[LONGFIC] Cô Dâu Nguyệt Thần [Chap 6], Yulsic |PG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn *6* : Đột nhập ~ hình hài khuyển trắng

___________

Đêm khuya thanh vắng. Phong lá trên Nguyệt Cung cuộn thổi lướt qua nền đá lạnh. Không gian tĩnh mịch. Bầu trời tối đen như mực, dễ làm tâm can con người ta lay động...muốn làm một cái gì đó để phá tan sự yên lặng chán chường đó.

Nguyệt thần gác tay lên trán nằm cạnh nàng Jung. Đáng lý ban nãy là đã chợp mắt được rồi. Nhưng cứ hễ nhắm mắt vào, lại thấy toàn thân lạnh buốt. Đúng như tiên đoán mà, qua cách cư xử ngông cuồng của nàng cũng đoán nhận được thói quen sẽ ngủ ra sao.

Đến canh ba rồi mà vẫn không ổn định được tư thế nằm. Hễ buông tay khỏi chiếc chăn thì y như rằng người bên cạnh xoay tít như con gụ, quấn chăn tròn lông lốc như cục bông. Vậy là coi như một đêm mất ngủ. Vậy nên Nguyệt thần chống tay, nâng đầu mình khỏi gối, với cái tư thế ấy, y có thể nằm đó mà ngắm khuôn hoa vô lo của nàng Jung. 

" Vật tế..nàng đẹp thật đấy!"

Có lẽ trong tâm thức, nguyệt thần luôn gọi nàng Jung một cách yêu chiều bằng từ " nàng" . Nhưng thói quen trước nay, hễ mở miệng ra là " ngươi" . Bởi lẽ dưới vị thần tối cao thì ko bao giờ có kẻ nào bằng vai phải vế . Thiên sanh tính tình Nguyệt thần lạnh lùng, quá khứ rèn dũa trái tim chai sạn, nào có biết mở miệng ngọt nhạt với ai bao giờ. Nhất là trước giờ Nguyệt thần chưa vương phải mối tơ tình nào nữa. 

Dù trên thiên đình, những nam thần tuấn tú không thiếu. Nhưng không ai lọt mắt xanh của bóng hồng nhan.

Các vị tướng oai phong lẫm liệt, thân dài vai rộng thừa đó, họ đều một lòng một dạ quy phục dưới chân nàng Kwon. Nhưng các vị ấy đều ngặt nỗi, vì một điểm mà nàng ta không bao giờ dếm xỉa đó là..." để râu quai nón" =..=

Xét đến các vị thần trẻ tuổi, đẹp tướng đẹp mã, phong lưu đào hoa, khéo có kẻ còn tựa hơn cả nữ nhi, cùng không làm nàng rung động. Phải những vị này đến ngỏ ý, là nàng càng ghét cay ghét đắng. Bởi vì một lẽ..." nếu thi bắn cung, thì chắc chắn một phát bắn của nàng sẽ xuyên qua đầu 9 tên tài tử đó" ~___~

tiếp cuối là các vị học thức, trí tuệ siêu phàm, thì nàng càng không muốn động đến, vì nàng cần ở họ trí thông minh hơn là tình yêu đôi lứa. 

Mà trước nay trong mắt Nguyệt thần, vốn dĩ không có thứ tình cảm đó, nàng ta nghĩ nó là trần tục. Một khi phạm phải sẽ hỏng hết thiên cơ đại sự. làm mộng mị đầu óc. không còn sáng suốt. 

Mà bản thân nữ trưởng dòng họ Kwon này - Hơn ai hết - nàng quý trọng đại sự lên trên hàng đầu. Tình cảm gia đình, huynh muội chỉ là thứ hai.

Còn chỗ nào trong trái tim nàng không? còn chỗ để tơ tình chú ngụ... 

Con người trước nay rất mâu thuẫn, nói mình ghét cái này, nhưng rồi lại yêu nó, nói mình không muốn cái kia nhưng lại lấy thứ đó. Rốt cuộc thì nhân gian nói cũng không sai " Ghét của nào trời trao của ấy".

Là của nhân gian. Nhưng trên thiên giới thì chắc cũng cần xem xét 

Vạn sự khó lường mà. 

.......... 

Đến canh tư sáng. Nguyệt thần mới thiếp đi một lúc. nàng ta thức cả đêm để nàng Jung có thể ngủ say giấc trong chiếc chăn tròn. Hơi ấm lan truyền từ người phàm cũng làm ấm cả lòng của thần linh.

Như một hành động không mơ định trước, nguyệt thần vòng tay qua ôm nàng, nàng ngủ vẫn còn say lắm. Y phục của nàng nãy Nguyệt thần buộc ra sao...mà giờ dây áo và nút thắt khẽ buông ra . hay do chính nàng cứ lăn lộn...gây lên " cơ sự" cơ chứ! 

Trởi trở sáng, ấm dần lên, người trong chăn thấy nóng, mơ màng đạp chăn ra.

Lột lớp y phục vướng víu....đôi mi dài lại nhắm nghiền.

Quá thêm chút nữa. Tay Nguyệt thần vẫn ôm chọn lấy nàng Jung...khác ở chỗ, nàng Jung hoàn toàn lại lộ thiên như đêm qua. Nàng dụi vào chỗ có hơi ấm từ nguyệt thần. Đó chính là đôi " hồng đào thiên" của nàng Kwon. Dụi dụi như một một con khuyển con, làm cổ áo mỏng manh của nguyệt thần tuột ra. Cảm nhận được sự mịn màng và ấm nóng. cảm giác khiến nàng Jung mơ về ngày còn thơ bé, được âu yếm và nuoi lớn từ bầu sữa mẹ.

nàng cứ ở tư thế trúc đầu về " hồng đào thiên". Còn Nguyệt thần thì vô tư ôm nàng mà ngủ say như chết. 

Thiên linh linh, địa linh linh, mong không có kẻ nào đến hầu hạ Nguyệt thần sớm, kẻo thấy cảnh này thì hồn phách tiêu tán. mất máu tám đời không hoàng lương. 

Nàng với nàng ngủ say, càng về sáng thì lại càng gần nhau hơn. Ôm chặt lấy để tìm thấy hơi ấm dễ chịu, mùi thơm phảng phất quyến rũ từ đôi bên. Như một mê lực kéo hai nàng lại thôi....chứ chưa hề có một ý thức. Chỉ là sự đụng chạm mịn màng của da thịt.

Cảm giác dễ chịu và gần gũi càng khiến đôi khuôn hoa ngủ say hơn.

Bấy giờ lúc hai người ngủ say, ở một nơi nào đó trên nguyệt cung...........

___________

Hoa trên cành lả lơi rơi xuống, khơi gợi lên một khung cảnh nên thơ bên hồ mực. Một bức tranh phong cảnh hữu tình đẫm chất thơ bàng bạc...Khéo có cây bút nào họa lại cảnh này thì tuyệt đến nhường nào...

Cảnh đẹp... nàng soo ah bội phần đẹp hơn.

Ngày mới trên Nguyệt cung, mà có một vị đại nữ thần nào đó dạo mát quanh hồ rồi...Ấy khoan...nàng xin dừng bước.

Nàng Soo Ah người bên cung Phượng hoàng!

Đây là Nguyệt cung.

Nàng bên hồ Mực? 

Chuyện kinh thiên động địa là là sao đây?

Thiên nhãn, mau chiếu lại tất cả sự tình ở hai canh trước, xem đã có chuyện gì.

Nguy to rồi. Ngày mới đến, chưa đến tối hôm nay mà đã đột nhập được vào nguyệt cung ư. Không những thế mà còn tản mát thoải mái. Cô nương này quả là bậc cao thủ rồi.

Người ta thường nói kẻ cắp thì rình ban đêm...nhưng khéo làm sao, kẻ này lại điềm nhiên ở đây mà không một ai phát hiện! Đến đêm ra tay, rồi nàng Jung rẽ sao sao...

Thiên nhãn mở ra...hai canh trước....ánh sáng lờ mờ dạo quanh Nguyệt cung, nắng thu hẵng còn say giấc!

***

" Nguyệt thần! Nguyệt thần"

Những tiêng hô đầy khí phách và cũng đầy kính cẩn vang lên. Binh lính canh giữ kết giới phía ngoài cung cúi rạp người. Xếp thành hai hàng. Không một kẻ nào dám ngẩng lên. Không dám nhìn kẻ đang đi trên thảm hoa kia, dù chỉ bằng một nửa con mắt. 

Xin gợi lại tiềm thức non nớt của các trư vị, rằng hai canh trước thì nguyệt thần vẫn đang tay trong tay, chăn trong chăn, ấp ôm một mỹ nhân đang lộ thiên. Việc nàng Kwon đi vào cửa chính Nguyệt cung là chuyện không tưởng.

Ngẫm qua cũng đủ để chắc chắn một điều rằng:

" kẻ đang đi trên thềm hoa tuyệt đối không phải Nguyệt Thần"

Đúng.. đó không phải là Nguyệt thần. Không phải theo nghĩa đen luôn nhé! 

Đó là một con Khuyển trắng =..="

Trước đây Thiên nhãn quên không nói lại, rằng Nữ thần phượng hoàng đã biết chuyện Nguyệt thần biến thành khuyển, rước nàng Jung bay về Nguyệt cung. Nay nàng ta dùng chính hình dạng con khuyển đó để đội lốt. Sai Soo Ah hóa thân, và đường đường chính chính đi vào mà không hề có một nghi ngờ. Bởi lẽ Nguyệt lão là người quản lý kẻ ra kẻ vào trong Nguyệt cung. Nhưng nghịch thay, hôm qua thức khuya, đợi mãi mới uống được nước do thiên nhãn mang về, nên giờ lão thần vẫn ngủ khò mà không quản trời đất.

Chính vì lẽ buồn cười đó mà có kẻ đang " ngang nhiên" đột nhập.

Đám linh trước bị một phen hú vía. Suýt đắc tội với Nguyệt thần, vì không thấy nàng ta trong bộ dạng Khuyển trắng bao giờ, cũng may là Nguyệt lão lúc đó ra nghênh đón kịp thời ^__^ Không là sau đêm rước "vật tế " về, lại có thêm mấy cái đầu người làm vật tế nữa =..="

" con khuyển" lanh lẹ bước vào trong nguyệt cung.

Bước qua thềm cửa của cổng chính.

Đánh dấu chính thức " kế hoạch đột nhập thành công! "!

Nguyệt thần không hay, nguyệt lão không biết. Hay chính nàng Jung cũng không ngờ đến rồi mình sẽ ra sao đây..

Thiên nhãn lo lắng...bay đi bay về không ngớt...nó sốt ruột lắm rồi...Nó đợi đến tối coi. Nàng Soo Ah kia sẽ giở ba đầu say tay gì, mà đòi đưa nàng Jung đi nhẹ tựa lông hồng.

hai kẻ vô lo vẫn cứ nằm ôm nhau ngủ.

Hẹn các chư vị dịp khác....bây giờ thiên nhãn phải đi đấm lưng cho ông tơ bà nguyệt. nãy giờ chăng tơ tình nên đau lưng quá rồi.

Ôi...cái lưng T__T

kết đoạn 7! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic