Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: 

Trở về fòng Sica, Yul đi ngang qua dãy hành lang mờ ảo trong ánh trăng huyền diệu, Yul đau lòng nhìn ánh trăng mà nghĩ về Sica, nghĩ về họ. Tại sao lại là họ chứ? Đón nhận những nỗi đau đớn Yul ngước lên nhìn vào bầu trời đêm vì Yul nghĩ khi ngươc lên thì nước mắt sẽ ko chãy ra được. Yul nguyện giữ cho nỗi đâu riêng mang. 

Nhưng kìm nén cảm xúc ko dễ dàng nhất là trogn thấy người mình yêu đang mãi chìm trong giấc ngủ quái ác. Yul buồn bã đi về phòng Sica. 

-Sao cậu vẫn chưa tỉnh lại hả Sica? Chúng ta còn chưa đến hồ Prayer mà. Làm ơn hãy tĩnh dậy vì mình 1 lần. Làm ơn đi Sica àh. Yul gục xuống cạnh giường Sica, cố nghiến chặc răng ngăn cho những dòng nước mắt ko rơi nhưng ko thể. Quẹt vội những giọt nước mắt Yul nói trong nghẹn ngào. Tớ biết rồi. Cậu đang nhõng nhẽo phãi ko? Cậu muốn tớ đánh thức cậu bằng nụ hôn như nàng công chúa phãi ko?

Cậu nhẹ nhàng đặt lên bờ môi xinh xắn ấy 1 nụ hôn. Khi Yul ngẩng lên trời bỗng tối sầm lại gió bắt đầu thổi mạnh kéo những cách cửa sổ đập vào tường ầm ầm và những tia chớp như xé toạt bầu trời đêm. Yul cảm thấy cơn buồn ngủ chợt ập đến và cảm giác như mình nhẹ hẳn lên. Dần dần cảnh vật xunh quanh thay đổi. Chiếc giường Sica nằm dường như trôi xa Yul vội đưa tay với theo nhưng nó càng xa xôi thêm. Bốn bức tường chung quanh cũng từ từ tách ra và bay đi, trần nhà ngày một cao hơn rồi mất hẳn trong đêm tối. Gió thét gào những tiếng điên dại, mây đen kéo nhau lấp đi ánh trăng cùng những vì sao khiến chung quanh chỉ còn một màu đen đúa đáng sợ và những tiếng sấm rền vang. Một sự rung chuyển dữ dội bắt đầu, những đường nứt chạy từ đằng xa nhanh chóng bẽ đôi mặt đất dưới chân Yul khiến nó toát ra, Yul mất thăng bằng rơi tự do xuống cái hố đen sâu thẳm.

Đã 2 tháng trôi qua Yul vẫn chưa có dấu hiệu gì tỉnh dậy. Sica lo lắng ở bên cạnh Yul ko rời nữa bước. Tất cả mọi người an ủi động viên Sica rất nhiều. Cô khóc 2 mắt đỏ hoe, từ lúc Yul ngủ đến giờ cô rất ít khi ngủ. Có lẽ vì cô mà Yul đã gánh chịu lời nguyền quái ác. Làm sao đễ Yul tĩnh dậy đây? Cô đã hôn ko biết bao nhiu lần vào đôi môi mềm mại ấy nhưng Yul vẫn ko mở mắt ra nhìn cô. Nắm lấy bàn tay của Yul và áp lên mặt Sica buồn bã ngắm nhìn gương mặt người mà cô yêu thương.

Kéo những tấm màn che cửa sổ để những tia nắng tràn vào. Sica khẽ nheo mắt nhìn ra phía xa nơi thảo nguyên xanh thẳm trong giây lát rồi quay trở lại bên cạnh Yul. Từ cửa số một cơn gió thồi nhè nhẻ vào phòng khiến mộ tờ giấy trên bàn Yul bay xuống đất, Sica bước đến nhặt lên.

Nhưng chuyện gì thế này??? Trên trang giấy ấy từ từ lờ mờ hiện lên 1 bản nhạc. Như có 1 sự thôi thúc vô hình Sica đến bên cây piano gần đó và dạo thữ 1 đoạn trên tờ giấy. Từ những nốt nhạc ban đầu với giai điệu du dương sâu lắng dần dần bản nhạc được đưa lên với 1 tiết tấu réo rắt mạnh mẽ hơn. Tiếng đàn ngân lên như tiếng lòng thổn thức và niềm tin mãnh liệt của Sica. Cũng từ đâu những nhánh cây tằm gai mọc xung wanh cây đàn với tốc độ chóng mặt. Chẳng mấy chốc nó đã mọc chen lên những phím đàn khiến cô chãy máu khá nhìu. Nhưng ko dừng lại Sica vẫn tiếp tục lướt ngón tay mình lên từng phím đàn. Kết thúc nốt nhạc cuối cùng bàn tay cô đã nhuốm đầy máu thì ko gian căn fòng cũng bắt đầu thay đỗi. Giông gió nỗi lên, cuốn tất cả xa khuất nơi tầm mắt cô. Chỉ còn mỗi Sica trơ trọi nơi xa lạ. Bỗng 1 cánh cữa lấp lánh hiện ra. Sica run run tiến về phía cữa và bước vào ấy. Một luồng ánh sang lóe lên rồi vụt tắt, Sica nheo mắt điều chỉnh để nhìn xung quanh. Và cô nhận ra bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên giường ngở ngàng nhìn cô, ngay lập tức họ chạy đến ôm chầm lấy nhau.

-Có thật là cậu ko Yul? Sica oà khóc.

-Là mình đây. Mình đây mà. Yul cũng bắt đầu rưng rưng. 

-Mình sợ lắm. Mình đã đánh mất quá nhiều thứ mình ko muốn đánh mất cậu. Mình yêu cậu Yul... Sica ngất đi trong vòng tay của Yul. Yul hốt hoảng đỡ Sica nằm nghĩ lên giường. Khẽ đưa tay vuốt đi những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt hốc hác của người mình yêu thương “Cậu ốm đi nhiều quá”. Chợt Yul nhìn bàn tay Sica. Và Yul ko kiềm được khoé mi của mình khiến cho dòng lệ cứ rơi. Yul tự hỏi cả 2 đã làm gì sai đễ khiến họ trở nên như thế này. Yul xé miếng *** từ tấm gra giường băng bó đôi bàn tay của Sica.

Yul khoanh tay nhìn ra phía xa nơi ô cửa sổ. Đã bao ngày anh bị giam giữ trong căn phòng này. Mỗi ngày từ trên cao đây đứng nhìn ra xa nơi rừng cây um tùm Yul vẫn hy vọng có một ngày được trở về bên Sica, nhưng ko mong cô ấy cũng sẽ bị đến đây như vậy. Thà là một mình bị giam suốt đời ở đây còn hơn phãi liên lụy đến cô ấy. Nhưng Yul cũng tự hỏi thế lực nào đã giam giữ cậu nơi ngọn tháp cô độc này và họ muốn gì nơi Yul. 

-Ta muốn gì ở ngươi à? Một giọng nói bất ngờ từ đâu vang lên khiến Yul nhìn quanh tìm kiếm. Đừng tìm ta vô ích thôi. Ta là tiếng nói trong đầu ngươi thôi.

-Ngươi là ai và muốn gì ở ta?

-Ta muốn gì à? Ta nguyền rũa các ngươi từ muôn kiếp trước. Chính tình yêu của các ngươi khiến ta chịu nhiều nhục nhã thất bại. Bây giờ là lúc trả thù tốt nhất. Chỉ cần một trong hai người chết trước thì người kia sẽ được sống hạnh phúc.

-Ngươi nói thật chứ?

-Ngươi còn có thể ko tin được à?

-Vậy hãy hứa với ta để cô ấy mãi mãi hạnh phúc.

-Được.

Yul đứng lên thành cữa sổ và nói một lời cuối cùng.

-Ko có cái chết nào đẹp bằng chết vì tình yêu. Và ko có gì có thể giết chết nó, tình yêu là điều bất diệt. Mỉm cười mãn nguyện Yul thả mình xuống ko một chút do dự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro