Chap 14-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhắm mắt lại, dùng cái "tâm" để cảm nhận đóa hoa đó.

Vài giây sau, tôi thấy tôi và Jessica trong lần đầu gặp nhau.

“Cô có thể gọi tôi là Sica.”

Tôi còn thấy được ánh mắt kiều diễm của Jessica.

Hình ảnh Jessica dần dần bị đóa hồng thay thế.

Tôi thấy được cành lá, thấy gai, thấy nụ của đóa hoa đó. Thấy đóa hoa đó nở rộ, thấy cả giọt nước đọng lại trên đóa hoa ở đêm ấy.

Hình ảnh trong lòng mình là Jessica, đóa hoa trong lòng mình là Jessica.

Tôi mở mắt, thấy đóa hồng được vẽ trên tờ giấy.

Tôi như thấy được mỗi sáng trước khi nhà trẻ, Jessica lấy từ trong lọ ra một viên thuốc, rồi đi nhà bếp rót nửa ly nước.

Sau đó lấy một tờ giấy, ngồi trên ghế viết chữ.

Miệng Jessica khẽ mỉm cười, đặt bút bắt đầu vẽ một đóa hồng.

Tôi thầm hét lên trong lòng:

"Sica, đừng vẽ nữa. Mau đi đi, Sica sắp muộn mất rồi!"

Jessica không nghe thấy, vẫn tiếp tục chăm chú vẽ.

Vẽ xong, Jessica đứng dậy, giơ tờ giấy lên xem rồi mỉm cười.

Jessica liếc mắt nhìn đồng hồ, nhanh chóng lấy túi, ngồi xuống vuốt ve Tiểu Hắc:

"Tiểu Hắc, ở nhà ngoan nhé, chị sẽ về nhanh thôi."

Trong lòng tôi thấy đóa hồng đêm đó, vì vậy trong mắt nơi nơi đều tràn ngập hình ảnh đóa hoa đó.

Tôi đứng dậy chạy khỏi văn phòng, lao xuống lầu.

Tôi bây giờ rất muốn nhìn thấy Jessica.

Nhưng tôi không biết nhà trẻ Jessica dạy ở đâu???

Tôi đành chạy đến tiệm cà phê của Tiffany, hỏi nhà trẻ Jessica dạy ở đâu?

Đúng là TaeYeon đang ở đó.

"Ra khỏi tiệm rẽ trái. Thấy một tiệm quần áo thì tiếp tục rẽ phải."

Tiffany còn chưa mở miệng, TaeYeon đã nói leo vào.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó đi thẳng, tới ngã tư đèn xanh đèn đỏ rẽ tiếp đi thêm 100m nữa thì tới..."

"Cám ơn."

Tôi lập tức quay người.

"Thì tới dưới lầu công ty chúng ta."

"Kim TaeYeon."

Tôi quay lại, trừng mắt với TaeYeon.

Tiffany mỉm cười, đi ra ngoài tiệm chỉ đường cho tôi.

Tôi nói cám ơn rồi chạy vội về phía trước.

Chạy thẳng đến trước cửa nhà trẻ tôi mới dừng lại thở hồng hộc.

Tôi bước vào nhà trẻ, tiếng hát của trẻ con đã vang tới, theo tiếng hát đó tôi thấy Jessica đang dạy lũ trẻ hát.

Jessica đưa lưng về phía tôi, ngồi trên cỏ.

Phía trước là một đám trẻ nhỏ cũng đang ngồi trên thảm cỏ.

Jessica vỗ nhẹ hai tay hát lên, thân thể hơi đong đưa, thỉnh thoảng lại thấy được nửa khuôn mặt.

Khuôn mặt đó, giống như chị khi dạy điệu "Dạ mân côi" ở quảng trường.

Hình ảnh hai đóa hồng đêm lại bắt đầu thay đổi trong lòng tôi.

Mãi tới lúc Jessica dường như phát hiện sau lưng có người, quay lại thấy tôi.

Jessica đứng dậy, chạy về phía tôi, tôi cũng chạy tới.

Chúng tôi gặp nhau bên một gốc cây.

Khung cảnh này hệt như khi tôi với chị trong đêm "The Last Dance", khi điệu "Dạ mân côi" chuẩn bị vang lên.

"Yuri.”

Jessica gọi tôi, tôi rời khỏi ban đêm trên quảng trường trở lại ban ngày bên gốc cây.

"A."

"A cái gì mà a."

Jessica trừng mắt lườm tôi:

"Yuri đến đây để a cho tôi nghe hả?"

"Không được a sao?"

"Không được."

"Ừa."

"Ừa cũng không được!"

"Vậy..."

Tôi nghĩ một lát, gãi gãi đầu:

"Sica khỏe không?"

"Tôi khỏe lắm."

"Ăn trưa chưa?"

"Tất nhiên là ăn rồi."

"Vậy Sica không đói chứ?"

"Vớ vẩn."

Jessica lại trừng mắt lườm tôii:

"Yuri muốn nói gì?"

"Tôi đến không phải để nói, tôi đến vì muốn nhìn thấy Sica."

Khuôn mặt Jessica hơi đỏ lên, một lát sau cúi đầu, hừ một tiếng:

"Lại gạt người."

Chúng tôi đều im lặng đứng bên gốc cây, không nói gì nhiều.

Tôi vẫn nhìn Jessica đang cúi đầu, có khi tôi nhắm mắt lại, có khi lại mở mắt ra.

Khi nhắm mắt lại, tôi thấy đóa hồng đêm trong lòng, khi mở mắt ra nhìn thấy cũng là một đóa hồng.

Cho dù là Jessica hay đóa hồng đêm, trong lòng tôi thấy gì ánh mắt cũng thấy như vậy.

Khi hai má Jessica ửng đỏ, tôi thấy được đóa hồng đêm kiều diễm.

Khi gió thổi tung mái tóc Jessica, tôi thấy cành lá đóa hồng tung bay theo gió.

"Đúng rồi, sao Yuri biết nơi này?"

Jessica ngẩng đầu lên hỏi tôi.

"Tiffany nói cho tôi biết."

"Sao tự nhiên Yuri lại muốn thấy tôi?"

"Ừ ha, vì sao nhỉ?"

"Tôi đang hỏi Yuri mà."

"Tôi cũng không biết, chỉ là rất muốn nhìn thấy Sica."

"Ừa."

Jessica mỉm cười:

"Giờ Yuri đã thấy rồi đó."

"Ừa, rốt cuộc cũng thấy rồi, tốt quá."

"Yuri không nên chạy tới đây, tối là mình gặp nhau mà."

"Cũng đúng nhưng tôi không quen khi không được nhìn thấy Sica trước khi đi làm."

"Đồ ngốc, có gì đâu mà không quen."

"Thật sự không quen mà."

"Vậy sau này Yuri cứ đi làm cùng tôi là được. Có điều..."

Jessica nhìn tôi:

"Yuri ham ngủ như vậy, muốn Yuri dậy sớm chắc là rất khó."

"Không khó, một chút cũng không khó. Tôi nhất định sẽ dậy sớm."

Jessica nghe vậy mỉm cười.

"Được rồi, Yuri về công ty đi."

"Ừa, tối nay Sica sẽ về nhà chứ?"

"Vớ vẩn, ngày nào tôi mà không về nhà?"

"Tốt quá, buổi tối tôi lại được thấy Sica rồi."

"Ừa, tối nay lúc về đừng mua đồ ăn bên ngoài."

"Hả? Vì sao?"

"Ăn ở nhà là được."

"Tôi mua rồi về, vậy cũng là ăn ở nhà mà."

"Đồ ngốc, tối nay tôi nấu bữa tối."

"Có nấu cả phần của tôi hả?"

"Dĩ nhiên là có rồi!"

Jessica lại lườm tôi.

"Tôi về công ty đây."

"Ừa."

Tôi đi được hai bước, rồi lại quay đầu về:

"Sica."

"Sao?"

"Hãy tự chăm chóc bản thân nhiều hơn."

"Vớ vẩn."

Tôi lại đi hai bước, lại quay đầu về:

"Sica."

"Chuyện gì nữa?"

"Để tôi ngắm Sica một lần nữa đi."

"Yuri bị hâm à!"

Tôi lại đi tiếp vài bước rồi lại ngừng, đang định quay đầu lại thì giọng nói của Jessica vang lên sau lưng:

"Yuri thử quay đầu lại coi."

Tôi vắt chân lên cổ chạy mất.

Trên đường về công ty, tôi vừa đi vừa nghĩ, vì sao lại muốn nhìn thấy Jessica gấp tới vậy?

Trong lúc chờ qua ngã tư đường, tôi nhớ ra động tác quay đầu lại vừa rồi của mình.

Đó đều là lưu luyến không muốn rời.

Đèn xanh sáng lên, tôi không tự chủ lui lại một bước.

Bức tranh xếp hình về "dạ mân côi" rốt cuộc cũng hoàn thành.

Đúng vậy, tôi nhất định đã chôn bức tranh xếp hình đó tận sâu trong lòng, ở nơi sâu xa nhất.

Dần dần một góc bức tranh hiện ra.

Nhưng bức tranh đó là ai???

Là Jessica hay là chị???

Chính là Jessica.

Khi lần đầu tôi gặp Jessica, lòng tôi đã bắt đầu rung động, cũng vì vậy mà đã hoàn thành một góc bức tranh.

Sau đó là ánh mắt, giọng nói, cử chỉ, rung động lớn dần, cuối cùng hoàn thành trọn vẹn toàn bộ bức tranh.

Đèn xanh đỏ nơi ngã tư đường không ngừng chuyển đổi.

Tôi vẫy ngây ngốc đứng bên đường.

"Yuri!"

Tôi bị lay lay vài cái, tôi tỉnh lại.

"Sao lại đứng ngẩn ra ở giữa đường thế này?"

TaeYeon vỗ vai tôi:

"Về công ty thôi."

"Ừa."

Đi theo TaeYeon trở lại công ty.

"Hai người đang làm gì hả? Đang giờ làm việc, hai người không biết sao?"

Giám đốc nhìn chúng tôi, tức giận nói:

"Nếu còn vi phạm viết đơn thôi việc cho tôi. Còn cô nữa Yuri."

Giám đốc chỉ vào người tôi nói:

"Nói cô bao nhiêu lần rồi, bàn làm việc gọn gàng sạch sẽ!"

Sau đó nổi giận đùng đùng quay người vào phòng mình.

Lúc này tôi mới hoàn toàn tỉnh.

Giám đốc đi rồi, TaeYeon nói với tôi:

"Ngày ngày làm thêm giờ thì không trả thêm lương. Đi muộn một tí lại so đo như vậy."

"Cậu đi nói với ông ta."

"Nói cái gì?"

"Làm thêm giờ lại không trả thêm lương, vậy đừng trách bọn mình đi muộn."

"Cậu nói đúng."

TaeYeon đứng dậy, kích động nói:

"Tớ đi nói với ông ta!"

"Tớ nói đùa thôi mà."

Nhưng TaeYeon vẫn kiên quyết đi vào phòng giám đốc.

Một lát sau, cậu ta ra khỏi phòng, nói:

"Tớ nói xong rồi."

"Giám đốc trả lời sao?"

"Ông ấy bảo tớ nói đúng."

"Thật chứ?"

"Thế nên bọn mình tối nay phải ở lại họp. 8h bắt đầu."

"Cái gì?"

"Tớ nói với giám đốc, vì chiều nay bọn mình đi muộn cho nên nếu tối không ở lại họp, lương tâm của bọn mình sẽ bất an."

"Hả!"

Tên chết tiệt này, tối nay tôi còn phải về nhà ăn tối với Jessica.

Tôi ngồi trước bàn, cố bình tĩnh để làm việc.

Nhưng thật quá khó, vì Jessica và đóa hồng đêm vẫn liên tục hiện lên trước mắt tôi.

Bức tranh về "Dạ mân côi" đã hoàn toàn, tôi có thể thấy rõ toàn bộ bức tranh đó, nhưng cũng như khi thấy chị lần cuối, chị hỏi tôi:

"Em cảm thấy ‘Dạ mân côi’ là gì?"

Ngoại trừ là một bài hát, một điệu nhảy, hay một người (cho dù là chị hay Jessica) ra, thì còn đại biểu cho cái gì?

Tôi cứ ngồi ở bàn làm việc, suy nghĩ miên man không biết bao lâu.

"Yuri."

Tôi nghe thấy giọng Jessica.

Tôi loạn trí mất rồi, sao lại nghe thấy giọng Jessica ở công ty.

Không lẽ là

"trong lòng có hoa, trong mắt tự nhiên cũng có hoa",

"trong lòng có Jessica, trong tai tự nhiên cũng có Jessica"???

"Yuri."

Tôi quay đầu lại nhìn, Jessica không ngờ đang đứng sau lưng tôi.

"Hả?"

Tôi đứng dậy hỏi:

"Sao Sica chui từ trong lòng tôi ra đây?"

"Yuri đang nói linh tinh gì đó."

Khuôn mặt cô hơi ửng đỏ.

Tôi kéo kéo tay Jessica, vỗ vỗ lên vai, sờ sờ mái tóc, sau đó nói:

"Sica là thật à."

"Nhảm nhí."

"Sao Sica biết tôi ở đây?"

"Tôi hỏi nhân viên quản lý tòa nhà, anh ta bảo công ty Yuri ở tầng 9."

"Sica tan học rồi à?"

"Ừa."

"Hôm nay có mệt không?"

"Không mệt đâu."

Jessica mỉm cười.

"Vậy..." tôi nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

"Sao Sica lại đến đây?"

"Không được đến à?"

"Dĩ nhiên là được."

"Vậy đến phiên tôi hỏi, hôm nay Yuri có mệt không?"

"Tôi cũng không mệt."

"Nó ngây ngốc cả buổi chiều, dĩ nhiên không thấy mệt rồi."

TaeYeon ở bên cạnh mở miệng nói.

Tôi trừng mắt nhìn TaeYeon rồi tìm một cái ghế, để Jessica ngồi bên cạnh tôi.

May là bàn làm việc của tôi cũng lớn, hai người ngồi cũng không thành vấn đề.

"Đúng rồi, tối nay Yuri muốn ăn gì?"

"Tối nay sợ là không về nhà ăn tối được."

"Vì sao?"

"8h phải họp, giám đốc vừa thông báo."

"Không phải giám đốc thông báo mà là Yuri xung phong nhận việc, tự nguyện xông pha."

TaeYeon lại nói leo vào.

"Tự cái đầu cậu!"

Tôi quay sang mắng:

"Cậu còn dám nói."

"Vậy chờ Yuri họp xong, chúng mình cùng ăn."

Jessica mỉm cuời.

"Nhưng họp xong sẽ rất muộn."

"Muộn cũng không sao, tôi chờ Yuri."

"Lỡ Sica bị đói thì sao?"

"Ăn muộn vài giờ đối với tôi không quan hệ."

Jessica lại hỏi tôi:

"Nhưng còn Yuri, không ăn trước khi họp được sao?"

"Nếu ăn no rồi mới họp tôi dễ ngủ gật lắm."

Tôi mỉm cười.

"Tớ thì lúc đi họp mới dễ ngủ gật."

TaeYeon lại tiếp tục chen vào.

"Đâu ai hỏi cậu!"

Tôi lại quay sang mắng cậu ta.

"Tôi đi trước đây, tối gặp lại."

Jessica đứng dậy.

"Tôi đưa Sica."

Tôi cũng đứng dậy.

"Không cần."

Jessica mỉm cười:

"Yuri dọn sạch cái bàn đi, hơi bừa bộn rồi đấy."

"Giám đốc cũng thường mắng cậu ta để bàn bừa bộn quá."

TaeYeon nói.

Tôi còn chưa kịp nói thì Jessica đã quay sang hỏi TaeYeon:

"Thật chứ?"

"Thật." TaeYeon đứng đậy:

"Giám đốc bảo bàn cậu ta bừa bộn quá, làm việc nhất định không chăm chú."

"Cái bàn bừa bộn với lại làm việc có chăm chú sao nói chung được."

Jessica nói.

"Hơn nữa giám đốc còn bảo, cậu ta ăn mặc không được chỉnh tề nhất định không phải kỹ sư ưu tú."

"Thật quá đáng!"

Jessica hình như đang tức giận.

"Giám đốc ở đâu?"

Jessica quay đầu lại hỏi tôi:

"Tôi đi tìm ông ta."

"Sica tìm ông ấy làm gì?"

Tôi căng thẳng.

"Tôi muốn nói với ông ta, nếu ông ta cho là bàn làm việc sạch sẽ thì làm việc chăm chú hơn, vậy cứ gọi tôi đến làm là được. Đúng là nực cười, nói thế hàng tháng khi phát lương chỉ cần nhìn xem bàn làm việc có sạch hay không là được, càng sạch lương càng cao."

Jessica thở phì phì nói:

"Ăn mặc không chỉnh tề không phải kỹ sư ưu tú, cái này càng nực cười. Một kỹ sư ưu tú phải biểu hiện ở cái đầu, ánh mắt, ngực và bụng sao lại biểu hiện ở cách ăn mặc?"

"Cái đầu, ánh mắt, ngực và bụng là sao?"

Tôi ngạc nhiên.

"Cái đầu bình tĩnh, ánh mắt bao quát, ngực chứa một trái tim rộng lớn, trong bụng là học vấn uyên thâm."

"Nói hay lắm!"

TaeYeon đứng dậy vỗ tay.

"Đừng khách sáo."

Jessica mỉm cuời.

"Không sao.”

"Hừ."

Jessica hừ một tiếng, rồi nói:

"Đây là hừ giám đốc của Yuri, không phải hừ Yuri. Đừng có nhầm."

"Tôi biết, lúc Sica hừ tôi không như vậy?"

"Sao lại không như vậy?"

"Lúc Sica hừ tôi, ánh mắt ôn nhu hơn."

"Nói bậy."

"Được rồi, đừng tức giận."

"Tôi không tức giận, tôi chỉ không thích có người nói Yuri như vậy."

"Cám ơn Sica."

"Đồ ngốc, cái này có gì mà cám ơn."

"Đúng vậy, Yuri thật quá ngốc."

TaeYeon lại xen vào.

"Kim TaeYeon!"

Tôi quay lại mắng.

Tôi đưa Jessica xuống lầu, tới nơi đậu xe.

"Tôi đi đây, tối sẽ chờ Yuri cùng ăn."

"Ừa. lái xe cẩn thận một chút."

Jessica gật đầu, khởi động xe chạy đi.

Trời đã tối, đèn đường đã bắt đầu sáng, tôi vẫn nhìn theo.

Trong lúc mông lung, tôi phảng phất như thấy được bóng lưng chị đi xe đạp rời khỏi.

Tôi chạy như điên về phía trước.

"Sica..."

Tôi lớn tiếng hô to:

"Sica."

Jessica đang đợi đèn xanh ở ngã tư, dường như nghe thấy tiếng gọi của tôi.

Quay đầu lại thấy tôi đang chạy đến nhanh chóng tấp xe sang lề đường.

"Sao thế? Có chuyện gì?"

Giọng Jessica có vẻ gấp gáp.

"Không..."

Tôi thở mạnh:

"Không có việc gì."

"Yuri hâm à!"

Jessica trừng mắt nhìn tôi:

"Không có chuyện gì thì vội vàng gọi tôi làm gì."

"Tôi tưởng rằng..."

Tôi ấp a ấp úng:

"Tôi tưởng rằng sẽ không thấy Sica nữa."

"Yuri cho rằng tôi sẽ bị tai nạn giao thông hả?"

"Tôi không có ý này."

Tôi vội vàng lắc đầu.

"Đồ ngốc."

Jessica mỉm cười:

"Đợi tối là gặp lại mà. Phải nói trước đã, Yuri còn đuổi theo nữa tôi báo cảnh sát đấy."

"Ừa."

"Yuri về công ty đi, 8h còn phải họp mà."

"Ừa."

"Ừa cái gì, phải nói là tôi biết rồi."

"Tôi biết rồi."

"Yuri cứ mơ mơ màng màng như vậy."

Jessica mỉm cười:

"Xem ra điều ước hôm sinh nhật của tôi không linh rồi."

"Không đâu, tôi sẽ ko hậu đậu nữa."

"Câu này Yuri nói vài lần rồi. Tôi đi đây, tối chờ Yuri cùng ăn."

Tôi từ từ bước về công ty, trên đường rất buồn bực vì sự xúc động của mình.

Hơn nữa vừa rồi thiếu chút nữa đã thốt lên:

"Tôi thích Sica."

Trở lại bàn làm việc, đầu tiên dọn dẹp lại một chút.

"Yuri."

TaeYeon nói:

"Tôi mua một câu nói của cậu."

Nói xong, cậu ta lấy 1000won ra đưa tôi.

"Mua một câu nói?"

Tôi cầm tờ tiền kia nghi hoặc.

"Lúc nãy khi vừa thấy cô gái kia cậu đã nói: 'Sao Sica chui từ trong lòng tôi ra vậy?'"

TaeYeon cảm thán vài tiếng tán thưởng:

"Câu này hay thật. Ngày mai tôi cũng phải nói với Tiffany như vậy."

"Tôi không bán."

Tôi nhìn cậu ta:

"Trừ phi là 2000won."

"Cậu thật biết buôn bán."

TaeYeon lại đưa tôi 1000won.

"Cô gái vừa rồi là bạn cùng nhà của cậu hả?"

"Đúng vậy."

"Thật xinh đẹp."

"Không phải 'thật xinh đẹp' mà là 'rất xinh đẹp'."

"Nhưng Tiffany đẹp hơn."

"Jessica đẹp hơn." Tôi đứng dậy nói.

TaeYeon nghe thế cũng đứng dậy.

"Tiffany đẹp hơn."

"Jessica đẹp hơn."

"Tiffany pha cà phê rất ngon."

"Jessica nấu ăn rất giỏi."

"Tiffany biết nói tiếng Anh."

"Jessica biết dạy trẻ em."

"Tiffany ôn nhu hơn."

"Jessica rất cá tính."

"Cá tính cũng không pha cà phê được."

"Ôn nhu cũng không thể nấu ăn."

"Tiffany đẹp hơn."

"Jessica đẹp hơn."

Tôi với TaeYeon đứng đó cãi nhau tới đỏ mặt tía tai.

Ừa, chủ tiệm hoa nói đúng, tôi với TaeYeon đều là người cố chấp.

" Hai người đang làm gì đó?"

Giám đốc lớn tiếng nói: "Họp!"

Tôi và TaeYeon đành tìm tài liệu cuộc họp, chuẩn bị vào phòng.

"Tiffany đẹp hơn."

Trước khi vào phòng họp cậu ta còn quay đầu lại nói với tôi.

"Jessica đẹp hơn."

Tôi cãi lại.

"Đợi hôm nào so sánh thử coi. Dám không?"

"Được, cậu thua đừng có khóc."

Khi họp tôi nghĩ lại việc tranh chấp cùng TaeYeon vừa rồi, không khỏi tức cười.

Có gì đâu mà tranh chấp?

Tôi cảm thấy Jessica trong mắt mình là vô cùng xinh đẹp, vì vậy người khác không được nói không đẹp.

Cũng như Jessica không thích nghe giám đốc tôi nói tôi làm việc không đủ chăm chú, không phải kỹ sư ưu tú.

Tính cách tôi với Jessica chẳng phải giống nhau sao?

Họp xong, đã hơn 10h.

Tôi rời phòng họp, chuẩn bị về nhà thì điện thoại vang.

"Luna muốn hẹn cậu uống cà phê."

Là giọng của SooYoung.

"Cậu đang hâm hả?"

"Là Luna tớ giới thiệu cho cậu lần trước ấy, cô ấy muốn hẹn cậu đi uống cà phê."

"Đừng nhắc đến cô ta nữa. Tớ còn chưa tính sổ với cậu đấy."

"Cậu không thích cô ấy hả?"

"Không hứng thú."

"Vậy cậu thích ai?"

SooYoung lại hỏi.

"Hỏi làm gì?"

"Chỗ tớ còn Nicole, IU, Narsha v..v..."

"Cậu định mở dịch vụ mai mối hả?"

"Không phải. Tớ tìm được một loạt con gái có tên rất Tây."

"Đủ rồi, tớ chỉ thích Sica."

"Sica?" SooYoung trầm ngâm một lúc:

"Tớ sẽ tìm giúp cậu."

"Không cần, tớ tìm được rồi."

"Sica là ai?"

"Sica là Jessica, Jessica cũng là Sica."

"Cậu đang nói thật hả?"

Tôi lớn tiếng đáp:

"Dĩ nhiên là thật, tớ thích Jessica."

"Hả? Cậu đã thích rồi hả?"

"Đúng vậy, tớ thích Sica."

"Lặp lại lần nữa đi, tớ nghe không rõ."

"Tớ thích Sica."

Tôi nghe rõ rồi.

"Tớ thích Sica."

Giọng điệu này?

Đây là giọng điệu khi thấy chị lần cuối, khi nói câu

"Em thích ‘dạ mân côi’."

Hóa ra tôi và Jessica đều giống nhau, trong giọng nói đều có tình cảm.

Chị, nếu giờ chị hỏi em:

"Em cảm thấy ‘dạ mân côi’ là gì?"

Thì giờ em đã biết đáp án chính xác.

‘ Dạ mân côi’ không chỉ là một bài hát, một điệu nhảy hay một người; ‘Dạ mân côi’ thực sự là cảm giác yêu mến.

Biết về Jessica càng nhiều, mọi thứ về chị càng rõ ràng.

Đó không phải vì Jessica giống chị, hai người không hề giống nhau chút nào, cũng không phải vì cả hai đều giống như một đóa hoa.

Mà chính là Jessica khiến tôi hiểu được cảm giác yêu mến một ai đó.

Cô độc quả thật khác với cô đơn, cô đơn chỉ có nghĩa là xung quanh không có ai khác.

Nhưng cô độc là một trạng thái tâm lý mà bạn không thể trò chuyện và chia sẻ.

Khi cô độc, bản thân cũng quên mất cảm giác yêu mến một ai đó như thế nào.

Tôi rốt cuộc cũng nhớ ra cảm giác đó.

Đúng vậy, tôi thích Jessica.

Đó không phải bởi vì Jessica giống như một đóa hồng đêm.

Nếu Jessica giống như một cái gì khác , tôi vẫn thích Jessica.

"Tôi thích Jessica."

Đúng vậy, là chính là như vậy.

Tôi muốn nói với Jessica.

Vì vậy tôi lấy túi xách lao xuống lầu, gọi một chiếc taxi.

"Tôi muốn về nhà!"

"Quý khách không nói cho tôi biết nhà quý khách ở đâu? Làm sao tôi đưa quý kháchvề nhà?"

"Xin lỗi."

Tôi nhanh chóng nói địa chỉ.

Xuống xe, tôi lao vọt tới tòa nhà, trong lúc vội vàng còn làm rơi chìa khóa.

Tôi nhặt chìa khóa mở cửa, lao tới cửa thang máy.

Ấn nút vài lần vẫn không phản ứng, đèn cũng chẳng sáng, lần này thang máy hình như hỏng thật rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu, chạy nhanh lên tầng 9.

Sau khi vào nhà, giầy còn chưa cởi đã gọi vào phòng khách:

"Sica!"

Gọi hai tiếng, xem đồng hồ đây là lúc Jessica mang Tiểu Hắc ra ngoài đi dạo.

Quay lại định ra ngoài, lại đột nhiên nhớ ra mình không thể tiếp tục hậu đậu như xưa được, vì vậy gọi điện thoại trước.

Tôi nghe tiếng chuông trên bàn, Jessica không mang điện thoại ra ngoài.

Tôi ra cửa, lao thẳng xuống lầu.

Ra khỏi tòa nhà, tôi tìm xung quanh tòa nhà.

Không thấy Jessica và Tiểu Hắc.

Nhưng lần này tôi không cần suy nghĩ nữa.

Vì tôi biết, Jessica nhất định đang chờ tôi ở trạm xe.

Tôi lại hít một hơi thật sâu, chạy thẳng một mạch đến trạm xe.

Jessica đang dắt Tiểu Hắc nhìn về cổng ra của trạm xe.

"Si..."

Tôi thở phì phò:

"Sica."

Jessica quay đầu lại, thấy tôi cười nói:

"Hôm nay lại đi taxi về à?"

"Ừa." Tôi gật đầu.

Jessica đi về phía tôi, đặt dây buộc Tiểu Hắc lên tay tôi.

"Về nhà nào."

"Về nhà, về nhà thật tốt."

"Sao tự nhiên nói vậy?"

"Tôi cảm thấy về nhà thật tốt."

"Lau mồ hôi trước đã."

Jessica nhìn tôi rồi nói:

"Đầu Yuri đầy mồ hôi rồi."

Jessica lấy một tờ giấy ra lau trán tôi.

"Đừng lau vội, tôi có lời muốn nói với Sica."

"Lau xong rồi nói."

"Không được, tôi sợ mình sẽ quên mất."

"Quên cái gì?"

"Quên những lời muốn nói với Sica."

"Nếu những lời đó dễ quên như thế, nhất định không phải những lời quan trọng."

"Nhưng mà..."

"Tôi lau xong rồi. Có gì thì nói đi."

"Tôi quên mất rồi."

"Kwon Yuri"

Jessica trừng mắt lườm tôi rồi đi lên trước.

Tôi dắt Tiểu Hắc, đi theo sau nhỏ giọng tự nói với mình:

"Tôi thích Sica."

Có thể do tôi căng thẳng nên âm thanh hơi run run.

"Yuri nói thầm gì sau lưng tôi thế?"

"Tôi nói là, tôi thích..."

"Thích cái gì?"

"Sica đừng ngắt lời tôi!"

"Yuri đừng có to tiếng!"

Tôi và Jessica đều ngừng chân.

Có lẽ do dáng vẻ và giọng điệu chúng tôi hơi kỳ lạ nên người đi đường đều tò mò nhìn lại.

Jessica hừ một tiếng lại đi tiếp.

Tôi cũng bắt đầu đi về phía trước, trong lòng vô cùng sốt ruột và căng thẳng.

Nhưng mãi vẫn không nói được nên lời.

Đã sắp tới tòa nhà, mở cửa đi vào.

Tới cửa thang máy, tờ giấy của MinHo vẫn còn đó.

"Lần này thang máy hỏng thật."

Tôi nói.

"Tôi biết. Khi về tôi cũng phải đi thang bộ."

"Sica chờ tôi ở nhà là được. Vậy giờ sẽ không phải đi thang bộ."

"Muộn thế rồi Yuri còn chưa về. Sao tôi ngồi yên ở nhà được."

"Sica biết tôi phải họp mà?"

"Biết thì biết, nhưng không biết lại muộn vậy."

"Xin lỗi."

"Đồ ngốc. Cái này có gì mà xin lỗi."

"Sica, vừa rồi tôi hơi to tiếng, xin lỗi."

"Không sao."

"Tôi muốn nói với Sica một câu nên vội vã quá thôi."

"Hôm nay Yuri cái gì cũng vội vã ."

Jessica mỉm cười:

"Chiều thì vội vã chạy tới nhà trẻ tìm tôi, tôi lái xe về cũng vội vã đuổi theo, vừa rồi lại vội vã tìm tôi. Yuri vội cái gì?"

"Tôi..."

Jessica im lặng chờ tôi, thấy tôi mãi không trả lời được lý do ôn nhu nói:

"Cũng như hôm nay tôi thấy Yuri vội vàng đuổi theo nên nghĩ có lẽ Yuri muốn sớm thấy tôi, nên tôi mới đợi ở trước cửa trạm xe."

"Đúng là tôi muốn sớm thấy Sica."

"Sau này đừng gấp, tôi vẫn luôn ở đây mà."

"Sẽ không đột nhiên biến mất chứ?"

"Đồ ngốc! Tôi đâu có thiếu tiền Yuri, sao đột nhiên bỏ trốn được?"

"Ừa."

"Yuri muốn nói gì với tôi thì đợi khi nào không vội nhé, tôi lúc nào cũng nghe."

Nói xong, Jessica lại mỉm cười.

Đúng vậy, tôi đâu cần vội.

Bởi vì đóa hoa Jessica lúc nào cũng có thể vì tôi mà nở rộ.

Tôi không khỏi nhớ lại lúc mình đuổi theo Jessica.

Thật kỳ lạ, hình ảnh chị đi xe đạp rời đi với hình ảnh Jessica lái xe đi khỏi, giờ tôi đã có thể phân biệt rõ ràng.

Cũng là hoa, nhưng đóa hoa của Jessica khác với đóa hoa của chị.

Vì rễ đóa hoa Jessica này đã đâm sâu vào trong trái tim tôi.

"Tôi đã không vội nữa rồi."

"Vậy tốt lắm."

"Sica, thật ra khi đó tôi muốn nói với Sica một câu. Bay giờ cũng muốn nói câu đó."

"Là sao?"

"Khi Sica lái xe đi, tôi đuổi theo sau ấy."

"Nói cái gì?"

"Tôi thích Sica."

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi biết là đúng rồi.

Đúng là cảm giác này.

Chỉ cần Jessica là người tôi thích, tôi có thể dễ dàng nói ra:

"Tôi thích Sica."

"Có thể lặp lại lần nữa không?"

Jessica ngẩng đầu lên nhìn tôi.

"Tôi thích Sica."

"Lại một lần nữa, được không?"

Jessica cúi đầu, nhẹ giọng nói.

"Kwon Yuri yêu Jessica Jung."

Jessica nói y như chị trước khi đi khỏi, nhưng tôi đã không thấy hình ảnh chị trên người Jessica nữa.

Chị là đóa hồng đêm, Jessica cũng là đóa hồng đêm, hai đóa hồng đêm đều nở rộ.

Nhưng chị chỉ nở rộ kiều diễm ở quảng trường buổi tối trong trí nhớ tôi, còn Jessica luôn nở rộ kiều diễm trong cuộc sống sau này của tôi, cho dù là ngày hay đêm.

Tương lai nếu có ngày chị em mình gặp nhau, em sẽ theo lời hứa nói với chị:

"Em thích ‘dạ mân côi’."

Và thêm một câu:

"Chị, em đã biết ‘dạ mân côi’ là gì rồi. Vì em đã tìm được một đóa hồng chỉ nở vì em."

~ The End ~

Tới cửa nhà , Jessica hỏi tôi:

"Đói chưa?"

"Đói."

"Vậy em nói với Yul một chuyện rất bi thảm."

"Chuyện gì?"

"Em còn chưa nấu bữa tối."

"Cái gì?"

"Có cần phải to tiếng vậy không?"

Jessica trừng mắt lườm tôi.

"Vậy mình tới nhà hàng kia ăn đi."

"Vì sao?"

“Mình có phiếu ưu đãi ra, hơn nữa... hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

Jessica lại trừng mắt nhìn tôi:

"Yul lúc nào cũng không chịu nói một lần cho xong."

"Hơn nữa ông trời sẽ phù hộ chúng mình mãi mãi bình an và hạnh phúc."

"Ông phù hộ chúng mình bình an là được, còn hạnh phúc thì không cần."

"Vì sao?"

"Vì hạnh phúc là do hai chúng ta cùng nhau xây dựng."

Jessica nắm tay tôi, tôi nắm tay Jessica, cùng nhau xuống lầu.

Bây giờ thì End thật đây.

Thế là Dạ Mân Côi đã đi đến hồi kết, khép lại fic đầu tay của RyanKai cùng với sự ủng hộ của tất cả các bạn.

Mình biết trong fic còn nhiều sai sót và khó hiểu nhưng đây cũng là một kỉ niệm vui dành cho mình.

Gửi lời cảm ơn chân thành đến các bạn đã bỏ thời gian theo dõi Dạ Mân Côi trong thời gian qua.

Thân chào và chúc các bạn Trung Thu Hạnh Phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic