Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8

*******************************

Giới hạn giữa buông tay và siết chặt tay...

Buông những thứ không thuộc về mình để nắm chặt những thứ là của mình, thời gian không là thước đo để đong đếm nỗi đau mà là giới hạn một cuộc tìm kiếm. Tìm kiếm những yêu thương định sẵn là của mình.

Chiếc lá cuối cùng yếu ớt lượn một vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng tiếp đất. Cái lạnh lặng lẽ đổ về, vài bông tuyết phủ trên mặt đường, lốm đốm vệt trắng xóa. Vòng tuần hoàn nhàm chán của tự nhiên cứ thế quay đều đều. Bắt đầu một mùa đông đầy lạnh lẽo.

Dưới chiếc kính dày cộm, đôi mắt sắc lẻm ánh lên tia nhìn có thể chọc thủng cả tầng tuyết đang phủ kín.

- "Kate nhanh nhẹn đấy chứ! Nhưng tốt hơn hết, chúng nên xem mình đang đối đầu với ai."

Đảo đảo thứ chất lỏng sánh đỏ trong ly thủy tinh, cô gái đưa lên miệng. Vị đắng chát xộc vào khứu giác, men rựu tỏa ra khuấy động cái lạnh cắt da của thời tiết. Khóe môi đọng lại vài giọt rựu nhếch lên, những ngón tay thon dài chậm rãi quệt lấy. Mỗi một hành động của con người này đều toát lên mùi vịcủa sự nguy hiểm, như loài hồ ly ủy mị nhưng vô cùng tà ác.

Vài tên cao to đồng nhất trong bộ quần áo đỏ thẩm, trên ngực có cài một đóa hồng. Chúng im lặng theo dõi từng cử chỉ của kẻ cầm đầu, trong lòng không khỏi kinh hãi những mệnh lệnh sắp phải thực hiện.

Cô gái rời khỏi chiếc ghế xoay, nhẹ nhàng tiến về nhóm người đang đứng cứng nhắc như quân đội kia. Khẽ chạm ngón tay vừa lau rựu trên khóe miệng vào đôi môi thô ráp của kẻ đối diện, cảm nhận cơ thể đang run lên của hắn ta, cô gái cười hài lòng. Nhưng nụ cười ấy mau chóng lại vụt tắt ,để lại khối rét buốt rợn người 

- "Ngọt chứ ? Haha…Máu của con nhỏ mù đó chắc chắn phải ngọt hơn thế này! Mau chóng thực hiện công việc của các người đi, ta muốn thưởng thức hương vị tuyệt vời đó!"

Nếu có thêm một đàn dơi và những chiếc răng nanh, khung cảnh trước mắt hoàn toàn có thể bị lầm tưởng với một lâu đài của Vampire. Sự khát máu và tàn độc của “cô gái bí ẩn” chắc chắn là mối hiểm họa khôn lường đốivới Gió lạnh.

*************

Trên con đường vắng người quen thuộc, thân ảnh nhỏ nhắn đang cố thu mình vào chiếc áo len rộng thùng thình, chiếc khăn choàng quấn chặt cổ chegần nửa khuôn mặt. Bước từng bước chậm chạp về phía trước, Hyomin đang phồng má tức giận. Cọ cọ chiếc mũi đang đỏ lên vào lớp vải bông ấm áp, cô hậm hực siết chặt đôi tay đã được bao kín dưới lớp găng tay dày cộm.

Rain đúng là đáng ghét, anh dám giở trò lừa gạt khiến cô vội vàng chạy đến Richard. Đã thế còn ngốc nghếch khóc trước mặt Jiyeon. AAA…thật là tức chết cô mà!

Thế nên sáng nay, sau cả đêm phát hỏa, cô gái nhỏ quyết định phải “tính sổ” với kẻ lừa đảo kia. Nhưng kết quả là trình độ của cô còn quá thấp, so với con Cáo già dặn, mưu mô ấy Hyomin đương nhiên thảm hại.

Rain dùng chất giọng hờn trách phản kháng lại những “cáo buộc” của cô em gái: “Thật quá đáng! Anh đã hy sinh hết thảy hai mươi năm cô bạn gái vì tên Jiyeon phá hoại đó, em còn trách anh lừa gạt…Huhu. Các người cứ lo cho hạnh phúc cá nhân thôi, có ai nghĩ cho “thân già” này đâu chứ, đúng là làm anh thật khó mà!”. Do vậy, sau khi khôi phục lại tinh thần bị đả kích, Hyomin chấp nhận thua cuộc, mang khuôn mặt hết sức méo mó rời khỏi nhà.

Trời vào đông , từng cơn gió rét buốt kéo về, xượt qua da như lưỡi dao sắc bén, khô rát. Cô gái nhỏ vì giận dỗi mà vác chiếc ba lô to kềnh, nhắm thẳng hướng đến Học viện. Đôi chân Hyomin bắt đầu tê cứng, cô dừng lại, khom người chống tay xuống gối, thở hổn hển. Có tiếng bước chân hướng về phía cô, rất nhẹ nhàng nhưng có thể dễ dàng nghe thấy. Còn khoảng ba bước chân từ vị trí phát ra tiếng động đến chỗ Hyomin, người kia đột nhiên dừng bước.

Đôi tai nhạy bén cảm nhận được hơi thở nặng nề của đối phương, nhịp đập thình thịch vang lên rất bất ổn. Giọng nói ấm áp mà cô vô tình quên lãng trong khoảng thời gian vừa qua, đột ngột tìm về khiến Hyomin sửng người.

-“Vợ bé nhỏ!"

Không biết từ khi nào khóe mắt cô đã cay xè, bộ não trì trệ níu kéo cái quá khứ bị chính cô nhẫn tâm khuất lấp.

- "Vợ bé nhỏ ! Rain ăn hiếp anh, anh ấy bảo không cho em chơi với anh."

- "Jung Jung ngoan ! Em sẽ về mách mẹ, để mẹ đánh đòn Rain. Hì hì khi đó chúng ta lại được chơi với nhau."

- "Vợ yêu à ! Anh rất nhớ em"

- "Vợ bé nhỏ, anh xin lỗi! Jung Jung xin lỗi vì không ở cạnh em, không thể giữ được đôi mắt sáng trong này. Anh ước người không nhìn thấy là anh, là anh……"

Thấy Hyomin ngây người, Eun Jung lay lay vai cô.

- "Chúng ta tìm nơi nào nói chuyện một chút nhé! Muốn gặp em thật khó khăn."

Trong giọng nói nửa đùa, nửa thật ấy, không biết bao nỗi đau đã cô đọng, tràn ngập dáng vẻ đáng thương của anh. Hyomin biết điều đó, ngay cả khi không thấy được khuôn mặt nhợt nhạt của Eun Jung, cô vẫn cảm nhận rất rõ những gì anh cất giấu sau giọng nói.

Cô khẽ cúi đầu, che đi những rối bời trong đôi mắt.

- "Ừm…"

Tiếng nhạc du dương vang lên khiến không khí bớt đi phần nào lạnh lẽo. Khuấy khuấy cà phê trong tách, Eun Jung đưa mắt nhìn về Hyomin. Có lẽ cô chưa bao giờ thay đổi, dù ông trời có ganh tị cướp đi đôi mắt sáng lấp lánh của cô, nhưng vẻ thánh thiện, thuần khiết đến động lòng này chưa bao giờ mất đi. Mãi mãi tồn tại, ghim chặt vào tim anh những cơn đau không thể xoa dịu. Đôi mắt nâu chợt tối đi, Eun Jung cất giọng trầm thấp.

- "Vợ bé nhỏ…à không, Vân Linh ! Em còn nhớ lúc chúng ta chia tay ở sânbay chứ? Anh đã khóc lóc bảo rằng sau này em nhất định phải là Vợanh…Anh đúng là trẻ con lắm phải không?"

Hyomin siết chặt ly cà phê sữa nóng, như tìm kiếm một sức mạnh bé nhỏnào đó sưởi ấm tâm hồn đang buốt giá của chính mình, gượng gạo nở nụcười thật tươi.

- "Hì…Anh lúc ấy trông ngố chết được, cũng may mà Rain quên lời nói đùa ấy, bằng không anh ấy sẽ trêu anh đến mức thật thảm hại!"

Đôi bàn tay bé nhỏ bỗng nhiên bị đôi bàn tay to lớn của Eun Jung nắm chặt, hơi ấm tỏa ra từ anh khiến Hyomin không cách nào rút lại.

- "Hyomin, những lời nói ấy là thật! Anh không nói đùa."

- "Eun Jung à, em…."

- "Suốt mười năm nay anh chưa lúc nào quên được em, anh cố gắng làm theo tất cả những yêu cầu của mẹ chỉ chờ ngày được trở lại đây, anh sẽ cưới em làm vợ. Nhưng có lẽ, anh không trở về sẽ tốt hơn."

Hyomin cắn chặt môi, viền mắt bắt đầu đỏ hoe.

- "Eun Jung, em xinh lỗi. Em rất quý anh, thực sự rất quý anh. Nhưng em chỉ xem anh là anh trai, em không nghĩ anh có thể vì em mà làm nhiều việc như vậy…em xin lỗi."

Eun Jung dịu dàng lau đi những giọt nước nóng hổi trên má Hyomin, lòng anh rất đau, trái tim vốn dĩ rạn nứt một lần nữa vỡ tan.

- "Đừng khóc! Hyomin, anh xin em đừng khóc…Yêu em, Hahm Eun Jung chưa bao giờ hối hận. Mãi mãi không hối hận. Lúc nhìn Park Jiyeon mang em đi, anh chỉ muốn giết chết cậu ta. Nhưng sau đó anh lại càng muốn giết chính mình, anh đã không thể bảo vệ được em. Anh nghĩ mình phải từ bỏ, anh chấp nhận buông tay. Nhưng có một người đã mắng anh ngốc. Cô ấy nói, nếu anh từ bỏ mối tình mười năm của mình như thế thì anh sẽ được liệt vào danh sách “Những kẻ ngốc nhất thếgiới”."

Ánh mắt nâu đau đớn gợn lên tia ấm áp, anh nhớ đến dáng vẻ tức giận của Đan Đan, “mối phiền phức” đáng yêu mà anh vướng phải.

Hyomin bật cười, khuôn mặt đầy nước mắt nở nụ cười méo xệ.

- "Cô gái này thật thú vị! Em rất muốn gặp cô ấy…Nhưng mà Eun Jung, anh nên quên em đi, em không thể cho anh thứ tình cảm mà anh muốn. Bởi vì, vì em…."

- "Vì em yêu cậu ta…Là vì Park Jiyeon!"

Eun Jung cười nhạt, con người lạnh lùng, ngang tàn kia làm sao có thể khiến cho Hyomin yêu như thế. Nhưng sự thật rõ ràng đã khẳng định với anh, cậu ta hoàn toàn có thể.

- "Đem tình yêu của mình trao cho tình địch, ý kiến này không tồi nhỉ?"

Câu nói bất ngờ làm Hyomin ngẩng người. Anh có biết, không phải chỉ mình anh mà ngay cả cô cũng đau đớn không kém. Nếu anh mất đi một tình cảm mờ mịt thời hạn mười năm thì cô có lẽ cả đời phải mất đi một người bạn, người anh trai mà mình luôn yêu thương, kính trọng.

Nếu so về mặt tổn thất, cả hai đều thiệt hại to lớn. Vì thế cô không muốn thẳng thừng từ chối anh, cô lo sợ rồi đây anh sẽ xem mình như người xa lạ, nỗi mất mát này không gì có thể bù đắp.

Nhận thấy nét lo lắng của Hyomin, Eun Jung nở nụ cười hiền lành.

“Đúng là tôi chẳng biết gì cả. Nhưng anh thử đem cái tình yêu đơn phương suốt mười năm kia trao cho tình địch, người thực sự làm cô ấyhạnh phúc thì anh đâu phải là kẻ thất bại, chỉ là nhờ vả kẻ khác tiếptục tình yêu đó thôi!”….Người ấy đã nói như thế, em nghĩ xem, anh có nên làm theo không?"

Không hiểu vì sao từng câu nói của Ji Ah cứ dần choáng lấy tâm trí của Eun Jung, chúng buộc anh suy nghĩ, luẩn quẩn cả hình ảnh cô gái tinh nghịch với mái đầu ngắn củn.

Nghe những lời nói này, Hyomin cảm thấy nhẹ nhõm, đây mới là Jung Jung của cô, người luôn dùng thái độ nửa thật nửa đùa thách thức, đối mặt với mọi khó khăn, cản trở.

- "Anh có vẻ rất quan tâm đên cô gái này nhỉ? Eun Jung, dù thế nào em vẫn luôn xem anh là người anh trai mà em yêu thương nhất, mãi mãi làthế!"

Eun Jung buông tay Hyomin, khẽ cốc vào trán cô một cái rõ đau.

- "Ừ, em gái xấu xa!"

Cả hai phì cười, nụ cười mang tất cả những thanh thản, yêu thương và hạnh phúc, vỡ òa những ấm áp khó tả.

Rốt cuộc thời gian mười năm thật sự dài cho những đau khổ, nhớ nhung nhưng lại rất ngắn ngủi kết thúc một tình yêu đơn phương, thầm lặng.

Ở những tầm nhìn khác nhau, màu sắc trước mắt chắc chắn sẽ khác nhau. Không phải buông tay là mất tất cả, cũng không phải siết chặt tay là giữ được mọi thứ. Buông những thứ không thuộc về mình để nắm chặt những thứ là của mình, thời gian không là thước đo để đong đếm nỗi đau mà là giới hạn một cuộc tìm kiếm. Tìm kiếm những yêu thương định sẵn là của mình.

Bên ngoài quán cà phê ấm cúng kia, bóng đen đang co ro dưới cái lạnh, tay không ngừng điều khiển máy ảnh, ghi lại những góc độ thân mật nhất của đôi trai gái bên trong bức tường kính trong suốt. Khuôn mặt giảo hoạt thích thú khi chàng trai khom người hôn lên trán cô gái và tách….một bức ảnh đẹp được chụp rất sắc nét và chân thật.

Đóa hoa hồng cài trên ngực áo bị tuyết phủ trắng xóa.

- "Cậu đáng ghét bởi vì khuôn mặt, ánh mắt và cả trái tim làm người khác phải yêu thương, bảo vệ. Cậu đáng ghét bởi vì chỉ biết nghĩ cho người khác, mặc kệ chính mình phải chịu đựng tất cả những đau thương. Park Hyomin rất rất đáng ghét khi làm bạn với đứa con gái như tớ!"

Bên ngoài khung cửa kính, tuyết rơi ngày một nhiều. Ánh nắng trở nên yếu ớt dưới cái lạnh, lặng lẽ phát ra thứ ánh sáng có phần mờ nhạt. Đôi mắt nâu nhìn thật sâu vào cô gái bé nhỏ trước mặt, vài giọt nước dưới khóe mi vẫn chưa kịp lau khô khiến lòng anh se lại. Đây là người anh yêu thương và mãi mãi yêu thương, cô “vợ bé nhỏ” của Jung Jung “hay khóc nhè”, cô gái trong sáng và thuần khiết nhất trong trái tim đã không còn lành lặn.

Với tay sửa lấy chiếc khăn choàng cổ bị Hyomin kéo lệch rồi dịu dàng ôm cô vào lòng.

- "Hyomin hứa với anh, phải sống thật hạnh phúc..."

Giọng nói trầm thấp và ấm áp của anh làm Hyomin bật khóc. Cô thực sự không muốn xa anh. Dù như thế là tham lam, là ích kỉ thì cô vẫn mong Eun Jung ở lại, cô không muốn những người thân yêu bên cạnh vì mình mà ra đi.

Tại sao mọi thứ liên quan đến cô đều không được tốt đẹp, Park Hyomin chỉ có thể làm mọi người đau khổ, tổn thương. Cô không đáng, thực sự không đáng để Eun Jung phải làm thế.

- "Eun Jung, em xin lỗi….Em không thể mang lại hạnh phúc cho anh, nhưng em biết sẽ có người xứng đáng với anh.. hơn em."

Eun Jung khom người, nhẹ nhàng đặt lên trán Hyomin một nụ hôn, nụ hôn của mối tình đầu đắng chát, đơn phương. Đây là lựa chọn của anh, dừng chân và kết thúc tất cả. Cái anh muốn có được là sự hạnh phúc, vui vẻ của Hyomin mà người mang lại cho cô những thứ ấy không phải anh.

“You must have been sent from heaven to the earth to change me
You’re like an angel
The thing that I feel is stronger than love believe me
You’re something special
I only hope that I’ll one day deserve what you’re given me
But all I can do is try
Every day of my life”

Giai điệu của bài hát Breathless vẫn vang lên êm ả , hương thơm ngọt ngào từ tách cà phê sữa bất chợt đánh thức Hyomin khỏi tâm trạng ngập đầy những muộn phiền.

Không biết Eun Jung đã rời đi từ lúc nào, anh bảo sẽ đưa cô về nhưng Hyomin không muốn. Cô lo sợ bản thân sẽ lại yếu đuối mà khóc trước mặt anh, Hyomin chỉ có thể cố gắng cười thật tươi khi Eun Jung nhẹ nhàng cất lên hai từ “Tạm biệt”.

“Tạm biệt anh trai, tạm biệt Jung Jung “mít ướt’ của em!”. Nắm thật chặt chiếc khăn trên cổ như giữ lấy chút hơi ấm cuối cùng mà Eun Jung để lại, đôi môi nhỏ xinh bất giác nở nụ cười .

- "Này! Lúc nãy cậu còn sụt sùi trong điện thoại bảo tớ đến đây, giờ lại ngồi cười thẩn thơ thế này à?"

Ji Huyn hậm hực ngồi xuống chiếc ghế còn ấm hơi người đối diện Hyomin. Đang co ro lười biếng trong chăn thì có điện thoại gọi đến, mặt cô bỗng trắng bệch khi ai đó vừa khóc vừa bảo: “Đến đây với tớ một chút!”.

Thế là, cô tức tốc thay quần áo, phóng xe đạp bay vèo ra đường . Nào ngờ vừa đến nơi đã thấy hình ảnh trông chẳng ra sao của cô bạn. Khuôn mặt lấm lem nước mắt đang cười cười, lại lẩm bẩm thứ gì không nghe rõ, cả thân người nhỏ bé bị chiếc áo len rộng thùng thình ôm lấy, đôi tay siết chặt chiếc khăn quàng cổ như sợ người khác cướp mất. Tất cả đập vào mắt khiến Ji Huyn chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra với Hyomin.

- "Eun Jung đi rồi….tớ lại làm tổn thương một người yêu thương tớ, tớ đáng ghét lắm phải không?"

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Hyomin, Ji Huyn nhíu mày. Ngay lập tức, cô chồm người cốc vào trán cô bạn.

Bị tấn công bất ngờ, Hyomin nhăn mặt kêu lên:

- "Ái ui….sao lại đánh tớ!"

Ji Huyn nghiến răng, khoanh tay nhìn cô bạn đang xuýt xoa khuôn trán đỏ ửng.

- "Cho cu chừa tật nói năng vớ vẩn, Park Hyomin cậu đúng là rất đáng ghét…"

- "Hả?"

- "Tớ nói cậu rất đáng ghét!"

Hyomin nghệch mặt, chẳng phải vừa mắng cô nói năng vớ vẩn sao, cô bạn này nói chuyện chẳng thể hiểu nỗi. Nhưng mà ngay cả người bạn thân nhất cũng nói mình đáng ghét, Hyomin xụ mặt, mím môi. Cô tốt hơn hết nên sống cô độc một mình, giữ bộ mặt vô cảm trở về thế giới băng lãnh của mình trước đây. Như thế, sẽ chẳng ai phải đau buồn, tổn thương vì cô nữa.

Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Hyomin, Nhã Nhi phì cười. Đúng là cô bạnngốc nghếch của cô, đầu óc vô cùng lý trí và thông minh nhưng lúc nàocũng lơ ngơ trong tình cảm. Lo lắng, sợ sệt người khác sẽ vì mình chịuthương tổn, còn bản thân thì lặng lẽ chấp nhận sự đơn độc, ẩn kín thân mình trong lớp vỏ mạnh mẽ và lãnh đạm.

- "Cậu đáng ghét bởi vì khuôn mặt, ánh mắt và cả trái tim làm người khác phải yêu thương, bảo vệ. Cậu đáng ghét bởi vì chỉ biết nghĩ cho người khác, mặc kệ chính mình phải chịu đựng tất cả những đau thương. Park Hyomin rất rất đáng ghét khi làm bạn với đứa con gái như tớ!"

Ji Huyn nói, nơi đáy mắt ánh lên những tia sáng khó tả. Cô nhớ về lần đầu tiên gặp Hyomin, nhớ tới bàn tay ấm áp nắm lấy đôi tay gầy gò, lạnh giá của mình. Giây phút ấy, cô nghĩ Hyomin là thiên sứ, vị thiên sứ có bộ cánh trắng muốt mà ba mẹ gửi đến cuộc đời mình.

- "Haha, nhìn con nhỏ đó kìa. Thật đáng thương haha…"

- "Lee Ji Huyn mày là đồ con hoang, vậy mà dám lên mặt với tụi tao hả?"

- "Trước mặt cô giáo thì tỏ ra ngoan ngoãn, giỏi giang, rốt cuộc thì cũng là đứa không cha, không mẹ…haha."

Khuôn viên Học viện vắng người văng vẳng tiếng chửi rủa, đám tiểu thư nhà giàu hung hăng sỉ vào mặt cô gái mà cười nhạo, mắng nhiếc.

Đôi mắt to tròn đục ngầu, đôi bàn tay siết chặt đến nổi cả gân xanh. Nhưng cô phải kiềm chế, so với lũ người kia cô bé nhận được học bổng như cô chẳng thể làm gì được.

- "Tránh ra, tôi không đụng chạm đến các người, tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ?"

Một cô gái váy ngắn, tóc hung đỏ bước đến gần Ji Huyn, giận dữ giật lấy tóc cô:

- "Mày không làm gì sao? Ở lớp, lúc nào cũng giành vị trí số một của tao. Thầy cô ai cũng khen mày chăm chỉ, thông minh còn tao thì chẳng thèm quan tâm tới!"

- "Nhưng cậu cũng đứng vị trí thứ hai rồi còn gì?"

Ji Huyn bất mãn lên tiếng. Cô biết trước khi mình vào Richard, cô gái này luôn đứng đầu lớp. Xinh đẹp, thông minh lại là con của Trùm xã hội đen nên hống hách, chẳng xem ai ra gì. Vì vậy, khi Ji Huyn được tuyên dương vì thành tích xuất sắc, tất cả sự quan tâm đều rời bỏ cô ta mà tập trung lên cô.

Nhưng Ji Huyn làm thế thì có gì sai chứ. Cô không giàu có, không gia đình, một thân một mình lớn lên dưới đôi tay lấm lem và bất hạnh. Tất cả những gì cô có là sự cố gắng, là năng lực của chính bản thân. Dưới ánh mắt khinh thường, coi ghẻ của những hoàng tử, công chúa ở Richard, Ji Huyn chỉ biết khép mình, im lặng trải qua những ngày tháng cô độc.

Cô không dám nhìn nên họ bảo cô khinh khỉnh, không chải chuốt họ lại bảo cô tỏ vẻ thanh cao, ngoan ngoãn một chút thì cho đó là giả tạo. Cuộc sống của Ji Huyn từ khi đặt chân vào Richard đã định sẵn là một màu sắc u ám, chỉ có cô và chiếc bóng đồng hành với nhau, cùng nhau sẻ chia những tủi thân, khốn khổ.

Bốp... Na Eun vung mạnh tay tát vào má của Ji Huyn. Những gì thuộc về Ji Huyn khiến cô nàng ngứa mắt, cái vẻ ngoan ngoãn, hiền lành chỉ trưng ra để đánh lừa người khác, cô nực cười, rất nực cười. 

- "Mày còn dám hỏi tao! Mày biết tao thích Soo Jun, vậy mà còn tìm cách tiếp cận anh ấy….Sáng nay, anh ấy tỏ tình với mày. Haha. Mày vui sướng lắm chứ gì?"

Ji Huyn ôm một bên má sưng đỏ, uất ức nhìn chị Hai Na Eun:

- "Tôi không tiếp cận anh ta, là do Soo Jun chủ động theo đuổi tôi….Nhưng tôi không thích anh ta, tôi và các người vốn dĩ không cùng một thế giới, tôi không muốn dính dáng đến ai hết!"

Mặt Na Eun ngày càng khó coi, đuôi mắt xếch lên nhìn vào Ji Huyn:

- "Ha..ha mày từ chối anh ấy trước mặt bao nhiêu người không phải là đang lên mặt với tao sao ? Lee Ji Huyn, đứa mồ côi như mày không nên có mặt ở đây, nơi này không thuộc về những đứa thấp hèn như mày!"

Nói xong cô ta quay lưng bỏ đi, để lại đám con gái hung hăng lao vào Ji Huyn, giật tóc, xé áo, mặc sức vồ lấy thân người bé nhỏ. Thấy Ji Huyn gần như ngất xỉu, bọn chúng kéo nhau đi, bỏ lại cô gái quằn quại nằm trên nền gạch.

Cơn đau từ bụng dấy lên làm nước mắt không ngừng trào ra. Ji Huyn co ro thân mình, để những giọt nước mắt đau đớn chảy ướt cả mặt, chạy dài xuống vết rách vì bị tát dưới khóe môi, rát buốt.

Cô nhớ mẹ, người phụ nữ có khuôn mặt hiền hòa, phúc hậu. Cô nhớ ba, người đàn ông với vẻ ngoài điềm đạm và ấm áp. Hai người dắt tay cô đến một căn nhà thật đẹp, nơi có những ánh đèn sáng lấp lánh, rồi quay lưng bước đi.

Ji Huyn bị vẻ đẹp rực rỡ trước mắt cuốn hút, không hay bàn tay ấm áp đã buông tay mình. Cô vội vã chạy theo hai chiếc bóng mờ mờ phía trước, cứ chạy, chạy mãi…vẫn không thấy họ đâu.

Cứ vậy họ ra đi, để lại Ji Huyni với những con người giàu có, xa lạ. Họ bảo họ là ba mẹ của cô, họ nói sẽ cho cô cuộc sống hạnh phúc, sung sướng. Nhưng Ji Huyn không cần, cô phải đi tìm ba mẹ và cô rời bỏ tòa lâu đài đẹp đẽ đó.

Cô bé 10 tuối cứ vậy lang thang, lay lắt ngày này qua ngày khác….

- "Con ghét ba mẹ, sao hai người lại bỏ con mà đi như vậy chứ….hai người không thương con, có biết con phải sống thế nào không? Hức…hức."

Đang đi, Hymoin bỗng nghe thấy ai đó đang khóc. Cô đứng yên lắng nghe thật rõ vị trí của âm thanh lúc nãy , rồi chậm rãi bước theo hướng ấy. Mùi máu xộc lên chiếc mũi nhạy bén khiến Hyomin có chút hoang mang, tiếng khóc ngày càng lớn giục bước chân cô nhanh hơn. Đưa tay về phía trước, Hyomin chạm phải những sợi tóc dài mềm mượt, đoán được đây là một cô gái nên không ngần ngại, cô lên tiếng.

- "Cậu có sao không?"

Ji Huyn ngẩn đầu, bắt gặp một khuôn mặt thánh thiện, đôi mắt trong veo lấp lánh , mái tóc xoăn bềnh bồng xõa xuống đôi vai mảnh khảnh. Lần đầu tiên cô gặp được một người có vẻ ngoài thuần khiết như thế này. Bàn tay nhỏ nhắn chìa về phía cô và câu nói “ Cậu có sao không?” khiến Ji Huyn vỡ òa những ấm áp.

Kể từ khi có mặt trên thế gian này, ngoại trừ ba mẹ, đây là người đầu tiên cho cô cảm giác an toàn, gần gũi. Chưa ai xem cô như một người bạn, chưa ai thực sự để tâm đến con người cô lập như cô ngoài những lời nói sáo rỗng, sự khen ngợi qua loa mà bên trong là những mỉa mai, xem thường.

Hyomin vẫn kiên nhẫn đưa tay, Ji Huyn nhìn vào đôi tay trắng ngần ấy rồi vô thức nắm lấy, đôi bàn tay ấm áp như sửi ấm con tim tội nghiệp, đáng thương của cô gái bé nhỏ, đơn độc. Khi bàn tay gầy gò, lạnh lẽo của người đối diện nắm chặt tay mình, Hyomin khẽ cười. Ji Huyn sửng người trước nụ cười tỏa nắng của cô gái, có lẽ cô ấy chính là thiên sứ mà ba mẹ gửi lại cho cô. Dù thế nào đi nữa, Ji Huyn sẽ mãi mãi bảo vệ nụ cười sáng trong này, bảo vệ người bạn mà cô luôn luôn trân quý.

Đôi bàn tay ấm áp quen thuộc đột ngột nắm lấy tay mình khiến Ji Huyn bừng tỉnh…Chỉ thấy nụ cười khi ấy vẫn ấm áp như ban đầu, nhưng đáy mắt trong veo lại ngập đầy những yêu thương.

- "Ji Huyn, việc hạnh phúc nhất tớ từng làm là nắm lấy tay cậu, kéo cậu ra khỏi thế giới lạnh lẽo mà tớ từng tồn tại...Cậu không mồ côi, không đơn độc vì cậu còn có tớ, tớ mãi mãi là nhà, là gia đình của cậu."

Ji Huyn không nói gì, khe khẽ siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay mình.Im lặng, quay đầu ra khung cửa kính, nơi những đám mây xanh trong đang lững lờ bay.

- "Cám ơn ba mẹ đã gửi đến thiên sứ đáng yêu này!"

 
*********

- "Mọi chuyện thế nào rồi?"

Cô gái thấp giọng, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào những bức ảnh trước mặt.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói khàn đục gian xảo:

- "Cô ta đi cùng một cô gái, lưới đã giăng sẵn, chỉ chờ hai chú nai xinh đẹp này sập bẫy thôi!"

Ánh mắt cùng khóe môi đồng nhất cong lên khi một khung ảnh bất ngờ hiện lên. Chăm chú nhìn vào vẻ mặt hạnh phúc của chàng trai và nét ngượng ngùng của cô gái bé nhỏ, giọng nói vọng vào điện thoại trở nên cao hứng:

- "Haha…món quà Giáng Sinh ông gửi cho ta cũng thú vị đấy chứ..Nhanh chóng tóm cổ hai con nai ngây thơ đó về đây, ta muốn đùa với chúng một chút."

Tiếng ngắt máy đập mạnh vào không gian tĩnh lặng. Cô gái dời mắt đến con người trước mặt.

Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng, vết sẹo dài trên mà ghi dấu nét mạnh mẽ. Đôi mắt thật sâu ẩn chứa mối hiểm nguy, đôi môi chai sạn thỏa mãn hôn lên chiếc nhẫn có hình đóa hồng đang nở rồi thu lại ánh mắt mơ hồ buồn, cô gái nhìn vào chiếc nhẫn đang vừa khít trên tay mình, nở nụ cười độc địa quen thuộc.

- "Cha yên tâm, những gì Park Shi Hoo nợ cha, con sẽ buộc Park Jiyeon phải trả gấp mười!"

Đó là một giấc mơ đẹp của rất nhiều người. Nhưng với hai cô gái của chúng ta, giấc mơ ấy có thể trở thành cơn ác mộng. Sắc trời ngày càng u ám. Ánh nắng yếu ớt tỏa ra những tia sáng mờ mờ. Tuyết phủ ngày một dày. Mái nhà, mặt đường, vương vít trên vài cành khô cũng là những bông tuyết trắng xóa. Không khí lành lạnh của những ngày đông luôn mang về vẻ đẹp đỏ rực của ánh nến, bộ áo lông ấm áp của Ông già Noel, ánh đèn sáng xanh, chằng chịt trên các cành thông. Tất cả vẽ nên một bức tranh sặc sỡ sắc màu, khiến người ta mơ tưởng về một thiên đường của tình yêu.

Dưới khung cảnh lãng mạn của tuyết và đèn màu, những đôi tay nắm chặtlấy nhau, nửa mảnh tim khiếm khuyết còn lại của ai đó tìm đến nhau, ghép chặt. Con người lạnh lung nhưng yêu thương ôm cô gái vào lòng, thủ thỉ bản tình ca ấm áp nhất nơi Thánh Đường. Đó là một giấc mơ đẹp của rất nhiều người. Nhưng với hai cô gái của chúng ta, giấc mơ ấy có thể trở thành cơn ác mộng.

Trên con đường chật nít người qua lại, Ji Huyn thong dong đạp xe, mặc kệ sự trầm mặc của cô bạn ngồi phía sau. Hyomin cho hai tay vào túi áo, im lặng suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, về những người xung quanh mình.

Mẹ ra đi, ba và anh trai luôn bảo vệ, che chắn cho cô, Hyomin trong mắt họ nhỏ bé và mỏng manh. Ji Huyn mang đến cuộc sống vô vị, đơn độc này một tình bạn ấm áp, dang tay hứng chịu mọi ganh ghét, soi mói cô từ người khác. Eun Jung bất chấp tất cả, lẳng lặng đánh đổi mười năm để yêu thương, dõi theo cô. Cô bạn So Yeon kiên nhẫn đợi chờ trái tim vô tâm mở cửa, tốt bụngchia sẻ những vui buồn, kể cả kiểu cách lãnh đạm xấu xa của cô. Jiyeon, cơn Gió lạnh lùng, ngang ngược gieo vào lòng cô cái mầm rạorực của tình yêu, ngọt ngào ban phát thứ ánh sáng kỳ diệu đến tâm hồn từ lâu đã tối tăm như đáy vực.

Ngỡ ngàng, đau đớn và hạnh phúc là những xúc cảm đang choáng kín tâm trạng của Hyomin. Chính sự ra đi của Eun Jung, lời mắng đầy phẫn nộ: “Cậu rất đáng ghét…” của Ji Huyn đã khiến Hyomin hiểu ra rất nhiều điều.

Chưa bao giờ cô dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau. Hyomin không hay biết rất nhiều người đang ở sau cô, sẵn sàng ôm lấy cô gái nhỏ đáng yêu của họ.

Cô chạy mãi, chạy mãi, trốn tránh thế giới xung quanh, luôn luôn sợ hãi, lo lắng. Không phải cô sợ mình tổn thương họ mà là không muốn thương tổn chính mình, ích kỉ giữ chặt sự mềm yếu đáng ghét để mọi người bảo vệ, yêu thương.

Hít vào thật sâu, đem bàn tay dần tái đi vì lạnh đặt lên ngực. Kể từ giây phút này, Park Hyomin sẽ sống thật tốt, phải thật mạnh mẽ, cô sẽ bảo vệ mọi người, trả lại họ những yêu thương mà bản thân đã tham lam giành lấy.

- "Ji Huyn, chúng ta đi chơi nhé, tớ không muốn đến Học viện!"

Lời đề nghị rất phấn khích nhưng có thể làm chấn động bất kì ai, vì người nói ra câu này là Park Hyomin. Ji Huyn cứng đờ, ngờ nghệch hỏi lại.

- "Cậu…cậu vừa nói là chúng ta trốn….trốn học để đi chơi sao ?"

Hyomin phì cười trước bộ dạng lắp ba lắp bắp của cô bạn, một lần nữa gật đầu chắc nịch.

- "Ừm. Tớ chán ngáy những tiết học vô vị ở đó rồi, Giáo sư Lee thật khó tính!"

Lời nói, kiểu cách, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi hoàn toàn.

Ji Huyn đột ngột dừng xe, Hyomin theo quán tính đập mạnh đầu vào lưng cô bạn. Cô nhăn trán, đưa tay xoa xoa chỗ vừa xảy ra “sự cố”. Ji Huyn quay phắc người, chằm chằm nhìn cô, nghi hoặc :

- "Cô gái này…cô chắc mình là Park Hyomin? Chúng ta thực sự quen biết nhau?"

Hyomin cúi đầu, vẻ mặt không rõ biểu hiện nhưng hai vai đang run run. Ji Huyn vẫn yên lặng, cô hoàn toàn mờ mịt khi Hyomin điềm đạm, trầm lắng của mọi ngày bỗng dưng tinh ngịch, nổi loạn thế này.

- "Lee Ji Huyn, tớ rất muốn không quen biết với con người “ngốc nghếch” như cậu, vậy làm phiền cậu tiếp tục công việc của mình, được chứ?"

Hai từ “được chứ” nghe thật đáng sợ, Hyomin giận đến run cả người. Cô muốn sống tốt. Do vậy, việc trước tiên là phải tận hưởng những khoảnh khắc tự do, thoải mái mà mình đã đánh mất, thoát khỏi chiếc kén cô độc, nhạt nhẽo của bản thân.

Ấy vậy, cô bạn “ngốc nghếch” Ji Huyn vẫn không hiểu, điều này khiến Hyomin rất rất không vui.

Thấy vẻ mặt giận dỗi đáng yêu của Hyomin, Ji Huyn mau chóng xóa bỏ những vướng mắc trong lòng, vui vẻ trở về vị trí cũ.

Chiếc xe đạp nhỏ xinh lại chầm chậm di chuyển, khéo léo luồn lách qua dòng người tấp nập, chở theo sự hào hứng và thích thú của hai cô gái trẻ. Ji Huyn quyết định đến đồng cỏ lau, nơi mà cô và Hyomin đã từng đến. Cô bạn cứ huyên thuyên suốt buổi, nào là đám cỏ lau đã cao quá đầu cô,hoa hướng dương ở đấy đẹp tuyệt, rồi còn:

- "Hyomin, khi nào có thật nhiều tiền tớ sẽ mua lại khu đất đó."

- "Hyomin, cậu không sợ thầy Giám thị “hói đầu” phạt sao, thể nào cũng bắt chúng ta dọn vệ sinh một tuần!"

- "À , về nhà đừng bảo là tớ dắt cậu đi chơi đấy nhé, anh trai đáng ghét của cậu sẽ không tha cho tớ!"

- "Hyomin, cậu nói thử xem chủ nhân của đồng cỏ lau đó có bình thường không nhỉ? Haizz….Chắc là không rồi, thật phí tiền quá đi!"

- "Hyomin…."

- "Hyomin….."

Hyomin lắc đầu ngán ngẩm, mặc cho cô bạn độc thoại, lanh chanh hỏi cô những câu rất buồn cười. Ji Huyn làm Hyomin nghĩ đến Rain, hai kẻ này mà bắt tay nhau, thật khó có thể tưởng tượng mọi thứ sẽ bị họ “phá hoại” đến mức nào.

Suy nghĩ thú vị của Hyomin bị cắt ngang khi tiếng phanh xe chói tai vang lên. Lần này thì chiếc mũi đáng thương đập thẳng vào lưng Ji Huyn, đỏ ửng.

- "Này, cậu lại muốn hỏi tớ có phải Hyomin không chứ gì ! Một lần nữa tớ khẳng định , tớ là PARK HYOMIN!"

Cô gái nhỏ cố gắng nhấn mạnh tên mình nhưng đáp trả là sự im lặng rất bất thường của Ji Huyn. Giọng nói xa lạ trầm khàn vang lên khiến Hyomin sững người.

- "Ha ha….Xin chào cô Park, không cần giới thiệu đâu! Chúng tôi biết cô là ai mà!"

“Chúng tôi”! Hyomin cắn chặt môi, chắc chắn có rất nhiều người, nhưng bọn họ là ai, tại sao lại nói là quen biết cô? Chưa kịp xác định chuyện gì xảy ra, Hyomin đã nghe giọng nói run rẩy của Ji Huyn.

- "Hyo....Min…bọn… bọn người kia rất đông, chúng rất đáng sợ!"

Lòng bàn tay bất giác toát mồ hôi, nỗi hoang mang làm đầu óc cô hỗn loạn. Có tiếng kim loại va vào da thịt, tiếng phanh gấp gáp của mô tô phân khối lớn, mùi thuốc lá và hơi người bốc lên nồng nặc.

Người đàn ông mặc áo đỏ nhếch môi, thích thú nhìn gương mặt trắng toát của hai cô gái. Ông ta quay đầu, liếc nhìn đám đàn em của Rose, khẽ cười.

- "Chỉ hai con nhóc mặt búng ra sữa, tụi bây có cần mang nhiều vũ khí tới vậy không? Đúng là vô vụng!"

Không biết vô tình hay cố ý nhưng câu nói vừa rồi đủ cho hai cái đầu thông minh kia hiểu ra vấn đề, đám người này muốn giết Hyomin và Ji Huyn.

Ji Huyn siết chặt tay lái, nhỏ giọng bảo Hyomin.

- "Hyomin, bây giờ tớ đếm đến ba, cậu bám chắc vào, dù thế nào cũng phải nắm chặt tớ, nghe rõ chưa?"

Hyomin gật đầu, hai tay vịn chặt vào yên xe, cố gắng lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Ji Huyn nghiến răng, mắt đỏ ngầu nhìn về khoảng trống trước mặt, chân cứng nhắc chuẩn bị phóng xe về phía trước.

- "Một…hai…ba."

Ji Huyn đạp thật nhanh, khéo léo lách qua ba tên trước mặt, cô giơ thẳng chân đạp mạnh vào tên vừa xông ra khiến hắn ngã nhào. Chạy được một đoạn, Ji Huyn quay đầu, bọn chúng đã cách cô khá xa, chỉ còn mờ mờ nụ cười cợt nhã của tên đầu đàn khiến cô ớn lạnh.

Ba chiếc mô tô tăng tốc, bám sát đuôi, Hyomin hoảng hốt bám chặt vào Ji Huyn, giọng nói khàn khàn kinh tỏm khi nãy đột ngột vang lên ngay bên tai.

- "Đùa bao nhiêu đó là đủ rồi, trò chơi “bẫy nai” kết thúc! Ha..ha."

Rầm…..Một tên húc mạnh mô tô vào xe đạp làm Hyomin và Ji Huyn đâm sầm xuống lề đường. Bàn tay Ji Huyn lạnh toát nắm lấy tay cô, giật mạnh. Cô vội vàng đứng lên, chạy theo Ji Huyn. Vai Hyomin bị một bàn tay thô bạo ghì lại, hắn kéo tóc, lôi cô ngã nhào về phía sau. Ji Huyn xoay người, đánh mạnh ba lô vào tên đang tóm lấy mình. Đánh thế nào hắn cũng không buông, cô khom người, nâng gối, đạp vào hạ bộ khiến hắn đau đớn ôm chặt phía dưới.

Ji Huyn vội chạy theo tên vừa bắt được Hyomin, tay trái hắn nắm chặt tóc Hyomin, tay phải cầm một thanh sắt rất dài. Ji Huyn đạp mạnh vào lưng hắn, tên đó lập tức quay lại vung cao vũ khí trong tay nhằm vào Ji Huyn mà giáng xuống.

Thân người nhỏ bé rất nhanh nhẹn né sang một bên. Liếc thấy hai tên khác cũng cầm vũ khí đi về phía mình, Ji Huyn cắn môi nắm lấy tay Hyomin, chân không quên giẫm mạnh vào chân kẻ trước mặt. Chân vừa giơ lên một cú đánh thật mạnh vào gáy từ phía sau khiến Ji Huyn đau đớn hét to.

- "A…AAAA"

Tên vừa bị cô đá vào chỗ “khó chịu” khi nãy mắt đục ngầu nhìn Ji Huyn.

- "Con khốn! Dám đạp ông mày, lần này ông ày xuống Diêm Vương mà xin tội!"

Nói xong hắn lại giơ cao thanh sắc giống đồng bọn. Ji Huyn nhắm mắt, lần này có lẽ không may mắn như lúc nãy.

Hyomin bị hai tên kéo vào xe, chúng hung hăng tát vào má cô khi cô ra sức chống cự.

- "Mau thả tôi ra, Ji Huyn…. Ji Huyn cậu không sao chứ ?"

Một bàn tay thô ráp dùng khăn bịt chặt miệng Hyomin, lớp vải cọ xát da mặt xộc vào mũi một mùi hương khó chịu. Hyomin cảm thấy thân thể nặng trịch, hô hấp gần như tắc nghẽn, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hét rất lớn của Ji Huyn.

- "Hyo....Min.…Á."

Ý thức dần dần mất đi, tiếng động cơ rầm rú nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm vào im lặng. Con đường vắng vẻ được trả về hiện trạng. Chiếc bóng mờ mờ của đám người áo đỏ lấp loáng phía xa. Bên vệ đường, chiếc xe đạp méo mó nằm chỏng chơ trên đám lá khô. Vệt máu đỏ tươi in trên nền đất, lạnh lẽo....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro