Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buông tay ...
Mọi chuyện sẽ theo cô biến mất khỏi thế gian này
Không còn đau khổ gì nữa

Đôi tay của Ji Yeon buông thõng bên đùi ý chí của cô giờ đây chỉ là con số 0 không hơn không kém. Ranh giới giữa sự sống và cái chết mờ nhạt trong mắt cô nhưng hiện giờ không riêng cô chịu nguy hiểm vẫn còn một người bị trúng đạn trong kia. Nắm chặt tay, cô hít một hơi thật sâu trợn mắt tập trung nhìn tên cầm súng đang cười ngạo nghễ, thấy biểu hiện kì lạ của Ji Yeon một tên khác huých nhẹ vào người hắn giọng điệu có phần gấp gáp


_ Giải quyết nhanh đi

_ Con nhóc, về với bố mẹ mày đi


Ánh mắt nhỏ hẹp của hắn đầy vẻ gian xảo, giọng nói mang một mùi nguy hiểm đến đáng sợ. Ngón tay trỏ ngập ngừng như đang đùa giỡn với cô gái tự dưng dừng lại và cuối cùng hắn cũng bóp cò. Âm thanh chói tay vang lên khiến màng nhĩ của Ji Yeon gần như muốn vỡ tung. 

Tất cả dường như đều dừng lại bất động, viên đạn khắc một bông hồng nhỏ bay đến chỗ Ji Yeon với vận tốc mà mắt người không thể nào nhìn được nhưng giống như kì tích ngay khi hắn vừa bóp cò thì cô gái với thân hình gầy gò đó đã lao người tránh đường đi của viên đạn

Cả người cô lao ra giữa sàn nơi đối diện với một kẻ âm thầm quan sát cô ở khu cao tầng đối diện, bóng Ji Yeon thấp thoáng sau ghế sofa né những viên đạn liên tục đổi hướng về phía mình.

"Rầm" Cánh cửa phòng mở tung vì chịu va đập khá lớn, Myungsoo đạp tung cửa nhảy khỏi phòng cùng cây súng của Ji Yeon


_ Ki ... ddddddd


Một tên trong cả bọn dường như nhận ra được cậu trai vừa lao ra ngoài, sử dụng súng bắn về phía mình. Mở miệng gào to tên cậu nhưng chưa thành câu thì đã bị một viên đạn từ súng của Ji Yeon xuyên qua người khiến hắn ngã khuỵ xuống, đôi mắt trợn ngược đáng sợ.


_ Chạy thôi


Myungsoo kéo tay Ji Yeon chạy thục mạng, máu vẫn không ngừng chảy khuôn mặt của Myungsoo biến sắc thành một màu trắng bệch. Thế nhưng cả hai không thể dừng lại, phía sau lũ người đó vẫn cắm đầu đuổi theo. Khung cảnh trong căn hộ cao cấp của Myungsoo chỉ còn là đống đổ nát và một thân xác cục mịch bất động trên sàn

Myungsoo có vẻ như đang đuối sức dần, bàn tay không nóng ấm nữa lúc này người cậu gần như toát lên một khí lạnh

Ji Yeon với tay giật cây súng trên tay của Myungsoo trong sự ngỡ ngàng của thằng nhóc, choàng cánh tay nhỏ bé của mình đỡ lấy một phần nào cơ thể Myungsoo cắn răng tiếp tục chạy một đoạn nữa. Nhưng ngay lúc này tiếng chân của bọn chúng mỗi lúc một gần, càng lúc càng rõ

Xoay đầu về phía bọn người cô vương cây súng trên tay về phía chúng. Lần này không ngần ngại cô nhanh chóng hạ một tên chỉ với một phát súng vào chân, có lẽ do tình hình quá nguy cấp. Nhìn hắn quị ra đất ôm lấy chân gào thét như một con thú bị thương, đôi mi Myungsoo tự động nhíu lại, thấy Myungsoo cứ đứng im lặng nhìn tên đó đầy u tư trong khi hai tên còn lại sắp đuổi tới Ji Yeon vội giục


_ Đi nhanh đi 


Thang máy cuối cùng cũng đến, Ji Yeon mừng rỡ khi cánh cửa thang máy mở ra, kéo Myungsoo vào trong cô ấn nút liên tục xuống tầng dưới như chỉ sợ không kịp thì bọn người đó sẽ lao vào trong. 


_ Thoát rồi


Ji Yeon thở phào nhẹ nhõm buông người Myungsoo ra ngã dựa người vào vách đôi mắt đờ đẫn, trán mướt mồ hôi. Myungsoo cũng ngồi bệt xuống, cắn chặt môi máu đến bật máu. Cậu khó khăn nhả ra từng chữ 


_ Xuống bãi đỗ xe


Ji Yeon lập tức đứng phắt dậy ấn nút xuống thẳng tầng hầm đỗ xe của khu nhà, yên tâm khi thang máy tiếp tục đi xuống mà không hề có dấu hiệu giữa chừng cô ngồi xuống cạnh cậu, bàn tay bé nhỏ luống cuống khẽ đụng vào người cậu nhưng ánh mắt của cô lại tập trung vào từng cử chỉ trên khuôn mặt. Khi thấy cậu khẽ cụp mắt cô mới yên tâm xem xét tình hình của cậu lúc này.

Nhưng khi bàn tay bé nhỏ chạm vào nơi gần vết thương của mình cậu vội vàng lảng tránh nó, khoé môi xuất hiện nụ cười đầy kiêu ngạo nhưng đuộm một màu u buồn khổ não. Đôi tay của Ji Yeon trở nên lạc lõng giữa không trung, cô cuối đầu cắn cắn môi dưới và thu hồi đôi tay của mình lại. Cậu nhìn Ji Yeon một hồi mới lên tiếng trong chút giọng đã lạc đi vì cơn đau có một chút sự lo lắng


_ Ji Yeon, em có thể cho tôi biết giữa tôi và hắn ta ai là người quan trọng nhất đối với em


Từ từ ngẩng đầu lên khuôn mặt trầm tư mang một nét buồn rười rượi nhưng khuôn mặt đẹp như thiên thần khiến biết bao nhiêu người phải điên đảo. Đợi mãi vẫn không thấy cô có ý sẽ trả lời khoé môi của cậu rũ xuống, đôi mắt u uất nhắm hờ lại tràn đầy thất vọng buông một câu:


_ Khó trả lời vậy thì đừng suy nghĩ nữa

_ Tôi ... tôi sẽ trả lời cho anh khi ... - Cảm giác áy náy xộc lên làm cô nói lắp bắp

_ Đủ rồi - Myungsoo nạt ngang cắt lời nói chưa hình thành của Ji Yeon


"Keng" cuối cùng thang máy cũng xuống đến bãi đỗ xe, Ji Yeon vội đứng dậy choàng vòng tay nhỏ của mình đỡ lấy một phần sức nặng cơ thể Myungsoo đi về phía xe. Hơi thở của Myungsoo mỗi lúc mỗi nhạt nhoà, yếu ớt


_ Cô lái có được không ?


Myungsoo ngờ vực nhìn con nhóc nhỏ người này tay nắm chặt lấy vô lăng.


_ Yên tâm đi dù sao tôi cũng có thể lái máy cày mà

_ Máy cày á ... khục ... khục


Myungsoo trợn ngược mắt nhìn Ji Yeon khuôn mặt nhăn nhó vì nén tiếng ho khan. Lại còn bảo cậu yên tâm, cô nhóc đang đùa thật mà.


_ Lái đi tôi sẽ chỉ đường cho cô đi. Ra đến ngã tư thì rẽ trái chạy tiếp cho đến biệt thư nhà họ Yang thì ngừng hiểu chưa.

_ Không phải đến bệnh viện sao hả ?


Ji Yeon lái xe chạy sắp đến ngã tư, hmm rẽ trái theo hướng Myungsoo bảo hay rẽ phải đến bệnh viện cô băn khoăng suy nghĩ một chút rồi quyết định xoay vô lăng rẽ trái. 


_ Nhấn ga đi, tôi không muốn chết trẻ như thế này đâu


Myungsoo cố gắng mở mắt nhìn Ji Yeon lên tiếng hối thúc cô. 
Chiếc xe thể thao đỏ lao vút trên đường khiến cho nhiều người lên tiếng chữi rủa

>>>>>
Trong một căn biệt thự mang phong cách cổ điển, giữa hành lang được trải thảm hoa màu tối dẫn vào một căn phòng mà tất cả những ai không có phận sự nếu đã bước một chân vào thì hoàn toàn không toàn mạng mà trở ra. Ấy vậy mà lại có một người không hề tỏ chút sợ hãi nào lại ngang nhiên hạ đo ván cả chục tên vệ sĩ dọn đường bước vào

Đẩy bật cánh cửa bằng gỗ quí không chút e ngại cô bước vào trong, tháo cặp kính đen che gần nửa khuôn mặt vứt xuống đất, hất mái tóc vàng lượn sóng cô nhìn trừng trừng lão trùm White Rose cục tức này không thể nào nuốt trôi được. Lão già chết bầm phá hỏng việc tốt của mình, bước về phía bàn cô đập mạnh tay mình xuống làm gã đang chìm trong bóng tối nhẹ nhàng mở mắt nhìn cô như một đứa con gái hư hỏng


_ Tại sao chú lại làm như vậy ?

_ Ji Hae tại sao con không nghe lời của ta. Ta cảnh cáo con lần cuối, Park Ji Yeon sẽ được người của tổ chức chăm sóc. Việc của con chỉ là cố gắng trau dồi kinh nghiệm, chứ không phải ôm một khẩu súng bắn tỉa. Con còn quá non-nớt không hề biết giữ bình tĩnh và chính điều đó sẽ giết-chết-con


Ông đứng dậy đi về một tủ kính lấy hai cái ly và một chai rượu vang. Rót thứ chất lỏng mang mùi hương quyến rũ ra ly ông nói bằng chất giọng trầm ấm như một người cha đang dạy bảo đứa con gái. Nhưng ngược lại con bé không hề muốn nhún nhường nó lại càng lồng lộn lên, trợn trừng cặp mắt xanh nhìn tròng trọc vào ông


_ Con không hiểu, tại sao chú lại nương tay với con nhóc đó

_ Ta không nương tay với bất cứ ai kể cả con - Choi Ji Hae. Bất cứ ai là mối đe doạ của ta và của tổ chức đều sẽ cam chịu một kết thúc giống nhau. Đó chính là qui luật


Ông mỉm cười nói, lần đầu tiên Alice trông thấy ông cười. Có lẽ nụ cười của Myungsoo đúc từ khuôn của ông mà ra. Ông nhấp một ngụm rượu đi đến cạnh Alice, bóng người cao lớn phủ lên bóng Alice nói tiếp


_ Có lẽ con không biết, chính vì chuyện sáng nay mà Kid đã bị bắn

_ Bắn ... bắn ...

_ Yên tâm, có lẽ nó không sao


Alice nhìn ông ngập ngừng không dám thở mạnh, bất chợt cô hạ danh dự của mình, quì mọp dưới chân của ông giọng van lơn của cô vang lên giữa căn phòng rộng


_ Xin chú, để Venus cho cháu xử lí


Ông nhìn con bé, rõ là cố chấp tại sao con bé không hề giống bố nó. Ông quên mất rồi mẹ con bé là một công nương Anh được du di từ bé cố chấp là chuyện thường tình và con bé giống mẹ nó ở điểm đó. Bước về phía ghế của mình, đặt ly rượu vang xuống bàn 


_ Con đứng dậy đi. Ta nghĩ mẹ con sẽ không vui nếu biết con đang làm như vậy đâu.

_ Cháu sẽ không đứng dậy nếu chú không đồng ý

_ Con có thể cho ta một lí do để ta có thể chấp thuận cho con

_ Cháu muốn Kid là của cháu, con bé đó chỉ là hạng cỏ dại không thể nào cướp đi thứ mà cháu muốn


Ông bắt chéo chân, dựa người ra thành ghế. Sáng nay khi biết con bé chuẩn bị sẵn mọi thứ ở trên toà cao ốc đó ông đã chỉ huy một đám người đến trước, không ngờ con bé liều lĩnh như vậy, cả người của ông mà nó cũng giám xuống tay. Tất cả 4 người ngoại trừ một đứa bị giết tại nhà cậu quí tử thì 3 đứa còn lại đều bỏ mạng dưới chân Alice

Nó quá hung hãn ...


_ Ta không muốn nói về chuyện này nữa, tốt nhất nên nghe lời của ta trước khi có việc gì đáng tiếc xảy ra


Ông gạt tung chai rượu đắt tiền xuống sàn, thứ chất lỏng ngấm xuống tấm thảm sẫm màu tạo một vết loang với màu sắc kì dị [sở thích quăng đồ 2 cha con giống dữ ] rồi ông bỏ đi ra ngoài mặc kệ cho Alice có quì mọp đến khi nào.


>>>>>
Yoseob đi loanh quanh bên ngoài đến hoa cả mắt, Ji Yeon ngồi dưới ghế tay vân vê gấu áo sơ mi ánh mắt chờ đợi động tĩnh ở phía bên trong.

Đã 2 giờ đồng hồ tại sao lại lâu lắc như vậy


_ Park Ji Yeonnnnnnn cậu không có sao đúng không


Từ ngoài cửa Suzy đã hét ầm lên lao vào trong mặc kệ nhưng cái cuối đầu cung kính của bọn người làm. Nắm lấy tay Ji Yeon rướm máu Suzy bặm chặt môi lại đáy mắt lộ một màu bi ai, thương xót


_ Lại sao vậy ?


Lúc này Ji Yeon mới để ý tới vết thương rướm máu trên tay mình chắc có lẽ khi lao ra tránh viên đạn cô lại bất cẩn bị thuỷ tinh của cửa kính vỡ tan tành cứa vào tay.

Vị bác sĩ riêng của gia đình Yoseob đạo mạo bước ra, cái áo blu trắng đôi chỗ thấm một màu đỏ thẫm. Bước đến cạnh Yoseob anh nở nụ cươi hiền trấn an tất cả mọi người


_ Cậu ta mất máu khá nhiều nhưng tôi đã cầm máu và chuyền máu cho cậu ấy. Mọi người chú ý vết thương của cậu ấy và bồi dưỡng thêm. Sáng mai tôi sẽ trở lại xem xét tình trạng của cậu ấy.

_ Có thật là không sao không ?


Ji Yeon mặc kệ bàn tay mình có rướm máu hay sao cô vẫn vụt đứng dậy lao về phía vị bác sĩ người mà cô hoàn toàn đặt niềm tin vào lúc này. Nở nụ cười vị bác sĩ vỗ vỗ lên mái tóc ngắn đậm vẻ nghịch ngợm của cô


_ Em yên tâm, bạn trai em không có vấn đề gì hết còn em mới là người gặp rắc rối. Được rồi ngồi xuống anh băng bó lại vết thương cho

_ Anh Kei nói đúng đo ngồi xuống băng bó lại vết thương đi, Kid để anh lo - Yoseob đầy tay Suzy về cạnh Ji Yeon nheo mắt nói

_ Ngồi xuống đi - Suzy ấn vai Ji Yeon xuống

_ Chú Kim dọn dẹp phòng cho cô gái đó nghỉ ngơi hộ tôi

_ Vâng thưa cậu chủ 

Yoseob cho hai tay vào túi quần ung dung bước vào trong căn phòng. Myungsoo ngồi tựa lưng vào thành giường, đôi mắt nhìn về phía khu vườn qua cánh cửa sổ lớn, cánh tay đặt lỏng trên giường, một ống dẫn truyền máu cắm vào tay cậu


_ Mày có sao không ?


Myungsoo thu hồi ánh mắt về quay sang nhìn Yoseob khoé môi lộ một nụ cười khinh khỉnh, sẵn tay vơ vội viên đạn đồng đặt trên ghế cạnh giường giấu xuống dưới gối


_ Tao ổn


Tuy hành động chớp nhoáng nhưng không tài nào qua khỏi đôi mắt tinh tường của Yoseob. Hít mạnh một hơi rồi cậu đi về phía giường kéo ghế ngồi phịch xuống


_ Chuyện mày bị bắn. Có phải là bị người của tổ chức

_ Sao mày nghĩ vậy ?

_ Viên đạn Kei đã nói cho tao biết


Biết không thể giấu diếm nữa, Myungsoo đưa tay lấy viên đạn dưới gối đưa ngang tầm mắt nhìn nó một cách chăm chú. Đúng là không nhầm, tất cả đều là người của tổ chức và người chỉ huy chỉ có thể là ông bố cáo già thân yêu. Có nghĩa là chuyện Ji Yeon đã bị lộ hiện tại người nguy hiểm nhất là cô, chuyện có thể chết bất cứ lúc nào cũng là chuyện đương nhiên.


_ Nếu mày biết thì tao không giấu. Hỏi đi

_ Tao muốn biết chuyện của mày và Ji Yeon và lí do cả hai bị truy sát


Myungsoo thở hắt ra khẽ nhăn trán vì lỡ cạ mạnh vết thương vào thành giường, cậu chắp hai tay của mình lại đặt trên đùi nhìn sâu xa về phía sân vườn ngập nắng ấm, cười cay đắng


_ Bố mẹ Ji Yeon chết thảm dưới tay bố tao và tao đang trả nợ.

_ Và chủ tịch đã biết hết mọi chuyện


Yoseob dựa cả thân hình vào ghế, cậu đang khá tập trung vào diễn biến câu chuyện mà Myungsoo đang kể. 


_ Có lẽ là vậy ? tao thật sự không đủ khả năng bảo đảm cho cô ấy sẽ sống


Khuôn mặt cậu lạnh lùng, toát ra khí lạnh như một đoá hoa bị đóng trong băng tuyết ngàn năm. Cậu cười nhạt giọng nói ẩn chứa một sự áy náy và bất lực, đôi bàn tay siết chặt lại


_ Mày đang chống đối chủ tịch


Myungsoo ngước nhìn Yoseob im lặng. Bên ngoài đàn bồ câu sà xuống sân thi nhau ăn vụn bánh mì mà bọn người làm rải ra. Yoseob nhún vai với tay đập mạnh cái radio đặt trên tủ nhỏ cạnh giường, ngả ngửa ra ghế khẽ nhắm mắt, trong đầu cậu nhiều suy nghĩ vẩn vơ lũ lượt trôi tới. Hai cậu trai xinh đẹp hơn cả những khóm hoa rực rỡ bên dưới vườn đều thả hồn theo từng lời nhạc phát ra từ chiếc radio
...
..
.

Kể cả khi mùa xuân tới và hoa đã nở..
Và mùa hạ sang, ký ức chảy tan từng mảng..

Bốn mùa ngay từ đầu chưa bao giờ là dành cho tôi . Tôi là đứa trẻ lạnh lùng.
Cái tính cách gai góc này cũng như mùa đông, cắt xuyên da thịt. Gió lạnh. Nói là điều không cần thiết..
Với tôi, có một trái tim lạnh giá là tất cả. Trái tim tôi cũng như biển mùa đông

....

Tôi là chỉ là tảng băng trôi mà thôi..
Tôi đánh mất điểm nhìn, ánh mắt tôi đục lại như sương..
Vì ký ức lạnh lẽo của tôi đã và đang bị dẫm lên, tôi chỉ biết tiếp tục gào thét mà không cần đến quả táo Adam..
Tôi là con đường đóng băng , không có gì ngoài những vết thương đau đớn...
Con tim sụp đổ như một trận lở tuyết. Khi tôi cố gượng dậy thì đó lại là một đêm tối tăm trước mắt.. [It's cold - Epik High]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro