Chap 10: Điên rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sau vụ hôn cuồng loạn mấy hôm trước, Nguyên đâm ra rất hay xấu hổ trước mặt Khải. Cậu không còn dám nói chuyện hùng hổ với anh như trước mà chỉ lặng lẽ cúi nhẹ đầu bỏ đi mỗi khi anh bắt đầu muốn gây chiến. Nguyên vẫn đến làm gia sư cho Khải chỉ có điều cậu không đến thường xuyên mà thôi..

 Tối hôm nay, Nguyên giảng cho Khải mấy bài thơ Đường mà anh nào có chú ý. Chỉ nhìn môi cậu không à! Lần đầu tiên hôn cậu một cách đúng nghĩa, Khải vẫn nhớ như in cái vị ngọt ngào nơi bờ môi đấy, thật muốn thưởng thức lần nữa mà. Nguyên quay sang thấy Khải đang chăm chú ngắm nghía mặt mình liền lập tức nhớ lại cái buổi tối kinh hoàng hôm đó, liền ngay lập tức lùi lùi ra...

_ Tuấn Khải! Anh mau nhắc lại luật thơ phổ biến nhất của thơ Đường đi!- giọng cậu có chút run run

Khải không nói không rằng ghé sát lại gần mặt Nguyên. Nguyên sợ hãi rụt người lại nhắm tịt mắt... 2p sau, vẫn không có động tĩnh gì, Nguyên mở mắt, khuôn mặt hảo soái của Khải vẫn phóng đại như cũ. Anh đưa tay lên chạm vào má cậu thật, khiến cho khuôn mặt Nguyên đỏ hơn cả cà chua chín. Nguyên liền đẩy anh ra, ngồi thẳng dậy mà ngại ngại ngùng ngùng...

_ Trông biểu cảm của cậu hình như đang đợi tôi hôn nha!

_ L...làm gì có... ( chút chút thôi)- Nguyên lắp bắp

_ Tôi chỉ là lấy sợi lông mi rụng bám trên mặt cậu thôi! Không có ý định gì đâu! Nhưng nếu cậu có yêu cầu thì tôi sẵn sàng..

_ A...Anh.. Tên biến thái nhà anh! Hôm nay..không dậy nữa, trừ  tiền công thế nào cũng tùy anh..! - Xách vội ba lô lên, Nguyên nhanh chóng chạy ra ngoài. Thoát khỏi anh, cậu cứ ôm tim hoài à. Dạo này ngồi cạnh anh là tim nó đập thình thịch thình thịch có tiết tấu hơn làm cậu cũng chả biết cách nào lí giải nữa.  Điên mất! Cậu không thèm leo lên xe Tử Ngư thay vào đó là bắt taxi ra về, cậu cần một chút yên tĩnh!!

 Vừa về đến cổng nhà, Nguyên trả liền xe rồi phi ngay lên phòng. Cậu ngã người xuống giường úp mặt vào gối... Thần trí cậu cứ hoảng loạn thế nào ý? Dẹp, dẹp hết! Đi ngủ cho nó lành! Nói là làm, Nguyên lập tức trùm chăn kín đầu và rơi vào giấc ngủ. Trong mơ, cậu lại nhìn thấy hình ảnh anh hôn cậu....Có lẽ nào cậu bị điên!?

.

.

 Sáng "sớm", mặt trời cũng cao đến mông cậu rồi. Hôm nay là chủ nhật nên Vương Nguyên tha hồ ngủ nướng. Cậu cứ thoải mái rúc người vào trong cái chăn mỏng thì bất chợt điện thoại phát ra tiếng nhạc ing ỏi.. Khó chịu ngồi bật dậy, Nguyên vớ điện thoại tắt chuông lại ngủ tiếp. Nhưng cái người gọi điện nào có tha cho cậu, năm lần bảy lượt gọi đến. Nguyên bực bội hất chăn cầm điện thoại tắt nguồn, vậy là hết gọi. Nhưng....ông trời vốn không chiều lòng người. Tiếng chuông cửa liên tục vang lên, ba mẹ cậu đi thăm họ hàng hết rồi có mình cậu ở nhà thôi thành ra Nguyên đành ngậm ngùi tạm biệt giường bước xuống lầu mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra thì...

_ AHHHHHHHH!- Nguyên hoảng sợ đóng sầm cửa lại. Người đứng trước cửa nhà cậu là VƯƠNG TUẤN KHẢI. Tại sao, mới có 9h30 sáng mà anh lại đến tìm cậu ( Hẳn là 9h30!! -_-"")

Nguyên cứ đứng như tượng đá mất một lúc rồi tiếp tục bị tiếng chuông cửa làm phiền. Cái tên mặt than này, cậu còn tưởng hắn đi rồi chứ. Hít vào một hơi thiệt dài, Nguyên lấy hết dũng khí để mở cửa lần nữa

 Cánh cửa từ từ mở ra, cậu rụt rè ló đầu ra nhìn...

_ Hi!- cậu giơ ngón tay chữ V ra nhìn Khải

_ Cậu làm gì mà trông thấy tôi như nhìn thấy ma vậy?

_ Tại....Anh đến tìm tôi lúc này nên....tôi..có thấy lạ...hề...Nhưng, anh đến đây có chuyện chi?

_ Tôi là qua rủ cậu đi ăn sáng!

_ Đã gần 10h rồi mà!- Nguyên ngơ ngác nhìn Khải

_ Vậy thì đổi thành ăn trưa đi!

_ Anh đợi tôi chút!- Nguyên lần 2 đóng sầm cửa lại. Vương Tuấn Khải hảo soái lạnh lùng siêu cool đột nhiên mời cậu đi ăn. Lạ à nha!

" Có nên đi không nhỉ? Nhỡ hắn ta âm mưu gì đó nguy hiểm thì sao? Nhưng mà mình lười nấu cơm lắm, có 1 mình ăn, chả vui gì cả! Thôi thì đi chung với hắn ta, chả chết được đâu lại còn được ăn miễn phí nữa! Được! Đi thay quần áo! ke ke ke!" - Nguyên's pov

Nghĩ là làm, Nguyên chạy vôi lên phòng thay quần áo. Cậu chọn áo phông trắng cùng quần dài bó màu đen. Sau khi chắc chắn rằng mình nhìn ổn, cậu mới vội chạy xuống nhà. Khóa cửa nhà cẩn thận, Nguyên trông trước cổng lớn là chiếc xe quen thuộc của Tử Ngư. Lúc này cậu mới nhìn kĩ không phải là Vương Tuấn Khải đơn lẻ rủ cậu đi ăn mà còn có cả nhóm người Tử Ngư nữa. Chả hiểu sao cậu bỗng thấy hụt hẫng. Cậu vốn tưởng rằng được đi ăn riêng với anh chứ, nào ngờ ảo tưởng rồi. Cơ mà không sao, càng đông càng vui mà. Cậu mau chóng lấy lại vẻ mặt vui tươi hằng ngày, đưa tay vẫy kịch liệt cậu bạn Hoành Nhi.

 Leo lên xe, Tử Ngư thẳng tiến đến một nhà hàng đồ nướng gần đấy. Cẩn thận đỗ xe xong xuôi, cả đám kéo nhau vô nhà hàng. Đứng chỗ quầy tiếp tân Thiên Tỷ nhẹ nói

_ Dịch Dương Thiên Tỷ! Tôi đã đặt chỗ trước rồi!

_ À! Chỗ của cậu là trong phòng số 06! Thức ăn đã được chuẩn bị sẵn rồi!

_ Cảm ơn!

.

.

Trên cái bàn rộng siêu rộng là la liệt đủ các loại thịt còn có 1 cái bếp, rau sống, nước chấm, nói chung là nhìn đã muốn chảy nước miếng.

Tỷ kéo lão bà của mình ngồi xuống, không chần chừ nướng mấy miếng thịt bò.

_ Hoành Nhi à! Em thích ăn thịt bò mà! Ăn nhiều chút!

_ Chíp ơi! Nhi muốn ăn thêm thịt  lợn nữa!

_ Được! Chíp sẽ nướng cho Nhi nha!

Nguyên khẽ rùng mình trước cảnh tượng ngọt ngào tim bay tứ tung của cặp đôi kia, cậu mau mau chạy tới chỗ ngồi chính mình nướng thịt, cố gắng không quan tâm đến 2 con người kia.

_ Rồi sẽ quen thôi! Hai đứa chúng nó ngày nào chả vậy! _ Tử Ngư lắc đầu ngồi xuống, gắp lấy ít thịt nướng ăn ngon lành

Suốt bữa ăn, cậu không thể nhớ nổi đã bao nhiêu lần mình trộm liếc Vương Tuấn Khải nữa. Cậu không hiểu sao bản thân lại hành động như vậy, chỉ là trái tim cậu cũng không nghe lời mà đập loạn xạ

 Buổi chiều về đến nhà, Nguyên chả buồn tạm biệt mọi người thay vào đó một mạch vào nhà. Cậu nằm lên giường mà cái cảm giác khi Khải hôn cậu cứ lượn lờ không ngừng. Hảo khó chịu nha! Không nghĩ nữa! Vạn lần không nghĩ nữa! Đi ngủ! Chỉ có ăn xong rồi ngủ là tốt nhất! 

Cứ vậy mà Nguyên chìm vào giấc ngủ, lần này cậu không mơ về một mình Vương Tuấn Khải nữa, cậu nhìn thấy chính mình và anh đang cầm  tay nhau xung quanh là cánh đồng bồ công anh rộng lớn... Khóe môi ai đó vô thức nhếch lên khi vẫn đang chìm trong giấc ngủ mộng mị....

 Vương Nguyên cậu chính thức điên rồi!

~ TBC~

Chap này nói chung là nhàm! Chap 11 sẽ tăng động hơn!! ke ke ke ke ke! Nhớ comt để au rút kinh  nghiệm nha! XIA XIA!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro