♡_ Chap 3_ ♡

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♡_Chap 3_

Có vẻ như sinh ra được mẹ đỡ đầu quan tâm, chăm sóc kỹ lưỡng nên nàng luôn là trung tâm khi xuất hiện. Từ lúc đến nơi sở cảnh sát, công việc của mọi người dừng hẳn, tập trung vào cô gái có đôi mắt tím to tròn linh hoạt, mày lá liễu đậm đen, long mi dày công vút, đôi môi hồng hồng chúm chím, làn da trắng sáng không tì vết, làm nàng thật nổi bật a~.

Mỹ nhân nha!

Thế nhưng đó không phải là lý do nàng trở thành tâm điểm, dung mạo xuất thần tuyệt đẹp là thế nhưng do vùng vằn, đôi co với hắn từ sáng, lại vừa mới ngủ dậy bị hắn lôi xồng xộc đi, tóc tai nàng xốc xếch, chẳng kịp trải chuốt, lại thêm khuôn mặt lấm lem bùn đất, chỗ trắng chỗ đen không khác gì bộ lông khoác lên người của mấy con chó đốm, rồi trận buồn nôn vừa nãy, khuôn mặt nàng nhợt nhạt, hốc mắt sâu thẫm, chẳng lấy một chút tinh thần, cộng thêm những lời nói khó hiểu, thái độ dửng dưng cùng bộ xiêm y màu xanh, vải lụa mềm mại, thắt lưng cùng màu buộc chặt bên hông. Phong thái cao quý, chẳng khác gì công chúa như lời nàng nói nha.

Tất cả, đều rất hoàn hảo. Chỉ là hoàn cảnh, thời đại không thích hợp.

Ây da.....Mọi người chỉ có cùng một suy nghĩ.

Đẹp mà bị điên nha, thật tiếc a~

Lại nói về nguyên nhân nàng bị bắt, trên đường đi cùng hắn, vô tình ánh mắt nàng thu được hình ảnh hoàng cung, nơi thân thương, tràn đầy niềm vui hạnh phúc của nàng, nàng chẳng biết hắn dẫn nàng đến nơi nào và làm gì. Mặc dù có đôi chút khó chịu với không khí u ám trong xe nhưng cũng không đến nỗi phải nôn thốc nôn tháo, nàng muốn được xuống, muốn được về nhà thế nhưng tên kia cứ chẳng bận tâm lời nói của nàng, cực chẳng đã nàng phải cố vận dụng cơ thể mệt mỏi của mình, nôn thẳng vào người hắn nhân tiện trả thù sự việc lúc sáng hắn làm nàng thất kinh bát đảo, làm tim nàng một phen nhảy ra ngoài.

Nàng nôn là thế, nhưng thái độ của hắn làm nàng cực kỳ khó chịu, chẳng chút để tâm chỉ trừng mắt nhìn sang phía nàng, bực dọc, chưa từng có người nào bỏ qua, xem thường lời nói, mang thái độ dửng dưng, không tôn trọng đối với nàng. Vị thế của một công chúa, nàng không cho phép điều đó xảy ra.

Cơn giận lại trào dâng và khao khát về nhà lại mãnh liệt trong lòng, nàng ghét tên hạ nhân này, nàng ghét đối diện với hắn, nàng cực kỳ ghét, vì vậy nàng cố, lại cố thêm một lần, nôn thẳng vào người hắn.

Thật là thoải mái a~

Bước xuống xe, nàng biết hắn vẫn chăm chú nhìn theo nàng, nàng giả vờ nôn thêm một chút nữa, quay sang thân ảnh hắn biến mất, thực hiện kế hoạch của mình.

Vui mừng, nhảy nhót, nhanh chân băng qua đường, trong người niềm hạnh phúc trào dâng, nàng sắp được hồi cung, nàng nhớ mẫu hậu, nhớ phụ hoàng, nhớ tất cả mọi người.

Trong khái niệm của nàng, chẳng có xe thô sơ, ô tô hay xe tải gì cả, chỉ có ngựa cùng xe ngựa, đèn đỏ, dãy băng đường đối với nàng lại càng không, nàng tự nhiên ta cần ta cứ lấy, ta muốn ta cứ đi, thản nhiên băng qua đường mặc cho tiếng còi xe vang lên inh ỏi chói tai, tiếng chử rủa vang dội, tiếng xì xào, lo lắng ồn ào, bỏng rát cả không khí, kết hợp cùng với ánh mắt căm ghét, khó hiểu, thờ ơ, lo sợ, khinh bỉ, từ bao giờ nàng đã là trung tâm của hệ thống giao thông, bỏ mặc tất cả nàng tự tin cất bước, thẳng hướng bước tới.

Ánh mắt bất lực nàng ngước lên nhìn nơi mình đang đứng, bảng đề "Hoàng Cung Thiên Quốc", cảnh cửa sắt to lớn được đóng chặt, nàng lấy tay miết theo cánh cửa, nhìn xung quanh được rào chắn nghiêm ngặt, chẳng khác xưa là mấy nhưng trông có vẻ cũ kỹ hơn, dò xét xung quanh chẳng thấy binh lính nào, nàng bực bội, lòng thầm rủa :

" Mấy tên lính này thật lười biếng a~. Dám lơ là canh gác hoàng cung. Nàng nhất định sẽ nói với phụ hoàng, trừng phạt bọn họ. "

Không suy nghĩ nhiều, nàng nắm lấy vòng tròn làm bằng sắt được gắn trên đầu sư tử đính chặt trên cánh cửa, đập liên tục, la hét :

" Người đâu mau mở cửa cho ta, mở cửa cho xông chúa, mẫu hậu, hoàng nhi đã về, mau mở cửa cho hoàng nhi. Mau mở cửa cho công chúa. "

Miệng không ngừng hét, tay không ngừng đập, mỉm cười liên tục, khuôn mặt nàng ánh lên niềm vui mừng sung sướng, nàng sắp được gặp phụ hoàng, mẫu hậu, sắp được gặp mọi người, nhưng mà nàng cứ gõ, cứ hét, mãi một lúc mà chẳng có ai mở cửa. Thật quá quắc.

Đang định trèo tường hoàng cung bước vào, chợt nàng thấy phía xa, có bốn tên cận thần hấp tấp chạy về, thôi ý định trèo tường, nàng ung dung, thư thả, mong đợi bốn tên lính hạ lệnh.

Quái lạ, binh lính dạo này có y phục thật kỳ lạ nga, đã đổi từ màu hoàng phục sang thanh phục từ lúc nào vậy a~, không quan tâm nàng phất tay ra lệnh :

" Mau mở cửa cho công chúa "

Chẳng nói chẳng rằng bốn người cảnh sát nắm lấy tay nàng, mạnh bạo dắt đi, nàng vùng vẫy không ngừng truy hô người đến cứu :

'' Người đâu cứu ta, có thích khách, phụ hoàng cứu con, mẫu hậu cứu con"

Vậy là nàng yên vị trong sở cảnh sát với tội xâm hại tài sản quốc gia vì hoàng cung xưa kia của nàng bây giờ là viện bảo tàng quốc gia được canh gác nghiêm ngặt chỉ mở cửa vào hai ngày cuối tuần, thật xui vì hôm nay đúng ngay ngày thứ 6.
________________________________

Sau một thời gian hắn đã đến được sở cảnh sát Tokyo, không khí e dè, bực dọc, nóng nảy, có chút gì đó gọi là kỳ lạ ở sở cảnh sát đủ để biết tiểu yêu tinh kia đã gây ra không ít hậu quả, hắn ngại ngùng bước vào, sự tập trung đã được chuyển sang hắn.

Ánh mắt kỳ lạ dành cho hắn, đẹp trai, tao nhã, ngời ngời thế kia lại có một ý định thật khủng khiếp a~, sâu trong đó là một chút cảm thương vì phải chăm sóc, sống cùng với một người điên kinh niên nha. Hắn cũng không trì độn mà không hiểu ánh mắt của mọi người, hắn muốn đào ngay một cái lổ hay chí ít là một chiếc mặt nạ, khẩu trang hay đại loại là một thứ gì đó che lại khuôn mặt anh tuấn của mình.

Ngượng ngùng đi vào, hình ảnh nàng phía trong nhà lao nắm tay anh cảnh sát giằng co đập vào mắt hắn, thở dài một cái hắn đi nhanh về phía anh cảnh sát, chìa tay trước mặt anh cảnh sát, đánh sang nàng một ánh nhìn như dao.

Khó khăn nói một câu :

" Chào anh, tôi là người nhà của cô ấy, Kudo Shinichi "

Thật là tức chết hắn, chưa hết vui mừng thoát khỏi, vậy mà bây giờ còn xưng là người nhà với con tiểu yêu tinh bệnh hoạn, tâm trí bất thường này. Hắn đã làm gì nên tội. Sao quả tạ đang chiếu hắn a~.

Giải thích, thủ tục, xin lỗi mọi người hoàn tất, nàng được hắn bảo lãnh đi về, trước khi về, mấy anh cảnh sát không ngừng khuyên răn

" Cậu nên đưa cô ta vào viện điều trị "

" Cậu nên nghĩ cho vợ mình, đưa vào viện thì tốt hơn "

" Wow... tôi thực ngưỡng mộ tình cảm của anh dành cho vợ mình nha "

A...hắn chớp chớp mắt, hai người này vừa nói cái gì nha. Từ khi nào tiểu yêu tinh này là vợ hắn nha. Nếu thực sự có ngày đó hắn tự nguyện đập đầu chết đi à. Hắn thà chết thoải mái còn hơn sống cùng tiểu yêu tinh bệnh hoạn.

" Hãy chung tay giảm bớt gánh nặng của xã hội "

" Hẳn là anh phải rất cực khổ "

" Tôi khâm phục sức đề kháng của anh, sống chung với cô ấy mà vẫn còn nguyên vẹn "

" Chắc anh không bị điên đó chứ?''

Là hắn tốt bụng, là hắn nhân từ nhặt tiểu yêu tinh này về nha. Tại sao hết nói cô ta là vợ hắn lại nghi ngờ thần kinh của hắn nha. Bỏ đi, hắn không thể ở nơi này thêm một phút, một giây nào nữa, hắn phải đi về, nếu không có bị điên không hắn cũng không đảm bảo.

Chẳng biết nói gì ngoài ậm ừ cho qua chuyện, thật là hắn cũng muốn tống cổ nàng, con tiểu yêu tinh quấy rối cuộc sống bình yên của hắn, hơn mấy người kia gấp trăm ngàn lần. Bất lực, trời đã tối, sáng hắn sẽ tính tiếp. Hắn nhất định không thể sống cùng, hay ở chung với con tiểu yêu này thêm một phút giây nào nữa. Thật là, hắn sẽ cố chịu đựng thêm một đêm.

__________________________________

- Ta đã trở lại và ăn hại hơn xưa T_T. Còn ai nhớ ta không a~?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro