Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Yeon đứng trước quán Sweet Dream,tâm hồn nó như đang mơ màng về một nơi khác,kí ức về hắn bất chợt ùa về. ​

So Yeon đập vai Ji Yeon: ​

_Làm gì mà ngây người thế?Vào đi chứ? ​

_Không có gì_nó đáp_nhưng So Yeon này,sao mình phải xin làm việc ở đây? ​

_Bây giờ đi kiếm việc khó lắm,với lại tụi mình chưa có kinh nghiệm,cũng chưa biết gì hết.Với lại quán này là quán kem ruột của tụi mình mà!Cậu không thích ư? ​

_Không phải_nó vội nói_chắc gì chị Eun Jung cần thêm nhân viên. ​

So Yeon cười: ​

_Đừng lo,có người xin cho tụi mình trước rồi,chị Eun Jung đã đồng ý! ​

_Ai thế? ​

_Ông anh ngốc của mình chứ ai!Vào đi nào! ​

Quán kem vẫn như thế,chẳng có gì thay đổi kể từ lần cuối cùng mà nó đi với hắn.Không ​

ngờ,cuộc đời nó lại thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế. ​

Chị Eun Jung tiếp 2 đứa với 1 thái độ thân thiện,dù sao cũng quen biết khá lâu rồi. ​

_Chị có nghe chuyện của nhà em rồi_chị nhìn Ji Yeon cảm thông_em cứ làm việc ở đây,tuy lương không cao lắm nhưng cũng đỡ phần nào. ​

_Dạ,em cám ơn chị_Ji Yeon gật đầu. ​

_Có gì mà cám ơn,chị cũng đang cần người lắm.Nhưng cũng may mà ông anh của So Yeon giới thiệu 2 đứa kịp thời,nếu không chị đã đăng tìm người từ trước rồi. ​

Hoá ra anh Yoseob đã biết trước dự định đi làm của tụi nó và giúp đỡ.May quá!Thế là đỡ lo 1 chuyện rồi. ​

_Bây giờ 2 đứa làm ngay được không? ​

_Dạ được!_cả 2 đứa đồng thanh. ​

_Vậy ra đằng sau đeo tạp dề rồi chị chỉ cho.Việc cũng đơn giản thôi! ​

Ji Yeon và So Yeon líu ríu đi vào sau.Bắt đầu 1 ngày làm việc,à không chỉ mới học việc thôi.Đây là thử thách đầu tiên cho Ji Yeon,cô tiểu thư xinh đẹp nhà Harnett,1 người chưa bao giờ động tay vào bất cứ việc gì,nay đã trở thành 1 cô gái phục vụ quán kem."Cố lên nào!"nó tự nhủ ^^!! ​

-------------------------------------------- ​

Boram bước lại gần Jun Hyung,hắn đang ngồi uống coffee trong vườn,cô bé cất tiếng gọi: ​

_Anh Jun Hyung! ​

Hắn quay sang nhìn cô bé: ​

_Sao? ​

_Anh dẫn em lên trường tham quan nha!_ Boram vừa nói vừa cười ​

Hắn nhíu cậu: ​

_Để mai đi,hôm nay anh đâu có đi học! ​

_Mai anh đi học thì anh vào lớp chứ có rảnh mà dẫn em đi coi trường đâu.Đi bây giờ đi anh. ​

Hắn gãi đầu,ôi trời!chẳng lẽ từ chối nữa.con gái đúng là rắc rối mà. ​

_Đi thì đi!_Hắn đứng dậy. ​

Boram nhìn điệu bộ của hắn mà khẽ mỉm cười.Cô bước đi sau hắn. ​

Jun Hyung đi đến chỗ đậu xe,mở khoá chiếc xe hơi màu đen sang trọng. ​

_Anh Jun Hyung! ​

_Hả? ​

_Em không muốn đi xe hơi! ​

Hắn ngạc nhiên: ​

_Chứ muốn đi bộ hả? ​

Boram lắc đầu,chỉ vào chiếc xe moto của hắn đậu bên cạnh. ​

_Em muốn đi xe này! ​

Hắn trợn tròn mắt nhìn cô bé,sao lại muốn đi xe moto?Một dãy xe moto đậu bên cạnh,sao cô bé lại chỉ ngay chiếc mà hắn đã từng chở Ji Yeon?Trời ơi,đừng làm hắn phải suy nghĩ nữa,có được không? ​

_Anh không muốn chạy xe ấy!_Hắn trả lời_nếu em không muốn đi xe hơi thì thôi vậy. ​

Boram liền nói: ​

_Không mà,nếu anh không thích thì thôi!Đi xe hơi cũng được! ​

Hắn mở cửa xe,ngồi vào trong. Boram cũng ngồi vào ghế bên cạnh. ​

_Xong chưa?anh chạy nhé! ​

Cô bé gật đầu.Chiếc xe màu đen nhẹ nhàng lăn bánh. ​

----------------------------------------------- ​

Ji Yeon đổ mồ hôi,trước giờ nó chưa bao giờ tập trung đến như thế này.Nhưng dù cố gắng cách mấy thì nó vẫn chưa quen được,đã mấy lần nó đưa kem nhầm cho khách,làm bể ly,tính tiền nhầm(nếu chị Eun Jung không kiểm tra lại là tiêu rồi ^^).Cũng may là chị Eun Jung hiểu và không trách gì nó,khiến nó cảm thấy thoải mái rất nhiều. ​

So Yeon thì đỡ hơn nó,vì ít nhiều gì So Yeon cũng làm việc ở nhà.Tuy vậy vẫn không tránh khỏi sai sót. ​

Làm việc vừa có bạn thân,vừa có bà chủ tốt,sướng quá rồi còn gì?Ji Yeon không hề biết ở ngoài tiệm lúc này,có một chàng trai đang nhìn cô bằng đôi mắt ấm áp. ​

Yoseob mỉm cười thú vị khi thấy 2 cô gái tất bật với công việc,chạy lăng xăng,khác hẳn với hình ảnh 2 cô ngồi một chỗ mà “tám” từ sáng đến tối lúc ở nhà.Anh vui vì giúp đỡ được Ji Yeon trong lúc khó khăn này,anh hi vọng rằng sẽ đến lúc cô nhận ra được sự quan tâm của anh dành cho cô và đáp lại tình cảm đó. ​

Cứ hi vọng đi,biết đâu…biết đâu được…. ​

----------------------------------------------- ​

_Waaaaa!trường đẹp quá!_ Boram nói to khi vừa vào khuôn viên trường. ​

_Bên đây là của thứ nhất,ở giữa năm thứ 2,còn bên này là của năm thứ 3.Em học năm đầu là dãy bên đây!trường có 3 cửa,cửa trước,cửa sau,cửa bên hông.Phòng hiệu trưởng là phòng đầu tiên của dãy bên tay phải.Cantin thì nằm ở góc bên kia.Giới thiệu về trường vậy là đầy đủ rồi nhé!giờ về!_Hắn nói 1 tràng và kết thúc bằng 1 câu ngắn gọn. ​

Boram tròn xoe đôi mắt nhìn hắn: ​

_Về áh? ​

_Uhm!_Hắn gật đầu ​

_Nhưng em chỉ mới bước vào cổng trường thôi mà! ​

_Thì mới bước vào cổng trường mà em đã biết chỗ học của mình,biết cantin,biết luôn cả phòng hiệu trưởng.Không có ai mới bước qua cổng trường mà đã biết nhiều như em đâu. ​

Boram nhìn vào trong: ​

_Nhưng em muốn tham quan trường 1 lúc nữa.Đi nào_cô bé kéo hắn đi. ​

Trông Boram lúc này như 1 con búp bê xinh xắn,hồn nhiên.Jun Hyung thật sự chưa hiểu hết về cô bé,10 năm là một khoảng thời gian dài,đủ để ký ức về một người dù là thân thiết cũng phai mờ đi.Và đối với Jun Hyung thì Boram như là 1 kí ức xưa mà hắn đã lãng quên giờ bất chợt nhớ lại. ​

Trong lúc hắn cùng với Boram đi dạo trong khuôn viên trường thì lại tình cờ gặp mặt một người quen cũ mà chúng ta không nhắc tới trong mấy chương sau này.Các bạn đoán ra là ai không?Chính là Sun Young,cô tiểu thư nhà giàu kênh kiệu. ​

Hăn và Boram đụng phải Sun Young ở ngã ba trong hành lang.Sun Young nhìn Boram rồi quay sang nhìn hắn. ​

_Chào anh!_Sun Young nói nhỏ,chắc hẳn nó vẫn còn cảm thấy sợ khi đối diện với Jun Hyung. ​

_Uhm! ​

_Uả,ai vậy anh?_ Boram hỏi. ​

_Đây là Sun Young,bạn cũ của anh!_hắn giới thiệu,cố ý nhấn mạnh chữ "cũ" ​

Sun Young cảm thấy nóng mặt…. ​

Boram cười với Jess,cô bé nói hồn nhiên: ​

_Chào chị!em là Boram,bạn gái của anh Jun Hyung? ​

_Bạn gái?_Sun Young hỏi lại ​

Boram gật đầu: ​

_Chính xác hơn em là vợ sắp cưới của anh ấy! ​

Sun Young không nói gì,nó nhìn Jun Hyung.Hắn cũng thấy bất ngờ khi Boram đột nhiên nói như thế!Hắn không thèm nhìn lại Sun Young,hắn nắm tay kéo Boram đi. ​

_Em làm cái trò gì thế hả?_Hắn nói to khi đã kéo cô bé đi khá xa. ​

_Anh kéo tay em đau quá!_ Boram xoa cổ tay. ​

_Anh hỏi em vừa rồi em nói cái gì vậy?_Hắn lại hỏi ​

Boram cười: ​

_Em nói em là bạn gái của anh! ​

_Anh không giỡn đâu! ​

_Em cũng đâu có giỡn!_Cô bé nói ​

_Thôi đi_hắn hét lên làm cô bé giật mình_anh cho em biết,đừng bao giờ nói như thế một lần nữa_hắn nổi giận. ​

Boram nhìn hắn,cô bé không ngờ hắn lại to tiếng với cô như thế.Mắt cô rơm rớm ​

_Anh…anh quên rồi sao? ​

Hắn nhìn cô bé,ra vẻ không hiểu… ​

_Anh không nhớ…cách đây 10 năm,cái ngày em sắp chuyển đi,anh đã ôm em và nói sau này anh sẽ lấy em làm vợ.Chúng mình đã hứa với nhau như thế,anh….không nhớ sao? ​

Hắn choáng…hắn không nhớ….có chuyện đó thật sao??? ​

Boram nhìn thái độ của hắn lả đủ biết hắn đã quên….cô bé thấy thất vọng: ​

_Anh..đúng là 1 kẻ vô tâm! ​

Boram bỏ đi. ​

Hắn đứng sững…hắn đang cố lục lọi trí nhớ,nhưng đành chịu,hắn không nhớ..hắn đúng là 1 kẻ vô tâm từ trước đên nay….nhưng cho dù điều đó có là thật,thì…đó cũng chỉ là lời nói bồng bột của hắn lúc ấy,1 đứa trẻ 11 tuổi..Đã biết gì về tình yêu đâu?Sao cô bé lại tin vào những lời nói…con nít như thế? ​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro