Chap 12-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jessica đưa tôi vào một tiệm cà phê.

"Trước kia tôi từng làm giáo viên nhà trẻ ở gần đây."

Nói xong, Jessica bước vào tiệm, đi tới bàn cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ là một ngõ nhỏ.

Trong ngõ thật xanh tươi, ánh chiều xuyên qua những kẽ lá, chiếu xuống chiếc khăn trải bàn.

Cô phục vụ cầm menu tới vừa thấy Jessica, khá ngạc nhiên lập tức cười nói:

"Cô Jung, đã lâu rồi không thấy ghé."

"Ừa."

Jessica mỉm cười ôn nhu.

Cô phục vụ mỉm cười với tôi rồi quay sang hỏi Jessica:

"Nên xưng hô với vị này thế nào?"

"Chào cô, tôi họ Kwon, là người yêu của Sica, cô gọi tôi Yuri là được."

Cô phục vụ mỉm cười vui vẻ.

"Cô đừng nghe tên đen nói linh tinh, tên đen thui này không phải người yêu tôi đâu."

"Sica." Tôi chăm chú nhìn Jessica:

"Sao lại đỏ mặt vậy?"

"Tôi đâu có!"

Jessica trừng mắt với tôi.

Cô phục vụ lại cười, hỏi Jessica:

"Vẫn gọi như trước à?"

"Ừa, nhưng hai phần."

Cô ấy đi rồi tôi mới hỏi Jessica:

"Hôm nay không cần đóng vai người yêu Sica nữa sao?"

"Đương nhiên không cần."

Jessica lại trừng mắt với tôi.

"Vậy sao Sica đỏ mặt."

"Tôi nói rồi tôi không có!"

Jessica tăng cao âm lượng, cô phục vụ ở quầy nghe vậy quay đầu lại nhìn, sau đó cười một tiếng.

"Yuri thích ăn mắng lắm phải không?"

Tôi chuyển chủ đề:

"Sica chọn giúp tôi cái gì vậy?"

"Cà phê đặc biệt của tiệm và bánh ngọt tự làm."

"Sica thường tới đây à?"

"Trước kia tan học, thường tới đây ngồi."

"Hèn gì cô phục vụ kia biết Sica."

"Chủ tiệm này là hai chị em, vừa rồi là cô em, tôi cũng khá thân với hai người ấy."

Cô phục vụ mang bánh ngọt và cà phê từ trên khay, đặt lên bàn, cười nói:

"Cô Jung, đây là cà phê và bánh ngọt của hai người, mời thưởng thức.

Còn đây là bánh quy mà chúng tôi vừa làm, chị tôi muốn mời hai người nếm thử."

Cô lại lấy một đĩa bánh quy từ trên khay xuống, gật đầu với chúng tôi rồi quay đi.

"Cám ơn."

Tôi và Jessica lên tiếng cùng lúc.

Jessica mở tạp chí ngồi xem, thỉnh thoảng cầm ly cà phê hoặc một miếng bánh quy đưa lên miệng..

Tôi thấy Jessica không để ý đến tôi, tôi lén di chuyển ly cà phê và đĩa bánh quy một chút.

Jessica vươn tay ra sờ không thấy, ngạc nhiên ngẩng đầu lên rồi trừng mắt với tôi.

"Đúng là dở hơi."

Ngoài mỗi sáng gặp nhau trước khi đi làm, tôi hiếm khi được ngắm Jessica vào ban ngày. Ngắm dưới ánh mặt trời như lúc này lại càng hiếm.

Nhưng hiện giờ tôi có thể thấy ánh chiều lướt qua kẽ lá, dừng chân trên nửa khuôn mặt Jessica, lưu lại vài điểm nắng sáng.

Ngoài cửa sổ, cành lá nhẹ nhàng lay động theo cơn gió.

Vì thế những điểm nắng trên khuôn mặt Jessica cũng chuyển động theo, có khi phân tán thành rất nhiều hình dạng, có khi tụ thành một khối.

Trong lúc mơ màng, tôi thấy được một đóa hồng kiều diễm lay động theo gió dưới ánh chiều.

Tôi ngắm Jessica một lúc, đột nhiên nhớ ra mình cũng rất hiếm khi thấy chị dưới ánh mặt trời.

Mọi hoạt động của câu lạc bộ đều vào buổi tối.

Chị dưới ánh mặt trời trông sẽ ra sao? Liệu có giống Jessica lúc này không?

Tôi chăm chú ngắm nhìn Jessica, dần dần khuôn mặt Jessica bắt đầu biến đổi.

Tôi như nhìn thấy gương mặt của chị, hơn nữa càng lúc càng rõ.

Đó là một khuôn mặt trắng, không sai khuôn mặt rất trắng.

Tuy tôi thường thấy mặt chị vào buổi tối, nhưng dưới ánh đèn, phân biệt màu sắc không phải là chuyện khó.

Hình ảnh của đóa hồng trên quảng trường và đóa hồng trước mắt cứ chồng lên nhau, ban ngày và ban đêm cũng lần lượt đổi thay.

Tôi mở to hai mắt, cố nhìn rõ hình ảnh trước mặt.

“Yuri.”

Jessica đột nhiên gọi tôi:

"Sao cứ nhìn tôi thế?"

Khuôn mặt Jessica hơi đỏ, hai má hồng hồng khiến đóa hồng trước mặt tôi càng rực rỡ.

Vì vậy tôi trở lại tiệm cà phê, trở lại với ánh mặt trời qua khe cửa, trở lại với đóa hồng ở trước mặt.

"Không sao."

Tôi thở vài hơi.

Jessica khép tờ tạp chí lại, nhìn tôi:

"Sao vậy, không thoải mái à?"

"Không sao." Nhịp thở của tôi trở lại bình thường:

"Ánh mặt trời hôm nay thật thoải mái."

"Đúng vậy, trước kia tôi thích nhất là đến đây váo lúc chạng vạng."

"Thật chứ?"

"Lúc đó ánh mặt trời tốt nhất, không quá nóng cũng không quá sáng."

Jessica chỉ ra ngoài cửa sổ:

"Sau đó một đám trẻ con tan học, ven đường cười đùa ầm ĩ, tiếng cười đó thật dễ thương thật lôi cuốn."

"Tiếc là hôm nay được nghỉ, đám trẻ không phải đi học."

"Ừa, tôi thật muốn nghe tiếng cười trẻ nhỏ."

"Vậy trở lại làm giáo viên đi."

"Trở lại làm giáo viên sao?"

Jessica tiến vào trạng thái trầm tư.

"Sica là giáo viên mà, nên quay lại làm giáo viên."

"Vậy sao?"

"Ừa."

"Vậy có tốt không?"

"Sao lại không tốt?"

"Yuri biết vì sao tôi không làm giáo viên nhà trẻ nữa không?"

"Sica không nói dĩ nhiên là tôi không biết rồi."

Jessica uống nốt ngụm cà phê từ từ nói:

"Tôi đã từng làm giáo viên ở nhà trẻ gần đây. Lúc đó là thời gian vui vẻ nhất của tôi."

Jessica mỉm cười nói tiếp:

"Những đứa trẻ đều gọi tôi cô giáo Sica."

"Cô giáo Sica." Tôi cũng mỉm cười:

"Vừa nghe đã biết là một cô giáo rất đáng yêu."

"Yuri biết rồi còn gì."

"Tất nhiên rồi, trẻ con không biết nói dối. Thế giới của trẻ nhỏ trắng đen rõ ràng, thế giới của người lớn mới có nhiều màu sắc."

"Nói xong chưa? Còn muốn nghe tôi nói không?"

"Nói xong rồi, mời tiếp tục."

"Trong số các học sinh của tôi, tôi quý nhất một bé tên là Sulli rất đáng yêu. Chỉ cần nghe cô bé gọi cô giáo Sica tôi lại muốn ôm bé lên. Sau khi tan học tôi thường ở lại với bé, chờ umma bé đến đón."

Jessica quay đầu về phía cửa sổ, nói tiếp:

"Có một hôm, appa bé đến đón."

"Vì sao?"

"Vì umma Sulli mắc bệnh."

"Ừa."

"Hôm đó, anh ta tâm sự với tôi rất nhiều, tan học tôi cũng không có việc gì nên nghe anh ta tâm sự một lúc."

"Sau đó thì sao?"

"Từ đó trở đi, appa bé thường xuyên đến đón bé về."

"Ừa."

"Mỗi lần tới đón Sulli, anh ta luôn trò chuyện với tôi. Có khi anh ta còn nói muốn đưa tôi về, nhưng tôi cảm thấy không được lắm nên khéo léo từ chối."

“Ừa."

"Có một hôm, anh ta nói với tôi, anh ta rất thích tôi..."

"Hả?"

Đầu tôi như bị kim đâm vào, hét lên.

"Sao vậy?"

"Không sao, chỉ cảm thấy hơi chối tai."

"Chối tai cái gì? Tôi đâu có thích anh ta."

"May quá."

"May cái gì?"

"May là Sica không thích anh ta."

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Nếu tôi thích anh ta thì sao?"

"Dĩ nhiên là không được."

"Sao lại không được?"

"Vì như vậy sẽ phá hỏng gia đình người ta."

"Nếu là chị của Sulli thích tôi thì sao?"

"Vẫn không được."

"Nếu là cậu của Sulli thích tôi thì sao?"

"Không được."

"Nếu là dì của Sulli thích tôi thì sao?"

"Không được là không được. Chỉ cần là Sica thì không ai được thích."

"Vì sao?"

"Sica bớt cằn nhằn đi."

"Kwon Yuri."

"Được rồi, Sica kể tiếp đi, đừng để ý tới tôi. Sau đó thì sao nữa?"

"Sau khi nghe anh ta nói, trong lòng tôi rất bối rối, tan học không ở lại cùng Sulli nữa."

"Ừa."

"Kết quả là anh ta tới nhà trẻ trước khi tan học, chờ ngoài trường."

"Anh ta cứng đầu vậy sao?"

Jessica trừng mắt nhìn tôi rồi nói tiếp:

"Tôi luôn giữ khoảng cách, giữ quan hệ giáo viên với phụ huynh học sinh."

"Ừa, Sica làm vậy là đúng."

"Dần dần, những phụ huynh khác và các đồng nghiệp cảm thấy bất thường, bắt đầu có lời đồn."

"Sica cần gì để ý tới lời đồn đại."

"Nhưng sau đó lời đồn tới tai umma của Sulli."

"Vậy phải làm sao?"

"Tôi không biết làm thế nào, lại không muốn đối diện với ánh mắt khác thường của mọi người vì vậy tôi muốn rời khỏi nhà trẻ đó."

"Nên Sica không làm giáo viên nhà trẻ nữa?"

"Nếu chỉ như vậy tôi vẫn làm giáo viên, chẳng qua là từ nhà trẻ này sang nhà trẻ khác thôi."

"Chẳng lẽ còn xảy ra chuyện gì sao?"

"Trước khi tôi định rời khỏi thì nghe nói ba mẹ Sulli ly hôn."

"Hả? Sao Sica biết?"

"Có một hôm umma Sulli chạy vào phòng học, ôm Sulli đi, trước khi đi còn nhìn tôi."

Jessica cũng nhìn tôi rồi nói:

"Tôi vĩnh viễn không quên được ánh mắt oán hận của cô ấy, tuy chỉ có vài giây nhưng tôi cảm thấy rất dài."

Jessica xoay ly cà phê trong tay một chút rồi nói:

"Cô ấy còn nói vài câu vào tai Sulli sau đó chỉ vào người tôi. Ánh mắt Sulli rất kinh hoàng, như muốn khóc mà không dám khóc, chỉ mở to hai mắt nhìn tôi. Tôi như thấy được chính mình 18 tuổi trong mắt Sulli. Không ngờ tôi lại trở thành loại người mà tôi căm ghét nhất. Hôm sau có người nói tôi biết, ba mẹ Sulli ly hôn."

"Chuyện này không thể trách Sica đuợc."

"Tuy nói thế nhưng tôi không thể tha thứ cho chính mình. Tôi bỏ việc, rời khỏi nhà trẻ đó."

"Tôi định sang nhà trẻ khác nhưng tôi luôn nhớ ánh mắt của Sulli và umma bé."

Jessica nâng ly cà phê lên, phát hiện cà phê đã hết. Bất đắc dĩ mỉm cười, chuyển sang uống một ngụm nước:

"Sau đó tôi chuyển nhà, chuyển tới nơi ở hiện giờ. Tìm một công việc mới, xem như yên thân."

"Sica không thích công việc hiện tại sao?"

"Không thể gọi là thích nhưng tôi có việc làm, chẳng phải sao?"

Jessica mỉm cười nói:

"Tôi không muốn appa umma cảm thấy tôi không tự nuôi nổi bản thân."

"Ừa."

"Mỗi ngày đi làm về, tôi luôn cảm thấy trống rỗng và cô độc, thường ngồi ngẩn người một mình trong phòng khách. Đối với các đồng nghiệp cũng không thân. Tôi thích nghe tiếng cười của trẻ con, các cô ấy thích quần áo hàng hiệu với nước hoa. Sau đó tôi phát hiện ra Tiểu Hắc..."

"Chính là Tiểu Hắc với huyết thống quý tộc hả?"

"Yuri bớt vớ vẩn đi."

Jessica trừng mắt nhìn tôi rồi nói tiếp:

"Nó luôn nằm trước cửa hàng tạp hóa đầu ngõ, khi tôi mua gì đó, nó sẽ đứng dậy nhìn tôi, vẫy vẫy đuôi. Tôi đi khỏi, nó sẽ đi theo tôi một quãng rồi lại quay lại."

"Ừa, quả nhiên là danh khuyển."

"Có một tối trời mưa, tôi mua đồ không thấy nó, tôi hơi ngạc nhiên. Chờ một lúc, đang muốn về lại thấy Tiểu Hắc đứng ở đường đối diện."

"Hả?"

"Khi thấy tôi, nó định chạy về phía tôi. Nhưng trên đường rất nhiều xe, ánh mắt nó rất kinh hãi, cứ chạy chạy ngừng ngừng. Tôi nhớ lúc đó có tiếng xe thắng gấp lại có tiếng mắng, trong lòng tôi vừa căng thẳng vừa sợ hãi. Tới khi nó chạy tới, tôi lập tức ôm lấy nó."

"Vì sao?"

"Tôi không biết vì sao, chỉ cảm thấy Tiểu Hắc thật giống mình. Tôi chỉ biết khi đó mưa xối xả, nước mắt tôi cũng rơi xuống."

Jessica như đang nhớ lại mọi chuyện ngày đó, ánh mắt hơi đỏ.

Nhanh chóng hít sâu, lại từ từ nói:

"Tối đó tôi ôm nó về nhà và đến bây giờ."

Jessica lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng dần dần chuyển sang màu hồng, mặt trời sắp xuống núi.

"Ánh mắt Sulli và umma bé cũng là tảng đá trong lòng Sica, cũng phải bỏ nó đi."

"Tôi biết nhưng là vì tôi nên họ mới trở thành như vậy."

"Sica có làm gì sao?"

"Không."

"Vậy sao lại liên quan tới Sica?"

"Nhưng mà..."

"Tôi lấy một ví dụ, Sica nghe không?"

Jessica nhìn tôi, gật đầu.

"Một đứa trẻ không cẩn thận làm đổ chậu hoa trên ban công xuống đất, chậu hoa rơi xuống đất dọa con mèo sợ hãi chạy mất, con chó thấy vậy đuổi theo con mèo. Một thanh niên đang chạy xe đạp vì tránh con chó mà lệch tay lái về phía chiếc xe ô tô, cô gái lái xe ô tô vì chuyển hướng gấp nên đụng vào cột điện bên đường mà chết. Sica nghĩ xem ai phải chịu trách nhiệm về cái chết của cô gái? Đứa bé? Chậu hoa? Con mèo? Con chó? Thanh niên? Hay là cột điện?"

"Yuri đang nói linh tinh gì thế?"

"Sica nghĩ là vì appa Sulli biết Sica, sau đó thích Sica nên dẫn tới ly hôn?"

"Chẳng lẽ không phải vậy sao?"

"Vậy hiệu trưởng của nhà trẻ mới là người phải chịu trách nhiệm rồi."

"Vì sao?"

"Nếu hiệu trưởng không mở nhà trẻ thì Sica sẽ không tới dạy, Sulli cũng không đến học, appa của Sulli cũng sẽ không biết đến Sica, vì thế ba mẹ Sulli sẽ không ly hôn."

"Cái này..."

Jessica mở miệng, muốn nói lại thôi.

"Nếu phải tìm người chịu trách nhiệm như vậy cả đời cũng chẳng tìm xong.”

Jessica nhìn tôi rồi cúi đầu im lặng.

"Lại lấy tôi và Sica nói nhé, Sica cho rằng chúng ta quen nhau là vì đâu?"

"Là vì Tiểu Hắc rồi."

Jessica mỉm cười:

"Nếu không phải Tiểu Hắc chọc giận bạn tôi, Yuri sẽ không chuyển tới được."

"Sao không nói là vì Sica? Nếu Sica không ôm Tiểu Hắc về, bạn Sica cũng không bỏ đi."

"Nói vậy cũng đúng."

"Tôi cũng có thể nói là vì giám đốc cũ nên chúng ta mới quen nhau."

"Vì sao?"

"Nếu giám đốc kia không lặn mất tăm, tôi cũng không đến Seoul và sẽ không biết được Sica."

"Cũng đúng."

"Cho nên hãy bỏ tảng đá đó xuống đi, Sica nên trở lại làm giáo viên nhà trẻ."

"Vậy được không?"

"Tôi hỏi Sica, Sica có thích làm giáo viên không?"

"Thích."

"Sica có thể nhận lại công việc giáo viên không?"

"Có thể."

"Vậy trở lại làm giáo viên đi."

Jessica lại im lặng, ngoài cửa sổ cũng dần dần chuyển tối, mặt trời đã xuống núi.

"Sica biết nước Mỹ không?"

"Đương nhiên biết, hỏi cái này để làm gì?"

Jessica nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn tôi.

"Sica biết sông Mississippi của Mỹ không?

"Ừa."

"Sica biết sông Mississippi ở Mỹ từng bị bẻ từ cong thành thẳng không?"

"Kwon Yuri!"

Cô trừng mắt nhìn tôi nói:

"Nói một lần cho xong đi."

Tôi mỉm cười rồi đáp:

"Để tiện cho việc vận chuyển bằng đường thủy nên người Mỹ bẻ con sông Mississippi rất nhiều đoạn gấp khúc từ cong thành thẳng. Nhưng sông Mississippi nói:

' trời sinh ta đã cong , ta không muốn biến thẳng.'"

"Vớ vẩn, sông làm gì biết nói."

"Sông Mississippi sau khi biến thẳng vẫn cố uốn trái uốn phải, mong khôi phục độ cong như trước. Người Mỹ không có cách nào nên không ngừng xây dựng các bức tường đê ở hai bên bờ sông, ra sức ngăn cản sông Mississippi cong trở lại. Sica đoán xem kết quả ra sao?"

"Tôi không đoán ra."

"Sông Mississippi bèn nói:

'được, các người không cho ta cong trái cong phải, vậy ta đây cong lên cong xuống."

Tôi mỉm cười nói tiếp:

"Kết quả sông Mississippi dao động theo chiều lên xuống, vì vậy rất nhiều nơi ở đáy sông gập gềnh như gợn sóng."

"Thật chứ?"

"Sau đó có vài khúc sông vốn đã ép từ cong thành thẳng cũng đành phải để cho nó từ thẳng trở lại cong."

"Àh." Jessica trả lời đơn giản.

"Một con sông còn có thể kiên trì hình dáng của mình, đi theo hướng mình thích, không cố kỵ bất cứ chướng ngại nào..."

Tôi mỉm cười nhìn vào mắt Jessica:

"Huống chi là con người."

Ánh mắt Jessica chớp chớp như tỏa sáng.

"Sica, đừng bao giờ thua kém sông Mississippi nhé."

"Ừa."

Jessica gật đầu nhìn tôi mỉm cười.

"Trở lại làm giáo viên đi."

" Tôi sẽ suy nghĩ."

Ngoài cửa sổ, đèn đường chiếu sáng cả khu ngõ, bóng tối đã phủ xuống.

"Mình về thôi."

"Ừa."

Chúng tôi đi về phía quầy, ngoài cô phục vụ còn một cô gái nữa.

Chắc là người chị trong hai chị em mà Jessica đã nói.

"Cô Jung, đã lâu không gặp."

Người chị cười nói.

"Ừa." Jessica cũng mỉm cười đáp:

"Sau này tôi sẽ đến thường xuyên."

"Cô này đây cũng thường xuyên tới nhé."

Cô chị cúi đầu với tôi.

"Tôi nhất định sẽ đến thường xuyên."

"Nhất định nhé."

"Tất nhiên rồi, hai cô pha cà phê ngon vậy, tôi không đến sao được."

"Cám ơn, cô thật khéo ăn nói."

"Tôi là người ăn ngay nói thật, chút nữa chắc tôi không thể nào ăn tối được rồi."

"Vì sao?"

"Vì tôi không muốn để mùi vị bữa tối phá hỏng hương cà phê vừa lưu lại trong miệng."

"Ha ha." Cô chị cười, ngay cả cô em cũng cười theo.

"Tôi..."

Khi tôi đang định nói tiếp thoáng nhìn ánh mắt Jessica, sửa lại:

"Chúng tôi đi đây. Tạm biệt."

Tôi và Jessica ra khỏi tiệm, quay sang nói:

"Hai chị em này đều xinh đẹp, nhưng cô chị hơn một bậc."

Jessica trừng mắt nhìn tôi, không trả lời.

"Hay quá, chỗ này không xa công ty tôi, sau này có thể đến thường xuyên."

"Yuri vui mừng lắm hả?"

"Vui lắm."

"Nhất định Yuri đang rất muốn cười hả?"

"Rất muốn."

Nói xong tôi cười vài lần.

"Hừ."

Jessica ko nói gì nữa bỏ đi thẳng. Tôi lại làm gì sai sao?

……………………..

Trở về nhà, tôi nhìn đồng hồ không khỏi vỗ đầu mình:

"Ai da, vừa rồi lẽ ra nên ăn tối xong rồi hãy về."

"Không phải Yuri nói không muốn để bữa tối phá hỏng hương cà phê sao?"

Jessica ngồi xuống.

"Đó là nói đùa thôi mà."

" Tiffany đâu có nghĩ như vậy."

"Tiffany?"

"Người chị họ Hwang, tên là Tiffany."

"Tên thật dễ nghe."

Tôi tán thưởng vài tiếng.

"Thật không?"

Jessica ngẩng đầu nhìn tôi, tôi có cảm giác có một luồng khí lạnh vô hình.

"Nhưng cho dù dễ nghe thế nào cũng không hay bằng cái tên Jessica."

"Đã quá trễ rồi."

Jessica đứng dậy:

"Tối nay Yuri đừng hòng có bữa tối ăn."

Nói xong, Jessica đi vào bếp.

"Sica định nấu ăn sao?"

"Đúng thế."

"Có phần của tôi không?"

"Không."

"Vậy tôi xuống lầu mua."

"Không được."

"Nhưng tôi đói."

"Ai bảo nói lung tung."

"Tôi đâu có nói sai điều gì."

"Yuri nói với Tiffany một đống, lại còn chối."

"Có sao? Không có mà."

"Vậy sao Yuri lại nói sẽ thường đến?"

"Sica nói mình sẽ thường xuyên đến, dĩ nhiên tôi cũng thường xuyên cùng Sica đến."

"Sao Yuri biết tôi sẽ thường xuyên đến đó?"

"Chính Sica nói với Tiffany là sẽ thường xuyên đến mà."

"Vậy lúc nãy, khi vừa ra khỏi tiệm cà phê, sao lại vui mừng?"

"Sica."

Tôi tới bên cạnh rồi nói:

"Đó là vì Sica suy nghĩ lại việc làm giáo viên, dĩ nhiên là tôi vui rồi."

"Lại gạt người."

"Tôi nói thật mà. Tôi thật sự mừng cho Sica."

Sau khi nói xong, tôi quay trở về phòng.

"Yuri định đi đâu?"

"Về phòng."

"Không định ăn tối à?"

"Không phải Sica không cho tôi ăn sao?"

"Tôi bảo Yuri không ăn thì Yuri không ăn sao? Khi nào mà Yuri nghe lời vậy."

"Sica là giáo viên, Sica nói dĩ nhiên là đúng rồi."

"Yuri bớt nói nhảm đi."

Jessica mở tủ lạnh nhìn một hồi:

"Không đủ cho hai người ăn. Yuri theo tôi xuống mua thêm."

"Hai người? Sica mới là một mà."

" Tính cả Yuri vào thì không là hai hả."

"Sao lại tính cả tôi vào?"

"Yuri có đi hay không?"

Jessica cầm dao lên.

Chúng tôi xuống nhà đi mua đồ ăn về, Jessica mang tất cả vào bếp.

"Yuri có biết thứ hai tuần sau trạm điện ngầm sẽ hoạt động bình thường không?"

Jessica đang cắt gì đó trong bếp, nói vọng ra.

"Thật chứ? Tôi không biết."

"Yuri thật vô tâm quá."

"Nói vậy tôi có thể trở lại như những ngày trước kia rồi. Ha ha."

"Sao lại vui vậy?"

"Dĩ nhiên là vui rồi. Tôi ngủ thêm được 20’, 20’ lận đó."

"Vớ vẩn."

"Sica mắng thoải mái, giờ tôi rất vui. Ha ha, 20’."

Tôi ôm lấy Tiểu Hắc:

“Tiểu Hắc, em có vui không. Chúng mình hết khổ rồi."

"Yuri đúng là hâm thật rồi."

Một lúc sau, Jessica mang đồ ăn ra phòng khách, nói một câu:

"Lần sau còn nói lung tung, tôi sẽ phạt Yuri không được ăn tối."

“Tôi biết rồi.”

"Không phải than đói sao? Còn không mau ăn."

"Tôi..."

"Đồ ngốc. Lúc ăn cơm nghĩ linh tinh cái gì?"

Jessica đưa chén đũa cho tôi.

"Mình cùng ăn đi."

End chap 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic