, thế lực hiện nay còn hơn hẳn ngọc hoàng, cái tên của y quá phổ biến đến nỗi qua khẩu ngữ của tất cả mọi người trên thiên thế. Chỉ có người phàm trần chưa biết đến thay đổi trên này, nên còn sùng bái Ngọc hoàng, mà chưa mở to mắt thấy được sự lấn át của đêm lên ngày.

Quả thật phải công nhận cái luật lệ thật vô thường, cộng thêm tiếng tăm và uy danh của Nguyệt thần đang càng tăng trên thiên giới. nên khó lòng mà thực hiện. Nhưng kỉ cương thì bất di bất dịch, nghĩ lại, nữ thần phượng hoàng quyết định " khi ở trong phạm vi nàng cai quản, nếu cần thiết mới được nhắc đến Nguyệt Thần, và khi kêu tên thì phải kêu tên y là Bạc Thiên"

Giờ thì nguyệt thần ở vùng trời nóng bỏng có tên gọi mới. Đó là Bạc Thiên. Chuyện này chỉ người trong vùng biết, nên cũng chưa đến tai Nguyệt thần. Suy cho cùng cũng vì dân chúng, quan thần giữ mồm giữ miệng, kẻ nào mà chẳng muốn giữ nguyên cái lưỡi của mình. Bị cắt lưỡi thì hẳn phải đau đớn lắm! =..="

Ngẫm về từ " Bạc Thiên" tức " trời bạc". Dịch thô sơ là thế, hiểu nôm na là vậy. Nhưng ẩn ý của nàng Yoong Ah thì không dừng lại ở đó. Nàng muốn ám chỉ con người bạc tình bạc nghĩa, lạnh lùng như ai kia cơ. Nhưng đó là câu chuyện riêng của nàng. Đoạn nào rảnh rỗi nàng sẽ mở lòng cho hay. Còn giờ thì nàng đang toan tính một việc hệ trọng. Quan thần tập hợp đông đủ hết trong đại sảnh. Chỉ chờ nàng cất tiếng là thiên binh vạn tướng xả thân ngay tức khắc. 

Nàng ngậm tẩu thuốc, thả mình thoải mái trên chiếc ghế làm bằng lông phượng hoàng lửa, tay để ngà voi, chân trụ bằng đá long vũ. Yoong ah khẽ nhấp một chiếc tẩu thuốc dài. Thổi lơ đãng ít khói vào không gian. đôi mắt nàng mơ màng nhìn vào khoảng không như tìm kiếm ánh nhìn mộng mị nào đó. 

Không phải nói quá nhưng nàng có một sắc đẹp ngiêng thành ngiêng nước. Một nét đẹp trắng trong hơn ngọc, nhưng đượm cao quý và danh giá của thần linh. Một nét đẹp quá xa vời để người phàm với tay tới. Nhưng nếu đem so bì với nàng Jung. Thì quả không thể đoán định được. Mỗi người một vẻ. Như hoa đua thắm không phân được cao thấp, sang hèn vậy. Quả đây là bậc giai nhân. Tài sắc không thua gì Nguyệt thần. Xong nàng chưa có được cái sắc sảo mặn mà như của dòng họ KWON!

Sau những phút bông đùa với khói thuốc, bấy giờ nàng mới cất tiếng, chất giọng thánh thót, như rót vào tai các nam thần dưới kia.

- Đúng nửa đêm mai, chúng ta sẽ tiến hành y như kế hoạch vạch sẵn.

Một trong số đám nam thần, ưỡn ngực thể hiện sự đáng tin cậy:

- Việc này thần đã chu toàn, đảm bảo không bứt dây động rừng. mà vẫn êm thấm trót lọt. Xin Người cứ tin ở thần.

Trên khuôn hoa thoáng cười giễu cợt. Nàng có lẽ không tin vào kẻ mồm mép này lắm. Nàng nãy giờ lại chỉ chú ý đến một thần nữ đang cầm quạt che phe phẩy qua lại. Nàng phẩy tay cho tên đó ngồi xuống, cứ như phóng dao vào chân của hắn vậy, hắn mất mặt cúi xuống im như một con chó canh.

- Soo Ah! Ngươi biết đêm mai phải làm gì rồi đấy!

- Thần đã rõ! Vào nguyêt cung, xem thử " vật tế"! Lấy những thứ cần lấy! 

Rồi thì thần nữ đó và Yoong Ah cùng nhìn nhau cười gắn kết. Chỉ có kẻ cao tay mới hiểu được ý nguyện của chủ nhân. 

Vậy là ở Phượng Hoàng cung.....mọi chuyện bắt đầu rục rịch chuẩn bị cho đêm mai.

Đột nhập Nguyệt Cung!

__________________

Quay trở lại Nguyêt Cung...

Đêm vẫn còn, bấy giờ Nguyệt thần mới sắp xếp chỗ nghỉ cho nàng Jung. Trời tối đó đến canh ấy bỗng trở lạnh. Nàng Jung nép vào gần người phía bên, để cùng thắp đèn nến cho căn phòng. 

Thoạt nhiên nàng nhìn lên con phượng hoàng bằng vàng được đặt ngay ngắn trên kệ. Nó quả là hợp phong thủy, và riêng con phượng hoàng đó cũng là một kiệt tác. 

Nàng tò mò kéo vạt áo nguyệt thần:

- Ê, này, phòng ngươi có con phượng hoàng đẹp quá. Nó giống giống với con phượng nãy ta nhìn thấy ở gần hồ!

Nguyệt thần ngoái lại hì, cười vẻ tò mò của nàng:

- À, đó là con phượng hoàng nữ thần Yoong Ah tặng ta! ^__^

- Hả, Yoona á, nghe kì nhỉ, là thần nào vậy - Tai nàng hơi lãng, vì nãy nàng chỉ mải ngắm cánh của con phượng.

Nguyệt thần đặt đèn đã thắp xuống. Suýt chút nữa là y đánh đổ, vì thấy bất ngờ trước câu hỏi ngô nghê đó. Y không sao dừng được cười: 

- Không phải Yoona, mà là Yoong Ah, nữ thần núi phượng hoàng! Ngươi thật ngốc quá, đến nàng ấy cũng ko biết! 

Nói xong Nguyệt thần gõ yêu cho nàng Jung một cái. nàng nhăn mày, dẩu môi làm trò lại. Nhưng mà con Phương đẹp quá, nàng lại quay ra ngắm tiếp. Không thèm để tâm tiếp mấy lời chọc ghẹo.

Nguyệt thần lấy chăn ra trải thẳng. Rồi trong khi cho nàng Jung mặc sức khám phá, thì y đi thay bộ đồ ướt nhẹp. tiện luôn làm khô người =..=

........

lát sau........

Khi trở ra, một con người đang nằm vắt vẻo trên giường, chăn chưa thèm đắp.

Nguyệt thần tiến tới, thu nhẹ mái tóc bạch kim lại, kê khuôn hoa ngay ngắn lên gói, rồi tở chăn đắp kín cho nàng. Xong đâu đấy mới bắt đầu thái độ:

- Quả thật nhà ngươi rất phiền hà đấy, nhưng bù lại thì nhan sắc cũng không tồi.

- Quá được ấy chứ, sao lại tồi.

Y nhảy bắn lên. Ôi quỷ thần ơi. hóa ra nãy giờ nàng ta vờ vắt vẻo, hóa ra vẫn còn tỉnh như sáo, đốp chát lại lời bình phẩm. Nguyệt thần đánh trống lảng:

- Thôi muộn rồi, ngươi nghỉ đi. Không mai không lên diện kiến được sư huynh ta kịp.

- Không, ngươi nằm với ta - Dứt câu nàng vỗ vỗ chỗ trống phía bên, tiếp - Trời lạnh, ko ngủ một mình! Lạnh lắm.

Ngắn gọn, súc tích,.....và cũng cộc lốc =..="

Ấy vậy mà vị thần đầy tôn kình kia lại chấp nhận. 

........

Gió thu bên ngoài thổi xào xạc...Thần với người ngon giấc bên nhau. Hồ không thì giường như nửa đêm, có kẻ nào đó rét run, vì người bên cạnh cuộn chăn tròn như cục bông vậy. 

Kết thúc một ngày dài lên thiên giới! Cả hai được nghỉ ngơi.

nàng ngủ vô lo quá...

nàng chẳng biết ngày mai...

Yoona.. lộn lộn, Yoong ah, đang đợi được chiêm qua nhan sắc của nàng đấy!

Thiên nhãn chui vào trong chăn, ngủ cùng đôi lứa. Nó ngáp và say giấc từ lúc nào không hay.

hẹn các vị tiếp vào đêm mai! Khi Trăng tròn nhất tháng  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic