Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Yeon đứng bên cửa sổ.Trời mưa,mưa nhỏ thôi nhưng khiến nó chạnh lòng.Mưa làm tăng nỗi nhớ miên man,làm dâng lên nỗi buồn về những kí ức xa xưa.Mưa rơi nhẹ mà sao làm lòng nó đau nhói…Ji Yeon nhìn xuống đường đêm thanh vắng chỉ nghe tiếng mưa rơi mà nó hình dung ra cảnh Jun Hyung đứng dưới mưa hôm trước.Nó không muốn nhớ lại,không muốn nghĩ đến nhưng nó không thể điều khiển được con tim và suy nghĩ của mình.Lý trí của nó đã khiến nó rời ra Jun Hyung,từ chối tình yêu của hắn,nhưng con tim nó đang đập theo đúng nhịp điệu của 1 người đang yêu,suy nghĩ của nó đang hướng về người mình yêu,nó nhớ hắn da diết. ​

Suốt ngày,suốt đêm nó không có lúc nào không nhớ đến hắn.Không biết tự bao giờ,à chắc là từ lúc rời bỏ Jun Hyung đang mê man mà đi thì trong nó đã in rõ hình bóng hắn.Hình bóng ấy cứ xuất hiện mãi trong tâm trí nó,đôi mắt ấy lúc nào cũng nhìn nó,một đôi mắt nâu đẹp tuyệt vời nhưng mang một nỗi buồn sâu xa…Số phận không cho chúng ta đến được với nhau,ta đành phải chấp nhận quyết định của ông trời thôi.Ôi,nó lại rơi nước mắt nữa rồi!! ​

_HHHÙ!!!! ​

Ji Yeon giật mình quay lại,So Yeon đứng sau lưng nó tự lúc nào mà nó không hay biết. ​

_Cậu…cậu khóc à?_So Yeon nhìn nó,hỏi ​

_Đâu có!_Ji Yeon lấy tay dụi mắt ​

_Làm như mình là con nít không bằng,cậu đâu giấu mình được! ​

Nó im lặng,ngồi xuống giường. ​

_Cậu nhớ anh ta à? ​

Ji Yeon nhìn lại So Yeon,rơm rớm,nó khẽ gật đầu.So Yeon liền ngồi xuống bên cạnh,ôm Ji Yeon ​

_Cậu phải cố gắng quên thôi!Cậu với anh ta.. ​

_Mình biết mà_nó ngắt lời So Yeon_nhưng…khó quá! ​

So Yeon gật đầu ​

_Uhm!mình hiểu. ​

_Jun Hyung và mình tuy gặp nhau là cãi nhau,lúc nào cũng khắc khẩu,mình không ngờ mình lại yêu hắn.Mình vừa muốn quên hắn thật nhanh vừa muốn…nhớ đến hắn,mình phải làm sao bây giờ? ​

So Yeon thở dài,nhỏ thật sự cũng bối rối khi thấy người bạn thân của mình như thế.So Yeon chỉ biết ôm Ji Yeon,vì nhỏ biết Ji Yeon cần một người để dựa vào lúc này. ​

_Gì mà ôm iếc ghê thế?_Yoseob cất tiếng ​

So Yeon và nó giật mình,nhìn ra cửa,Yoseob nhe răng ra cười với 2 đứa. ​

_Sao anh vào mà không gõ cửa?_So Yeon quắc mắt nhìn ông anh trai ​

_Ơ hay?Cửa mở toang hoác thế kia mà bảo người ta gõ? ​

_Thế anh vào đây có chiện gì? ​

_Có người nhờ anh mang hành lí lên,không nhận thì anh mang xuống lại vậy! ​

_Ấy_Ji Yeon chợt lên tiếng_anh cứ đùa!^ ^~ ​

_Em mới thích đùa đó!Em bảo nhẹ mà sao anh thấy cái nào cũng nặng trịch vậy?bộ em nhét đá trong đó hay sao? ​

Ji Yeon cười: ​

_Ơ!Ai biểu anh tin em làm gì?hehe ​

_Chắc muốn bị ăn đòn đây! ​

_Áaaa_Ji Yeon hét lên_So Yeon,cứu tớ. ​

So Yeon bật cười.Ngay cả Yoseob cũng cười trước hành động trẻ con của Ji Yeon.Ji Yeon thấy thoải mái hơn rất nhiều,hi vọng những ngày tháng sau này của nó,có thể có khó khăn về mặt tài chính nhưng sẽ toàn niềm vui. ​

A new life,1 cuộc sống mới đang chờ đợi nó phía trước! ​

---------------------------------- ​

_Cậu không đi học à?_Doo Joon đứng trước cửa phòng hắn.,hỏi. ​

Hắn lắc đầu: ​

_Tớ không muốn đi học! ​

_Chứ cậu muốn đi đâu? ​

_Tớ muốn chết!_hắn đáp ​

Doo Joon chắt lưỡi: ​

_Cậu đừng nói năng tầm bậy! ​

Jun Hyung khẽ cười: ​

_Uh,thì tớ nói bậy.Tớ không đi học đâu,cậu đừng lo cho tớ! ​

_Ji Yeon…nghỉ học rồi!_Doo Joon nói ngập ngừng. ​

Một chút ngỡ ngàng xuất hiện trên khuôn mặt hắn,nhưng hắn nhanh chóng lấy lại nét mặt lạnh lẽo như cũ: ​

_Uhm…thì…tớ đã biết trước là vậy mà!!! ​

_Cậu không sao chứ? ​

_Dĩ nhiên_hắn nói_cậu tưởng tớ là ai chứ?Tớ là Yong Jun Hyung,là anh trai của cậu đấy! ​

Doo Joon gật đầu: ​

_Uhm,anh trai!!cậu…là anh em của tớ_một cảm giác khó chịu,1 cảm giác tội lỗi đang len lỏi trong suy nghĩ của Doo Joon,Doo Joon vội nói_thôi tớ đi học đây,cậu ở nhà dưỡng sức đi!_Doo Joon quay lưng bước đi. ​

_Ê này! ​

_Hả? ​

Hắn ấp úng: ​

_Hôm trước..tớ hơi nóng,xin lỗi cậu,chỉ vì Ji Yeon mà tớ nóng nảy với cậu!Cậu đừng giận tớ nghen! ​

_....Uhm…..thôi tớ đi học đây!_Doo Joon vội bước đi,nó không muốn Jun Hyung thấy vẻ bối rối của nó."Cậu không cần phải tốt với tớ như thế đâu,Jun Hyung,tớ là 1 đứa chẳng ra gì"_nó nghĩ thầm…. ​

Jun Hyung thở dài.Tâm hồn hắn lúc này trống rỗng,hắn không biết nên làm gì.Thế là mọi chuyện đã kết thúc rồi ư?em lạnh lùng với tình cảm của anh,em nghỉ học,em dọn nhà đi,em biến mất khỏi cuộc đời của anh như thế ư?Anh biết làm sao nếu không có em đây?đừng đối xử với anh như thế chứ!!!anh phải làm sao để quên em đây?giấc mơ đẹp của anh,bây giờ chỉ còn là 1 cơn ác mộng,bởi vì không có em!…ước gì…em… yêu anh,dù chỉ trong phút chốc… ​

------------------------ ​

Mẹ So Yeon,Yoseob,So Yeon,Ji Yeon và ba nó,cả nhà đang ăn sáng.Buổi sáng đầu tiên ở nhà người khác. ​

_Hôm qua ngủ được không anh ?_Mẹ So Yeon hỏi ​

Ba nó gật đầu: ​

_Ngủ ngon lắm chị à!Lâu rồi tôi mới ngủ thoải mái như thế!Hồi trước đêm nào cũng chập chờn,lo lắng công việc,ngủ không được gì hết! ​

Mẹ So Yeon tiếp lời ​

_Anh tạm thời cứ nghỉ ngơi thoải mái!đừng lo lắng chuyện gì cả! ​

_Đâu được,tôi còn phải đi kiếm việc làm để lo cho Ji Yeon chứ,nó phải đi học tiếp! ​

Ji Yeon ngắt lời ba nó: ​

_Ba à!Ba đừng lo, ba cứ nghỉ ngơi đi,con sẽ đi kiếm việc làm thêm! ​

_Nhưng…con chưa bao giờ đi làm cả! ​

_Chứ ba thì đi làm lao động nhiều à?Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi! ​

_Ji Yeon nói đúng đấy anh à_Mẹ So Yeon nói. ​

So Yeon nói thêm vào: ​

_Con sẽ đi làm cùng với Ji Yeon,bác đừng lo! ​

_Thế định làm ở đâu?_ông hỏi ​

Ji Yeon nhún vai: ​

_con cũng chưa biết,lát tụi con sẽ đi kiếm! ​

_Anh hai chở tụi em đi nghen! ​

Yoseob vội lắc đầu: ​

_No! ​

_Sao vậy?_cả 2 đứa đều lên tiếng. ​

Yoseob chắt lưỡi: ​

_Đi với 2 đứa thì tìm việc có 5p rồi than đói,đòi đi ăn!Anh hiểu lắm mà! ​

Nói thì nói vậy nhưng Yoseob vẫn đồng ý . Bởi vì anh rất yêu thương cô em gái So Yeon và Ji Yeon,một người mà anh đã từng dành tình cảm đặc biệt,một tình yêu thầm kín,anh không dám thổ lộ mà cứ để trong lòng(ông này nhìn vậy mà nhát ^^~),định sẽ chon vùi mãi mãi,tưởng chừng như tình cảm ấy dần lặng yên theo năm tháng,nhưng 1 lần nữa,nó bỗng trỗi dậy,….mạnh hơn…. ​

------------------------------------------------------------- ​

Ông quản gia gõ cửa phòng. ​

"CỐC..CỐC.." ​

_Có chuyện gì vậy?_Jun Hyung hỏi ​

_Dạ!mời cậu chủ xuống ăn sáng! ​

_Tôi không ăn! ​

_Bà chủ bảo có khách đến dùng bữa chung nên bắt cậu chủ xuống tiếp! ​

_Ba tôi đâu? ​

_Ông chủ đi làm rồi ạ! ​

Hắn bực bội ra mở cửa.Lúc nào cũng khách khứa,đến phát mệt.Hắn đi xuống nhà,đã nghe tiếng cười nói rôm rả trong phòng ăn. ​

Chiếc bàn ăn lớn nhưng mới chỉ có 2 người ngồi,đó là mẹ hắn và 1 người con gái đang say sưa nói chuyện với bà,quay mặt đi nên hắn không nhìn thấy. ​

_A!_Mẹ hắn lên tiếng_con xuống rồi à? ​

_Anh Jun Hyunggggg_con bé ấy đột nhiên chạy tới ôm chầm hắn! cái gì thế?Hắn sững người trong vài giây… ​

1…2…3s ​

_Cô là ai?_Hắn đẩy cô bé ra. ​

_Anh không nhận ra em sao?Em là Boram đây! ​

Hắn nhìn kỹ cô bé,phải rồi,đúng là Boram,cô bé hàng xóm lúc trước của nhà hắn.Hai gia đình khá thân với nhau,10 năm trước gia đình Boram đã chuyển tới Paris sinh sống. ​

_Đúng là em rồi!em lớn quá, anh nhìn không ra!_hắn nói ​

_Hihi_cô bé cười khúc khích_10 năm rồi mà ^^ ​

Boram bây giờ khác hẳn cô bé Boram sún răng 10 năm trước.Cô bé đẹp hơn rất nhiều với mái tóc nâu dài suôn mượt,đôi mắt to tròn và nụ cười xinh xắn. ​

_ Boram đậu vào trường đại học mà con đang học,nên tạm thời cô bé sẽ ở đây!_mẹ hắn nói! ​

_Anh phải dẫn em đi chơi đấy nghen,10 năm xa nơi đây em quên hết rồi! ​

_Vậy hả? ​

_À chỉ nhớ đến anh thôi ^^!_cô bé lém lỉnh ​

Hắn mỉm cười.Gặp lại cô em hàng xóm từ nhỏ thật là thú vị,cô bé đẹp và dễ thương như 1 thiên thần,giọng nói ríu rít,tiếng cười lảnh lót của cô như thổi 1 luồn gió mới vào căn nhà mà hắn thấy ngột ngạt từ lâu này. ​

Kể từ lúc này,sẽ có rất nhiều biến động xảy ra.Kể từ bây giờ,hắn không còn hành động bằng con tim như lúc trước nữa,hắn phải hành động bằng lý trí.Nhưng hiện giờ…hắn vẫn chưa biết điều đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro