Chap 14-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap cuối cùng

"Nhóc đen, mau lên!"

Chị thở hổn hển.

"Mau mời chị."

Tôi không chút lưỡng lự vẽ thành hình vòng cung hoàn mỹ chìa tay về phía chị.

Sau khi vào vị trí, chị nói:

"Nhóc đen, động tác lần này chuẩn thật đấy."

"Cám ơn chị."

"Đáng tiếc vẫn còn một khuyết điểm."

"Khuyết điểm ở đâu?"

" Em không chịu cười."

Chị quay lại đối mặt với tôi:

"Nào, cười thêm một lần cho chị xem nào."

Tôi cố gắng kéo miệng lên tạo nên một nụ cười.

Nhưng khóe miệng như nặng ngàn cân, dù thế nào cũng không kéo lên nổi.

Chị lẳng lặng nhìn tôi, cuối cùng nói:

"Không sao, không cần miễn cưỡng."

Chị biết không, đây đã là điệu nhảy cuối cùng của chúng ta ở quảng trường này.

Cho dù thế nào, em cũng không thể cười nổi.

Trong điệu nhảy cuối cùng của "The Last Dance" đèn thường tối.

Vì mọi người thói quen tạm biệt trong bóng tối.

Vì thế trước khi tiếng nhạc "Dạ mân côi" vang lên, ngọn đèn dần tối đi.

Mặc dù trong bóng tối tôi vẫn nhìn rõ ánh mắt chị.

Nhưng tôi không thấy được khuôn mặt chị.

Tôi không ngừng chuyển động vòng quanh chị, ánh mắt vẫn nhìn vào chị.

Chị nhẹ nhàng cất tiếng hát, tiếng hát nhẹ nhưng rất rõ ràng.

Mỗi khi nghe chị hát, tôi luôn thấy được một đóa hồng đêm lẳng lặng đứng yên giữa đêm đen, giữa vùng đất hoang dã.

Làm bạn với đóa hoa đó, chỉ có ánh trăng chiếu rọi xuống bóng dáng cô đơn.

Chị có cô độc không, tôi không biết.

Tuy chị là cô nhi, nhưng trong câu lạc bộ chị nhất định không cô đơn.

Vì câu lạc bộ chính là nhà của chị, có rất nhiều người thích chị.

Nhưng qua đêm nay, chị sẽ rời khỏi.

Nhất định chị sẽ cảm thấy cô đơn.

Tiếng hát của chị khiến tôi quên cả động tác dưới chân.

Lúc tôi phát hiện ra, tiếng nhạc đã đến lúc kết thúc

"Mộng hoa biết gửi chơi vơi nơi nào".

‘Dạ mân côi’ đã kết thúc.

Tiếng nhạc dừng lại có rất nhiều người mò mẫm trong bóng tối tới gần chị, từ biệt, chị vẫn mỉm cười vui vẻ.

Đợi những người xung quanh rời khỏi, chị nhìn quanh bóng đêm xung quanh, nhanh chóng tìm thấy tôi.

Chị vẫy tay với tôi, tôi đi tới.

Chị mỉm cười rồi nói:

"Đi với chị một quãng nhé."

"Ừa."

Chúng tôi rời khỏi quảng trường, dọc đường đều không nói chuyện với nhau, chị đi về phía chiếc xe đạp của mình.

Chị đi rất chậm, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại quảng trường.

Tôi rất muốn nói với chị, cho dù rời khỏi quảng trường chị cũng tuyệt đối không cô đơn.

Đã đến nơi để xe đạp của chị.

"Nhóc đen, tuần sau chị sẽ đến Seoul."

"Chị tìm được việc rồi sao?"

"Ừa, tìm được rồi."

"Chúc mừng chị."

"Cám ơn."

Chị lại mỉm cười.

"Sắp bắt đầu năm học rồi, em cũng lên năm tư. Phải làm gương cho đàn em đấy."

"Vâng."

"Không chỉ khi mời nhảy mặt phải cười, khi khiêu vũ cũng vậy. Biết chưa?"

"Em biết."

Chị dắt xe đạp, bắt đầu bước đi. Tôi cũng đi theo sau chị.

"Hình như còn rất nhiều thứ muốn nói, nhưng trong thời gian ngắn lại không nghĩ ra."

Chị cười nói:

"Em có cảm thấy chị nói nhiều quá không?"

"Không đâu, em thích nghe chị nói."

"Vậy em thích nghe chị hát không?"

"Ừa, chị hát rất hay."

"Cám ơn."

"Em sau này..."

Chị lại nhìn về phía quảng trường:

"Phải nhớ quan tâm chính mình nhiều hơn, cũng phải nói với người khác nhiều hơn. Em nói quá ít."

"Chị, chị yên tâm, em sẽ cô gắng."

"Vậy là được rồi."

Chị lại mỉm cười.

Chị dừng bước quay đầu lại hỏi tôi:

"Nhóc đen, em cảm thấy ‘dạ mân côi’ là gì?"

"’Dạ mân côi’ là một bài hát, một điệu nhảy, còn..."

Tôi suy nghĩ một chút:

"Còn là chị, chị rất giống ’dạ mân côi’."

"Chị giống sao?"

"Vâng, chị rất giống.

Chị nở nụ cười, ánh mắt đó, nụ cười đó, vốn chính là ‘dạ mân côi’.

"Nhóc đen, em thích ‘dạ mân côi’ không?"

"Chị, em thích ‘dạ mân côi’."

"Thật chứ?"

"Ừa."

Chị mỉm cười:

"Em nói với chị xem, em thích ’dạ mân côi’ chứ?"

"Em thích ’dạ mân côi’."

"Chị hỏi lại lần nữa nhé."

"Được."

"Em thích ’dạ mân côi’ chứ?"

"Em thích ’dạ mân côi’."

"Nhớ kỹ giọng điệu hiện giờ của em đấy."

Chị lên xe đạp đi:

"Tương lai, nếu có ngày mình gặp lại, em nhất định phải nói lại lần nữa đó."

"Vâng."

"Đừng quên lời hứa này đấy."

"Em sẽ không quên."

"Có thể lặp lại lần nữa không?"

"Em thích ’dạ mân côi’."

"Lại một lần nữa, được không?"

"Em thích ’dạ mân côi’."

Chị gật đầu, đạp xe đi.

Tôi nghe được chị đang hát ’dạ mân côi’.

Đúng vậy, chị đang hát, tôi nghe rất rõ.

Tôi nhìn bóng lưng chị, càng lúc càng xa, nghe tiếng hát của chị, càng lúc càng nhỏ.

’Dạ mân côi’ càng lúc càng nhỏ trong mắt tôi, cuối cùng biến mất trong một ngã rẽ.

’Dạ mân côi’ vừa đi khỏi tầm mắt tôi, tôi đột nhiên chạy như điên về phía trước.

"Chị, chị nghe thấy không?"

Tôi lớn tiếng hét:

"Em thích chị."

"Chị..."

"Chị nghe thấy không?..."

Đó là lần cuối tôi gặp chị.

oOoOoOoOoOo

Jessica đã trở lại làm giáo viên nhà trẻ.

Cuộc sống quen thuộc của chúng tôi lại thay đổi.

Jessica phải dậy sớm hơn để đi nhà trẻ, vì thế khi tôi dậy thì Jessica đã đi rồi.

Trước kia dù là đi xe điện ngầm hay xe bus tôi luôn thấy Jessica trước khi ra khỏi cửa.

Giờ lại không thể thấy Jessica trước khi rời khỏi nhà, tôi cảm giác không quen.

Thậm chí, tôi gần như không muốn ra khỏi nhà nữa.

Ngày đầu tiên Jessica tới nhà trẻ, để lại trên bàn một tờ giấy.

Jessica dùng ly nước đặt lên tờ giấy, trên tờ giấy là một viên vitamin.

Tờ giấy viết:

"Tôi đi trước, tối gặp."

Bên dưới vẽ một đóa hoa hồng.

Đóa hồng vẽ rất cẩn thận, có cành có lá rất rõ ràng.

Nhìn đóa hoa trên tờ giấy, tôi ngẩn người.

Tới lúc tôi tỉnh lại đã không kịp giờ đi làm.

Hôm đó tôi đến muộn 10’.

Tôi cẩn thận gấp tờ giấy lại cất vào túi.

Mỗi khi làm việc ở công ty thấy mệt, lấy tờ giấy ra nhìn đóa hồng.

Tới ngày hôm nay, trong túi tôi đã có 9 đóa hồng.

Trước kia ở quê nhà, tôi đi xe đạp đi làm.

Đến Seoul phải tập đi xe điện ngầm.

Khi xe điện ngầm tạm ngừng hoạt động để sửa chữa, phải đi xe bus, tôi cũng thích ứng được.

Khi trở lại đi xe điện ngầm đi làm, tôi lại càng thích ứng nhanh.

Nhưng mỗi ngày, trước khi đi làm, không được thấy Jessica, dù thế nào tôi cũng không thể quen được.

Trong thời gian 9 đóa hồng đó, TaeYeon bắt đầu theo đuổi Tiffany.

Sau bữa trưa mỗi ngày cậu ta luôn kéo tôi đi uống cà phê.

Uống cà phê xong cậu ta sẽ ra quầy nói chuyện với Tiffany.

Có khi tôi sẽ chờ ở ngoài tiệm, chờ lâu quá thì về công ty trước.

Vì vậy TaeYeon hay về làm muộn nhưng cậu ta cũng không buồn quan tâm.

Hôm nay tôi lại chờ TaeYeon ngoài tiệm của Tiffany.

Nhìn đồng hồ, chuẩn bị về công ty TaeYeon đột nhiên chạy ra nói với tôi:

"Yuri, đi mua hoa với tớ."

"Mua hoa làm gì?"

"Tớ muốn tặng hoa cho Tiffany."

"Tự đi mua đi."

"Vậy cậu nói xem, nên mua hoa gì?"

"Tớ không biết."

"Cái gì? Cậu không biết?"

TaeYeon rất kinh ngạc:

"Tớ không biết thì sao?"

"Thân là một kỹ sư, cậu không biết nên mua hoa gì?"

"Vậy cậu biết à?"

"Đương nhiên tôi biết rồi."

"Cậu đã biết còn hỏi tớ làm gì?"

"Tớ chỉ thử cậu thôi. Thật không ngờ ngay cả cái này cậu cũng không biết, thật đáng thương."

"Nè nè."

Tôi quay người định về công ty, TaeYeon kéo sống kéo chết lôi tôi tới tiệm hoa.

Tiệm hoa trong một ngõ nhỏ bên cạnh tiệm cà phê của Tiffany.

Tiệm hoa này không nằm trên đường về công ty của tôi nên tôi chưa từng đi qua.

Vừa tới tiệm, TaeYeon lập tức vào chọn hoa.

Còn tôi bị hấp dẫn bởi hai hàng chữ do hoa kết thành trên hai bức tường trái phải của tiệm.

Bức tường bên trái ghi: "Khổ hải vô biên."

Bức tường bên phải ghi: "Quay đầu là bờ."

Chủ tiệm đi ra thấy tôi bèn mỉm cười rồi nói:

"Thí chủ, tôi đợi thí chủ lâu lắm rồi."

Tôi ngây ra một lúc, đánh giá cẩn thận anh ta.

Sinh nhật Jessica đã qua, tôi tưởng mình sẽ không gặp người kỳ quái nữa chứ.

"Tôi biết anh sao?"

Tôi nghi hoặc hỏi.

"Trong lòng có biển, trong mắt tất nhiên sẽ có biển."

Sau khi nói xong, anh ta nở một nụ cười đầy ẩn ý.

"Anh là ai?"

"Chúng ta là người hữu duyên."

"Hữu duyên???"

"Từ tướng mạo của thí chủ, thí chủ là người rất cố chấp."

"Cố chấp?"

"Nói một cách khác, chữ 'si' của thí chủ vô cùng nghiêm trọng."

"Vì sao?"

"Vì thí chủ là đồ ngốc."

Tôi quay đầu đi mặc kệ anh ta, xem TaeYeon chọn hoa.

"Vị khách kia..." Anh ta chỉ TaeYeon nói:

"Cũng là người cố chấp. Nhưng cố chấp của hai người khác nhau."

"Sao lại khác nhau?"

Câu này làm lòng hiếu kỳ của tôi nổi lên.

"Vị khách kia cũng giống thí chủ, đều là người thích hoa."

Anh ta mỉm cười:

"Nhưng vị kia cố chấp ở màu sắc, duy nhất chỉ thích hoa màu hồng. Còn thí chủ..."

"Làm sao?"

"Thí chủ chỉ thích một loài hoa."

Tôi mở to hai mắt nhìn anh ta. Anh ta lại mỉm cười, đột nhiên hỏi tôi:

"Cũng như trong vườn trăm hoa đua nở, thí chủ có thể chỉ nhìn một thoáng mà nhận ra loài hoa mình thích nhất không?"

"Đương nhiên có thể."

"Là loài hoa gì?"

"Hoa hồng."

"Hoa hồng ra sao?"

"Hoa hồng nở rộ đêm khuya, hoa hồng đêm còn được gọi là dạ mân côi."

Nghe tôi nói xong, anh ta cười nói:

"Vậy không phải là cố chấp sao?"

Tôi hơi ngây ngẩn.

"Được, để tôi hỏi thí chủ."

Anh ta nhìn tôi:

"Là đóa hoa như thế nào?"

"Nghĩa là sao?"

"Thí chủ thích một đóa hồng đêm như thế nào?"

"Cái này..."

Tôi không trả lời được, đứng đó ngây ngẩn một lúc lâu.

Trong lúc tôi ngây ngẩn, TaeYeon đã chọ xong hoa, để chủ tiệm gói lại và trả tiền.

Khi TaeYeon ra khỏi tiệm kéo tôi đi, tôi mới khôi phục tinh thần.

Tôi đi vài bước quay đầu lại nhìn chủ tiệm.

Anh ta nói

"Hãy nhớ lấy câu này."

"Câu gì?"

"Chúng ta không thể dùng mắt thường để nhìn, phải dùng cái ‘tâm’ để cảm nhận."

"Thế thì sao?"

"Thế nên trong lòng có biển, trong mắt tự nhiên sẽ có biển."

Tôi còn muốn hỏi lại, TaeYeon đã nhanh chóng kéo tôi đi.

Tôi vừa đi vừa nghĩ, đến công ty mới phát hiện không thấy TaeYeon đâu .

Chắc là lúc ngang tiệm của Tiffany lại chui vào rồi.

Xem ra chiều nayTaeYeon lại đi làm muộn.

Khi đi làm buổi chiều, tôi lại lấy 9 đóa hồng trong túi ra.

Rồi nhớ tới câu

"trong lòng có biển, trong mắt tự nhiên sẽ có biển."

Trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng sấm, tôi tỉnh táo lại.

Ý của những lời đó chẳng phải là:

"trong lòng có hoa, trong mắt tự nhiên sẽ có hoa" sao?

Ngoại trừ ở tiệm hoa ra, tôi gần như rất ít thấy hoa hồng.

Cho dù ở tiệm hoa vừa rồi, tôi cũng không muốn dùng "ánh mắt" để tìm hoa.

Hóa ra tôi không thật sự thích hoa hồng "hữu hình", tôi thích chính là hoa hồng "vô hình.

Vì trong lòng tôi có một đóa hoa nên trong mắt tôi tự nhiên dễ dàng thấy được đóa hoa đó.

Tôi đã hiểu ra.

Nhưng, đóa hoa trong lòng tôi là ai?

End p1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic