Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ommaaaaaaaaaaaa ~~~ 

  -Woa , Mason aaaaaa – Cô cũng chạy đến , cúi người cho bằng nó rồi ôm chầm nó vào lòng , hôn vào má nó liên hồi

  -Omma à , Mason và appa nhớ omma nhiều lắm đó ! Sao omma lại bỏ Mason đi vậy hả ? Huhu – Nhóc con từ cười chuyển sang khóc , mở miệng nói bặp bẹ tiếng Hàn nghe hơi khó một tí

  -Xin lỗi Mason , Omma biết lỗi rồi , ở Hàn Quốc omma sẽ đềnh bù cho con chịu không ? Bây giờ chúng ta lên xe nào . Appa đang chờ đấy ! – Jiyeon vui vẻ đứng thẳng dậy , dắt tay Mason đi về phía chiếc xe BMW đang ở bên đường

  Và tất cả hình ảnh đó đều đã bị Myung Soo thấy được …

**********************************

  Trên xe 

  -Khun oppa , tại sao trở về Hàn Quốc lại không thông báo với em một tiếng – Jiyeon chu cái miệng của mình về phía người đàn ông ngồi bên cạnh 

  Đó chính là anh hai của JiYeon , cũng chính là ba ruột của nhóc Mason . Anh năm nay 30 tuổi , hiện là chủ tịch của tập đoàn NK ( Nickhun đó mọi người ) mà chi nhanh ở Hàn chính là công ty của Ji đang làm việc . 2 năm trước , anh đã nhờ cô quay lại đây giữ chức vụ thư kí giám đốc để làm “ chim xanh “ cho anh . Mọi chuyện xảy ra ở công ty đều được cô báo cáo qua anh . Sở dĩ anh làm như vậy bởi vì các chi nhánh của tập đoàn đều ở trong khu vực Châu úc ở gần đó , chỉ riêng chi nhánh ở Hàn là xa nhất nên anh đành phải nhờ Ji sang giúp đỡ . Khun đã có một đứa con trai 6 tuổi , tên là Mason . Mẹ nó sau khi sinh nó xong liền đem cho anh chăm sóc đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện . Vì vậy , Jiyeon đã trở thành mẹ của nó trên mặt tình cảm , bảo vệ và chăm sóc như con ruột của mình …

  -Đã nói là anh và Mason định cho em bất ngờ mà , hỏi hoài ! Nhà em ở đâu ? Anh đến thăm thử ! - Khun vừa nói xong dứt lời thì sắc mặt Jiyeon đã thay đổi , quay sang cười giả lả với Khun - Em đừng nói với anh là em ở những khu như Itaewon hay là Gryeonggido nhé ? 

  -Đúng ... vậy ~

  Kíttttttt

  -Yah Park Ji Yeon ! Em muốn chọc tức chết anh hả ? Anh đã bảo em là không được ở những khu đó mà sao em lại ... - Khun vừa nói đến đây thì đã tấp xe vào lề đường - Bây giờ anh chở em về nhà , chuyển nhà ngay lập tức nghe rõ chưa ? - Khun làm ầm lên. Anh làm như vậy bởi vì đó là khu tồi tàn , rất nhiều thành phần người khác nhau , đa số là dân chơi , hút chích này nọ . Trước khi về đây anh đã nói với Ji phải ở trong khu KangNam hoặc Cheongdamdong thì anh mới vừa yên tâm được , ai dè đứa em cứng đầu này lại không nghe lời anh

  -Nhưng em chưa coi nhà gì hết mà ? Nhà đâu mà em ở bây giờ ? - Ji làm nũng 

  -Yên tâm , anh sẽ sắp xếp nhà cho em - Anh vừa nói xong liền lấy điện thoại ra gọi điện cho thư kí 

  [ _ Thư kí Yang , tìm cho tôi thêm một căn hộ ở khu KangNam , ở liền trong đêm nay 

    _ ...

    _ Được ! Chú ý an ninh ở đó , vệ sinh , hoàn cảnh , hành xóm , ... Cứ tìm chỗ nào tốt nhất cho tôi

    _ ...

    _ Ok , khi nào bàn bạc và kí hợp đồng xong anh hãy nhắn tin địa chỉ cho tôi ! 

    Tút tút ]

  Quả thật , Khun đưa cô về nhà xong liền bảo cô dọn dẹp hết đồ , sẵn tiện có cái gì không cần nữa thì vứt . May là đồ cô cũng không nhiều , 2 vali to cũng chứa gần hết số đồ cần thiết , số còn lại sẽ có người chuyển qua sau . Và cuối cùng anh đưa cô đến một tòa nhà ít nhất là 50 tầng , bấm cái vèo lên tầng 15 . Đúng là căn hộ cao cấp có khác . Đây là nhà dành cho 2 người , đồ dùng đều có đầy đủ , dọn vào là có thể ở . Sau đó Khun , Ji và nhóc Mason đi ăn tối mới về lại nhà ...

  Sáng hôm sau , Ji thức dậy sớm hơn bình thường vì đây là ngày đầu tiên cô ở đây , phải tìm xem đi bằng phương tiện gì để đến công ty : Đi bộ , xe bus , tàu điện ngầm hay là taxi ? Vừa đi ra phòng khách thì cô đã thấy chìa khóa chiếc xe BMW mà Khun đi ngày hôm qua cùng lời nhắn : " Tặng em đấy , cảm ơn 2 năm qua đã giúp anh rất nhiều ! À nói trước là tiền nhà em tự trả , anh không quan tâm đâu đấy  " Ji đọc và trên khuôn mặt có ý cười . Ji không ngờ anh cô lại dễ dàng cho cô chiếc xe đó mặc dù đó là hàng nhập khẩu có giới hạn *

  * Người Hàn Quốc rất xem trọng phương tiện của người đối diện . Nếu bạn đi một chiếc xe nhập khẩu thì người đó sẽ nhìn bạn với ánh mắt khác so với chiếc xe sản xuất trong nước bình thường . Còn Việt Nam chúng ta 100% là xe nhập khẩu nên ai đi xe hơi là cũng có của rồi  

  Vì ở bên Úc , Ji đã thi bằng lái xe quốc tế nên hiện tại cô xử dụng nó ở Hàn cũng được . Ji sớm đã quen biết với đường phố ở đây nên cũng không khó lắm , đường đi thì đã có bản đồ lo liệu , cô yên tâm lái xe đến công ty . Vừa bước xuống bãi đỗ xe , cô đã thấy người đậu đối diện mình chính là Kim Myung Soo 

  Anh đi đến trước mặt cô , bây giờ cô muốn chạy cũng không được 

  -Đây là của chồng em mua tặng sao ? - L cười gượng gạo

  -P...phải ! - Jiyeon ngập ngừng 

  -Vậy ... chúc mừng em ! Đứa bé dễ thương đấy ! - L vừa nói xong liền quay lưng bước đi . Có ai biết rằng trái tim của anh từ hôm qua đến giờ đã nguội lạnh , anh hoàn toàn không còn sức sống nữa . Lòng anh đau như ai lấy dao cứa vài đường . Đàn ông con trai mà khóc là điều sĩ nhục , vì thế từ lúc nhỏ đến giờ , anh chưa từng khóc , một lần cũng không . Nhưng bây giờ nước mặt không hiểu sao cứ tràn ra mãi . Anh đã chờ đợi cô xuống 9 năm nay , sao bây giờ cô lại tạt cho anh một xô nước lạnh đến như vậy chứ ? Đêm hôm qua anh đã thức trắng nguyên một đêm . Anh hiện tại đã hiểu toàn bộ nổi đau của Jiyeon vào năm đó ! Chỉ vài ba hôm như vậy , anh đã mau chóng đổ bệnh . Tuy chỉ là cảm mạo nhưng anh khó chịu vô cùng . Cả ngày không tập trung được gì , đau óc cứ quay như chóng chóng . Anh nhớ lại cuộc đối thoại của anh và cô bạn Park So Ra xinh đẹp cách đây 9 năm 

-        FlashBack    -

  Đó là buổi chiều cái ngày mà Jiyeon thông báo sẽ trở về Úc ngay tại lớp . Một mình đi ra khỏi trường với tâm trạng tồi tệ , không tốt chút nào , Myungsoo bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi từ xa của Park So Ra , anh đi lại gần 

  -Có chuyện gì không So Ra ?

  -Cậu … thật sự đã từ chối Jiyeon ? – Cô hỏi ngượng ngùng

  -Phải ! Nhưng mình cảm thấy hối hận ! Mình thật sự không hiểu , mình đối với Jiyeon là thương hại hay là … tình cảm nữa . Mình rối lắm … Mình nghĩ kĩ rồi , mình muốn giữ cô ấy lại bên cạnh ! – Đó chính là lần đầu tiên trong cuộc đời anh xác định rằng , anh sẽ theo đuổi cô . Anh định chạy ra sân bây chặn Ji lại thì đã bị tay Sora giữ chặt

  -Cậu đã thả tay Jiyeon ra thì cậu ấy sẽ không bao giờ nắm tay cậu lại một lần nào nữa , cậu hãy suy nghĩ kĩ thứ mình muốn . Đừng là Jiyeon đau khổ thêm bất cứ lần nào nữa. Như vậy đã quá đủ rồi ! 

-  End Flashback  -

   Nghe thấy tiếng gõ cửa , anh cho phép người đó vào . Là Jiyeon ...

  Vừa nhận thức được việc cô đi vào phòng thì mắt anh đã mờ đi và đột ngột tối đen . Chỉ còn lại tiếng kêu : " Tổng giám đốc ... Tổng giám đốc " của Jiyeon ...

  Mở mắt ra , Myung Soo cảm nhận được khung cảnh ở đây thật lạ , nhìn xung quanh thì mới phát hiện ra đó là bệnh viện , còn anh thì đang nằm trong phòng tối đen chỉ có một chiếc đèn vang hất lên khuôn mặt của người con gái xinh đẹp đang nằm gối đầu lên cánh tay đặt trên giường . Bây giờ cô không còn lạnh lùng như bình thường nữa , mà chính là khuôn mặt của Park Ji Yeon dễ thương mà anh quen cách đây 9 năm . Thì ra cô không hề thay đổi , cô vẫn là Ji Yeon ngày xưa , nhưng chính vì do anh nên cô mới phải mang chiếc mặt nạ nặng nề đó . Anh bỗng nhiên nhớ lại vẻ mặt tươi cười của cô khi ôm chầm đứa con mình vào lòng . Trái tim anh lại quặn đau , đau đến chịu không nổi . Anh nhìn cô , rồi không khống chế được , cúi người xuống hôn vào đôi má phúng phính của cô ...

  -Mặc kệ cậu đã có người cậu yêu quý , mình vẫn yêu cậu Park Ji Yeon – Myungsoo tự lẩm bẩm với mình …

  Và một loạt hành động mới nãy của Myungsoo , Jiyeon đều có thể nghe và cảm nhận được . Thức chất là lúc nãy , khi cô thấy anh quay người chuẩn bị tỉnh lại , không biết phải trốn như thế nào nên cô đành phải nằm xuống giả bộ ngủ , nhưng ai ngờ , anh lại phát ra tiếng rên nhỏ , rồi cúi xuống hôn cô , lại còn nói là yêu cô nữa … 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro