Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Nào nào mọi người chú ý lại đây nào ! – Phó giám đốc già vỗ tay tập hợp mọi người . Ai cũng rời khỏi nơi làm việc , đi đến đừng vòng quanh hai người . Cả Jiyeon cũng đứng dậy , lết từng bước đến chỗ đó 

  -Đây là CEO mới của chúng ta , Kim Myung Soo ! 

*************************

  Hằng ngày hai người gặp nhau trong ngại ngùng và lo lắng . Jiyeon với chức vụ là thư kí tổng giám đốc nên chuyện cô gặp Myungsoo là rất bình thường . Cô không hiểu tại sao , đã 9 năm … 9 năm rồi , mà trái tim cô vẫn không chịu nghe lời , mỗi lần thấy anh , trái tim đó lại run lên , đập nhanh không ngừng nghỉ . Cô thật sự rất sợ , sợ cái cảm giác năm xưa sẽ quay lại . Sợ sẽ yêu anh một lần nữa …

Từ khi Myungsoo nhận ra rằng Jiyeon đã trở lại trong tầm mắt của mình , anh vô cùng vui vẻ . Cô vẫn ở đó , vẫn hằng ngày làm việc chỉ cách anh một bức tường , trong lòng anh lại có những cảm xúc nói không nên lời . Nhưng bây giờ cô đã trở nên quá xa xăm , không còn là đôi mắt tươi cười biết nói như trước , không còn là thân hình mảnh khảnh lúc nào cũng nhảy chồm lên người anh , không còn là mái tóc đen óng mượt buộc lên gọn gàng . Mà bây giờ là khuôn mặt lạnh tanh không chút ý cười , là thân hình đã hoàn toàn đẩy đà hơn trước , là mái tóc vàng mượt uốn một tí ở đuôi . Cô đã khác hẳn , không còn là Park Ji Yeon ngày xưa mà anh quen biết . Nhưng trái tim anh vẫn hướng về cô …

  Cốc cốc cốc … Tiếng gõ cửa vang lên

  -Vào đi – Myungsoo khuôn mặt hướng về phía máy tính không dời

  -Tổng giám đốc , hôm nay anh có cuộc hẹn với công ty AJ và ăn trưa cùng phó giám đốc Kim của tập đoàn B . Bây giờ cũng sắp đến giờ rồi đấy ạ . Nếu không có chuyện gì thì tôi ra trước - Người đó chính là Park Ji Yeon . Cô cúi đầu chào anh chuẩn bị bước ra ngoài thì đã bị Myungsoo chặn lại

  -Park Ji Yeon , cậu vào đây . Đóng cửa lại – Anh mở tủ lấy ra một sấp giấy tờ hình như là hồ sơ gì đó

  -Ở đây là công ty , anh hãy gọi tôi là Thư kí Park ! 

  -Nhưng bây giờ , mình lấy tư cách là Kim Myung Soo , bạn thân của cậu 9 năm trước để nói chuyện – Anh nhấn mạnh từ chữ

  -Anh cũng đã nói . Bạn thân 9 năm trước chứ không phải là bây giờ ! Giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa – Jiyeon lắc đầu xua tay , xoay người bước ra nhưng đã bị Myungsoo giữ tay lại 

  -Mình nghiêm túc ! Năm chúng ta lớp 11 là 17 tuổi , năm 2004 . Tại sao đến năm 2011 cậu mới tốt nghiệp đại học ? Trong năm 2005 và 2006 cậu đã làm gì ở đâu ? – Myungsoo nói mà như hét lên , đôi mắt anh mở to , gân cổ hiện lên những vết đáng sợ , tay anh nắm chặt cổ tay Ji

  -Tôi làm gì thì có liên quan gì đến cậu chứ ? Anh quan tâm đến tôi sao ? – Jiyeon cũng hét to vào mặt anh

  -PHẢI ! Là tớ quan tâm đấy ! Cậu đã ở đâu trong suốt 2 năm đó . Nói ! – Myungsoo càng lúc càng hung dữ hơn . Anh bóp mạnh tay Jiyeon thì phát hiện trên đó có một vết sẹo , anh kéo tay cô lên , nhìn thằng vào vết sẹo đó. Nó ở ngay động mạnh ở cổ tay – Đây là cái gì ? Cậu đừng nói với tớ . Cậu … tự xác ? – Myungsoo đôi mắt đỏ đột nhiên ngấn nước . Anh đau lòng lắm , làm sao cô lại trở nên như vậy . Đã mất tích suốt 2 năm , bây giờ còn cả … tự tử !

  -Đúng , là tôi đã tự tử . Là tôi đã trốn tránh mọi người suốt 2 năm trời . Anh có biết thời gian đó đối với tôi dã man như thế nào không hả ? Trái tim tôi suốt ngày rỉ máu , nước mắt tràn ra đến nổi có thể dùng để rửa mặt . Sống cũng không bằng chết .Chính anh đã cho tôi kết cục đó ! Anh đã hài lòng chưa ? – Ji hét lên , vùng tay ra khỏi bàn tay anh . Nước mắt cô đã lăn dài – Đã 9 năm trôi qua , tôi nghĩ đã có thể quên được anh , đã có thể vứt bỏ anh ra khỏi tâm trí. Tại sao bây giờ anh lại xuất hiện ? Lại làm tôi đau khổ như thế này chứ ! Hức hức

  Sự thật lại kinh khủng đến như vậy mà anh lại không hề hay biết . Trong thâm tâm , anh chỉ nghĩ rằng cô sẽ đau lòng , khóc lóc trong một thời gian ngắn rồi sẽ quên anh đi . Ai ngờ được rằng, suốt bao năm qua cô vẫn đau khổ như thế chứ , rồi còn cắt mạch máu của mình mà tự tử . Tại sao cô lại ngu ngốc đến như thế chứ ? Anh đi đên bên cô , gắt gao ôm lấy cô vào lòng mặc kệ cô đang ra sức dẫy dụa

  -Tớ xin lỗi , tớ xin lỗi . Tớ sẽ không bao giờ làm cho cậu đau như vậy nữa . Tha thứ cho mình 

  -Bỏ tôi ra . Chẳng phải anh đã có Baek Suzy mà anh yêu quý rồi sao ? Anh không cần tôi ! – Mặc Jiyeon dùng sức như thế nào vẫn không thể thoát khỏi cánh tay săn chắc đó 

  -Không , tớ không thích Suzy . Tình cảm của mình đối với cô ấy đã chấm dứt từ 9 năm trước rồi cơ ! Mình đã tìm kiếm cậu bao lâu này , tớ biết cậu ở Úc , biết cậu ở Sydney , vì thế mình đã đến đó du học , để tìm cậu . Hi vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại cậu . Mình tại sao lại đến Úc thay vì đến Mỹ , nơi mà Suzy đang ở chứ ? Tại vì mình … thích cậu ! Park Ji Yeon 

  -Anh nói dối ! Anh chỉ là thương hại tôi ! Thấy tôi bị như thế này nên anh mới giả bộ nhân từ , nói là thích tôi nhưng thực chất là anh không thể nào quên Baek Suzy kìa , anh tránh ra ! – Cô vẫn vùng vần đẩy anh ra nhưng đột nhiên , Myungsoo hạ đầu của mình thấp xuống , hướng về môi cô đặt lên đó một nụ hôn 

  -Mình chỉ nói lại một lần nữa : Mình không thích Suzy , cũng không nhớ gì cô ấy nữa . Người bây giờ mình yêu , duy nhất chỉ có một mình cậu , Park Ji Yeon …

*********************************************

  2 tháng trôi qua , quan hệ của Myung Soo và Ji Yeon vẫn bình thường . Nhưng bất kì ai trong công ty đều biết rằng Jiyeon đang tránh mặt anh . Cứ hở anh đi trong thang máy này thì chắc chắn cô sẽ đi thang bộ mặc dù có trễ giờ , lúc nào nói chuyện với Myungsoo thì cô cũng nhìn xuống dưới đất hoặc là bản báo cáo trong tay hoặc là khi nào anh về sớm thì cô về trễ , anh về trễ thì cô về sớm. Cứ như mèo vờn chuột suốt 2 tháng nay 

  -Mọi người tập trung !!! – Anh trưởng phòng đưa tay vỗ vỗ để làm mọi người chú ý

  -Có chuyện gì ạ ? – Cô nhân viên xinh đẹp nhanh chóng lên tiếng

  -Có tin tức là nội trong tháng này thì chủ tịch của tổng công ty ở Úc sẽ về đây , mọi người chuẩn bị tinh thần đấy ! – Anh ấy vừa chóng nạnh vừa nói

  -Saoo ? Chủ tịch sẽ về đây ? – Jiyeon gần như là hét lên , hai mắt mở to

  -Jiyeon à , lần đầu tiên tôi thấy cô ngạc nhiên đến như vậy đấy ! Phải, chủ tịch sắp về đây . Cô có muốn tu sửa tí nhan sắc để lấy lòng ngài chủ tịch đại nhân đó không nào ? – Anh ấy cười cười giỡn giỡn như thật

  -À ừ , chắc là tôi phải tu sửa nhan sắc thật rồi – Jiyeon thẩn người ra , lầm bầm trong miệng như bị gặp ma , quay đầu trở về bàn làm việc của mình . Nhưng do ai đó và cô đều không có mắt nên đã đụng vào nhau 

  -AAAA

  -Xin lỗi ! Cô không sao chứ ? – Myungsoo đưa tay sờ vào cái trán của cô vừa mới đụng vào ngực anh . Sở dĩ anh xưng hô như vậy là do đây là công ty , không muốn bị mọi người đàm tiếu nhiều lời

  -Không sao – Jiyeon hất tay anh ra , buông lời không một tí ki lô rồi bỏ đi 

  Vừa về đến bàn thì cô liền lập tức lấy chiếc điện thoại ở trong túi ra , nhắn tin cho ai đó : 

  “ Will you come to Korea ? Why am I don’t know ? “ ( Anh đến Hàn Quốc ư ? Sao em lại không biết ) . Chỉ vài phút sau , người đó đã trả lời

  “I’m going to give you a surprise ! I knew ? Aigooo “ ( Anh định cho em một bất ngờ ! Em đã biết rồi ư ? Aigooo )

  “ Why will you go to Korea ? “ ( Tại sao anh đến Hàn Quốc )

  “ Because I and our son miss you so much “ ( Anh và con nhớ em lắm đó )

  “ Me toooooo … When will you be here ? “ ( Em cũng vậy … Khi nào anh sẽ ở đây ? )

  JiYeon nhắn xong tin này đã 2 tiếng vẫn không có ai trả lời . Bây giờ đã là 5h chiều nên cô sắp xếp đồ chuẩn bị tan sở . Hôm nay Myungsoo tương đối nhiều việc nên cô chắc rằng anh sẽ tăng ca nên cô chuồn về cho lẹ . Ai ngờ vừa đi ra ngoài thì ở đó đã xuất hiện một chiếc BMW màu đen đậu ở trước cổng . Rồi từ trên xe , mở cửa ra là một cậu bé dễ thương , trắng trẻo nhảy xuống , hướng về phía cô chạy đến : 

  -Ommaaaaaaaaaaaa ~~~ 

  -Woa , Mason aaaaaa – Cô cũng chạy đến , cúi người cho bằng nó rồi ôm chầm nó vào lòng , hôn vào má nó liên hồi

  -Omma à , Mason và appa nhớ omma nhiều lắm đó ! Sao omma lại bỏ Mason đi vậy hả ? Huhu – Nhóc con từ cười chuyển sang khóc , mở miệng nói bặp bẹ tiếng Hàn nghe hơi khó một tí

  -Xin lỗi Mason , Omma biết lỗi rồi , ở Hàn Quốc omma sẽ đềnh bù cho con chịu không ? Bây giờ chúng ta lên xe nào . Appa đang chờ đấy ! – Jiyeon vui vẻ đứng thẳng dậy , dắt tay Mason đi về phía chiếc xe BMW đang ở bên đường

  Và tất cả hình ảnh đó đều đã bị Myung Soo thấy được …

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro