Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7

*****************************


Thách thức...

Bây giờ cuộc chơi mới thực sự bắt đầu thôi! Dám thách thức Park Jiyeon này, bọn chúng cũng có bản lĩnh đấy chứ.

- "Định vị MT của Kate báo cáo nhà kho ngoại ô cách thành phố 500 km về phía Nam phát hiện khả nghi."

- "Đẩy nhanh tốc độ rà soát, chúng ta còn đúng 2 tiếng nữa."

- "Ok.. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Tiếng giập máy vang lên khô khốc, chàng trai đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt đăm chiêu nhìn về sấp tài liệu trên mặt bàn.

Bốn mươi tám tiếng đồng hồ cho toàn bộ các nhân viên cấp cao của Kate và Ken thực sự phải đau đầu. Sử dụng những thiết bị mới nhất, huy động đội ngũ tìm kiếm liên tục, công suất làm việc đã vượt quá khả năng của một chiếc máy.

Đôi bàn tay chậm rãi lướt chuột, Ken cố hết sức đột nhập vào mạng lưới thông tin thành phố, tại đây mọi thông tin, dữ liệu được cất trữ. Dòngchữ “SUCCESS” nhấp nháy trên màn hình khiến Ken gần như nhảy cẫng lên, xem như bấy nhiêu năm vứt tuổi trẻ vào cuộc đào tạo “man rợ” kia không uổng phí.

Cổng thông tin thành phố được thiết lập rất chặt chẽ, mạng lưới liên kết thống nhất nhưng đó lại là khe hở lớn nhất, nếu tập trung tấn công một nhánh trong đó, tất cả sẽ dễ dàng bị phá bỏ. Lướt nhanh qua bộ phận ghi hình trên các con đường, Ken phát hiện Kim Dong Woo.

Đoạn đường này khá vắng nhưng chỗ Kim Dong Woo vừa vặn với góc quay của máy. Một chiếc xe đen phóng đến, hai tên to con nhanh chóng bước ra quật ngã rồi lôi ông vào xe. Phóng to hình ảnh, Ken ghi nhớ biển số xe rồi liên lạc với Kate.

- "Mau điều tra cho tôi biển số xe 5094, có thể chiếc xe này sẽ giúp chúng ta tìm ra Kim Dong Woo.

Liếc nhìn từng nhịp gõ của chiếc đồng hồ, Ken đưa tay day day thái dương.

- "Kịp hay không đây? Chỉ còn ba mươi phút."

Nỗi lo lắng của chàng trai trẻ không phải vô cớ, vì chính thời gian tiếp xúc và làm việc cùng Park Jiyeon khiến Ken loại bỏ hoàn toàn định nghĩa “Thất bại”.

Ai đó nói rằng, thời gian là thứ vô tâm nhất trên đời và nó có lẽ đúng với Ken giờ đây. Mặc cho lòng anh có nóng như lửa, đầu óc rối tung với cái tên Kim Dong Woo thì chiếc kim đáng ghét kia vẫn đều đặn quay.

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, nhanh như chớp chàng trai bắt lấy máy.

- "Ken, Tổng Giám đốc gọi anh."

- "Được, tôi đến ngay."

Khuôn mặt bình tĩnh thường ngày trở nên xám ngắt, nhăn nheo đến khó coi: “Ken à, lần này mày tiêu chắc rồi!”.

Nặng nề gõ cửa, Ken lạnh người bước vào căn phòng “tử thần”. Jiyeon chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, ánh mắt lãnh đạm tối sầm. Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn tạo ra những thanh âm đáng sợ. Ken mím chặt môi, gập mạnh người:

- "Xin lỗi Tổng Giám đốc chúng tôi đã dốc hết sức lực nhưng…..vẫn không tìm được Kim Dong Woo."

Một mảng yên lặng là câu trả lời sau đó. Chàng trai trẻ dường như bị đông cứng, nín thở chờ đợi bất kì phán quyết tàn khốc nào. Thân người cao lớn đột ngột đứng thẳng, nhẹ nhàng hướng về phía cửa sổ. Cánh tay vươn ra kéo cao chiếc màn. Từng vệt nắng ấm áp rũ lên chiếc mũi cao cao, mơn man cánh môi quyến rũ, xuyên vào căn phòng tối tăm.

Ken ngẩng mặt, nheo mắt nhìn về phía ánh sáng. Dáng người cao lớn bị ánh nắng ấm áp bao lấy nhưng hơi lạnh không vì thế tan đi, bộ vest lộ ra những vết nhăn nhúm, vài cọng râu lúng phúng mọc trên chiếc cằm hoàn hảo.

- "Có lẽ chúng ta đã chậm một bước."

Ken hoàn toàn bị chấn động, việc này sao có thể? Chàng trai trẻ nhanh chóng nhìn vào màn hình máy tính, một loạt các thông tin không tưởng đập vào mắt anh. Tiếng điện thoại đã vang lên khá lâu nhưng Ken vẫn chưa trở về bình thường, đến khi tiếng chuông tắt đi và vang lên lần hai, chàng trai mới hốt hoảng bắt máy.

- "Ken, đã phát hiện ra tung tích của Kim Dong Woo. Căn cứ vào những gì thu thập được trước đó và biển số xe anh cung cấp, chúng tôi điều tra ra kẻ bắt cóc Kim Dong Woo thuộc một tổ chức có quy mô. Bọn chúng rất lợi hại, chặn hết mọi manh mối của chúng ta. Lần theo dấu vết chiếc xe, chúng tôi đã đến nhà kho nơi giam Kim Dong Woo. Nhưng tất cả bọn chúng đã rời đi, chết tiệt!"

- "Ok, Jack tiếp tục đi."

- "Chúng tôi phát hiện rất nhiều máu, tổ phân tích đã mang mẫu về và xét nghiệm. Đối chiếu với ADN của Kim Dong Woo trong ngân hàng AND là cùng một mẫu. Với lượng máu ở hiện trường, khả năng ông ta đã chết là 80%."

- "Xem như nhiệm vụ đã hoàn thành, cậu bảo mọi người ở Kate nghỉ ngơi đi."

- "À, còn một việc nữa rất bất ngờ? Kẻ đứng sau chuyện này là một cô gái, cô ta là thủ lĩnh của tổ chức Blue."

- "Blue? Jack, thu lại lời nói lúc nãy của tôi, yêu cầu Kate tăng hết công suất, chuyển hướng điều tra sang Blue."

- "Ken! Anh định giết chúng tôi đấy ư?..... Haizz….đành vậy!"

Kết thúc cuộc đối thoại, Ken tiến về phía Jiyeon.

- ''Tổng Giám Đốc cô đã điều tra ra tất cả? Vậy còn Blue?"

Jiyeon xoay người, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Ken chưa bao giờ nhìn thấy Tổng Giám đốc thiên tài của mình ở bộ dạng thế này. Có lẽ vụ việc lần này thực sự quan trọng với nó. Cứ nghĩ bốn mươi tám tiếng đồng hồ khủng khiếp kia là không thể đối với Kate, với hơn hai trăm chiếc đầu ưu tú của khắp thế giới. Vậy mà chỉ một Park Jiyeon, mọi việc đã được giải quyết rất nhanh chóng.

Ban đầu khi nhìn vào những thông tin trên màn hình máy tính, Ken đã sửng sốt. Tất cả các kết quả, dữ liệu tìm kiếm hiện lên đập vào mắt, hình ảnh Kim Dong Woo bị bắt cóc, cảnh nhà kho đổ nát. Nhìn lại con người đang thong dong cho tay vào túi quần, Ken mới ý thức một sự thật hiển nhiên: Kate là do Park Jiyeon sáng lập lúc cô 17 tuổi.

Thế nhưng Blue, tổ chức mà Ken chưa bao giờ nghe tên lại có sức mạnh ghê gớm như thế, đã qua mặt Gió Lạnh. Còn cô gái kia, thủ lĩnh của Blue, rốt cuộc mục đích của họ là gì chứ?

Nhận thấy vẻ mặt đầy nghi vấn của Ken, Jiyeon bước đến sô pha. Nới lỏng cà vạt ở cổ, nó nghiêng người dựa vào thành ghế mang theo những mệt mỏi, lo lắng cất vào ánh mắt. Đôi mắt đen láy cứ thế từ từ khép lại, nhưng cánh môi lại khẽ khàng cử động.

- "Hai mươi năm trước Blue đã đối đầu với Park Shi Hoo, thủ lĩnh của Blue, Kwang Soo là kẻ thù của ba tôi. Việc bắt cóc Kim Dong Woo lần này là nhắm vào tôi. Blue rất mạnh, khả năng của chúng không thua chúng ta."

Ken nhíu mày, việc này anh hoàn toàn không biết, tổ chức này quá xa lạ đối với anh nhưng theo như những gì Jiyeon nói Blue thật sự rất khủng khiếp.

- "Không lẽ Kate không làm gì được chúng sao?"

- "Một trong những mục đích tôi thành lập Kate là để khử Blue, bây giờ cuộc chơi mới thực sự bắt đầu thôi! Dám thách thức Park Jiyeon, bọn chúng cũng có bản lĩnh đấy chứ."

Ken im lặng, không biết nên ngưỡng mộ hay kinh sợ con người này đây. Dù đối thủ có là ai, Park Jiyeon vẫn giữ một thái độ cao ngạo, xem đối phương như con mồi mà vờn đuổi. Nhưng những lo lắng, mệt mỏi mà anh vừa thấy là gì đây, vẫn có thứ khiến Park Jiyeon phải bận lòng.

- "Nhưng giết Kim Dong Woo chúng được lợi gì chứ? Ông ta chỉ là một bác sĩ nhãn khoa, hoàn toàn không liên quan đến công ty của chúng ta."

Khi những nghi vấn của chàng trai vừa được nêu ra, hàng mi cong dài rất khẽ cử động. Hơi thở lành lạnh phả vào không gian trở nên nặng nề, đông cứng những tia nắng yêu ớt dần vụt tắt.

- "Được lợi rất lớn đấy, làm đau ở đây này."

Jiyeon vẫn nhắm mắt, giọng nói ngang ngang không cảm xúc phối hợp bàn tay đưa lên đặt ở tim

Hành động này khiến Ken nhăn mặt, chiếc đầu thông minh không thể hiểu nỗi những gì Jiyeon vừa nói. Rõ ràng đó là bác sĩ khoa mắt, ông ta chết cậu ta lại đau ở tim. Cứ thế anh bạn trẻ ngớ ngẩn rời khỏi phòng, tâm trạng hết sức phức tạp với đề tài mắt và tim vừa được đề cập.

Trong căn phòng lấp đầy mùi cỏ may, ánh mắt đen xoáy sâu về khoảng trời ngoài khung cửa kính. Nụ cười trong sáng như giọt sương ban mai, ánh mắt thuần khiết như sợi nắng trong veo. Từng hình ảnh rất rõ hiện ra trước mắt Jiyeon.

Không biết Hyomin có nhớ nó như nó giây nào cũng nghĩ về cô, có lo lắng cho nó như mỗi dây thần kinh của nó đều đè nặng lo lắng. Hai tuần không gặp mặt cô, sức chịu đựng của Jiyeon, gần như bị nỗi nhớ ấy ăn mòn, len lõi trong từng tế bào tim.

Lần đầu tiên trong cuộc đời đầy bình yên, Jiyeon thực sự nếm trải cảm giác lo sợ. Nó lo sợ Kim Dong Woo bị giết. Vì ông là người duy nhất mang lại ánh sáng cho Hyomin, là người thực hiện được lời hứa của nó: “Tôi sẽ mang lại ánh sáng cho em, cô gái nhỏ”.

Lao đầu vào tìm kiếm, 48/48 tiếng đồng hồ Jiyeon gắn chặt mình với chiếc bàn làm việc, kể cả lúc dạ dày biểu tình, đau quằn quại. Đối với nó, tìm kiếm Kim Dong Woo là tất cả. Nhưng 80% khả năng ông ta bị giết lại là mũi kim sắt nhọn đâm vào tim Jiyeon. Nó muốn ông chữa khỏi mắt cho Hyomin, muốn cô nhìn thấy thế giới đầy màu sắc mà nó đang thấy.

Hyomin sẽ thấy được từng cử chỉ của nó, lúc nó vui, khi nó buồn hay vẻ mặt lạnh lùng mà mọi người e sợ. Cô sẽ thấy được trong mắt nó tất cả đều là tình yêu, sẽ thấy được trái tim bị cô làm lệch lạc của nó bằng đôi mắt trong veo ấy….sẽ thấy…..tất cả những gì thuộc về Park Jiyeon.

Đuôi mắt sắc bén nhanh chóng thu lại dòng nội tâm phức tạp. Ánh nhìn chuyển sang khung ảnh vuông vắn đặt trên bàn, bàn tay giận dữ nắm chặt :

- "Blue, nếu cô ấy mãi mãi không nhìn thấy thì tất cả các người cũng đừng hòng sử dụng đôi mắt của mình."

Đừng rời xa unnie!

Chẳng cần biết unnie ấy thế nào, dù Jiyeon có xấu xí, dù vẻ ngoài có khó coi đến thế nào mình vẫn yêu unnie ấy…đó là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng nắm giữ trái tim mình!

Sớm. Nắng hòa vào gió, vi vu qua từng ô cửa, hắt những tia sáng trong veo lên hàng mi dài đang rũ xuống. Mùi sữa nóng thơm lừng cùng hương vị ngọt ngào của chiếc bánh mì bơ chẳng thể kéo được ai đó về với thực tại. Mái tóc xoăn buông thỏng xõa xuống bờ vai, mập mờ che đi đôi mắt ngập đầy những ưu buồn.

Rain nhẹ nhàng kéo ghế ngồi vào bàn ăn, yên lặng quan sát cô em gái có vẻ bất thường. Đúng một giờ, hai mươi lăm phút, ba giây Hyomin duy trì trạng thái như hiện tại, bất động, thất thần.

Gõ gõ đầu ngón tay xuống bàn hòng nhắc nhở ai đó chỉnh đốn lại thần thái nhưng kết quả không mấy khả quan, Hyomin vẫn đờ ra như khúc gỗ. Thế nên lần thứ nhất Rain kiềm chế sự nóng giận, dịu giọng gọi:

- "E hèm…. Hyomin à!"

Câu trả lời là một khoảng lặng đến lạnh người. Có tiếng hít vào thật sâu, lần thứ hai kẻ làm anh cố gắng thức tỉnh em gái:

- "Hyo....Min...!"

Phía đối diện, cô gái ngồi thẳng người, đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trước mặt. Rain mỉm cười hài lòng, em gái anh cuối cùng cũng chú ý tới anh rồi ư? Nhưng sự thật lại đi rất xa so với thực tế. Cô gái nhỏ chẳng mảy may thay đổi xúc cảm, khuôn mặt vô hồn úp xuống mặt bàn, hai tay đặt lên mép váy, dáng vẻ như bị ai đó dày vò rất khổ sở.

Cơn giận lên đến đỉnh điểm, Rain đưa tay đập mạnh bàn, cánh môi lãng tử đay ngiến từng chữ một:

- "PARK...HYO....MIN....."

Âm thanh có sức chấn động trong bán kính 20 mét gần đó, đả kích không nhỏ vào đôi tai nhỏ xinh của người đối diện. Hyomin ngẩng mặt, nghiêng đầu chấp vấn Rain:

- "Rain, anh lại bị cô nào bám đuôi thế? Tâm trạng có vẻ rất không tốt nhỉ!"

Cố trấn tĩnh bản thân, Rain kiên trì ngồi xuống một lần nữa, thư thả nâng tách cà phê lên môi.

- "Em chắc là mình vẫn ổn chứ?"

Câu hỏi quái gỡ của Rain làm Hyomin có chút bối rối, không lẽ anh biết được cô đang lo lắng cho ai kia sao? Quả thật biểu hiện gần đây của cô rất dễ nhận ra, mà con Cáo như Rain thì càng khó che dấu. Nhưng không thể để anh biết cô đang bị nỗi nhớ dày vò, không thể để anh biết con tim sắt đá này cuối cùng cũng tan chảy.

- "Em nghĩ mình bình thường hơn cả người đang nói chuyện với em đấy."

Giọng Hyomin ngang ngang không biểu hiện một sắc thái nào, nhưng Rain chưa chịu dừng lại ở đó.

- "Anh đã từng nói sẽ có người trói được em gái bướng bỉnh của anh? Haizz…Ngày đó cuối cùng cũng đến rồi!"

Rain tỏ vẻ chán chường vô đối, những lời nói vừa rồi nghe qua khiến người khác có cảm giác anh thật sự mất mát. Nhưng nếu nhìn thấy khóe môi đang nhếch lên kia thì mộng tưởng ấy hoàn toàn sụp đổ. Đáng tiếc Hyomin không hề nhìn thấy, nhưng người kia không phải ai khác mà là chính anh trai Cáo già của cô, thế nên Hyomin rất nhanh chóng đề cao cảnh giác:

 - "Anh….anh có ý gì chứ?"

Lại là tiếng thở dài thê lương, người đối diện tao nhã nhâm nhi từng ngụm cà phê, hờ hững buông ra những câu làm tim Hyomin giật thót:

- "Ngay từ lúc cậu ta xuất hiện, anh đoán chắc chắn là như vậy! Park Jiyeon thật tài giỏi!"

Nhắc tới cái tên không-phải-người này, Rain cảm thấy có chút hứng khởi. Cậu ta không đơn giản có bộ óc thiên tài mà cách làm việc cũng rất đáng để người trên thương trường nhiều năm như anh phải vị nể, chẳng trách em gái anh thành ra như vậy.

Vài cơn gió lém lỉnh luồn qua khe cửa, rất khẽ mơn trớn khuôn má đang đỏ lên của Hyomin.

- "Làm…làm sao anh biết được?"

Chuyện cô gặp Jiyeon, chuyện hai người học cùng lớp, chuyện nó hôn cô, tỏ tình…..và cả nỗi nhớ vô hạn khi nó đột nhiên biến mất, trong lúc quá đau lòng cô đã kể hết với Ji  Huyn.


****Sunflower****

Hyomin nhớ rất rõ biểu hiện của cô bạn lúc đó. Sau khi im lặng một hồi lâu, Ji Huyn lay lay người Hyomin, giọng nói thều thào yếu ớt:

- "Hyomin à! Cậu đùa tớ đúng không…haha không vui chút nào? Chuyện này sao có thể chứ, haizz đúng là không thể nào đâu!"

Mặt Hyomin đã đen hơn lọ, cô hết sức nghiêm nghị:

- "Lee Qri….tất cả những gì tớ nói hoàn toàn là sự thật, cậu làm ơn nghiêm chỉnh chút đi !"

Có tiếng thút thít đáng thương, tiếp sau đó Ji Huyn lập tức thay đổi thái độ.

- "Huuu….Park Hyomin tớ hận cậu, tớ nguyền rủa cậu, Park Jiyeon là của chung….à không, có lẽ không có cậu sẽ là của tớ mà…cậu đúng là không có nghĩa khí! Huuu."

Hyomin nhíu mày, thái độ quá khích này là sao nhỉ?

- "Ji Huyn à…cậu cũng biết cô ấy hả? Không ngờ người bá đạo như thế cũng có kẻ thích!"

Nhớ lại những cử chỉ, hành động “man rợ” của con người có hương vị cỏ may đó, Hyomin không khỏi rùng mình.

- "Tớ hỏi thật cậu, cậu không biết tí gì về cái tên Park Jiyeon sao? Cậu có biết cô ấy trông “kinh khủng” thế nào nào không?"

Hyomin mỉm cười, nụ cười ấm áp chưa từng có, đôi mắt to tròn như chiếc gương trong suốt, chân thật phản chiếu trái tim đang lỗi nhịp của cô.

- "Chẳng cần biết em ấy thế nào, dù Jiyeon có xấu xí, dù vẻ ngoài có khó coi đến thế nào mình vẫn yêu em ấy…đó là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng nắm giữ trái tim mình!"

Bàn tay lạnh toát, run run của Ji Huyn khe khẽ đặt lên vai Hyomin.

- "Rất xin lỗi vì tưởng tượng sai lầm của cậu. Park Jiyeon là cái tên mà tất cả mọi người khao khát, Richard còn có cả Fanclub “Chết vì Gió Lạnh” nữa kìa! Cô ta không chỉ là thiên tài mà vẻ ngoài còn “khủng khiếp” tới mức khiến người khác chết ngạt ngay từ cái nhìn đầu tiên, nghe đâu Park Jiyeon còn là Tổng Giám đốc đương nhiệm của Shi Hoo đấy….Ôi, my love…hic."

Chấm dứt mối tình cảm vĩ đại của cô bạn là câu nói vô cùng “có lương tâm” của Hyomin:

- "Ji Huyn, những gì cậu vừa nói khiến tớ không thể không bất an !"

Thấy vẻ mặt khó coi của Hyomin, Ji Huyn thông minh đoán ra vấn đề:

- "Cậu lo sợ Jiyeon quá hoàn hảo, sợ những gì em ấy đối với cậu không phải thật lòng hay sợ mọi người biết Park Jiyeon yêu cậu, họ sẽ xé cậu ra làm trăm mảnh.''

Hàng mi cong cụp xuống, đáy mắt Hyomin bắt đầu long lanh những cơn sóng bất thường.

- "Nếu em ấy thật sự yêu tớ, cho dù phải đối mặt với bất cứ sức ép nào tớ cũng sẽ không lùi bước, nhưng nếu tất cả chỉ là đùa giỡn, là cảm giác đơn phương từ phía tớ…tớ nghĩ mình sẽ không chịu được….Ji Huyn à..tớ thật sự rất sợ."

Ji Huyn đau lòng ôm lấy Hyomin, thấp giọng an ủi:

- "Mặc dù không muốn tim của Park Jiyeon bị cậu cướp nhưng mà theo những gì tớ và hội cuồng Gió Lạnh nghiên cứu, con người này nếu đã yêu ai chắc chắn sẽ dùng hết sức mình để trân trọng người đó…."

- "Thật chứ?"

- "Có lẽ không sai!"

- "Ji Huyn, hứa vớ tớ chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, cậu không được kể cho bất cứ ai!"

- "Hic….Vì cậu tớ đành chốn giấu nỗi đau này vậy!"

...

Thái độ nghĩa khí như thế không lẽ Ji Huyn lại đi nói với Rain sao? Nhưng cậu ấy lại không ưa gì anh cô, vậy tại sao…

- "Em không cần suy nghĩ nhiều đâu, anh là ai nào?"

Hyomin gật gù:

- "Thì là anh trai em, kiến trúc sư thiên tài, người con trai 25 tuổi tài hoa, phong độ, lãng tử, đẹp tri.....Park Hyo Joon."

Đúng theo những gì Rain từng PR bản thân mình, dù giọng điệu khoa trương đầy tự hào có phần thua kém nhưng cơ bản là ‘thuộc bài” của Hyomin khiến Rain có vẻ hài lòng:

- "Rất tốt, đây mới chính là Park Hyomin, em gái bướng bỉnh của anh. Em nên biết đối với Park Hyo Joon này, không gì là không thể."

Một hy vọng nào đó lóe lên trong đầu Hyomin, cô đột ngột bật thẳng người làm cà phê trên bàn bất ngờ bắn lên chiếc váy trắng tinh.

- "Rain à…vậy anh có thể…có thể cho em biết hiện giờ anh ấy ở đâu không ? Hai tuần rồi Hàn Phong không đến Richard, em thực sự…"

- "Thực sự nhớ cậu ta đến phát điên, đến ngớ nga, ngớ ngẩn luôn chứ gì?"

Rain nhíu chặt mày, lời nói đanh thép cáo buộc cô em gái “vì sắc quên anh trai”.

- "Rain à !"

Mực cà phê trong tách với dần, Rain uống cạn ngụm cuối cùng, chán chường cất giọng:

- "Em đến Richard đi, cõ lẽ Jiyeon đang ở đó!"

Dấu chấm kết thúc câu nói chưa kịp đặt xuống, Rain đã bị Hyomin làm cho hoảng sợ. Thân người trắng toát phóng như bay ra khỏi cửa, hớt ha, hớt hải chạy về phía cổng:

- "Hyomin à…cẩn thận một chút. Bảo chú Hai tài xế đưa đi.."

- "Em biết rồi!"

Giọng nói đầy sức sống từ cửa vọng vào khiến Rain phì cười, cô em gái này thật không thể giữ được nữa.

Cánh môi vừa cong lên vội vã hạ xuống khi tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

- "A lô!"

Giọng nói lạnh băng như trở về từ địa ngục vọng lại:

- "Cô ấy thế nào rồi?"

Rain đưa tay xoa lấy khuôn trán đang bất mãn nhăn nheo của mình, khí hỏa bị Hyomin chọc tức ban nãy được dịp bộc phát:

- "Này…rốt cuộc cậu có bình thường không hả? Hai tuần liên tiếp ngày nào cũng gọi đến, mà mỗi ngày đều đặn ba lần sáng, trưa, chiều lặp lại một câu “Cô ấy thế nào?”, cậu không thấy nhàm chán nhưng tôi thì chịu hết nổi rồi đấy!"

Trái ngược với thái độ tức giận của Rain, người kia rất bình thản đáp trả:

- "Vậy mỗi ngày bốn lần đổi một cô thư ký sáng Kathy, trưa Ly Ly, chiều Cherry, tối Hally rất không nhàm chán nhỉ?"

Có tiếng thủy tinh bị nghiền nát, Rain mặt mày tối sầm:

- "Vậy sao không trực tiếp đi hỏi người cậu cần hỏi thế nào rồi, việc gì phải thông qua con người nhàm-chán này chứ, hứ!"

Một khoảng yên lặng kéo dài, giọng nói băng lãnh khi nãy trở nên khàn trầm.

- "Nếu nghe được giọng nói ấy, tôi nghĩ mình sẽ không kiềm chế mà bỏ tất cả công việc lao đến cạnh cô ấy. Anh chắc phải hiểu tính chất nghiêm trọng của sự việc lần này."

Vẻ mặt phút chốc biến đỗi, hàng mày đẹp của Rain ngay tức khắc chau lại:

- "Kate tìm được ông ta chứ?"

Có tiếng bàn phím vang lên lạch cạch, tiếng bút ma sát với giấy, người này chắc đang ở công ty…hazz. Lần này nó thật có lỗi với Hyomin.

Tất cả dường như được dừng lại, chỉ còn thanh âm lạnh lẽo lúc ban đầu:

- "80% ông ta bị giết! Anh muốn nhập cuộc chứ, kẻ đứng sau vụ việc này chính là Blue!"

Vài giây sững người, Rain thong dong nở một nụ cười “quỷ quyệt”.

- "Lời mời hấp dẫn đấy, Blue sao? Haha, thật thú vị. Nhưng nếu bác sĩ Kim có chuyện gì, tôi thề sẽ biến Blue thành Black."

Gió rít mạnh thổi tung mái tóc xoăn mất trật tự, ánh mắt nâu sâu thẩm. Bên kia đầu dây lại tiếp tục vang lên tiếng lạch cạch, nhưng mọi âm thanh sau đó nhanh chóng bị thay đổi bởi vì:

- "À, tí nữa quên mất! Tôi nói với nó cậu đang ở Richard, nó phóng như bay đến đấy rồi . Thật là…."

Đúng như những gì Cáo già nhà ta dự đoán, ai đó hoàn toàn im lặng. Rain cười khoái trá:

- "Không phải cậu tẩy não em gái tôi đấy chứ ? Nó..bla…bla…"

Không biết người bên kia có còn ở vị trí cũ hay không, Rain cứ thế chơi trò nghe “tiếng động” đoán “hành động”.

Tiếng ghế ken két bị đẩy ra. Rain búng tay cái tách, chắc là xô ghế đứng bật dậy. Tiếng cửa sập lại rất mạnh. Rain nhíu mày, đang lao ra khỏi phòng đây mà! Giọng nói đầy uy quyền ra lệnh: “Ken, mau chuẩn bị xe cho tôi”. Ai đó ai oán:

- “Tổng Giám đốc, ba mươi phút nữa có cuộc họp…”.

- "Hủy hết tất cả.”

Jiyeon rất lạnh lùng. Rain cười đến ngoác miệng, tên này đúng là công tư bất phân. Sau một loạt các tạp âm, hỗn âm là tiếng động cơ vang lên rất êm, vèo vèo như xé gió. Và “Chết tiệt, tút…tút..tút”.

Trong căn phòng sang trọng của Park gia, người con trai với bộ vest nâu sẫm sẽ vô cùng phong độ, vô cùng hoàn mỹ nếu không cười quằn quại, cười đến mất cả hình tượng.

- "Haaaa…….Haaaaa…..Yeon-Min, thật không chịu nổi với hai kẻ này mà…Haaaa."


.........

Jiyeon, em rất sợ, sợ tất cả chỉ là giấc mơ của riêng mình, unnie sẽ lại rời bỏ em như mẹ. Jiyeon hứa với em, đừng rời xa em!

Học viện Richard vắng gió, tĩnh lặng đến âm u. Dãy hành lang dài vang lên tiếng bước chân có vẻ hối hả. Thân người nhỏ nhắn quen thuộc đang cố xác định thật đúng hướng đi, vài giọt mồ hôi chạy dài trên khuôn trán trắng nõn, nhưng khóe môi nụ cười kia lại rất rõ hiện lên.

Khoảng cách đến lớp học đặc biệt chỉ còn mười bước chân, đôi bàn tay vốn không nghe lời đã tự giác đặt lên ngực, giữ chặt vật thể đang không ngừng náo loạn bên trong. Chiếc đầu vừa nãy trống rỗng giờ đây lắp đầy những suy nghĩ. Liệu rằng nó có nhớ cô, có mong chờ được gặp cô như tâm trạng của cô lúc này? Tất cả sẽ không phải do cô ngốc nghếch tự huyễn hoặc bản thân, có lẽ không phải thế…

Xin thề rằng suốt hai mươi năm có mặt trên thế giới này, Hyomin chưa bao giờ cảm thấy rối bời, hỗn loạn như hiện tại. Có chút gì đó chờ mong, hồi hợp đan xen những lo sợ len lỏi trong từng nhịp thở của cô gái nhỏ.

Còn ba bước, hai bước…và đã đến lớp học đặc biệt. Hyomin hít vào thật sâu, cố gắng tìm kiếm sự tồn tại của ai kia, bàn tay căng thẳng nắm chặt mép váy khiến chiếc váy trắng tinh trông nhăn nhúm đến thảm hại.

Thời gian thật khẽ trôi qua, tiếng gõ đều đều của chiếc kim như thứ gìđó sắc nhọn đâm vào tim cô gái. Hyomin vẫn đứng bất động, dáng người nhỏ bé trở nên trơ trọi giữa mảng không gian lạnh lẽo. Và chính tim cô lúc này cũng đột ngột tê cứng.

Cảm giác đau đớn ập đến, như có một bàn tay lạnh lẽo đẩy cô đi thật xa, vùi thân người nhỏ nhắn vào cái thế giới khủng khiếp đó, thế giới cướp mất mẹ cô, cướp đi ánh sáng quý giá nhất trong cuộc đời cô độc này.

"Park Jiyeon! Rốt cuộc cô xem tôi là gì? Cưỡng hôn tôi, cứu tôi rồi ngang ngược mang tôi đi. Anh nghĩ Park Hyomin này là một con ngốc mặc cho cô trêu đùa ư ?"

 "Xin lỗi ! Tôi không phải đối tượng đùa giỡn của cô."

"Ngay từ lúc cậu ta xuất hiện, anh đoán chắc chắn là như vậy! Park Jiyeon thật tài giỏi!"

"Rất xin lỗi vì tưởng tượng sai lầm của cậu. Park Jiyeon là cái tên mà tất cả mọi người khao khát, Richard còn có cả Fanclub “Chết vì Gió Lạnh” nữa kìa! Cô ta không chỉ là thiên tài mà vẻ ngoài còn “khủng khiếp” tới mức khiến người khác chết ngạt ngay từ cái nhìn đầu tiên, nghe đâu Park Jiyeon còn là Tổng Giám đốc đương nhiệm của Shi Hoo đấy….Ôi, my love…hic."

Cuối cùng thì cô đã hiểu ra, thực sự hiểu ra rồi! Park Jiyeon bá đạo kia, con người cao ngạo xa xôi đó chưa bao giờ tồn tại, chưa từng xuất hiện trong thế giới tối tăm của Park Hyomin. Con người ấy vốn dĩ là một thứ ánh sáng, chói lóa đến mức khiến kẻ mù lòa như cô phải rung cảm, phải ngốc nghếch bị cuốn vào.

Park Hyomin nhớ nhung, ngu xuẩn chờ đợi, tin tưởng rằng Jiyeon thực sự yêu mình. Cô bối rối, vui ừng khi Rain nói Jiyeon đợi cô ở Richard. Giây phút ấy, Hyomin đã rất hạnh phúc, hạnh phúc đến không thể biết rằng những lời ấy chỉ là giả dối. Mà sự thật là đây, không có nó, không có tình yêu, trống rỗng và tối tăm.

Tách.Tách.Tách 

Khóe mắt nặng nề không thể ngăn được những giọt nước ương ngạnh đòi rơi. Hyomin cười, nụ cười méo mó trông thật khó coi.

- "Rain à! Em bị anh lừa rồi, em ngốc lắm phải không?"

Làn gió nhẹ nhàng lướt qua cánh tường vi, thật khẽ lau khô dòng chảy nóng hổi trên khuôn má.

Hyomin đã hứa với bản thân sẽ không bao giờ khóc, cô mạnh mẽ cuộn mình vào lớp vỏ vô hồn, đông cứng trái tim bằng khối băng lạnh giá. Nhưng cơn gió băng lãnh kia cư nhiên phá tan mọi thứ, cuốn đi mọi sự che chắn mà Hyomin cố công tạo nên.

Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên át đi tiếng giày nện xuống nền gạch, mùi nước mắt mặng đắng cũng được dịp lấn áp hương cỏ may đang không ngừng lan tỏa.

Một giọng nói trầm thấp vọng xuống từ đỉnh đầu khiến Hyomin bất động.

- "Em đúng là rất ngốc!"

Cái chất giọng ngang tàn quen thuộc này! Bờ vai mảnh khảnh run run, đôi tay vô thức đưa về khoảng không phía trước hy vọng chạm vào thân người mà cô đang nghĩ đến.

- "Jiyeon…"

Không đợi đôi tay ấy kịp đưa về phía mình, thân người cao lớn đã bất ngờ ôm chầm lấy Hyomin. Hơi ấm tỏa ra hương cỏ may dịu ngọt, nhẹ nhàng luồn vào trái tim vừa bị thương tổn kia. Vòng tay rắn chắc cứ thế siết thật chặt, chặt đến mức muốn đem thân người nhỏ bé nó yêu thương đặt vào tim, để giờ nào phút nào cô cũng ở bên cạnh anh, hiện hữu trước mắt nó.

Cúi thấp người, cánh môi ấm nóng dịu dàng hôn lên khóe mắt ướt đẫm, hôn lên đôi má mà nó nhung nhớ bao ngày. Chưa bao giờ nó nghĩ bản thân mình có thể mất kiểm soát vì ai đó, trái tim sẽ bị những giọt nước nhỏ bé kia làm đau đến không thể thở.

Vùi khuôn mặt vào vòm ngực ấm áp, Hyomin im lặng lắng nghe nhịp đập vang lên rất rõ bên trong. Không thể diễn tả những cảm xúc hỗn loạn của chính mình lúc này, cô gái nhỏ mím chặt môi, cố gắng giữ nhịp thở ở tình trạng ổn định nhất.

Giọng nói rất khẽ vang lên, có chút ngượng ngùng và giận dỗi:

- "Jiyeon, unnie rất nhớ em!"

Cảm giác cơ thể của ai kia đột ngột cứng đờ, rồi đâu đó có tiếng cười rất nhỏ.

- "Ừ. Em có thể xem đây là một lời tỏ tình!"

Lời nói của Jiyeon rất bình tĩnh, rất nghiêm túc khiến Hyomin càng xấu hổ. Trời ơi, cô đang nói gì thế kia? Làm sao có thể mất kiếm chế đến mức công khai rằng mình nhớ nó chứ.

Thái độ này của bản thân làm cô nhớ đến giọng điệu buồn cười của Rainban sáng “Thực sự nhớ cô ta đến phát điên, đến ngớ nga, ngớ ngẩn luôn chứ gì?”. Vậy nên khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu xuất hiện những cử chỉ rất đáng yêu, đôi mắt to tròn nheo lại như đang hối hận chuyện gì đó, răng cắn chặt môi, hai tay đã đưa đến mép váy vò vò.

Chăm chú nhìn thân người đáng yêu trước mặt, chiếc váy trắng bị cô vò đến gấp nếp, mép váy lốm đốm những vệt đen. Hàng mày rậm nhíu lại, giọng nói ngang ngang lạnh lùng khi nãy vang lên:

- "Đến đây như thế nào?"

Hyomin theo quán tính giật mình, chân vô thức lùi về sau, cách xa người phía trước một chút.

- "À…unnie…Rain nói ….em ở Richard nên…unnie…"

Cô đang sợ Jiyeon biết mình hỏi Rain, biết mình không chần chừ mà chạy đến nơi đây khi nghe nó ở Richard. Nó rồi sẽ cười cô, bảo rằng cô ngốc nghếch.

Suy nghĩ vẩn vơ của cô gái nhỏ vừa nhen nhóm đã hoàn toàn bị chặn đứng vì bờ môi bá đạo kia mạnh mẽ ập xuống. Một nụ hôn thật sâu, ngọt ngào thứ tình cảm sâu lắng của cô gái, cuồn cuộn những nhớ nhung của nó. Cả hai như hòa làm một, cùng khóa chặt con tim mình bằng chiếc chìa khóa của tình yêu.

Rất lâu sau đó, khi Jiyeon luyến tiếc rời khỏi bờ môi mềm mại của Hyomin. Vòng tay nhỏ nhắn đã đột ngột siết chặt lấy nó, thì thầm thật khẽ những câu nói mà cả đời này Jiyeon sẽ không bao giờ quên.

- "Jiyeon unnie rất sợ, sợ tất cả chỉ là giấc mơ của riêng mình, em sẽ lại rời bỏ unnie như mẹ. Jiyeon, hứa với unnie, đừng rời xa unnie!"

Đôi mắt đen láy ánh lên tia ấm áp, dịu dàng ôm lấy bờ vai bé nhỏ.

- "Hyomin, rời bỏ unnie là rời bỏ mạng sống của chính mình. Em không ngốc như thế đâu!"

Đó chính là Park Jiyeon mà cô đã yêu, là người con gái duy nhất trên thế giới này làm Hyomin rung động.

Tình yêu vốn bắt đầu từ những lời hứa và kết thúc cũng chính bởi những lời đã từng hứa với nhau ấy. Jiyeon chưa từng hứa với cô một điều gì tốt đẹp, không thề non hẹn biển như bất kì ai, những gì thuộc về nó là mệnh lệnh bá đạo, là lạnh lùng trêu chọc cô như thế. Nhưng đó là một lời thề, Hyomin là mạng sống của nó, đến khi Jiyeon chết đi tình yêu ấy vẫn mãi mãi tồn tại.

Ai đó nói rằng vết nứt làm nên sự bền chặt của tình yêu. Phía sau khung cảnh ấm áp, hạnh phúc đó là những toan tính, những mảng màu đen tối ngầm làm nên rạn nứt. Nụ cười hiểm độc lẫn vào góc khuất, đay nghiến qua kẽ răng:

- "Haha…rời bỏ cô ta là rời bỏ mạng sống của chính mình à? Park Jiyeon, mạng sống của cô có lẽ sẽ chấm dứt rất sớm thôi!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro