Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai giờ sáng, Qri ngồi lặng thinh trước cửa phòng Yoseob. Cô túm túm tóc của mình rồi nhếch miệng cười, cô và Hyomin đều là cảnh sát nhưng xem ra cũng có khiếu bắt cóc lắm chứ. Giờ đây chắc hẳn WR sẽ náo loạn hết cả lên, số hàng trắng mà bọn chúng đầu tư hơn một phần năm số tiền bị cướp trắng, cánh tay mặc của Seung Won đột ngột mất tích. Chắc hẳn đêm nay sẽ có nhiều người mất ngủ.


Eun Jung bị Taecyeon lừa đến Busan, mặt khác anh ở lại Seoul tiếp tục tham gia vào kế hoạch của mọi người. Ít ra đã có một người trong số bọn họ được an toàn.


Bốp ... cánh cửa ra vào bị một lực mạnh từ chân tác dụng vào bật mở. Qri gần như nín thở, ngồi thụp xuống sàn, đưa tay vào túi rút khẩu súng lục của mình im lặng quan sát. Nhờ ánh sáng từ đèn pin của chúng cô có thể thấy bọn người đó gồm sáu tên, trên tay đều cầm súng từ từ tiến sâu vào trong nhà. Qri âm thầm rút về cuối hành lang, trèo ngược ra ngoài ban công rồi chậm chạp tiến về phòng mà Hyomin và Eunji đang nghĩ ngơi.


Sáu tên cầm súng tạm thời lục soát ở tầng dưới nên Qri nhanh chóng vặn nắm cửa bước vào trong. Hyomin ngồi dậy liếc nhìn Qri rồi với tay tắt đèn ngủ tiện tay lay Eunji dậy. Cô cầm lấy khẩu súng để trên bàn rồi quay sang nắm vai Eunji:


- Nếu một lát cô nghe thấy tiếng súng nổ thì chạy đến phòng của Yoseob ở dưới giường có một cây rìu, dùng nó phá cửa sổ rồi kéo cậu ta xuống xe, nếu năm phút không thấy chúng tôi xuống thì lái xe đi. Cầm lấy điện thoại khi chạy khỏi đây thì gọi điện cho Venus.


Sau khi dặn dò xong Hyomin gật đầu với Qri rồi cẩn thận rời khỏi phòng. Trong bóng tối, không khí như đông đặc lại, tiếng chân dù đã cố gắng bước thật nhẹ nhưng lên cầu thang vẫn tạo ra âm thanh. Qri nhíu mày nấp sau tủ sách nhỏ cả thở cũng không dám thở mạnh, Hyomin thì ngồi bất động ở góc ngoặt cuối hành lang. Cả hai cần viện trợ cho Eunji theo lối ban công có thể thuận lời đến phòng Yoseob.


Qri lao khỏi chỗ núp bắn liền mấy phát về phía trước rồi nắm lấy thành cầu thang nhảy xuống phòng khách. Hành lang khá nhỏ nên có hai tên trúng đạn ngã gục xuống sàn. Thấy đồng bọn giờ đây chỉ còn là hai cái xác mấy tên còn lại càng đề cao cảnh giác.


Tên dẫn đầu chợt dừng lại trước cửa phòng mà Yoseob đang ở bên trong, gã dọi đèn pin xuống sàn. Trên sàn ngoài lớp bụi trắng dã có một vài vết giày giống như có người ngồi ở đây để lại, ngoài ra còn có một vài chỗ không hề có vệt bụi nào, chắc hẳn có người cuối thụp người xuống để theo dõi. Gã nhếch miệng đắc ý rồi cho ba tên xuống tầng dưới lục soát bản thân đưa tay vặn vặn chốt cửa.


- Xuống dưới bắt con chuột nhắt đó đi, gã nhóc con để tao xử lí.


Cửa bị khóa trái.


Đến lượt Hyomin lăn vai xuống sàn rồi nhắm tên đồ đen mà bắn, bên ngoài từ ban công Eunji cũng nhảy vào trong rồi chạy vội đến cửa phòng Yoseob tra chìa khóa. Nhưng gã dẫn đầu vẫn chưa chết hắn cầm lấy khẩu súng của mình cố nhắm bắn Eunji tuy nhiên Hyomin đã nhanh tay hơn gã. Một viên đạn xuyên qua đầu kết liễu cuộc đời hắn. Hyomin chạy ngang qua chỗ Eunji vỗ nhẹ lên vai cô như muốn động viên tinh thần rồi lao vội xuống phòng khách. Tiếng súng nổ càng lúc càng nhiều.


Qri nhăn mũi ngồi sau bộ ghế sofa, mồ hôi từ trán chảy xuống mắt cay xè. Nhắm mắt hít một hơi rồi Qri đứng dậy mà bắn, bóng đèn đường từ ngoài qua cửa ra vào để hở rọi vào chiếu vào những tên cao lớn.


Hyomin cũng phóng khỏi cầu thang nheo mắt lại nhắm thẳng mục tiêu, ba gã đó cũng bắt đầu bắn trả lại hai người. Hyomin và Qri vừa bắn vừa lùi sát về phía cửa. Chiếc xe mà Eunji đang cầm lái đang nổ máy chờ sẵn, Qri đẩy Hyomin ra phía trước còn bản thân ở phía sau tiếp tục bắn yểm trợ cho Hyomin chạy ra ngoài. 


Đoàng ... bên trong ba gã biết ý đồ bỏ trốn của hai người nên bắn càng lúc càng rát. Bước chân Qri bắt đầu nặng trĩu, cơn đau dội thẳng lên não như hút hết sinh khí của cô.


Yoseob xoay người ra cửa sổ đang mở sẵn, trên tay cậu là khẩu súng bắn tỉa mà cậu vừa tìm được trên xe của những gã lạ mặt. Yoseob nheo mắt nhắm dấu thập nhỏ trước đỉnh đầu của hai gã đang đứng sát nhau rồi nổ súng, Hyomin cũng một phát giết luôn tên còn lại rồi kéo tay Qri leo lên xe. Eunji tăng tốc rời khỏi căn nhà.


Đến lúc này Hyomin mới cảm nhận được bàn tay của Qri bắt đầu lạnh lẽo, lắp bắp không thành lời:


- Qri, cô làm sao vậy ?


Yoseob quan sát qua kính chiếu hậu chắc chắn không ai đuổi theo thì bảo Eunji dừng xe, bật đèn. Ánh đèn sáng dã trên nóc xe bật sáng, đập vào mắt bọn họ là cảnh tượng ngực trái Qri đẫm máu, sắc mặt cô trắng dã, hơi thở chỉ còn thoi thóp. Lúc đi vội nên Eunji không kịp cầm theo hộp cứu thương, Hyomin nắm chặt tay Qri rồi thét lên:


- Lái đến bệnh viện gần nhất.


- Yang Yoseob, cậu đã bí mật liên hệ với WR. - Hyomin nói như thét, ánh mắt long lên sòng sọc.


- Đó không phải là người của WR, điện thoại tôi đã vứt ra ngoài trước mặt các cô còn gì ?


Yoseob tháo rời các bộ phận của cây súng bắn tỉa bỏ vào túi đen để tránh gây sự chú ý khi bọn họ vào bệnh viện. Qri bỗng nắm lấy tay Hyomin rồi lắc đầu.


Chiếc băng ca lạnh ngắc đẩy Qri vào phòng cấp cứu. Bên ngoài Hyomin đang gọi điện thoại, Yoseob ngồi tựa vào ghế mắt nhắm nghiền, Eunji theo bác sĩ vào trong, ít nhiều cô cũng là bác sĩ thực tập không giúp nhiều cũng có thể giúp ít.


- Việc đó không liên quan đến cậu thật chứ ?


Hyomin ngồi xuống cạnh Yoseob, cất giọng.


- Không.


- Được. Jiyeon đã đoán ra một vài chuyện. Em ấy nói có một người đã bí mật cho người theo dõi cậu, họ sẽ lợi dụng chuyện cậu bị chúng tôi bắt để tiện tay xử lí cậu. Jiyeon sẽ đi tìm kẻ đứng sau chuyện này nhưng cô ấy mong cậu nên chịu khó hợp tác.


Hyomin đan hai tay vào nhau đặt lên gối chăm chú nhìn đèn cấp cứu vẫn còn nhấp nháy ánh đỏ. Yoseob thở hắt ra rồi theo hướng nhìn của Hyomin cũng dán mắt vào cửa phòng phẫu thuật.


- Qri, sợ rằng lành ít dữ nhiều.


- Ừ. 


- Tâm lí cô rất vững, không sợ đến tình huống xấu nhất sao ?


- Chúng tôi đã quen rồi.


Hyomin cười chua chát rồi thu ánh mắt lại trên màn hình điện thoại đang nhấp nháy, dòng chữ Nam Woohyun làm thần kinh cô bắt đầu căng như dây đàn. Bên tai vang lên giọng nói khẩn trương của người đồng nghiệp, chắc là Jiyeon đã thông báo tình hình cho hai người họ.


- Em ở đâu ?


- Chúng tôi ở bệnh viện ngoại ô Seoul, cách chỗ Qri thuê hơn hai trăm mét


- Được rồi, đợi một lát anh đến ngay.


Hyomin đứng dậy quay sang Yoseob rồi đột ngột kéo cánh tay đang buông thõng của cậu, bản thân cô dìu Yoseob ra xe. Cô không đủ can đảm để đối mặt với Woohyun, Taecyeon lúc này. Tất cả là do Qri bắn yểm trợ cho cô chạy, Qri trúng đạn đều là lỗi của cô và lúc này cô cũng không dám nhìn nhận sự thật nếu Qri có chuyện gì. Thà kể từ lúc này Hyomin tự mình giữ Yoseob còn hơn lôi kéo nhiều người vào cuộc.


Yoseob không phản đối thêm ngồi cạnh ghế lái xe mệt mõi khép mắt.


" Alice ... khốn kiếp. Cô muốn chơi tôi. " - Yoseob's POV
.
.
Woohyun, Taecyeon chạy vội vào trong bệnh viện đúng lúc đèn cấp cứu vụt tắt. Hai người đứng sững lại nhìn cánh cửa lạnh toát mở ra, chiếc băng ca cuối cùng cũng được đẩy ra. Chỉ là người ta lại đắp chăn quá đầu Qri, Eunji cũng theo ra, mắt cô bé nhòe nhoẹt nước mắt.


- Bác sĩ ... - Taecyeon nắm bác sĩ vẻ mặt mệt mõi nhìn ông.


- Xin lỗi, viên đạn nằm quá hiểm cô ấy cũng mất máu khá nhiều.


Taecyeon đi đến băng ca kéo tấm chăn khỏi mặt Qri. Đôi mắt tinh lanh của cô giờ đây đã khép kín, nét mặt bình thản không còn nét căng thẳng, mệt mõi do công việc. Woohyun căng mắt tìm Hyomin nhưng hoàn toàn thất vọng khi không thấy cả cô lẫn Yoseob. Eunji lau nước mắt rồi nói:


- Đưa cô ấy về thôi.


- Ừ. - Taecyeon bế bổng cái xác lạnh lẽo đó trở ra xe.
.
.
Jiyeon cầm vô lăng, nước mắt cô vô thức tuôn ra như thác, ấm nóng nhưng lòng dạ cô lạnh lẽo cơ hồ giống một khối băng ngàn năm không chịu tan chảy. Theo sau xe, Myungsoo hoàn toàn bất ngờ trước thái độ của cô gái trẻ. Sau khi nhận một cuộc điện thoại, cả người cô ta toát lên mùi như sát khí rồi đùng đùng xuống xe chõ súng cướp xe của người khác rồi chạy đi gần như tăng hết tốc lực của xe rồi cũng nên. Giờ đây cậu mới hiểu vì sao bố cậu lại đưa cô ta lên thay thế vị trí của Mac chóng vánh như vậy.


- Alice ... cô chết đi.


Jiyeon đột ngột phanh xe, tiếng bánh xe ma sát xuống lòng đường rợn người, cô đánh vô lăng một vòng rồi nhắm hướng nhà riêng của Alice mà chạy đi. Myungsoo ngơ ngác nhìn chiếc xe lao vút đi, mất hút trong màn đêm.


Cánh cửa của căn hộ thuộc khu chung cư cao cấp bật mở, cây dao trong tay Jiyeon đã lạnh lùng đặt ngay cổ Alice. Jiyeon bước vào trong rồi bản thân đóng cửa lại. Alice nhếch miệng cười, lập tức Jiyeon cảm nhận được thứ nóng bỏng áp lên thái dương mình. Một cú đá nhanh hất cây dao trên tay cô rơi xuống sàn.


- Tao không dại ngồi tại chỗ chờ đợi mày đến đâu.


Alice hất đầu ra lệnh hai tên thuộc hạ dùng dúng thúc Jiyeon bước vào trong phòng.


- Khoan đã. Lục soát người nó xem có mang súng không ?


Gần như sực nhớ về chuyện ban sáng Alice nheo mắt lại nhìn Jiyeon ngờ vực rồi ra lệnh. Bàn tay thô ráp, dơ bẩn đó sờ soạng khắp người cô, hai nắm tay nắm chặt lại đặt bên đùi. Phía trước mặt cô Alice ngồi vắt chân tạo kiểu cao quỳ, nụ cười trên môi ả ta tràn mùi ghê tởm.


- Alice, mày ...


Jiyeon vừa rục rịch đã bị họng súng ấn mạnh vào trán, cô nhìn ả đầy căm tức.


- Để tao xem, có lẽ mày đã đoán ra chuyện của tao muốn khử Yang Yoseob. Chắc sáu tên thuộc hạ của tao đã giết chết được hắn và ba đứa bạn của mày. Giờ thì đến đây tìm tao để trả thù.


Alice cười sảng khoái. Nhưng nụ cười của Jiyeon còn mãn nguyện hơn, cô nhướng mày nhìn thẳng vào ánh mắt thâm độc của Alice rồi giở giọng nhạo báng:


- Alice. Mày không biết sáu tên sát thủ của mày cử đi đều đã không còn cơ hội để nhìn thấy mặt trời sao ?


Mặt Alice biến sắc. Nụ cười nhếch môi của Jiyeon càng lúc càng gai mắt. Ả nhíu mày suy nghĩ một chút rồi cười lạnh vì ả nắm được thóp khích tướng của Jiyeon:


- Nếu bọn chúng thoát thì mày tìm tao làm gì ?


Jiyeon không trả lời, ánh mắt cao ngạo nhìn Alice càng làm tâm lí Alice hơi rung chuyển. Hồi lâu ả mỉm cười:


- Tao sẽ thả mày đi, chỉ có điều mày phải cho tao biết rốt cuộc số hàng mà mày và tụi cảnh sát cướp đi đang ở đâu. Đơn giản đúng không ?


- Tao e mày thất vọng rồi. 


Viên đạn phá vỡ tấm tường kính, từ bên ngoài có bóng người nhảy vào trong phòng. Sợi dây thừng như con rắn cũng theo cô ta vào trong phòng. Chỉ thấy ánh sáng chói mắt vương lên, bụp bụp, hai tên đang giữ lấy Jiyeon ngã lăn ra sàn. Súng đã được lắp ống giảm thanh chĩa sang phía Alice. Nhưng ả ta cũng nhanh nhẹn rút súng từ sau lưng chĩa ngược về phía cô gái bí ẩn. Jiyeon thoáng sững sờ rồi nhận ra sau cái nón lưỡi trai kéo sát đó là ai.


- Trò mèo gì đây Park Eun Jung.


Jiyeon nhặt cây súng dưới chân chĩa về phía Alice, bật cười như sấm. Cô gái bí ẩn kéo nón để lộ khuôn mặt trẻ trung, các vết sẹo gần như biến mất. 


Alice nuốt nước bọt, hai cây súng đều chĩa về phía ả, chỉ cần ả nổ súng bắn một người thì nhất định cũng sẽ chết dưới súng một người. Alice giơ hai tay lên quá đầu, xem như đầu hàng.


Bụp ... cây súng của Eun Jung không khoan nhượng mà nhả đạn vào người của Alice, máu nóng dồn lên não, súng trên tay ả nhắm vào ngực Jiyeon chuẩn bị bóp cò. Pằng ... Pằng hai phát súng xuyên thủng trái tim thối rửa.


- Đi thôi.


Eun Jung kéo mũ lưỡi trai rồi bước về phía tường kính bị bắn vỡ, thấy Jiyeon vẫn đứng đó cô lên tiếng giục:


- Không phải em muốn ra ngoài cho camera quay lại chứ ? 


Jiyeon lớ ngớ rồi chạy đến chỗ Eun Jung, cô chị rút từ túi áo một hộp nhỏ vứt bừa về phía ba các xác rồi đưa sợi dây cho Jiyeon đỡ con bé trèo ra ngoài rồi bản thân cũng đu theo. Bị treo lơ lửng bên ngoài tòa cao ốc, gió lạnh buốt như cắt vào da thịt. Nhưng thoáng chốc cả hai đã trèo lên sân thượng, Eun Jung đập mạnh tay vào một công tắc đặt trên thành sân thượng, âm thanh của một vật gì đó nổ vang trời, hơi nóng ùng lên. Eun Jung vừa thu sợi dây thừng vừa lên tiếng giải thích:


- Trái BoM chỉ có thể phá hủy một căn phòng, những hộ ở gần chị đã lừa bọn họ đi rồi nên không có tổn thất lớn.


- Giờ thì thoát kiểu gì đây ?


Eun Jung nháy mắt hai ba lô đen đặt trong góc, hai cô gái chạy đến mở ra, bên trong là bộ dụng cụ nhảy bungee. Jiyeon nhanh chóng lắp dụng cụ, thành thạo như chúng thuộc bộ phận trên cơ thể cô. Cả hai vòng ngược ra phía sau tòa cao ốc, do có hỏa hoạn nên phía trước có rất nhiều người, chỉ cần từ phía sau cao ốc theo lối nhà bếp chạy ngược ra, hòa vào đám đông là ổn thỏa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro