Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Cậu là đứa bạn xấu tính nhất trên đời.Sao nhà cậu xảy ra chuyện như vậy mà cậu giấu mình hả?Sao không cho mình biết?Cậu có còn coi mình là bạn không đấy?_So Yeon nói với Ji Yeon,nhỏ vừa đi du lịch từ Paris về và nghe tin,liền chạy đến gặp Ji Yeon. ​ 

_Mình xin lỗi!_Ji Yeon lên tiếng,gặp lại cô bạn thân lúc này khiến Ji Yeon cảm thấy bớt trống trải. ​ 

_Xin lỗi là xong à?Cậu kể hết mọi chuyện cho mình nghe đi..Nhớ là không được bỏ sót chi tiết nào nghen. ​ 

Ji Yeon bèn kể tất cả cho So Yeon nghe.Kể từ chuyện lần đầu gặp hắn,đến những kỉ niệm vui buồn với hắn,và tình cảm của hắn như thế nào,dĩ nhiên là không quên kể về Doo Joon và thằng mất dạy Hyun Seung =.=”.Nó cũng kể về chuyện ân oán giữa 2 nhà hồi trước,So Yeon chăm chú lắng nghe,đôi lúc nhỏ tròn xoe mắt ngạc nhiên,đôi lúc nhỏ mỉm cười,và đến lúc kết thúc câu chuyện thì So yeon rơi nước mắt.So Yeon ôm chầm lấy nó: ​ 

_Cậu là đứa bạn tồi nhất trên đời,mình ghét cậu lắm Ji Yeon,sao cậu có thể giấu mình những chuyện như thế chứ? ​ 

Ji Yeon cũng ôm lại đứa bạn thân,nghẹn ngào: ​ 

_Mình xin lỗi mà…. ​ 

_Vậy…_So yeon buông nó ra_bây giờ nhà cậu tính sao? ​ 

_Thì tính sao nữa bây giờ?_Nó thở dài_người ta tịch thu nhà cửa,tài sản.Người làm thì nghỉ việc hết,ba mình giỏi lắm có thể còn giữ được chút tiền còm.Chắc cha con mình về miền quê cuốc đất sinh sống qua ngày quá! ​ 

_Về nhà mình đi! ​ 

_Sao? ​ 

_Nhà mình tuy không rộng lắm nhưng có 1 phòng dư,ba cậu sẽ ở tạm đó.Còn cậu ở chung phòng với mình.Tuy gia đình mình không giàu có gì nhưng cũng có của dư của để.Ba cậu và cậu về nhà mình sống nhé._So Yeon đề nghị ​ 

_Mình… không biết!_Ji Yeon ngại ngùng ​ 

_Đi mà,cậu nói ba cậu thử xem._So Yeon năn nỉ,nhỏ lay lay tay Ji Yeon_cậu mà không chịu là mình giận cậu đấy. ​ 

_Để mình thử xem .. ​ 

Thật sự Ji Yeon biết ba nó sẽ đồng ý,vì hơn ai hết ông không muốn rời khỏi nơi này,nơi ông sinh ra,lớn lên,lập gia đình và lập sự nghiệp.Ji Yeon biết dù khó khăn,dù không hề có 1 tia hi vọng,ba nó vẫn muốn có lại công ty.Đối với 1 người kinh doanh cả cuộc đời như ba nó thì mất sự nghiệp cũng giống như là cụt 2 tay vậy,cảm thấy chán nản,thất vọng,mất hết niềm tin,cũng may là nó còn bên cạnh ba nó,nếu không ba nó sẽ không chịu nổi . ​ 

--------------------------------------------------------- ​ 

Doo Joon ngồi cạnh giường Jun Hyung,suy nghĩ mông lung.Tất cả chuyện này rồi sẽ kết thúc như thế nào? ​ 

Jun Hyung cựa quậy,mắt từ từ mở ra,vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi. ​ 

_Cậu tỉnh rồi à,Jun Hyung? ​ 

Hắn đưa tay lên xoa đẩu: ​ 

_Tớ thấy nhức đầu quá! ​ 

_Đừng ngồi dậy,cậu còn yều lắm! ​ 

_Ji Yeon…Ji Yeon sao rồi? ​ 

_Nhỏ…huỷ lễ cưới rồi. ​ 

_Thật sao?_Jun Hyung cười_tớ biết mà,tớ biết là thế nào nhỏ cũng hiểu được tình cảm của tớ. ​ 

_Uhm! ​ 

Hắn nhìn quanh: ​ 

_Thế nhỏ đâu rồi? ​ 

Hắn nhìn Doo Joon: ​ 

_Ji Yeon đâu?Nhỏ có đến đây chứ?_Hắn lay lay tay Doo Joon_nhỏ huỷ lễ cưới là vì tớ đến,đúng không Doo Joon?Thế thì nhỏ phải đến đây chứ? ​ 

Doo Joon không trả lời ​ 

_Sao cậu im lặng vậy? ​ 

_Ji Yeon…không đến đây!_Doo Joon ấp úng ​ 

_Sao?_Jun Hyung ngạc nhiên ​ 

_Nhỏ bảo nhỏ huỷ lễ cưới vì không thể lấy 1 người như Hyun Seung làm chồng! ​ 

_Nhưng…lúc tớ đến…. ​ 

_Cậu nghĩ nhỏ yêu cậu à Jun Hyung?Thật sự nhỏ không yêu cậu đâu. ​ 

Hắn nhìn thẳng vào mặt Doo Joon,lắc đầu: ​ 

_Tớ không tin,nếu nhỏ không yêu tớ nhỏ đã không huỷ lễ cưới,tớ không tin. ​ 

_Nhỏ nhờ tớ nhắn với cậu là nhớ giữ gìn sức khoẻ…..và…quên nhỏ đi…Nhỏ...không yêu cậu. ​ 

_Tớ không tin!Tớ không tin!!!!!Cậu nói dối. ​ 

_Jun Hyung à! ​ 

_Cậu đi ra đi,tớ muốn yên tĩnh. ​ 

_Jun Hyung! ​ 

_ĐI RAAA._Hằn hét lên. ​ 

Doo Joon đành quay đi,cánh cửa phòng Jun Hyung khép lại sau lưng Doo Joon..Cậu đã làm gì thế hả Doo Joon?Sao cậu lại nói dối Jun Hyung,người anh em thân thiết bấy lâu nay của cậu?Sao cậu biết Ji Yeon yêu Jun Hyung mà không nói cho hắn biết??Cậu làm điều tồi tệ gì thế ? ​ 

Doo Joon thấy khó chịu,cực kì khó chịu…Nó đang ghen tức với Jun Hyung chăng?sao Ji Yeon lại yêu Jun Hyung mà không dành tình cảm cho nó.Nó thấy Ji Yeon nói yêu Jun Hyung mà nó vừa mừng vừa đau đớn,nó ra sức ngăn cản Ji Yeon bỏ đi nhưng trong nó lại có chút ít hi vọng như thế.Sao nó mâu thuẫn thế này?Yêu là ích kỉ như thế hay sao?Nó biết phải làm sao đây?Nó không có được Ji Yeon,nó không muốn Ji Yeon thuộc về Jun Hyung,nó không muốn…xin lỗi cậu,Jun Hyung à!!!Tớ biết tớ là một người tồi tệ,nhưng tớ không có được cô ấy thì...cậu cũng không! ​ 

--------------------------------------------- ​ 

"Em cho anh cảm thấy hi vọng,rồi em nỡ vùi tắt hi vọng đó của anh sao Ji Yeon?"_Hắn đau khổ.Hắn đã mong mỏi Ji Yeon sẽ đáp lại tấm chân tình của hắn,nhưng hắn đã lầm..Cậu đã lầm to rồi,Jun Hyung à..Hắn nghĩ ​ 

Đau đầu quá,mệt mỏi quá,hắn muốn ngủ,chỉ muốn ngủ lúc này thôi..Hắn nằm xuống và nhắm mắt,hi vọng sẽ có 1 giấc ngủ yên bình,không suy nghĩ,không hay biết gì hết.. ​ 

---------------------------------------------- ​

_Vào nhà đi anh_Mẹ So Yeon vừa nói vừa đưa tay khoác vai Ji Yeon_con vào luôn đi,Ji Yeon!​

_Cám ơn chị_ông gật đầu_may nhờ có chị giúp đỡ không thì cha con tôi chẳng biết phải làm sao.​

Mẹ So Yeon mỉm cười:​

_Anh cứ khách sáo,gia đình chúng ta quen biết nhau đã lâu lắm rồi,tôi là bạn thân của Lyly,tôi cũng coi Ji Yeon như là con ruột của mình vậy,sao nỡ thấy vậy mà không giúp.Mà tôi có giúp gì đâu cơ chứ?​

_Sao lại không?Chị giúp…​

_Thôi có chuyện gì thì nói sau_Mẹ So Yeon ngắt lời ông. giờ chắc cháu cũng mệt rồi,cháu lên phòng So Yeon đi Ji Yeon!So Yeon nó mới chạy đi mua đồ,lát về liền.​

_Dạ!​

Mẹ So Yeon quay sang ông,cười:​

_Anh đi hướng này,phòng anh ở bên đây!​

_Cám ơn chị!​

Ji Yeon lật đật xách hành lí lên lầu.Thật sự nó đã hạn chế tối đa về đồ đạc mang đến rồi,nhưng dù sao nó vẫn là con gái,mà là con gái thì không bao giờ có ít đồ,dù cố gắng giảm bớt nhưng rốt cuộc số vali mà đựng đồ của nó là số 5 =.=”​

Ji Yeon ì ạch mang 1 cái lên trước!Sao cầu thang nhà So Yeon cao thế nhỉ?kéo hoài mà vẫn mới lên được mấy bậc thang,cái vali sao nặng kinh hồn vậy nè?mà ấy là cái nhỏ nhất trong 5 cái đó..hix​

Nó cúi đầu mà lê từng bước đi lên,bỗng nó tong vào 1 người đang bước xuống cầu thang.​

_Ui da,bể phổi rồi!​

Ji Yeon ngước nhìn lên,Yoseob đang tinh quái nhìn nó,đó là anh trai của So Yeon.​

_Đụng tí xíu mà bể phổi à?Con trai gì yếu thế?​

_Em mà đụng thì võ sĩ cũng bể phổi chứ huống gì anh?_Yoseob nói_em với nhỏ So Yeon hình như sinh lộn rồi,đáng lẽ 2 đứa phải là con trai chứ nhể?​

Ji Yeon đấm vào vai Yoseob:​

_Anh cứ chọc em hoài!​

_Hahaha!!!_Yoseob bật cười_mà lâu rồi không thấy em ghé,tưởng em quên anh rồi chứ!​

Ji Yeon bĩu môi:​

_Sao quên được anh chứ?ấn tượng lắm mà.​

_Ấn tượng gì?_Yoseob liền hỏi​

_Đầu trọc hehe!_Ji Yeon lém lỉnh cười​

Nghe nhắc lại chuyện cũ,Yoseob trợn tròn mắt,đưa tay lên:​

_Dám chọc anh hả?Cốc cho bể đầu bây giờ!​

_haha!​

Chuyện là cách đây 2 năm,anh chàng này không biết xem trận đá banh nào của tuyển Bồ đào nha thì mê tít thò lò cầu thủ Ronaldo,liền đi cắt phăng cái tóc bồng bềnh lãng tử,cạo trọc đầu để giống thần tượng.Mà đâu phải ai để tóc này cũng được,Yoseob đem cái đầu trọc về nhả suýt nữa khiến mẹ anh ngất xỉu,còn Ji Yeon và So Yeon,em gái anh thì bò lăn bò lết ra mà cười vì cái mặt quá ngố của anh.Cái đầu đó quả thật không phù hợp với khuôn mặt anh xíu nào.​

Ji Yeon quen Yoseob từ lâu lắm rồi.Lúc nó vừa mới chập chững biết đi biết nói thì Yoseob như là 1 người anh trai của nó.Rồi những năm cấp 1,cấp 2 càng thân thiết hơn nữa.Chỉ khi lên cấp 3 thì nó mới ít gặp Yoseob vì mỗi người đều đã lớn,có những người bạn và niềm vui mới,tuy vậy nhưng đối với Ji Yeon,Yoseob vẫn là người anh trai mà nó yêu quý.​

_Thôi không giỡn nữa,anh xách đồ lên dùm em với!​

_Không!​

_Sao vậy?​

_Ai biểu chọc anh,ráng mà xách đi.Hok nhờ vả gì hết.​

_oa oa oa!​

_Con gì kêu vậy?​

_Kêu đâu?em khóc mà!​

_Vậy nước mắt đâu?khóc mà chả thấy nước mắt gì hết!_Yoseob hỏi lại,cười tinh quái​

_Đâu ra dễ có nước mắt quá vậy?_Ji Yeon chu mỏ nói_nước mắt của em là vàng là bạc,là kim cương hột xoàn,khó thấy lém!​

_Vậy khi nào anh thấy kim cương từ mắt em rớt ra thì anh xách hành lí cho em!em cứ bình tĩnh thoải mái mà khóc,anh đi ngủ đây!​

_Sazzzzzzzzzzzzzz!!anh kì lém_Ji Yeon phụng phịu​

Yoseob bật cười:​

_Thôi đưa đây,mời cô nương lên trước_Yoseob cúi người,dang tay ra_kẻ thuộc hạ này sẽ xách lên dùm.​

_Ngoan,ngoan_Ji Yeon gật đầu,tủm tỉm cười,bước lên cầu thang.​

Mới bước được vài bước,nó quay đầu lại:​

_Em quên mất,còn 4 cái vali em để cạnh cửa ra vào nữa,anh xách lên dùm lun nghen.​

_Trời_Yoseob nhăn nhó_mấy cái kia có nặng bằng cái này không?​

Ji Yeon lắc đầu:​

_Nhẹ lắm,cái này là to nhất và nặng nhất rồi.Mấy cái kia nhẹ tâng à! [hế hế]Em lên trước đây,anh cứ từ từ mà xách nghen.Cám ơn anh trước!hehehe (giọng cười gian quá >”<)​

----------------------------------------------------------​

_Thằng Jun Hyung đâu?Kêu nó ra đây?_ông Yi suk giận dữ vừa bước nhanh vào nhà vừa la toáng lên.​

Đó là người đàn ông trung niên đĩnh đạc,tuy tóc và da đã điểm màu thời gian nhưng trông ông vẫn còn rất phong độ.​

1 người phụ nữ sang trọng từ phía trong chạy ra,không giấu vẻ hốt hoảng trên mặt:​

_Kìa ông!Ông mới đi công tác về,sao lại nóng nảy như vậy?​

_Kêu thằng Jun Hyung ra đây!Nó bôi tro trát trấu vào mặt mũi tôi như thế mà bà còn nói gì nữa?_Ông ngồi phịch xuống ghế salon,hậm hực.​

_Kìa ông!bình tĩnh nào!uống miếng nước đã!Ông mới đi công tác cả tuần về,chưa kịp thở đã lớn tiếng thế kia_người phụ nữ nhẹ nhàng nói_ông xem,ông làm cả nhà ai cũng sợ hết rồi kìa.​

_Bà đừng có làm như bà không biết,thiên hạ người ta đồn ầm lên rồi kìa_ông vừa nói vừa vung tay_kêu cái thằng con quí tử của bà ra đây,tôi phải hỏi nó cho ra lẽ.​

_Ông à!​

_Kêu nó ra!​

Tiếng bước chân xuống lầu,Jun Hyung cất giọng:​

_Con đây!​

Ông Yi suk nhìn nó,thằng con trai mang vóc dáng và phong thái của ông hồi trẻ,đang đứng dựa vào chân cầu thang,vẻ mặt lạnh lùng.​

_Mày…_ông chỉ vào mặt Jun Hyung_mày biết mày đã làm gì không?​

Jun Hyung đáp,vẫn không đổi nét mặt:​

_Làm gì là làm gì?ba nói gì con không hiểu?​

Ông Yi suk đứng bật dậy:​

_mày đừng có mà làm bộ.Con gái trên đời này thiếu gì mà cậu lại tranh với thằng con nhà Họ Jang.Có còn ra thể thống gì nữa không?Mày muốn làm tao xấu hổ đến chết mới vừa lòng hay sao?​

_Con đã làm gì sai nào?_Hắn liền nói lại_con giành lại người mình yêu là sai ư?Con nên để cô ấy lấy thằng mất dạy Hyun Seung mới là đúng ư?​

_Yêu??Cậu mà yêu gi?!Mày quen biết bao đứa con gái,rồi bỏ ngay không tiếc nuối,giờ mày còn bảo là mày yêu à?​

Jun Hyung cúi mặt xuống đất:​

_Ba tin hay không thì tuỳ!​

_Làm sao tao tin được?mày biết cậu làm tao mất mặt đến thế nào không?Gia đình ấy đang hợp tác với nhà ta trong dự án mới này đấy!​

_Dự án,dự án_nó nói to_suốt ngày ba chỉ quan tâm đến công việc,ba chỉ biết công ty,còn cái nhà này,ba chẳng để ý gì hết.Nghe tin tức người ta nói như thế nào là tin theo răm rắp.Phải,con làm ba mất mặt,con làm ba xấu hổ,thế thì ba quan tâm gì đến thằng con bất hiếu này nữa?​

Ông tức giận,tím mặt:​

_Mày….mày dám….​

_Ôi ông ơi,bình tĩnh lại_người phụ nữ thốt lên_con cái ăn nói dại dột.Ông đừng để tâm!​

_Bà xem nó nói với cha nó như thế mà coi được hay sao?_ông lại ngồi xuống ghế,thở mạnh.​

Jun Hyung không thèm nhìn ba hắn,lúc này hắn chỉ thấy tức giận và thất vọng.​

Ông Yi suk dần lấy lại bình tĩnh:​

_Thế đứa con gái đó nó yêu mày lắm à?​

_..................................._hắn im lặng không nói,tim hắn đột nhiên đau nhói lên.​

_Mày im lặng là tao biết câu trả lời rồi!_ông chật lưỡi_Tao luôn luôn dặn mày là trong tình cảm phải luôn thật lòng,đừng đùa giỡn kẻo sau này hối hận.Giờ mày chắc thấm thía câu nói đó rồi chứ?​

_..................hắn vẫn im lặng.​

_Thế nó là con cái nhà ai?tên gì?​

_Ba không cần biết!​

_Kìa con_mẹ hắn lên tiếng_trả lời ba đi.​

Hắn liếc nhìn qua mẹ,rồi nói:​

_Ji Yeon!​

Ngừng một lát,hắn tiếp:​

_Park Ji Yeon.​

Ông Yi suk sững người?Họ Park?Có lẽ nào???không thể nào,không thể có chuyện đó được.Ông run run:​

_Có phải đó là 1 gia đình bình thường,tầng lớp trung lưu không?​

Hắn lắc đầu:​

_Tập đoàn điện tử HL,vừa mới tuyên bố phá sản 2 ngày trước.​

Mỗi lời nói của hắn như sét đánh ngang tai ông Yi suk.Ông cảm thấy khó thở,mồ hôi nhễ nhãi,chóng mặt.Ông đứng lên loạng choạng:​

_Dìu tôi vể phòng_ông nói với bà vợ.​

Jun Hyung nhìn dáng bà mẹ của mình dìu ông bố mà cứ suy nghĩ,tại sao ba hắn lại thay đổi thái độ như thế?Vừa mới nghe nhà Họ Park là ông đổi sắc mặt?Ba hắn biết về nhà Ji Yeon ư?Thật ra là có chuyện gì?Hắn thấy khó hiểu…​

Một sự thật sắp được phơi bày…….​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro