Chap 9: Trò chơi nguy hiểm...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 tuần gian khổ cực hình cũng đã qua..... Chả hiểu sao Vương Nguyên có thể sống sót sau khoảng thời gian khá dài bên cạnh con người nham hiểm Vương Tuấn Khải nữa! ( Nguyên Nhi con yên tâm, sau này mama cho con nham hiểm như nó! Tất nhiên là còn phải ở với thằng đó cả đời...Muahahahahahaha!) ..

Tối hôm nay, như những tối " bình thường" khác, Nguyên đến nhà Khải kèm anh học. Cơ mà anh có bao giờ chịu học tử tế cho đâu. Giải được nửa bài tập là xông vào chửi bới ầm ĩ lên à nha! Và dĩ nhiên là cãi Bầy Nhí Nhố kia vẫn hằng ngày chứng kiến mấy cái mâu mừn đến mức không thể vô ý hơn của 2 trẻ! (Chẹp.... 2 con muốn mama sống sao??? ). Nguyên lên đến phòng Khải, con sâu này đang say ngủ a~! Cậu lẵng lẽ tiến đến gần chỗ anh và biết sao không? Cậu vớ luôn cái bút lông trên bàn vẽ nhăng vẽ cuội lên mặt anh. Nào là râu ở mép rồi vết sẹo ngang trên trán, lại vẽ bãi phân bên má, à quên còn cả mắt panda.. Nguyên thực sự dã man con ngan mà..Sau khi đã hoàn thành tác phẩm tuyệt diệu của mình cậu cười hỉ hả xem chừng thích thú lắm, toan quay đi nhưng số má thế nào Nguyên lại mò đến chỗ Khải lần nữa ghé sát tai anh... and...

_ AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!- tiếng hét thần thánh từ tuyệt chiêu sư tử hống vang lên làm cho màng nhĩ Khải chịu một đợt đả kích rất lớn. Anh lập tức bật dậy ôm hai tai ngó sang cái tên hung thủ

_ Vương Nguyên! Não cậu hôm nay bị hỏng hả? Cậu học sinh học mà không biết màng nhĩ con người rất dễ bị tổn thương. Chỉ cần tác động đến nó thì có thể hủy chức năng hấp thu cũng như truyền âm thanh đến các bộ phận khác để phân tích. Hay nói đơn giản là có thể gây điếc đấy...- Khải tuôn ra một tràng mấy câu nói cao siêu về đề tài sinh học làm cho Nguyên há hốc mồm

_ Hả? WTF? Vương Tuấn Khải, anh sao lại biết mấy cái này vậy?

_ À! - Biết lỡ mồm, Khải trợn tròn mắt thanh minh- Không có gì! Tôi nói nhảm ý mà! Không cần để tâm a! Đi rửa mặt đã!...

Anh ngay lập tức đi vào toa loét đóng sầm cửa lại. Vừa trông thấy mình trong gương biểu hiện của Khải là ngơ ngác như con nai vàng xơ xác mất 3p sau mới định thần lại được sau đó thì..

_ VƯƠNG NGUYÊNNNNNNNNNNNNNNNNNN!!!!!!!!!!!!! CẬU CHẾT VỚI TÔI!!!!!!

Anh vốc nước lên mặt kì kì cọ cọ trong khi đó Nguyên đang vật vã trên giường Vương Tuấn Khải cười khành khạch như con động giật...

 Sau khi tu sửa lại nhan sắc của mình, Khải hùng hổ bước ra, mặt vẫn chưa có dùng khăn lau nên còn ướt. Từng giọt nước li ti trên khuôn mặt hảo soái của anh cứ thi nhau chảy xuống coi có vẻ sẹc xy a !~~~

_ Vương Nguyên! Bữa nay không đánh cậu tôi không phải họ Vương.

_ Ấy! Vương Tuấn Khải! Đừng nóng! Đấy chỉ là 1 phút tăng động mất kiểm soát của tôi thui mà! Anh tha cho tôi! Tôi hứa lần sau sẽ không vẽ mắt panda với bãi phân nữa. Chỉ vẻ râu và sẹo thôi.....hu hu hu hu..

_ Cậu  nghĩ còn có lần sau sao?- Gõ một phát đau điếng vào đầu Vương Nguyên, Khải cứ liên tục mắng.

_ Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi mà! 

Binh Binh....Bốp...Bốp.. lại một loạt các âm thanh êm tai phê não tiếp diễn liên tục.. Đến lúc nhìn lại thì Khải đã ung dung ngồi trên ghế còn Nguyên đang đau khổ ngồi trên sàn ôm đầu mặt mếu máo..

_ Vương Tuấn Khải! Anh dám đánh tôi thành ra thế này sao?

_ Tôi chả có gì không dám? Thế có định dạy học không hay để tôi bớt tiền công nào?- Cách này luôn luôn hiệu quả...ke ke ke ke

_ Ấy! Đừng có bớt tiền công! Tôi dạy, tôi dạy..- Nguyên hấp tấp ngồi lên ghế rối vội vàng lấy sách vở ra.

 Sau một hồi làm bài tập sai be bét và cũng đã cãi nhau được 2 trận rồi. Đây là trận điển hình...

 "_ Vương Tuấn Khải! Anh học tử tế giùm tôi cái!

_ Nói nhiều quá! - Khải xùy xùy vài tiếng tiện thể đứng lên bỏ đi

_ Này! Tôi đang giảng bài, anh bỏ đi đâu?

_ Đi vệ sinh! Chẳng lẽ muốn đi chung với tôi? Nhưng không sao, tôi nghĩ của tôi và cậu cũng có khác gì nhau đâu!.. ( Thằng BIẾN THÁI!)"

Nguyên không thể nào nhịn hơn được nữa.Cái tên Vương Tuấn Khải mặt than chết bằm này nữa... Đã dạy đi dạy lại không biết bao nhiêu lần mà vẫn không giải đúng.. Nguyên giơ tay lên hướng thẳng mặt Khải, Khải quay ra lườm cậu với ánh mắt hình viên đạn, chả hiểu sao tay Nguyên lại chuyển hướng về phía mặt bàn đập một cái uỳnh.

_ Vương Tuấn Khải! Đầu anh để trồng cây hả?

_ Cậu nghĩ xem...?? AISH!! Học kiểu này chán quá, nếu cậu khiến tôi có hứng học thì có thể tôi sẽ tử tế làm bài..

_ LÀm sao để khiến anh có hứng học? Hay là mỗi lần anh làm đúng một bài tập tôi liền cho anh một cái kẹo..??

_ Kẹo? Dẹp đi! KHông học nữa, cũng khỏi tính tiền công a!

_ Ấy đừng! Không kẹo! vậy anh muốn thế nào? Tôi còn mỗi kẹo thui!

_ Cậu còn một thứ khác trông còn ngon hơn kẹo kia!

_ Cái gì cơ?- Nguyên làm điệu bộ mắt chớp chớp mồm đớp đớp

_ Lát cậu sẽ biết! Nhưng cậu phải đồng ý với tôi không được la, không được phản kháng, không được từ chối vì cậu đã đồng ý phần thưởng do tôi quyết định...

_ Tôi biết rồi... Anh mau giải bài...bài này đi!- Nguyên chọn đại một bài trong sách nâng cao

Khải giả đò nhíu mày khó khăn trong khi đầu vẫn đang tính nhẩm.. 5p sau, anh đưa Nguyên đáp án khiến cậu hốt hơn bao giờ hết

_ Đúng...đúng rồi! Giờ anh muốn gì?

_ Cậu mau nhắm mắt lại nhanh!- Khải ra lệnh

Nguyên nghe lời anh, cơ thể khẽ run lên mà khép đôi mắt kia lại. Bỗng thấy bên má mình có cảm giác ẩm ẩm ướt ướt, mở mắt ra, Thiên a~!  Vương Tuấn Khải đang thoải mái cắn cắn mút mút hai bầu má cậu a.. Thực muốn đẩy anh ra nhưng bản tính trung thực, giữ chữ tín lại trót hứa rồi nên đành lực bất tòng tâm. Sao tự nhiên ghét bản thân mình quá

Phòng cách vách....

_ Hú hú hú!! Chíp à! Khải ca đang hôn má Nguyên Nguyên kìa..! - Chí HOành vẻ ngưỡng mộ cứ chăm chăm nhìn vào màn hình

_ Vậy thì Hoành Nhi ghé mặt lại đây, Chíp liền hôn HOành Nhi như vậy được không?

_ Thiên Chíp à! Người ta xấu hổ a!~

_ Không có gì hết!- Nói là làm, Thiên Tỷ rướn người lên hôn khắp mặt Hoành

Lại nói chuyện Khải Nguyên. Nguyên bị cắn đến đỏ hết má rồi, Khải mới chịu buông ra nhếch môi nhìn cậu anh cầm bút lên nói

_ Bài tiếp theo!

Nguyên chà xát má mình trong khi mắt vẫn tiếp tục liếc bài nào khó thật khó. Cậu chỉ tiếp vào bài có 3 dấu sao trong sách..

 Khải tiếp tục giải bài. 15p sau, kết quả vẫn là chính xác. Nguyên thực sự không thể hình dung nổi hôm nay Vương Tuấn Khải rốt cuộc là bị làm sao!.... Vương Nguyên nước mắt lưng tròng, sớm biết vậy đã không đồng ý với hắn, không biết bây giờ hắn sẽ làm gì cậu đây!.... Nguyên vẫn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì bàn tay Khải đã đưa ra sau gáy cậu, tay còn lại áp mặt kéo cậu lại phía mình không chàn chừ mà hôn lên đôi môi đó. Anh hảo ghét đôi môi này, lúc giảng bài hay lúc cãi nhau với anh lúc nào cũng chu ra rồi bặm vào làm anh chỉ muốn đè cậu ra mà làm chuyện xấu nhưng không thể nào sớm như vậy đâu. Căm bách với hiện tại, anh cứ mơn trớn không ngừng đôi môi hồng của cậu hết cắn rồi lại mút mát an ủi. Nguyên cứ nhắm tịt mắt lại. Trong thâm tâm cậu lúc này, một cảm giác vui sướng cứ len lỏi cho đến khi lan ra toàn cơ thể cậu, người Nguyên như bị điện giật. Cậu cứ cuốn hút vào nụ hôn nóng bỏng mà quên mất rằng người trước mắt là Vương Tuấn Khải. Nguyên bỗng  thả lòng toàn thân, dựa vào lòng anh mặc anh hôn đến trời đất quay cuồng. Tâm trí mụ mị hết rồi cả việc anh luồn lưỡi vào khoang miệng cậu chơi đùa Nguyên cũng vô thức đáp trả không phản kháng... Đến khi cậu bắt đầu dãy giụa vì khó thở, Khải bắt đầu rời đi, tuy nhiên vẫn còn nấn ná bên vành môi....Cái lúc chính thức tách nhau rồi, Nguyên sợ hãi ôm tim thở hổn hển cứ cúi gằm mặt không dám nhìn Khải.

_ Hôm nay tôi nghĩ học vậy thôi! Còn học nữa là khỏi kiềm chế! Tôi bảo Tử Ngư đưa cậu về!- Anh đẩy ghế đứng dậy, cầm điện thoại nhắn tin cho Tử Ngư ở phòng bên kia đang đơ như tượng nãy giờ cùng bọn Tỷ Hoành, sau đó lại tiêu sái lấy quần áo bước vào nhà tắm như chưa hề có chuyện gì xảy ra... Nguyên vẫn ngồi không nhúc nhích, vừa rồi khi Khải hôn cậu cậu thấy nó có gì thật khác lạ. Nó gần giống cái lần bọn họ gặp tai nạn tại lớp, không phải còn hơn thế nữa! Đúng là rắc rối mà!

 Dù vậy cậu đã rút ra được một kinh nghiệm: Vương Tuấn Khải là một tên lưu manh.... ( Sau này con còn lưu manh hơn nó đó Nguyên Nhi!)

~TBC~

Comt comt comt!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro