Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♡_Chap 2_♡

Tâm trạng hỉ nộ vô thường* chỉ mới vài giây trước thôi nàng không ngừng, liên tục chửi, liên tục rủa hắn, nhưng một giây sau lại thở phào nhẹ nhõm, thầm tạ ơn trời, đa tạ hắn, tận đáy dâng lên một chút cảm kích, mắt rưng rưng ngấn lệ nhìn thủ phạm kia.

Hắn chỉ thắt dây an toàn cho nàng thôi nhưng người cổ đại nha, chuyện này quá xa lạ đi.

Nhìn vẻ khó nhọc, sắp rơi nước mắt của nàng, tâm tình hắn dịu hẳn, hành xử thô bạo với một cô gái thì cũng không được xem là chuyện vẻ vang gì, cũng có chút áy náy, vẫn tưởng nàng đang khó khăn, chật vật vì cái khăn hắn nhét vào, chẳng biết cái ý nghĩa đen tối kia, hắng gịong.

" Tôi sẽ tháo chiếc khăn nếu cô không ồn ào, nguyền rủa tôi. "

Nhướng mắt chờ câu trả lời, nàng hiểu ý gật gật đầu.

A......thật thoải mái nha~.

" Tên đại..... " _ Vô thức nàng mở miệng định mắng hắn.

Ánh mắt sát khí nhìn thẳng vào nàng, không quên giơ chiếc khăn lên cao.

Thu lại lời nói, nàng như chú mèo con lầm lỗi, chẳng dám ngẩng mặt lên, nàng giơ tay bị buộc chặt trước mặt hắn, ra lệnh.

" Thả ta ra. "

Hắn nhướn vai.

" Không đánh.? "

Gật gật đầu.

Một khoảng im lặng kéo dài trong xe, không khí không ngừng căng thẳng, hắn không nói gì, rồ ga phóng thẳng.

Hắn chăm chú lái xe về một nơi nào đó, thoạt đầu nàng hoảng loạn, mắt nhắm nghiền, lo sợ chẳng dám giương mắt ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh thành phố Tokyo, nhưng cảm giác mang đến nàng nhanh chóng quên đi sợ hãi, trong bụng cồn cào dâng lên cảm giác khó chịu, ruột gan phóng túng trào dâng, một dịnh chất từ dạ dày muốn bay ra khỏi miệng nàng, mùi xăng dầu trong xe nồng nặc càng làm cho nàng thêm cảm giác muốn nôn.

Ụa....ụa.

Nàng không ngừng nấc lên âm thanh của cơ thể, mặc kệ còn một đoạn nữa là tới, hắn chẳng quan tâm, tiếp tục lái xe.

Không thể chịu đc, nàng lên tiếng ra lệnh.

" A...ta khó chịu, mau dừng lại, mau thả ta xuống. "

Vạn nhất nàng nôn trong cái vật thể xa lạ này đừng uy trách nhiệm về phía nàng nha.

Người nào đó vẫn mặc kệ, vẫn phóng xe như bay về phía bệnh viện.

Ùa...

Nàng hướng về phía hắn, nói ra nàng cũng chẳng, ngu ngốc gì mà tự nôn vào thân thể mình nên nhắm thẳng vào thân người hắn mà nôn thốc, nôn tháo, một loại chất lỏng đục ngầu, mùi kinh dị bốc lên, thấm ướt cả một vùng chiéc áo sơ mi hắn đang mặc.

Trừng mắt nhìn dấu vết trên áo. Mặt đỏ, tía tai, tức giận quay sang nàng hét lớn.

" Cô đang làm cái gì vậy hả..?? "

Nàng vừa định mở miệng giả thích thì cơn xay xe lại đến cồn cào trong bụng, nhân cơ hội nàng há hốc mồm, một lần nữa trào ra trên ng hắn.

Trước mắt hắn một mảng đen tối, da mặt ngùn ngụt khói bay lên, đỏ ngầu, thăng gấp chiếc xe.

Kéttttttttttttt.

Này nha....nàng không có cố ý nha, là do hắn nha, đương không lại dừng cái nhà tù có thể di chuyện này lại, cơn buồn nôn nàng đã cố nén lại đc dịp phóng ra ngoài.

Lần thứ ba trong một phút ngắn ngủi, cơ thể hắn hứng chịu cơn buồn nôn từ người nàng.

Ánh mắt sắc lạnh, lửa hận dâng trào nhìn nàng, sau đó lại nhìn sang chiếc áo, cả người hắn tỏa ra mùi hương khủng khiếp " Thật kinh tởm ".

Nàng bất ngờ lấy tay che kín miệng, cổ họng không kiềm chế nuốt ực một cái, tội lỗi nhìn sang hắn. Sau đó, lo sợ cụp mắt xuống, chẳng dám nhìn vào, cứ như nàng là kẻ thù truyền kiếp của hắn.

Vừa định quay sang mắng nàng một trận thỏa đáng, va chạm ánh mắt đó, bất lực, không nói gì, hắn chỉ chỉ vào mặt nàng, hận không thể ngũ mã phanh thây nàng, ném xuống hoàng tuyền.

A.....hắn ghét ánh mắt đó của nàng, thực làm người khác không thể trách mắng nha.

Hắn vừa giận vừa không thể phát tiết, hắn sẽ bị lửa giận mà bùng nổ. Vừa may bên đường có một cửa hàng quần áo, hắn mở cửa bước ra giọng nói tựa hồ như gió, rất mong manh vang lên.

" Cái cửa....ta buồn nôn. "

Nàng rất đang kiềm nén từng đợt sóng nước cuộn trào trong dạ dày để không phun vào mặt hắn lúc này.

Hắn hướng dẫn cho nàng và không một giây luyến tiếc bước ra ngoài.

Ầm...!!

Tiếng cửa xe bạo lực đóng lại.

Nàng mở được cửa và phóng như bay ra ngoài nôn liên tục, dạ dày trống rỗng, từ sáng đã không ăn gì lại còn phải nôn ra, ruột gan nàng cồn cào, khó chịu.

Hắn bước ra từ cửa hàng, nhìn xung quanh chẳng thấy nàng đâu, đinh ninh nàng ở trong xe, mở cửa, chẳng thấy ai. Lia mắt thật kỹ phía trước phía sau, hai bên, dò xét mọi ngóc ngách, thân ảnh nàng hoàn toàn biến mất.

Toan chạy đi tìm nàng, thế nhưng một giây sau lý trí hắn thông suốt, chân dừng hẳn lại, con tiểu yêu tinh làm hắn mệt mỏi, tức giận chết đi sống lại, giờ lại đột ngột biến mất, hà cớ gì hắn phải đi tìm, không đáng, thuận theo tự nhiên. Hắn cười thoải mái. Nghĩ tới đây, hoàn toàn thỏa mãn, tràn đầy nhựa sống trở về, chẳng thèm ngó liếc xung quanh hay tìm kiếm nàng.

Trong suốt quãng đường hắn thấp thỏm chẳng yên, mắt chỉ chằm chằm nhìn phía trước, cầu trời khấn phật. Nguyên lai là hắn sợ, sợ nhìn xung quanh sẽ gặp nàng, không thể bỏ nàng lại. Lại cất công đưa nàng vào bệnh viện. Tốn công phí sức. Tốt nhất là âm thầm biến mất, không gặp lại thêm một lần nào nữa.

Về đến nhà hắn thở phào nhẹ nhõm. Thả cơ thể mệt nhọc xuống chiếc ghế sô - pha rộng lớn đặt ở giữa phòng khách, cả ngày hôm nay hắn vì một con yêu nghiệt mà mệt mỏi, phải vận động hết sức, khó chịu vô cùng.

Nhắm mắt, nghỉ ngơi. Bỗng âm thanh réo rắc từ bụng hắn vang lên, tay vô thức đưa lên bụng, vò vò, nhớ lại hắn chưa ăn gì từ sáng đến giờ, đâu đó trong đầu hắn lại suy nghĩ đến nàng, cũng chưa ăn gì, lại còn nôn liên tục, rất nhanh, hắn xua tay, chuyện của nàng hắn chẳng bận tâm, thoát khỏi được nàng, hắn vô cùng, vô cùng thoải mái. Đứng dậy, toan bước nhanh vào bếp, chuẩn bị vài món.

Sau một thời gian hì hục nấu nướng, hắn lấy tay khẽ quẹt một vài giọt mồ hôi đọng lại trên trán, nhìn về phía cái bàn, đã bày sẵn một vài món, đẹp mắt, hấp dẫn, hắn cố nuốt từng ngụm nước miếng thèm thuồng, tiếng gọi của bụng kêu ngày một to hơn, nhẹ nhàng ngồi xuống, tay cầm đũa, gắp một miếng thức ăn, cẩn thận đưa lên miệng.

Còn khoảng cách rất ít nữa thôi, miếng thức ăn ngọt ngào, bắt mắt kia sẽ nằm ngay trong miệng hắn mà ngon lành thưởng thức.

Giây phút tưởng chừng như tuyệt vời, không gian ngừng quay chỉ còn hắn và thức ăn, thật phấn chấn, thật thoải mái a~. Bỗng vật thể trong nhà vô tình vang lên.

Reng...reng...reng...

Chết tiệt.

Trên đời hắn ghét nhất cái thể loại mà phá hủy hai thứ đó là giấc ngủ và bữa ăn, vậy mà nàng là người gián tiếp làm xảy ra hai thứ kinh khủng trong cuộc đời hắn.

Miệng rủa láp giáp vài câu, bỏ thức ăn vào chén, buông đũa, đi về nơi phát ra tiếng chuông điện thoại.

Sâu trong đôi đồng tử màu xanh kiên nghị ẩn hiện hai ngọn lửa đỏ trào dâng, cơ mặt co lại lộ rõ vẻ bực bội, tay mạnh bạo gác điện thoại.

Rầm...

" Con tiểu yêu tinh kia, tôi nhất định sẽ giết chết cô. "

Hậm hực bước nhanh ra ngoài.

Cách xa hắn vài chục km, tiếng la hét từ trong sở cảnh sát không ngừng vang lên, giọng anh cảnh sát lộ rõ vẻ bực dọc, khó chịu.

" Tôi hỏi cô tên gì.?? '' _ Anh cảnh sát hét lớn vào mặt nàng, mắt trừng trừng hăm dọa.

Ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế, tư thế hiên ngang nàng chỉ nhanh vào mặt người đối diện.

" Vô lễ, tên hạ nhân thối tha, nhà ngươi dám xúc phạm công chúa cao quý. " _ Ngay cả tôn danh quý tánh của công chúa mà tên hạ nhân này cũng không biết, đáng chém đầu, nàng nhất định bảo phụ hoàng trừng trị hắn thích đáng.

Khuôn mặt anh cảnh sát hiện rõ hết kiên nhẫn, hậm hực tức giận, đã mấy giờ trôi qua từ lúc nàng bị bắt vì tội quấy phá tài sản quốc gia, anh đã lặp lại câu hỏi này hàng trăm ngàn lần thế nhưng nàng cứ dùng thái độ uy nghiêm, cao quý trừng mắt hét trả lại, tôn nghiêm ra lệnh, không xem người thi hành công vụ ra gì.

Cứng rắn không mang lại kể quả tốt, anh cảnh sát liền thay đổi kế hoặch chuyển sang mềm mỏng.

" Vậy xin hỏi quý danh của công chúa là gì.? "

Ngoài mặt anh thay đổi thái độ như thế, trong lòng lại tràn lên một cổ nóng giận đang kiềm nén, lại thêm suy nghĩ tra hỏi một đứa bị bệnh tâm thần thật mệt mỏi a~.

Vẫn tưởng kế hoặch có thể thuận lợi nhưng ai kia vẫn dùng thái độ cao quý, dửng dưng mà nhẹ lời.

" Danh tính của bổn công chúa mà ngươi cũng không biết, tên hạ nhân ngươi đáng bị xử trảm. "

Đáng trách, nàng vang danh như thế nào hắn lại không biết.

Lòng kiên nhẫn có hạn, lấy tay đập thật mạnh vào bàn. Định nắm lấy cổ áo nàng thì một người khác chạy lại ngăn cản, khuyên răn.

" Để tôi, bình tĩnh. "

Sau đó anh ta thay phần lấ khẩu cung.

" Cha cô tên gì ? " _ Thanh âm dịu dàng, nhã nhặn.

" Ta không có cha. " _ Ngữ khí lạnh lùng.

" Mẹ cô tên gì? " _ Một chút khó chịu.

" Ta không có mẹ. " _ Ngữ khí vẫn như cũ không chút nhân nhượng.

Vì nàng là người cổ đại nên thực tế chẳng biết cha, mẹ là gì chỉ có phụ thân, phụ hoàng, mẫu thân, mẫu hậu mà thôi.

'' Vậy cô từ dưới đất chui lên à..? " _ Anh cảnh sát giả vờ đùa vu vơ một câu ai ngờ...!!

" Hồ ngôn loạn ngữ*, ta từ trên trời rơi xuống. "

Ố...ô...Anh cảnh sát sao bay đầy đầu, vò đầu, bức tóc, quả thực cái thể loại tâm thần lâu năm chứ không phải dạng thường nha. Kềm nén, kềm nén. Anh cảnh sát vẫn còn trông mong một chút vào câu hỏi cuối cùng.

" Nhà cô ở đâu? "

" Công chúa không ở hoàng cung thì ở đâu, tên hạ nhân ngươi thật nhiều lời. " _ Mấy tên hạ nhân này đang bị điên à, công chúa không ở cùng trong cung cấm thì ở địa phương của chúng chắc.

Vị cảnh sát đã hết lòng kiềm nén, nhẹ nhàng là thế, kiên nhẫn là thế, nàng vẫn không hợp tác, tức giận anh đập tay lên bàn thật mạnh, bắn tia nhìn giận dữ sang nàng, gằn từng tiếng.

" Cô dám ngăn cản người thi hành công vụ? Thật không biết điều. "

Lại một người khác chạy đến, thay phần tra hỏi. Và cứ thế tiếp tục, mọi người, ai cũng phải tiếp xúc tra khẩu nàng và kết quả không được gì chỉ mang thêm một nỗi giận giữ bước ra để phần người khác. Bao nhiêu kế sách vận dụng cũng không thành, à không còn vận dụng được một kế tẩu vi thượng sách nếu không muốn chọc tức ói máu mà chết.

Nàng một câu công chúa, hai câu công chúa, một câu hạ nhân, hai câu hạ nhân. Làm người người ở đây đỏ mặt tía tai vì giận nhưng đánh nàng, không thể.

Dù biết người kia có vấn đề thần kinh nhưng không thể cứ tự tiện tống nàng vào bệnh viện, người nhà của nàng, sẽ không để yên. Để đảm bảo sự an toàn của mọi người, chỉ cần xác nhận danh tính người thân, mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

Cũng không thể tra hỏi theo biện pháp này được, chẳng có kết quả, họ cần, một người kiên nhẫn. Bất đắc dĩ, họ nhờ một tiền bối trong nghành, nổi danh là bình tĩnh nhất sở, thế nhưng chẳng khác biểu hiện của những người khác là mấy khi nàng cứ chửi rủa, ngông cuồng chẳng xem ra gì, người đàn ông hàng băm tay run run vì tức, mặt đỏ lên vì giận, lửa trong mắt dâng trào, rút kinh nghiệm từ những lần trước, ngay khi thấy tiền bối có dấu hiệu bất thường, người cầm quạt, người lấy nước, người khuyên giải.

Bẵng đi một vài phút, cơn giận không còn, sự nhẫn nhịn lên ngôi, cố mềm mỏng, năn nỉ đến lưỡi sắp gẫy, thuyết phục đến hơi sắp đứt, nàng mới nói ra được địa chỉ nhà của hắn, người được xưng hô là nô tài của nàng, chính là trong lúc sáng bị hắn lôi đi nàng vô tình nhìn được tấm bảng địa chỉ biệt thự nhà hắn.

Hết giá trị lợi dụng, vị này bước ra, phất tay làm hiệu.

Hiểu ý, một người khác đi đến nắm lấy tay nàng, kéo đi, không quên nói thêm.

" Tôi sẽ đem cô vào nhà giam với tội ngăn cản người thi hành công vụ. "

Ngang ngạnh, ngông cuồng ư..?? Sự tức giận vừa rồi xem như cũng đền đáp khi nhốt nàng ở cùng với muỗi, bọ, chuột, gián.

Nàng vùng vằn, la hét.

" Tên hạ nhân vô sỉ, hạ lưu, đê tiẹn, biến thái kia. Mau thả tay ra, ngươi dám giam bổn công chúa. Mau thả tay ta ra. Tên hạ nhân thối tha, đáng ghét. "

Đoạn nàng cũng không quên lấy tay đấm thùm thụp vào người anh. Không ngừng liên tục chửi rủa.

Không quan tâm, người kia dùng hết lực, tác dụng lên tay nàng đau đớn, hình thành một vòng tròn màu đỏ quanh cổ tay. Sức nang yếu ớt, chẳng thể kháng cự, nàng hoảng sợ nhìn căn phòng giam bẩn thỉu, tối tăm kia. Sâu trong nơi kinh khủng ấy, vài ánh mắt hung tợn, sắc bén nhìn nàng như muốn nhai, muốn nuốt. Nụ cười của quỷ dữ như ẩn, như hiện.

Nàng ghét, cực ghét nhà giam nha, có biết bao thứ bẩn thỉu trong đó nhưng nàng cũng không biết mình đã phạm phải tội gì mà bọn họ phải nhốt nàng lại, cũng chỉ là nàng nhớ hoàng cung, nhớ người thân thôi. Không muốn vào bên trong, nàng sợ, rất sợ những ánh mắt kia nhưng thân thể của nàng, yếu ớt, không thể phản kháng, cánh cửa bật mở, nàng được ném vào trong.

" Khôngggg..!! "

Nàng nắm ống tay áo người kia khóc thét van xin.
________________________________

* Tâm trạng hỉ nộ vô thường : tâm trạng thay đổi, sớm nắng chiều mưa.

* Hồ ngôn loạn ngữ : lời nói bậy bạ.
_________________________________

Xin lỗi những người đang đọc fic này hôm nay mình rảnh nên mới đăng past mới đc :)) . Cảm ơn các bạn đang theo dõi truyện và một lần nữa xin lỗi mọi người nhiều :))~~. Hẹn ở chap sau nha~~. :3 :3
Ksy4869

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro