[LONGFIC] Cô Dâu Nguyệt Thần [Chap 7], Yulsic |PG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn *7*: Kẻ cắp gặp bà già!

Nắng đọng lại bên khóe môi hồng chớm nở. Ánh sáng tràn ngập căn phòng của Nguyệt thần, lan tỏa nhẹ nhàng đến chiếc giường nơi nàng ngủ. Nguyệt thần khẽ cựa mình. Âm thanh của mấy con chim chích ngoài cửa sổ rót vào tai, lay động nàng, khiến giấc mộng vụt biến.... Đôi mi chớm mở..Nàng nheo mắt lại. cảm giác ấm nóng nơi lồng ngực. Sự mềm mại như đang có những sơi tơ cọ vào da thịt mình.

Nguyệt thần vô thức lấy tay vuốt nhẹ qua những sợi tơ màu trắng đó. Hơi thở phập phồng loạn nhịp khi nhận ra đó là tóc nàng Jung. bấy giờ, phả vào lồng ngực nàng ta là một luồng hơi ẩm. Hay chính là nhịp thở của vật tế. 

" cái quái gì thế này, y phục của ta sao lại thế này...mà sao vật tế lại ...tiếp tục lộ thiên"...

Nàng jung hẵng còn say giấc, gò má nàng ta vẫn dính chặt lấy đôi bồng đào của Nguyệt thần, chốc chốc lại dụi lấy một cái vẻ dễ chịu. Xem chừng nàng ta khoái " thứ này" lắm!

Nguyệt thần thu người, nhích dần ra xa. Bất lực! Càng lùi thì nàng Jung càng dính chặt lấy nàng. Phải làm sao đây! Biết tính tình nàng Jung chẳng phải hiền lành. Nếu con tiểu miêu này mà tỉnh dậy thì " em gái nguyệt thần" chưa kịp thanh minh, có khi đã cuốn gói ngay xuống với ngự y cũng nên. 

Cùng là nữ nhi, nghịch cảnh này càng thêm phần lâm ly bi đát. Khó có lời nào mà lý giải được. 

Nguyệt thần ngửa mặt, nhăn mày, than thở:

" Ta là nam nhi đã đành, huống hồ nữ nhi, cái cảnh này biết lý giải sao cho tường! Tình ngay lý gian, vật tế nghĩ ta là yêu nhân* thì khổ!"

<* yêu nhân tức người đống tính>

Nguyệt thần loay hoay trong mối tơ vò. Nàng không biết phải làm sao đây! Bỗng dưng khuôn hoa bên dưới ngọ nguậy.

Nàng Jung hé mắt. Ngáp lấy một cái....Rồi há hốc mồm, tròn mắt ......

ĐẠI HỌA SẼ GIÁNG XUỐNG ĐẦU NGUYỆT THẦN Ư???

Đoạn nàng bế lấy vật thể phía trước, nựng qua nựng lại. Rồi lại thơm chụt vào má vật thể đó một cái. nàng chu mỏ điệu bộ. Cái dáng vẻ này kì quá. và cả vật thể kia cũng kì cục nữa. Rốt cuộc nàng ta đang thơm cái gì, ôm cái gì, hôn cái chi chi. Tưởng khi nàng dậy, " đấng tối cao sẽ chầu diêm vương chứ".

Nàng nhí nhảnh ấn mũi vật thể đó, hỏi:

- Khuyển trắng! Tiểu a đầu em gái nguyệt thần đâu. mà lại để ngươi ở đây?

Con Khuyển cố hít thở trong cái ôm chặt kín của nàng Jung. Nó cau mày:

- Hôm qua công chúa gõ cửa nửa đêm, khiến ta phải hoãn việc canh gác, để sang ngủ với ngươi đó!

Nàng Jung nhướn mày, nhìn lên phía trên, vẻ suy nghĩ, rồi hỏi tiếp:

- Gặp lại ngươi ta cũng mừng lắm, khuyển trắng à ^^, nhưng sao tự dưng a đầu đó kêu ngươi qua đây?

- Công chúa có việc đột suất. Sợ đến sáng nay ngươi tỉnh dậy không thấy ai, lơ ngơ rồi lại đi nhảy xuống hồ mực!

Nàng Jung gật gù trong trạng thái lộ thiên.

- Ờ...ờ..kể ra cô ta cũng có chút nhân tính. 

Con khuyển khúc khích cười. Nó cười nàng không bắt lời nó khi nãy. Rằng nó buột miệng nói chuyện nàng nhảy xuống hồ mực. Nó thầm nghĩ:

" Nàng Jung ơi là nàng Jung. Chuyện nàng nhảy xuống hồ ngoài ta ra thì sao ai biết được. Vậy mà nàng đi tin lời một con khuyển trắng. Nó mà là khuyển thật. Nó biết nàng nhảy xuống đấy! =__="

Huyên thuyên với Khuyển ít lâu. nàng ta dậy mặc lại y phục. Chí ít thì cũng thấy gượng gạo khi y phục của mình bị lột sạch. Con khuyển cũng lại bịa ra chuyện y phục nàng tự tuột ( mà đúng là tự tuột thật, nói là bịa vì khuyển ta cũng nào có biết, nó cứ tưởng là mình gây ra nên lấm la lấm lét ) Khuyển và nàng xong xuôi, bắt đầu một ngày mới trên nguyệt cung. Hôm nay sẽ là tản mát, lại một lần nữa người đẹp bên con khuyển.

Khen cho Nguyệt thần nhanh trí!

Không làm khổ ba đời con cháu! Ăn ở có đức đấy chứ....

______________

Một mỹ nhân nằm trên băng ghế, vắt nửa chân, chiếc áo xẻ bán thân, toát lên vẻ mị lực từ đôi chân dài miên man và quyến rũ đó. Tư thể khiêu gợi đầy quyền lực. Chốc chốc nàng lại rít lấy một hơi thuốc, thở vào bầu không khí một làn khói hình mũi tên. từ bao giờ, chiếc tẩu đó đã thành cục cưng của Nữ thần Phượng Hoàng.

Nàng Yoong Ah động đến cái tẩu cũng vì mối tình si.

Nàng suy tư và phiền muộn khi hút thuốc. Ban đầu là để giải khuây, để cho làn khói làm mờ đi hình bóng người con gái đó. Nhưng tự bao giờ, chiếc tẩu luôn trên tay nàng, và cách nàg ngậm tẩu đã trở thành một hình tượng gắn liền với nhau. Nó như một dấu hiệu của quyền lực. Để nhìn vào mỹ nhân đó, người ta phải cúi ngay đầu xuống, kính cẩn lạy chào.

Nàng là yêu nhân. Chuyện này không sớm thì muộn kẻ hậu người hạ, quan thần trên núi Phượng hoàng cũng biết. Trước giờ nàng cưng những tì nữ lắm. Vô vàn tì nữ, dù là nữ nhi cũng mê mẩn sắc đẹp của nàng, để rồi sẵn sàng tặng cho nàng một đêm phá xuân. Không thì nguyện sống nguyện chết bên cạnh hầu hạ nàng. Trong đó có một tì nữ nổi bật với sắc đẹp chim sa cá lặn, hiền thục đoan trang, công dung ngôn hạnh đầy đủ, đó là nàng Hyun.

Nàng Hyun vốn là người phàm. Đại tỷ của nàng là Soo Ah. Với phẩm chất và cốt cách hơn người, có tài điều binh khiển tướng, nên nàng Soo Ah được Nữ thần phượng hoàng yêu mến.Triệu lên thiên giới, Phong cho làm cánh tay đắc lực luôn bên cạnh. Nàng Soo đổi đời, dắt cả muội muội của mình lên thiên đình. Hai tỷ muội chung sống với nhau. Một người là quân hậu của nữ thần...còn một người là tì nữ được cưng chiều nhất. 

Chẳng ai hay chăng. nàng hyun luôn là người lau cái tẩu cho Yoong Ah. Và cũng từ đấy. Nàng yoong ở đâu, nàng Hyun theo đó. Nàng Hyun cũng biết người luôn làm Yoong Ah phiền muộn là ai. Nhưng nàng không bao giờ mở lời an ủi. Phần vì nhút nhát, phần vì càng nói thì chỉ càng làm nữ thần nổi giận. nàng cứ im lặng hầu hạ...chăm sóc theo cách đó bấy năm nay...

Màn đêm buông xuống trên cung Phượng hoàng.

Nữ thần vẫn cứ ngồi đó...ngóng đợi thành quả của Soo Ah. Cả ngày hôm nay, nàng không nói gì, cũng không thèm đoái hoài đến đồ ăn thức uống. Nàng Không cho bất cứ ai diện kiến. Vì tâm trạng đang nôn nao sốt ruột, dễ bực bội mà xuống tay hạ sát.

Cũng muộn rồi. hẳn giờ này Soo Ah đã bắt đầu kế hoạch. Thực sự bây giờ Yoong đứng ngồi không yên. Nàng bực bội quẳng cái tẩu lên băng ghế, bỏ vào buồng.

Đúng lúc đó nàng Hyun xin vào diện kiến. Mặc cho sự ngăn cản. nàng vẫn cứ tiến vào gặp nữ thần. cả ngày hôm nay, nàng cũng lo lắng không kém gì ai kia.

Yoong Ah phẩy tay mệt mỏi:

- Lui đi...Tỷ không muốn nói chuyện phiếm với muội bây giờ.

- KHông...muội đến đây không phải nói chuyện phiếm..

Hai người họ xưng là tỉ muội, bởi lẽ nàng Yoong và Soo kết bạn tâm giao, nên nàng ta nhận luôn hyun là muội muội của mình.

Bấy giờ khí tiết nóng nực, Yoong Ah không nói được gì nhiều, chỉ muốn không ai gây phiền nhiễu. Nàng lớn giọng:

- Lui ra đi!

Vừa dứt lời, cô nương kia lập tức siết chặt lấy eo nàng yoong. Hyun ôm chặt nàng, đôi môi khẽ run lên, ảnh mắt kìm hãm lòng thương cảm.

- Đã bao năm rồi, tỷ còn định tiếp tục làm những chuyện vô ích này đến bao giờ..

Bờ vai lạnh lùng đáp :

- Chuyện của ta , không khiến muội xen vào.

- Muội không xen vào, muội không muốn thấy tỷ sầu não như vậy...muội không muốn.

Câu nói cứ nghẹn đắng nơi cuống họng, nhưng ánh mắt nàng hyun rất quả quyết.

Bấy giờ biết tấm lòng của muội muội, Yoong Ah mới quay lưng lại. Đẩy nhẹ vào vai nàng Hyun, cười đáp:

- Tỷ không sao. Đây chỉ là đùa vui với vật tế của Nguyệt thần thôi. Tỷ không có ghen tuông mà đi làm mấy chuyện vớ vẩn này.

- Tỷ nói dối...tỷ còn rất yên Nguyệt thần...- Đôi môi hồng mấp máy.

Yoong Ah ngây ra một lúc vì câu nói đó. Còn ai trên thế gian hiểu tình cảm sâu đậm của nàng dành cho Nguyệt thần bằng Hyun chứ. nàng ấy biết rõ quá mà, chỉ là không bao giờ thốt ra thôi, Buông hai tay mình khỏi vai của nàng Hyun, nữ thần tiến đến chiếc giường, ngồi xuống mệt mỏi. Thần thái mờ nhạt.

nàng không đáp lại...sự im lặng như thú tội. Mấy trăm năm nay...trước cả khi nàng đưa hyun lên thiên giới...nàng đã phải lòng người con gái đó. Một vị thần tối cao, quyền lực và sắc sảo....không bao giờ chịu mở lòng với nàng Yoong.

Nếm trải mùi vị cô đơn bằng mấy kiếp người, nàng Yoong cũng đã thấy quá mệt mỏi. Niềm kiêu hãnh của một vị thần bỗng chốc đánh mất vì tình yêu. Thứ thuốc độc có thể giết chết cả một vị thần.

Suy nghĩ mông lung, bỗng nhiên nàng yoong kéo tà áo của Hyun lại gần, đẩy nàng hyun ngã xuống giường một cách mạnh bạo. Nàng kéo rèm che, rồi ngả người lên trên nàng Hyun.

Hơi thở gấp gáp, Hyun hoảng sợ:

- Tỷ...tỷ sao vậy?

- Ta chán cảnh này lắm rồi. Đúng! ta không thể mù quáng nữa...

Dứt lời, bàn tay của nữ thần phượng hoàng vén váy áo của nàng Hyun lên. bàn nay nàng lướt trên da thịt của cô nương nằm dưới. Rồi nàng đặt lên đôi môi đó một nụ hôn. Một nụ hôn sâu và dài. Sự ấm nóng và ượt át, cái đụng chạm tuyệt vời làm cho người ta có thể sẩy chân xuống vực thẳm. NỤ hôn quá mạnh bạo. nàng Hyun rên lên. Đôi tay nàng chóng cự yếu ớt, sức mạnh của nữ thần ngự trị nàng. Cơ thể của nàng như không còn nghe theo nàng nữa.

cái chống cự như chỉ để có....từ bao giờ, nụ hôn làm nàng nhận ra, nàng yêu nữ thần đến thế. nàng lấy tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt của nữ thần như sự thuần phục con thú hoang. Lệ khẽ ướt trên đôi mi của nàng hyun. Nữ thần dừng lại...đôi môi ngừng chuyển động, Yoong ah nhăn mày:

- Sao muội lại khóc? Muội không thích tỷ sao?

- Không!...chỉ là..muội quá hạnh phúc.

Đoạn, nàng ôm lấy cổ của nữ thần, kéo xuống, siết nhẹ và dịu dàng trấn an:

- Không sao đâu! Muội sẽ ở bên cạnh tỷ...ổn rồi. Tỷ không còn cô đơn nữa.

Đúng lúc ấy, giọng một tên nô tài khẩn khoản chạy vào:

" THƯA NỮ THẦN, NGÀI SOO AH ĐÃ ĐEM VẬT TẾ CỦA NGUYỆT THẦN VỀ RỒI ! "

_______________

Một canh trước, tại nguyệt cung.

Bóng người và khuyển dạo bước ngang qua cầu, tiến về phía hồ mực. Bước được mấy bước, con khuyển lại than vãn:

- Tại sao ta cứ phải kiệu ngươi loanh quanh vậy chứ!

Người ngồi phía trên nắm lấy một túm lông của con khuyển, nạt nộ:

- ta là cô dâu của nguyệt thần đấy, ngươi không kiệu ta thì kiệu ai?

Con Khuyển nhảy lên vì đau, rồi nó làu bàu:

- Chưa thành hôn, chưa cả gặp mặt, có ai trắng trợn nhận vơ như cô không? 

Ngàng Jung lắc qua lắc lại trên mình khuyển, vẻ phản đối rằng nàng không có nhận vơ. Và rằng chắc chắn nàng sẽ là cô dâu của Nguyệt thần. 

cả ngày hôm nay nàng hành xác con khuyển thôi rồi, nàng bắt khuyển ta cõng nàng đi khắp nguyệt cung khám phá. Khuyển cũng mệt lắm, nhưng nó cũng lấy làm vui. Nó cũng tận tình chỉ ngang chỉ dọc cho nàng Jung hay. Chỉ tội cứ hễ nó than vãn, là nàng lại lấy mất 1 túm lông trên đầu nó. Khuyển lo cho cái đầu mình sẽ bị hói trước khi nó già mất...=..=" Mà nó không nghĩ mình sẽ sống được với nàng đến khi đó.

Được một đoạn ngừng cãi vã, bỗng nàng Jung hỏi:

- này, Nguyệt thần trông như thế nào vậy?

Khuyển dừng lại, nó nhún mình một cái làm nàng Jung suýt ngã, rồi phá lên cười:

- Sao tự dưng ngươi hỏi cái đó! Dĩ nhiên là một vị thần rất oai phong rồi. haha 

< vâng! Oai phong mà giờ đang cõng ai đó =.=>

Nàng Jung đạp vào đầu Khuyển trả đũa, bĩu môi:

- Nói vậy cũng nói, ta không biết nên mới hỏi.Mà Nguyệt thần có đẹp trai không?

- Đẹp trai chứ! Trên thiên giới ai mà không mê mẩn ngài, ngài có mái tóc đen óng hơn cả nữ nhi, làn da mềm mại hơn cả tuyết, đôi mắt ngài chớp một cái thì thái sơn cũng phải tẽ làm hai,...

Khuyển đang ba hoa thì nàng Jung ngắt lời:

- Rồi rồi, nhìn em gái hắn đẹp như vậy là biết hắn đẹp sao rồi! Ngươi khỏi ba hoa đi.Đồ thú hư.

- Ta mà hư ta đã hất cô xuống hồ bây giờ ngay rồi!

- Ngươi dám!

vậy là chiến tranh lại nổ ra =..=" Y như rằng con khuyển nó hất nàng xuống hồ mực thật, nó lăn ra cười, quấy đuôi tít lự:

- Đáng đời nhé, lúc nào làm cô dâu nguyệt thần đi thì hẵng thách ta!

nàng Jung ngã ùm xuống nước, ngoi lên quát tháo:

- Khuyển hư, hư đốn, ta mà lên làm phu nhân, ta sẽ cho ngươi một củ riềng!

Hai bên chí chóe. Người khuyển đôi co. Một kẻ dưới nước, một kẻ trên bờ. cái khung cảnh đến là hài hước.

Khiến kẻ núp bên hồ mực nãy giờ phải bật cười:

- Thật không ngờ trong nguyệt cung cũng có cảnh hài hước này!

nàng Jung và Khuyển giật mình, quay ra phía tiếng nói. Một nữ nhân cầm một chiếc quạt che nửa miệng. Phục trang lấp lánh hình con phượng. nét quý phái toát lên, cả sự nguy hiểm cũng đang mờ nhạt lan tỏa từ phía đó. 

Nàng Jung vội lên bờ, núp sau Khuyển trắng. Con khuyển lộ vuốt, gầm gừ về phía mỹ nhân kia:

- Mi là ai...sao dám làm phiền phu nhân nguyệt thần?

- Ồ...chó cảnh của Nguyệt thần mà cũng biết nói sao! Đúng là nguyệt cung càng khám phá thì càng lắm thứ nhịch đời.

Khuyển run lên giận dữ:

- Ai là chó cảnh, ta táp cho ngươi bay đầu bây giờ. Quân súc sinh Mi to gan lắm mới dám đột nhập vào đây đấy!

Nàng Jung leo lên người khuyển, To tiếng:

- Mi định làm gì?

- Định làm gì ư? hỏi ngây thơ thật! Tất nhiên là đến bắt cóc ngươi rồi!

Lập tức. khuyển hú lên một tiếng, đánh động quân lính. Tình thế cấp bách; Soo Ah nhanh như cắt, bay đến, túm lấy nàng jung vút lên. bấy giờ ở trong hình hài con khuyển thật khó bảo vệ nàng jung. Mà nguyệt thần lại không thể biến thân. Khuyển cắn lên tà áo giữ nàng Jung lại.

Soo Ah bực tức:

- Con Khuyển này, chỉ tổ phiền hà. Vậy thì bắt ngươi theo luôn rồi tính sau.

Dứt câu. ám khí phóng đến, con khuyển ngất lịp rồi bị vác đi luôn cùng nàng Jung.

Soo Ah hay còn là thực thần....ăn nhiều vô độ... sức khỏe phi phàm, vác hai mạng người mà phóng như bay!

Thiên nhãn mệt lả, không thể phóng theo kịp.

Đành hẹn các trư vị ra tết. Đang trong lịch làm việc dày đặc, nhưng thiên nhãn tặng các chư vị để có không khí tết nhé 

Kết đoạn 7! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic