Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Nam cực xa xôi, có một ngọn núi băng nghi ngút khói lạnh, quanh năm phát ra tiếng gào rít gió rùng rợn. Dưới chân núi là một thành trì bằng băng. Điểm đặt biệt ở đây là những tảng băng có góc bén như lưỡi gươm cứng tựa như sắt. Âm u khí lạnh nghìn năm, trước cổng thành đặt một tấm biển đề Tích Hải Sơn. Chốn băng giá trùng trùng này liệu có con người nào có thể đặt chân tới? Vậy thì cơ ngơi này há có phải thần tiên tạo dựng nên? Ấy vậy mà..
"Rầm rập" "rầm rập" một đội quân trên dưới ba chục tên hắc y nhân, thân thể cường tráng từ cánh tả chạy sang. Chân dậm mỗi bước như long trời lở đất. Chấn động cả một vùng Hải Sơn. Đây.. có phải người?
Ngay lúc đó, trên đỉnh núi, khuất giữa mây ngàn là một nữ nhi thân vận bạch y cô độc đưa mắt nhìn thế gian. Khẽ xoa chiếc nhẫn trên tay, bất giác phát ra một thanh âm nặng triễu..
-Taeyeon~
***
Bóng tối. Tại sao đi mãi vẫn là bóng tối. Cô gái nhỏ bước đi trong vô vọng. Chân cô mệt lắm, cô thấy con đường này khó khăn quá, cô không đi nổi nữa rồi. Ngồi thộm xuống một bệ cỏ ven đường, ban đêm thật đáng sợ đáng lẽ cô không nên bỏ nhà đi như thế. Đột nhiên một làn khói tím từ đâu bay tới quấn lấy cô, rồi cô ngất đi. Cô chỉ biết thế thôi cho đến khi cô tỉnh lại. Vai cô đau như ai đó bấu vào, rồi thì cô biết cô đã bị trói. Cô vùng vẫy, nhưng cô càng cố bao nhiêu dây trói càng siết chặt bấy nhiêu, máu chảy ra từ những vết cứa thấm vào chiếc đầm ngủ màu trắng của cô loang lổ. Mồ hôi bắt đầu vã ra, lấm tấm trên gương mặt nhợt nhạt.
- Taeyeon ah~. Taeyeon ah~~
Âm thanh văng vẳng bên tai cô càng lúc càng rõ. Một thân bạch y bước ra từ trong bóng tối. Dáng vẻ thước tha lại có phần kiêu ngạo, chiếc đầm âu phục tựa công chúa phương Tây như tôn lên nét kiêu sa của người mặc. Gương mặt bị che đi nửa phần vì chiếc mặt nạ bằng thủy tinh nhưng vẫn không giấu được vẻ kiều diễm đang ngự trị trên dung nhan này. Quả thực làm người khác có chút tò mò. Đối với cô, gặp được mỹ nhân thế này lại có phần kinh hãi làm thần trí cô loạn hết cả lên cơ hồ sắp ngất thêm một lần nữa. Cô chỉ thấy mỹ nhân đằng đó phất tay một cái, một tên hắc y nhân từ đâu bước tới, cởi dây trói cho cô. Cô ngã khuỵ xuống, sàn băng lạnh lẽo nhưng cô đau quá rồi, cô không đứng dậy nổi.
"Cô là ai? Sao lại bắt tôi?" - Taeyeon vừa thở hỗn hễn vừa yếu ớt hỏi.
"Cô không cần biết."- Mỹ nhân vẻ mặt lạnh lùng đột nhiện nở một nụ cười nửa miệng tinh quái.
"Gì kỳ vậy mấy người bắt tôi đến đây cơ mà." -Cô gân cổ lên nói thì lại động đến vết thương đau buốt. Mắt rướm lệ mà thút thít:
"Đau đến thế này mà còn đùa ta nữa. Thật không có lương tâm mà. Hít hít. ÔNG TRỜI ƠII~ huhu." -Cô bắt đầu khóc như móc ruột móc gan, nước mắt nước mũi rơi lã chã. Mà cũng phải thôi, cô chỉ mới 17 tuổi mà, cô còn nhỏ lắm. Tiếng khóc oai oán thảm thiết đến nỗi mỹ nhân cũng cầm lòng không đặng mà hô to một tiếng:
"Người đâu."
Tên hắc y nhân lại xuất hiện, đem theo một lọ thuốc hắn ta lấy đại một viên nhét vào miệng cô. Ruột cô quặng đau, toàn thân như phát hỏa. Rồi đột nhiên, cô không còn thấy đau nữa. Cô nhìn xuống thân mình các vết thương đã lành hết, chỉ còn lại những vết máu đỏ thẫm trên chiếc đầm trắng mà thôi. Cô không tin vào mắt mình nữa: "Làm sao có thể như vậy? Làm sao như thế được.. và.." "Và đây là đâu?" -Đưa mắt nhìn xung quanh cô phát hiện ra cô đang ở trong một cung điện băng nguy nga tráng lệ. Quá choáng ngộp cô chạy khắp nơi, thật đẹp ah~ từ bé tới giờ cô mới thấy một nơi như vậy. Nhận thấy cái ngoắc tay từ phía mỹ nhân, cô vội chạy đến.
"Tiên tử à, chơi đùa ta như thế có phải là người muốn thử thách ta không. Mỹ nhân như người nhất định là người tốt rồi."
Mỹ nhân với nét mặt băng lãnh tự bao giờ đã nở một nụ cười ấm áp, dịu dàng nhìn cô sau đó trao cho cô một chiếc nhẫn thủy tinh xinh xắn. Trên chiếc nhẫn có đính một viên thạch lam hình giọt nước. Nhẹ nhàn bảo:
"Ta ban cho ngươi một điều ước, nói thử xem, vừa ý ta thì ta đáp ứng."
"Ah~ một điều ước à. Để xem nào tôi phải suy nghĩ thật kỹ đã. Sau đó cô liền trưng ra vẻ mặt đâm chiêu, coi bộ cũng chịu khó suy nghĩ lắm đây.'Ước đồ ăn thì tầm thường quá, ước quần áo thì cũng không gì đặc biệt, ước tiền bạc.. tiền bạc rồi cũng đưa hết cho mẹ mình thôi ai biểu còn nhỏ làm chi không được xài. Hừm..ước cái gì bây giờ. Ước cái gì đây.. Ah~ có rồi'. -Cô thốt lên: "Ước gì cũng được phải không? Tôi ước Ti-pa-ni, Ti-pa-ni của nhóm SNSD á, tôi muốn gặp cô ấy. Cho tôi gặp cô ấy đi."
Gương mặt mỹ nhân đang mỉm cười ấm áp phút chốc lạnh tựa như băng đôi chân mày phía sau chiếc mặt nạ kia cũng khẽ nhíu lại. Khí lạnh từ người mỹ nữ tỏa ra khiến cô chợt rùng mình.
"Đi theo tôi." -Nói xong mỹ nhân lạnh lùng bước đi.
Cô đi theo bóng lưng mỹ nhân. Xuống 2 tầng hầm là một căn phòng tối ôm. Mỹ nhân xoay người lại búng tay một cái cả căng phòng bỗng sáng lên. Cô đưa mắt nhìn vào phía cuối căn phòng, cũng một thân bạch y kiều diễm nhưng người này.. là Tiffany. Người cô đang thấy là Tiffany? Tại sao Tiffany lại đến đây được? Lại còn mặc đồ cổ trang vậy nhỉ? Nhưng sao ánh mắt ấy lại u buồn đến thế, lại vô định đến vậy? Tại sao..?
Cô từ từ tiến lại gần, người cô muốn gặp bấy lâu đang ở trước mặt. Cô cứ ngỡ như đây là phúc phần cả đời của cô vậy. Chỉ vài bước nữa thôi là cô có thể đến bên ước mơ lớn nhất đời mình. Nước mắt chợt rơi xuống, đôi chân rung rẫy cố bước lên phía trước tự bảo với lòng rằng sẽ chẳng bao giờ để thiên thần này rời xa cô nữa, dù có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ không để ánh mắt kia phải u buồn.
"Xoạc xoạc" âm thanh như xé toạc cả không gian, thanh bảo kiếm bằng băng từ đâu bay tới nhắm thẳng vào người con gái mà cô yêu thương. Trong tích tắc cô lấy thân mình ra chắn thanh bảo kiếm, thanh kiếm cắm phập vào người cô. Nó cứ xoáy sâu vào cơ thể cô như muốn đâm xuyên qua mà bay đến đoạt lấy sinh mệnh Tiffany. Cô lấy hai tay giữ chặt thanh kiếm dùng hết sức bình sinh xoay người lại mặt đối mặt với Tiffany. Người con gái cô yêu đây rồi. Dù cho có thế nào cô cũng không để người con gái này phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.
Trên gương mặt u buồn không chút biểu cảm ấy, bất giác rơi một giọt lệ. Cô đưa tay định lau nó đi nhưng chợt khựng lại khi thấy bàn tay mình nhuốm đầy máu. Cô không muốn, ngàn lần không muốn thiên thần này vì mình mà bị vấy bẩn. Trách trời trách đất chi bằng tự trách bản thân, bất giác cô cười to một tiếng: -Haha! Ước mơ vẫn mãi là ước mơ, đến cuối cùng vẫn không thể chạm vào được. Đời này biết được chị đã là may mắn nhất của em rồi.

'Ta tự hỏi nên gọi đây là hạnh phúc hay là đáng thương đây?'

Nói xong cô ngã xuống sàn băng. Đôi mắt nhắm lại, giọt lệ từ từ lăng dài xuống má, mong manh như chính sinh mệnh của cô vậy. Sẽ mãi mãi cô không thể biết được rằng có một người chạy đến ôm cô. Lau đi giọt nước mắt đắng cay này.
-Taeyeon ah~. Taeyeon ah~~
***

"Taeyeon à~ Taeyeon."

"khò khò"

"Dậy đi con! Trễ học rồi. Xuống ăn sáng nào, nhanh lên."

"khò khò"

"Có biết mẹ gọi con bao nhiêu lần rồi không? TAE~ YEONNN~~~~~~"

Ngồi bật dậy, như bừng tỉnh sau một giấc ngủ sâu: "Thì ra chỉ là giấc mơ thôi *phù~* mệt quá" -Cô lấy tay lau mồ hôi trên trán chợt sững người lại khi thấy trên tay mình:
- Là.. là.. chiếc nhẫn thủy tinh..
..Tại sao?

***
Tại cổng trường Tinh Mộng.

"Chết tôi rồi.. trễ học. Huhu.." -Vừa mếu vừa chạy vào trường, Taeyeon tông phải một người cao cao, làm cô té sõng soài trên mặt đất, cặp vở văng tứ tung. Cô cúi người vừa nhặt lại sách vở vừa rối rít xin lỗi. Nhưng đáp lại là một sự im lặng đến kỳ quặc, ngẩng đầu lên cô chỉ còn thấy bóng lưng cao cao kia ở tít phía xa. 'Ai vậy ta, cao cao, trắng trắng, tóc vàng vàng nâu nâu? Đã vậy còn lạnh lùng bỏ đi nữa chứ haizz mình còn chưa thấy mặt nữa mà.'

"Thôi chết rồi giờ mà vào lớp thế nào cũng bị trừ điểm, nghĩ cách đi Taeyeon, suy nghĩ nào.."
"Ah~ có rồi.. phòng y tế thẳng tiến." *Rầm* Tae tông mạnh vào cánh cửa, trán sưng lên một cục bầm tím. Tự nhủ với lòng là vì đại sự nhưng mà đau quá a~ huhuhu.
Vừa đi vừa xoa xoa cục u trên trán, lướt qua phòng ban giám hiệu cô lại thấy cái người cao cao đó nữa, xinh thật đấy nhưng dáng vẻ có đôi phần kiêu ngạo. Ơ thầy hiệu trưởng nói gì mà cậu ấy đứng cười ngây ngốc thế. Cơ mà nhìn ngốc thật đấy. Thôi đau quá lên phòng y tế thôi.
***
Tại lớp 11SII
Cô giáo bước vào lớp với gương mặt hớn hở.
"Cô xin thông báo với các em chúng ta sắp chào đón một người bạn, mới chuyển về trường mình."
Đám học sinh tíu tít bàn tán. Kể cũng lạ, bao nhiêu lớp không chuyển lại chuyển vào cái lớp cá biệt này.
"Học sinh mới hả, nam hay nữ đây?"
"Nữ thì chỉ cần xinh xinh một xíu, tớ thích kiểu dịu dàng."
"Chắc nam đó lớp mình nam ít xịu hà."
"Có khi nào bất nam bất nữ không."
"Ê tên kia nói xàm gì đó."
"Cũng có thể lắm chứ, ai biết được."
Xì xào vài câu thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Cả lớp không ai nói với nhau câu nào cùng nín thở hướng về phía người bước vào.
"Hihi chào mấy you~." *vẫy vẫy cái tay*
"Taeyeon? Cô giáo hét lớn. Sao em giờ này mới vô. Ôi trời ơi!! não của em.. à không ý cô là đầu của em sao thế?" -Cô giáo hét lớn như vậy cũng có cái lý của cô giáo. Chã là Taeyeon sợ u đầu không đủ sức thuyết phục nên đã năn nỉ cô y tế băng cái đầu lại, nhỏ thêm vài giọt thuốc đỏ cho nó hoành tráng.
"Mã lão sư huhuhu em bị tai nạn đau lắm hixhix *chùi nước mắt* *sau đó liền bày ra vẻ mặt cương quyết*. Nhưng không sao! Em! Kim Taeyeon *vỗ ngực* thân là ban cán sự của lớp em nên làm gương không xao lãng việc học mới phải, có đúng không? Mã lão~ sư~~?" -Nói xong cô phi một nước về chỗ của mình. 'Phù~ coi như qua ải'

"Cô thật cảm động Taeyeon à. Em có cần nghỉ ngơi không, em có thể nghỉ vài bữa rồi hãy đến lớp. Cô sẽ thông báo cho nhà trường..."
'Thôi chết rồi mình có làm lố quá không ta. Nhỡ đâu Mã lão sư đến nhà hỏi thăm, mẹ mình mà biết thì xong đời.' Cô xua tay, vội vã thưa:
"Em không sao đâu lão sư, em đỡ rồi , chỉ là trầy xước nhỏ thôi mà, không sao hết."
"Vậy cô an tâm rồi."
*két két* Cánh cửa lại mở ra, mọi sự chú ý đặt lên người Taeyeon nảy giờ chuyển hẳn sang lối ra vào.
Cái dáng người cao cao với mái tóc vàng nâu bước vào.
*xì xào xì xào* mọi người lại bàn tán về người mới.
"Đẹp quá, nhìn như minh tinh vậy đó. Cô gái tóc ngắn gầy nhom nói."
"Tớ là đại minh tinh nè sao cậu không khen tớ đi."
"Ngốc Manh! Cậu mà là đại minh tinh thì tớ là Phạm Băng Băng rồi" -Kiki vênh mặt nói.
"Thôi đi hai cậu mà là minh tinh cái gì. Mà này, người kia trông có vẻ chảnh chảnh đó nha chắc khó gần lắm." -Cô nàng tóc búi cao quay xuống nói.
"Tôn Nhuế à đây gọi là sang chảnh đó cậu hiểu không. Người này.. hảo! *đập bàn* Có khí chất." -Lạc Lạc đắc ý cười to.
"E hèm! Các em trật tự. Bạn này là người Trung Quốc mới chuyển đến trường mình. Các em vỗ tay hoan nghênh đi nào."
*bốp bốp* *chát chát*
"Rồi. Em giới thiệu về mình đi."
"Họ Ngô tên Triết Hàm. Có thể gọi tôi là Ngũ Chiết. Gặp nhau chỉ cần chào tôi một câu 'Ngô hoàng vạn tuế' là được rồi."
Lời nói cộc lốc có phần thô lỗ nhưng lại làm cả lớp có một trận cười nghiêng ngã.
"Được rồi, em xuống ngồi cạnh lớp trưởng đi. Taeyeon nhớ quan tâm bạn mới nha em."
"Vâng lão sư."
"Lùn mà cũng làm lớp trưởng được hả?" -Ngũ Triết nói
"Yah~ Tôi lùn nhưng mông tôi đẹp."
..
"Nhạt nhẽo."
***
Tinh Mộng là một ngôi trường Hàn Trung kết hợp. Đây là một trong những ngôi trường danh giá bậc nhất Đại Hàn, chỉ dành cho học sinh xuất sắc và những thiếu gia tiểu thư của các gia đình thượng lưu hai nước Hàn-Trung. Ở trường chia làm hai thái cực. Một bên là con nhà giàu học hành tàm tạm, chủ yếu là ăn chơi phá phách, một bên là học sinh ưu tú được tuyển thẳng nhờ học bổng. Taeyeon là trường hợp thứ hai, tuy gia đình khá giả nhưng để vào được trường này lại là một chuyện khác. Cũng may, Taeyeon đã được một suất học bổng vì giành giải nhất cuộc thi toán cấp quốc gia. Quả là một học sinh ưu tú có phải không. Thế mà lại vướng vào một đám nhóc nổi tiếng xã hội, suốt ngày bày đủ trò trêu người.
*reng reng*
"Yeah!! Ra chơi rồi."
"Này diễn hay đó."- Đới Manh tia ánh mắt tinh quái lên người Taeyeon rồi bất ngờ vỗ vào vết thương trên đầu cô.
"Ây yah! Là thật đó, đau quá cậu định ám sát tớ à!"
"Trời đất! TaeTae tớ không biết, nhìn cậu đau giả tạo quá, không thể không nghi ngờ ah~." -Vừa xin lỗi Đới Manh vừa xoa đầu cho Taeyeon. -"Thương thương nè ngoan ngoan nè."
"Gớm quá! Xê ra coi. *liếc* Thật ra tớ chỉ bị u đầu thôi, máu này là thuốc đỏ đó. Hehe."
"Biết ngay mà."
"À mà nghe lớp kế bên nói là trường sắp tổ chức buổi dã ngoại, cậu có nghĩ ra thứ gì hay ho cho tụi mình làm chưa?"
"Ủa"
"Sao?"
"Ủa" "Ủa" *Ngơ ngác*
"Ủa quài vậy má" -Đới Manh bực bội quát.
"Tớ không biết luôn á, thôi chết rồi tớ phải lên văn phòng Đoàn kiểm tra lại gấp! Bye cậu". -Thoắt cái Taeyeon đã chạy mất hút, Đới Manh chỉ còn biết nhìn theo mà lắc đầu ngán ngẩm.
"Haiz~ cái đầu bị vậy có ảnh hưởng đến não không ta. Mà thôi kệ cậu ta đi, đi ăn cái đã."
"Tôn nhuế! đi ăn với tớ không?" -Đới Manh hỏi.
"Tớ cũng định xuống cantin nè, mình đi thôi."
Thế là hai người hí hửng đi tìm đồ ăn, vừa đi được một đoạn thì..
"Này Tôn Nhuế nhìn bên kia kìa! Là Ngô Triết Hàm đó, cậu ta làm gì ở sau vườn trường thế nhỉ."
"Đi theo đi rồi biết."
Hai người bám sát theo Ngô Triết Hàm, tập trung quan sát nhất cử nhất động của người kia. Bám theo một lúc họ thấy Ngô Triết Hàm đang ôm trong người một chiếc hộp gỗ bỗng dừng lại bên gốc cây rồi đào một cái hố. Sau đó cô ấy chôn chiếc hộp xuống. Để chắc chắn rằng không có ai theo dõi Triết Hàm đảo mắt tia một lượt xung quanh. Trong bụi cây có hai người vì một ánh mắt đỏ rực của ai kia mà đơ hết cả người, mặt xanh như tàu lá chuối. Đợi Triết Hàm đi một lúc lâu rồi mới dám lên tiếng.
"Tôn Nhuế tụi mình có nên đào lên xem thử không?" - Manh rung rẩy nói.
"Không được! Không được đâu Đới Manh. Bí mật của người ta mà. Với lại cậu không thấy ánh mắt của cậu ta sao. Eo ơi, sợ quá."
"Nhưng tớ thấy cậu ta mờ ám sao ý." "Ừm. Nhìn mặt lúc nào cũng đằng đằng sát khí, cứ như là sắp giết người vậy á. Có khi nào là.."
"CHẶT XÁC PHI TANG?!?" -Hai người đồng thanh hét lớn.
"AAAAAh~~~"- Hai tên thỏ đế tự mình doạ mình sợ đến xanh cả mặt mày la toán lên rồi bỏ chạy về lớp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minkekia