Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VII. CHỊ EM RUỘT

Trong góc tối của căn phòng nhỏ ngột ngạt hôi mùi ẩm mốc, cô gái đó ngồi tựa lưng vào tường, lặng lẽ đưa mắt nhìn những hạt bụi nhỏ bay bay trong ánh nắng len lỏi qua khe nhỏ của cây quạt thông gió.

Khuôn mặt bị thương khá nặng do bỏng lửa, cảm giác đau buốt sau lớp băng gạc trắng làm cô ứa nước mắt

Người con trai ngồi đối diện với cô cũng trầm lặng như một cái bóng, đôi mắt anh tập trung về phía cô

~ Flashbak ~

Tôi hôm trước, Eun Jung đang dọn dẹp căn phòng bừa bộn của Ji Yeon thì khói từ đâu qua khẽ cửa lọt vào phòng phút chốc xung quanh cô là màn khói trắng và sức nóng cửa ngọn lửa lớn đang dần dần tiến về phía cô. Màn khói làm cô cay xè hai mắt, cô ho sặc sụa, khó thở vì thiếu oxi

_ Có ai không ? Cứu tôi với - Cô gào to trong sợ hãi

Cô tiếp tục gào khản khiết đầu óc cô giờ đây như mất hẳn lí trí, cô khuỵ gối xuống giường của Ji Yeon. Lồng ngực của cô như sắp nổ tung đến nơi khó thở, tuyệt vọng cô muốn gục ngã. Nhưng không thể như thế được, cô không thể chết được vì còn rất nhiều chuyện cô muốn làm. Đánh liều cô đá tung cánh cửa rồi lao nhanh ra ngoài, khói xộc vào mắt mũi cô hơi nóng của lửa táp vào người cô

_ Cửa ra vào đúng là nó rồi

Cô mừng rỡ khi nhìn thấy cửa ra vào đang ở trước mắt của mình, cô chạy bổ về phía cửa nước mắt tuôn thành dòng trên khuôn mặt lấm lem của mình. Nó chỉ cách cô gang tấc nữa, chỉ chốc nữa khi cô ra khỏi đây cô sẽ được sống, cô không phải vùi mình trong biển lửa đau đớn như thế này

Cô với được đến tay nắm của cánh cửa, xoay nhanh chốt để có thể bước ra ngoài bỏ lại sau lưng mình ngọn lửa hung hãn khát vọng được sống khiến cho cô không còn cảm thấy nóng rát khi chạm vào tay nắm

_ Cứu tôi

Cánh cửa mở toang, cô thở hắt la lớn khi trông thấy một người đàn ông khuôn mặt dữ tợn đứng nhìn nhà cô đang cháy với một nụ cười mãn nguyện. Cô linh cảm một điều gì đó bất an 

_ Mẹ kiếp lại muốn chạy sao ?

Blom gầm gừ mấy tiếng đi theo Eun Jung đang dồn hết mọi sức lực để chạy trốn, phút chốc hắn đã tóm gọn Eun Jung trong tay, lôi cô xềnh xệch trên nền đất rồi xô cô vào trong nhà như vứt bỏ một con cún. Cô ngã vật ra sàn nhà nóng bỏng tay tuyệt vọng nhìn cánh cửa đóng sầm trước mắt

_ Đừng mà

Sau đó chỉ còn một màn đêm tôi mịt khép lại trước mắt cô

End~

Eun Jung bưng mặt khóc nấc lên, cô không dám nhìn lại chính mình trong gương cô sợ không đủ can đảm nhìn gương mặt bị lửa làm cho nó biến dạng

_ Em đau sao ? 

Không thể chịu nổi cảnh một người con gái khóc nức nở trước mặt mình cuối cùng người con trai đó cũng chịu lên tiếng. Anh đứng dậy khỏi ghế của mình tiến về phía cô dịu dàng kéo cô tựa đầu vào ngực mình

_ Tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tại sao lại muốn giết tôi

_ Tôi không thể trả lời cho cô hết mọi thứ nhưng mọi việc có lẽ chính là do câu chuyện về quá khứ của cả cô và em gái của cô Park Ji Yeon

_ Ji Yeon sao ?

Có thể nói 10 năm cô cùng sống với Ji Yeon, dù lúc nào cũng giở chứng bắt nạt, xa lánh Ji Yeon nhưng trong lòng cô Ji Yeon đối với cô cũng quan trọng như một đứa em gái ruột. Cả hai đều có những điểm tương đồng về sở thích và điểm chung nữa chính là cứng đầu nhưng Ji Yeon có phần nhỉnh hơn cô về khoảng đó. Cô bức bối khi biết cô em cứ một mực muốn trả thù, không phải vì điều gì cho bản thân mình mà là vì cô sợ con bé sẽ gặp nguy hiểm và hơn hết là cô sợ nó sẽ biến mất như một cánh hoa lìa cành

_ Cô là Ham Eun Jung, cô biết gì về mình không ?

_ Anh muốn nói gì, tại sao lại hỏi tôi như vậy ?

Cô đưa tay lên quệt nước mắt, mũi vẫn còn sụt sịt níu lấy cánh tay rắn chắc của anh lay nhẹ 

_ Ham Eun Jung, mẹ cô là Ham Hye Won cô có nghĩ là họ của cô có chút kì lạ

_ Tôi lấy họ Ham vì bố tôi là kẻ phụ bạc đã lừa dối mẹ tôi, bỏ rơi mẹ tôi vào đúng hôm tôi ra đời. Thì cớ gì tôi phải theo họ của ông ta - Eun Jung cười cay đắng khi nhắc về quá khứ qua lời kể của mẹ

_ Vậy mẹ cô có nghĩ rằng không phải ông ta không đến mà là vì ông không thể đến được hay không ?

_ Lý do gì mà lại không thể đến, ông ta chết hay sao ?

_ Đúng ! Vào ngày cô ra đời ông ta đã hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ

Eun Jung nín bặt cô không thể tin vào những gì mà mình vừa nghe được, bố cô kẻ đã lừa dối mẹ cô bỏ rơi cô không thèm quan tâm thật ra chỉ là do sự hiểu lầm của mẹ cô, vậy mà vì những điều đó cô lại trách bố cô, cô còn tự nhủ với lòng nếu có ngày nào đó ông ta tìm cô thì nhất định cô sẽ không nhận có người cha như vậy.

_ Cô có biết bố cô tên là gì không ?

_ Mẹ tôi nói là họ Park, vậy thì sao ?

_ Cô biết không Eun Jung, Park Ji Yeon cô gái đó vốn không hề biết đến sự tồn tại của một người được gọi là bố.

_ Ý anh là ... không phải Ji Yeon là em họ của tôi mà

_ Trước khi mẹ Ji Yeon mất đã viết một bức thư cho mẹ của cô mong mẹ cô chấp nhận sự gửi gắm của bà ấy vì bà biết rất có thể bà cũng sẽ chết trong nhiệm vụ mới của mình

Eun Jung mím chặt môi của mình, vậy là không phải tự dưng mà cô và Ji Yeon lại có cùng chung sở thích và tính cách. Hoá ra từ trước đến nay cô đang sống cùng với một người em cùng cha khác mẹ với mình, vậy mà cô không hề biết. Câu chuyện của cả bố mẹ cô và mẹ của Ji Yeon làm cô đau cả đầu

_ Bố cô, mẹ của Ji Yeon đều là cảnh sát và cả hại đều chết thảm

_ Tại sao chuyện gì anh cũng rành rẽ như vậy ? Anh là ai ?

Anh nhếch miệng chìa cho cô xem thẻ ngành của mình anh tự hào nói rõ:

_ Ok Taecyeon cảnh sát đội điều tra án mạng

_ Tôi muốn đi tìm Ji Yeon có thể bây giờ nó đang gặp nguy hiểm, tôi muốn nói cho nó biết tôi là chị ruột của nó và tôi vẫn còn sống

Eun Jung mỉm cười lòng hân hoan mặc kệ khuôn mặt của cô có như thế nào đi nữa hiện giờ cô chỉ cần được gặp Ji Yeon, chỉ cần biết cô bé vẫn an toàn và nói cho Ji Yeon mình là chị của nó. Taecyeon lắc đầu không tán thành ý kiến của cô, anh cho tay vào túi quần đứng một góc rồi từ từ lên tiếng:

_ Cô biết không Eun Jung, khi tôi còn nhỏ cả bố mẹ tôi đều bỏ rơi tôi ở một cô nhi viện từ đó tôi dần trở thành một thằng bé trầm cảm. Bố cô ông ấy là một cảnh sát tốt chính ông đã làm cho tôi luôn phấn đấu để có thể trở thành một cảnh sát tốt giống như ông ấy. Chính ông đã bảo vệ tôi vì vậy dù sao tôi cũng sẽ bảo vệ cô và Ji Yeon để bố cô có thể an lòng.

_ Tôi ... - Eun Jung hiểu anh không muốn để cô lộ diện ra ngoài, có thể sẽ nguy hiểm đến mạng sống của cô

Taecyeon nhìn Eun Jung đứng lặng không hề có ý định bỏ đi nữa nhoẻn miệng cười

_ Cô có đau không ? Xin lỗi khi tôi vào trong thì lửa đã bén đến

Anh vừa nhắc đến vết thương trên mặt cô mới sực nhớ ra, nói cho cùng cũng đâu phải lỗi của Taecyeon anh ấy đâu cần phải xin lỗi ngược lại bản thân mình phải cảm kích anh nếu như anh không liều mạng giúp cô thì chắc cô đã chết cháy trong nhà. Đưa tay lên chạm vào mặt qua lớp băng gạc, cô nhìn anh nghiêm túc nói:

_ Tôi có thể xem gương hay không ?

Taecyeon hoàn toàn ngạc nhiên trước sự can đảm của một cô gái đang trong tình trạng khuôn mặt bị thương như cô, anh không nói không rằn đi về một tủ cao lấy hộp thuốc đi về phía cô

_ Tôi thay băng gạc cho cô, ngồi xuống đi

Eun Jung hụt hẫng nhìn anh với ánh mắt thất vọng và đầy lo lắng, anh ấy không cho cô xem gương thì chắc khuôn mặt của cô sẽ biến dạng rất đáng sợ.

Anh với cô ngồi gần nhau chỉ cách nhau chừng vài "cm", anh nhẹ nhàng tháo băng gạc đôi tay to lớn nhưng lại khéo léo vô cùng, vết thương của cô đau như bị kim chích vào cô nhăn mặt nhưng vẫn để yên để anh nhanh chóng làm cho xong

_ Khi nào đau thì la lên nhé, tôi hơi vụng về

_ Anh làm còn nhẹ nhàng hơn cả y tá của bệnh viện

_ Vậy sao

_ Ừ - Eun Jung tự dưng lại gật gật đầu mình làm tay anh lại chạm mạnh vào mặt cô

_ Áhhh ...

_ Đau sao - Taecyeon mở tròn mắt nhìn biểu hiện trên mặt cô

_ Đùa với anh thôi - Eun Jung bật cười nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của anh

~~~~~

VIII. XIN ĐỪNG YÊU EM NỮA ?

Nhà của Myungsoo, cậu đứng tựa lưng vào tường bên ngoài nhà vệ sinh

_ Đã xong chưa, anh không đợi được nữa

_ Không được đâu Myungsoo ahh, thật là kì cục 

_ Ra ngoài cho anh xem nào

Ji Yeon dè dặt mở cửa bước ra  ngoài trên người cô là bộ váy quây màu trắng, trên bộ váy đính kim tuyến và ngọc trai. Trông cô như một thiên thần bước ra từ câu chuyện cổ tích mặc dù nó kết hợp với mái tóc mới có vẻ không hợp. Myungsoo đứng lùi ra mấy bước đưa tay lên cằm xoa xoa dán chặt mắt vào cô

_ Hình như thiếu một thứ gì đó ?

_ Tôi nói là không hợp đâu mà, phí công làm gì chứ ?

Ji Yeon toan bỏ đi vào trong nhà vệ sinh để thay lại bộ quần áo của mình nhưng bị Myungsoo giữa lại, cậu cười tinh nghịch nhìn cô nói bằng giọng trẻ con

_ Em đừng thay mà, em mặc nó vô cùng đẹp

_ Tôi thấy không ổn mà 

_ Không, vô cùng hoàn hảo chỉ có điều hơi thiếu thứ gì đó

Cậu kéo tay cô đi về phía phòng ngủ của mình, đặt cô ngồi xuống giường rồi quay người đi về phía tủ sách lấy một hộp nhỏ bằng bạc đặt xuống cạnh cô. Bên trong đó là tất cả trang sức của mẹ cậu khi còn sống, ngẫm nghĩ một hồi cậu lấy một chiếc cặp tóc nhỏ màu trắng sữa cặp lên mái tóc của cô rồi cười hài lòng, đưa bàn tay ra trước mặt Ji Yeon mà nói

_ Đi thôi

Ji Yeon nghiêng người nhìn lại mình trong gương thẫn thờ một chút rồi e dè đặt tay mình lên bàn tay của Myungsoo đi theo cậu ra ngoài.

Bước vào thang máy cùng nhau tay của cô vẫn còn đan chặt vào tay của Myungsoo, cô tựa đầu của mình vào vách. Myungsoo trông thấy cô buồn bã, đưa tay còn lại vò vò đầu của mình.

Hôm nay cậu sẽ tìm cơ hội cho cô, cậu biết bố mình đã làm cho cuộc sống của cô đảo lộn như thế này, cậu nhìn vẻ mặt hốc hác của cô gái đứng cạnh mình cảm giác có lỗi dâng lên uất nghẹn ở cổ họng

Liệu khi Ji Yeon biết cậu là con trai của kẻ thù giết bố mẹ mình thì cô ấy sẽ đối xử với cậu như thế nào ?

Cảm giác khó chịu khi nghĩ đến điều đó làm cậu thoáng rùng mình, tiếng chuông của thang máy vang lên khi thang đến sảnh tầng một làm cậu choàng tỉnh sau cơn ác mộng.

_ Em ...

Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai, làm tim Ji Yeon chợt nhói lên cả người cô cứng đờ và như một thói quen cô quay tầm mắt của mình về hướng vừa phát ra âm thanh đứt quãng đó. Yong Jun Hyung, tại sao lại là anh, tại sao anh lại xuất hiện ở đây. 

Nhưng tại sao anh lại mệt mõi như vậy, khuôn mặt điển trai của anh lộ rõ vẻ hốc hác, đôi mắt thâm quầng có lẽ đã 3 hôm rồi không ngủ, thân hình anh gầy gò đi rất nhiều lưng cong lại anh nhìn cô cặp mắt long lanh như chứa nước. Cô níu lấy tay Myungsoo hai mắt cuối cùng đã chịu rời khỏi anh

Myungsoo cảm thấy vô cùng khó chịu gạt phăng tay cô ra khỏi người mình rồi cậu bỏ đi về phía bãi đỗ xe bỏ mặc cô đứng một mình giữa sảnh

Em thế nào rồi? Có khi nào em còn nhớ đến anh?

Đêm nay thật dài, anh lại khép chặt đôi mắt

Cứ nghĩ về em, anh chẳng thể nào ngủ được

Thiếu vắng em, đêm nay dường như dài hơn cả

Anh bắt đầu hối hận cái ngày anh để em ra đi

[Midnight-Beast]

Jun Hyung nhìn cô lớp tóc mái rũ xuống trán, tại sao lúc này trông anh lại cô đơn và đau khổ như vậy ? Một Jun Hyung với nụ cười có thể làm biết bao nhiêu nữ sinh điêu đứng, một mẫu người mà biết bao cô gái khao khát trở thành bạn trai của mình. Sao giờ anh lại mang vẻ mặt sầu thảm đến vậy, cả người anh nữa cả người anh dường như toát lên sự cô độc của một con sói

_ Nhà của em ...

Giọng khàn khàn của căn bệnh cảm vẫn chưa khỏi anh mở lời. Suốt mấy ngày liền anh đi tìm cô trong vô vọng, anh đã mặc cho cảnh sát can ngăn vẫn lao vào trong căn nhà dường như đã bị thiêu rụi hoàn toàn. Anh điên dại đi tìm cô khắp nơi và thật may mắn anh đã tìm thấy cô nhưng tại sao mái tóc dài mà anh đã từng bảo cô dù có sao đi nữa nhất quyết phải giữ gìn thật cẩn thận giờ đây đã biến mất mà thay vào đó là kiểu tóc tomboy như thế

_ Nhà tôi bị cháy rồi

Ji Yeon co tay của mình thành nắm buông thõng bên đùi, cô trả lời anh một cách khó khăn bởi vì cô đã để nó chìm theo quên lãng vậy mà hôm nay chính cô lại phải tự nhắc lại

_ Tại sao em lại không liên lạc với anh, anh đã đi tìm em suốt mấy hôm nay

_ Tôi không có lí do gì phải liên lạc với anh cả ?

_ Park Ji Yeon ... em

Jun Hyung trừng mắt nhìn cô, cổ họng đau rát anh mím chặt môi để không bật ra tiếng ho nhưng cuối cùng âm thanh của tiếng ho vẫn vụt ra. Anh ho khan khuôn mặt vốn đã hốc hác giờ đây còn rất mệt mõi

_ Tôi phải nói đến khi nào anh mới chịu hiểu đây hả ? Tôi và anh hết rồi xin anh Yong Jun Hyung đừng yêu tôi nữa

_ Anh hiểu nhưng anh vẫn đợi, anh vẫn đợi Park Ji Yeon ngày trước quay về

Ji Yeon đứng lặng người

Ji Yeon ngày trước đối với anh đúng là một người không hay cười, nước mắt cũng là thứ mà suốt 1 năm quen nhau anh chưa từng được trông thấy dù có những lúc hai người cãi nhau đến thế nào đi nữa. Nhưng cậu yêu người con gái đó không vì lí do gì cả có thể là do cô quá đặc biệt.

_ Tôi xin lỗi, đừng đợi nữa. Park Ji Yeon ngày đó đã chết rồi

Ji Yeon trả lời Jun Hyung sau một hồi đứng iêm lặng, rồi cô bỏ đi ra phía xe của Myungsoo đang đỗ trước cửa. Bóng cô hoà cùng với dòng người đông đúc rồi khuất hẳn

Cô bước vào xe như một người mất hồn, Myungsoo liếc nhìn cô rồi nhấn ga chạy đi. Cậu lẩm bẩm chửi rủa với vẻ không hài lòng. Lát sau ánh mắt của cậu đã dịu đi một chút nhưng trong giọng vẫn còn có chút giận dỗi, cậu nói

_ Lát nữa đến tiệc em phải nghe lời anh hiểu không ?

_ Ừ - Ji Yeon vô tâm trả lời cậu

_ Hôm nay rất có thể sẽ có rất nhiều người trong tổ chức em cẩn thận

_ Ừ, hiểu rồi

_ Em ...

Myungsoo quay sang cô định nói gì đó nhưng thấy khuôn mặt nhỏ của cô vô cùng đau khổ nên thôi, cả hai iêm lặng suốt đoạn đường đến bữa tiệc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro