Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

X. THÁNH NỮ, TÔI BIẾT CÔ LÀ AI.

Xe của Myungsoo dừng lại trước một khách sạn vô cùng sang trọng, mấy nhân viên phục vụ trong bộ đồng phục của khách sạn tiến lại, ân cần mở cửa xe cho khách, trên môi của họ thường trực nụ cười với mọi người


_ Kính chào quý khách

Myungsoo cũng mở cửa bước ra ngoài, cậu đi về phía Ji Yeon đang đứng nhìn vào bên trong sảnh rồi quẳng xâu chìa khoá về phía một nhân viên gần đó như thói quen cũ

Ji Yeon đứng trước cánh cửa xoay của khách sạn, bộ váy trắng tinh tế, mái tóc ngắn tuy có phần không phù hợp với chiếc váy nhưng trông cô cũng rất dịu dàng nhờ chiếc cặp tóc nhỏ. Vóc người thon thả, cân đối khiến người ta đều phải ngước nhìn

Nhưng thật đáng tiếc ...

Vẻ mặt của cô lại không phù hợp chút nào, tâm trí cứ thở thẩn như người mất hồn phải đến khi Myungsoo gõ gõ lên trán cô mấy cái thì cô mới hoàn hồn cặp lấy tay cậu bước vào trong
Cả hai đi ngang quá những thiếu nữ trong bộ lễ phục xinh đẹp,rạng ngời tiến thẳng đến bộ ghế sofa bọc nhung tím ấn cô ngồi xuống.


_ Em ngồi ở đây chờ anh một chút, anh có việc. Nhớ đừng có bỏ đi đâu có biết chưa

Cậu quì một chân trước cô mỉm cười dặn dò cô, rồi đứng dậy đi về phía cầu thang được trải thảm đỏ dần biến mất


_ Venus, cô làm tôi phát ghen lắm đấy

Một người con gái trong bộ váy bằng voan màu xanh lộ vai. Mái tóc vàng uốn nhẹ xoã ngang lưng bên trên cài một chiếc vương miệng đính đá quí. Cô cầm chiếc ly chứa rượu vang đỏ, thứ chất lỏng sóng sánh ưa thích của cô đi về phía Ji Yeon trên khuôn mặt thanh tú đó là nụ cười nửa miệng nguy hiểm


_ Park Ji Yeon, được gặp cả cô ở đây cơ à

Ji Yeon ngẩng mặt nhìn cô gái trẻ trung xinh đẹp đang đi về phía mình, cô nhận ra cô gái đó với mái tóc vàng đặc trưng của một người gốc âu. Ji Yeon mỉm cười với cô gái đó như một phép lịch sự


_ Alice em đi đâu vậy ?

Cô có nghe lầm hay không, giọng nói của người này sao lại giống anh đến vậy.
Jun Hyung bất ngờ xuất hiện phía sau, anh mặc bộ vest đen đính đinh tán, mái tóc đen bấm nhẹ chau chuốt đến từng sợi. Bước chân của anh đột nhiên lại do dự khi trông thấy Ji Yeon ngồi ở đó. 


_ Jun Hyung, anh xem Ji Yeon cũng đến này.

Alice cặp tay Jun Hyung đi đến chỗ của Ji Yeon, cô nhìn anh âu yếm cười híp mắt cả hai trông rất giống một cặp nếu như không có sự xuất hiện của Ji Yeon.


_ Cô mới cắt tóc sao, tiếc thật mái tóc đẹp đến vậy nhưng không sao giờ trông cô khá cá tính

Alice đưa tay của mình sờ lên mái tóc ngắn cũn cỡn của Ji Yeon bật cười to, Ji Yeon rụt người lại tránh tay của Alice khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ. Jun Hyung nắm cổ tay của Alice lại khẽ nói


_ Đừng đùa nữa, mà em có đói không ?

_ Nhắc mới nhớ em đói quá đi ăn thôi anh nhé

_ Ừ 

Jun Hyung đứng dậy khỏi ghế đi cùng với Alice ra giữa những dãy bàn dài phủ khăn trắng, bên trên là những bộ đồ ăn bằng bạc sáng lấp lánh. Ji Yeon thấy lòng mình trĩu nặng như có ai đó buộc một hòn đá vào

Alice đưa tay lên trán Jun Hyung lừ mắt nhìn anh trách:


_ Anh đó chỉ là bị cảm thôi sao lâu khỏi như vậy ?

_ Không sao

_ Gì chứ đợi có sao thì mới chịu hả ? Sáng mai em với anh đến bệnh viện

_ Anh đã bảo là anh không sao mà - Jun Hyung cau có đút cả cái bánh vào miệng cô

~~
Trong một căn phòng ở tầng hai, cả căn phòng có diện tích nhỏ hơn sảnh rất nhiều nhưng lại được trang trí vô cùng sang trọng. Lối đi được trải thảm đỏ, hai bên của lối đi là những hàng nến trắng sáng lung linh. Cậu đi một mạch đến nơi tập trung đông khách nhất, nơi mà người đàn ông đó đang đứng ngóng về phía cửa chờ đợi sự xuất hiện đặc biệt.


_ Bố ...

Myungsoo khẽ lên tiếng, khuôn mặt lạnh lùng của ông từ từ dãn ra khi trông thấy con trai của mình đang từ từ đi về phía ông


_ Chúc bố sinh nhật vui vẻ

Yoseob đứng cạnh đó nhìn Myungsoo bật cười vì hành động của thằng bạn. Tiếng cười của cậu làm cho Myungsoo trợn tròn mắt mình đưa nắm đấm ra trước mặt doạ dẫm
Bố Myungsoo bật cười vỗ vai cậu 


_ Bố con có thứ muốn giới thiệu với bố

_ Lại chuyện gì đây Kid, lại cô gái nào nữa sao

Seung Won đã quá hiểu con trai của mình, ông nhìn vào khuôn mặt của cậu ánh mắt vô vùng ấm áp rồi ông đặt li rượu xuống bàn cùng cậu xuống sảnh.


_ Chú ... mừng sinh nhật chú

Alice nheo mắt nhìn bố Myungsoo, nở một nụ cười thật tươi với ông kèm theo lời chúc sinh nhật


_ Alice à không Choi Ji Hae

Bố Myungsoo cười hiền xoa đầu Alice, con bé lớn nhanh thật mới mấy năm mà giờ đã trở thành thiếu nữ rồi. Ông nhớ ngày bé khi Alice cùng bố cô trở về Hàn thường ở nhà của ông, con bé là một phiền phức to lớn của con trai ông Myungsoo. Ông thích con bé, ngày trước ông vẫn hay trêu nó là vợ Myungsoo, thằng con ông thì dãy nãy giận dỗi còn riêng con bé thì vui ra mặt

Thấy Alice từ xa mặt Myungsoo bắt đầu nhăn nhó thở dài thường thượt, Yoseob cười lớn vỗ vai thằng bạn bước đi trước

Khoan đã ...
Bông hồng đỏ, hình xăm bông hồng đỏ đó không phải là ...... Không thể tin được

Yoseob nhìn trừng trừng vào hình xăm lạ trên đôi vai trắng ngần của Alice, môi cậu lấp bấp không thành tiếng. Cậu đưa mắt nhìn về phía Myungsoo đang đứng cạnh bố mình vẻ mặt chán nản ngao ngán với câu chuyện vớ vẩn của Alice


_ Cô ta là thánh nữ, đúng là cô ta sao ?

Cậu đứng bất động mãi, ánh mắt không chịu rời đôi vai kia.


_ Tại sao gã đó cứ nhìn chằm chằm vào lưng của cô gái kia, chỉ là một hình xăm thôi mà

Qri trong bộ váy dạ tiệc màu tím nhạt, màu của hoa oải hương loại mà cô thích nhất, mái tóc búi cao để lộ ra khuôn mặt thanh tú hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy biểu hiện kì lạ của Yoseob

Jun Hyung trèo tót lên ngọn cây cổ thụ ở một góc vắng trong khuôn viên mảnh vườn ở phía sau khách sạn, ngửa đầu lên bầu trời đen dày kịt những ánh sao. Hình ảnh người con gái đó lại xuất hiện trong đầu anh, không phải là lần đầu tiên nhưng sao hôm nay cảm giác lại mãnh liệt như vậy

Lúc này anh gắng xoá tan mùi hương thoảng của em
Anh gắng quên những lúc anh khẽ chạm em 
Tại sao em lại cứ phải trở nên như thế chứ?


Trái tim anh dần trở nên lạnh giá khi trông thấy cô tay trong tay với gã đó đi ra từ một căn hộ cao cấp. Hắn thì có gì hơn anh đâu, nếu cô cần anh cũng có thể mua cho cô một căn hộ cao cấp như vậy nhưng tại sao cô lại chọn hắn mà không phải là anh. Khoảng thời gian sống ở Anh cứ tưởng là đã có thể quên được cô nhưng sao tự dưng lại rung động thêm một lần nữa trước thân hình bé nhỏ đó, cảm giác còn mãnh liệt hơn cả lúc trước

Làn gió đêm mang chút hương vị của nỗi đau đớn mà anh phải chịu suốt một năm qua vỡ oà lan toả ra khắp vườn, một giọt nước mắt ấm áp rơi ra từ khoé mắt anh đưa tay lên quệt ngang giọt nước mắt lấp lánh dưới ánh trăng. Đã lâu rồi anh không khóc rồi nhỉ ! Rồi bất giác anh lại nở nụ cười chua chát


_ Anh khóc sao ?

Giọng của người con gái này ... giọng nói mà suốt một năm qua anh muốn được nghe thấy, không phải giọng nói của một kẻ xa lạ, chính là giọng này, giọng nói tràn đầy yêu thương


_ Ji Yeon ...

Anh cúi đầu nhìn xuống, đúng là cô, cô đang ngẩng đầu nhìn anh đáy mắt của cô xoáy sâu như một mê cung cảm xúc


_ Anh vừa mới khóc sao ?

Thoáng chốc giọng tràn đầy yêu thương vừa rồi đã chuyển sang giọng lãnh đạm thường ngày làm anh hoàn toàn hụt hẫng, anh phóng người xuống và tiếp đất hoàn hảo.


_ Tại sao anh lại khóc ?

_ Chỉ là anh nhớ một người, anh ...

Đôi mắt Ji Yeon thoáng chút muộn phiền, cô đang đấu tranh tâm lí. Có lẽ vậy, bàn tay nhỏ của cô dịu dàng vuốt nhẹ khuôn mặt anh bỗng chốc cô đã giựt tay của mình lại. Cô nhắm mắt của mình lại để giọt nước mắt có cơ hội lăn trên gò má


_ Anh đừng ngốc, đừng nhớ đến em nữa em là một con người xấu xa. Em xin anh Jun Hyung trở về với cuộc sống của anh trước khi gặp em đi đừng dày vò bản thân anh vì em nữa

Ji Yeon ôm mặt bật khóc nức nở, những dòng nước mắt ấm đã hơn mười năm rồi không hề tuôn ra dù có chuyện gì đi nữa hôm nay bất chợt quay lại.

Anh đứng lặng im nhìn cô gái đang đứng khóc trước mặt mình, cô khóc rồi, lần đầu tiên anh trông thấy nước mắt của cô. Đôi tay vững chắc của anh vươn ra vòng lấy thân hình bé nhỏ của cô


_ Ji Yeon, anh đã từng rất hận em nhưng trái tim của anh không hề cho phép. Suốt 3 tháng đầu khi anh sống ở Anh hoàn toàn trống rỗng và vô vị, anh đã lao vào những khu ăn chơi vào những cô gái nhưng khi trở về Hàn anh lại rung động trước em một lần nữa. Tại sao vậy nhỉ ? Có lẽ em đã giúp bản năng bảo vệ của một thằng đàn ông trổi lên một lần nữa

_ Anh à ...

Giọng Ji Yeon nghẹn lại trong tiếng khóc vẫn còn nức nở, cô tựa đầu vào bờ ngực rắn chắc của anh

Bình yên đến lạ ...


_ Xin em ở lại bên anh được không ? 

Ji Yeon giật mình khi trông thấy con người đằng kia, tại sao cậu ta lại mang vẻ mặt đó. Vẻ mặt vô cùng phẫn nộ của một người bị lừa gạt. Cô đẩy mạnh Jun Hyung ra hướng mắt nhìn về phía cậu. Nụ cười đó nửa như thực nửa lại quá mơ hồ , cứ tưởng như đang cười nhưng lại không phải


_ Kid ♥

Jun Hyung cũng nhìn về phía cậu như một phản xạ có điều kiện
Myungsoo quan sát cử động của hai người đứng đối diện với mình, môi mấp máy được vài chữ rồi cậu quay lưng bỏ đi


_ Em là một cô gái hư hỏng

_ Kid ...

Ji Yeon chạy theo cậu, miệng không ngừng gọi tên cậu nhưng lí trí không cho phép cậu dừng lại hay đi chậm lại. Cậu bước dài và nhanh để cô không đuổi kịp cậu.


_ Kid đợi tôi đã

Ji Yeon thở hồng hộc gào to khi đã đuổi gần đến chỗ cậu, Myungsoo không hề có ý sẽ dừng lại cậu tiếp tục sải chân về con đường lớn trước ở phía trước. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro