Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, mọi người vẫn đi làm như bình thường, không khí trong công ty vẫn ồn ào như trước.
Nhưng có một người lại mang trong mình một không khí không mấy vui vẻ, đó là Trần Diệp của chúng ta.

Sau sự kiện "tư thế ái muội" tối hôm qua thì Trần Diệp trở về nhà với tâm thế hồn trên mây, vô hồn cả buổi tối, sau đó ngủ không được thành ra sáng nay mới mang tâm trạng ủ rũ mệt mỏi đến công ty.
Tự đánh cho mình vài phát cho tỉnh ra, cậu tự nhủ:
- Không sao, chẳng có gì cả, chủ tịch chỉ là quan tâm nhân viên thôi, không có gì ái muội cả, tỉnh táo lên....
Vừa đi vừa lẩm bẩm liên tục câu đó khiến cho mọi người trong công ty ai ai cũng nhìn cậu bằng con mắt ngạc nhiên, không hiểu sao cậu ta lại lẩm bẩm như bị thần kinh như thế.
Trưởng phòng vừa lúc đi làm thì gặp cậu đang tự độc thoại liền bước nhanh đến, đặt tay lên vai cậu rồi vui vẻ chào hỏi:
- Trần tiểu tử, sớm an. Đang lẩm bẩm gì đấy?
Trần Diệp được một phen hú hồn, quay đầu sang nhìn trưởng phòng rồi nở nụ cười thân thiện chào lại:
- Dạ, chào trưởng phòng, sớm an. Tôi có lẩm bẩm gì đâu ạ.
Trưởng phòng đang đối diện mặt cậu thì lập tức ánh nhìn bị thu hút bởi 2 quầng đen kia, thế là liền hỏi:
- Hôm qua cậu thức khuya lắm phải không? Hay không ngủ được? Quầng thâm kia sao đậm thế?
Trưởng phòng áp mặt đến gần đôi mắt gấu trúc kia của cậu rồi nhăn mặt, tình trạng thế này làm sao tập trung nổi vào dự án kì này?
- Tiểu tử, cậu có muốn nghỉ phép 1 ngày không? Nhìn cậu quá mệt mỏi đi, sao lại thức khuya đến vậy?
Trần Diệp cuốn quýt vỗ vào má phải của mình rồi đứng thẳng người lên nói:
- Dạ, em ổn thư trưởng phòng, không cần nghỉ phép đâu ạ.
Trưởng phòng vẫn còn nghi ngờ nhưng nhìn vào đôi mắt kiên định kia, chị đành thở dài. Đôi lúc chị rất ganh tị với tiểu tử này, là con trai mà da trắng, mông cong, mắt to môi đổ chả bù cho chị, vai u thịt bắp thế này.... ế già mất.
- Được rồi, mang văn kiện này lên cho chủ tịch đi.
Nói rồi, trưởng phòng để một sấp tài liệu dày cộm cho cậu, chị cũng đâu muốn đưa cho một nhân viên nhỏ bé như cậu lên cái hầm băng ấy đâu nhưng đột nhiên sáng sớm chủ tịch bảo có văn kiện gì cần đưa lên phòng chủ tịch đều phải để cho người tên Trần Diệp đưa thế là chị phải làm theo thôi.
Còn Trần Diệp thì ngớ ra! Ơ sao lại là tôi? Lại bắt tôi đối mặt với vị chủ tịch đó ư? Nghĩ đến đây thôi thì tim cậu lại đập thình thịch nhanh hơn cả trống vỗ.
Lắc lắc đầu cho tỉnh người, cậu giữ vững tin thần lại, nơi đây là công ty thì việc đưa tài liệu cho chủ tịch là bình thường thôi, chẳng qua là người khác bận quá mà cậu là nhân viên mới nên đưa tài liệu cũng là bình thường.
Không để chậm trễ công việc, cậu mong chóng lên tầng trên cùng đưa tài liệu cho chủ tịch. Tới nơi, khẽ gõ cửa 3 tiếng rồi chờ có sự cho phép của chủ tịch mới được vào.
Nhẹ nhàng bước vào phòng, ngay lập tức Trần Diệp bị choáng váng bởi dự xa hoa của căn phòng: ti vi màn hình cong treo chính giữa, đối diện là bàn làm việc của chủ tịch, ngoài ra còn có của kính rộng lớn nhìn bao quát cả bên ngoài, tạo sự thoáng đãng, nhìn sâu theo lối đi có một phòng ngủ nhỏ, có lẽ là phòng nghỉ ngơi của tổng giám đốc....
Trần Diệp nhìn đến ngất ngây, không hề biết có một người cũng đang nhìn mình: Vật nhỏ này làm gì mà ngẩn người ra thế kia?
Hạ Khương Bình ho nhẹ một tiếng, kéo cậu về thực tại, hốt hoảng đặt tài liệu lên bàn chủ tịch:
- Đây là tài liệu chủ tịch cần ạ. Xong việc rồi tôi xin phép.
Nói rồi nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài, để người trong phòng kia một phen ngơ ngác.... Anh còn định nói 1 việc quan trọng nữa mà. Thôi kệ, lần sau vậy.

Về phía Trần Diệp, sau khi đã trở về tầng làm việc của mình, cậu còn chưa thở kịp thì đã bị các đồng nghiệp nữa vây quanh hỏi han nào là chủ tịch đẹp trai không? Phòng chủ tịch đẹp không? Có cô gái nào trong phòng chủ tịch không?.... làm cậu chóng cả mặt.
Trả lời qua loa để các cô tản đi, lúc này cậu mới tìm kiếm được oxy cho mình, thật là khủng bố tinh thần mà.
Nhưng ổn định chưa bao lâu thì lại có thêm một tin tức làm cậu chấn động.
Chị trưởng phòng thở hồng hộc chạy vào nắm tay Trần Diệp lôi ra, khuôn mặt chưa hết bàng hoàng:
- Trần tiểu tử, cậu được thăng chức làm trợ lý cho chủ tịch!!!!
Mặt Trần Diệp nghệch ra. Ôi tin này còn khủng bố tinh thần dữ hơn nữa!!!! Cậu lắp bắp hỏi lại:
- Chị... chị có chắc không? Sao chị biết chuyện này?
Chị trưởng phòng điều chỉnh hơi thở, từ tốn nói:
- Hồi nãy chị đang đi photo thì gặp Fancy- thư ký bên cạnh chủ tịch, cô ấy bảo về thông báo cho cậu ngày mai dọn đồ rồi lên nhận việc với chủ tịch.
Trần Diệp càng nghe hơi thở càng nặng nề... Ôi chẵng lẽ mình được thăng chức là nhờ cái " đêm ám muội" kia ư??? Bậy bậy tỉnh táo lại nào chắc là do chủ tịch biết được mình ngày đêm tăng ca nên quyết định tăng chức cho mình thì sao? Đúng, chính là như vậy.
- Này tiểu tử có nghe chị nói gì không? Mai em dọn đồ đi rồi lên gặp chủ tịch.
Chị trưởng phòng thấy cậu thất thần thì huơ huơ tay, nhắc nhở cậu lần nữa.
Trần Diệp lấy lại tinh thần rồi cảm ơn chị trưởng phòng, sau đó ôm lấy chị thật chặt, dù gì chị cũng giúp đỡ mình rất nhiều, nay chuyển tầng làm việc cũng thấy có chút tiếc nuối.
- Sau này có vinh hoa phú quý nhớ đừng quên người chị này. Thân thể em gầy nhỏ lại yếu ớt, lên đó đừng gây sự, đánh không lại đâu, nhớ chưa? Có chuyện gì uất ức thì đến tìm chị.
Chị trưởng phòng cũng ôm lại cậu em chỉ đứng tới cổ mình, chị thương cậu như em trai chị, thằng bé quá dễ thương, hiền lành, nay chuyển tầng làm việc chỉ sợ bị ức hiếp.
Hai chị em ôm nhau tình cảm đều đã bị thu hết vào mắt Hạ Khương Bình. Gương mặt không biểu cảm lập tức biến sắc. Tại sao lại ôm nhau tình cảm thế kia? Có loại tình cảm gì? Đó là ai?
Hàng ngàn câu hỏi đầy tính chiếm hữu vang lên, chưa bao giờ anh lại khó chịu như bây giờ, anh đã biết mình bị trúnh tiếng sét ái tình với cậu nhóc kia, với tính chiếm hữu cao như vậy thì đương nhiên anh sẽ bắt cậu lên tầng làm việc của anh để kiểm soát cậu. Định đợi heo lớn mới "ăn" nhưng với tình hình này thì....
...................
Tối đó trở về nhà nằm xem ti vi mà tân tình cậu kích động không thôi, không màng tới bộ phim yêu thích của mình, cuối cùng cuộc sống của cậu cũng có chuyến biển tốt rồi. Nhận công việc mới cậu phải cố gắng học hỏi thôi, không thể phụ lòng chủ tịch bởi vì cậu... đã yêu chủ tịch mất rồi!!!
Hầy nghĩ tới mà não lòng, yêu ai không yêu lại bám vào chân hạc, cậu giờ là con đĩa cơ mà sao với tới nên cậu chỉ mong mình làm việc thật tốt để giúp chủ tịch gầy dựng công ty coi như là tình yêu của mình được thổ lộ với anh.
Trằn trọc mãi cậu cũng chìm vào giấc ngủ, tối nay ngủ ngon được rồi.

Sáng hôm sau, cậu vào công ty sớm để soạn đồ đạc, chào tạm biệt đồng nghiệp rồi lên tầng trên gặp chủ tịch nhận việc mới.
Cẩn thận gõ cửa, bên trong vọng ra mệnh lệnh cho phép cậu mới dám bước vào. Phòng làm việc được kéo rèm nên tối om, cậu bất an gọi nhỏ:
- Chủ tịch?
Không tiếng động phát ra cậu sợ hãi, hai tay run run đan vào nhau.
Bỗng nhiên cả người bị bế lên, cậu hoảng sợ la lên nhưng bị người nào đó bịt miệng, cậu hoảng loạn muốn cắn người thì nghe giọng nói quen thuộc:
- Em làm gì la toáng lên thế? Tôi- Hạ Khương Bình đây.
Cậu không la nữa mà ngoan ngoãn im lặng, thấy vậy anh lới buông lỏng tay, cậu giãy dụa mới phát hiện mình đang ngồi trên đùi anh, mặt đối mặt, liền nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch, sao anb không mở đèn, còn nữa thả... thả tôi xuống, tôi đến đây nhận việc.
Hạ Khương Bình không những không thả mà còn siết chặt eo cậu, mặt vùi vào cổ cậu ngửi ngửi như cún con:
- Nhận việc? Được thôi, đây là việc đầu tiên em phải hoàn thành.
Cậu còn đang ngớ ra thì ngay lập tức môi bị áp lên, hơi lạnh từ đôi môi đối phương làm cậu run rẩy, mắt trợn trắng. Chủ tịch đang hôn cậu? Ôi trời, đây là thể loại tình huống gì?
Còn đang ngẩn người trong nụ hôn, cậu lại cảm nhận có một vật ươn ướt, linh hoạt đang luồn vào khoang miệng, liếm trọn từng ngóc ngách, cậu bắt đầu không hô hấp kịp, hai tay đẩy vai anh ra, vành mắt bắt đầu ươn ướt.
Đến khi cậu sắp không chịu được, anh mới buông ra mặt cậu đỏ rần lên, mệt mỏi tựa vào ngực anh. Hạ Khương Bình thầm nghĩ: Quả nhiên là tiểu yêu tinh!! Ngay cả môi cũng ngọt như vậy.
Hơi thở ấm nóng của cậu thả vào lồng ngực anh làm cho cơ thể nóng lên, hô hấp bắt đầu khó nhọc, khố hạ có chuyển biến, có dấu hiệu trướng lên. Không chịu nổi, anh liền xé áo cậu, tay sờ lên làn da mịn màng kia, trơn bóng như da em bé, hai đầu vú no đủ hồng hào như hai viên kẹo bông mềm mịn hút tay anh vào. Không nhịn được, anh liền cúi đầu xuống ngậm lấy một bên, bên còn lại dùng tay se se khiến cho hạt đậu cứng lên đỏ thắm. Tiếng rên của Trần Diệp cao vút lên. Cảm giác này lạ quá.... khoái cảm như dòng điện quất lên người, sướng run cả da đầu. Hạ Khương Bình cũng nhận ra sự chuyển biến của cậu, tay lần mò xuống quần, nắm lấy vật yếu ớt kia mà xoa nắn làm cậu không khỏi run rẩy mà bắn ra. Lần đầu tiên cậu bắn tinh... mà là trước mặt người cậu yêu nữa!! Điều này làm cậu càng thêm kích thích, lại có dấu hiệu cương lên, hơi thở nặng nhọc....
- Ha... quả là cơ thể dâm đãng. Mới đó mà lại lên rồi. Tôi sẽ làm cho em dục tiên dục tử.
Vừa thở dốc vừa cho hai ngón tay vào hậu huyệt của cậu, ngay lập tức cơn đau đánh vào đại não Trần Diệp, mọi khoái cảm ban nãy bay đi mất không còn tung tích, cơn đau lấn áp tất cả.
- Aaa, đau... đau quá! Anh.. anh đi ra đi. Tôi chết mất.
Chỉ mới hai ngón tay thôi mà cậu la như thế này, nếu anh đi vào thì sao...
- Em ráng chịu đi, không khuyếch trương thì em sẽ còn đau hơn nữa.
Sau một thời gian đợi cậu thích ứng, anh cũng nhét thêm một ngón nữa, cảm nhận nơi đó đã mềm, ngay lập tức không chừng chừ mà kéo khóa quần, lôi cự vật đã sớm thức tỉnh kia để ngay tại hậu huyệt, thở nhẹ bên tai cậu nói:
- Tôi vào đây.
Chưa kịp định hình, cơn đau thứ hai này mãnh liệt hơn bao giờ hết!!
Trần Diệp đau đến trợn tròn mắt, tưởng như thân dưới bị xé làm hai mảnh, hai chân run rẩy lẩy bẩy....
- Em chặt quá... bất quá tôi thích, đúng là tiểu yêu tinh!!
Chưa đợi cậu thích ứng, anh đã một đường mạnh mẽ đâm thẳng vào trong, môi tìm đến môi cậu mà hôn sâu, nuốt hết tiếng rên cậu vào trong. Trần Diệp bị bức ra nước mắt, tay vô thức vòng qua cổ anh siết chặt lại, trong tiềm thức lại thấy hạnh phúc ngập tràn....
........................................................................
End chap 2. Ôi lần đầu tôi viết H phải coi biết bao nhiêu truyện H mới viết nổi. Ủng hộ nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro