Chap 7: Hẳn là gia sư!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải mi nhau ngay tại lớp cũng đã đến tai mấy bạn fan cuồng anh chàng đại ca lạnh lùng rồi! Chậc chậc! Dạo gần đây cuộc sống của Nguyên như cái kiểu thà chết còn hơn khi mà đến trường lại bị soi mói như thể cậu là sinh vật lạ vậy. Tuấn Khải thì lại tỏ ra khá là bình thản, hôn cũng hôn rồi dù nó có là tai nạn đi chăng nữa có cáu cũng chả thay đổi được gì!

 Tại lớp học, hiện đang là 25p đầu giờ nên cả lớp cứ xôn xao không ngừng, còn chạy đi chạy lại ném giấy gấp đạn dùng dây chun bắn ( Trò muôn thuở của An)... Nguyên đang mải mê tổng hợp lại sổ trông căng lắm! Thi thoảng lại quay lên nhắc lớp trật tự. Tuy nhiên, cá biệt mà nên vẫn chứng nào tật nấy thôi!

 " cạch" cửa mở, Vương Tuấn Khải bước vào lớp. Cả lớp nhìn anh một hồi, gương mặt anh chứa đầy hàn khí như, anh cất giọng nói

_ Chúng mày thử làm ồn khi tao đang ngủ xem? - Đôi mắt sắc lạnh kia cứ tia không ngừng vào mọi người làm cho ai nấy đều ngoan ngoãn về chỗ ngồi!

 Tiêu sái bước về chỗ mình, anh ruớn người lên phía Vương Nguyên

_ Xem ra, cậu không có tiếng nói bằng tôi! ha ha ha! Nói đúng hơn cậu như lớp trưởng bù nhìn vậy!- Hơi thở của anh cứ không ngừng phả sau gáy cậu, làm mặt cậu ngay lập tức đỏ hết lên..

_ Này nói chuyện cũng không cần dính sát như thế đâu! - cậu xoay người lại trách mắng anh vì cứ nghĩ rằng anh đã yên vị ở chỗ ngồi nào ngờ anh vẫn đang giữ nguyên tư thế sát sàn sạt người cậu. Chính vì thế khi cậu quay người lại, mũi hai người đụng vào nhau, xém chút nữa là môi anh và môi cậu dán vào nhau lần nữa. Nhưng mà mấy học viên trong lớp nào có chịu để ý mấy chi tiết đó thành ra là hú hét ầm ĩ lên

_ Mọi người ôi! Hun nhau nữa kìa!- Tiếng này là của Tử Ngư nha! 

 Khải nhếch mép nhìn cậu rồi ngồi xuống ghế, mặc cho Nguyên vẫn đang  thẫn thờ. Anh nhìn sang Tử Ngư

_ Này Cá Chết! Cậu không nói có ai bảo cậu chết không!

_ Tuấn Khải! Xin cậu đừng lôi tên tôi ra nữa mà!

_ Tôi thích!

 Nguyên thì sao? Bạn ý đang ngồi với cái mặt đã đỏ còn đỏ hơn nữa. Học viên trong lớp cứ xúm xít lại hỏi linh ta linh tinh như kiểu " Hôn Vương Tuấn Khải cảm giác thế nào?" ; " Hai người có quan hệ gì với nhau?" bla..bla...bla...Cậu còn đang không biết trả lời ra sao thì thầy dậy toán bước vào.  Chưa bao giờ cậu thấy yêu thầy Đặng như vậy?

 Tiết học nhàm chán cứ thế mà diễn ra cho đến lúc 15p cuối tiết.

_ Cả lớp gấp sách vở lại làm bài kiểm tra.

_ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!! - Thứ âm thanh kinh khủng vang lên của gần như là cả lớp phá tan bầu không khí im lặng vốn có của nhà trường

 Thấy giáo đập  bàn thật lớn, lườm cả lũ rồi bắt đầu đọc đề. Sau khi đọc xong cái đề bài dài lê thê, mọi người bắt đầu cắm cúi làm bài. Đứa nào đứa nấy nhăn nhó như khỉ đột. Đọc lại đề mà vò đầu bứt tai. Ông thầy đúng là vô tâm a~!

 Về phần Khải, anh chép đề cho có lệ rồi liếc qua nó một lúc. Ông này rất điên khi cho cái đề như thế này, dễ không tả nổi. Cái bài này anh chỉ mất có 3p để hoàn thành thôi. Ngó ngó bạn Nguyên, cậu đang cắn móng tay giải bài, tí tí lại nhíu mày lại sau lại dãn ra... Sắc thái biểu cảm của cậu thật sự rất ư là phong phú nha.

 Men ny mi nít lây tờ ...~~~...

 _ Cả lớp hạ bút xuống! Nộp bài!- Thầy giáo vừa dứt câu là kéo theo một loạt các sự bất mãn nặng nề!..

_ A!! Mình còn chưa kịp tính xong a~! - Nhất Lân gào khóc...

_ Quan trọng gì mấy bài này!- Tử Ngư đứng cạnh xùy xùy mấy tiếng rồi điện thoại reo.. - Ú! là honey!

Ban nãy, Nguyên thu bài phía Khải, cậu để ý anh không có làm bài.. " HA HA HA!!! Có cái để chọc hắn ta rồi!"

_ Vương Tuấn Khải! Anh không làm bài kiểm tra sao?

_ Tôi không thích vậy thôi!

_ Chẹp chẹp! Bài này đến bọn Nhất Lân cũng làm được hơn phân nửa, Tử Ngư thì có đáp án đúng 100% tại sao anh lại làm không được cơ chứ?? Haizzz! Suy cho cùng anh cũng chỉ có đến vậy mà thôi! Tôi cũng chả hiểu tại sao anh lại lên nổi đại học nữa..??!!! Thất vọng! Thực thất vọng a!~- Nguyên cứ không ngừng luyên thuyên một tràng cố tình không cho Khải ngủ

" Con mẹ nó! Bài của Tử Ngư là lão tử giải rồi đưa cho nó! Bài tập về nhà của nó cũng là ông đây làm.. Cậu dám bảo bổn thiếu gia đây không bằng nó sao?" Khải's pov

_ Cậu nói nhiều quá! Tôi thế nào kệ tôi! Cậu không cần cậu lo chuyện bao đồng

_ Tôi là lớp trưởng gưỡng mẫu mà! Đại ca lạnh lùng ngu ngốc Vương Tuấn Khải à, tôi chính là có nhiệm vụ phải quan tâm đến học viên trong lớp chứ không phải lo chuyện bao đồng a~!

_ Phải! Trình độ của tôi đúng là chỉ đến vậy! Bây giờ thì Lớp Trưởng Gương Mẫu, một CanPô chính hiệu Vương Thị Trôi à! Để tôi yên đi!
_Cái gì mà CanPô? Vương Thị Trôi sao? Anh sao lại xuyên tạc tên tôi như vậy! Tôi biết tôi đáng yêu, mặt tôi tròn phúng phính như Bánh Trôi và mọi người hay gọi tôi là Tiểu Bánh Trôi nhưng mà anh đừng có nói lung tung như vậy!

_ Cậu đáng yêu sao! Hơ, mắc cười! Cậu đừng có đứng đó mà ATSM về bản thân mình nữa!

_ Tôi không có!

_ Lại bảo không có đi! Giờ thì.... LUY!!- Khải đưa mắt liếc cậu như muốn đem cậu bóp chết vậy. Tuy nhiên, bạn Nguyên lại theop chủ nghĩa ĐẸP TRAI KHÔNG BẰNG CHAI MẶT thôi thì mặt dày một chút phá anh cho nó vui nhà vui cửa ( Ú! Nhà cơ đấy!)

_ Này! Vương Tuấn Khải! Tại sao lại không muốn học vậy?

_ Aish!! Cậu đúng là không bình thường mà! Tự nhiên khi không cứ điên điên khùng khùng bắt chuyện với tôi là sao? Trông mặt tôi có giống đang quan tâm sao?

_ Chỉ là tôi muốn biết thôi! Tôi là con người rất rất rất rất hay tò mò a!~

 Bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu Khải. Anh nở nụ cười gian nhất trong tất cả các loại gian nhìn Nguyên

_ Cậu muốn tôi chăm học hơn?

*gật gật*

_ Cậu muốn tôi học giỏi hơn?

* tiếp tục gật*

_ Vậy thì làm gia sư kèm cặp tôi đi!

_ HẢ!! Anh bị ĐIÊN hả? Có phải anh ngủ nhiều quá nên não có vấn đề luôn rồi không? Nghĩ sao lại bảo tôi làm gia sư cho anh?

_ Tôi chỉ nói vậy thôi! Không thích tôi không ép! Chậc! Còn đang định nói rằng sẽ có tiền lương.... Vì cậu luôn bla bla rằng trí thông minh sẽ kiếm được tiền, tôi tạo công ăn việc làm cho lại không thích vậy đành chịu.. Oáp! Ngủ đây!- Khải nói nhỏ dần rồi nhanh chóng không nói thêm gì với cậu nữa..

" Tiền! Sẽ có tiền sao?? Mình đang muốn mua bộ manga mới cơ mà thiếu tiền!! Nhưng lỡ từ chối rồi nói đồng ý liệu có thần kinh quá không ta? Có lẽ nào hắn bảo mình ham tiền? AISH!! Không nghĩ gì nữa, cứ đồng ý đại đi cũng không có chết được! Khoan! Nhỡ hắn lại lừa mình như vụ bức thư thì sao?.... Thôi kệ!! Có tiền mua truyện là sướng rồi!! MUAHAHAHAHAHAHAHA !! Mình biết trí thông minh có thể kiếm được tiền mà!! Dạy hắn ta vài buổi cũng chả mất gì" Nguyên's pov 

 ( Trôi à! Má không muốn con kích động nhưng con sẽ mất cả đời với tên đó đó!!! :V :V :V)

Cuối giờ tính tìm Khải nói chuyện thì y như rằng lại giống ma thoắt ẩn thoắt hiện rồi. Cách đây 5p còn ngồi dưới mà bây giờ đã mất hút. Đúng lúc đấy, Tử Ngư xách cặp chuẩn bị về thì cậu chặn lại

_ Tử Ngư!

_ WHAT?

_ Cậu nói với Vương Tuấn Khải là tôi đã suy nghĩ lại và đồng ý với chuyện làm gia sư cho hắn ta!

 _ Cậu thích thì tự đi mà nói! Gọi điện cho hắn đi! Honey đang đợi tôi!

_ Đồ hâm! Tôi không biết tên mặt than đó đang ở đâu. Với lại tôi sao gọi được khi không có số điện thoại của hắn!- Nguyên cau có mặt mày nhìn Tử Ngư

_ Thế thì tôi hết cách!- Tử ngư nhún vai toan bỏ đi vẫn tiếp tục bị giữ lại

_ Cậu nhất định có số của hắn ta! Cho tôi đi a!!..

.

.

 Thế là sau khi tốn cả tấn nước bọt xin xỏ Tử Ngư, Nguyên đã moi móc được số điện thoại của Khải

 Cậu cầm máy lên quay số... Ấy! Nhạc chờ là bài " Hồng Trần Khách Trạm" của Châu Kiệt Luân a... Cơ mà không phải Châu Kiệt Luân hát, là giọng của một nam nhân nào đó nghe rất ư là êm tai nha!! Kiểu này phải hỏi Tuấn Khải xem là ai hát để ăn cắp làm nhạc chờ!! ke ke!!

_ Vương Tuấn Khải!!!!!!

_ Ai?

_ Tôi! Vương Nguyên đây!!

_ Có việc gì?

_ À! Tôi chỉ là đã suy nghĩ về việc anh nói nên mới gọi! Tôi đồng ý!

_ Được vậy 8h tối này tôi gọi Tử Ngư qua đón cậu! - Sau đó thì cúp máy cái rụp.

_ Ơ! Này Vương TUấn Khải!.....- Cậu cứ vậy mà chửi rủa cái điện thoại vô tội không thương tiếc.

 Cùng lúc đó, Khải ngồi ở bãi cỏ sau trường mà nở nụ cưởi nửa miệng cộp mác Vương Tuấn Khải, anh khẽ nói...

" Vương Nguyên! Cuộc vui bắt đầu từ đây!"

~TBC~

Những chap về sau sẽ là bước đệm cho tình yêu của chúng nó nhưng mà đừng có ghét au vì để Khải đểu a! Vì có đểu thì mới có TÌNH YÊU CỦA 2 BẠN a~!

 Nhớ comt cho MinAh và MinJi đóa!! Yêu mọi người nhiều~ MOAZ MOAZ MoAZ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro