Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

-Ko, cậu ko được nhãy! Tiếng Sica thét lên. Cô ngồi bật dậy, nhìn xung quanh đây ko phãi là lâu đài của gia đình Yul, cũng ko fãi nhà của cô. Bệnh viện??!! Sica rút hết những sợi dây trên người mình và bước xuống giường 1 cách khó nhọc, bỗng cánh cửa mở ra.

-Kìa chị, sao ko nằm trên giường. Kry vội vàng đỡ chị mình đứng lên. Phía sau em ấy là Fany, HyoYeon và Sunny. 

-Phãi đó, cậu chưa khỏe hẳn nên nghĩ ngơi nhiều hơn. Fany trấn an Sica.

-Cậu nên nghĩ cho bản thân cậu và cả Yul nữa. Cậu ấy sẽ đau lòng lắm khi thấy cậu như vậy. HyoYeon khẽ xoa bờ vai đang run lên của Sica.

-Nói cho mình biết là Yul vẫn đang ngủ ở lâu đài của ông đúng ko? Đúng ko? Sica lại rơi nước mắt, cô hy vọng giấc mơ của mình ko phãi là sự thật.

-Cậu ấy đã ko còn... Ko đễ Sunny nói hết câu Sica xô các cô gái và chạy vụt đi.

-Ko thể nào! Mình ko tin! Mình ko tin! Sica bịt hai tai của mình lại và chạy đi.

-Chị Sica! Ở ngoài đang mưa. Mọi người hốt hoảng chạy theo cô ấy.

-Cậu ta làm sao thế nhỉ? Mình chỉ mún nói là Yul ko còn ngủ nữa thôi mà. 

-Tốt ghê! HyoYeon lườm Sunny. Sao ko đợi cậu ấy đau tim chết rồi hãy nói luôn đi.

Ko biết mãnh lực nào khiến Sica lúc đang như cọng bún tàu mà giờ chạy nhanh khí thế. Sica chạy băng qua làn mưa dưới sân và đâm sầm vào ai đó khiến cô khụy xuống. 

-Tôi xin lỗi. Ơ là cậu sao Yul? Sica tròn mắt.

-Trời ơi! Cậu làm gì ra đây cậu còn đang yếu mà. Bọn họ trông cậu thế này sao? Chắc mình sẽ giết bọn họ mất. Vừa nói Yul vừa cởi áo khoác mặc vào cho Sica. Vào trong ngay với mình nào!

-Mình yêu cậu Yul àh. Sica oà khóc ôm chặt lấy Yul. Mình tưởng cậu rời bỏ mình rồi chứ. Mình sợ lắm.

-Ngốc ơi! Mình luôn luôn bên cậu mà. Mình sẵn sàng hy sinh tất cả vì cậu. Yul siết chặt Sica trong vòng tay. Mình yêu cậu. Trong màn mưa 2 đôi mắt tìm về nhau, hơi thở họ gần hơn. Sica khẽ nhắm mắt, đôi môi họ chạm vào nhau nồng nàn da diết. Những hương vị ngọt ngào nhất cũng thể sánh bằng nụ hôn này. Trời cũng tạnh mưa hẳn, bầu trời quang đãng hiện ra chiếc cầu vồng bên dưới là 2 con người đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình và bốn bà tám đang xem flim đằng kia.

-Và 2 người ấy sống hạnh phúc bên nhau suốt đời. Sica kết thúc câu chuyện của mình thì đám nhóc dưới lớp nhao nhao.

-Cô ơi sao chú Yul ấy ko chết? Sulli ngây thơ hỏi.

-Vì tình yêu chân thành sẽ chiến thắng tất cả. Người xấu thì ko bao giờ khuất phục được người tốt. Sica mỉm cười nựng má cô bé. 

-Đồ ngốc có vậy cũng hổng biết. HeeChul lêu lêu Sulli khiến cô bé xụ mặt xuống. Sica khẽ nhắc nhở HeeChul ko được như vậy với bạn. Cậu pé nhanh chóng xin lỗi cô bạn của mình và cả 2 ôm nhau thật vui vẻ. Sica lắc đầu trước bọn trẻ. Tiếng chuông tan học vang lên, cả lớp chào cô rồi ra về. Bé Sulli tiến lên bàn Sica và nói:

-Cám ơn cô đã kể cho chúng em nghe câu chuyện thật lạ mà hay. Sulli nhón lên hôn vào má Sica 1 cái rõ kêu. Sica hơi bất ngờ rồi cũng ôm cô bé 1 cái rồi cô nhỏ nhanh nhảu chạy ra về. Cô nán lại dọn dẹp, Sau buổi liên hoan cuối năm, cái lớp bây giờ như bãi chiến trường. Bọn trẻ nhao nhao đòi Sica kể chuyện cho nghe mới chịu yên lặng.

-Mình là con trai từ khi nào thế? Giọng nói vang lên từ phía cánh cửa khiến Sica dừng tay và ngước lên. Người mà cô yêu thương nhất đang mỉm cười đứng trước cửa lớp trông chiếc áo sơmi sọc trắng xanh lịch thiệp.

-Từ khi mình kể câu chuyện ấy. Nhưng cậu vẫn là Seobang ngoan của mình đúng ko? Sica từ từ tiến đến ôm Seobang của mình. 

-Đương nhiên, ai dám nhào zô mình quánh mỏi tay hết àh. Bỗng Yul đưa từ sau lưng 1 bó hoa hồng đỏ thắm lên. Kỉ niệm ngày cưới của chúng ta. Mình yêu cậu nhiều hơn từng ngày babe à. Chà hôm nay cậu thật tuyệt trong chiếc váy hồng này. Ko biết ai có con mắt thẫm mỹ mà tặng cậu thế nhỉ he he.

-Cậu dám iu ít hơn à? Ko cần ai đó có con mắt thẫm mỹ, Mình mặc gì mà ko đẹp hả? Sica bĩu môi nhìn Yul. Mình nhận bó hoa còn bây giờ giúp mình dọn dẹp nào. 

Yul quay lại dòm cái bãi chiến trường rồi thở dài não ruột. Nhưng vì tình yêu lớn lao, tấm gương hùng hồn cho hình tượng người chồng của Gia đình nên Yul cố gắng làm thật nhanh. Tập trung làm việc nên Yul ko để ý là Sica đã đi đâu mất. Cô gọi tên Sica nhưng vẫn ko nghe hồi âm. Yul quăng cây chổi xuống chạy lên phía cửa thì nghe tiếng Sica vang lên:

-Seobang ngốc! Phía bàn giáo viên là 2 con rối Minie đang gõ gõ vào đầu Micky. Đồ ngốc đáng yêu, mình yêu cậu lắm biết hông? Biết hông? Muaahhhh. Kết thúc nụ hôn dễ thương đó thì Sica cũng từ từ trồi lên. Vui hông Seobang?

-Mình dám nói ko hả? Yul cười lớn. Rồi chạy lên ôm chầm lấy Sica. Mình cũng yêu cậu nhiều. Hun thật nè. Muaaahhh. 

The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro