Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♡_Chap 1_♡


Màu đen u tối, tĩnh mịch, ủy mị bao trùm cả thành phố rộng lớn, ánh đèn thưa thớt dần. Đâu đó trong thành phố, chàng trai cao lớn, ngũ quan thanh tú đang say giấc nồng, không chút vương vấn, không chút muộn phiền, đang tận hưởng thờ khắc tuyệt vời nhất trong ngày. Bỗng nhiên đôi mắt xanh cương trực bất ngờ mở to, chớp chớp ngáy ngủ vài cái, nhanh chóng bật dậy, bật đèn và đi về nơi vừa phát ra tiếng động ầm ĩ.

Chàng trai nhanh chân tiến bước đến nơi phát ra cái âm thanh khốn nạn dám phá tan giấc ngủ ngọc ngà, hiếm hoi của mình, miệng lầm bầm rủa.

Tên khốn nào dám dở trò ở sân thượng nhà ông, ông sẽ băm mi thành trăm, thành vạn mảnh. Ngũ mã phanh thây mi. Khốn nạn, tên khốn nạn.

Số hắn là từ nhỏ đã thân mang trọng bệnh, chứng bệnh khó ngủ hành hạ triền miên, giấc ngủ vừa rồi hắn phải chi ra cả ba giờ đồng hồ để ru, để dỗ, để dụ vậy mà chợp mắt chưa đầy một tiếng thì âm thanh " Rầm " như tiếng sấm rền vang, giáng xuống sân thượng nhà hắn, xuyên qua tường, bay đến màng nhĩ. Phá tan giấc ngủ yêu kiều của hắn. Làm hắn điên máu.

Tức giận tay nắm chặt thành quyền, khuôn mặt không ngừng tức giận, chân càng nhanh bước đi tìm thủ phạm.

Tay nhanh nhẹn mở cửa, được dịp gió lùa mạnh từng đợt vào thân thể cường tráng của hắn, một chút ớn lạnh, một chút lạnh lẽo bủa vây thân thể. Nhìn xung quanh chẳng thấy tên nào. Hắn bực dọc quay xuống, nhưng vừa quay đi, ẩn hiện trong con ngươi màu xanh là một cô gái đang nằm bất tỉnh phía đằng xa, hắn từ từ bước lại, ánh trăng tỏa sáng soi rọi rõ thân ảnh cô gái bất hạnh kia.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn cô gái chẳng dứt, làn da trắng mịn được tôn lên bởi đôi môi đỏ nhỏ xinh của cô gái, hàng mi cong vút, đôi mày lá liễu đậm đen, sắc nét ẩn hiên trong khuôn mặt lấm lem bùn đất. Là mỹ nhân nha. Nhưng mà, hình như có cái gì đó không đúng, tay hắn chạm vào bộ đồ trên người cô gái, cầm lên, thả xuống, lòng lộ rõ vẻ khó hiểu.

Trong đầu chợt dâng nên ý nghĩ điên rồ. Thật ra hắn cũng không biết cái này có thực không nhưng hắn vẫn thường hay nghe tin đồn về xuyên không gì gì đó, cười mỉa mai, hắn chẳng tin. Gạt phăng ý nghĩ này đi mất.

Nhanh chóng sau đó hắn xua tay, lòng trắc ẩn dâng lên, đưa tay bế cô ái trở về phòng.

Uh....thì cũng chẳng phải lòng trắc ẩn gì, chỉ vì nhan sắc cô gái mà ra thôi. Haizz....Dù sao được bế người đẹp cảm giác sướng lắm nha.

Trời vừa sáng tinh mơ, trong căn phòng trắng tinh của căn biệt thự rộng lớn, cô gái vận trên người bộ thanh y cổ xưa đang yên giấc, cơ thể khẽ cử động, sau đó vẫn lười biếng vùi đầu ngủ tiếp. Hàng mi dày giật giật, một giây sau cô gái đột nhiên mở mắt, bốn mắt đối diện nhìn chăm chăm, mắt chớp chớp bất ngờ.

" Từ khi nào mà hoàng cung có một tiểu thái giám anh tuấn như vậy, thật đáng tiếc a~ "

Chẳng để ý nhiều đến y phục của vậy thể đang nhìn nàng chằm chằm, ý thức tìm đến, sau đó căn biệt thự rung rinh vì cơn dư chấn mạnh mẽ do tiếng hét thất thanh, chói tai, tựa hồ muốn xé tan lồng ngực người con trai phía đối diện.

" Á....á....tên nô tài không biết phép tắc, sao ngươi dám tự tiện nhìn công chúa ngủ hả.?? "

Đoạn nàng chỉ tay về thân ảnh của hắn. Nhưng mà nhìn kỹ lại hắn rất giống Khoái Đẩu ca ca của nàng nha, nhưng mà người quan trọng với nàng như vậy làm sao có thể nhầm lẫn với tên nô tài không biết lễ nghĩa kia, còn trưng vẻ mặt bất ngờ chẳng biét gì ra nhìn nàng, tức chết nàng a~

Hắn trợn tròng bất ngờ nhìn ánh mắt xẹt lửa của cô gái bắn về phía mình, cũng có chút cao quý nha, giọng nói, ngữ điệu kia thật uy quyền nha. Duyệt! cũng có chút giống công chúa nha.

Cầm lòng không đặng buông ra một câu.

" Diễn tốt lắm, đến thường nhật cũng nhớ cả lời thoại, thật tuyệt, thật tuyệt nha. "

Ý nghĩ xuyên không tối qua của hắn, bỗng chốc hắn chẳng thể nhớ ra, cũng chẳng để ý lấy.

Hắn đứng yên lặng, không buông ánh mắt khỏi nàng, lúc này giọng nam trầm ấm mạnh mẽ phát ra.

" Cô thực ra là người của đoàn phim hay công ty giải trí nào? "

" Công ty giải trí ", " đoàn phim " từ này không có trong kinh thư, sử sách mà nàng từng đọc a~. Ánh mắt khó hiểu của nàng dao động nhìn về phía hắn. Nhưng tâm trí nàng cũng không để tâm nhiều đến câu hỏi của hắn vì thực chất cái nàng chú ý bây giờ là nơi nàng đang yên vị, lia mắt dò xét xung quanh, một nơi bao phủ bởi một màu trắng như tù tùng, kín mít nha, là nàng đang bị hắn bắt vào nhà lao sao, khóc chục dòng sông, một lần nữa hét lớn, nghiêm giọng, thoáng qua trong ánh mắt có một chút sợ hãi.

" Tên thích khách kia, ngươi dám bắt cóc ta, dám bắt cóc công chúa cao quý. Ngươi quả là ăn phải tim hổ, gan báo. Mau hộ tống ta vê cung.....mau thả ta ra. Phụ hoàng, phụ hoàng mau cứu thần nhi. " _ Dù có chút lo sợ, có chút hốt hoảng nhưng nàng kiềm chế không để hắn nhận ra.

Hắn ôm bụng cười, tiếng cười khanh khách vang lên, mới sáng đã được xem kịch hay, ruột gan nhào lộn, cồn cào vì trận cười mang lại, đánh ánh nhìn thương cảm về phía nàng, bệnh nghề nghiệp a~, thật sự thì ngộ nhỡ có người nghe thấy, cứ nghĩ hắn đang xem phim cổ trang. Nhưng biệt thự lớn như vậy, tiếng hét nàng dù vang dội, chấn động cỡ nào cũng không có người nghe thấy. Lắc lắc đầu xót thương.

Môi mấp máy vừa định nói gì đó, chưa kịp, nàng tiếp tục bắn ra những lời nói khó hiểu của mình, khuôn mặt lộ rõ sự căm giận nhìn hắn, nhìn vào hành động giễu cợt của hắn. Lên giọng hăm dọa.

" Đứng đó làm gì, mau đưa ta về cung, thả ta ra. Ta muốn gặp phụ hoàng, muốn gặp mẫu hậu, gặp cả Khoái Đẩu ca ca, ta sẽ bảo phụ hoàng chém chết ngươi, chém chết tên thích khách đáng ghét nhà ngươi. Băm băm ngươi thành trăm mảnh. "

Đoạn nàng còn khua tay múa chân thể hiện hành động băm chém hắn.

Hắn im lặng, tay để trên cằm nhìn thẳng xuống dưới, đăm chiêu suy nghĩ lời nói biểu hiện của nàng từ đầu đến cuối. Một phút mặc niệm, hắn vỗ tay, ánh mắt vui mừng, rút ra được một kết luận, không phải bệnh nghề nghiệp, cũng không phải diễn viên. Thông suốt buông ra một câu.

" Đẹp mà bị điên nha. "

Lời nói của hắn lọt vào tai nàng, một lần nữa nổi trận lôi đình.

" Xàm ngôn, tên thích khách, tên thái giám kia, dám xúc phạm danh dự ta. "

Một lần nữa, tâm tình hắn như mây trên trời, chẳng thể xác định rõ những lời nàng vừa nói, tim đập nhanh, nàng vừa gọi hắn là gì nhỉ? Là.....là......thái....giám ư? Hoạn quan sao?

Đôi mắt mở to hết cỡ. Tức giận, hừng hực. Đỏ tận mang tai. Ôi thần linh ơi, hắn phải xử cô gái này thế nào đây? Dám sỉ nhục bản thân hắn, nhưng rất nhanh sau đó lý trí tìm về, kiềm chế, kiềm chế, hạ hỏa, hạ hỏa, mãi một phút sau, cơn giận của hắn giảm được đôi phần, cố gắng chẳng để tâm, dễ dàng bỏ qua. Không chấp với kẻ điên. Thầm than một câu.

" Không nên nói nhiều với kẻ điên."

Lời nói đó, không qua được đôi tai thính của nàng, dáng vẻ uy nghiêm, quyền quý của nàng uyển chuyển bước đến gần hắn.

" Chátt "

Nàng vung tay tát thật mạnh vào miệng hắn. In hằn năm ngón tay. Ánh mắt tức giận nhìn vào con người trước mặt, hét một câu đầy uy quyền.

" Vô lễ, dám xúc phạm hoàng tộc."

Lửa giận trào dâng, con người đỏ rực màu của máu, tay nắm chặt thành quyền, run run, da mặt hừng hực nóng. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, chưa ai dám tát hắn vậy mà con tiểu yêu tinh này từ đâu tới dám thẳng tay, chẳng nhân nhượng tát hắn một cái đau điếng, lại còn vẻ mặt cao ngạo chẳng xem ai ra gì, không biết điều cám ơn hắn cứu mạng thì thôi, lại còn làm căng, hết lăng mạ, sỉ nhục, lại còn hành động không có chút lịch sự kia, quá lắm rồi. Tâm tình chẳng chịu được, nắm lấy tay nàng lôi một mạch ra ngoài.

Tức giận đi thật nhanh, tay nàng in hằn vết đỏ do hắn mạnh bạo nắm chặt, vùng vẫy thoát khỏi, không quên hăm dọa.

" Ngươi dám nắm tay ta, tên nô tài chết tiệc, khốn khiếp, vô lễ kia. Mau thả tay ta ra, mau thả ra. "

Nàng không ngừng buông lời nguyền rủa, hăm dọa hắn, hình tượng công chúa dịu dàng, đáng yêu, đoan trang của vương triều họ Mao cũng bay đi mất, huống hồ nàng cũng không phải loại công chúa yểu điệu thục nữ, yêu kiều diễm lệ kia.

Hắn mở cửa xe đẩy nàng bước vào, ánh mắt sắc bén, chống đối một mực nhìn hắn, vẫn nghiêm giọng.

" Ngươi dám tống ta vào ngục tối."

Hắn thờ ơ nhìn, chẳng thèm nói một câu, con yêu nghiệt này, bệnh rất nặng rất nặng a~. Đến cả ôtô mà còn chẳng nhận ra, hẳn là ảo tưởng, hẳn là công chúa, lắc lắc đầu, xem kìa ăn mặc lập dị, lời nói thì khó hiểu, ngôn ngữ xưa mấy thế kỉ a~. Xem ra, hắn phải làm việc tốt một phen rồi, giúp đỡ xã hội, gia đình nàng bớt gánh nặng, đem nàng vào viện lại còn được thưởng một số tiền. Một công đôi việc nha.

Hắn mạnh tay hất nàng yên vị trong xe, đóng cửa, phía bên trong nàng liên tục la hét, tay không ngừng đập cửa nhìn theo thân ảnh hắn.

" Thả ta ra, thả ta ra, tên thái giám, tên thích khách, tên nô tài, tên ác ma kia. Mau thả ta ra. "

Giả vờ không nghe, hắn nhanh chóng bước vào.

Một tiếng hét vang dội lại vang lên.

" Á....á....á....á....Sao ngươi lại dám ngồi gần ta như vậy, tên ác ma, tên thái giám, tên nô tài kia. "

Nàng gần như khóc thét, tay chỉ vào mặt hắn. Chưa từng tiếp xúc với nam nhân nào khoảng cách gần như vậy, không kiềm chế được bất giác hai gò má ửng hồng.

Tiếng hét, tiếng chửi rủa của nàng làm hắn bực bội, lại còn cái tay chỉ chỉ kia nữa, thật khó chịu.

Hắn nhanh chóng gạt tay nàng ra khỏi tầm mắt. Ánh nhìn vô tình bắn sang nàng, dù gì thì an toàn vẫn trên hết, hắn trườn về phía nàng, đưa tay qua eo nàng định làm gì đó nhưng chưa kịp.

" Chát "

Mặt hắn đỏ rực như ớt, mùi sát khí bốc lên nghi ngút, ánh mắt như tên phóng về phía nàng.

Năm ngón tay của nàng để lại ấn ký trên mặt hắn, không để tâm ánh mắt kia, nàng lại oán giận, lại la hét.

" Tên sở khanh, tên đồ tể, tên dê xồm kia, ngươi dám làm nhục thân thể của ta. Đáng chết, đáng chết, ta sẽ nhờ phụ hoàng băm băm, chém chém, phanh thây nhà ngươi ra. Đem ngươi chém đầu thị chúng. Lấy đầu ngươi treo trước cổng thành, ruột gan ngươi đem cho sói ăn, thân thể ngươi ném xuống sông. Cho ngươi chết không toàn thây. Tên đồ tể đâng hận kia."

Nàng dùng hết tông cao trong giọng nói mà hét lên với hắn.

Mặt hắn tối sầm lại vì lời chửi rủa của nàng, dù có trong mơ hắn cũng không có cơ sở nào tin người trước mặt hắn đây là công chúa, lời nói chua ngoa, ác độc, theo trí tưởng tượng của hắn thì công chúa phải dịu dàng, lễ nghĩa lắm kia, có ai thô lỗ như nàng đâu. Thật sự lúc đầu hắn cũng không chắc lắm về quyết định của mình, nhưng hiện tại quá đủ để hắn tin, quá đủ để hắn khẳng định, đích thị là trốn viện ra ngoài a~.

Lời nói nguyền rủa của nàng cứ vang bên tai hắn, luyên thuyên, chẳng dứt, hắn mệt sắp chết với cái lỗ tai bị tra tấn dã man này. Uy quyền quay sang nàng, nghiêm giọng.

" Cô có câm miệng lại không..? "

Tự thân là một công chúa bướng bỉnh, chẳng hề sợ ai, ngay cả phụ hoàng, người có uy quyền nhất vương quốc cũng phả nể nàng mấy phần, với tên hạ nhân đê tiện này, nàng cần gì phải nhân nhượng với hắn. Lời nói nguyền rủa khoing ngừng vang lên.

" Tại sao ta phải nghe lời một kẻ thích khách như ngươi, ta cứ thích nguyền rủa ngươi. "

" Tên dê xồm, tên biến thái, tên thái giám, tên sở khanh nhà ngươi. "

" Cô thử nói lại một lần nữa xem..? " _ Ánh mắt hăm dọa hắn nhìn sang nàng.

" Ta phải sợ nhà ngươi sao? "

" Tên dê xồm, tên biến thái,....."

Um.....Um...

Lời nói chưa kịp phát ra hết, nàng đã bị một miếng vải to lớn nhét đầy miệng, một âm thanh cũng không thể phát ra, tay nàng cũng bị tay hắn nắm chặt, hắn lấy sợi dây vải buộc chặt tay nàng lại, không cho cử động. Cũng không thể rủa hắn, tức giận, tức giận a~.

" A...đau đau "

Hắn lớn tiếng lấy tay chống đỡ khi nàng dùng hai tay chói chặt liên tục đánh, liên tục gõ vào người, vào đầu hắn, lơ là nàng không thể làm gì, hắn bị nàng phục kích.

Nhanh chóng quay sang bắt tay nàng lại nhưng vừa khít hai tay nàng giáng mạnh vào mũi cao dọc dừa của hắn, đau điếng.

Hắn là người sống và làm việc rất khoa học, không hề để mình bị stress dù công việc áp lực, khó khăn là vậy. Ngoài giờ ở công ty, hắn luôn giữ cho tâm trạng thoải mái, tức giận sẽ mau già, mau lão hóa, lại không tốt cho sức khỏe, vậy mà con tiểu yêu tinh này từ khi xuất hiện đã phá tan cuộc sống của hắn, thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, làm hắn tức giận mấy lần.

Chộp được tay nàng, hắn hất mạnh tay, lời nói của hắn, chỉ một từ lạnh.

" Cô nên yên phận một chút đi. "

Thôi đánh hắn, ánh mắt hừng hực lửa, sát khí đằng đằng được phát ra chiếu thẳng vào người ngồi bên cạnh, rất nhanh sau đó, đôi đồng tử màu pha lê chuyển sang bất ngờ, chẳng thể nhìn thấy gì trong con ngươi của nàng ngoài sự hoảng loạn, tim đập nhanh dần, cơ thể bắt đầu run rẩy, lo sợ. Sự trong sạch, sự trong trắng nàng cố gìn giữ trong hai mươi năm qua sẽ bị tên đại sở khanh, đại ác ma này cướp đi sao, nàng không muốn, nàng không muốn. Nàng muốn đêm đầu tiên dành cho phu quân tương lai của nàng a~, không phải tên vô sỉ, bỉ ổi, đê tiện, dâm dê này.

Á, có ai không, mau đến cứu nàng, mau đêan cứu công chúa, danh dự của nàng, nhân phẩm của nàng sẽ bị mất đi trong vài giây nữa sao....oa...oa.

Nàng cố vùng vẫy, nàng cố kêu cứu nhưng những lời nói của nàng đi đến cổ họng, trở ngược vào trong, chẳng ai nghe thấy, chẳng ai giúp.

Phía đối diện hắn không hề biết những suy nghĩ tiện ti nàng dành cho hắn, vẫn không ngừng tiến về phía nàng, đưa tay qua eo nàng, tìm kiếm gì đó, nhưng không thể, hắn nhoài người về phía nàng, ngắm nhìn thật lâu.

Tên đại ác ma, đại sở khanh, mau rời khỏi người nàng ngay, nàng cảm thấy khó thở, tại sao hắn lại làm vậy, chết tiệc mặt nàng cũng bắt đầu đỏ bừng, hô hấp cũng khó nhọc.

Oa....oa....Hắn đang tìm kiếm cái gì bên mạng sườn nàng vậy. Phụ hoàng, mẫu hậu, Lan nhi thật có lỗi với hai người, không thể giữ thể diện cho hoàng gia, bị tên này cưỡng bức a~.

Vừa ngay sau đó nàng tức giận tiếp tục chửi rủa hắn.

Tên đại ác ma, đại biến thái, đại sở khanh, đại ác bá, đại đê tiện, đại hoạn quan,.... Nếu ngươi còn để ta sống ta nhất định không cho ngươi chết toàn thây, đâm ngươi, chém ngươi, phanh thây ngươi.

Rất nhanh nàng lại cầu mong lần cuối trước khi sự việc nghiêm trọng xảy ra " làm ơn, ai đó giúp ta ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro