Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Được rồi Myungsoo . Mình đã hiểu , mình sẽ bỏ cuộc . Mình đã sai ! Mình là người thứ 3 , giống như những cô gái đã tán tỉnh cậu ngày hôm nay . Mình xin lỗi – Cô vừa giứt lời , liền quay đầu đi ra ngoài đường , lập tức bắt taxi và đi khỏi tầm mất của anh . Myungsoo khó chịu , thật sự khó chịu . Anh chưa từng từ chối ai mà lại đau lòng đến như vậy . Lời đó thật khó nói ra , nhưng rút cuộc , anh cũng đã nói . Đó có phải là vết dao sẽ để lại dấu sẹo trong cuộc đời của cô không . Anh bối rối lắm , hối hận lắm . Hối hận tại sao mình lại ngu ngốc , không mở lòng cho cô một cơ hội để nắm giữ anh . Để không nhìn thấy hình ảnh người con gái suốt ngày tươi cười , bây giờ lại vừa khóc vừa thừa nhận mình sai chứ . Anh bây giờ là thương hại hay là yêu thương , càng không thể phân biệt …

Liều thuốc giảm đau nào giành cho tôi đây?
Khi nào thì trong tôi tìm được sự bình yên?
Khi nào thì mặt trời lại bừng sáng trở lại?
Chia tay rồi sẽ đưa ta về đâu?
Hay sẽ trở thành cơn đau âm ỉ cho đến lúc chết?
Tôi nghẹn ngào thở dốc
Thời gian cũng chẳng thể chữa lành những vết thương
Xin hãy chữa lành trái tim tôi để tôi có thể gượng cười dù chỉ một chút
Vô phương với những cơn đau kéo dài
Kéo nhẹ chiếc gối vào trong vòng tay
Từng chiếc gai nhọn như đâm xuyên tận cùng vào con tim tôi
Tôi gào thét trong căn phòng tăm tối
Cái lạnh khắc nghiệt này sẽ chẳng bao giờ dịu bớt
Tôi cứ nuốt đến 2, 3 viên thuốc mà chẳng cần đến nước
Thức dậy vào một buổi sáng u ám và bị cảm lạnh
Và cứ thế, tôi lại ho
Tôi vẫn không ngừng nghĩ về anh cho dù bản thân đang bị dày vò
Liều thuốc duy nhất cho tôi lúc này chỉ có thể là anh
Tôi đoán rằng câu chuyện của chúng ta đã đến hồi kết
Nước mắt lại tuôn rơi...



******************************



  Đêm hôm nay anh không thể ngủ , không thể nào chợp mắt . Anh nghĩ thế nào để gặp cô , để lại được trở thành những người bạn thân thiết với nhau như ngày xưa . Thật sự là không thể . Chỉ một câu nói của anh , có thể làm tình cảm của cô đau khổ , tình bạn của họ cũng tan vỡ …

8:00AM – Trường Bok Chon

  Myungsoo đưa khuôn mặt đầy mệt mỏi của mình đến trường làm mọi người hoảng sợ . Hình ảnh của anh trong mắt mọi người là một chàng trai cuốn hút , chưa bao giờ lộ vẻ mệt mỏi như thế này. Woohyun lo lắng liền chạy lại gần anh , sờ vào trán hỏi thăm :

  -Myungsoo à ? Cậu sao vậy ? Có chỗ nào không khoẻ sao ? Sắc mặt cậu tệ lắm ! - Woohyun hành động thái quá liền bị Myungsoo rút tay ra

  -Tệ đến như vậy sao ? Jiyeon ... cậu ấy đến chưa ? - Myungsoo đưa mắt mình đảo quanh lớp . Đúng lúc đó , Sora chạy vào , cũng nhìn quanh lớp như anh

  -Park Ji Yeon ? Park Ji Yeon cậu ấy có ở đây không ? - Sora hướng về phía Woohyun và Myungsoo hỏi . Cả hai cùng lắc đầu 

  -Có chuyện gì sao ? - Woohyun tò mò

  -Tối hôm qua mình chụp hình suốt đêm không về nhà . Sáng hôm nay 5h mình về nhà , vào phòng cậu ấy mà không thấy đâu . Mở tủ quần áo thì trong đó lại không có bộ nào . Cả hành lí và passport cũng biến mất . Mình chạy xuống hỏi bảo vệ , thì ông ấy nói Jiyeon đã trở về nhà lúc 12h đêm , một lúc sau đã đẩy hành lí đi , khuôn mặt thì sưng to . Không biết tại sao ? - Sora lo lắng kể lại , nhưng khi vừa nghĩ đến những người cuối cùng mà Jiyeon gặp hôm qua ... Myungsoo ! Cô liền nhìn thẳng vào mặt anh - Kim Myung Soo ! Không phải hôm qua cậu ấy nói là đi tỏ tình với cậu sao ?

  -Phải ! Nhưng tớ đã ... từ chối - Myungsoo chậm rãi

  -Saooo ? Cậu từ chối Ji Yeon - Cả Sora và Woohyun đều mở to mắt nhìn anh trân trân 

  -Aigoooo ~~~ Kim Myung Soo , cậu có biết là vì cậu mà Jiyeon đã cố gắng như thế nào không hả ? Chính vì cậu mà Jiyeon đã thức trắng đêm để làm socola cho cậu đấy ! Đó không phải là hàng mua về , mà là tự tay làm - Sora tức giận , nhấn mạnh từ cậu từ chữ . Hôm qua , khi Jiyeon rời đi đã để lại đó một bao giấy đã ướt sũng . Anh đã cầm về nhà , đến tối mở ra , thỏi socola hình trái tim đã biến dạng từ lúc nào . Nó có giống trái tim của cô ngay bây giờ ? Méo xẹo vì tan chảy ? Đó là vết nứt thứ 3 mà trái tim cô đã gánh chịu . Việc chính mình gián tiếp hại mẹ mất đi , hại bố xém chết đang ở trong bệnh viện hôn mê , và cuối cùng là bị anh một lời thẳng thừng từ chối . Đó có phải là quá đau ? Thử hỏi một trái tim nhỏ bé mỏng manh của một người bình thường thì làm sao có thể chịu đựng được 3 vết nức kinh khủng mà lại không tan trái tim chứ ? 

  Jiyeon là mẫu người của sự trốn tránh . Bất kì khi nào gặp phải chuyện gì đau khổ không còn sức chịu đựng , cô đều trốn tránh . Năm cô 6 tuổi , gián tiếp làm người mẹ yêu dấu của mình mất đi , cô đã cùng bố và anh hai trốn tránh đến Úc sinh sống , lấy việc học chăm chỉ để quên đi cái chết của mẹ . Rồi 10 năm sau , bố cô vì đi kiếm cô ở các quán bar mà bị xe hơi tông trúng hiện đang nằm ở bệnh viện không biết sống chết ra sao . Cô lại một lần nữa chạy trốn , chính bằng đôi chân của cô . Sở dĩ cô có tiền xài vì hàng tháng , anh hai đều gởi tiền một số tiền lớn cho JiYeon . Anh biết cô đau khổ , ân hận , tự trách bản thân mình nhưng bây giờ chỉ còn có thể gởi tiền để cuộc sống ở Hàn Quốc của cô sẽ sung túc hơn , quên đi cái cô đơn của mình . Anh không thể bỏ mặt bố và tập đoàn của anh và bố đã cất công gầy dựng suốt 10 năm nay. Đến ngày hôm qua , cô cũng đã mất đi người mà cô suốt 2 năm nay thường thầm trộm nhớ . Cô lại một lần nữa chạy trốn. Nhưng không ai biết cô sẽ đi đâu ?

  Bỗng nhiên điện thoại Sora rung lên , là tin nhắn của JiYeon : " Mình mệt mỏi quá ! Muốn đi khắp nơi để giải toả . Chắc cậu đã biết chuyện . Mình hơi bối rối , xin giáo viên nghỉ học giúp mình nhé ! Đừng lo cho mình " . Sora vừa nhận được gọi lại thì bên đầu dây kia đã tắt máy ...

********************************



  Đã 5 ngày kể từ khi Jiyeon biến mất . Cuộc sống của Myungsoo dường như trôi thật chậm , anh luôn luôn trông chờ cô sẽ trở lại , một lần nữa trở lại con người vui tươi như lúc trước . Hằng ngày cô đều nhắn một tin nhắn cho Sora báo rằng cô vẫn khỏe và cần nhiều thời gian hơn nữa . Nhưng khi gọi lại thì đầu dây bên kia đã tắt máy . Bạn thân trong nhóm cũng không muốn tìm kiếm Jiyeon , vì họ hiểu được nổi đau mà cô ấy đã nhận được , và nếu Jiyeon đã muốn trốn tránh , dù có tìm đường trời đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ không xuất hiện . Chi bằng cho cô thời gian để suy nghĩ ...

  Tiếng giáo viên gõ bàn làm thu hút sự chú ý của mọi người 

  -Park Ji Yeon vẫn chưa chịu đi học lại sao ? Đã nghỉ học 5 ngày rồi ! - Thầy giáo chủ nhiệm gầm lên tức giận

  Bỗng nhiên đằng sau lớp , tiếng đẩy cửa vang lên . Là Jiyeon ! Cô ấy đã trở lại 

  -Em đã đi học ! Thưa thầy - Giọng nói tuy to nhưng không một tí cảm xúc nào của cô vang lên . Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cô . Khuôn mặt mệt mỏi thiếu sức sống , thân hình dường như đã gầy đi ít nhiều , đôi mắt sưng húp đỏ bừng , mái tóc được cột lên gọn gàng . Cô đi thẳng đến bàn của mình , bên cạnh chỗ của Woohyun . Như thường lệ , cô lấy sách vở của mình ra rồi nhìn về phía bảng đen như sẵn sàng vào học . Thầy giáo như chết đứng dần dần cũng nở nụ cười gượng gạo và bắt đầu vào bài học ngày hôm nay .

  Myungsoo vẫn chăm chú nhìn cô . Trái tim anh đập mạnh , anh chưa từng đau đớn như thế này , ngay cả khi nghe tin Suzy sẽ chuyển đi định cư tại Mỹ . Lời nói hôm đó của anh tác động mạnh đến cô như thế này sao ? Anh phải làm thế nào để khắc phục ? Quay lại nói : " Mình thích cậu ! Cậu hãy trở về như xưa ! " ? Như vậy mới thật sự là quá đáng , như vậy gọi là thương hại . Anh hoàn toàn không muốn như vậy …

  5 tiết trải qua nhanh như chong chóng . Jiyeon chủ yếu là nằm sấp xuống bàn ngủ từ tiết này sang tiết khác . Myungsoo vẫn mãi ngắm nhìn cô từ một góc . Vì hôm nay là thứ 7 nên tiết cuối cùng là Sinh hoạt lớp . Sau khi giải quyết cái vấn đề trong lớp , chỉ còn lại 5 phút nữa sẽ hết giờ học

  -Các em còn có chuyện gì muốn thông báo không ? Nếu không chúng ta sẽ … - Thầy giáo đang nói thì Jiyeon ở dưới đột ngột giơ tay lên – Jiyeon , em có chuyện gì ? – Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô , cả Myungsoo , Sora và Woohyun

  -Em … em muốn nói là … Em sẽ nghỉ học . Tối nay em sẽ bay về Úc . Hôm nay em đi học là để rút hồ sơ ạ ! – Tất cả học sinh trong lớp đều sững sờ . Sao lại nhanh chóng như vậy chứ ? Hết thảy đều sững sờ . Woohyun ngồi bên cạnh lay lay tay cô

  -Jiyeon à ! Chuyện gì cũng có thể giải quyết . Không cần phải làm như vậy đâu . Hãy ở lại đi mà ! 

  -Mình quyết định rồi . Mình đã gởi hành lí của mình sang đó trước – Cô nói nhỏ đủ để Woohyun và Sora ngồi ở hàng trên nghe rồi quay qua nói với cả lớp – Cảm ơn các bạn và thầy giáo đã giúp đỡ em trong thời gian qua . Sự thật thì khi chuyển từ Úc về đây , em rất nhớ nhà . Muốn quay lại đó , nhưng đã có một thứ giữ chân em . Đến bây giờ thì tất cả đã được giải quyết , em không còn gì quyến luyến nữa ! Đặc biệt cảm ơn bạn Sora-nie , Hyunnie và cả … Kim Myung Soo đã quan tâm và chia sẻ với em nhiều thứ. Xin lỗi mọi người vì mình đã thông báo trễ như vậy – Cô cúi đầu xuống , dấu đi những giọt nước mắt đăng chảy xuống má . Cô vuốt nhẹ và tiếp tục – Dù sao mình cũng đã gắn bó với các bạn 2 năm , tình cảm cũng rất nhiều. Mình không đành nỡ nhưng … - Đến lúc này , Ji đã khóc to lên , không ngăn được nước mắt của mình nữa – Mình xin lỗi ! 


********************************



  7 năm sau – 2011 Australia 

  Thời gian thấm thoát trôi qua , vậy cũng đã 7 năm kể từ khi câu chuyện buồn ấy bắt đầu . Jiyeon dần dần thoải mái hơn , gỡ bỏ chiếc mặt nạ của mình rồi dần nở nụ cười với người xung quanh. Cô đã tốt nghiệp đại học . Trở thành một công dân thật sự của đất nước Úc . Hôm nay Jiyeon hẹn gặp với một người 

  -Please help me . Back to Korea ! 

  Cô theo lệnh người đó trở lại Hàn Quốc . Bắt đầu lại một cuộc sống mới , không có ai bên cạnh , không có ai cản trở cuộc sống của cô . Jiyeon xin vào một tập đoàn của nước ngoài mới mở chi nhánh tại Hàn Quốc 2 năm trở lại đây . Với thành tích xuất sắc loại “ khủng “ cùng với chiếc mác là du học sinh tại Úc đã 7 năm . Cô dễ dàng được nhận vào làm việc với chức thư kí của giám đốc.

  2 năm sau – 2013 Hàn Quốc

  Jiyeon đã quen thuộc và thích nghi được với cuộc sống mới , bạn bè mới , công việc mới . Cô thuê một căn hộ ở khu Itaewon ở gần nơi cô làm việc . Đi lại cũng khá là dễ dàng . Hằng ngày , cô thức dậy , đi làm , trở về nhà , tự nấu đồ ăn , xem phim hoặc các show truyền hình rồi đi ngủ . Cứ như thế cũng đã 2 năm …

  -Hôm nay tổng giám đốc mới của chúng ta sẽ đến đấy . Nghe nói là được cử từ tổng công ty từ Úc về đấy . Khí thế oai hùng , khuôn mặt anh tuấn khỏi nói luôn đấy ! – Một nhân viên trong giờ giải lao liền đi “ tám “ với mọi người những thông tin mới vừa thu thập được 

  -Thật sao ? Em có cần phải chỉnh sửa lại nhan sắc không nhỉ ? CEO mới của chúng ta khoảng bao nhiêu tuổi nhỉ ? – Cô nàng xinh đẹp nhất phòng lên tiếng

  -Nghe nói là còn trẻ tuổi , nhưng tài lại cao . Ôi giời ơi , tôi hồi hộp chết mất – Cô gái ôm mặt mình lại làm bộ xấu hổ . Đúng lúc đó , thang máy trong công ty đột nhiên …

  Ting 

  Trong thang máy bước ra hai người đàn ông , một người đã đứng tuổi , còn người kia thì khỏi nói , đẹp trai xuất thần . Thân hình anh cao lớp , mặc bộ đồ vest màu đen thẳng tấp , khuôn mặt lạnh lùng , khí thế bức người . Đúng là kiệt suất !!

  Jiyeon nghe thấy tiếng ồn ào của mọi người liền rời mắt khỏi máy tính trong khi đang làm bản báo cáo . Cô đứng hình , đơ mặt không biết nói gì . Seoul rộng lớn đến như vậy mà hai người cũng có ngày được gặp lại sao . Cô đã trở lại Hàn Quốc 2 năm nay rồi , ngoại trừ Sora và Woohyun ra thì cô không gặp lại bất kì người quen nào . Khuôn mặt cô từ màu hồng bình thường nhanh chóng chuyển sang màu trắng bệch . Người đàn ông đó … Người đàn ông đã làm cô đau khổ suốt những 7 năm . Bây giờ cô đã chuẩn bị quên đi được người đó , nhưng tại sao anh lại xuất hiện ? 


  Anh cũng hướng mắt về phía cô , cả người anh cũng cứng đờ . Đó không phải là người con gái anh đã tìm kiếm suốt 9 năm nay sao . Khi anh vừa tốt nghiệp cấp 3 tại đây đã liền bay sang Úc , đến thành phố mà cô từng ở để du học . Nói là vậy nhưng thực chất , việc tìm kiếm cô còn quan trọng hơn . Đã 8 năm học và làm việc của anh tại Úc nhưng vẫn không tìm được một tí tung tích của cô . Anh bỏ cuộc , trở về Hàn Quốc để chăm sóc cho bố mẹ đã lớn tuổi. Rồi đến bây giờ , khi hoàn toàn không còn hi vọng thì cô lại xuất hiện trước mặt anh . Đó có phải là định mệnh ?

  -Nào nào mọi người chú ý lại đây nào ! – Phó giám đốc già vỗ tay tập hợp mọi người . Ai cũng rời khỏi nơi làm việc , đi đến đừng vòng quanh hai người . Cả Jiyeon cũng đứng dậy , lết từng bước đến chỗ đó 

  -Đây là CEO mới của chúng ta , Kim Myung Soo ! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro