Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ ngày trước bản thân ông đã quá nhân từ chăng, ông không đủ bản lĩnh bắn chết cô bé đó dù sao nó chỉ là đứa bé, nó vô tội. Cả bố lẫn mẹ nó đều do chính tay ông đưa họ đi một đoạn, nhưng con bé thì ông không xuống tay được. Bây giờ con bé lại trở thành mối e ngại lớn nhất của ông.

Khép hàng mi nặng trĩu lại, đôi môi khô cằn của ông mấp máy vài chữ rồi nín bặt

Lặng ... 

>>>>>

Hai đứa trẻ ban nãy cãi nhau chí choé giờ đã lăn ra ngủ, Ji Yeon chống hai tay lên hông đảo mắt một lượt khắp nhà của Myungsoo. Không còn có thể tưởng tượng được, gối đặt trên sofa nằm la liệt trên sàn, trên bàn là đủ thứ loại thức ăn, ăn dở ăn rồi đều bị vứt lung tung. 

Lại còn làm đỗ thứ chất lỏng sánh đỏ mà mọi người gọi là rượu lên tấm thảm da cừu trắng của tên dở người kia, hmm có khi nào hắn lại đổ thừa cho cô và bắt cô bồi thường thiệt hại hay không nhỉ.

Mệt mõi không có ý định sẽ dọn dẹp nữa, cô tự pha cho mình một cốc cà phê nóng cởi áo khoác ngoài của bộ đồng phục rồi bước đến trước tấm kính lớn, dày và trong suốt kia.

Mưa rồi ... từng hạt mưa đập mạnh vào lớp kính tạo nên các dòng nước nhạt nhoà và lạnh lùng trối đi. Những ánh đèn của thành phố trở nên lập loè, huyền ảo trong buổi đêm. Đặt bờ môi lên miệng cốc từ từ nhấm nháp vị đăng đắng của cà phê vẫn còn nằm ở đầu lưỡi vị béo vừa phải của sữa

"Cốc ... cốc" Bên ngoài tiếng gõ cửa mang theo chút lo lắng đắn đo của người khách không mời

Đặt cốc cà phê lên bàn cô nhanh chóng mở bật cánh cửa

_ Jun Hyung ahh

_ Xin lỗi anh có làm phiền em không ?

Jun Hyung cả người ướt như chuột, mái tóc đen dính mưa bết lấy vào trán, đôi môi tái nhợt run lên từng hồi, đáy mắt lộ rõ sự lo lắng không thể kìm nén. Đi dưới trời mưa gió như thế này mà anh chỉ mặc mỗi cái áo len mỏng, đúng là ngốc. Ji Yeon cau mày nhìn anh khuôn mặt thoáng chút quan tâm từ tận đáy lòng

_ Anh vào nhà đi, Suzy cậu ấy đang ở bên trong

_ Con bé này

Jun Hyung bực dọc bước vào trong và đi song song với Ji Yeon. Đúng là mất mặt em gái anh nằm dài trên ghế sofa ngủ ngon lành đã vậy một chân còn gác lên người một thằng con trai, đúng là hết chỗ nói

_ Anh ngồi đi, đợi em một lát

Dạo gần đây cách nói chuyện của Ji Yeon dành cho Jun Hyung đã có phần ôn nhu hơn trước, điều đó gần như khiến Jun Hyung sướng phát điên. Có lẽ anh cho rằng phần nào tình cảm trong Ji Yeon dần được khôi phục lại.

Quay trở lại với một cái khăn bông trắng tinh trên tay, cô chùm lên đầu anh nhẹ nhàng chà xát lên mái tóc đen đang ướt mem vì nước mưa. Cô bật cười khi trông thấy đầu tóc Jun Hyung rối mù lên sau khi cô giúp anh làm khô tóc, rồi cô choàng lên người anh cái áo khoác của mình cho dù nó khá nhỏ với thân hình của anh.

_ Em, đưa ai đến nhà của tôi vậy ?

Myungsoo đứng tựa người vào cửa cả người cậu cũng đẫm nước mưa, ánh mắt xoáy vào Ji Yeon khiến cô không nói nên lời. Cầm theo mấy túi đồ lớn bước vào trong vứt tất cả xuống trước mặt Ji Yeon cậu nói bằng cái giọng lạnh lùng đáng sợ

_ Em chưa trả lời câu hỏi của tôi

_ Xin lỗi, tôi không cố ý nhưng mưa to tôi ....

Ji Yeon ra sức giải thích với Myungsoo, đôi mắt trong veo thể hiện sự chân thành hiếm có. Jun Hyung cũng ngẩng đầu nhìn Myungsoo, anh từ từ đứng dậy chắn ngang chỗ của Myungsoo và Ji Yeon hạ thấp giọng 

_ Ji Yeon không có lỗi, lỗi là do tôi vô ý. Xin cậu đừng làm khó em ấy

Jun Hyung nói xong cúi gập người trước Myungsoo để xin lỗi rồi anh đứng thẳng lại quay sang Ji Yeon đang trong tình trạng ngỡ ngàng nhìn mình nhoẻn miệng cười

_ Suzy, phiền em tối nay nhé

_ Vâng

Nói rồi liếc mắt nhìn sang con bé đang ngủ ngon lành, lại còn cười trong mơ nữa anh quay ngoắc người rảo bước về phía cửa. Bên ngoài tiếng mưa tiếng sấm và tiếng gió rít từng hồi làm cô cảm thấy lòng mình lạnh quá

- Em ...

Myungsoo đã thực sự bùng nổ, đôi mắt đen long lên nhìn chặt bóng người của Ji Yeon. Một cảm giác ớn lạnh chạy khắp người cô, đôi tay bất giác nắm chặt lại đặt sát đùi.

_ Chết tiệt

Cậu cầm chai rượu đỏ trên bàn vứt mạnh xuống sàn nhà, rồi bước nhanh về phòng mình đóng sầm cánh cửa lại trước mắt Ji Yeon. Hừ, dám dẫn tên đó vào nhà của cậu đúng là đáng chết. Tay nắm chặt thành đấm vung cao lên trong không khí cậu đấm mạnh vào tường kèm với tiếng gào đầy phẫn nộ vang lên khiến Ji Yeon bất động trước cánh cửa

_ Myungsoo ... tôi xin lỗi

E dè cô gõ nhè nhẹ vào cánh cửa khẽ lên tiếng đủ để gã đang điên tiết trong phòng có thể nghe thấy. Giọng lạnh lùng cắt ngang khiến cô hụt hẫng, Kim Myungsoo cậu chưa bao giờ đối xử với cô lạnh nhạt như vậy. Một cảm giác khó chịu trong lòng xộc lên nghẹn ở cổ họng

_ Em để tôi yên đi

Đôi chân mệt mõi bước từng bước thật chậm như đợi cậu bước ra ngoài vỗ vào trán cô bảo rằng cậu chỉ đang đùa. Nhưng hoàn toàn yên lặng, không có chút động tĩnh nào.

Ngồi xuống trước đống thuỷ tinh vỡ tan tành trên sàn, đôi tay lung túng nhặt từng mảnh vỡ lại.

_ Ji Yeon em làm sao vậy ?

Yoseob tay dụi dụi mắt sau khi tỉnh giấc, cậu hốt hoảng hét ầm lên làm Ji Yeon lẫn Suzy đều giật mình. Cảnh tượng đập vào mắt khiến cậu hốt hoảng chính là đôi tay của Ji Yeon đang bật máu, vài giọt máu rơi xuống sàn nhưng hình như con bé không hề quan tâm đến

_ Ji Yeon, tay của cậu

Suzy nhảy khỏi sofa phòng xuống cạnh Ji Yeon lay mạnh vai của cô, đôi mắt long lanh thấp thoáng một vài giọt nước mắt. Yoseob giật tay Ji Yeon khỏi đống thuỷ tinh kéo cô ngồi xuống ghế.

_ Kim Myungsoo ... Yaaa Kim Myungsoo

Myungsoo cuối cùng cũng chịu mở cửa vì không thể chịu nổi sự phiền phức của Yoseob

Sững người ....

Ji Yeon đang ngồi trên sofa, bàn tay bê bết máu nghiêng đầu nhìn cậu trong đáy mắt có chút tia vui nhưng bị che phủ dần bởi cơn đau. Không hiểu bản thân đang làm gì, cô chỉ nhặt mảnh thuỷ tinh vỡ hmm cuối cùng thì tay bị cứa đến bật máu.

_ Con ngốc này

Myungsoo nhìn cô bật ra lời nói khiến Suzy đang khóc ầm lên cũng phải ngước mặt lên nhìn, Ji Yeon thì cứ ngỡ là bản thân mình vừa nghe nhầm, ánh mắt tối sầm lại nhìn chằm chằm vết thương

_ Thôi được rồi tôi thua, đừng nhìn tôi như vậy

Myungsoo nheo mắt nhìn Suzy rồi từ từ tiến về phía Ji Yeon. Cậu quì một chân trước mặt Ji Yeon đôi tay nâng tay Ji Yeon lên nhìn chăm chú một chút rồi ngẩng lên nhìn Yoseob 

_ Mày nhìn gì mà nhìn, vào phòng lấy hộp dụng cụ y tế cho tao

_ Hình tượng lần đầu tiên tao chiêm ngưỡng. Kì tích

Yoseob bật cười đi vội vào trong phòng Myungsoo và quay trở lại với hộp dụng cụ y tế, Myungsoo mở vội hộp dụng cụ quay sang tiếp tục sai vặt Yoseob

_ Lấy cho tao thau nước ấm 

_ Có đây rồi

Suzy ì ạch mang thau nước ấm cùng với một cái khăn bông đặt xuống cạnh chỗ Myungsoo rồi bước sang đứng cạnh Yoseob im lặng để cậu tập trung làm việc

_ Có đau thì la lên có biết chưa ?

_ Ờ

Myungsoo chầm chậm lau vết thương cho Ji Yeon, môi mím chặt đôi mày nhíu lại vào nhau cô đau đến ứa nước mắt nhưng không hề mở miệng. Suzy đứng cạnh níu lấy tay Yoseob thút thít mãi

_ Cô ...

Myungsoo đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt ngây ngô của Ji Yeon không kìm nỗi giọng bực bội trong lời nói ánh mắt khép lại mệt mõi rồi âm thầm quay trở về công việc dang dở

_ Tôi xin lỗi

Ji Yeon thở dài mở miệng ánh mắt không rời đỉnh đầu cậu. Cô đang đợi, đợi cậu ngẩng đầu lên một lần nữa đợi cậu nhìn thấy vẻ mặt chân thành của cô ngay lúc này. Nhưng đôi mắt vẫn tập trung vào vết thương của cô, những âm thanh ban nãy tựa hồ như tan từ từ trong bầu không khí ảm đạm

_ Xong rồi, sau này cẩn thận.

Từ từ đứng dậy, đóng hộp y tế lại rồi quay trở về phòng của mình Myungsoo không hề nhìn vẻ mặt của Ji Yeon đến một chút. Cậu ghét cô sao ? Có lẽ không, cậu sợ hãi khi nhìn khuôn mặt của cô, hừm nhìn rồi lòng cậu càng buốt lạnh tốt nhất nên để cảm giác nặng trĩu này trôi sạch rồi tính sau.

_ Con trai các người đúng là không có nghĩa khí

Suzy bặm môi lừ mắt nhìn tên đứng cạnh mình mũi chun lại, vẻ bất bình hiện rõ trên khuôn mặt đáng yêu của cô. Tiến mấy bước ngồi xuống cạnh Ji Yeon khuôn miệng nhỏ ngập ngừng

_ Cậu có đau lắm không ? Đồ ngốc này

Ji Yeon lấy tay còn lại đỡ vết thương nheo mắt với Suzy nở nụ cười rạng rỡ nhất có thể lúc này

_ Tớ không yếu đuối đến mức đó đâu

_ Aegyo~ cậu làm tớ lo muốn chết

Yoseob là kẻ tinh ý cậu hiểu có chuyện gì đó đã xảy ra giữa hai con người này, thằng nhóc Myungsoo đúng là có hơi quá đáng nhưng chắc có lẽ con bé này đã tạo một lỗi lầm quá lớn. 

_ Hai người nghỉ đi, tôi dọn cho

Yoseob khoanh tay trước ngực liếc mắt ra hiệu cho Suzy đưa Ji Yeon về phòng. Hmmm đối với cậu việc dọn dẹp mảnh vỡ thuỷ tinh đã là quá-thường-xuyên, Myungsoo hắn không hề ôn nhu lạnh lùng như vẻ ngoài. Nói sao thì bên trong cũng chỉ là một thằng bé hay dỗi, hậu quả của sự dỗi chính là không biết bao nhiêu chai rượu đắt tiền tiếp đất một cách hoàn hảo, thứ chất lỏng kì diệu ngấm xuống sàn làm nhiều người phải tiếc đứt ruột

_ Túi gì vậy ?

Suzy đỡ Ji Yeon đứng dậy nhìn mấy túi to bên dưới sàn với vẻ mặt hồ nghi, trời ơi cô định chuyển sang làm thám tử sao cô Bae. Lấy chân đá vào mấy cái, không biết bên trong là gì nhưng mềm mềm tiếp xúc dễ chịu vô cùng

_ Quần áo

Yoseob thản nhiên đáp lời Suzy, bước về phía mấy túi đồ xoay xoay mặt trong bị chắn bởi thành ghế. Đúng là có in tên của cửa hàng, haha tên này sang chán nhỉ toàn là cửa hàng nổi tiếng. Nụ cười đầy ẩn ý của Suzy làm Ji Yeon cũng tò mò ngồi xuống xem xét. Không sai, hoàn toàn là những cửa hàng mà trước đây Eun Jung vẫn tha về nhà đủ thứ quần áo giá trị bằng với số tiền Ji Yeon chi tiêu trong 3 tháng

_ Haha Ji Yeon của tớ giờ đã đổi đời rồi, cậu mặc toàn hàng hiệu không đấy. Ghen tị quá đi

Suzy nhảy cẫng lên hạnh phúc cứ như là số quần áo đó là tặng cho cô, mái tóc nâu tung lên theo từng nhịp chân của cô gái trẻ. Cô ghen tị gì chứ, Yang Yoseob tôi đâu phải hạng xoàn, cậu đứng thẳng người nói lớn làm Ji Yeon cũng ngừng mỉm cười chăm chú lắng nghe

_ Em thích thì tôi cũng có thể làm như nó. Bạn gái Yang Yoseob không thể thua ai hết

>>>>>

Sau một đêm vật vả hai kẻ khó chịu cũng chịu về nhà, tiễn cả hai ra đến cửa rồi một mình cô quay trở lại. Bầu trời cao và trong nhờ cơn mưa tối qua gột rửa. Ánh nắng ấm sưởi ấm thân hình còm cõi của cô.

"Cạch" Myungsoo cũng chịu ló dạng, khuôn mặt mệt mõi hiện ra sau cánh cửa. 

_ Cô không đi đâu sao, hôm nay cuối tuần chẳng phải là dịp lí thú để hẹn hò sao

Myungsoo bước dài về phía nhà bếp, đưa tay ra sau gãi gãi đầu nói bằng giọng đầy châm biếm. Nụ cười trên môi Ji Yeon tắt hẳn. Trên đời cô ghét nhất là loại người thích bóng gió như hắn

"Ầm" từng mảnh kính vỡ tan tành ngay phía sau lưng cô, viên đạn đồng ghim chặt vào vách tường đối diện đường đạn cách cô khoảng 2 cm là cùng

_ Nằm xuống

Myungsoo vứt cốc nước trên tay rồi hét ầm lên Ji Yeon ngoan ngoãn ngồi xuống trong khi khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác chưa rõ chuyện gì đang diễn ra. Chốc phút chốc vòng tay to lớn của Myungsoo đã ôm chặt lấy cô, cả hai nép vào góc tường bên ngoài đạn vẫn không ngừng bắn vào, tiếng đồ đạc vỡ tan tành.

"Rầm ... Rầm" Bên ngoài tiếng đập cửa mỗi lúc mỗi dồn dập. Chết tiệt, nếu cứ thế này lao ra cũng chết còn chịu trận ở đây thì đến lúc bọn chúng xông vào trong được cũng chết.

_ Myungsoo, tôi có súng

Ji Yeon đã định hình được tình thế nguy hiểm lúc này, cô quay sang nhìn Myungsoo. Ánh mắt này, có lẽ con bé này không còn non nớt như Myungsoo nghĩ nhưng nếu lao từ chỗ đang nấp về phía phòng Ji Yeon thì vô cùng nguy hiểm. Lớp cửa kính kéo dài từ trần cho đến sàn hoàn toàn không có chỗ nấp thì làm sao mà cô có thể tránh đạn. 

_ Cô để nó ở đâu

Myungsoo níu chặt tay Ji Yeon lại kéo cô vào bên trong còn mình chuẩn bị tư thế đôi mắt đầy kiêu ngạo giờ đây ẩn chứa một chút sự quyết tâm.

_ Không được, tôi đi anh lao ra thì ...

Không để lời nói của Ji Yeon kịp hình thành cậu đã đưa tay lên chặn miệng cô lại, lập lại câu hỏi của mình một lần nữa

_ Tôi hỏi cô súng cô để ở đâu

_ Trong túi dưới giường

Ji Yeon nói một cách khó khăn. Như muốn trấn an cô anh vỗ vai cô thở mạnh một cái _ Myungsoo anh cẩn thận Ji Yeon đành để Myungsoo đánh cược một bàn vậy

Trong phút chốc bóng người lao nhanh ra từ trong góc tường

_ Khốn kiếp

Qua rồi, cậu qua đến cửa phòng của cô rồi nhưng có gì đó không ổn. Máu ... một bên vai áo của Myungsoo có máu. Đôi mắt Ji Yeon lúc này ngập nước đứng bật dậy trực chạy theo Myungsoo nhưng không được

"Két" Khoá cửa đã bị đập vỡ tan, lừng lững xuất hiện trước mặt Ji Yeon ba bốn người đàn ông trong trang phục màu đen. Súng ... Dường như kế hoạch của bọn người này được mặc định trước, ngay lúc này người bắn tỉa ở toà nhà cao bên kia đã ngừng bắn.

_ Con nhóc, tao sẽ tiễn mày một đoạn

Hắn chía họng súng về phía Ji Yeon đôi mắt xanh lạnh lùng khiến cô như bị mê hoặc. Cô sẽ chết sao, tất cả chấm dứt như vậy sao, cô không cam tâm. Mối hận giết bố mẹ và chị gái cô chưa trả xong cô không thể chết vô ích như vậy

_ Tạm biệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro