Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10

*******************

Bóng đêm

Đêm. Những cơn tuyết dồn dập kéo về, lạnh lẽo trùm lên mọi thứ. Nhiệt độ ngày càng xuống thấp, đông cứng đám là khô bên vệ đường. Trong màn tuyết trắng xóa, sừng sững một thân cây cao lớn nhưng trơ trụi.

Căn phòng tối om không ánh sáng vang lên nhịp thở đều đều. Giữa bóng tối, đôi mắt nâu sáng rực, chòng chọc nhìn vào thân người trước mặt. Men theo hướng nhìn của đôi mắt đen thăm thẳm, ánh nhìn màu nâu bất chợt thâm trầm, âm u như màn đêm ngoài khung cửa. Mọi sự điềm tĩnh, cao ngạo thường ngày bị trút sạch. Rain khó chịu lên tiếng:

- "Cậu định ngồi đây đến khi nào?"

Từ khi biết tin Hyomin và Ji Huyn mất tích, Rain đứng ngồi không yên, nỗi sợ hãi bủa vây hết thảy mọi suy nghĩ của anh.

******FlashBack******

- "Rain ơi! Em bây giờ trông có xấu xí lắm không? Em chẳng nhớ khuôn mặt mình thế nào nữa rồi!"

- "Ái da…. Anh dám đánh em. Rain à! Em thề là anh sẽ không lấy được vợ…."

- "Thì là anh trai em, kiến trúc sư thiên tài, người con trai 25 tuổi tài hoa, phong độ, lãng tử, đẹp trai.....Park Hyo Joon"

...

Giọng nói trong trẻo cùng khuôn mặt ma mãnh của Hyomin cứ lũ lượt kéo về khiến Rain vô thức siết chặt tay. Anh đã hứa với mẹ phải bảo vệ Hyomin chăm sóc thật tốt cô em gái bất hạnh này. Nhưng Rain đã không làm được, trong lúc cô không rõ sống chết, người anh trai vô dụng là anh chỉ biết ngồi đó, bất lực chờ đợi.

Nỗi đau ấy là cơn đau của tình máu mủ ruột thịt, là điều hiển nhiên của hai chữ “gia đình”. Nhưng con tim anh lại ngỡ ngàng chấp nhận một cơn đau khác, cuốn chặt vào lòng hình ảnh cô nhóc đanh đá, Lee Ji Huyn.

Không biết từ lúc nào, người con gái ấy hiển hiện trong đầu Rain, lanh lảnh bên tai những trận cãi vã, đôi mắt tròn xoe nhìn anh đầy khiêu khích, nụ cười hả hê khi anh gặp “sự cố tàu lượn” hôm nào.

Đối với anh, Ji Huyn không hề trẻ con như những hành động mà cô hay làm. Cô gái ấy ghét anh vì hiểu lầm anh hại bạn mình, thẳng thừng mắng anh vì bị gọi là “nhóc”. Ẩn sau dáng người bé nhỏ, gầy gò là cả một nghị lực phi thường, thái độ cứng cỏi đáng khâm phục của một đứa trẻ mồ côi 

Khi biết được hoàn cảnh của Ji Huyn, Rain thấy lòng mình xao động dữ dội, tim anh rung rinh không vì những thương cảm, tội nghiệp mà anh biết chính cô mới là người anh cần. Anh muốn bảo vệ cô, muốn bước vào cuộc sống đơn độc ấy. Lee Ji Huyn là người con gái thứ hai và cũng là cuối có thể khiến Park Hyo Joon từ bỏ tất cả.

Anh nhắm mắt, ghìm chặt sự giận dữ cùng nỗi đau đớn ấy. Hai người anh yêu thương nhất, muốn bảo vệ nhất đang gặp nguy hiểm, nhưng đau lòng thì cũng chẳng ít gì vì bọn người kia quá gian xảo, chúng có thể bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.

Tầm mắt xa xăm đột ngột dừng lại trên khuôn mặt thất thần của Rain, cất giọng ngang ngang bình thản.

- "Chúng sẽ không manh động khi chưa đạt được mục đích, rất nhanh thôi chuột sẽ tự tìm đến mèo."

Không gian trầm mặc lắng xuống những tâm trạng khó nắm bắt, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên dội vào đó sự ồn ào.

- "Park Jiyeon, món quà thú vị chứ ?"

Một giọng nữ cao ngạo vọng vào điện thoại, thái độ lộ rõ sự khiêu khích.

Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn, âm thanh dù rất nhỏ nhưng đủ gây chú ý đến người đối diện. Cánh môi đẹp nhếch lên, hài lòng với suy tính của mình.

- "Rose cũng thật biết làm trò! Nói, các người muốn gì?"

Vẫn là chất giọng trầm ổn, nhịp điệu đều đều lãnh đạm khiến cô gái thích thú.

- "Ha..ha. Rất nhanh gọn! Vậy thì vào thẳng vấn đề, giao ra tập đoàn Park Shi Hoo hai cô gái xinh đẹp này sẽ an toàn trở về."

Jiyeon nâng cao khóe môi, sắc mặt không chút thay đổi.

- "Dễ vậy sao?"

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán khiến cô gái bất ngờ, một chút khinh thường thoáng qua: “Gió lạnh có thể vì một cô gái mà đánh đổi Park Shi Hoo, tâm huyết cả đời của cha anh ta. Hừ, thứ tình yêu không đáng giá một xu đó đúng là điều cấm kị!”.

- "Park Jiyeon, tôi khuyên cô đừng nên giở trò. Tính mạng bé nhỏ của cô ta, tôi không dám đảm bảo!"

Ánh sáng mờ mờ lọt vào khe cửa, can đảm rọi vào khuôn mặt hoàn mỹ của Gió lạnh, lấp loáng tia cười đáng sợ.

- "Hai mươi năm trước Kwang Soo bại dưới tay cha tôi, hai mươi năm sau con gái ông ta có lẽ sẽ khá hơn đấy!"

Đầu dây bên kia im bặt, cô gái cứng người sau khi nghe xong câu nói kia, vội vàng ngắt máy, đôi môi nhợt nhạt mím chặt.

Tiếng tút dài vọng ra từ điện thoại, Jiyeon lại trở về dáng vẻ trầm mặc khi nãy.

Loáng thoáng nghe được cuộc trao đổi, thân nhiệt của Rain bắt đầu nóng hừng hực như lửa đốt.

- "Cái tên ranh họ Park kia, cậu muốn giao tập đoàn Park Shi Hoo hay không mặc xác cậu, nhưng nếu Hyomin có chuyện, người đầu tiên tôi tính sổ….là cậu."

Jiyeon bất động ngồi đó, bộ vest đen hòa vào bóng tối, hoàn toàn không để mắt đến những hành động và lời lẽ dọa nạt của Rain, anh chìm vào thế giới của riêng mình, lí trí xóa sổ cơn u mê từng vướng phải. Để cứu được Hyomin, Jiyeon không cho phép bản thân vướng vào bất cứ sai lầm nào khác, tuyệt đối không!

Đèn bật sáng cùng lúc một bóng người cao lớn bước vào. Ken vất vả ôm cánh tay đầy thương tích, quần áo xộc xệch, mặt mũi sưng tím kinh hãi nhìn Rain rồi bước nhanh về phía Jiyeon.

Rain trợn mắt, ném cho “nạn nhân số hai” cái nhìn giết người, đốm lửa phừng phừng cháy sáng như muốn thiêu đốt hai kẻ đáng ghét trước mặt.

Mặc kệ mồ hôi rịn ra dữ dội trên trán, Ken vẫn hết sức tập trung vào việc báo cáo 

- "Kate đã điều tra được nhóm người bắt cóc, chúng là đàn em của Rose. Một tên trong số đó hay lui tới hộp đêm Black Night bị Jack tóm được. Hắnkhai ra người đứng đầu Rose là một cô gái, mệnh lệnh ban đầu của cô talà giết chết Hạ Vân Linh, nhưng sau đó kế hoạch có sự thay đổi."

Rain chăm chú lắng nghe những thông tin mà Kate đưa về, anh càng kinh ngạc khi Jiyeon đã biết hết tất cả, những báo cáo kia chẳng qua khẳng định một lần nữa khả năng vượt giới hạn của Gió Lạnh mà thôi. Nhưng Jiyeon vẫn yên lặng, chứng tỏ có điều mà anh rất muốn biết.

Chiếc điện thoại phát sáng, âm báo tin nhắn vang lên. Bàn tay thon dài mau chóng cầm lấy điện thoại, một tia sáng vụt qua nơi đáy mắt.

- "Khu rừng!"

Bị chất giọng lạnh lẽo quen thuộc cắt ngang, Ken có chút ngỡ ngàng nhưng ngay lập tức bản năng của một chuyên viên được huấn luyện bộc phát.

- "Vâng. Là khu rừng nằm ở phía Bắc trung tâm thành phố, đó là cứ điểm của Rose. Kate gần như hết cách để ép tên đó khai ra, chúng quá trung thành, dù vậy chúng tôi……"

Trong khi Ken vênh khuôn mặt trầy xướt thật khó coi để kể công , thì với tốc độ ánh sáng hai chàng trai xoèn xoẹt lao ra khỏi cửa.

Những bước chân vội vã nện xuống nền gạch, bóng dáng mệt mỏi giờ đây to lớn hơn bao giờ hết. Vì ẩn bên trong nó là hai trái tim, hai nỗi lòng nặng trĩu, chất đầy bao hình ảnh, nhớ thương về cô gái của họ. 

Tình yêu rồi sẽ vượt qua sóng gió hay chỉ là chiếc lá bị cuốn đi? Là hạnh phúc hay tiếp tục rơi vào vô vọng? Tất cả đều có thể xảy ra.


.........


Bóng tối ngang nhiên chiếm đoạt mọi thứ, cướp đi những hạnh phúc, yêu thương. Mang lại sự mất mác và thương tổn.

Trên chiếc giường cũ kĩ, thân người bé nhỏ vẫn nằm bất động. Khuôn mặt nhợt nhạt, vẻ tều tụy khiến Ji Huyn cảm thấy vô cùng xót xa. Suốt hai ngày Hyomin bất tỉnh, Ji Huyn luôn nắm chặt tay cô, ánh mắt hy vọng ấy chưa bao giờ vụt tắt. Như lúc này đây, Ji Huyn với bộ đồng phục nhào nát, đầu tóc rối bù bết chặt vào má, cố dùng bàn tay đầy vết xước đánh thức cô bạn.

- "Hyomin à! Có nghe tớ nói không? Mau tỉnh lại đi. Sao cậu lại thế này? Đừng tưởng là có thể dễ dàng thoát khỏi tớ. Mau tỉnh lại cho tớ, Park Hyomin…hức hức."

Giọng nói mang sự tức giận nhỏ dần rồi lẫn vào tiếng khóc nức nở. Ji Huyn gục đầu xuống mép giường, vùi vầng trán nóng hổi vào bàn tay lạnh lẽo của Hyomin.

Nỗi sợ hãi, cơn đau và những giọt nước mắt cứ thế hòa vào nhau, khiến cô gái nhỏ co rúm thân người, mắt chăm chăm nhìn về Hyomin.

Trong cơn mê man,  nghe thấy tiếng gào khóc rất lớn của ai đó,nhưng tay chân cô lại tê cứng, cơ thể rát buốt, hơi thở mệt mỏi dần yếuđi.

Giữa làn khói mờ đục, cô thấy mẹ đang nắm chặt tay mình, âu yếm vuốt ve mái tóc xoăn ngỗ nghịch, ánh mắt lấp lánh tia cười. Bàn tay mẹ thật ấm áp, tràn đầy những yêu thương mà Hyomin mong nhớ bấy lâu.

Cô khẽ mỉm cười, đôi chân vô thức nhấc lên, cô sẽ đi cùng mẹ, sẽ bước theo ánh sáng ở phía xa, nơi không có những đau đớn, tổn thương, không có hận thù và giết chóc. Chốn bình yên ấy chỉ thuộc về những thiên sứ như mẹ, Hyomin rất muốn đến đó.

Nhưng sau lưng cô một lần nữa vọng tới tiếng gọi thật to:

- "Hyomin à ! "

Cô quay đầu, một ánh mắt thâm trầm nhìn cô, khuôn mặt đầy nếp nhăn vô cùng ấm áp. Là cha, người luôn ở phía sau cô, quan tâm, răn dạy Hyomin từ bản lĩnh đến cách sống. Ông sẵn sàng đánh đổi mọi thứ vì cô, thiên thần bé bỏng của cả Hạ gia.

- "Hyomin, quay lại!"

Giọng nói hết sức giận dữ vang lên, Rain nhăn mặt, nghiến răng kèn kẹt. Từ khi mẹ qua đời, anh luôn cố hết sức bảo vệ cô. Dù hai người hay cãi nhau, dù anh hay nói khích, chọc phá Hyomin nhưng cô biết, bao nhiêu năm qua anh không ngừng tìm kiếm những bác sĩ giỏi nhất để chữa mắt cho cô. Vì cô Rain đã liều mình kết bạn với Hắc giới, và cũng vì cô anh sẵn sàng từ bỏ người con gái mình yêu.

Tiếng cô bạn thân cũng bất chợt vọng về phía Hyomin:

- "Này “đồ bất cần”, cậu mà đi thì đừng nhìn mặt tớ nữa! "

Thái độ của Ji Huyn mỗi lần tức giận khiến Hyomin cười phì. Cô bạn lém lỉnh này lúc nào cũng vậy, bề ngoài thì tỏ vẻ mạnh mẽ kiên cường nhưng thực chất bên trong lại vô cùng mềm yếu.

Hyomin mím môi, cô đưa ánh mắt phân vân nhìn ba người rồi lại nhìn mẹ. Giờ phút hiện tại, cô phải chọn ình một con đường, một quyết định liên quan đến bản thân cô và mọi người xung quanh.

Nếu ở lại, con người khiếm khuyết như cô sẽ trở thành gánh nặng, mối lo lắng đối với tất cả. Mọi người lúc nào cũng quan tâm đến cô, đặt Hyomin sau lớp màn chắn của họ. Nhưng những yêu thương ấy có thể đổi lại gì ? Có lẽ chỉ là những nguy hiểm luôn rình rập, những thương tổn và muộn phiền.

Vậy xin tất cả, hãy cho cô được lựa chọn, Hyomin không muốn vì cô mà những người thân yêu phải gặp bất hạnh. Họ từng nói cô là thiên thần, nên thiên đường đẹp đẽ của mẹ sẽ thích hợp với cô hơn.

Hyomin khẽ cúi đầu, để giọt nước mắt không chân thực tí tách rơi xuống, cô lại mỉm cười thật tươi.

- "Mẹ ơi, mình đi thôi!"

Mẹ cô không nói gì, bà chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt con gái, nơi ẩn chứa những luyến tiếc và khổ đau.

- "Park Hyomin, unnie đứng lại cho tôi!"

Chất giọng ngang tàn quen thuộc làm mọi quyết định mau chóng sụp đổ, Hyomin cứng đờ siết chặt tay mẹ.

Mùi cỏ may không ngừng phả vào làn khói âm ẩm tạo nên một sức ép khó kháng cự. Cô không muốn quay lại, mà thực tế là không dám đối mặt với con người kia. Hyomin sợ rằng khi nhìn thấy nó cô sẽ đánh mất dũng khí để ra đi.

- "Quay lại nhìn tôi!"

Mệnh lệnh đanh thép làm cô gái nhỏ theo quán tính quay lại. Chỉ thấy chiếc bóng cao lớn sừng sững trong bóng đêm, cả người toát ra luồn khí u ám.

Park Jiyeon, cơn Gió lạnh lẽo thổi vào tim Hyomin một tình yêu ấm áp, nồng nàn dư vị của rượu vang, khiến cô say đắm, ngập chìm.

Nó làm cô không còn là Park Hyomin vô cảm, thờ ơ, cô sẽ cười mỗi khi nghĩ về nó, sẽ khóc khi nhớ nó. Hyomin từng nói với bản thân, dù kết quả có thế nào cả đời này cô chỉ yêu duy nhất một người, kể cả nó yêu người  khác. Nếu nó quay lưng cô cũng sẽ đứng phía sau mà dõi theo.

Nhưng sao không sớm, không muộn, ngay khi cô chấp nhận buông xuôi, quyết định từ bỏ tất cả, Jiyeon lại xuất hiện.

Nhìn lại chiếc bóng đen cô độc, đáy mắt Hyomin dậy sóng. Một ý niệm ích kỉ nảy sinh, Hyomin muốn trở về.

- "Hãy quay về, làm theo những gì trái tim con lên tiếng!"

Mẹ dịu dàng hôn lên trán cô rồi cứ thế hòa vào làn khói trắng, biến mất. Cánh cổng màu hồng phía xa khép lại, khung cảnh mờ ảo đọng lại giọng nói rất khẽ của Hyomin.

- "Mẹ à, con xin lỗi!"

Những ngón tay thon dài bắt đầu động đậy, Hyomin cố mở mí mắt nặng trĩu của mình.

Dù mở hay nhắm mắt thì mọi thứ cô nhìn thấy vẫn là một mảng đen tăm tối, nhưng Hyomin muốn người bên cạnh an tâm khi cô có thể tỉnh dậy.

Một bàn tay nóng hổi nắm chặt tay cô, bàn tay quen thuộc mà từ lúc bị bắt cóc đến giờ chưa hề buông tay Hyomin.

Dùng sức tựa vào tường, cô nâng người ngồi dậy, giật giật tay Ji Huyn.

Bị ai đó đánh thức, hàng mi dài khẽ cử động, Nhã Nhi uể oải thay đổi tư thế ngủ khó nhọc của mình.

Đôi mắt tròn xoe mở to nhìn vào người trước mặt, niềm vui ập đến làm cô bật khóc.

- "Hyomin đáng ghét, bây giờ cậu mới chịu tỉnh à? Có biết tớ lo lắng cho cậu thế nào không hả!""

Cánh môi nhạt màu cong lên, nụ cười sáng lấp lánh hướng về “cô bạn mít ướt”.

- "Ji Huyn, đừng khóc! Nếu lúc nãy cậu không làm ồn, có lẽ tớ đã yên tâm đi theo mẹ. Nhưng mà, tớ vẫn muốn nghe cậu náo loạn hơn!"

Lời nói của cô làm Ji Huyn khóc dữ hơn, tính tình con trẻ không thay đổi làm Hyomin cười phì.

Bầu không khí ngập đầy niềm vui ấy mau chóng tan biến khi tiếng mở của đáng sợ vang lên.

Mùi rượu nồng nặc xộc vào căn phòng, hơi thở phì phò nặng trịch ngày càng tiến gần làm hai cô gái tái mặt.

Người đàn ông mập béo đưa đôi mắt gian xảo đảo quanh phòng, ánh nhìn bỡn cợt dừng lại trên người Hyomin và Ji Huyn.

- "Ái chà….bọn khốn kiếp đó chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, sao có thể hành hạ hai người đẹp của chúng ta ra nông nỗi này."

Ì ạch di chuyển đến chiếc giường, ánh mắt vẫn hau háu nhìn vào hai cô gái. Đưa bàn tay béo ú chạm vào má Ji Huyn, người đàn ông tỏ vẻ thích thú: 

- "Cô gái đanh đá này chắc là Lee Ji Huyn…haha. Đừng có trừng mắt với tôi, đôi mắt xinh đẹp này không chừng sẽ giống như bạn cô đấy!"

Ji Huyn điên tiết gạt tay ông ta, trừng mắt hét:

- "Ông cũng đừng có mà chạm cánh tay bẩn thỉu này vào người tôi, tôi chẳng đảm bảo nó còn ở vị trí đó được bao lâu nữa đâu."

Tiếng cười sảng khoái bật ra, phảng phất mùi hôi rất khó ngửi từ chiếc miệng kinh tỏm kia.

- "Ha…ha. Nữ chủ nhân nói không sai, cô đúng là mạnh miệng. Cô gái à,chẳng ai đến cứu các cô đâu, nên yên phận thì hơn. Chọc giận cô ta, cô chỉ có con đường chết. Nhưng mà…."

Đưa đôi mắt ra phía sau Ji Huyn, ông ta hết sức thỏa chí.

- "Làm hại đến cô ấy thì không tốt chút nào."

Nhận thấy tia nhìn dâm đãng kia cứ liên tục đảo về hướng Hyomin, Ji Huyn liều mình đẩy ông ta ra, mặc kệ thân hình mập mạp vô cùng chênh lệch với dáng người nhỏ nhắn của cô.

- "Tránh ra, không được đụng đến Vân Linh, không được làm hại cậu ấy, tránh raaaa....!!"

Khó chịu với sự phản kháng của cô gái, lão già siết mạnh tay cô, ra sức ném Ji Huyn vào góc tường đằng xa.

Sức mạnh của ông ta hoàn toàn khống chế mọi sự giãy giụa, chống cự của Ji Huyn. Đôi tay thô bạo dùng dây thừng trói chặt , rồi bịt kín miệng cô lại.

Hyomin hoảng hốt gọi Ji Huyn, thân người yếu ớt cố bước xuống giường.

- "Ji Huyn! Cậu không sao chứ, Ji Huyn!"

Bất chợt bị một bàn tay tóm lấy, sắc mặt của Hyomin bỗng chốc trắng bệch.

Mùi rượu kinh tởm khi nãy hừng hực lan tỏa khắp căn phòng, vương vào đồ vật vị chua chua, nhờn nhợn buồn nôn.

Hơi thở trở nên gấp gáp khi nhìn vào khuôn mặt thánh thiện của Hyomin những dục vọng và khao khát điên cuồng trong người tên đàn ông trỗi dậy mãnh liệt.

Ngay từ khi gặp cô gái này, ông ta đã nuôi hy vọng chiếm đoạt cô, kể cả Hyomin là người con gái của Park Jiyeon, ông ta cũng bất chấp tất cả.

Chiếc mũi xấu xí vùi vào hõm cổ Hyomin, không ngừng hít hà mùi thơm thanh cao, trong lành của người thiếu nữ mới lớn. Ông muốn hưởng thụ sự tinh khiết, trinh nguyên của Hyomin, cô gái mà Gió lạnh yêu thích.

- "Đừng mà…tôi xin ông, đừng mà."

Hyomin gào to, hai hàng nước mắt tuôn như mưa dưới khóe mi, cơ thể bần bật run lên những sợ hãi tột độ. Những va chạm xa lạ như nhát dao, từng nhát từng nhát đâm vào da thịt cô.

Ji Huyn mở to mắt, hai tay bấu chặt vào dây trói, chứng kiến cảnh Hyomin bị làm nhục cô chỉ hận không thể cầm súng bắn chết lão ta. Cô đau đớn trong sự bất lực, cổ họng khô khốc. Một tiếng thét dữ dội vọng ra từ tim cô, những mạch máu căng cứng bắt đầu vượt quá mức độ co giãn.

Phịch…..Thân người nhỏ bé đã đổ sụp trong góc tối của căn phòng.

Móng tay sắc nhọn cấu vào lớp thịt đầy mỡ, Hyomin vẫn khản giọng kêu gào:

- "Jiyeon, cứu unnie. Mau đến cứu unnie!"

Nghe tiếng kêu cứu của Hyomin, người đàn ông tức giận đẩy cô ngã xuống giường, giọng nói khàn đục thì thầm vào vành tai xinh xắn của cô gái.

- "Đừng hy vọng nữa, cô ta có ba đầu sáu tay cũng không mò ra chỗ này đâu!"

Đôi môi thô ráp kia bắt đầu hôn vào mắt cá chân Hyomin, hung bạo chà xát vào da cô.

Hyomin giật bắn người, bám chặt tay vào gấu váy, hai cánh môi bị cô cắn đến tứa máu. Cô thà chết đi chứ không để bị làm nhục.

Nhưng những gì về Jiyeon đã níu kéo, chiếm giữ suy nghĩ dại dột kia. Một tia hy vọng chợt le lói, nó sẽ đến cứu cô, Jiyeon sẽ luôn bảo cô, không để Hyomin gặp bất cứ nguy hại nào.

Mặc cho sắc mặt tái nhợt của cô gái, cơn thú tính vẫn cư nhiên bộc phát. Nhìn theo đôi chân thon thả, trắng mịn, bàn tay vô lại nắm lấy váy Hyomin và…roẹt.

Chiếc váy tả tơi rách một đường dài, đủ để những gì hấp dẫn nhất lộ ra trước mắt con sói đội lốt người kia.

Trong sự vùng vẫy yếu ớt, Hyomin cảm giác một làn da thô ráp đang di chuyển lên trên, hô hấp rối loạn phả ra mùi rượu đắng chát.

Phập. Tim cô ngừng đập, cơ thể đau đớn như bị xuyên thấu bởi hàng ngan mũi tên. Thân hình to lớn đổ ập xuống, nặng nề nhấn chìm cô vào hố sâu hun hút.

Bóng tối ngang nhiên chiếm đoạt mọi thứ, cướp đi những hạnh phúc, yêu thương. Mang lại sự mất mác và thương tổn.

Ngoài trời, cơn tuyết kéo dài trong đêm đen, thổi vào căn phòng cơn lạnh thấu xương.


Tình yêu và Thù hận.


Mùi vị ấy không phải ngọt ngào, không ấm áp mà là chua chát, rát buốt như tự tay cô xát muối vào tim mình.

Vào những ngày cuối đông, tuyết phủ đầy cánh rừng rậm rạp. Dưới tán lá, bầu không khí rét buốt xâm nhập vào da thịt. Những cành cây trở nên sắc nhọn hơn, từng phiến lá mỏng như chiếc dao lam, chỉ cần bất cẩn xượt qua sẽ để lại vết thương.

Dưới khung nền trắng xóa của tuyết và màu xanh lạnh lẽo của cây lá, đoàn quân áo đen lặng lẽ tiến về phía trước. Tất cả đồng nhất một hành động, mặc kệ những vết rách do không may va phải các nhánh cây khô.

Máu rỉ rả chảy xuống nền tuyết, lốm đốm vệt đỏ nhưng sắc mặt của họ không chút biến chuyển. Mọi sự tập trung của hơn ba trăm chiếc áo đen đang dồn vào hai chiếc mô tô phía trước.

Nhìn vào thiết bị định vị mục tiêu trên tay lái của con xe khủng, Rain bất giác nhíu mày. 

Còn cách cứ địa của Rose khoảng hai trăm mét nhưng đường đi càng khó khăn, tầng tầng lớp lớp những loại cây thân gai chìa ra, nhiệt độ xuống thấp làm một số người không thể cầm cự được nữa.

- "Jiyeon, chúng ta có chút rắc rối!"

Chiếc mô tô bạc ánh kim đột ngột phanh kịt, bánh xe có hình khía làm bằng bạc nguyên chất ma sát với đất tạo thành một đường sâu hoắm. Đây là loại xe mới nhất do Kate chế tạo, tất cả các chi tiết của xe đều làm từ nguyên liệu chống đạn tốt nhất, một tính năng ưu việt khác nằm ở bánh xe, nó là thứ vũ khí lợi hại nhất để tấn công kẻ địch.

Jiyeon trầm tĩnh bước xuống xe, đôi mắt đen láy nhìn vào màn hình trước mặt. Vài phút im lặng qua đi, giọng nói không thanh sắc uy quyền vang lên.

- "Tất cả đứng yên trong vòng nửa tiếng!"

Rain ngờ vực nhìn Jiyeon, đôi mắt nâu cùng nhiều ánh mắt khó hiểu khác cũng đồng loạt hướng về chỉ huy tối cao của họ.

- "Cậu có biết bây giờ là lúc nào rồi không? Nếu chúng ta còn chần chừ, Hyomin và Ji Huyn sẽ rất nguy hiểm."

Đối diện với thái độ chống đối của Rain, Jiyeon chỉ lạnh lùng đưa tay về hướng vòm cây, khóe miệng nhếch lên để câu chữ ngắn gọn thoát ra:

- "Đợi!"

Theo hướng chỉ của ngón tay thon dài, tất cả lại một lần nữa đồng loạt đưa mắt nhìn.

Qua khe hở rất bé của tán lá, một tia sáng lọt vào khoảng không gian âm u mà họ đang đứng. Đôi mắt nâu chợt lóe sáng, Rain ngay tức khắc nhìn vào bản đồ.

- "Tôi hiểu rồi!"

Ken lẳng lặng chú ý đến hành động của Rain, anh bất giác nhận ra điều mà mọi người đang thắc mắc.

- "Chúng ta đang đứng ở vị trí gần Rose nhất nhưng đây cũng là nơi cao nhất của khu rừng. Đây là chiếc bẫy cuối cùng bọn chúng giăng ra để ngăn cản những ai có ý đồ tiếp cận lãnh địa của chúng. Ở những nơi có địa hình cao như thế này, nhiệt độ xuống rất thấp và mật độ cây gai càng dày đặc."

Rain tỏ ra hài lòng với sự nhanh nhạy của Ken, anh bước gần hơn đến những thành viên tinh nhuệ mà Kate kì công đào tạo.

- "Đây là một sai lầm, Rose thật ngu ngốc! Bọn chúng chỉ nghĩ đến cách hạ thủ đối phương nhưng không hề đề phòng những bất lợi của cái bẫy này. Nếu nơi này quá cao để đóng băng mọi thứ thì cũng là nơi đầu tiên nhận được ánh mặt trời. Tuy bây giờ là mùa đông nhưng mặt trời theo chu kì sẽ vẫn đi qua nơi này, khi đó cánh cửa đến Rose sẽ mở ra. Mọi người hiểu chưa?"

Nghe lời giải thích cặn kẽ của Ken và Rain, tất cả thầm thán phục người đứng đầu tổ chức, suy nghĩ của Gió Lạnh đã vượt quá giới hạn của hàng trăm chiếc đầu có mặt ở đây. Một câu trả lời hừng hực khí thế được đáp lại ngay sau đó.

- "Rõ!"

Nửa tiếng trôi qua, bầu không khí xung quanh đột ngột ấm hơn. Qua từng tầng lá, ánh sáng xuyên vào, rọi thẳng lên những gương mặt lãnh đạm.

Những cành gai nhọn hoắc bắt đầu biến mất, lớp tuyết dày cũng từ từ tan ra. Theo hướng của những tia nắng mặt trời, một lối đi rất rộng được mở ra.

Khi mọi người chưa kịp định thần về sự thay đổi bất ngờ của mọi thứ xung quanh, hai chiếc mô tô đã lao thật nhanh về phía trước.

Tòa lâu đài âm u hiện ra trước mắt, bức tường cao hơn 10 mét, vững vàng chắn mọi ánh nhìn muốn xuyên thấu vào bên trong. Trên cánh cửa sắt, một cành hoa hồng bằng bạc sáng lấp lánh, kiêu hãnh biểu trưng ột sức mạnh không thể xem thường.

Đây chính xác là lãnh địa của Rose, nơi tập trung toàn bộ những thành viên đầu não của tổ chức đen tối này.

Nhưng việc tồn tại hay biến mất của Rose giờ đây, quyền quyết định hoàn toàn không thuộc về chúng. Ngang nhiên động vào người con gái củaPark Jiyeon thì kết cục chỉ có một, đó là bị tiêu diệt.

Đôi mắt đen ngày càng lạnh lẽo, giọng nói phẫn nộ cất lên.

- "Bao vây toàn bộ khu vực này, không được để một ai trốn thoát. Ken chuẩn bị!"

Mệnh lệnh vừa dứt, đội quân áo đen nhanh như chớp vây kín cửa ra vào từ bốn hướng. Tất cả mũi súng ống hạng nặng đồng loạt chỉa vào bên trong, đảm bảo nếu kẻ nào cả gan bước ra sẽ chết không thấy xác.

Đội hình của Kate vừa bố trí xong, Ken từ phía sau Jiyeon đã bước đến cánh cửa. Một tia lửa sáng lên trước mắt mọi người rồi nhanh chóng vụt qua, Ken quay đầu hô to:

- "Tất cả lùi lại 5 mét."

Tiếng bước chân rầm rập chuyển động, tất cả đã xác định vị trí an toàn nhất ình.

Ầm ầm. Tiếng nổ rất lớn vang lên, lớp bụi đá mịt mù che kín tầm mắt.

Ken vừa đặt thuốc nổ loại III để phá hủy bức tường sắt khổng lồ kia.Từng mảnh sắt vỡ vụn như cát rải rác dưới chân không làm Kate e dè, họ vẫn từng bước tiến lên, tạo thành một đội hình công-thủ chặt chẽ.

Rain và Jiyeon đi song song, vẻ mặt cả hai không biểu lộ bất kì cảm xúc gì nhưng trong đáy mắt, ngọn lửa hủy diệt đã cháy đỏ rực. Nếu Hyomin và Ji Huyn có mệnh hệ gì, Rose sẽ hoàn toàn biến mất, máu của chúng là thứ duy nhất gột rửa những sai lầm ngu ngốc kia.

Trên sân thượng của tòa nhà, người con gái có quyền lực tối cao vẫn thư thả ngắm hoa, cô ta không hề hay biết những hiểm họa sắp giáng xuống đầu.

Cánh môi mị hoặc nhẹ nhàng cong lên mang theo sự thích thú và chờ đợi.

- "Sao? Mùi vị không tệ chứ? Cô ta thuần khiết như cánh hoa thế này, thật khó mà cưỡng lại, đúng không?"

Ngón tay thon dài mơn trớn trên từng cánh hoa mỏng manh, cảm giác trơn láng cùng hương thơm thoảng qua đánh thức sự tàn độc trong người cô gái trẻ.

Cô căm ghét Park Hyomin, ghét từng nụ cười ngây thơ, ánh mắt trong trẻo không vướng chút âu lo, phiền muộn. Từ lúc mười tuổi cô đã quen thuộc với màu đỏ ghê tởm của máu, ngửi cái mùi vị tanh tưởi ấy để quên đi những sợ hãi trong lòng. Cả giang hồ truy cùng đuổi tận, con gái của Kim Kwang Soo, vì cô là người kế nhiệm của Rose, là giọt máu tà ác của kẻ bị mọi người phỉ báng.

Trong mắt họ cha cô phóng hỏa, giết người, bất chấp mọi thủ đoạn để có được thứ mình muốn. Ông ra tay nhẫn tâm, tàn độc với những ai cản trở, chống đối Rose. Nhưng với cô, ông là người dịu dàng nhất, yêu thương cô nhất. Ông bảo vệ cô, là người đàn ông hết mực vì gia đình.

Khi quyết định từ bỏ Rose, khi ông rời khỏi cái thế giới tội ác này thì họ lại không tha cho ông. Tại sao họ bắt cô phải gánh lấy tất cả, những con người của ánh sáng, của công lí kia làm sao hiểu được cái cảm giác của đứa trẻ lúc nhìn thấy đạn ghim chằng chịt vào người cha mình, mẹ bị lũ thú tính kia cưỡng bức đến chết.

So Yeon nhắm mắt, để những kí ức đau khổ lắng xuống. Là các người ép tôi, cái chính nghĩa của các người đẩy tôi đến con đường cùng này. Tôi sẽ trả lại tất cả, từng chút từng chút một lấy đi những thứ các người cướp từ tay tôi.

Người trả giá đắt nhất phải tính trước tiên là Park Shi Hoo. Năm đó, dựa vào sức mạnh kinh tế và quân sự, ông ta tập hợp hắc bạch lưỡng đạo tiêu diệt cha cô. Park Shi Hoo nhẫn tâm không để ông có cơ hội quay đầu, triệt mọi đường sống của gia đình cô.

Vì vậy, bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, lúc những thân tín còn sót lại của Rose ngấm ngầm bảo vệ cô, âm thầm đưa cô lên vị trí cao nhất, So Yeon đã quyết tâm báo thù. Nhưng Park Shi Hoo phụ lòng cô, ông ta chết quá sớm. Mọi hận thù từ đó dồn lên người vợ và đứa con duy nhất của nhà họ Park.

Hàng mi khẽ động đậy, đáy mắt dậy lên những xúc cảm mà cô cẩn mật che giấu bấy lâu. So Yeon không ngờ cô để ý Park Jiyeon, ngu ngốc yêu con trai của kẻ thù. Chỉ vì ánh mắt lãnh đạm ấy, vì câu nói vô cảm mà nó để lại lúc cô ra tay ám sát nó vào một buổi tối lạnh lẽo ở Mỹ.

- "Đi đi!"

Dù So Yeon không là đối thủ, dù cô muốn giết mình nhưng Park Jiyeon vẫn thờ ơ, không mảy may lo lắng, bộ dáng bất cần và đơn độc khiến trái tim chỉ chứa thù hận bất giác niếm trải hương vị của yêu thương.

Mùi vị ấy không phải ngọt ngào, không ấm áp mà là chua chát, rát buốt như tự tay cô xát muối vào tim mình.

Vì sao nó lại yêu Park Jiyeon, nó sẵn sàng hủy diệt bất cứ ai làm tổn thương đến cô ta. Park Hyomin sinh ra đã là công chúa, có gia đình yêu thương, luôn được bảo bọc, che chở như viên ngọc quý. Trong mắt cô ta, cuộc sống tràn ngập màu hồng nhưng mắt So Yeon đã dấy đầy màu mu đỏ.

Cô không hận ông trời bất công, không hận cuộc đời quá vô tình nhưng cô căm hận Park Hyomin, hận đến tận xương tủy.

So Yeon tác động cuộc đụng độ giữa Hyomin và Ji Huyn, Jiyeon không chút nương tay treo án tử, xóa xổ toàn bộ Kim gia. Cô sai người cưỡng bức cô ta, đánh chúng đến tàn phế.

Không thể, cô không thể động vào Park Hyomin vì Gió lạnh bất cứ lúc nào, phút giây nào cũng ở phía sau, dõi theo cô ta.

So Yeon đau đớn, nỗi thống hận tràn ngập tâm trí cô. Cô quyết định không buông tha cho Hyomin.

Ban đầu cô tiếp cận , dò thám yếu điểm của Hyomin. Nhưng mỗi khi đối diện với đôi mắt trong veo, thuần khiết ấy, cô lại cực kì chán ghét, So Yeon muốn nó mãi mãi tồn tại một màu đen, mãi mãi mất đi thứ ánh sáng mà chính cô cũng không chiếm giữ được.

Cô ra tay với Kim Dong Woo, người duy nhất cứu được mắt của Hyomin.

Nếu không thể có được tình yêu của Jiyeon, So Yeon cũng không ngần ngại hủy hoại nó. Cô bắt cóc Hyomin, uy hiếp nó để đổi lấy Tập đoàn Park Shi Hoo, cơ nghiệp cả đời của Park gia.

Thật không ngờ Gió Lạnh cao ngạo, bất cần lại đồng ý điều kiện cô đưa ra. Ha ha, nó vì một đứa con gái mù lòa, kém cỏi mà đồng ý. So Yeon thấy lòng mình chua xót, tình yêu của cô cuối cùng cũng chết mòn dưới sự ngu ngốc của Park Jiyeon.

Tham vọng chưa dừng lại ở đó, So Yeon tàn độc muốn Gió Lạnh phải cảm nhận, phải đau khổ khi thấy Hyomin bị làm nhục, dày vò.

Khuôn mặt liên tục biến chuyển của cô gái trước mắt làm người đàn ông sợ hãi. Sắc mặt đột nhiên trắng bệch khi ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào mình.

- "Im lặng ? Ông không hài lòng à?"

Bàn tay mập béo không tự chủ run lên, ông ta siết chặt mép áo đã nhào nát.

- "Tôi…cô gái đó, thực ra…..tôi…"

Những ngón tay thon dài khựng lại giữa không trung, hơi thở nặng nề mang theo một cảm giác bất an.

- "Xảy ra chuyện gì?"

Tiếng gầm giận giữ của nữ chủ nhân khiến người đàn ông bộ dáng thảm hại càng nhăn nhúm khó coi.

- "Tôi..tôi không biết chuyện gì đã xảy ra…..khi tỉnh lại…không..không thấy cô ta đâu cả!"

Thân người nhàn nhã khi nãy giật bắn mình, So Yeon lập tứng bật dậy, quát to.

- "Khốn kiếp! Các người làm sao có một cô gái cũng giữ không nổi, tôi sẽ giết chết ông nếu cô ta trốn thoát."

Cơn giận chưa kịp nén xuống, một bóng áo đỏ hớt hải chạy đến khiến cả hai sững người.

- "Chủ nhân! Rose hoàn toàn bị bao vây, bọn họ đã khống chế tất cả các thành viên của chúng ta."

Một cơn gió rét buốt thổi qua, để lại nét kinh hãi và tuyệt vọng trên gương mặt cô gái trẻ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro