Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 9

****************************

Đau...

Tòa cao ốc Park Shi Hoo sừng sững giữa lòng thành phố. Cái nắng nhạt màu hắt lên khung cửa kính, dùng hơi ấm yếu ớt ôm trọn căn phòng âm độ, lạnh lẽo như khối băng Nam cực. Đôi mắt đen xoáy sâu vào bức ảnh trên tay, con ngươi căng cứng trước nụ hôn thân mật của hai người trong hình.

Một loạt các hình ảnh âu yếm, tình tứ mà các cặp đôi hay biểu hiện, hành động với nhau được ghi lại vô cùng chân thực. Bất cứ góc độ, khung ảnh nào cũng tràn ngập những tình cảm yêu thương. Bàn tay thon dài nắm sấp ảnh đến biến dạng, hơi thở tỏa ra hàn khí bắt đầu dồn dập, gấp gáp. Ken im lặng quan sát Jiyeon, âm thầm sợ hãi trước thái độ rất mất bình tĩnh của nó. Dáng người cao lớn đột nhiên toát ra vị chết chóc, cánh môi hoàn hảo khẽ động đậy.

- "Điều tra Hahm Eun Jung! Tôi cần thông tin ngay lập tức!"

Chất giọng đều đều vang lên không xúc cảm nhưng khiến Ken không thể nhấc nổi chân, anh trân trối nhìn về Jiyeon.

"Rầm" bàn tay to lớn đập mạnh bàn, phong thái điềm tĩnh hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh nhìn của “Ác quỷ Atula”.

- "Go now!"

Mồ hôi thi nhau chạy dài trên khuôn trán, Ken định thần, cuống quýt mang sấp ảnh trên bàn phóng vèo ra cửa. Căn phòng cao nhất của tòa nhà chính thức đóng băng. Chiếc bóng lạnh lẽo đổ dài trên sàn nhà. Mệt mỏi nới lỏng cà vạt ở cổ, Jiyeon ngã người xuống ghế xoay, cố dùng lí trí điều tiết tâm trạng phức tạp của chính nó lúc này.

Lo lắng, nhớ nhung và đau khổ, những xúc cảm cấm kị mà Gió lạnh không được phép biết đến. Thế nhưng, chúng đang trỗi dậy, cuồn cuộn dâng lên trong lòng nó, dày vò, gào thét, như con sóng điên cuồn đập vào tim Jiyeon.

Hyomin đột nhiên biến mất, hoàn hảo cuốn sạch mọi dấu vết, vứt lại nỗi lo lắng và nhớ nhung cho kẻ cô độc này. Nó điên cuồng lật tung Richard, vội vàng chạy đến Park gia, điều động toàn bộ thành viên của Kate tìm kiếm và kết quả …Hyomin mất tích. Nó bắt đầu bị nỗi lo sợ vây kín, liệu cô có rơi vào tay Rose, có thể bị kẻ xấu bắt cóc?

Mỗi ngày trôi qua như cả Thế giới đè lên vai Jiyeon, nặng nề và mệt mỏi. Người con gái đầu tiên, cuối cùng và cũng là duy nhất mà nó yêu đang biến mất trước mắt nó, rời khỏi bản vẽ mà Gió lạnh đã hoàn mỹ thiết kế. Những xúc cảm ngớ ngẩn này, nó không muốn biết. Nhưng không thể nào không chế.

Tâm trạng lẫn quẫn cuối cùng đã kết thúc khi nó nhìn thấy những bức ảnh rất có không khí yêu thương mà ai đó “hảo tâm” gửi tặng. Bởi Jiyeon đã trống rỗng, vì tim không đập, cơ thể nó hoàn toàn tê liệt.

Trên thực tế, đầu óc lí trí điều khiển con tim, nó xem thường trò chơi trẻ con của kẻ giấu mặt. Nhưng trong tình yêu, Gió lạnh hoàn toàn thất bại, nó đau đớn, khó khăn điều khiển trạng thái của bản thân. Park Hyomin, cái tên có thể khiến Jiyeon mất kiểm soát và thiếu kiềm chế, nó sẵn sàng phá vỡ mọi quy tắc, luật lệ để bảo vệ cô. Vì cô, Park Jiyeon trở thành cơn Gió ấm áp, con người dịu dàng và kẻ ghen tuông ngốc nghếch. Vì cô, cuộc sống xám đen lại sặc sỡ sắc màu, lấp lánh những hạnh phúc giản đơn. Và cũng vì cô, tim nó giờ đây, tan nát.

Cạch. Cánh cửa bất ngờ bật mở, Ken cứng nhắc bước vào, cảm giác thân người nhẹ tênh như rơi vào ‘'ngục giới”.

- "Hahm Eun Jung, năm nay 24 tuổi, con trai của Chủ tịch Ngân hàng MYBANK Hahm Bun Suk, định cư ở Canada năm 10 tuổi, tốt nghiệp loại xuất sắc đại học SEASON."

- "Về nước vào một tháng trước và về lại Canada vào hôm qua. Trong khoảng thời gian này, anh ta có qua lại với một cô gái, sau đó hai người họ cùng nhau trở về Canada….Cô gái đó…."

Chăm chú nhìn vào thông tin trên tay, Ken lưu loát báo cáo. Thoáng thấy khuôn mặt Tổng Giám đốc có phần tối đi, anh ngập ngừng.

- "Cô ấy….là Park Hyomin…con gái của Park Sun Won, giám đốc tập đoàn KT."

Rắc…rắc... Tách trà trong tay Jiyeon vỡ vụn. Trên cổ tay gân xanh nổi lên từng đường rất rõ.

- "Tấm ảnh đó!"

Thanh âm trầm thấp vọng vào không gian ngột ngạt của căn phòng, truyền đến Ken một cơn rét, lạnh thấu xương.

- "Tổ giám định của Kate đã kiểm tra, tấm ảnh đó…là thật, không ghép, không photosoft."

Không nhận được bất cứ phản ứng nào từ Jiyeon, Ken im lặng. Âm thầm mang trạng thái lơ lửng ủa lúc đầu vào đây rời đi.

Cánh cửa vừa khép lại, hơi thở sợ hãi vội vã trút xuống. Gấp gáp bước thật nhanh, tránh xa khu vực có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Một bước, hai bước, ba bước… Ken dừng chân, giật thót người khi phòng Tổng Giám đốc vang lên một âm thanh rất lớn, tiếng thủy tinh rơi xuống nền gạch, đồ vật va đập mạnh, đan xen lẫn nhau tạo nên một chấn động kinh người.

Giữa đống đỗ vỡ, hỗn độn của căn phòng. Bóng dáng cao lớn lọt thỏm trong sự cô độc. Chằng chịt ghim vào người những mảnh nhọn sắc bén, phông nền trắng phau của chiếc áo sơ mi đã loang lỗ vết máu. Đôi tay ghì chặt khung ảnh trên bàn làm việc, thân người bé nhỏ thuần khiết nhìn về phía trước, nụ cười hiển hiện trên khóe môi đẹp như tranh.

Jiyeon khom người, gục đầu lên khung ảnh đã gãy vụn, kí ức bị Gió tàn nhẫn thổi về, liếm láp cơn đau đến quặn quại của nó. Nó nhớ nụ cười như bình minh tỏa nắng trong lần đầu gặp cô, nhớ giọt nước mắt ngốc nghếch chưa kịp lau khô trong lần cuối cô ở cạnh mình.

"Jiyeon, unnie rất sợ, sợ tất cả chỉ là giấc mơ của riêng mình, em sẽ lại rời bỏ unnie như mẹ. Jiyeon, hứa với unnie, đừng rời xa unnie!"

Giọng nói yếu đuối ấy như nhát dao đâm thật sâu vào tim nó, một nhát, hai nhát…..hàng ngàn nhát. Đâm rồi lại đâm, băm vằm đến tứa máu. Đáy mắt sâu thẳm dậy lên những làn sóng, cánh môi chua chát cong lên.

- "Park Hyomin, tôi không rời xa unnie, còn unnie thì mãi mãi rời xa tôi…"



*********

- "Ha..ha... Món quà đó ông đã gửi rồi sao? Thật thú vị!"

Là điệu cười cay độc quen thuộc, hài lòng, thỏa mãn với chiếc bẫy xinh đẹp, vô hình mà mình dựng nên.

Người đàn ông nhếch mép cười theo, nếp nhăn trên khuôn mặt lập tức tập trung thành khối, rõ ràng biểu hiện sự già nua và gian xảo.

- "Cô yên tâm, kế hoạch lần này đảm bảo thành công mỹ mãn."

Cô gái nghiêng đầu, chân mày nghi hoặc nhướng lên:

- "Những bức ảnh đó, Jiyeon dễ lừa vậy à ?"

Với tay đùa nghịch chiếc máy ảnh, ông ta thích thú tán thưởng đầu óc của chính mình.

- "Chỉ cần một vài thông tin che mắt Kate, Rose làm được. Còn bức ảnh, haha…Tôi đã xử lý chúng bằng Bily, chất bôi trơn làm máy kiểm tra photosoft phát sai tính hiệu báo lỗi. Đoán xem, Gió lạnh của chúng ta sẽ thế nào?"

Chuyển tầm nhìn sang nữ chủ nhân non nớt của Rose, ông ta tỏ vẻ bề trên rất có năng lực. Thong thả quay sang thưởng thức ly rựu sánh đỏ còn bỏ dỡ.

Cô gái khẽ cười, kiểu cách ngạo mạn này, cô chờ xem ông ta giữ được bao lâu. Nhưng trước mắt, lão già vẫn còn giá trị, đợi khi đầu óc gian trá ấy bị rút mòn những mánh khóe, cô sẽ cho ông ta biết ai mới là chủ nhân thực sự của Rose.

Loại rượu cao sang vào tay kẻ hèn mọn cũng trở nên bẩn thỉu. Ông ta từ ngực tống rượu vào dạ dày như nước lã, lấy tay quệt miệng, ánh mắt híp lại đầy dục vọng.

- "Lần này tôi có thưởng chứ?"

Cánh môi đỏ hồng giễu cợt nâng lên, giọng nói rõ ràng khinh miệt.

- "Tôi rất muốn đáp trả công lao to lớn của “tiền bối” , “ngài” cần gì?"

Không để ý thái độ xỏ xiên của cô , giọng nói mờ đục lộ rõ bản chất xấu xa.

- "Cô gái đó…tôi muốn cô gái đó! Rất xinh đẹp."

Khi tình yêu nhấn chìm lí trí, u mê mở đường cho những bi thương, đau khổ. Hai con người, hai nữa trái tim luôn hướng về nhau nhưng khoảng cách giữa họ bị bàn tay của số phận kéo xa đến vô tận. Sẽ như thế nào nếu họ mãi mãi không nhìn thấy nhau, mãi mãi sống trong đau khổ và tuyệt vọng? Gió vẫn đang vẽ, tiếp tục những mảng màu u tối!

Đánh mất....


Sức mạnh của tình yêu có thể đánh đổ tất cả, nhưng nó cũng khiến tất cả phải đổ gục dưới những đớn đau, u mê. Đông chậm chạp chuyển mình, cái lạnh khắc nghiệt vây lấy ánh nắng, đem lại bầu không khí ngột ngạt, buốt giá. Con đường cao tốc vắng tanh vang lên tiếng động cơ rất nhỏ, chiếc xe mui trần đen tuyền, xé gió lao vào khoảng không trước mặt. Đôi môi lãng tử nghiến chặt, ánh mắt chết chóc, nâu sẫm sự giận dữ cực độ.

Két…… xe đỗ phịch trước Tập đoàn Park Shi Hoo. Thân người cao lớn mau chóng bước xuống, mang bộ mặt “giết người” đi vào.

- "Park Jiyeon đang ở đâu ?"

Giọng nói lạnh băng khiến cô nhân viên tái mặt, lắp bắp :

- "Tổng…tổng Giám đốc đang bận, anh có thể đợi một chút để tôi ….tôi….Á!"

Cổ tay bị siết chặt, cô nhân viên hoảng sợ hét lên. Mọi người bắt đầu chú ý đến chàng trai, hai tên bảo vệ vội vã chạy đến.

- "Nói mau, cậu ta đang ở đâu?"

Thấy người trước mặt như nổi điên, cô gái run run trả lời, bán đứng cả “lương tâm nghề nghiệp”.

- "Tầng….tầng…49, Tổng giám đốc ở đó!"

Cánh tay rắn chắc rút về, chàng trai xoay người, lao như bay vào thang máy. Phía sau vang lên tiếng truy hô của bảo vệ và cô gái đáng thương ban nãy.

- "Bắt lấy anh ta, kẻ gây rối!"

Ding. Cửa thang máy mở ra cùng lúc điện thoại Ken réo ầm ĩ. Anh chàng thư kí ung dung mở máy nhưng sắc mặt bỗng chốc sa sầm, cả người cứng đờ nhìn về kẻ đang hung hăng tiến đến.

- "Ken, anh còn đó không? Mau ngăn anh ta lại, tên đó rất bạo lực "

Thanh âm rất lớn vọng ra từ điện thoại không thể kéo anh chàng về với mặt đất, bộ não trì trệ đã nặg nề rơi xuống “quỷ môn quan”.

Mắt thấy “đối tượng nguy hiểm” đang ngày một rút ngắn khoảng cách với mình, Ken hoàn hồn, dang tay ngăn anh ta bước vào phòng Tổng giám đốc.

- "Anh không thể vào, Tổng giám đốc đang bận, anh…."

Vở kịch được tái diễn và cấp độ “chấn thương” của “nạn nhân số hai” có vẻ nghiêm trọng hơn “nạn nhân số một”. Vẫn là hành động ngăn cản, và lần này câu nói cũng chưa kịp hoàn thành đã bị gián đoạn.

Ken đau đớn ôm bụng, quằn quại nằm trên nền gạch sau khi ăn trọn một cú đấm. Cánh cửa thiết kế tinh xảo lệch bản lề vì lực tác dụng vượt mức cho phép, chàng trai thu chân về, ngang nhiên bước vào phòng.

Mùi rượu nồng nặc bốc lên, căn phòng tối đen không chút ánh sáng. Với tay bật công tắc, vị khách “không mời” đột ngột cứng đơ. Cảnh tưởng đập vào mắt khiến anh kinh hãi, một cảm giác lạnh lẽo ùa về, dập tắt ngọn lửa như thiêu đốt trong lòng anh. Sàn nhà đầy những mảnh vỡ, vỏ bia rượu chất chồng lên nhau, tài liệu trên bàn làm việc bị vò đến nát nhàu.

Giữa đống đỗ nát, thân người cao lớn ngồi bệt dưới chân sofa, một gối cong lên, một gối duỗi thẳng, mắt nhắm nghiền. Mái tóc ngang ngược không thẳng hàng, quần áo xộc xệch, máu từ vết thương ở tay không ngừng chảy ra, ứ đọng trên nền gạch. Vẫn gương mặt góc cạnh hoàn mỹ, dáng người lạnh lẽo u ám nhưng bộ dạng này của Gió lạnh khiến người đối diện phải sửng sốt. Rain chậm rãi bước đến, bàn tay mệt mỏi đưa lên day day thái dương.

Suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ vừa tìm kiếm, vừa điều động lực lượng của Park gia, nhờ vả sự hỗ trợ từ phía cảnh sát, kể cả liên lạc với mạng lưới ngầm của các bang phái, mọi mệnh lệnh của Park Hyo Joon đủ khiến “hắc bạch lưỡng đạo” phải đau đầu. Vậy mà tin tức về Hyomin và Ji Huyn hoàn toàn không có.

Người ta phát hiện chiếc xe đạp móp méo, nằm chỏng chơ trên một con đường vắng và rất nhiều máu trên mặt đường. Chiếc xe đó chính xác là của cô nhóc đanh đá Lee Ji Huyn. Rain hoảng hốt tìm đến Richard nhưng cả Ji Huyn và Hyomin đều không ở đó, chỉ thấy cô gái mang tên So Yeon đang vội vã rời khỏi lớp học Đặc biệt.

Mọi nghi ngờ đổ dồn về Rose khi cảnh sát phát hiện một khuy cài áo hình hoa hồng tại hiện trường. Rain biết anh cần phải hết sức bình tĩnh, mà việc quan trọng lúc này là giấu kín mọi chuyện để tránh “bức dây động rừng”. Bọn người này hẳn phải có âm mưu, mục tiêu rất có thể là nhắm vào Park Jiyeon.

Nhưng Kate không có động tĩnh, Park Jiyeon cũng chẳng thấy đâu. Rain thực sự tức giận, anh đã tin tưởng giao cô em gái yêu quý nhất, “thiên thần bé nhỏ” của nhà họ Park cho cậu ta, vì chỉ có Gió lạnh mới đủ khả năng bảo vệ, yêu thương cô. Đến hiện tại, khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Rain cảm thấy bản thân đã mắc sai lầm, một sai lầm quá lớn mà kết quả….anh không muốn nghĩ đến.

- "Park Jiyeon, cậu đang làm cái quái gì vậy ?"

Giọng nói bộc lộ cơn giận dữ không thể kiềm chế được nữa. Rain dồn lực vào cánh tay, xốc mạnh cổ áo Jiyeon, buộc nó đứng lên. Hàng mi rậm khẽ động đậy, Jiyeon mở mắt. Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Rain, ánh nhìn trống rỗng, hun hút sâu như đáy vực.

Rain nghiến răng, bàn tay co thành nắm đấm, chuẩn bị giáng thẳng vào khuôn mặt đáng đánh kia. Bàn tay đang giơ chững lại giữa không trung khi tiếng cười bất chợt vang lên. Jiyeon đang cười, khuôn miệng nhếch lên tạo nên thứ thanh âm chua chát, lạnh lẽo.

- "Cô ấy đi rồi ! Park Hyomin dám rời bỏ tôi. Tốt… Haha…Tốt lắm!"

Đưa tay gạt mạnh bàn tay đang giữ lấy cổ áo mình, Jiyeon đổ sập thân người lên sofa, rồi lại dùng đôi tay ấy ôm chặt ngực.

- "Tại sao ? Park Hyo Joon, anh nói cho tôi biết, tại sao ? Tôi yêu cô ấy, thực sự rất yêu cô ấy…."

Giọng nói mang theo hương rượu, nhuốm đầy sự thống khổ, đớn đau. Jiyeon vùi mình vào cơn say, nhấn chìm bản thân trong nỗi tuyệt vọng. Nó không thể chấp nhận sự thật, không cách nào để buông tay.

Với bản chất của Gió lạnh, Jiyeon sẵn sàng cướp Hyomin từ tay Hahm Eun Jung, nó sẽ nhốt cô ấy vào tim mình, mãi mãi giam cầm cô. Nhưng nụ cười đó, những hình ảnh thân mật, yêu thương của hai người không ngừng hiện lên, khuấy đảo ý nghĩ độc chiếm của nó.

Giữ được người cô nhưng tim cô sẽ thuộc về nó? Hyomin đối với nó là những tình cảm mơ hồ, lúc muốn chối bỏ khi lại thừa nhận. Nhưng với Jiyeon, tất cả lại rõ ràng, vì hai người là thanh mai, là mối tình mười năm sâu đậm. Nó cuối cùng chỉ là một cơn gió thoáng qua, nó làm cô rung động, khiến cô lầm tưởng thứ gọi là tình yêu. Thế nên, khi Hahm Eun Jung xuất hiện, Hyomin đã từ bỏ mọi thứ, quên lãng cơn gió vô hình này để bước theo ánh mặt trời của mình.

Nhìn thái độ và hành động của Jiyeon, đôi mắt nâu bỗng chốc lóe sáng. Một ý nghĩ mau chóng lướt qua đầu, Rain vội đảo mắt đến chiếc bàn làm việc vô cùng lộn xộn trong căn phòng. Bên dưới những tài liệu bị vất rối tung, một phong thư màu đỏ lộ ra, đập vào mắt Rain. Sấp ảnh bị vò nát nằm đè lên những tài liệu được gửi đến từ Kate. Cẩn thận xem xét từng bức ảnh, sắc mặt Rain trở nên cứng nhắc. Đặt sấp ảnh trở lại bàn, anh bắt đầu lật giở những tài liệu, hơi thở dồn dập khiến lồng ngực căng lên, hàng mày co giãn vô định. Vội vã bấm số ai đó, Rain im lặng chờ đợi sự trả lời.

- "A lô!"

Giọng nói trầm ấm vang lên khiến Rain nhẹ nhõm phần nào, anh gấp gáp:

- "Cậu đang ở đâu ?"

Đáp lại thái độ khẩn trương của anh, đối phương rất từ tốn.

- "Canada."

Hít vào thật sâu, Rain cố gắng bình tĩnh, một Park Jiyeon bi lụy là quá đủ, trụ cột còn lại là anh sẽ phải gánh trách nhiệm.

- "Lúc cậu đi có gặp Hyomin không ?"

Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, Rain bắt đầu sốt ruột.

- "Eun Jung! Cậu vẫn ở đấy chứ ?"

Giọng nói ấm áp khi nãy lại vang lên, phảng phất âm điệu trầm buồn.

- "Chúng em hẹn nhau ở một quán cà phê! Em đã nói với Hyomin em yêu cô ấy, yêu mười năm rồi, em muốn lấy cô làm vợ...nhưng...."

Rain nghe rõ cái thở mạnh ở phía sau anh, bàn tay cầm điện thoại siết chặt.

- "Nhưng…. cô ấy nói chỉ xem em là anh trai, người anh trai cô ấy rất yêu quý."

Rain không nói gì, tất cả từng chút một đi đến phán đoán ban đầu của anh.

Thấy Rain im lặng, Eun Jung khẽ cười.

- "Này, Park Hyo Joon! Anh không giận vì em cướp mất Hyomin của anh chứ? Em thì lại rất vui vì có một cô em gái “đáng ghét” như thế!"

Rain cũng cười, mắt chăm chú nhìn về những bức ảnh, dùng thái độ bông đùa đáp trả sự khiêu khích của đối phương.

- "Cho cậu vào vị trí “anh trai dự bị”, khi nào tôi “chấn thương”, cậu sẽ được “ra sân”."

Tiếng cười giòn giã vọng về như xua tan phần nào không khí giá lạnh, Eun Jung cao giọng:

- "Nói với Park Jiyeon giúp em, Hyomin thực sự rất yêu cậu ta, bảo cậu ta chăm sóc tốt cho cô ấy. Nếu Hyomin có tổn hại gì, Park Jiyeon chắc chắn sẽ chết trong tay em…."

Cuộc đối thoại kết thúc. Rain vừa xoay người bỗng sững lại.

Jiyeon đứng ngay sau lưng anh, ánh mắt phức tạp nhìn thẳng vào Rain. Một cơn lạnh tỏa ra, hòa trộn những dịu nhẹ của hương Cỏ may với mùi máu tươi tanh tưởi. Hai chiếc bóng cao lớn đổ dài, in lên nền gạch vệt đen trắng đan xen, hỗn loạn. Đôi mắt nâu khẽ gợn những con sóng, phóng cái nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa sổ, nơi màu trời đang u ám phủ lên mọi vật.

- "Chúng ta đã bị lừa!"

Sức mạnh của tình yêu có thể đánh đổ tất cả, nhưng nó cũng khiến tất cả phải đổ gục dưới những đớn đau, u mê. Gió lạnh cũng không ngoại lệ. Dù biết được sự thật, nhận ra cái bẫy hoàn hảo đã sắp đặt, nhưng còn kịp để cứu vãn mọi chuyện, chấm dứt cơn ác mộng kinh hoàng này ?



.........

Đánh mất thứ mình yêu quý nhất không phải cảm giác mất mác, mà là cảm giác ngập đầy. Ngập đầy những vết thương, nỗi đau, phải tìm ra những quy luật dành tình. Buộc bản thân chấp nhận.

Giữa khu rừng vắng vẻ, ngôi biệt thự xám đen ẩn mình trong bóng tối. Sự tĩnh mịch và u ám gợi lên cảm giác chết chóc, rùng rợn. Trong căn phòng ẩm thấp, tối tăm, hai cô gái nằm bất tỉnh trên nền gạch, không ngừng phả vào không khí những hơi thở mang nỗi khiếp đảm.

Ji Huyn khó nhọc mở mắt, đôi vai gần như mất đi cảm giác vì cú đánh của tên bắt cóc. Khi ngồi thẳng được thân người, cô phát hiện tay và chân mình bị trói chặt, sợi dây thừng cứa mạnh vào da, tứa máu. Hyomin bất động nằm bên cạnh, một bên má sưng đỏ vì cái tát hung tợn của bọn người kia. Ji Huyn cố nhích người đến gần Hyomin, ra sức lay cô bạn.

- "Hyomin, Hyomin…tỉnh dậy đi!"

Hàng mi dài khẽ động đậy, thân người nhỏ bé bắt đầu vùng vẫy.

- "Ji Huyn, chúng ta đang ở đâu? Tay và chân tớ?"

Đưa hai bàn tay bị cột chặt vào nhau đỡ Hyomin, Ji Huyn dời mắt đến cánh cửa đang đóng kín.

- "Tớ không biết đây là đâu! Hyomin, tớ nghĩ chúng ta bị bắt cóc. Nhưng lúc bọn chúng ra tay, hình như mục tiêu chính là cậu."

Hyomin nhíu mày, mái tóc bết chặt vào khuôn má đẫm mồ hôi.

- "Nếu bọn bắt cóc nhắm vào tớ, chắc chúng chỉ muốn tiền. Ji Huyn, khi nào có cơ hội, cậu mau tìm cách trốn thoát!"

Ji Huyn lắc mạnh đầu, đôi tay lạnh toát nắm lấy tay Hyomin.

- "Hyomin, có đi chúng ta cùng đi, tớ nhất định sẽ không bỏ cậu ở lại."

Trong đêm tối lạnh lẽo, cái siết tay ấm áp đến lạ kì. Hai cô gái dù bé nhỏ, hai trái tim dù đang run lên vì sợ nhưng tình bạn giữa họ lại to lớn và vô cùng vững tin, nó giúp cả hai mạnh mẽ, can đảm để đương đầu, thách thức mọi nguy hiểm.

Cánh cửa cũ kĩ mở ra tạo nên tiếng kèn kẹt đáng sợ. Một bóng đen chậm rãi bước vào mang theo tiếng cười như vọng về từ địa ngục.

- "Ha ha, yên tâm. Không có trường hợp một người phải ở lại đây đâu! Vì cả hai cô, không ai có thể thoát khỏi."

Ji Huyn ngẩng mặt, chăm chăm nhìn vào cô gái. Chiếc mặt nạ đỏ thẫm che hết khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sắc lẻm. Cô giật mình, cố nhìn thật kĩ ánh mắt ban nãy, đuôi mắt dài và xếch lên, ánh nhìn làm Ji Huyn có cảm giác quen thuộc, một hình ảnh chợt thoáng qua trong đầu khiến cô bất giác rùng mình. Nhận ra thái độ của Ji Huyn, cô gái vội cụp mắt, xoay người bước lại gần Hyomin. Ji Huyn vẫn nắm chặt tay Hyomin, hốt hoảng hét lên:

- "Tránh ra, không được động đến cậu ấy !"

Một tiếng vỗ tay vang lên, ngay lập tức đám người áo đỏ bước vào, hành động như những con rô bốt được cài đặt sẵn. Hyomin dựa sát vào người JI Huyn, môi mím chặt. Cô cảm nhận những nguy hiểm đang gần kề, dám bắt cóc người giữa ban ngày chứng tỏ bọn chúng không phải hạng vừa.

Mãi suy nghĩ, Hyomin không biết cô gái kia đã đến bên cạnh mình lúcnào. Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má cô, vuốt ve vết đỏ ửng đang sưng tấy.

Giọng nói mang vẻ thương xót, có chút gì đó tức giận.

- "Các người, ai ra tay đánh cô ta thế này?"

Một tên áo đỏ run rẩy bước lên, cuối đầu nhìn vào đóa hồng trên ngực áo.

- "Là tôi thưa chủ nhân!"

Thái độ và lời nói của bọn người này khiến Ji Huyn và Hyomin mơ hồ, có lẽ cô gái không có ác ý, cô ta có thể bị ai đó sai khiến làm những việc này. Nghĩ đến đây, một hy vọng bất chợt le lói trong lòng hai cô gái, tâm trạng vừa mừng rỡ vừa lo sợ đan xen nhau.

Đôi môi đỏ hồng khẽ nhếch lên sau chiếc mặt nạ, cô gái thầm hài lòng với màn kịch thú vị mình bày ra. Thấy chủ nhân vẫn không nhìn mình, tên áo đỏ thất thần, kinh hãi suy tưởng những hình phạt khủng khiếp mà chủ nhân đã từng làm với kẻ khác,được áp dụng trên người mình. Hắn nhắm nghiền mắt, mồ hôi không ngừng rịn ra trên trán.

Không để ý đến tên thuộc hạ đang sợ đến biến sắc, cô gái một lần nữa chạm tay vào má Hyomin. Hyomin giật bắn người, lùi mình về phía sau. Cô ta là đồng minh hay kẻ thù, cô không thể phân biệt, cũng không muốn biết, điều cần làm bây giờ là phải thật bình tĩnh. Bàn tay xa lạ kia sững lại, một nụ cười khe khẽ vang lên kèm theo tiếng…"CHÁT". Hyomin đau đớn hét lên, khóe miệng bật máu vì cái tát quá mạnh vừa rồi.

Cô gái quay sang nói với tên thuộc hạ, giọng điệu nhẹ tênh:

- "Ngu ngốc! Tát như vậy là quá nhẹ! Phải thế này, rõ chưa?"

Ji Huyn bị động chứng kiến tất cả, cô vội vàng ôm đôi vai đang run bần bật của Hyomin, sợ hãi đỡ lấy khuôn má đỏ như máu của cô bạn. Quăng ánh mắt căm phẫn tới con người tàn độc kia, cô siết chặt tay.

- "Các người rốt cuộc muốn gì? Park gia có rất nhiều tiền, họ sẽ cho các người, chỉ cần đừng tổn thương đến Hyomin. Bằng không Park Hyo Joon sẽ không tha cho các người!"

Tiếng cười một lần nữa vang lên, cô gái bước về phía đám người áo đỏ, vỗ vai một tên trong số đó.

- "Ngươi có nghe cô ta nói gì không? Ha ha…Park Hyo Joon chẳng phải đang loay hoay với đám người vô dụng của anh ta à? Gọi cả cảnh sát và xã hội đen, hừ..chỉ biết dùng sức lực một cách ngu ngốc!"

Đưa tay ôm lấy bên má đau điếng, Hyomin giận dữ hét lớn.

- "Đừng hối hận với những việc các người đã làm, Jiyeon cô ấy sẽ giết hết tất cả các người!"

Tuy cơn giận lên đến đỉnh điểm nhưng niềm tin lại cuồn cuộn dâng cao, cô tin vào Jiyeon, mong chờ nó đến cứu mình. Vì mỗi lúc Hyomin gặp khó khăn, mỗi khi cô lo sợ, nó sẽ đến bên cô, nhẹ nhàng giúp cô lau khô nước mắt, ấm áp ôm cô vào lòng.

Tiếng cười tắt đi, cô gái đưa tay vuốt lấy mái tóc rối bù của Hyomin, hạ thấp giọng như thì thầm:

- "Rất tiếc phải nói cho cô biết, Park Jiyeon sẽ không bao giờ đến đây, cô ta hẳn là đang đau khổ đến không muốn sống."

Hyomin cảm thấy ngờ vực , mục đích của việc bắt cóc trắng trợn này không lẽ…

- "Các người đã làm gì cô ấy?"

Cô gái nhỏ bổ nhào về phía trước, quờ quạng khắp nơi, cuối cùng cũng chạm được bàn tay độc ác kia. Hyomin siết chặt, lôi mạnh cô ta.

Cô gái bị tấn công bất ngờ, chao đảo nghiêng về phía trước. Nhưng thương tích cùng bộ dạng yếu ớt của Hyomin làm sao đủ sức quật nỗi con người từng lăn lộn trong thế giới ngầm, đôi tay hung hăng hất mạnh Hyomin khiến cô ngã nhào.

Cô gái nghiến răng nhìn vết xước vừa bị cào trúng:

- "Cô đúng là đồ điên ! Hừ. Nói cho cô biết, không ai có thể động vào cô ta vì Park Jiyeon xưa nay đều rất hoàn mỹ. Nhưng…cuối cùng, tôi cũng thấy một điểm chí mạng của Gió lạnh. Đó là cô, Park Hyomin! Có được cô trong tay, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ thảm hại dưới chân tôi !"

Ji Huyn giữ lấy Hyomin đang kích động, giơ chân đạp mạnh vào chân cô ta.

- "Cô mới là đồ điên! Cả nhà cô đều bị điên mới sinh ra con người tàn độc như cô. Cô nghĩ với mấy trò cỏn còn này có thể che mắt Park Jiyeon sao ? Ha..ha. Về nhà mà nằm mơ đi! Cô ấy sẽ đến đây cứu chúng tôi, các người chuẩn mồ chôn đi là vừa!"

Hai từ “cả nhà” như mũi kim thọc sâu vào tim cô gái, mối hận dồn nén bấy lâu được dịp bùng phát và người chịu trận không ai khác là cô gái mạnh miệng vừa rồi, Lee Ji Huyn.

- "Cô giỏi lắm, để xem miệng lưỡi của cô còn có thể đanh đá được nữa không?"

Bước những bước dài về cánh cửa, bóng đen chợt dừng lại, hất hàm ra lệnh.

- "Mau làm cho cô ta câm miệng, có chết cũng không sao?"

Thanh âm ken két một lần nữa vang lên, cánh cửa sập mạnh khuất lấp bóng dáng âm u kia. Hyomin nghe rõ tiếng bước chân, tiếng bẻ tay rắc rắc. Một giọng nói ồm ồm vang lên, dội vào tim cô cơn hoảng loạng cực độ.

- "Lôi con nhỏ đó ra!"

Lời nói vừa dứt, hai tên hùng hổ kéo tay Ji Huyn, xềnh xệch lôi cô ra giữa phòng. Ji Huyn ra sức phản kháng, dẫy dụa thoát khỏi đám người man rợ kia. Tên cầm đầu tỏ ra bực bội trước sự chống đối của cô gái, hắn thô bạo nắm tóc Ji Huyn, ghì ngược ra phía sau khiến cô điếng cả người.

Những cái tát như trời giáng rơi xuống bắt đầu àn hành hạ mất hết tính người. Tiếp tục là cú đá vào bụng, lưng. Ji Huyn co quắp người, ôm lấy đầu. Trận đòn diễn ra không chút thương xót, mùi máu tanh tưởi bốc lên càng kích thích bản chất bạo lực củachúng.

Hyomin cố lê thân người về phía phát ra tiếng rên rỉ đau đớn của Ji Huyn, nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt.

- "Dừng tay, xin các người…. Đừng đánh cậu ấy nữa, dừng tay đi mà!"

Đám người điên cuồng kia xem lời van xin của Hyomin như không khí, chẳng mảy may để ý đến cô gái mù vô dụng. Bất chấp tất cả, cô gái nhỏ lao vào trận đòn ác nghiệt, dùng thân mình che lấy Ji Huyn. Cánh tay yếu ớt đưa ra đẩy cô bạn, giọng nói thều thào không chút sức lực.

- "Hyomin, tránh ra….bọn chúng không có tính người, chúng sẽ đánh chết cậu mất. Cứ mặc tớ, tớ có chết cũng không ai đau lòng. Nhưng cậu còn ba, còn anh trai, có cả người yêu cậu. Họ sẽ không sống nổi nếu cậu xảy ra chuyện, Hyomin nghe lời tớ, tránh ra đi!"

Mặc kệ những cú nện ầm ầm giáng xuống thân mình, Hyomin vẫn ôm lấy Ji Huyn:

- "Ji Huyn, cậu còn có tớ. Tớ đã nói tớ là gia đình của cậu, mãi mãi che chở, mãi…. mãi bảo ……vệ….. cậu!"

- "AAAAAAAAA…."

Tiếng thét vang lên cùng lúc thân người của Hyomin đổ sập xuống.

Ji Huyn cố gượng dậy, ra sức đỡ lấy cô bạn.

- "Hyomin…hức…hức. Cậu đừng có chuyện gì, Hyomin mau tỉnh lại đi…"

Nghe thấy tiếng khóc nức nở của Ji Huyn cùng trạng thái cứng đờ của Hyomin, bọn người áo đỏ hoảng hồn dừng tay.

Tên cầm đầu đá mạnh vào kẻ vừa đánh Hyomin bất tỉnh:

- "Mày muốn chết hả, con nhỏ đó là bùa hộ mệnh của chủ nhân, nó mà chết….chúng ta cũng không thể sống."

Nói rồi, cả bọn xanh mặt rời khỏi phòng để lại hai thân người đầy máu, đau đớn và tuyệt vọng. Ji Huyn thất thần nhìn vào sắc mặt đang tái đi của cô bạn, hơi thở yếu ớt đang chậm dần, chậm dần.

Cô gái lắc đầu nguậy nguậy, vùi khuôn má nóng hổi nước mắt vào bàn tay lạnh ngắt của Hyomin.

- "Không, Hyomin….cậu không được bỏ tớ, không được!"

Chưa bao giờ Ji Huyn cảm thấy sợ hãi, kinh hoàng như lúc này. Dù là ngày ba mẹ ra đi hay lúc bị đám bạn đánh đập, Lee Ji Huyn vẫn thờ ơ chấpnhận, một mình gặm nhắm nỗi đau. Vì cô nghĩ trên thế gian này không tồn tại hai từ “người thân”, cuộc sống của cô chỉ chứa đủ bản thân mình,ngoài cô ra sẽ không còn ai khác. Nhưng Hyomin đã xuất hiện, xóa tan cái ý nghĩ buồn cười này. Cô ấy nói sẽ bảo vệ cô, là gia đình của cô.

Ji Huyn đau đến không thể thở, người thân duy nhất của cô đang muốn rời bỏ cô, Hyomin muốn buông tay, muốn nhắm mắt. Cô gái cắn chặt môi, để cơn đau thể xác xoa dịu những thương tổn về tinh thần.

- "Hyomin….Tớ không muốn mất cậu."

Tiếng nói nhỏ dần rồi rơi vào khoảng không rộng lớn, chơi vơi, lạc lõng giữa đêm tĩnh mịch.

Có lẽ mất đi Hyomin, Ji Huyn sẽ mất đi rất nhiều thứ. Nhưng có một thứ không bao giờ mất đi, đó là tình bạn, là trái tim thiên sứ, thánh thiện của Hyomin.

Cuộc sống có rất nhiều quy luật cần tuân theo. Có những quy luật hiển nhiên đúng, cũng có những quy luật qua trãi nghiệm mới nhận ra nó thực sự đúng. Đánh mất thứ mình yêu quý nhất không phải cảm giác mất mác, mà là cảm giác ngập đầy. Ngập đầy những vết thương, nỗi đau, phải tìm ra những quy luật dành tình. Buộc bản thân chấp nhận. Gió Lạnh sẽ biết được điều đó!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro