Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Drawings Of The Wind... (Bức Vẽ Của Gió)

Chap 1

**********************************

Nụ cười của Bình minh...

Tiếng đồng hồ báo thức vẫn vang lên như thường lệ. Hơi nắng ấm của một buổi sáng trong lành vương khắp căn phòng. Trên chiếc giường trắng tinh tươm, cô gái nhỏ nhíu mày. Không phải vì nắng chiếu vào mắt mà vì cơn đau đầu bỗng ập đến....

Tất cả là tại anh trai Rain, mối hỗn độn về mấy cô bạn gái của anh bao giờ cũng lôi ra "thuyết trình" với cô em gái này. Dù mắt có mù lòa, nhưng tai vẫn hoạt động tốt đấy thôi. Đó là lý do tại sao mãi đến một giờ sáng Rain mới cho cô về phòng trước khi buông một câu: "Hyomin à! Có mang tặng anh 10 cô chân dài cũng không bằng đứa em gái yêu quý này đâu!"

Biết là anh thương cô, nhưng cái tật "Tán gái" chuyên nghiệp vẫn không bỏ, lại mang cô so sánh với mấy nàng chân dài. Haizz...thật không nói nổi.

Lấy tay day day thái dương, Hyomin chầm chậm bước xuống giường. Vì quá quen thuộc với căn phòng của mình nên cô không cần phải mò mẫm vất vả để tìm lối đi. Không ai ngoài anh trai và bố cô biết được, tuy mắt không nhìn thấy nhưng Hyomin có một trí nhớ rất tốt. Chỉ cần nghe qua một lần thì bất kể giọng nói, câu nói nào cô đều nhớ không sai một chi tiết nhỏ.

Thế nên mọi người luôn nghi vấn rằng vì sao cô gái mù lòa như Hyomin luôn đạt được thành tích xuất sắc nhất trong học tập và chính thức trở thành Sinh Viên ưu tú của Học Viện Richard. Họ cho là cô nhờ vào thế lực của gia đình. Vì ba cô, ông Park Sun Won là Giám đốc của KT-Tập đoàn Kinh Tế lớn mạnh trong khu vực. Nhưng mặc kệ, hơn ai hết Hyomin hiểu rõ chứng tỏ cho họ thấy mình giỏi cũng chẳng ích lợi gì. Cứ sống vì bản thân, quan tâm chuyện khác chỉ phí chất xám.

Thu lại suy nghĩ, cô đưa tay vuốt lấy mái tóc của mình. Cứ những lúc làm thế này, cô lại nhớ tới mẹ. Ngày trước mẹ cũng hay làm như vậy nhưng....kể từ ngày ấy cái ngày định mệnh đã cướp mẹ khỏi cuộc đời cô, nhẫn tâm lấy đi thứ ánh sáng quý giá ấy. Biến cô thành đứa trẻ mất mẹ, mù lòa. Hyomin đau, rất đau nhưng nước mắt không mang về mẹ cho cô, không trả lại đôi mắt sáng long lanh ngày nào. Thế nên cô không khóc, không một ai thấy cô khóc kể từ ngày đó.

Sau khi chắc rằng mái tóc xoăn tự nhiên của mình đã được gọn gàng với mấy cái vuốt nhẹ. Hyomin chọn cho mình một chiếc váy. Có lẽ đây là chiếc váy mà Rain tặng vào sinh nhật 17 tuổi của cô, vì lần đầu cô mặc cũng có cảm giác mát lạnh này. Rain nói đây là chiếc váy màu trắng đơn giản, rất phù hợp với làn da trắng sáng của cô.

Rain là kiến trúc sư có tài, được mọi người ngưỡng mộ đặc biệt là các cô gái. Tên thật của Rain là Hyo Joon, nhưng chỉ riêng cô mới được gọi anh là Rain. Cô tin vào mắt thẩm mĩ của ông anh "đại tài" nên rất thích mặc chiếc váy này.

Có lần cô hỏi Rain: "Rain ơi! Em bây giờ trông có xấu xí lắm không? Em chẳng nhớ khuôn mặt mình thế nào nữa rồi!". Chỉ nghe một tiếng cười rất khẽ, rồi anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hyomin đặt lên mắt, mũi, môi và cuối cùng là mái tóc cô: "Em gái ạ! Mắt em to lắm, xanh biếc cả một vùng trời. Chiếc mũi thẳng nhỏ xinh. Cái môi đỏ hồng cười rất đẹp. Ôi, yêu nhất là mái tóc xoăn tự nhiên này đây".

Nghe Rain tả mình đẹp như thiên thần, Hyomin phì cười. Rain lại bồi thêm: "Anh dám chắc em mà cười, có cả khối thằng xin nhập viện chứ chẳng chơi. Chỉ tại lúc nào em cũng mang bộ mặt lạnh đến đóng băng trước người khác thôi!". Anh Rain bảo thế cũng có phần đúng, cô không bao giờ nhếch môi chứ chẳng nói tới cười khi ra ngoài. Vì thế bố cũng bảo:" Hyomin của bố đẹp lắm!Con rất giống mẹ...Mẹ cười...bố còn phải ngất đấy!"

Cả ba bố con cười giòn sau câu nói đùa của bố, nhưng cô biết bố đang buồn khi nhắc tới mẹ. Hyomin tìm cách lãng sang chuyện khác khi hỏi Rain: "Vậy anh trai yêu quý của em trông thế nào nhỉ?"-Cô cười lém lỉnh. Nhưng Rain lại cười to hơn ra chiều đắc thắng: "Thế mà cũng hỏi! Anh là chuẩn men. Đẹp trai, có tài, lại ga lăng chả trách con gái lằng nhằng bám mãi! Haizz chỉ trách ông trời thôi".

Cắt đứt màn tự PR bản thân của Rain là tràng cười ngặt nghoẻo của cô và bố : "Anh/Con tự sướng vừa thôi chứ!".

Đấy gia đình ba người của cô là thế, luôn tràng ngập tiếng cười. Nhưng từ một góc khuất nào đó trong tim mỗi người biết rằng niềm vui chưa thực sự trọn vẹn khi không có mẹ...

Bắt đầu một ngày mới mà cô nghĩ sẽ tốt lành, Hyomin xuống phòng khách chào bố và Rain rồi đến trường. Ra tới cổng còn nghe tiếng Rain gọi với : "Hyomin, đợi anh chở đi, không nghe lời anh đánh đòn đấy...!" Lại cái giọng xem cô như con nít ấy rồi. Năm nay cô 22 tuổi và cũng gần 2 tháng để cô ghi nhớ đường đến trường, từ khi vào học viện. Cô muốn mình tự bước đi trên chính đôi chân của mình, không phải dựa dẫm bất cứ ai.

Tin vào sự thông minh và suy nghĩ chính chắn của con gái. Bố đồng ý cho cô tự đến trường nhưng ông vẫn âm thầm cử người bảo vệ Hyomin 24/24. Trên đường là vệ sĩ, ở trường là các thầy cô đặc biệt được ông nhờ chú ý đến cô. Có thể nói chỉ số an toàn của cô là 100%. Do vậy dù có khiếm khuyết về đôi mắt nhưng bạn bè không ai dám trêu chọc bắt nạt Hyomin. Và một phần vì vẻ thánh thiện, thuần khiết của cô làm tất cả mọi người xao động. Họ yêu quý Hyomin và mặc kệ tính cách lạnh lùng của cô.

Vậy mà ông anh "tự sướng" cộng "tự đại" kia suốt ngày một "nhóc con", hai " em gái bé bỏng" lại còn "em chưa lớn đâu!". Cô chỉ mong trời thương mình, cho xuất hiện một cô gái nào đó trói chặc Rain lại để thế giới bớt đi những phần tử "náo loạn"....

Đang đi, bỗng Hyomin bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt. Khiến cô khựng lại. Là giọng nói của một bé gái:

- "Chị ơi! Chị giúp em tìm mẹ được không? Mẹ bảo em ở đây chờ mẹ... nhưng mãi chẳng thấy mẹ đâu?".

Thì ra là bị lạc mẹ. Đứa trẻ khóc ngày càng lớn hơn nhưng với đôi mắt mù lòa, làm sao cô tìm được mẹ cho em bây giờ. Khom thấp người xuống, Hyomin để tay mình chạm lên khuôn má nóng hổi lấm lem nước mắt của đứa trẻ.Nở một nụ cười thuần khiết nhất:

- "Bé ngoan nín đi nào! Chị sẽ tìm mẹ cho em...."

Ánh nắng từ đâu kéo về ngày nhiều hơn, hắt lên đôi mắt trong veo của cô gái trẻ. Nụ cười như thu trọn tất cả những tia nắng để rồi tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh cho cả một vùng trời. Đứa bé nín bặt, bất động nhìn vào Hyomin. Một lúc sau mới cất tiếng nói trong trẻo:

- "Chị ơi! Bình minh lại xuất hiện rồi kìa..."

Hyomin khó hiểu, chẳng phải bình minh đã qua rồi sau. Nếu không nhầm lúc cô ra khỏi nhà thì đồng hồ đã điểm 6 giờ. Suy nghĩ chưa ra cái nguyên do của câu nói vừa rồi. Đứa trẻ bỗng đưa tay chạm vào má cô rồi cười khúc khích:

- "Chị ơi! Bình minh xuất hiện trên mặt chị đấy! Khi chị cười...em nhìn thấy có thứ gì đó vụt sáng..rất đẹp."

Ôi đứa trẻ này! Thật là....cô cười mà bảo là bình minh. Nhưng dễ thương đấy chứ! Đúng là trẻ con. Chợt một tiếng gọi vang lên kèm theo đó là sự hốt hoảng:

- "Na Na! Con ở đây rồi thật may quá! Mẹ xin lỗi...mẹ xin lỗi vì để lạc con...."

Giọng nói có phần tự trách của người phụ nữ. Chắc là mẹ của đứa bé này. Hyomin thật sự vui. Vì nếu mẹ bé không đến tìm cô cũng chẳng biết phải làm sao.

- "Mẹ ơi! Na Na không sao! Có chị gái xinh đẹp này giúp con rồi! Lúc nãy con sợ lắm nhưng gặp chị rồi còn không sợ nữa.Chị ấy là thiên thần phải không mẹ?"

Người mẹ cười xòa trước câu nói ngây ngô của con mình. Lúc này bà mới đưa mắt nhìn cô gái trước mặt...Đúng là một thiên thần! Nhưng đôi mắt trong veo ấy hình như vô hồn...không lẽ:

- "Cô gái! Cám ơn vì đã giúp con tôi nhưng mắt cô..."

- "Vâng! Mắt tôi không nhìn thấy..." Hyomin khẽ cười.

Thật ra cô cũng đã quen với việc người khác nói về mắt mình. Coi thường có, đồng cảm có nhưng cô chẳng mấy quan tâm. Cũng không còn cảm giác tự ti hay buồn tủi nữa. Vả lại, không phải lúc nào những người sáng mắt cũng tỏ tường mọi thứ. Có những góc khuất mà mắt có sáng tới đâu cũng chẳng bao giờ nhìn thấy được.

Sau khi tạm biệt cô bé dễ thương kia. Hyomin nở một nụ cười thật tươi, đây là phần thưởng cô tự dành cho bản thân vì đã làm được một việc tốt. Phải tiếp tục con đường đến học viện Richard thôi...chắc là trễ giờ mất.

Một cơn Gió từ đâu thổi tới, cuốn đi những chiếc lá khô trên vỉa hè, như dọn lối cho bóng dáng nhỏ nhắn ấy bước đi. Mùi gió rất đặc biệt, là mùi cỏ may nhưng rất lạnh. Cái lạnh làm tan cả một góc nắng. Dưới bóng cây, thứ ánh sáng của nụ cười khi nãy lại bừng lên. Nhưng lần này không phải của cô gái nhỏ mà là một dáng người dong dỏng cao:

- "Chờ nhé cô gái nhỏ! Tôi sẽ mang đến ánh sáng cho em!..."

Nét vẽ đầu tiên của gió là hai nụ cười. Hai thứ màu sắc làm Bình minh xuất hiện trong cùng một khoảng thời gian. Đó là nụ cười của Bình minh hay nụ cười của định mệnh?

.........

Chính là mùi vị ấy, rất ngọt của cỏ may, lạnh và thật nhẹ nhàng.

Đi được khoảng hai mươi phút, Hyomin đã nghe thấy tiếng cười giòn tan, tiếng động cơ êm tai của những chiếc ô tô đắt tiền. Vậy là đến trường rồi! Đặc điểm để nhận biết Richard cũng khá dễ đấy chứ! Ban đầu, lúc mới vào học viện...Cô còn lạ lẫm lắm với cái không khí Thượng lưu nơi đây. Dù không nhìn thấy gì, nhưng qua tai và mũi, cô cũng biết được đây là Thánh địa của các "Hoàng tử", "Công chúa". Toàn mùi nước hoa, son phấn nồng nặc và cả những cuộc "diễn thuyết" về một mẫu thời trang mới ra nào đó. Thật là khổ cho tai và mũi cô mà! Đổi lấy những nhận thức phiền toái này, Hyomin cũng đã chịu không ít những trò đùa lố lăng của bọn học viên nơi đây mà đa số là "nói móc".

Trích dẫn một vài câu nói kinh điển mà cô đã được nghe trong số đó:

- "Trời ơi! Đẹp thế mà bị mù."

- "Con nhỏ mù khó ưa! Nghĩ sao mà vào đây học chứ..."

- "Nếu em không bị mù. Anh sẽ suy nghĩ cho em làm bạn gái đấy...."

Thật trẻ con! Không biết bọn người này vào đây bằng cách nào khi Học Viện Richard nổi tiếng chỉ nhận nhân tài vào học. Chắc là cái cách "truyền thống" nhưng "hiệu quả": đút lót đây mà! Nhưng mọi việc sớm chấm dứt vào ngày thứ hai Hyomin đến trường. Vì bố và anh trai cô. Nghe thiên hạ kháo nhau: "Ông Park Sun Won đã yêu cầu Hiệu trưởng của Học viện đuổi học 30 học viên dám động vào cô con gái cưng của ông ấy!".

Và đây chỉ mới là phần nhỏ trong số đó khi Rain ra mặt. Chỉ với một câu nói đã khiến tất cả các học viên của Richard không bệnh mà nhập viện:

- "Từ giờ phút này! Kẻ nào dám động đến Park Hyomin... Làm phiền hãy đến tập đoàn Kiến trúc của Park Hyo Joon này nhận vé vào nhà xác do chính tôi thiết kế!".

Sau đó là nụ cười nhếch môi mà theo các cô gái có mặt tại đó thì: "Em nguyện hy sinh cả tính mạng này để bảo vệ em gái của chúng ta". Đe dọa mà cũng "sát được gái" thì độc nhất chỉ có Rain.

Thế là hoà bình đã được lập lại trong suốt hai tháng tính đến hôm nay! Mỗi khi dáng người nhỏ nhắn ấy bước đi trên hành lang, trên sân trường, trong lớp học. Không khí nơi đó đảm bảo im lặng đến lạnh người...mọi hoạt động được dừng lại theo quán tính.

Và hôm nay cũng không ngoại lệ. Tiếng cười nói bắt đầu thưa dần khi Hyomin tiến vào cổng trường và thật sự im phăng phắt khi cô gái nhỏ vẫn lầm lũi đi đến phòng học.

- "Hyomin... đây này!"

Tiếp sau lời gọi là cái nắm tay thật ấm áp... Lại nữa rồ, sau người này giống Rain thế không biết. Luôn xem cô là trẻ con và cái hành động nắm tay cô dìu đi,đang là minh chứng sống cho nhận định đó.

- "Ji Huyn! Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi. Tớ có phải con nít đâu. Tớ nhớ đường vào lớp mà...sao cậu cứ cuốn mãi lên thế?"

- "Tớ chỉ lo cho cậu thôi mà. Mắt cậu không nhìn thấy nên cẩn thận vẫn tốt hơn..."

- "Rồi...tớ biết rồi! Cậu đúng là con bạn ngốc của tớ!"

Cả hai cô gái cười vang....Mà không biết rằng những cánh hoa xinh xắn chưa kịp nở bên bậu cửa đã phải rũ lại cánh vì một cơn gió.

Chính là mùi vị ấy, rất ngọt của cỏ may, lạnh và thật nhẹ nhàng. Hyomin khẽ run người, cái hương vị này bắt đầu từ lúc chào tạm biệt đứa trẻ kia. Cô thầm nghĩ chắc là gió đông sắp về, rồi bước theo Ji Huyn đến bàn học. Ngoài sân trường, những chiếc bóng đổ dài đang co ro, mặc dù nắng sớm rất ấm áp. Có lẽ vì một tin tức chấn động: "Park......Park.......Jiyeon đã trở về!". Môi ai nấy mím chặt, đôi mắt ánh lên những tia phức tạp.

Thật không biết con người này thế nào mà làm tâm lý họ bất ổn như thế. Nhưng đâu đó, nơi những cơn gió lạnh đóng băng thứ ánh sáng ấm áp của mặt trời, con người ấy lại cười. Lãnh đạm. "Đừng sợ.Tôi chỉ là một cơn gió lạnh thôi mà!"

Nụ hôn bị đánh cắp....

Nụ hôn bị đánh cắp hay trái tim bị đánh cắp? Nạn nhân hay chính kẻ cắp thiệt hại trong vụ cướp thú vị ấy?

Sáng. Từng lớp nắng xuyên qua vòm lá.Con đường rộng đầy người qua lại. Cũng đúng thôi! Hôm nay là Chủ Nhật, ngày của những chuyến rong chơi.

Hyomin ngồi co ro trên chiếc giường trắng tinh tươm. Đối với cô hai từ "Chủ Nhật" dường như đã để quên lâu lắm rồi. Hoặc cũng có đôi lần xuất hiện rồi lại bị gạt vào một xó xỉnh nào đó.

Khép hờ đôi mắt, Hyomin khẽ nhẩm theo một câu hát mà cô không nhớ rõ tên:

- "Cầu vòng tan sau mưa..mình em đứng chờ

Vì Gió....mang anh về nơi chốn nào

Trong khoảnh khắc cố giấu vì lòng vẫn mong...mưa thật lâu...

Mưa...."

Câu hát tiếp theo chưa kịp thốt ra đã bị một kẻ phá đám chặn lại:

- "Em gái à! Sao thế? Hôm nay là Chủ Nhật mà....em thử ra ngoài xem .Việc gì phải ngồi hát vu vơ thế này!"

- "Thế anh không đi sao Rain...."

Đang nói, Hyomin bỗng nhăn mũi lại, ra chiều khó chịu khiến Rain hốt hoảng:

- "Hyomin à! Em sao thế! Thấy khó chịu ở đâu à?"

- "Rain! Em chết ngạt vì mùi nước hoa của anh mất. Đừng bảo với em anh lại có bạn gái mới nhé!"

Thật ra, dù không thấy được mức độ "chải chuốt" của anh trai nhưng Hyomin lại hiểu quá rõ về "bản chất sát gái bậc thầy" của Rain. Mùi nước hoa nồng nặc thế này, chắc là vừa quen được em nào xinh lắm.Vậy mà hôm trước còn ca cẩm cái điệp khúc: "Thất tình tự cổ không như hận". Haizzz....hết nói nổi.

Trước khuôn mặt đầy vẻ am hiểu của cô em gái, Rain phì cười:

- "Thế em không muốn có chị dâu à? Anh đang "hy sinh" bản thân vì tương lai của em đấy.....Vậy nhé, em cứ ra ngoài chơi với bạn đi! Anh đi đây!"

Tiếng bước chân đã nhỏ dần nhưng những âm điệu cực hứng khởi vẫn vang lên: "Ta mang cho em một đóa quỳnh....là lá la!"

Hyomin khẽ cười rồi thở dài ngao ngán. Không biết ai sẽ là nạn nhân tiếp theo trong trò đùa "tình ái" với anh trai cô đây. Dù biết những tình cảm này là phù phiếm và người trong cuộc sẵn sàng dừng chân khi cuộc rượt đuổi đã chán chường. Vậy mà con người ta cứ lao đầu vào đấy...

Hyomin chợt lấy tay cốc vào đầu mình để ngăn cái suy nghĩ già nua ấy lại. Tình yêu ư? Nó có thể xứng với người mà trước mắt chỉ là một màn đêm, có thể sao?

Mặc kệ Rain có đùa giỡn, mặc kệ sự mù quán vô hướng của người khác. Cô là ai chứ? Hyomin cô độc và cô lập. Không một ai nhìn về hướng cô, cô cũng chẳng cần điều đó. Cuộc sống của cô định sẵn đã là một màu đen, những thứ màu sắc khác chen vào chỉ làm hỗn loạn hơn mà thôi!

Cứ để yên như thế! Đó là điều cô cần .

Duỗi thẳng đôi chân gần như tê cứng. Hyomin ngả người ra sau...Có lẽ nghỉ ngơi là công việc không tồi vào ngày Chủ Nhật với cô bây giờ. Nhưng ý định mau chóng phá sản khi tiếng chuông điện thoại vang lên ngay bên cạnh:

- "A lô! Min à..đi chơi đâu không?"

Là Ji Huyn...cái giọng nói lảnh lót không lẫn vào đâu được:

- "À...Ở nhà thôi! Mình không thích ra ngoài!"

Bỏ qua thái độ bất hợp tác của cô bạn. Ji Huyn tuôn ra một tràng dài:

- "Ối! Bạn tôi ơi! Cậu tính chết già ở đấy luôn sao? Phải ra ngoài vận động thì cơ thể mới khỏe mạnh..mà cơ thể khỏe mạnh thì mắt cậu sẽ có cơ hội phục hồi. Chẳng phải Bác sĩ bảo nếu rèn luyện cơ thể thật tốt, sẽ có cách chữa mắt cho cậu sao?"

Nghe những lời lẽ đầy tính thuyết phục của của cô nàng. Hyomin mỉm cười:

- "Được rồi! Tớ chịu cậu rồi! Còn mắt của tớ ...chỉ chờ đến người ấy trở về thôi! Nhưng cơ hội để gặp được thì....."

- "Hyomin! Lại nữa rồi....Thật không hiểu với cái vóc người nhỏ bé như cậu mà lôi đâu ra cả khối bi quan thế?"

Ji Huyn cáu giận trước tính cứng đầu của Hyomin. Cuối cùng, cô kết thúc cuộc hội thoại bằng một lời cảnh báo:

- "Chuẩn bị đi, mười phút sau tớ đến mà cậu vẫn chưa xong...... Thì liệu hồn nhé!"

Sau đó là nụ cười đầy ma mãnh mà Hyomin vẫn kịp nghe được trước khi tiếng tút tút vang lên.

Vậy là cô gái nhỏ đành phải lê thân người đầy mệt mỏi xuống giường. Chuẩn bị tươm tất theo mệnh lệnh của cô bạn ranh mãnh kia.

Đúng như lời hẹn. Ji Huyn đã đứng trước cổng nhà cô sau đó khoảng mười phút:

- "Min ơi! Đi thôi...tớ tới rồi này!"

Hyomin bước đến cổng liền bị Ji Huyn đẩy lên phía sau xe. À thì ra là xe đạp...Cô có đi xe này với Nhã Nhi khá nhiều lần rồi, cảm giác rất thoải mái. Không tù túng như ô tô, cũng chẳng phải mệt nhọc như đi bộ.

Nhiệm vụ của Hyomin chỉ là ngồi yên để Ji Huyn chở. Mọi cảm giác rủ rượi ban nãy hoàn toàn không còn, mà thay vào đó là sự phấn khởi của cô gái nhỏ:

- "Ji Huyn à! Đi xe đạp thích thật!"

Hài lòng trước thái độ này của Hyomin, Ji Huyn đẩy nhanh tốc độ:

- "Ngồi vững nhé! Tớ sẽ mang cậu đến một nơi rất tuyện vời!"

Con đường có vẻ xa... Vì ban đầu Hyomin nghe tiếng xe, tiếng người rất nhộn nhịp, rồi thưa dần ...thưa dần. Bây giờ hoàn toàn im ắng. Chỉ còn tiếng xào xạt của những chiếc lá cọ xát nhau.

Xe chạy chậm dần và bắt đầu dừng hẳn. Ji Huyn cẩn thận dìu Hyomin xuống....rồi nắm lấy tay cô kéo đi.

Hyomin cảm thấy rất êm dưới từng bước chân, có lẽ cô đang giẫm lên một lớp cỏ dày. Gió về, từng ngọn cỏ nghiêng mình theo dáng người bé nhỏ, cọ vào tay một cảm giác trơn láng, mềm mại. Hyomin nghĩ thầm: "Cảm giác này...không lẽ là cỏ lau?"

Trước đây, khi mắt sáng Hyomin đã được mẹ dẫn đến một cánh đồng cỏ. Nơi đó có cỏ lau, cũng cảm giác như thế này khi đưa tay chạm lấy những cành lau nhỏ xíu, mướt và rất mềm.

Ji Huyn bất chợt dừng lại...xoay người Hyomin về hướng gió:

- "Nơi đây rất đẹp! Trước mặt chúng ta là một đồng cỏ lau...Phía xa có những đóa hướng dương vàng óng. Tớ vô tình biết đến nơi này trong một lần cúp học đi chơi đấy!"

Ôi trời! Thật không ngờ cô bạn Ji Huyn ngoan ngoãn của Học Viện Richard cũng cúp học cơ đấy! Nhưng nhờ vậy mới tìm được một nơi tuyệt vời như thế này...

Ji Huyn tiếp tục công việc của một "hướng dẫn viên":

- "Nghe nói đồng cỏ này là của một người giàu có nào đó. Mảnh đất rộng mênh mông thế này mà chỉ để trồng cỏ thì thật phí.....Nếu là tớ, có xây cả mười căn villa ở đây vẫn còn rộng chán!"

Hyomin cười xòa, cô bạn này thật là không nói nổi. Nhưng bây giờ phải tận hưởng cái không khí này thôi!

Trong lành quá, phảng phất mùi cỏ lau rất nhẹ hòa với hương thơm đặc trưng của hướng dương. Ji Huyn chợt reo lên:

- "Hyomin à! Đằng kia có hoa hướng dương đẹp quá! Cậu đợi mình ở đây nhé! Mình sẽ hái về cho cậu..."

- "Ừ! Cậu đi đi.. Tớ sẽ đợi."

Tiếng bước chân của Ji Huyn xa dần. Hyomin khẽ mỉm cười-Nụ cười sáng cả một vùng đồng cỏ xanh rì.

Một mình đứng giữa cánh đồng rộng lớn, Hyomin bất giác nhớ đến mẹ.

Khung cảnh của những ngọn cỏ lau mượt mà lại hiện ra. Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười hiền hậu: "Hyomin! Đến đây với mẹ nào.."

Đứa trẻ vội chạy ào đến..nhưng không thấy mẹ đâu.

Một khung cảnh khác lại hiện ra. Chỉ nghe tiếng thét rất đau lòng bị ác đi bởi tiếng kèn xe đầy ghê sợ: "Tinnnn.......tinnnnn. Mẹ ơi! Đừng bỏ Hyomin, con sẽ ngoan mà. Mẹ ơi! Mẹ đừng.....chết....đừng....."

Mọi thứ bỗng chốc tối sầm ...Lại có tiếng xe, tiếng bước chân vội vã của rất nhiều người.

Có giọng nói gấp gáp vang lên:

- "Bác sĩ! Con gái tôi sao rồi?"

- "Rất may không đe dọa đến tính mạng của cô bé. Nhưng máu bầm ở não đã chèn lấy dây thần kinh mắt. Tôi e là....cô bé sẽ không thể nhìn thấy được nữa....."

Giọt nước mắt nóng hổi....lăn dài trên khuôn má thiên thần kia....Tim Hyomin nghẹn lại. Cô đã hứa là không khóc. Vì cô sợ nước mắt làm mình yếu đuối. Cô không chấp nhận những việc làm thừa thãi đó. Nhưng cô gái nhỏ không biết rằng người xem nỗi đau là cảm giác thừa thải nhất luôn là người chịu nhiều đau thương nhất.

Một cơn gió từ đâu ùa về. Dịu dàng lau khô vệt nước mắt vừa rơi. Chính là mùi vị đó !

Giữa cánh đồng ngập hương cỏ lau, từ đâu đổ về cái vị cỏ may ngọt ngào quen thuộc. Gió ngày càng mạnh hơn, mang theo hơi lạnh khiến cô gái nhỏ bất giác đưa tay lên má.

Một cái ôm bất chợt bao lấy cả thân người đang run lên vì lạnh khiến Hyomin hoảng hốt. Không phải Ji Huyn. Người này rất cao lớn, cảm giác ấm áp khiến bộ não đang phân tích dữ liệu đình trệ.

Bỗng người cô bị xoay lại, một hơi thở nóng ấm phả vào mặt. Chính xác là cảm giác này rồi. Vị lạnh, ngọt của cỏ may! Điều khiến cô bận tâm trong những ngày vừa rồi!

Mọi suy nghĩ của Hyomin chính thức đóng băng khi một cảm giác ngọt ngào chiếm lấy đôi môi. Không thể dứt ra được vì cái siết rất chặt của ai kia.

Đôi môi mềm mại như cánh hoa đào đã dần tan ra dưới bờ môi mạnh mẽ ấy....Mất hết mọi cảm giác. Tai ù đi, mũi không ngửi được gì! Kết luận ban đầu là nạn nhân đang trong trạng thái: Tê liệt lâm sàng!

Gió vẫn cứ nhởn nhơ dưới bóng nắng....Tiếng lá xào xạc không thể ác đi nhịp điệu chếnh choáng của hai con tim. Tạo nên một bản giao hưởng vừa hỗn loạn vừa lạ kì.

Không biết Hyomin đã đứng bất động bao lâu....Chỉ khi nghe tiếng gọi của Ji Huyn, cô mới bừng tỉnh:

- "Hyomin cậu sao thế? Gió nhiều quá...cậu lạnh à? Nhưng sao môi và mặt cậu đỏ thế!"

Hyomin giật mình. Những gì vừa xảy ra ,cô không thể xác định được một chi tiết nào cả. Chỉ còn vương lại hơi ấm rất nhẹ và vị ngọt của cỏ may trên đôi môi.

- "Không sao? Nhưng Ji Huyn à! Có lẽ tớ vừa bị ảo giác."

Phủ định những việc vừa xảy ra. Hyomin vội xếp nó vào một lí do hết sức phi lí: "ảo giác giữa ban ngày". Dù cảm giác ấy rất thật!

- "Cậu thật lạ đấy Hyomin à! Nhưng gì trên tay cậu thế kia?

Bất giác cảm nhận được vật thể lạ trong tay mình, Hyomin sững người. Thì ra là thật, người đó đã đặt cành hoa này vào tay cô khi nào thế?

- "Ôi trời! Sao cậu hái được nó thế? Trong khi tớ phải vất vả lắm mới hái được một cành này thôi...."

Ji Huyn hết sức ngạc nhiên về đóa hoa rực rỡ trong tay Hyomin. Nhưng cô bạn mau chóng lơ đi khi Hyomin hối thúc:

- "Ji Huyn chúng ta về thôi! Có lẽ trời cũng chiều rồi phải không?"

Thực sự là phải về mau. Nếu ở lại đây một giây nữa thôi cũng đủ làm Hyomin phát điên rồi! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với cô chứ?

- "Ừ! Về thôi!"

Khi hai chiếc bóng nhỏ nhắn đã mờ dần dưới ráng chiều tím muộn. Màu vàng của đóa hướng dương vẫn rực lên thứ ánh sáng ấm áp.

Bức tranh thật đẹp với những nét chấm phá tinh nghịch của Gió.

Ở một góc nhìn khác. Nơi chiều muộn cuốn phăng dáng người cao to ấy. Còn lại những chiếc lá bị thổi bay trước ánh nhìn xa xăm của cơn gió lạnh:

"Em đúng là chất gây nghiện! Cô gái nhỏ ạ!"

Màu sắc cuối cùng đã được vẽ lên. Nụ hôn bị đánh cắp hay trái tim bị đánh cắp? Nạn nhân hay chính kẻ cắp thiệt hại trong vụ cướp thú vị ấy? Gió lại không công bằng trong bảng phối màu này rồi!

Chạm tay vào ánh sáng...

Là thứ ánh sáng đó, cô đã chạm được rồi! Cảm giác như thu hết mọi nguồn sáng trên đời vào những ngón tay bé xíu. Ngày vàng ươm một màu nắng ấm... Hơi thở thơm tho của cuộc sống vẫn đều đặn phả vào từng người trên mặt đất...

Mọi thứ tuần hoàn theo đúng quỹ đạo của nó. Một làn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang hơi lạnh và vị Cỏ may như thường lệ. Nó thổi tung mọi trật tự, cuốn phăng cái vòng quay đều đều của cuộc sống. Rain ngã người về phía sau, để vai tựa lên chiếc ghế xoay mềm xốp. Nụ cười đầy hứng khởi hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt:

- "Cuối cùng cũng về rồi!"

Màn hình laptop vẫn sáng, góc ảnh nhỏ của người con trai hiện lên, sẵn sàng bóp ngạt hơi thở của người đối diện ngay khi nhìn vào. Một sự kiện trọng đại vào một ngày hết sức bình thường đã diễn ra tại học viện Richard. Nơi thường ngày đã ồn ào nay lại yên tĩnh bất thường. Nắng chói chang đổ lên những chiếc bóng bất động. Vài giọt mồ hôi đã kịp thấm vào lớp áo. Im lặng và lặng im. Những sự việc đã đang và sẽ còn tiếp diễn nếu tin tức ấy không làm tâm lí họ chấn động:

- "Từ hôm nay, Park Jiyeon chính thức trở lại Richard sau hai năm đi du học!

Ngay sau lời thông báo.Không khí im lặng khi nãy hoàn toàn bị phá vỡ...Đơn giản là họ đã nghe được những gì cần nghe. Park Jiyeon! Cái tên làm nên lịch sử của Richard. Con người với bộ óc siêu việt và vẻ ngoài bất phàm. Hai năm trước những đột phá trong học tập làm mọi người sửng sốt. Không ai tưởng tượng được lượng chất xám chứa trong bộ não tài năng kia là bao nhiêu và hết thảy đều cho rằng nó vô hạn. Nhưng điều làm người khác bấn loạn hơn cả không phải tài năng hiếm hoi hay lượng chất xám đáng kinh ngạc ấy. Mà chính là:

- "OMG! Ánh mắt đó làm tôi ngạc thở! Phải làm sao đây?"

- "Không thể dứt mắt ra khỏi cô ấy được! Con người đó...Ôi! Chết mất thôi!"

- "Trên đời này không phải có người như thế chứ!"

Đó là phản ứng thường gặp khi Jiyeon vô tình xuất hiện trước mắt họ.

Và một đút kết cuối cùng được đưa ra: Park Jiyeon là một cơn gió lạnh nhưng không hề nhẹ nhàng. Cơn gió ấy sẵn sàng rút cạn mọi hơi thở của bạn, đóng băng mọi cảm xúc và biến bạn thành nạn nhân của "tự kỉ cấp độ nặng" ngay từ lần đầu chạm phải.

Vậy nên khi tin tức Park Jiyeon đi du học được thông báo....mọi người chết lặng. Điều duy nhất họ có thể làm là lẳng lặng cúi nhặt những mảnh tim vỡ nát. Cảm giác của Trái Đất ngừng quay cứ lẩn quẩn, đè nặng lên những bóng dáng đáng thương. Đến khi Cơn Gió ấy trở về, học viện Richard thực sự nổ tung.

Những con tim đầy vết cắt lại đập mạnh hơn bao giờ hết. Niềm hạnh phúc tràn ngập màu hồng dưới bóng nắng vàng hoe. Tiếng ồn ào vẫn chưa dứt khiến Hyomin khó chịu. Richard hôm nay lạ thật! Hình như có điều gì đó khiến tất cả các học viên rất phấn khích. Những cuộc nói chuyện rôm rã làm tai cô căng lên mệt mỏi. Lại có tiếng bước chân vội vã, kèm theo hơi thở hổn hễn của ai đó:

- "Hyomin! Cậu biết gì chưa?"

Là Ji Huyn! Thật sự chuyện gì khiến mọi người lạ thường như vậy chứ, kể cả Ji Huyn? Một chút tò mò lướt qua nhưng mau chóng bị gạt phăng:

- "Có gì à? Tớ không muốn quan tâm! Toàn phiền phức!"

Hyomin là thế bất cần và lơ đễnh. Cô không muốn quan tâm quá nhiều những việc không đáng quan tâm. Bản chất ấy tạo nên một Hyomin có phần lãnh đạm.

Chưa kịp thu lại hơi thở vội vã, cô bạn tỏ ý bất mãn:

- "Hyomin à! Chuyện này rất quan trọng đấy! Tất cả các Học Viên Richard đều biết...trừ cậu. Đó là Ji...Ye...."

".......Reng......reng......"

Tiếng chuông vào học vang lên ác đi giọng nói đứt quãng của Ji Huyn.

- "Vào học rồi cậu mau trở về lớp đi! Không thầy giám thị cho quét dọn toàn trường đó."

Rất muốn nói nhưng hình ảnh thầy giám thị hói đầu hiện ra làm Ji Huyn rùng mình...Ôi thật đáng sợ. Thế là cô bạn nhỏ lật đật chạy về lớp và không quên để lại lời đe dọa:

- "Đừng hối hận nhé.....Cô bạn bất cần!"

Hyomin cười xoa, Ji Huyn thật trẻ con! Nhưng đó cũng là thứ mà cô quý nhất ở người bạn này. Hyomin và Ji Huyn quen nhau khi cả hai cùng là những ma mới của học viện Richard. Ngày đầu đến trường với cô học viên khiếm thị thật quá khó khăn. Mọi thứ đều lạ lẫm. Môi trường quý tộc của học viện không chấp nhận Hyomin-cô gái mù lòa vô cảm. Nhưng thứ ánh sáng duy nhất làm tan chảy khối vô cảm ấy chính là Ji Huyn. Cô bạn nhỏ tốt bụng luôn giúp đỡ Hyomin, người dang tay bảo vệ cô khỏi sự khinh miệt của bạn bè. Đối với Ji Huyn, Hyomin là một thiên thần thuần khiết và trong sáng...

Ít ai thấy được sự mạnh mẽ của con người này. Với một đôi mắt dù khiếm khuyết nhưng trái tim lại vô cùng hoàn hảo. Nơi mọi sự thánh thiện, chân thành được cất giấu sau khuôn mặt thờ ơ, bất cần. Thế nên hai người trở thành bạn của nhau, họ thấu hiểu nhau dù chính Hyomin cũng không biết Ji Huyn trông như thế nào. Điều duy nhất cô xác định được đó là tình bạn chân thành giữa họ.

Nụ cười khẽ thoáng qua trên gương mặt cô gái nhỏ. Ít ra trong cuộc sống tẻ nhạt này màu đen chưa phải là sắc màu chủ đạo! Hyomin đưa tay lên khoảng không trước mặt, để những cơn gió luồn vào kẽ tay. Là thứ ánh sáng đó, cô đã chạm được rồi! Cảm giác như thu hết mọi nguồn sáng trên đời vào những ngón tay bé xíu. Nụ cười nhanh chóng vụt tắt. Đôi bàn tay đặt về vị trí ban đầu. Hyomin thở dài. Tất cả chỉ là sự tưởng tượng của cô thôi, có lẽ thứ ánh sáng ấy mãi mãi không dành cho cô, không thuộc về cô. Và dĩ nhiên không thể chạm vào!

Những đợt nắng bất chợt tràn về, rãi đầy căn phòng nơi chỉ có cô gái nhỏ... Hơi ấm nhẹ nhàng tỏa ra, xua tan những suy nghĩ có phần hỗn độn. Ngoài khung cửa sổ, vài chiếc lá vàng đang chật vật bám víu vào cành cây. Mây vội vã bay đi để lại một bầu trời đầy nắng... Đóa Tường Vy e dè khép chặt những chiếc cánh mỏng manh. Tất cả báo hiệu một trận Gió dữ dội sắp kéo đến...

Gió xoáy...

Nắng tắt. Những chiếc bóng liêu xiêu in trên nền đất mờ dần. Richard đã trở về sự yên lặng vốn có của nó. Hyomin nghiêng đầu. Không gian yên tĩnh vang lên hơi thở đều đều đầy mệt mỏi... Tiếng giảng bài như hát ru của giáo sư Ngô cứ nhỏ dần, nhỏ dần.....rồi tắt hẳn. Đến khi một tiếng động lớn chen ngang, hất văng sự yên tĩnh đến nhàm chán ấy, kẻ đang ngủ gục mới choàng tỉnh:

- "Thưa thầy! Có chuyện gì sao?"

Cô gái nhỏ thắc mắc. Lớp học đặc biệt chỉ có hai thành viên: cô và vị giáo sư lớn tuổi.

Nhưng ngày thường, mỗi lúc cô ngủ thầy đều im lặng cho qua. Phần vì hiểu khả năng gây mê của mình, phần vì biết cô trò nhỏ rất thông minh không cần thầy giảng nhiều mà vẫn học rất tốt. Vậy cớ gì thầy lại phá giấc ngủ quý giá của cô chứ ? Một khoảng yên lặng đến trầm mặc. Giọng nói già nua vang lên kèm theo tiếng răng va chạm mạnh:

- "Không....không... phải...thầy làm."

Thầy đang sợ ư? Điều gì chứ? Hyomin nhíu mày khó hiểu..

- "Là ..là cậu ta."

Nụ cười đóng băng vị giáo sư quá tuổi...Đôi chân giẫm lên cánh cửa vừa bị đá văng:

- "Một lời chào dành cho thầy! Giáo sư Lee Han!"

- "Sao cậu...cậu..lại vào đây?"

Những giọt mồ hôi bắt đầu lăn dài trên khuôn má đầy nếp nhăn, vị giáo sư nín thở sau khi lời nói được phát ra.

- "Học thôi! Thầy không dạy?"

- "..."

Ôi vỡ tim mất! Con người này rốt cuộc muốn gì chứ. Học sao?

Hai năm du học với bản thành tích dày cộm. Hoàn tất trước thời hạn tất cả các giáo trình bậc cao tại Hoa Kì. Đứng vào top 5 Tài Năng Trẻ của toàn Thế Giới. Cậu ta còn gì cần học sao? Bỏ qua thái độ run sợ của người thầy già, con người ấy ngang nhiên bước vào lớp. Đôi chân dài vắt chéo trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Hai tay choàng sau gáy, để chiếc đầu cư nhiên ngã vào. Tư thế của người đang chờ xem một tiết mục thú vị. Giọng nói lãnh đạm tiếp tục vang lên không thanh sắc:

- "Bắt đầu đi chứ!"

Vài phút bất động qua đi. Giáo sư Lee quay trở lại công việc của mình. Hành động hệt như một chiếc máy đã được lập trình sẵn. Hyomin im lặng để lắng nghe cuộc hội thoại thật ngắn ngủi. Dù không thấy được vẻ mặt của hai người nhưng cô có cảm giác giáo sư Lee hoàn toàn bất lực trước sự thao túng của đối phương.

Hương cỏ may quen thuộc ập đến khiến Hyomin bất giác mím chặt môi. Cô cảm nhận rất rõ có điều bất ổn đang diễn ra trong cơ thể. Mà chính xác là nơi có vật thể nhỏ bé đang đập loạn xạ . Những trận Gió đổ về ngày càng dữ dội. Lớp học ba thành viên với ba trạng thái khác nhau. Người thầy già siết chặt tay, giọng nói có phần lạc nhịp, gương mặt tái đi vì cái lạnh cắt da. Cô gái nhỏ vẫn mím môi. Đôi mắt trong veo không chút biến động dù cảm giác quái gỡ ấy cứ đeo đẳng, bám riết.

Con người ấy phóng tia mắt lạnh lẽo về phía trước. Nơi dáng người bé nhỏ đang biểu hiện những cử chỉ lạ lùng mà có quan sát kĩ mới thấy được. Nét cười bị gió cuốn đi nhưng vô cùng trọn vẹn... Nắng tắt. Những chiếc bóng liêu xiêu in trên nền đất mờ dần. Richard đã trở về sự yên lặng vốn có của nó.

Đừng vội tin điều đang xảy ra trước mắt. Bởi tất cả đã được sắp đặt sẵn. Sự im lặng này cũng là một trong số đó. Gió xoáy đã cuốn đi mọi ồn ào ngay khi cô gái nhỏ nhíu mày khó chịu. Thật ngu ngốc khi chạm vào trái tim của gió! Dù có bám chặt đến đâu, mọi thứ đều bị cuốn sạch trước cơn Gió Xoáy ấy thôi!

Ánh sáng của bóng đêm...

Đó là ánh sáng của bóng đêm. Thứ làm thời gian chậm lại nhưng khiến tim đập nhanh hơn. Là bình minh của đôi mắt mù lòa...mặt trời của tâm hồn lạnh giá. Nơi màn đêm ngự trị. Ánh sáng là một giấc mơ không thể với tới. Chỉ có lạnh lẽo và cô độc.

Hai thái cực tồn tại song song nhưng không bao giờ chạm vào nhau. Một quy luật tất yếu, mặc định hiển nhiên trong cuộc sống cô gái nhỏ. Đó chưa phải là dấu chấm hết. Vì Gió, kẻ bất cần rất ghét mọi khuôn khổ, kẻ sẽ phá bỏ thứ luật lệ cư nhiên ấy. Biến nó thành ý muốn, vẽ nó theo suy nghĩ của mình.

Vài chiếc lá vàng lặng lẽ rơi trên nền cỏ. Mưa rả rít. Phóng tầm mắt đen láy qua cánh cửa kính bị mưa làm nhòe đi. Jiyeon nâng cao tách cà phê trước mặt. Tay còn lại cho vào túi quần. Nhiệt độ trong căn phòng độc nhất màu đen vốn dĩ đã thấp nay gần như đóng băng bởi hàn khí tỏa ra từ con người đó. Hương cả phê đậm đặc không làm mất đi vị cỏ may quen thuộc. Đôi mày đẹp nhíu lại rồi giãn ra. Nụ cười chợt xuất hiện làm bừng lên một góc tối...Nhiệt độ căn phòng thay đổi đột ngột. Jiyeon lại nhớ đến cô gái nhỏ thú vị đó!

Hai mươi năm tiếp tục sự tồn tại nhàm chán. Cái tên Jiyeon làm người khác run sợ, điên cuồng thật sự là một cái xác sống...Nhưng từ giây phút bắt gặp nụ cười như ánh bình minh, khuôn mặt thánh thiện của cô, nó đã tìm được lí do để biến "sự tồn tại" trở thành "sự sống".

Lần thứ hai đầy trùng hợp trên cánh đồng cỏ lau. Khu đất cô mua cách đây hai năm, chỉ để cỏ và hoa dại mọc đầy. Dáng người nhỏ bé như cô lập giữa không gian mênh mông của đồng cỏ. Những giọt nước mắt trong suốt chầm chậm rơi trên đôi má trắng hồng làm tim cô ngừng đập. Đôi chân cứ thế mà lao đến ôm chầm lấy cô, muốn đem hết mọi ngọn gió trên đời đến lau khô khóe mi ướt đẫm. Lí trí không đủ sức mạnh ngăn cản trái tim quá ngang ngạnh.

Jiyeon cư nhiên cướp lấy nụ hôn của cô gái nhỏ. Nhìn cô bất động trong vòng tay của mình cô không nén nổi tiếng cười, lại lo cô hoảng sợ nên nhanh chóng rời đi. Từ đó, hình ảnh cô gái nhỏ ấy luôn choáng đầy tâm trí cô, thao túng mọi hoạt động của bộ não đại tài và điều khiển cả con tim đang tan chảy.

Hyomin! Cô gái bé nhỏ với đôi mắt mù lòa hẳn sẽ rất bất ngờ khi biết được điều này. Nhưng bản chất của Jiyeon không phải là con người bi lụy vì tình cảm. Khi hứng thú với một việc gì đó cô thường đặt nó vào bản vẽ của mình mà tùy ý vạch định. Tình cảm này lại càng phải do cô chiếm lấy. Sắp đặt sẵn mọi thứ, dựng nên một khuôn mẫu hoàn hảo mà bước đầu tiên là tiếp cận và bảo vệ. Nó sẵn sàng hất văng kẻ nào dám động đến cô, mang cô ra khỏi tầm kiểm soát của nó.

Số phận đã cho hai người gặp nhau và giờ đây Jiyeon là người quyết định tất cả. Mọi thứ sẽ chấm dứt khi Park Hyomin là của nó. Và chắc chắn sẽ thuộc về nó.

Mưa không còn rơi. Gió bắt đầu thổi mạnh. Con người ấy thu lại ánh nhìn. Tách cà phê vơi dần, vị đắng còn đọng nơi đầu lưỡi nhưng trái tim lại ngọt lịm.

.........

Hyomin dang rộng đôi tay, mặc cho gió tràn về. Cảm giác muốn gần bên gió, muốn ôm chặt hơi lạnh ấy dù kì hoặc nhưng là những gì đang diễn ra trong cô. Không biết từ lúc nào, hương cỏ may trở nên thật quen thuộc. Dường như nó chưa bao giờ rời khỏi cô, luôn đến quấy rầy chiếc mũi nhỏ xinh cả trong giấc ngủ.

Có nhiều mối hỗn độn trong suy nghĩ của Hyomin bây giờ. Cô muốn biết chuyện gì xảy ra trên cánh đồng cỏ ngày hôm đó? Cô thắc mắc về người con gái học cùng lớp với mình. Sự liên quan vô hình giữa hai điều này khiến cô gái nhỏ băn khoăn.

- "Lại suy nghĩ vẩn vơ gì thế em gái?"

Rain từ đâu xen vào, cắt phăng dòng suy nghĩ phức tạp ấy. Hyomin khẽ cười:

- "Chỉ là một vài thắc mắc về người bạn mới thôi!"

- "Bạn mới? Chẳng phải em học lớp đặc biệt sao?"

Rain nhíu mày đầy nghi hoặc.

Anh đã bảo Hiệu Trưởng dành riêng cho Hyomin lớp học đặc biệt. Chỉ có cô và các giáo sư. Không ai được phép bước chân vào nơi này trừ Ji Huyn- cô bạn rất thân của Hyomin. Vậy ai có đủ khả năng sai khiến Hiệu Trưởng ngoài Park Hyo Joon này chứ? Quan sát nét mặt có chút kì lạ của cô em gái. Rain vẫn chờ nghe câu trả lời.

- "Một người vừa du học về từ Mỹ, các giáo sư có vẻ rất sợ người đó."

Hyomin nói rồi khuôn mặt lại trở về trạng thái ban đầu. Trầm mặc và đầy vẻ suy tư. Rain xoay người bước đi. Cái nhíu mày vẫn chưa kịp giãn ra:

- "Là cô ta ư ?"

Ở hai nơi khác nhau, hai con người cùng rơi vào một thế giới. Tồn tại quanh họ là màn đêm đầy lạnh lẽo. Có thứ ánh sáng chợt lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt. Đó là ánh sáng của bóng đêm. Thứ làm thời gian chậm lại nhưng khiến tim đập nhanh hơn. Là bình minh của đôi mắt mù lòa...mặt trời của tâm hồn lạnh giá. Màu sắc có phần sắc nét hơn dưới thứ ánh sáng ấy. Gió đã tạo một hiệu ứng tốt cho bức vẽ của mình.

Phán quyết...

Biển báo được dựng ngay trước mắt, chỉ trách sức hút chết người của cơn gió kia đã làm lơ đễnh việc chú ý. Và kết quả hiển nhiên được định sẵn. Ngày nắng ấm. Trời trong vắt một màu xanh. Dãy hành lang dài chìm vào khoảng không vắng lặng. Vài tiếng bước chân vang lên vội vã rồi nhỏ dần.

Hyomin bước thật chậm trên nền gạch. Cố gắng tập trung để tránh va vào người khác. Sự lo lắng của cô gái nhỏ có lẽ đã dư thừa khi hành lang hoàn toàn vắng người. Tất cả như nhường đường cho Hyomin, hành động duy nhất họ có thể làm là dõi theo và im lặng. Đến khi bóng dáng nhỏ bé khuất dần phía cuối dãy, tiếng xì xào bắt đầu nổi lên :

- "Jiyeon vào Hyomin nếu các cậu muốn biến mất khỏi Richard ngay lập tức!

Hơi thở nặng nề chưa kịp thoát ra lại phải nén chặt vào :

- "Người này còn đáng sợ hơn Park Hyo Joon rất nhiều!

Cơ mặt tất cả co rúm, những trái tim bé nhỏ không giữ được nhịp đập bình thường. Bản năng sinh tồn khiến họ hành động như những chiếc máy. Có trật tự và khuôn mẫu. Bất kì một sai phạm nhỏ có thể tước đi mọi thứ, kể cả mạng sống. Nhưng đó là những trường hợp may mắn nhận được thông báo mang tính bắt buộc này. Số còn lại, thật khó tưởng tượng hậu quả. Có tiếng giày cao gót nện mạnh lên nền gạch:

- "Nhanh lên ! Nghe nói Jiyeon vừa ở đây đấy!"

Một top nữ sinh khoảng mười người có vẻ rất phấn khích, đôi mắt ánh lên những tia cuồng dại. Họ lao về phía trước với tốc độ ánh sáng, không quan tâm đến bất kì thứ gì trên đường đi. Cô gái đi đầu với chiếc váy ngắn củn vì mãi suy nghĩ mà đâm sầm vào Hyomin. Cú ngã khiến cô choáng váng, đầu gối cọ mạnh xuống sàn gạch rỉ máu. Chưa kịp xác định người va vào mình Hyomin đã nghe tiếng nói như tát nước:

- "Con kia! Đui hay sao mà không biết tránh hả?"

Thấy cô im lặng, đám người phía sau bè thêm:

- "Chị à, nó mù thật đấy! Mà... hình như nó là em gái của Park Hyo Joon, Park Hyomin!"

Nét mặt có phần xám đi nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu ngạo khi nãy:

- "Không thèm chấp với đứa mù như mày! Đi thôi, không gặp được anh ấy mất!"

Tiếng cộp cộp lại vang lên mang theo sự ồn ào đến khó chịu. Mùi tanh từ nơi vết thương đang không ngừng chảy máu , xộc lên cánh mũi khiến Hyomin bất giác sợ hãi. Hình ảnh của vụ tai nạn lại hiện về. Một tiếng thét gào lên trong màn đêm lạnh lẽo.

Trên dãy hành lang trống, gió ập tới dữ dội. Vị cỏ may đậm đặc hòa tan vào không khí, cuốn phăng mùi máu tanh kinh tởm. Đôi mắt đen hằn lên những tia đáng sợ, dáng người cao lớn bước thật nhanh về phía cô gái nhỏ đang co ro. Hyomin thật sự hoảng loạn, thân người cứng đờ không cảm xúc. Tiếng bước chân ngày một gần và cô nghe mọi thứ nhẹ tênh. Hyomin đang bị ai đó nhấc bỗng khỏi mặt đất. Hơi ấm mang hương vị quen thuộc làm cô cảm thấy bình yên, nỗi lo sợ mau chóng biến mất. Đôi bàn tay bé nhỏ vô thức bám chặt vào vòm ngực to lớn. Nhưng chút ý thức còn sót lại ngăn cô tiếp tục hành động ngu ngốc ấy.

- "Cô là ai? Mau thả tôi xuống!"

Đôi mày đẹp nhíu lại, cơn giận vẫn chưa qua đi. Chiếc áo sơ mi trắng loang lỗ vết máu từ đôi chân trắng ngần đang cựa nguậy:

- "Im lặng hoặc bị quẳng đi!"

Sức đe dọa vô hình từ câu nói ngắn gọn khiến Hyomin im bặt. Mọi sự chống chế nhanh chóng thu lại, mặc cho người kia muốn mang cô đi đâu. Đôi chân sải những bước dài bất chợt dừng lại. Đã đến nơi cần đến! Bước qua cánh cửa phòng y tế, nó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, giọng nói đều đều phát ra không thanh sắc:

- "Đợi ở đây! Y tá sẽ tới mau thôi."

Hyomin cau mày. Gương mặt thánh thiện thường ngày có phần bất mãn :

- "Cô là ai mà thích ra lệnh cho người khác vậy chứ! Việc gì tôi phải nghe theo cô."

Nụ cười mê hoặc nở trên cánh môi quyến rũ. Jiyeon đưa khuôn mặt hoàn hảo lại gần người đối diện:

- "Tôi không là ai cả. Nhưng em lại là của tôi! Park Hyomin."

Hyomin mím chặt môi. Cảm nhận rất rõ hơi thở thơm hương cỏ may đang phả vào vành tai bé xíu. Đôi tay bất giác đưa lên lồng ngực, nơi những nhịp tim không đều nhau vang lên ngày một dữ hơn. Cánh cửa phòng y tế đóng lại. Jiyeon xoay người bước đi, mọi cử chỉ đáng yêu của Hyomin đã được nó thu hết vào tầm mắt. Một cơn gió lạnh thoáng qua. Nụ cười vụt tắt. Ánh mắt trở lại vẻ vô cảm ban đầu, tia giận dữ sẵn sàng giết chết kẻ đang nhìn vào nó. Chiếc điện thoại trên tay có tín hiệu trả lời. Tiếng nói băng lãnh cất lên:

- "Có người muốn biến mất khỏi Richard!"

Phán quyết ngắn gọn được đưa ra thật nhẹ nhàng. Đáng thương cho kẻ ngu ngốc đang cuồng dại lao đầu xuống bờ vực. Biển báo được dựng ngay trước mắt, chỉ trách sức hút chết người của cơn gió kia đã làm lơ đễnh việc chú ý. Và kết quả hiển nhiên được định sẵn. Gió đã đi qua nhưng dư chấn rất dữ dội. Cái lạnh vẫn ngưng động trong khoảng không, sẵn sàng đóng băng bất kì hạt bụi nào vừa bay qua. Thế nên không khí thanh sạch đến kì lạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro