Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 13

**************************


Tìm thấy.


Hai mảnh ghép trái ngược nhau, đối lập trong từng chi tiết lại tìm đến nhau, ghép chặt. Vì một loại keo mang tên “tình yêu” hay số phận đã khéo léo sắp đặt ?

Khuôn mặt Park Sun Won tối sầm, cơn giận dữ trong lòng đã không thể kiềm chế được nữa.

- "Con bảo ba yên tâm để đứng nhìn mọi chuyện diễn ra thế này sao? Nếu Hyomin xảy ra chuyện gì, chúng ta phải làm sao đây hả Rain!"

Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của ba, Rain thấy tim mình thắt lại. Anh biết ông đã phải lo lắng thế nào.

Trước đây khi mẹ anh qua đời, suốt nửa năm trời ba không nói không rằng vùi đầu vào công việc. Đến khi dạ dày xuất huyết nghiêm trọng phải đưa vào bệnh viện ông vẫn không mảy may quan tâm đến bản thân.

Rain nhớ rất rõ hình ảnh ba nôn đến ngất đi trên giường bệnh, mặc kệ máu loang lỗ khắp chiếc áo bệnh nhân trắng tinh, ông vẫn kiên quyết không chịu tim thuốc. 

Có lẽ khi ấy, ước muốn lớn nhất của ba là chấm dứt cuộc đời mình, ông sẵn sàng bỏ lại tất cả để đến với mẹ. Cảnh tượng đó khiến đứa trẻ chỉ hơn mười tuổi đầu vô cùng sợ hãi. Ngày nào anh cũng đứng trước cửa phòng bệnh để trông chừng, từ sáng đến tối. Lúc cơ thể yếu ớt sắp chống cự không nỗi với cơn mệt mỏi rã rời, Rain nghe tiếng Hyomin sụt sùi.

- "Ba ơi, đừng như vậy nữa! Ba mau về với con và anh đi…Hyomin nhớ ba lắm! Hức..hức…."

- "Ba không giữ lời, ba hứa với mẹ sẽ yêu thương con nhưng ba cứ ở mãi trong này..hu hu… con ghét ba!"

Trước khung cửa kính, mắt Rain bỗng chốc nhòa đi. Hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy là những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đầy xót xa của ba, ông ôm Hyomin vào lòng, nhỏ giọng.

- "Xin lỗi thiên thần nhỏ của ba, ba sẽ khỏe lại, sẽ về với con và Rain!"

Rain biết, nếu không có Hyomin, ba có lẽ đã rời bỏ thế gian này. Thế nên giờ đây, ông không thể nào giữ nỗi bình tĩnh được nữa. Nhưng việc tìm người cứ như mò kim đáy bể, tình trạng này nếu kéo dài, ba anh có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.

Lòng Rain rối bời, những việc nên và không nên anh đều làm hết thảy. Anh thề với bản thân dù có đánh mất tất cả cũng phải tìm bằng được em gái.

Giờ thì, mọi chuyện lại trở về điểm xuất phát, tồi tệ và bế tắc. Ngay thời điểm vệt đen tuyệt vọng đang dần chiếm cứ tâm trí cả hai.Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên làm xuất hiện những tia sáng kì diệu. Khuôn mặt mệt mỏi đột ngột chuyển biến, nụ cười rạng rỡ như hút hết tất cả vào cánh môi hạnh phúc kia.

- "Ba! Bệnh viện Y….tìm thấy…tìm thấy Hyomin rồi!"


*********

Dãy hành lang bệnh viện tĩnh lặng vang lên tiếng bước chân vội vã. Trước cánh cửa phòng bệnh đặc biệt, đám người áo đen xếp thành hàng dài hai bên.

Từ xa, Rain nhìn thấy Ken không ngừng vuốt mặt, cứ đi đi lại lại khiến anh chàng mắt xanh bên cạnh phải bực mình quát lên.

- "Ken! Anh có thể bình tĩnh một chút được không, thật là phiền chết được!"

Không chỉ riêng hai người bọn họ, tất cả thành viên của Kate đều mang một vẻ mặt vô cùng lo lắng. Những ánh mắt tràn ngập sự căng thẳng và nặng nề đồng loạt dồn về cánh cửa kim loại bóng loáng, lạnh lẽo.

Phát hiện có người đang tiến về phía mình, tất cả nhanh nhẹn xác định mục tiêu, đồng loạt cúi người hô to.

- "Chủ tịch Park!"

Park Sun Woon nghiêm nghị gật đầu, nét lo lắng lẫn xót xa hiện lên trong đáy mắt.

- "Là các cậu tìm được Hyomin. Con bé bây giờ thế nào?"

Ken cố trấn tĩnh bản thân, cung kính quay sang lão trưởng bối.

- "Không phải chúng tôi mà là Tổng Giám đốc…nhưng…cả cô ấy hiện giờ…"

Chưa nói hết câu, anh chàng thư kí lại bày ra bộ dáng thảm thương hết mức.

Jonh cau có nhíu mày, hết sức ngán ngẫm với anh bạn. Hễ nhắc đến Chỉ Huy, anh chàng y như rằng người kia sẽ “rời đi” bất cứ lúc nào. Dù vậy, anh cũng không thể phát cáu vì đối với tất cả thành viên trong tổ chức, Park Jiyeon chưa bao giờ gục ngã thế này.

Park Sun Won mang đôi phần nghi vấn lại bắt gặp vẻ mặt khó coi của Ken, ông quay sang hỏi Rain.

- "Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào….còn nữa Tổng Giám đốc của bọn họ là ai?"

Rain nhất thời bị động, anh không biết phải trả lời thế nào. Chuyện này có liên quan đến rất nhiều thứ, những ân oán cùng hận thù của mười năm trước giữa các bang phái, tổ chức ngấm ngầm đối chọi nhau.

Tuy thế lực Park gia đủ lớn, nhưng ba anh, Park Sun Won luôn kiên kị những mối quan hệ với xã hội đen. Nếu không gặp tình huống bất đắc dĩ như ngày hôm nay, có lẽ cả đời ông cũng không muốn dính dáng đến chúng. Ngay cả bản thân anh, một nhân vật không hề tầm thường trong “hắc giới” cũng luôn phải giấu diếm thân phận trước mặt ba mình.

Nếu để ông biết Hyomin vô tình bị cuốn vào cuộc giết chóc nguy hiểm này, ông sẽ chấp nhận nổi đả kích ?

Thấy Rain có điều khó nói, Jonh nhanh nhẹn đỡ lời.

- "Chủ tịch Park, hẳn ngài biết Park Jiyeon, Tổng Giám đốc của tập đoàn Park Shi Hoo."

Lời vừa thốt ra, Park Sun Won thoáng chốc sững sờ. “Park Jiyeon", ngườimà mọi người không chỉ trên thương trường mà cả thế giới ngầm đều phải khiếp sợ. Tài năng, diện mạo kể cả gia thế, cậu ta có tất cả. Người ta gọi Park Jiyeon là “Gió Lạnh” vì sự lãnh đạm, vô tình đến đáng sợ.

Hết thảy kẻ khôn ngoan đều có thể hiểu, muốn sống bình yên tốt nhất là đừng động vào con người này.

Liếc thấy Park Sun Won vẻ mặt khó coi, anh chàng mắt xanh có chút e dè.

- "Chúng tôi thuộc Kate-một tổ chức chuyên biệt của tập đoàn Park Shi Hoo, Gió Lạnh là Chỉ Huy của chúng tôi. Còn Park Hyomin con gái ngài, cô ấy và Chỉ Huy….."

Tình hình ngày một rối rắm. Vẫn chưa biết tình trạng của em gái thế nào lại thêm những khúc mắt từ phía ba mình, Rain một phen làm liều, vội vã cắt ngang lời Jonh.

- "Thật ra, còn một việc con vẫn chưa nói. Hyomin…con bé…yêu Park Jiyeon!"

Đoàng. Park Sun Won nghe thấy tiếng nổ rất lớn vọng về từ quá khứ. Hình ảnh vợ mình ôm ghì lấy con gái, cả thân người máu me níu lấy ông thều thào “hãy...chăm sóc Hyomin, bảo..vệ… con gái của chúng….ta…”

Người Park Sun Won run lên, vẻ mặt đầy đau thương quay về phía Rain, lớn tiếng.

- "Park Hyo Joon! Con biết mình đang làm gì không hả? Con quên mẹ con chết thế nào rồi sao? Đó không phải là tai nạn, bọn người đó muốn giết chúng ta, họ vì tiền và quyền thế có thể làm tất cả. Vậy mà con lại để em gái mình dây dưa với những mối nguy hiểm đáng sợ đó. Park Jiyeon….sao có thể….con biết xung quanh cậu ta có bao nhiêu kẻ thù không?"

Nói rồi, ông đột ngột cúi thấp người, gấp gáp đưa tay giữ lấy tim. Rain hốt hoảng, vội vã lao đến đỡ lấy ông.

- "Ba, ba phải bình tĩnh! Mọi việc không tệ như ba nghĩ đâu, Park Jiyeon, cậu ta hoàn toàn có thể bảo vệ được Hyomin, cũng chỉ cậu ta mới có thể…."

Cơn giận dữ của Park Sun Won khiến mọi người hoảng sợ, tất cả lẳng lặng đặt hết hy vọng vào Rain. Mong rằng sự khôn khéo của anh có thể giải quyết những hiểu lầm trước mắt.

Ken đứng một bên chứng kiến thái độ bất đồng của Park Sun Won và Rain , lòng anh không ngừng khó chịu, vừa ức chế vừa bất bình. Không được! Anh hôm nay nhất định phải làm cho rõ ràng, đòi lại công bằng cho Chỉ Huy đáng kính!

- "Chủ tịch Park, có lẽ ngài có đôi chút hiểu lầm! Tổng Giám đốc…. à không phải gọi là Chỉ Huy vì hiện giờ tất cả thành viên của Kate đều có mặt ở đây, họ cũng giống tôi cảm thấy thật sự bất công với Gió Lạnh. Ai cũng biết cậu ấy vô tình và cao ngạo đến mức nào, từ trước đến nay chưa ai dám chống đối với Gió lạnh, mà chính bản thân mình cũng chưa hề để ai vào mắt, có thể đùa giỡn, điều khiển người khác bất cứ lúc nào."

Lấy lại nhịp thở ổn định, Park Sun Won ngẩng mặt, tiếp tục lắng nghe lời nói của chàng trai có vẻ là thư kí kia.

Ken nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu trước cái nhìn của lão trưởng bối.

- "Đừng nhìn như vậy, tôi nói với tư cách là một người bạn của Park Jiyeon, không phải là một thư kí…."

Rồi bỏ qua thái độ khó chịu kia, anh trầm ổn nói tiếp.

- "Với tính cách của Gió Lạnh như thế, không thể ngờ cậu ấy đã để ý đến con gái ngài, Park Hyomin! Jiyeon đã cử một nhóm cận vệ tinh anh nhất tổ chức, ngày đêm theo bảo vệ cô Park chỉ vì lo lắng quan hệ của họ trởt hành điểm yếu cho kẻ khác lợi dụng, làm hại Park Hyomin. Không lâu trước đây, một lũ côn đồ phải chịu tàn phế cả đời vì ý đồ cưỡng bức cô ấy. Ngay cả ông trùm xã hội đen Kim Bong Chan, cả nhà ông ta phải chịu cảnh tan nát chỉ bởi Kim Na Eun làm ngã Hyomin….."

Mặt Park Sun Won tái xanh, những nếp nhăn khắc khổ xô vào nhau để những giọt nước mắt chảy dài.

- "Trời ơi! Park Sun Won ta cả đời điên cuồng làm việc, tạo dựng cơ ngơi chỉ để bảo vệ gia đình, vậy mà đứa con gái đáng thương của ta phải chịu bao nhiêu ức hiếp, thống khổ….ta không biết, hoàn toàn không biết….Hyomin à! Kẻ làm cha này không đáng với con, ta làm sao ăn nói với mẹ con…."

Bộ dạng của người cha khổ tâm làm Ken bất giác đau lòng nhưng vì ”sự nghiệp” chủ trì công đạo của mình, anh mím môi nói tiếp.

- "Từ lúc nhìn thấy Park Hyomin, Chỉ Huy thay đổi rất nhiều. Ngày nào cũng hy vọng chữa khỏi mắt cho cô ấy, hy vọng bảo vệ thật tốt cô gái bé nhỏ kia. Còn một việc mà ngài nhất định phải biết, mà tôi cũng không thể không nói, hơn hai tuần nay vì tìm Hyomin, Jiyeon không hề nghỉ ngơi, cậu ấy uống hơn mười tách cà phê mỗi ngày để duy trì trạng thái tỉnh táo nhất. Lúc tìm thấy địa chỉ của Bệnh viện Y, Jiyeon gần như mê man vậy mà miệng vẫn thốt duy nhất một câu… tìm cô ấy! Nhất định…..phải…tìm ..được…."

Nếu ai đó nghe được những lời này của Ken, chắc chắn sẽ bị sốc mà chết hoặc giả liều mạng phủ nhận người làm những việc kia chắc chắn không phải Gió Lạnh.

Nhưng đó là sự thật, Rain cùng hết thảy những chiếc áo đen có mặt tại đây đã chứng kiến tất cả, dù khó chập nhận nhưng họ vẫn âm thầm cầu chúc cho tình yêu quá mức phi thường của hai người.

Một cô gái có bề ngoài thuần khiết, mỏng manh khiến người khác không dám chạm vào, chỉ sợ cô sẽ vỡ tan, vấy bẩn nét tinh khôi quý giá ấy. Nhưng bên trong là một tâm hồn quá sức mạnh mẽ, kiên cường , đó không phải là bản năng mà là quá trình tôi rèn của quá khứ đã chịu nhiều buồn đau và thương tổn.

Còn con người kia, người nắm giữ thứ quyền năng mà người khác luôn khao khát, hoàn mỹ đến hư ảo. Không ai biết anh thiếu thốn, khiếm khuyết rất nhiều nơi con tim giá băng là tình thương, sự chân thành. Mọi người chỉ biết sợ hãi, khuất phục trước nó, không ai cho nó yêu thương, tất cả làm lòng nó giá lạnh.

Chỉ có cô, người con gái luôn cảm nhận mọi vật bằng trái tim, vì đôi mắt mù lòa, cô khéo bọc mình trong lớp vỏ thờ ơ. Nhưng thật may mắn khi nó nhìn thấy được sự ấm áp ẩn sâu trong đó, sau lớp vỏ kia, tâm hồn cô thuần khiết vô ngần.

Giữa không gian tĩnh lặng của dãy hành lang, tiếng kèn kẹt của cánh cửa kim loại vang lên cắt đứt những suy nghĩ miên mang.

Người đàn ông mặt áo Blouse trắng đưa tay gỡ khẩu trang, ánh mắt phức tạp nhìn vào những người trước mặt rồi lặng lẽ thở dài.

Giây phút đó, cơn gió rét buốt bất chợt ập về, không ngừng ma sát vớikhe cửa chưa được khép chặt vang lên một thanh âm lạnh lẽo, chẫm rãi len vào những trái tim.


Nắm chặt tay.


Đã một ngày một đêm họ vẫn nắm chặt tay nhau, mọi thứ máy móc, thiết bị đều phải gắn chung cùng một chỗ. Mỗi khi bác sĩ và y tá đến kiểm tra, nhìn vào đôi bàn tay siết chặt của hai người trẻ, tất cả lại bất giác mỉm cười.

Cái rét buốt của mùa đông cuối cùng cũng đi qua. Bầu trời màu lam nhạt trong veo, từng áng mây bồng bềnh vươn mình theo nắng.

Đã rất lâu rồi, sau bao nhiêu mảng màu u ám, tối tăm, ánh sáng ấm áp lại trở về, rực rỡ giữa mùa xuân.

Trong phòng bệnh yên ắng, người con gái bất động nhìn vào gương mặt bình yên của cô gái, chút xót xa, thương đau hiện lên nơi đáy mắt nhưng nhanh chóng bị khuất lấp bởi một nụ cười.

Đó là nụ cười an tâm nhất từ lúc biết tin Hyomin  bị bắt cóc đến nay. Nhìn thấy bàn tay to lớn của Gió lạnh bên cạnh nắm chặt lấy tay con gái, nhịp thở cả hai đều đặn phả vào không gian, ông nhớ đến sự tình bất ngờ tối qua.

Người đàn ông mặt áo Blouse trắng đưa tay gỡ khẩu trang, ánh mắt phức tạp nhìn vào những người trước mặt rồi lặng lẽ thở dài.

- "Việc các vị cần làm bây giờ là bình tĩnh chứ không phải ồn ào thế này!"

Giọng nói chậm rãi vang lên khiến mọi người nhất thời biến sắc. Rain siết chặt bàn tay đang run run của Park Sun Won, Jonh cũng lẳng lặng nhìn vào gương mặt tái nhợt của Ken.

Họ muốn hỏi, rất muốn biết tình trạng hiện giờ của hai người nằm bên trong nhưng vẫn không dám. Đơn giản vì tất cả sợ câu trả lời tàn nhẫn kia, sợ người đàn ông có khuôn mặt điềm đạm này nói rằng “tôi đã cố hết sức”.

Thấy đám người áo đen cùng hai người trước mặt vô cùng căng thẳng, bác sĩ cúi đầu nhìn tư liệu bệnh án, một hồi lâu lại ngước lên, giải thích.

- "Vốn trường hợp của cô Park rất nguy cấp, não và các cơ quan gần như tê liệt, chúng tôi còn gọi là “trạng thái ngủ vùi vô định” nhưng hiện giờ... đang có những biến chuyển rất đặc biệt. Chúng tôi không dám chắc là biểu hiện tốt hay xấu."

- "Đặc biệt? Vậy còn Tổng Giám đốc, cậu ấy thế nào?"

Ken đứng một bên vừa nóng lòng, lo lắng lại thêm mấy thuật ngữ chuyên ngành nghe “không lọt tai” kia, không kiềm được phải xen ngang.

Đã quá quen với thái độ của anh bạn, Jonh đành quay sang trấn tĩnh mọi người.

- "Sẽ không sao đâu! Bác sĩ, ông có thể tiếp tục…."

Đôi mắt sâu nheo lại, bác sĩ có vẻ khó khăn.

- "Tổng Giám đốc Park….cậu ấy gần như kiệt sức vì cơ thể sử dụng năng lượng quá mức, một phần vì dạ dày chứa toàn cà phê….. lúc các vị đưa cậu ấy đến đây, hô hấp, tim mạch đều bình thường nhưng….có vẻ sau khi nhìn thấy cô gái kia trên giường bệnh, trạng thái cơ thể cuả cậu ta chuyển biến rất bất thường……gần giống như…."

- "Bác sĩ, ông vào xem…."

Trong phòng bệnh, tiếng y tá hớt hãi vọng ra cắt ngang lời giải thích của bác sĩ. Ông ta ngay lập tức chạy vào phòng bệnh, bỏ lại đám người mặt mũi đã bắt đầu tái nhợt ngoài kia.

Park Sun Won dường như không còn sức lực, cả người dựa vào Rain, từng đường nét khắc khổ hiện rõ mồn một trên khuôn mặt. Rain đau lòng siết chặt tay ông, nhẹ giọng trấn an ba cũng như chính bản thân mình.

- "Ba à , mẹ nhất định sẽ phù hộ cho Hyomin! Con bé sẽ không sao…Hyomin sẽ trở về với chúng ta!"

Cánh cửa phòng bệnh đột ngột bật mở, chiếc áo blouse dưới ánh đèn, trắng đến nhức mắt khiến những hàng mi nặng nề cụp xuống.

- "Mọi người có thể vào!"

Hít một hơi thật sâu, Jonh và Ken quay đầu, Rain vội vàng đỡ Park Sun Won, từng người lần lượt bước qua cánh cửa lạnh lẽo trước mặt.

Đập vào những đôi mắt đang ngập đầy lo lắng là chiếc giường trắng tinh tươm, cũng dưới chùm đèn pha lê sáng lóa, Jiyeon và Hyomin trong bộ quần áo bệnh nhân, nắm chặt tay nhau.

Park Sun Won khóc, mắt Rain đỏ hoe, Jonh lặng lẽ quay đầu bắt gặp Ken lúng túng tháo mắt kính, hít hít cái mũi đang bắt đầu hồng lên.

Mọi người không ai nói gì chỉ còn chất giọng trầm trầm của bác sĩ.

- "Từ lúc vào đây, Tổng Giám đốc Park vẫn nắm chặt tay cô gái nhỏ. Tôi và y tá có tách thế nào cậu ta cũng không buông…..mặc dù cả hai lúc đó hoàn toàn trong trạng thái hôn mê. Đây đúng là trường hợp đặc biệt nhất mà tôi từng gặp. Vừa nãy sóng não hai người bắt đầu có tín hiệu, những chuyển biến ban đầu chúng tôi chuẩn đoán ngày một rõ ràng."

Thấy vẻ mặt người nhà bệnh nhân trở nên bình tĩnh hơn, bác sĩ thở phào.

- "Đây có lẽ là dấu hiệu tốt!"

Đã một ngày một đêm họ vẫn nắm chặt tay nhau, mọi thứ máy móc, thiết bị đều phải gắn chung cùng một chỗ. Mỗi khi bác sĩ và y tá đến kiểm tra, nhìn vào đôi bàn tay siết chặt của hai người trẻ, tất cả lại bất giác mỉm cười.

Câu chuyện kỳ lạ này nhanh chóng truyền đi khắp bệnh viện Y, rất  nhiều người vừa ngưỡng mộ, vừa tò mò muốn biết nhân vật chính là ai nên không ngần ngại tìm đến phòng bệnh.

Nhưng họ cũng mau chóng hối hận vì gặp phải anh chàng mắt kính luôn bày ra bộ mặt hung thần cùng đám người áo đen 24/24 giờ tỏa ra sát khí, ánh mắt trừng trừng kiểu đe dọa “Đừng nhiều chuyện”.

Mối quan tâm về “kì tích kinh điển” lại lắng xuống, mọi người trở về cuộc sống ồn ào thường ngày, cùng cảm nhận không khí trong lành của mùa xuân. Qua ô cửa kính bằng thủy tinh trong veo, nắng khẽ khàng đậu trên cánh môi đang cong lên. Thanh âm quen thuộc rơi vào khoảng không ấm áp.

- "Hyo....Min….."

Cô Nhóc của lòng anh.


Vì có cô, được gặp cô, những việc nó phải chịu đựng không hề khó khăn như tưởng tượng.

Trên chiếc giường màu hồng vô cùng ấm áp, khuôn mặt tinh nghịch thường ngày trở nên thật dịu dàng. Hơi thở phập phồng đều đặn, hàng mi đen nhánh khép chặt.

Nắm lấy bàn tay bé nhỏ mềm mại, chàng trai nhận ra khoảng trống trong tim ngày càng lan rộng , ăn mòn từng tế bào xúc cảm của cơ thể.

Gạt đi mớ tóc lòa xòa trước trán cô gái, đôi mắt nâu khẽ khàng gợn lên lớp sóng nước khó tả.

- "Này Nhóc, sự ngoan ngoãn của em làm tôi rất khó chịu!"

Chưa bao giờ Rain nhớ cô Nhóc hay ồn ào, đanh đá ấy như hiện tại, Ji Huyn mà anh biết, cô gái làm tim Rain tan chảy không yên lặng thế này.

Cô thích xoắn xít làm Hyomin cười, trợn to mắt khi bị anh trêu chọc,luôn tự hào vỗ ngực sẽ bảo vệ bạn mình. Rất lâu trước đây, Rain cảm thấy cô Nhóc ấy thật buồn cười, cho rằng cô ngây thơ và rất trẻ con.

Nhưng hiện tại, người buồn cười nhất có lẽ là bản thân anh. Trong đoạn kí ức anh từng trải qua, cái tên Lee Ji Huyn hiện diện rất bất ngờ.

Không biết từ khi nào, bên cạnh em gái mình xuất hiện một cô bé hay cười nói, bất cứ lúc nào nhìn thấy cô tiếng cười lại trong trẻo vang lên.

Rồi một vẻ mặt cực kì giận giữ hiện lên, Ji Huyn xông đến tát thật mạnh vào má Rain, lời nói đay nghiến vọng về vô cùng chân thật. “Park Hyo Joon, cô ấy là do anh hại, tôi ghét anh!”.

Rain có lẽ nên cảm ơn sự việc “đáng tiếc” kia, nếu bạn cô không “mê mẫn” anh, không tự mình “suy tâm vọng tưởng” thì họ mãi mãi là những người xa lạ lướt qua nhau. Không có những trận “đầu võ mồm” kịch liệt, không thấy được vẻ mặt chán ghét của cô Nhóc đáng yêu và anh cũng không bao giờ chạm đến khuôn má nóng hổi đầy nước mắt lúc ấy.

Ba mẹ cô bỏ đi, Ji Huyn không hề khóc, bị bạn bè bắt nạt, cô cũng lạnh nhạt mỉm cười. Vậy mà khi nhìn thấy Hyomin bị hại, vô lực trước nỗi đau của bạn mình, Ji Huyn lại bật khóc. Tiếng gào thét ấy chưa bao giờ dừng lại, ngày nào cô chưa tỉnh giấc, Rain vẫn còn nghe thấy chúng, thảm thiết, tuyệt vọng.

Nhắm mắt lại, bộ dáng điên dại của cô lại hiện ra, cô khi ấy đã mất hết ý thức, cơn uất hận như chiếc máy khoan, cô cứ vậy mà lao đầu vào So Yeon, trút hết sức lực để nghiền nát tên cặn bã Kim Kwang Gook.

Lúc Ji Huyn ngã khụy, cô lại cười, một nụ cười yên bình, mãn nguyện.

Dòng hồi tưởng trở nên mờ nhạt, Rain một lần nữa thất thần. Cô Nhóc ấy đã bước vào cuộc đời anh như thế, mạnh mẽ và kiên cường đá phăng thứ đau khổ cản đường mình.

Nhìn Ji Huyn, Rain chua xót mỉm cười. Anh cũng muốn như cô, muốn thong dong và vô tâm với mọi thứ trước mắt, vậy mà lòng anh lại đớn đau, trống trãi đến vô lực.

Vì có cô, được gặp cô, những việc anh phải chịu đựng không hề khó khăn như tưởng tượng. Anh muốn cô hạnh phúc, muốn mang đến những gì đẹp đẽ nhất trên thế gian này cho cô gái bé nhỏ ấy. Rain biết, tình yêu là một trong số đó. Nó sẽ bảo vệ, yêu thương và che chở cho cô, cô Nhóc của anh!

Giọt nước mắt ngọt ngào.


Kể từ khi có được ý thức, lần đầu tiên Jiyeon biết được nước mắt ngọt cỡ nào, không hề mặn đắng. Chúng đang hạnh phúc, không ngừng chảy vì quá hạnh phúc!

Vừa hay tin Jiyeon tỉnh lại, cả bệnh viện Y được một phen cuống cuồng.

Bác sĩ cùng y tá giỏi nhất ngay lập tức triệu tập, đội cận vệ của Kate gia tăng thêm số lượng, đảm bảo tuyệt đối cho sự an toàn của chỉ huy.

Jonh và Ken đang cắm đầu vào mớ công việc chồng chất tại Tập đoàn Park Shi Hoo nhận được điện thoại của viện trưởng, cả hai mừng rỡ vứt tất cả sang một bên phóng như bay đến bệnh viện.

Phòng bệnh một lần nữa trở nên chật chội, bầu không khí ấm áp của mùa xuân so với nơi này hoàn toàn tách biệt. Chỉ vì thần thái cùng bộ dáng bức người của Gió Lạnh.

Sau khi cẩn thận kiểm tra, bác sĩ vô cùng vui mừng, mối lo âu của toàn bệnh viện Y trong những ngày gần đây cuối cùng cũng được giải tỏa.

- "Huyết áp, dạ dày, thần kinh tất cả đều bình thường, sức khỏe hoàn toàn ổn định. Park Tổng, cậu có thể yên tâm."

Không quan tâm đến thái độ nhẹ nhõm của những người xung quanh, đôi mắt đen láy từ lúc mở ra đến hiện tại chưa từng rời khỏi khuôn mặt thiên thần bên cạnh.

Như trải qua một kiếp người, Jiyeon giờ đây cảm nhận rõ ràng sự mất mát to lớn trong cơ thể, hòa với dòng chảy mãnh liệt của tình yêu, vô cùng ấm áp.

Người con gái nó yêu thương rốt cuộc cũng trở về bên nó, yên bình nắm chặt tay nó. Chính khoảnh khắc này nó nhận ra rằng Park Hyomin, cô gái bé nhỏ này là tất cả của nó.

Bắt gặp ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy của Jiyeon, mọi người nhất thời thích ứng không nỗi, hóa đá tại chỗ.

Khó có thể tưởng tượng Gió Lạnh nổi tiếng tàn nhẫn, lạnh lùng cũng có lúc ấm áp, dịu dàng như thế. Mà tất cả điều đó, chỉ duy nhất cô gái hạnh phúc kia mới có được như thể chính cô mới là sinh mệnh, là nguồn sống của nó.

Bàn tay to lớn ấy chưa từng rời bàn tay bé nhỏ của cô vì Hàn Phong losợ, anh sợ rằng nếu buông tay cô rồi lại biến mất, một lần nữa rời xaanh. Ngay cả trong mơ, nỗi sợ hãi ấy vẫn luôn đeo bám, cứa thật sâu vàotim anh, liếm láp tâm hồn đầy chua chát.

Thời gian chầm chậm trôi qua, ánh mắt ấm áp ban đầu dần tối lại, Jiyeon trở về bộ dáng chết chóc quen thuộc, tia nhìn sắc lẻm chiếu thẳng kẻ đối diện.

- "Cho các người hai tiếng, nếu cô ấy không tỉnh lại bệnh viện Y lập tức đóng cửa."

Tâm trạng vốn đang phấn khởi của mọi người nhanh chóng bị nhấn xuống đáy vực, mặt mũi các sĩ trở nên trắng bệch khó coi.


.........

Một giờ đồng hồ nặng nề trôi qua, đè lên từng nhịp đập sợ hãi khối áp lực vô hình. Cả bệnh viện Y đang trong tình trạng chấn động.

Bên ngoài phòng bệnh, hơn mười bác sĩ không ngừng nghiên cứu tư liệu bệnh án, liên tục tranh luận, biểu tình căng thẳng hiện rõ trên từng khuôn mặt.

Viện trưởng hết sức chú tâm lắng nghe các đề nghị của bác sĩ, tay run run nâng gọng kính.

Bác sĩ trưởng khoa có vẻ bình tĩnh hơn hết, chậm rãi phân tích.

- "Bệnh nhân đang trong tình trạng “ngủ vùi vô định”, đây không phải là chịu chứng của bất kì một loại bệnh nào, đây là tâm bệnh, chúng ta cần bác sĩ tâm lí. Nếu liều lĩnh dùng sai thuốc, tình trạng sẽ tệ hơn."

Vài người trong họ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với ý kiến của bác sĩ trưởng khoa. Một bác sĩ trẻ tuổi bắt đầu thiếu kiên nhẫn, vò mái tóc rối bù,nặng nề nói.

- "Chúng ta còn bao nhiêu thời gian? Không thể, tất cả chúng ta đều không thuộc khoa tâm lý mà bệnh viện về mặt này….."

Thấy đám người áo trắng đứng ngồi không yên, anh chàng mắt xanh thích thú góp vui.

- "Các người còn bốn mươi phút mười lăm giây, đừng trách tôi không báo trước, Gió Lạnh đã nói đóng cửa bệnh viện đồng nghĩa với việc tất cả các người phải từ bỏ chiếc áo Blouse này!"

Ken đứng một bên vừa giải quyết công việc mang đến từ công ty, vừa lắc đầu cảm thán với anh bạn.

- "Jonh, anh sợ mọi chuyện chưa đủ loạn sao? Dọa đến mức bọn họ mặt mũi tái xanh thế kia."

Nhưng câu nói tiếp theo của anh chàng mắt kiến này lại khiến tất cả phải há hốc mồm.

- "Các người yên tâm đi! Kate đã mời được một chuyên gia tâm lí rất giỏi từ Pháp về, khoảng ba mươi phút nữa sẽ đáp máy bay xuống đây!"

John ôm bụng cười đến quặng quại, mặc kệ ánh mắt ngơ ngác của mọi người xung quanh.

- "Ha..ha… còn bảo tôi sợ mọi chuyện chưa đủ loạn, anh rõ ràng cũng đang trêu chọc bọn họ! Ken à, anh càng ngày càng thú vị nha!"

Chẳng mấy để tâm lời Jonh, Ken ngẩng đầu lướt qua những gương mặt đang đơ ra, nghiêm túc lên tiếng.

- "Dự định là mười phút cuối mới nói ọi người, quả thật nét mặt vừa rồi của các vị làm tôi rất thoải mái, y hệt tôi trước đây, đều bị Tổng giám đốc dọa đến ngất!"

Không khí thoáng chốc trầm xuống, cái lạnh kì quặc choáng lấy những chiếc áo trắng tinh. Toàn bộ bệnh viện Y bao gồm cả bác sĩ và viện trưởng đang không ngừng gào thét, họ rốt cuộc gặp phải loại người gì thế này! Quá đáng sợ!

Ba mươi phút sau, tại phòng bệnh.

Nữ bác sĩ người Pháp với mái tóc vàng đặc trưng đang cố hết sức hoàn thành nhiệm vụ.

Thực ra bệnh nhân này gặp phải tình trạng khá đặc biệt nhưng với thựclực cùng sự chuyên nghiệp của cô, thử thách trước mắt không hề khó khăn.

Điều khó khăn nhất đối với cô hiện tại là sức hút mãnh liệt từ chàngtrai trước mặt. Từng đường nét của khuôn mặt góc cạnh, hoàn mĩ mêngười, đặc biệt là thần thái lạnh băng mang một sức mạnh khó cưỡng.

Con người này, quá hấp dẫn!

Sau một hồi lâu trấn tĩnh tinh thần, Alice cất giọng Pháp quyến rũ.

- "Cô ấy từng chịu một đả kích rất lớn nhưng bản thân lại phản kháng sự thật, không muốn chấp nhận nó. Chỉ có nguyên nhân gây ra tổn thương mới có thể đánh thức cô ấy, chữa lành vết thương tâm lí này."

Lại nhìn bàn tay đang nắm chặt kia, vẻ mặt xinh đẹp của nữ bác sĩ có chút ngưỡng mộ cùng ganh tị.

- "Tôi nghĩ, không phải nói chắc cô hiểu rõ hơn ai hết nguyên nhân là gì. Đối với những thứ không thể buông bỏ, con người luôn mang chúng vào giấc mơ. Giữ chặt."

Tiếng giày cao gót nhỏ dần sau cánh cửa, Jiyeon đưa tay chạm nhẹ vào má Hyomin, đáy mắt khẽ khàng xuất hiện những biến chuyển.

Kéo chiếc chăn khỏi thân người bé nhỏ, nó luồn tay qua đôi vai mảnh khảnh, nâng Hyomin ngồi dậy.

Dùng cánh tay còn lại đem cô vào lòng, ôm thật chặt, bàn tay kia vẫn nắm lấy tay cô không buông.

Đôi môi mềm mại dịu dàng hôn lên mái tóc xoăn mượt rồi di chuyển đến tai cô, giọng nói trầm ấm thì thào.

- "Park Hyomin, em yêu unnie, tồn tại chỉ để yêu unnie!"

Cơn gió xuân ấm áp nấp sau ô cửa kính, mỉm cười.

Trong cơn ác mộng lạnh lẽo, một vòng tay ấm áp choàng lấy thân người cô độc, mạnh mẽ kéo cô đi về nơi ánh sáng trắng xóa.

Hàng mi cong khẽ động, mùi cỏ May ngọt ngào thoang thoảng luồn vào tim. Hyomin cảm nhận rất rõ vòm ngực quen thuộc này, bàn tay ấm áp cùng chiếc ôm dịu dàng mà bao lâu nay cô khao khát.

Hãy nói cho cô đây là sự thật, nói với cô thứ ánh sáng kì dịu kia là tình yêu, giờ đây cô muốn hét thật to, cô muốn trở về, muốn một lần tham lam giữ lấy Jiyeon.

- "Jiyeon, là em phải không? Có phải unnie đang mơ ?"

Nắng nghịch ngợm lọt vào khe cửa, hắt lên giọt nước lóng lánh trên khóe mi Jiyeon, đẹp đẽ vô cùng.

Thượng Đế đã nghe được lời nguyện cầu của nó, ông trời rốt cuộc cũng cảm động rồi sao?

- "Không mơ, là thật! Em chờ unnie hỏi câu này, rất lâu!"


Giọt nước mắt đau thương.


Một vầng sáng kéo dài phía chân trời, lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt như thể nó tồn tại chỉ để có được thời khắc đẹp đẽ kia rồi mãi mãi chìm vào bóng đêm.

Đã hai ngày kể từ khi Hyomin tỉnh lại, mọi thứ tĩnh lặng đến kì hoặc.

Jiyeon cho đến giờ phút này cũng chưa rời cô nửa bước, mỗi một động tác chăm sóc cô đều vô cùng dịu dàng, cẩn thận. Thế giới của hai người họ hoàn toàn rời khỏi quỹ đạo, dù thời gian hay thời tiết có biến chuyển thế nào, nơi đó vẫn vậy chỉ nó và cô cùng tình yêu cao đẹp giữa họ.

Ngoài phòng bệnh, một già một trẻ đối diện với cô gái tóc vàng, vẻ mặt cả hai rõ ràng hiện lên sự đau thương.

Rain mất bình tĩnh gầm lên, trong đôi mắt nâu vài vệt đỏ bắt đầu xuất hiện.

- "Cô nói vậy là sao? Chẳng phải cô là bác sĩ tâm lí giỏi nhất sao, em gái tôi tại sao lại thành ra như vậy?"

Sắc mặt Alice tái nhợt, mặc dù rất tin tưởng vào khả năng của bản thân nhưng đối diện với sự giận dữ đáng sợ kia, cô có chút hoảng hốt.

- "Tôi…tôi không nói là sẽ hết cách nhưng mà….."

Hơi thở Hạ Park Sun Won có phần dồn dập, khuôn mặt già nua nhăn lại kiềm nén cơn đả kích đang dấy lên trong lòng.

- "Tại sao Hyomin lại như vậy, ngoại trừ Park Jiyeon, bất kì ai đến gần cũng la hét, sợ hãi……rõ ràng là nó đã tỉnh nhưng không muốn tiếp xúc với ai. Nếu cả đời cứ thế này, có phải…có phải ta sẽ mất đi đứa con gái này không? Ông trời ơi!"

Trước sự xúc động của hai người, Alice có phần cảm thông. Là một bác sĩ tâm lí cũng từng tiếp xúc với rất nhiều người nhưng đây là trường hợp đặc biệt nhất.

Cô gái kia là một người khiếm thị, vốn dĩ tinh thần sẽ không giống người bình thường, sống nội tâm và vô cảm lại trải qua “sự việc kia” ắc hẳn tình trạng càng tệ.

Cô ấy đột nhiên sợ hãi trước người khác kể cả người thân của mình, cú sốc khiến cô hoàn toàn khủng hoảng, tâm lí bắt đầu có những dấu hiệu tiêu cực nếu tình trạng này vẫn tiếp diễn kết quả xấu nhất có thể là tựtử.

Alice rất không mong muốn điều này xảy ra, ban đầu cô còn ghen tị và ngưỡng mộ khi thấy sự yêu thương của con người Gió lạnh hoàn mỹ kia dành cho cô ấy nhưng giờ đây sau khi biết được “sự thật” đau lòng từ người nhà bệnh nhân, cô bỗng dưng cảm thấy thương tâm.

Đôi mắt đẹp như phát sáng, giọng Pháp mềm mại lại vang lên.

- "Tôi hứa với hai người, dù phải dùng bất kì phương pháp nào tôi cũng sẽ giúp cô ấy bình phục trở lại. Xin hãy tin tôi."

Nhận được sự đảm bảo từ bác sĩ, Rain dần bình tĩnh anh quay sang dịch lại tiếng Hàn cho ba mình, cố gắng trấn an ông.

Dãy hành lang dài hun hút, những chiếc bóng đau thương đổ dài trên nền gạch bóng loáng.

Trước cửa phòng bệnh, đám người áo đen vẫn kiên trì túc trực. Tổ chức Kate đào tạo ra họ để thực hiện nhiệm vụ này, trở thành những cận vệ xuất sắc bảo đảm sự an toàn của Park gia.

Hoàng hôn buông xuống, căn phòng được phủ một màu tím nhạt. Vệt nắng cuối cùng yếu ớt hắt lên khuôn má trắng nõn, phản chiếu những ưu thương trong đôi mắt buồn sâu hút.

Men theo vệt nắng, Jiyeon nhìn vào thân người bé nhỏ trong lòng mình, tim nó không ngừng đau đớn, đáy lòng dồn nén thứ xúc cảm chua xót ngày ngày giày vò, dằn xé tâm trí nó.

Hyomin của nó, người con gái mà định mệnh mang đến cuộc đời nó đang phải chịu bao đau đớn. Dù cô không khóc trước mặt nó, dù đôi mắt trong veo ấy giờ đây vô hồn nhưng nó vẫn cảm nhận rất rõ nỗi hoang mang, sợ hãi tột độ kia.

Từ lúc tỉnh lại đến giờ, cô nói với nó chỉ duy nhất một câu “Jiyeon, là em phải không? Có phải em đang mơ” nó đã vui biết bao khi nghe được giọng nói ấy, chỉ bấy nhiêu thôi nó cảm tưởng thế giới này không còn thứ thanh âm nào khiến nó hạnh phúc đến rơi lệ thế kia, vậy mà mọi chuyện lại khác đi.

Ánh mắt cô bắt đầu xuất hiện sự hốt hoảng và tuyệt vọng, vòng tay nó đôi lúc cứng đờ khi thân người bé nhỏ run lên bần bật .

Vào một đêm, khi bắt gặp cô co ro nắm chặt chăng, nó vội vàng ôm lấy cô nhưng Hyomin khi ấy bỗng nhiên mất kiểm soát, cô điên loạn gào thét, cố sức đẩy nó ra, luôn miệng van xin nó hãy buông tha, đừng chạm vào cô.

Nó biết cô vẫn luôn nhớ đến “chuyện kia”, nó ám ảnh khiến cô kích động và mất kiểm soát.

Mặc kệ sự vùng vẫy yếu ớt của Hyomin, Jiyeon ôm chặt cô, cúi đầu nuốt lấy tiếng khóc nức nở. Giây phút ấy, nó chỉ hận bản thân không thể đến sớm hơn, nếu nó đến kịp lúc mọi chuyện đã không thế này.

Nụ hôn mãnh liệt như xoa dịu nỗi đau đang giẫm đạp tim Hyomin, hương cỏ May quen thuộc tràn vào khoang miệng, kéo cô trở về những khoảnh khắc đẹp đẽ mang tên Gió Lạnh.

Đôi môi Jiyeon mạnh mẽ trấn áp lại dịu dàng cuốn đi nỗi sợ hãi vô hình, Hyomin dần thả lỏng cơ thể căng cứng, an lành say giấc trong vòng tay ấm áp của nó.

Từ đêm đó, thái độ cô đột ngột thay đổi, thất thần và ngoan ngoãn như đứa trẻ. Trừ việc đùng đùng nổi giận hay sợ hãi trước sự tiếp xúc của người khác, đối với sự chăm sóc của Jiyeon, Hyomin hoàn toàn tiếp nhận. Cô như chú búp bê, xinh đẹp nhưng vô hồn.

Mỗi buổi sáng, nó và cô sẽ ngồi bên cửa sổ, nó giúp cô chải tóc, lau mặt. Qua tấm kính thủy tinh trong suốt, đôi mắt trong veo không gợn bất kì cảm xúc nào.

Jiyeon cứ thế như người bảo mẫu vô cùng dịu dàng, bón cơm, cho cô uống thuốc, Hyomin lại giữ đúng vai trò của cô bé chăm ngoan, chỉ việc há miệng.

Tối đến, nólại ôm chặt cô, giọng nó trầm ấm thì thào điều gì đó, con người đen láy hằn rõ nỗi đau cùng bất lực.

Ánh trăng đôi khi xuyên qua ô cửa quên kéo màn, lóe sáng giọt nước mắt dưới hàng mi xinh đẹp.

Hyomin chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này, hằng ngày phải bày ra bộ mặt ngơ ngẩn trước sự chăm sóc chân thành của nó. Cô biết nó rất đau khổ nhưng nếu cô như thế này mà trở về bên cạnh nó, Hyomin thà cắn chặt răng để cơn đau dày xéo mình, hàng đêm lẳng lặng mà rơi lệ.

Nó phải xứng đáng với những gì cao quý, thuần khiết nhất. Con người “dơ bẩn” như cô mãi mãi không xứng với nó. Park Hyomin chưa bao giờ đem lại hạnh phúc cho người khác, bên cạnh cô mọi người chỉ đau khổ và bất hạnh.

Mẹ đã như thế rời cô đi, cô tiếp tục tồn tại để tổn thương Eun Jung, liên lụy Ji Huyn, khiến Rain và ba phải đau lòng. Cũng do cô mà Jiyeon phải thế này, vứt bỏ sự cao ngạo, tôn quý của bản thân để ngày đêm bên cạnh cô.

Jiyeon là thứ ánh sáng ấm áp và chói lóa nhất trong cuộc đời mà cô may mắn “bắt gặp” nhưng cuối cùng, sau những gì đã xảy ra Hyomin biết mình sẽ làm chúng mờ nhạt nếu với tay chạm vào.

Cô sẽ tiếp tục giả vờ, ngốc nghếch cũng được, điên khùng cũng chẳng sao đến một lúc nào đó nó và mọi người sẽ mệt mỏi, chán chường, họ sẽ quên cô đi, chôn cái tên Park Hyomin vào một góc “đáng buồn” nào đó của tâm hồn.

Một vầng sáng kéo dài phía chân trời, lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt như thể nó tồn tại chỉ để có được thời khắc đẹp đẽ kia rồi mãi mãi chìm vào bóng đêm.

Trên chiếc giường rộng lớn, Jiyeon vẫn ôm chặt Hyomin, tầm mắt bị bóng đêm hút lấy được kéo trở về. Nó tì cằm vào vai cô, giọng nói trầm khàn mang theo đau thương cất lên.

- "Hyomin, giày vò bản thân như thế là quá đủ, em sẽ phát điên nếu unnie tiếp tục né tránh thế này!"

Cô tưởng giả vờ thế kia là có thể qua mặt nó sao. Jiyeon hiểu cô đang nghĩ gì, nó cũng biết cô muốn nó vì nản lòng mà bỏ cuộc, chấp nhận rời xa cô .

Nó cảm nhận rất rõ dư vị quyến luyến trên môi cô, mơ hồ giữa sự từ bỏ và níu kéo. Mỗi sáng thức dậy, chiếc gối cô nằm luôn có vết ẩm ướt của nước, nó biết cô đã khóc rất nhiều, cứ mỗi lần như vậy Jiyeon tưởng chừng cơn đau có thể bóp ngạt hơi thở mình.

Jiyeon không nói ra vì hy vọng cô sẽ từ từ bình tâm, mong tình yêu dịu dàng và ấm áp mà nó cố gắng tạo ra có thể xoa dịu tâm hồn thương tổn của cô. Nhưng Hyomin lại quá cố chấp, cô thà một mình chịu đau, đẩy nó ra khỏi thế giới mà cô đang tồn tại.

- "Unnie nhẫn tâm nhìn thấy mọi người vì unnie mà đau lòng sao?"

Lời nói của nó chọc thật sâu vào tim Hyomin, cô cúi đầu, vòng hai tay siết chặt đôi vai đang run rẩy của mình.

- "Jiyeon, coi như unnie cầu xin em, tránh xa unnie ra đi! Unnie không còn thuần khiết, tên cầm thú đó đã vấy bẩn unnie...unnie rất dơ bẩn!"

Tiếng khóc nức nở của cô như hàng vạn mũi tên xuyên qua người Jiyeon, đôi mắt đen xoáy sâu vào bờ vai không ngừng run lên trước mặt.

- "Park Hyomin! Với em, unnie là người con gái thuần khiết nhất, trong sáng nhất cõi đời này, không gì có thể vấy bẩn được tâm hồn thánh thiện của unnie. Em yêu Park Hyomin, yêu tâm hồn cô ấy, con tim cô ấy, những thứ đó mãi mãi thuộc về em. Hắn ta chạm vào người unnie tức là chạm vào người em, nếu unnie dơ bẩn thì em cũng vậy, tại sao unnie lại lãng tránh em?"

Hyomin khóc càng lớn, cắn chặt môi. Từng giọt máu từ môi chảy xuống khóe miệng hòa vào dòng nước mắt mặng đắng.

- "Em không thể cả đời chăm sóc kẻ mù lòa như unnie được, Jiyeon à….Unnie mãi mãi không biết bộ dạng em trông thế nào, trước mặt unnie là những ai, kẻ xấu nhất định sẽ lợi dụng unnie làm hại em. Tương lai của em sẽ bị hủy nếu tiếp tục bên cạnh unnie."

Nuốt tất cả vào tim, Hyomin nghẹn ngào thốt ra lời nói mà chính bản thân cô không muốn nói nhất.

- "Unnie không xứng với tình yêu của em! Em tốt như vậy sẽ có người khác yêu em, xứng đáng với em hơn unnie. "

Gió rít qua khe cửa, từng hồi một ập đến những cơn lạnh. Cái lạnh đột ngột, dị thường giữa đêm xuân tuyệt đẹp.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro