Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 15

**************************

Cô nhóc “Gió Lạnh”.


Bao nhiêu năm qua đi, bấy nhiêu sóng gió nghiệt ngã ập đến, những mất mác, đau khổ mà bà phải chịu đựng đã không thể đếm được nhưng nụ cười này, niềm hạnh phúc ngập tràn trong mắt con gái bà, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Chiếc BMW đen tuyền xé gió lao vụt trên đường, tốc độ sấm chớp làm cho hết thảy những chiếc xe xung quanh sợ hãi, vội vã né sang một bên để nhường đường.

Xe phanh kịt trước một khu biệt thự ở ngoại ô. Sau khi được hệ thống xác nhận, xe nhanh chóng vượt qua cổng chính, lại ngoằn nghèo đi qua hoa viên. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm sống tại đây, Jiyeon cảm thấy lối kiến trúc của ba mình hết sức phiền toái, thật tốn thời gian!

Dừng trước cánh cửa lớn bằng gỗ, Jiyeon vội vàng đi vào bên trong. Hàng người hai bên chưa kịp cuối chào thì bóng người đã mất dạng, tất cả ngờ nghệch nhìn nhau rồi tò mò nhìn vào sảnh lớn.

Dưới ánh sáng vàng nhạt tỏa ra từ chùm đèn pha lê, mọi vật trở nên thật ấm áp.Trên chiếc sô pha màu kem ở giữa phòng khách, một người phụ nữđang nhàn nhã uống trà, gương mặt trung niên phúc hậu nhưng không kém phần cao quý.

Đôi mắt đẹp mang ý cười khi thấy bóng dáng quen thuộc kia cứ vội vội vàng vàng đi vào, nét mặt vô cảm thường ngày của nó bỗng nhiên sáng bừng loại biểu cảm hiếm gặp.

- "Cô nhóc này! Làm gì mà gấp gáp thế kia?"

Dường như quá quen với thái độ này của mẹ, Jiyeon đi đến ngồi cạnh bà, khẽ cười.

- "Mẹ vẫn khỏe chứ ? Mắt còn đau nữa không?"

Thấy con trai nhỏ nhẹ quan tâm, bà Park vô cùng cảm động. Đứa con này của bà cho dù trên thương trường có nổi tiếng vô tình, lãnh đạm thế nào thì đối với người mẹ già này vẫn luôn hết mực chăm sóc, hiếu thảo. Đây coi như ông trời đã không chán ghét người đàn bà mệnh khổ như bà.

Năm xưa, lúc Park Shi Hoo qua đời, bà với đôi mắt mù lòa bệnh tật tưởng chừng không thể gượng nổi. Các cổ đông lớn của Tập đoàn Park Shi Hoo thừa cơ hội âm mưu chiếm tài sản Park gia, một trong số họ có người dụ dỗ bà bán cổ phần, một số khác giở trò uy hiếp, cấu kết với xã hội đen giết hại hai mẹ con bà. Những ngày tháng đó bà hầu như sống trong sự khủng hoảng, nước mắt dần dần trở nên khô cạn.

Jiyeon bấy giờ cũng chỉ hơn mười tuổi, nhìn thấy mẹ ngày ngày lấy nước mắt lau mặt, tính tình lầm lì, ít nói bẫm sinh càng trở nên nghiêm trọng, suốt ngày nhốt mình trong phòng không ăn uống.

Một tuần kéo dài, thấy con gái vẫn không ra khỏi phòng, bà lo đến ngất đi, may mắn vệ sĩ kịp thời phá được cửa mang Jiyeon ra ngoài.

Bước vào căn phòng lạnh lẽo , sức lực bà gần như bị rút cạn. Mò mẫm bật được đèn, bà nghe tiếng kêu thảng thốt của đám vệ sĩ.

Giữa ngổn ngang những quyển sách dày cộm, Jiyeon thu mình co ro, tay nắm chặt khung ảnh gia đình, mắt nhắm nghiền mệt mỏi.

- "Bà chủ, cô chủ….cô ấy….Luật kinh doanh, Danh sách hội đồng quản trị Park Shi Hoo, Kinh tế học, Phương pháp huy động vốn doanh nghiệp, Thị trường Hàn Quốc, Kinh tế châu Á,……không thể….cô ấy xem hết những thứ này trong một tuần sao?"

Giọng nói đầy vẻ kinh hãi của họ làm bà chết lặng, con gái bà, đứa nhỏ ấy chỉ hơn mười tuổi thôi.

Năm đó, Jiyeon bắt đầu bước vào Tập đoàn Park Shi Hoo, chấn chỉnh bộ máy quản lí, loại bỏ những cổ đông tỏ ý bất mãn với kế hoạch của mình.

Lại vài năm sau đó, tổ chức Kate do một tay Jiyeon đào tạo đã ra đời. Nó lặn lội sang Mỹ, sang châu Âu, đi khắp thế giới tìm kiếm bác sĩ giỏi chữa bệnh cho bà. Đôi lúc bà tự hỏi, có phải Park Jiyeon làm thiên sứ mà Park Shi Hoo gởi đến bảo vệ bà, một lần nữa cho bà nhìn thấy ánh sáng?

Thu lại dòng suy nghĩ, khóe mắt bà Park đã đỏ hoe.

- "Ừ, vài ngày trước có một chút khó chịu nhưng mẹ đã nhờ bác sĩ Kim đến kiểm tra. Jiyeon à, mẹ đã nghe ông ấy kể lại chuyện con với cô bé kia, đến bây giờ con vẫn không định nói mẹ biết sao?"

Đôi mắt đen láy chứa vài tia ấm áp, nó nắm lấy bàn tay bà, thấp giọng nói.

- "Con chỉ sợ mẹ lo lắng. Nhưng cuộc gọi lúc nãy ?"

Thấy con gái bắt đầu khẩn trương khi nhắc đến chuyện kia, bà không khỏi cười lớn.

- "Jiyeon! Bộ dạng này của con làm người ta sợ chết khiếp đấy, mau mau lấy lại vẻ mặt đóng băng của con đi, mẹ sẽ nói!"

Bị mẹ đùa, Jiyeon không vui đen mặt, trái tim vẫn thình thịch nện vào lòng ngực, gương mặt nhỏ nhắn của cô luôn luẩn quẩn trong đầu khiến nó bất giác căng thẳng.

- "Mẹ à, chuyện này rất quan trọng với con!"

Vẻ mặt nghiêm túc của con gái làm bà Park nghẹn ngào, nhẹ nhàng nắm lấy tay nó, đôi mắt người mẹ ánh lên tia hiền từ.

- "Mẹ biết, con rất yêu con bé. Mẹ có hỏi qua bác sĩ Kim, ông ấy nói vẫn còn cách chữa được mắt cho nó. Nếu con đồng ý, ông ấy sẽ cố hết sức để chữa trị. Bây giờ bác sĩ Kim đang kiểm tra các bước chuẩn bị ở bệnh viện mắt Thành Phố, con mau đến đó đi!"

Không biết có phải đèn quá sáng hay mắt mình có vấn đề, bà Park sửng sờ khi thấy nụ cười rạng rỡ chói lóa trước mặt.

Bao nhiêu năm qua đi, bấy nhiêu sóng gió nghiệt ngã ập đến, những mất mác, đau khổ mà bà phải chịu đựng đã không thể đếm được nhưng nụ cười này, niềm hạnh phúc ngập tràn trong mắt con gái bà, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Jiyeon vui mừng ôm lấy mẹ, đáy lòng có thứ gì đó đang mãnh liệt dâng trào. Có lẽ là tình yêu, tình yêu dành cho người mẹ mà nó luôn kính trọng và cho cả người con gái luôn hiện hữu trong tim nó.

- "Mẹ, cám ơn mẹ!"

Bà Park mỉm cười phúc hậu, đưa tay vuốt mái tóc hỗn loạn của con gái.

- "Cô nhóc đáng ghét này, đi đi, sớm một chút mang con dâu mẹ về đây!"

Bóng dáng cao lớn lại vội vã rời đi. Đến cửa Jiyeon sực nhớ điều gì đó, nó bỗng nhiên cau mày, quay đầu nói vọng vào.

- "Đừng gọi con là nhóc nữa."

Chiếc BMW lướt vụt đi, cuốn theo đám lá vàng khô ở hoa viên. Trong căn phòng rộng lớn, người phụ nữ dịu dàng ôm lấy tấm ảnh của người đàn ông, thì thầm.

- "Jiyeon của chúng ta, dù tài giỏi đến đâu thì mãi mãi chỉ là một cô nhóc!"


Lại bị bắt cóc!

Xuân chầm chậm lướt qua, đẹp đẽ và thanh thuần. Sương sớm ủ mình đọng trên những bông hoa thơm ngát, dưới mặt trời từng giọt lấp lánh phản chiếu nhiều màu sắc.

Hai cô gái vui vẻ ngồi trên cỏ, nụ cười rạng rỡ làm đám hướng dương bên cạnh phải ghen tị.

Ji Huyn đưa tay đùa nghịch đuôi tóc, hai chân duỗi thẳng. Tư thế vô cùng thoải mái.

- "Hyomin, cậu nói So Yeon có đáng như vậy không?"

Hyomin hôm nay mặc một chiếc váy xanh nhạt, chẳng mấy để ý bất tiện, ngồi bó gối, gương mặt trắng hồng thoáng chút trầm tư.

- "Tớ vẫn nghĩ trên đời này, ngoài cậu ra sẽ chẳng ai làm bạn với tớ. Lúc So Yeon xuất hiện, cô ấy mang đến rất nhiều niềm vui, dù tính tình tớ có khác thường, cũng không nhiệt tình quan tâm người khác nhưng So Yeon vẫn kiên trì làm bạn với tớ, chưa lúc nào cảm thấy phiền chán. Nếu tất cả không phải là một kế hoạch, tớ rất hy vọng cô ấy và tớ sẽ là bạn tốt của nhau."

Nghe giọng Hyomin buồn bã, Ji Huyn trừng lớn mắt giận dữ, hai má phồng lên chuẩn bị “tấn công”.

- "Park Hyomin, tớ thật không hiểu tại sao tên họ Park đáng sợ kia lại để ý đứa ngốc như cậu. Bị người ta bắt cóc, suýt chút nữa thì....vậy mà vẫn muốn làm bạn với con người độc ác đó. Ngay lúc đầu tớ đã thấy cô ta có gì đó không ổn, đúng là biết người biết mặt không biết lòng mà!"

Ji Huyn nói chuyện như bà cụ non làm Hyomin phì cười, cô bạn này quả thật rất giống Rain, suốt ngày lãi nhãi bên tai khiến cô vô cùng khổ sở. Nhắc đến Rain, Hyomin bỗng nhiên bày ra bộ mặt mờ ám, tay thong dong vuốt vuốt mép váy.

- "À, nghe nói vài ngày trước anh tớ đưa một cô gái về biệt thự riêng của anh ấy. Ôi, đúng là bất công, tớ còn chưa được đến lần nào."

Ji Huyn đang uống nước nghe đến đây bỗng dưng ho sặc sụa, ánh mắt bối rối chớp liên tục.

- "Khụ…khụ…à ha ha….thế..thế á! Khụ!"

Hyomin trong bụng cười thầm, tưởng tượng bộ dạng đỏ mặt tía tai của Ji Huyn, cô nhanh chóng lật ngửa bài.

- "Lee Ji Huyn, cậu định giấu tớ đến khi nào ? Nói, cậu và Rain đến đâu rồi ?"

Nữ luật sư tương lai luôn luôn chiếm ưu thế khi bắt bẻ người khác vậy mà hôm nay bị cô bạn làm cho luống cuống, Ji Huyn thẹn quá hóa ngốc, cứng đờ tại chỗ.

Từng mảng kí ức vội vã ùa về, len lõi vào tim cô sự ấm áp chưa từng có. Cô nhớ vòng tay yên bình siết lấy mình, ánh mắt đau xót của anh khi gọi tên cô. Nhớ đến nụ hôn mơ hồ, có chút an tâm xen lẫn sợ hãi.

Ji Huyn không biết cảm giác lạ lẫm kia là gì, cô chỉ biết giữ chặt nó, ngờ nghệch nếu kéo bóng dáng xa xôi của anh. Cứ như vậy, một Lee Ji Huyn tinh nghịch, vô tư dần dần biến mất. Cô hay suy tư, bắt đầu mơ màng rồi thở dài ảo não.

Đôi lúc giật mình sau cơn ác mộng, cô lại khát khao được anh ôm vào lòng, được sự dịu dàng của anh vỗ về nỗi sợ hãi, lấp đầy khoảng trống cô đơn trong tâm hồn cô.

Khi bắt đầu có những ảo tưởng vô lí kia, Ji Huyn bỗng cảm thấy tuyệt vọng. Giống như hạt giống vừa nảy mầm đã héo khô, giống như tòa lâu đài cát đẹp đẽ bị cơn sóng vô tâm cuốn trôi không dấu vết, lại giống như….đoạn tình cảm khờ dại này của cô.

Vì anh luôn như vậy, lúc nào cũng dịu dàng, quan tâm người khác phái, cô chẳng qua cũng chỉ là đám cỏ dại trong vườn hoa thơm ngát của anh mà thôi. Có lẽ hành động và thái độ ngày ấy của anh đơn giản là do bản tính hoặc dã chính cô tự ảo tưởng rồi đắm mình vào giấc mơ ngọt ngào.

Trong quá khứ, cô rõ ràng chứng kiến tình cảnh đau lòng của bạn mình vậy mà bây giờ, bản thân lại miễn cưỡng quên đi tất cả, lao đầu vào hố sâu. Lee Ji Huyn, mày thật hồ đồ! Hồ đồ quá mức!

Ji Huyn trong lòng tự giễu, bình tĩnh thu lại mớ xúc cảm rối bời khi nãy.

- "Hyomin, mình và anh ta vốn dĩ là không thể!"

Hyomin thoáng chốc sững sờ, câu nói vừa rồi chứa đựng rất nhiều thứ, một chút đau lòng xen lẫn sự kiên quyết mang tên Lee Ji Huyn.

Vài cơn gió nhè nhẹ lướt qua mang theo hương thơm dễ chịu của hoa cỏ khiến cả hai thả lỏng ít nhiều, tâm trạng nặng nề nhanh chóng bị cuốn phăng.


.........

Nhìn bầu trời xanh trong cao vợi, Ji Huyn bỗng nhiên nhớ đến việc quan trọng làm cô hào hứng chạy đi tìm Hyomin, hai mắt lóe sáng, ma mãnh nghiêng nghiêng hai bím tóc xinh xinh, cao giọng.

- "Park Hyomin, suốt hai tuần qua cậu và Park Jiyeon, hai người một phòng ở bệnh viện, cô ta có ức hiếp cậu không ? Có khó chịu cứ nói, tớ giúp cậu làm chủ!"

Từ lúc nhìn thấy bộ dạng điên cuồn của Jiyeon khi tìm Hyomin, Ji Huyn từ sững sờ chuyển sang sợ hãi. Lời đồn quả nhiên không sai, cô ta ngoài dáng vẻ lạnh đến đóng băng còn cực kì bá đạo, ánh mắt đen láy chết chóc lúc đó ám ảnh cô đến tận hôm nay.

Sau khi biết lâu đài đồ sộ u ám kia chìm trong biển lửa. So Yeon, Kim Kwang Gook cùng đám người tàn độc của Rose, tất cả bị thiêu sống chỉ trong một đêm, Ji Huyn choáng váng muốn ngất. 

Tổng hợp hết thảy dữ liệu có liên quan, Ji Huyn vui mừng tỉnh ngộ. Cái gì mà Park Jiyeon là thiên tài, dáng vẻ không khác thiên thần có thể khiến người gặp người yêu, nguyện chết không hối tiếc! Đám con gái ngu ngốc ngoài kia nếu thấy được bộ mặt dọa người kia của cô ta chắc chắn sẽ giống cô, tránh càng xa càng tốt.

Đối với con người này chỉ hai từ có thể diễn tả, chính là “ác ma” mà ba từ là “đại ác ma”. Hyomin bé nhỏ của cô nhất định là bị cô ta ức hiếp thê thảm!

Hyomin không hề nghĩ đến hình tượng Jiyeon trong đầu Ji Huyn đã bị bóp méo đến như vậy, cô ngây thơ đỏ mặt, hơi cúi đầu ngượng ngùng.

- "Em ấy đúng thật bá đạo, muốn gì là cứ làm bằng được!"

Với chiếc đầu phong phú của mình, Ji Huyn hoàn toàn bị câu nói của Hyomin hóa đá. Vẻ mặt háo hức khi nãy bay biến, cô hãi hùng lên tiếng.

- "À, Hyomin này, chuyện tớ nói lúc nãy….ra mặt giúp cậu, e là….ha ha không thể!"

Biết ngay cô bạn sẽ suy nghĩ không đâu, Hyomin định lên tiếng giải thích chợt nghe Ji Huyn lắp bắp, giọng nói có vẻ hoảng hốt.

- "Hyo....Hyomin, cậu nhất định phải bình tĩnh…."

Nói rồi Ji Huyn vội vã nắm tay Hyomin, hai người cứ thế lui về phía sau.

- "Phía trước có một đám người mặt áo đen, kính đen, vẻ mặt rất hình sự!"

Tình hình này làm cả hai bất giác nghĩ đến một chuyện. Đoạn kí ức đáng sợ một lần nữa hiện lên, nhiều người, dữ tợn, áo đen…Một tiếng Boong gõ mạnh vào dây thần kinh, dữ kiện sau khi được sắp xếp đã có kết quả, Hyomin và Ji Huyn đồng thanh hét lên.

- "Bingo! Lại bị bắt cóc!"

Mặc kệ hai cô gái kia hoảng sợ thế nào, đám người áo đen cứ thế mà xông tới.

Một người trong số đó bước lên, ra lệnh cho những người phía sau dừng lại, hòa nhã lên tiếng.

- "Cô Park, mời đi theo chúng tôi."

Ji Huyn nhìn người đeo mắt kính này có phần quen mặt nhưng không thể nhớ ra, mặt khác thấy thái độ kì lạ của anh ta, nhỏ giọng nói với Hyomin.

- "Bọn này so với bọn lần trước của Rose chuyên nghiệp hơn thì phải. Chậc, bắt cóc mà lễ độ như vậy lần đầu tiên tớ được thấy! Thật thú vị!"

Đám người áo đen nghe cô gái “gan dạ” hôm nào nói vậy, ngay lập tức rùng mình ớn lạnh. Khóe miệng chàng trai đeo mắt kính khẽ giật, bụng âm thầm nghi ngờ đầu óc Park Hyo Joon đúng là có vấn đề, chả trách cô gái mà hắn thích thần kinh cũng không mấy bình thường, bị bắt cóc mà còn tâm trạng bình luận kẻ bắt cóc mình.

Đang thất thần, điện thoại bỗng nhiên run dữ dội, người áo đen vội áp tai nghe. Đầu bên kia âm thanh tức tối văng vẳng.

-  "Còn mười lăm phút nữa! Anh muốn kéo theo tôi chết chung sao?"

Sực nhớ người kia ra lệnh trong vòng một tiếng phải mang Park Hyomin đi, trên đường đến đây mất ba mươi phút, lại còn phải “dọn dẹp” đám vệ sĩ của Park gia. Vò đầu bứt tóc, giọng nói nhã nhặn khi nãy đột ngột thayđổi.

- "Mau đem người đi!"

Một lần nữa chứng kiến cảnh Hyomin bị bắt cóc, Ji Huyn hoảng hốt xông vào, cào cấu loạn xạ bất cứ ai đến gần.

- "Khốn kiếp! Tôi nói các người cũng chẳng có gì mới mẻ, lại cái kiểu này mà muốn bắt người đi sao ? Lee Ji Huyn tôi liều mạng với các người."

Sự hung hăng, náo loạn của Ji Huyn khiến tất cả khiếp sợ. Lại e ngại cô bị thương nên chịu được thì cứ chịu, bị đánh mà không hề tránh né.

Chật vật thoát khỏi cơn cuồng loạn của Ji Huyn, bọn họ cuối cùng cũng thuận lợi đưa Hyomin đang không ngừng giẫy dụa vào trong xe, lao đi như tên bắn.

Ji Huyn vô lực đuổi theo, chạy một đoạn không may vấp phải đá, cả người theo quán tính ngã nhào về phía trước chuẩn bị cho cú tiếp đất thật đẹp mắt. Ngay lúc đó, một cánh tay rắn chắc gọn gàng đỡ lấy cô, thuận thế ôm vào lòng.

Ji Huyn giật mình mở to mắt, bắt gặp khuôn mặt quen thuộc của ai kia, vội vàng nói.

- "Mau! Đuổi theo đám người kia, họ bắt cóc Hyomin! Nhanh lên!"

Mặt Rain không hề biến đổi, thong dong bế Ji Huyn chẫm rãi bước đi.

- "Nhìn xem đây là đâu?"

Ngẩng đầu nhìn xung quanh, Ji Huyn ngây người, lắp bắp nói.

- "Đây…đây là hoa viên Park gia, đám người kia sao…sao lại…."

Rõ ràng họ mang người đi một cách dễ dàng như vậy, còn Park Hyo Joon thấy em gái bị bắt cóc cũng chẳng mảy may lo lắng. Tình huống này rốt cuộc là gì vậy hả?

Ji Huyn rối tung rối mù, đầu toàn dấu chấm hỏi. Quay sang nhìn Rain, Ji Huyn cứng đờ khi thấy anh nhìn mình chằm chằm. Hai người im lặng thật lâu, tư thế không hề thay đổi.

Rain bế Ji Huyn đứng dưới một gốc cây, tán lá to xòe ra mát rượi, vài tia nắng xuyên qua kẽ lá, rọi vào khuôn mặt nhếch nhác của cô.

Giây phút ấy, mọi thứ xung quanh đồng loạt ngưng đọng, chỉ còn đôi mắt nâu khẽ khàng gợn sóng, mái tóc bị gió làm rối bù, cánh môi anh đào chậm rãi nâng lên.

- "Mấy ngày nay em trốn anh ?"

Bị hỏi bất ngờ, Ji Huyn ngẩn người, lại lắp bắp.

- "Tôi…tôi việc gì phải trốn anh!"

Bộ dạng giơ nanh múa vuốt của cô trong mắt Rain lại vô cùng đáng yêu, anh cuối đầu cách mặt cô vài centimet, nhỏ giọng.

- "Thật sự không phải?"

Ji Huyn cau có.

- "Không!"

Rain lại kiên trì.

- "Em chắc chứ?"

Mắt Ji Huyn đỏ ngầu, nghiến răng, lần này không giết chết Park Hyo Joon anh, tôi không phải Lee Ji Huyn. Hít vào, thở ra.

- "Này, Park Hyo Joon tôi nói…ưm….ưm…"

Cách tốt nhất thắng trận là trước khi địch tấn công, ta phải liều mình đánh trước. Rain đang “hưởng ứng” rất nghiêm túc sách lược cầm quân thời xưa.

Một bức tranh tuyệt đẹp được phát họa vô cùng đơn giản. Chàng trai, cô gái và nụ hôn. Ba hình ảnh nếu tách riêng ra thì hoàn toàn mâu thuẫn nhưng đặt chung một chỗ lại hết sức hài hòa như một bản phối đầy ngẫu nhiên, nổi loạn nhưng không kém ngọt ngào, lãn mạn.

Những cánh hoa bị gió thổi bay, nhẹ nhàng đáp lên bờ vai cao lớn của chàng trai, tinh nghịch đậu vào mái tóc đen mượt của cô gái. Hương thơm ngào ngạt đê mê khiến cả hai day dưa không dứt, cứ thế kéo dài những yêu thương vô tận.


Khúc mắc.


Lời nói của Jiyeon làm Hyomin lạc quan hơn, như nguồn sức mạnh vô hạn đẩy cô tiến về phía trước. Bỏ qua những khúc mắc, giận dỗi và muộn phiền, cô nghe thấy giọng nói ngày nào văng vẳng bên tai “Hãy nhớ rằng, Park Jiyeon tôi luôn ở phía sau unnie!”.

Mười lăm phút không quá nhiều nhưng cũng không đến nỗi ít để Ken hoàn thành nhiệm vụ.

Từ lúc lên xe đến giờ, cô gái bé nhỏ bên cạnh không hề biểu hiện bất kì một cảm xúc gì, không la hét, sợ hãi và kì lạ hơn là không thắc mắc tại sao mình bị bắt. Điều này làm Ken cảm thấy rất hiếu kì.

Dù vậy, anh vẫn muốn lên tiếng giải thích về hành động đột ngột hôm nay của bọn họ, mặc khác muốn thử xem cô gái của Gió Lạnh có thể kiên trì giữ vẻ mặt vô cảm này được bao lâu.

- "Cô Park, chúng tôi thật sự không có ý xấu, xin cô yên tâm!"

Vốn dĩ là một người thông minh, Hyomin sớm nhận ra vụ bắt cóc lần này có nhiều điểm bất thường. Bọn người kia ngoài việc kiên quyết bắt cô lên xe còn lại không hề có hành động nào quá đáng, không trói, không uy hiếp. Cẩn thận suy nghĩ, cô tốt hơn hết là im lặng, nếu họ không có ý xấu thì sớm muộn cũng sẽ lộ mục đích muốn bắt mình.

Quả đúng như những gì dự đoán, đối phương đã mở miệng lên tiếng. Ngữ điệu hòa nhã này Hyomin đã từng nghe qua do đó cô không hề ngạc nhiên hỏi lại.

- "Anh là người ở bệnh viện hôm đó ?"

Câu hỏi mang ý khẳng định của Hyomin làm Ken sững sờ, thật không ngờ thính lực và trí nhớ của cô lại tốt đến vậy, anh nhớ không lầm mình chưa từng nói chuyện với cô ngoại trừ lời bông đùa với Jiyeon hôm ở bệnh viện Y.

Trong lòng Ken âm thầm tán thưởng, nếu biết anh là người trêu chọc họ hôm đó tức là đã đoán ra người đứng sau màn bắt cóc quái dị này, nhiệm vụ của anh xem như thành công một nửa.

- "Có thể gọi tôi là Ken, tôi là trợ lý của Tổng giám đốc Jiyeon."

Nghe Ken gọi Jiyeon một cách kính cẩn như thế làm Hyomin có chút không quen. Mặc dù Ji Huyn không ít lần lải nhãi với cô Prk Jiyeon là người kế thừa duy nhất của Tập đoàn Park Shi Hoo, là Tổng giám đốc có năng lực và bản lĩnh hơn người nhưng cô chẳng mấy quan tâm. Hôm nay xem ra, nó đối với người khác có vị thế không nhỏ.

Jiyeon trong hình dung của Hyomin rất đơn giản, đó là con người ấm áp và dịu dàng từng nói yêu cô, là người duy nhất làm tim cô rung động. Sự hiểu biết của cô về Jiyeon chỉ dừng lại ở đó, không hơn nhưng vậy là quá đủ.

Đột ngột hôm nay lâm vào tình cảnh này, Hyomin bất giác nghi ngờ quan điểm trước đây của mình.

Những thắc mắc bắt đầu xuất hiện, càng nghĩ càng đau đầu. Để thoát khỏi mớ lẩn quẩn phiền phức ấy, cô đành chủ động lên tiếng.

- "Ken, anh và những người hôm nay đều làm việc cho Tập đoàn Park Shi Hoo à ?"

Thấy thái độ Hyomin có vẻ thoải mái hơn, Ken vui vẻ trả lời.

- "Không! Chỉ có tôi làm việc cho Tập đoàn, những người còn lại đều là thành viên của Kate."

- "Kate?"

- "Là một tổ chức chuyên biệt do Tổng giám đốc sáng lập, có nhiều thành phần với các nhiệm vụ khác nhau, những người hôm nay thuộc nhóm “bảo vệ cấp cao” trong tổ bảo vệ."

- "Bảo vệ cấp cao ?"

- "Tổ bảo vệ phân thành ba nhóm. Nhóm “bảo vệ cấp cao” chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho người nhà của Tổng giám đốc, nhóm “bảo vệ thông tin” bảo vệ những tài liệu mật của Tập đoàn Park Shi Hoo, nhóm “bảo vệ chống xâm phạm” bảo vệ thông tin cá nhân của mỗi thành viên trong tổ chức."

- "Như vậy, Kate thuộc Park Shi Hoo?"

- "Không hẳn là vậy, mặc dù nhiệm vụ quan trọng nhất của Kate là hỗ trợ những vấn đề của Tổng công ty nhưng Kate vẫn có những chức năng độc lập riêng biệt. Ừm, cái này nếu như nói cụ thể có hơi phức tạp. Cô Park có thể hỏi Jonh, người hôm trước đi cùng tôi đến bệnh viện, anh ta là phó Chỉ Huy của Kate còn Tổng giám đốc là Chỉ Huy trưởng."

Cuộc đối thoại diễn ra như thể một cuộc phỏng vấn. Những câu hỏi hết sức ngắn gọn của Hyomin luôn nhận được câu trả lời rất chi tiết và nhanh chóng của Ken.

Rất nhiều thứ làm Hyomin lạ lẫm, có điều cô không nghĩ đến Jiyeon lại tài giỏi thế kia. Kate qua lời Ken là một tổ chức không hề đơn giản, mọi thành phần và cấp bậc đều có trật tự rõ ràng, nhiệm vụ của mỗi thành viên cũng hết sức cụ thể.

Đến hôm nay, khi biết được những điều này, Hyomin chợt cảm thấy thất vọng . Thì ra, cô là người duy nhất chẳng biết gì về Jiyeon.

Ken hơi ngạc nhiên về sự trầm lặng đột ngột của Hyomin, vừa rồi cô còn rất tò mò về những gì nó nói, đôi mắt đẹp tràn ngập tia hiếu kì nhưng không hề bất ngờ. Bởi vậy, đối với phản ứng hiện tại của cô, Ken càng thêm có khó hiểu.

- "Cô Park, cô không sao chứ?"

Trong lòng đột nhiên khó chịu, cơn mệt mỏi quen thuộc từng dằn vặt tâm trí cô một lần nữa kéo về, đọng lại nét u buồn trên khóe mắt.

- "Không có gì, cảm ơn anh!"

Không khí ngột ngạt bao trùm, khoảng thời gian ngắn ngủi nặng nề trôi qua.

Xe phanh kịt trước cánh cổng to lớn của bệnh viện mắt Thành Phố, Ken nhanh chóng xuống xe, cẩn thận mở cửa cho Hyomin bước xuống.

Xoay người đi vào, anh chàng thiếu chút nữa ngất xỉu khi thấy Jiyeon một mình đứng trước cổng chính, khuôn mặt lạnh băng trầm mặc, bộ vest đen toát lên vẻ lịch lãm cao quý.

Phía cổng phụ, một đám người nháo nhào đủ mọi thành phần. Vài nữ y tá đứng như hóa đá, một số khác là bệnh nhân, người ngồi xe lăn, người chống nạn có cả những người qua đường đang chen chút nhau, nổ lực tìm ình vị trí thuận lợi nhất. Điều đáng nói là hỗn hợp nam nữ bất đồng này đều nhất loạt bắn tia nhìn đói khát về phía Jiyeon.

Dưới cái nắng chói chang, họ lặng lẽ đứng ở một góc nhỏ, hướng cái nhìn mơ màng, ngưỡng mộ về phía bóng dáng cao lớn nổi bật kia. Thật khó mà tưởng tượng, Park Jiyeon trên bìa tạp chí, truyền hình, cái tên danh giá ngàn vàng ấy đang sống động đứng trước mặt họ.

Thứ ánh sáng tỏa ra từ người Jiyeon còn nóng bỏng hơn ánh mặt trời gay gắt, vài người thở dài, bệnh viện này chắc sẽ ăn nên làm ra nếu cô ta cứ đứng trước cổng thế này.

Trong khi mọi ánh mắt đều dán chặt trên người mình thì đôi mắt đen láy đẹp đẽ của nó chỉ chứa mỗi dáng người nhỏ bé kia. Cô bước xuống xe, hai tay vuốt vuốt nếp váy, mái tóc xoăn tự nhiên lòa xòa trước ngực, không hề sắc sảo cũng chẳng tinh tế nhưng vẻ đẹp thanh thuần, trong trẻo của cô đối với nó lại cuốn hút lạ kì. Do vậy, mỗi khi cô xuất hiện, đáy lòng Jiyeon xốn xang, tim không tự chủ loạn nhịp, dòng chảy ấm áp cứ thế hòa vào máu chạy khắp cơ thể.

Bước từng bước thật dài, Jiyeon đến cạnh Hyomin, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Hyomin biết bàn tay to lớn ấm áp này là của Jiyeon, với cô nó có ý nghĩa không hề nhỏ. Cái nắm tay đơn giản từng gieo vào lòng cô những yêu thương, kéo cô ra khỏi bóng tối u ám kinh hoàng.

Bàn tay quen thuộc khiến cô trở nên tham lam, cô muốn cả đời cứ thế này, nó và cô nắm chặt tay nhau bước về phía trước. Nhưng chính cái hy vọng bé nhỏ này làm cô hoang mang, nếu một ngày nó buông tay, xoay lưng về phía cô, thế giới của cô rồi sẽ ra sao ?

Cô không biết và cũng không muốn biết.

Phát hiện thái độ kì lạ của Hyomin, Jiyeon dừng lại, siết chặt tay cô.

- "Sao vậy?"

Im lặng thật lâu, Hyomin đột nhiên rút tay ra khỏi tay nó, hàng mi cong dài lặng lẽ cụp xuống.

- "Jiyeon, hôm nay unnie mới nhận ra mình chẳng biết gì về em ngoài cái tên Park Jiyeon."

Đáy mắt sâu khẽ chuyển động, khuôn mặt dịu dàng hiếm có khi nãy đột ngột đen lại. Jiyeon nhìn Ken, thần thái lạnh lẽo đáng sợ.

Bắt gặp cái nhìn chết chóc kia, Ken cố trấn áp cơn run rẩy của bản thân, bình tĩnh lên tiếng.

- "Lúc nãy trên xe cô ấy có hỏi tôi một số chuyện, à…ừm….đại khái là về Park Shi Hoo và Kate."

Nhìn Hyomin cúi đầu ủ rũ, Jiyeon dễ dàng đoán ra cô gái bé nhỏ đang nghĩ gì. Nó vươn tay ôm cô vào lòng, giọng nói trầm khàn mang ý dỗ dành.

- "Đừng trẻ con nữa! Mau vào trong với em."

Bị ai đó đột ngột ôm lấy lại còn ra vẻ người lớn dỗ dành con nít, cơn uất ức cùng khó chịu của Hyomin như nước vỡ bờ, cô vừa khóc vừa ra sức thoát khỏi người nó.

- "Park Jiyeon, em lúc nào cũng xem unnie là trẻ con, tình cảm của unnie em cũng xem là trẻ con sao? Mối quan hệ của chúng ta từ lúc bắt đầu đến nay không có điểm nào là bình thường. Unnie một chút cũng không biết em là người thế nào, em muốn gì, em nghĩ gì. Cái gì unnie cũng không biết, em nói xem unnie làm sao có thể tiếp tục bên cạnh em, chẳng lẽ cả đời này unnie phải thông qua người khác mới biết Park Jiyeon em là ai sao? Em không tin tưởng unnie, từ trước đến giờ em luôn cho unnie là trẻ con, một cô gái hai mươi lăm tuổi ngây thơ, ngốc nghếch."

Hyomin ngồi sụp xuống, úp hai mặt vào gối khóc nức nở. Mặt kệ đây là đâu, mặc kệ người khác nhìn mình thế nào, cô hôm nay không thể che giấu những khúc mắc trong lòng được nữa.

Cơn bộc phát của Hyomin làm Jiyeon bất đắc dĩ cau mày. Nó dường như quên mất cô gái bé nhỏ này ương bướng cỡ nào, càng bảo vệ, lo lắng cho cô thì cô càng thu mình, mạnh mẽ chối bỏ tất cả.

Nó không nói cho cô biết về thân phận và địa vị của mình vì sợ cô áp lực, lo cô không thể chấp nhận một Gió Lạnh luôn làm người khác tránh xa.

Xung quanh nó, mọi người luôn tỏ vẻ ngưỡng mộ, kính nể nhưng không một ai thật lòng đến gần, họ bảo trì tối đa khoảng cách an toàn với nó, thế giới ấy bị lớp bụi của quyền lực làm cho ngột ngạt, u ám. Chỉ có sự trong sáng, tinh khôi của cô mới có thể lọc sạch chúng, cho nó nhìn thấy những thứ tốt đẹp mà ánh sáng không thể chiếu rọi, cô như thể nam châm hút lấy nó, kéo nó về phía mình.

Ánh mắt lạnh băng ẩn chứa sự xót xa, vô lực. Nó đã làm mọi cách, tâm trí và đầu óc của một Gió Lạnh ngang tàn, bất cần giờ đây luôn ngập tràn hình ảnh của cô. Những tưởng mọi sự an bài và sắp đặt của mình sẽ khiến cô an tâm, cho cô cảm giác an toàn rồi dần chấp nhận nó, để nó hiểu được thế giới đơn độc cô đang sống. Vậy mà một lần nữa những khúc mắc, vướng víu đáng ghét kia chen ngang, hả hê phá hoại tất cả. Park Jiyeon nó sao có thể chịu được việc này!

Nhìn chân váy xinh đẹp ướt một mảng lớn, bờ vai mảnh khảnh run lên bần bật. Jiyeon tuy tức giận nhưng không khỏi đau lòng. Nó ngang nhiên khom người, bế xốc Hyomin mặc cô khóc ầm lên, tay chân không ngừng vung loạn xạ.

- "Park Hyomin! Unnie chỉ cần biết một điều là Park Jiyeon tôi yêu unnie. Những thứ khác đừng quan tâm!"

Giọng nói rõ ràng vang lên như một mệnh lệnh làm Hyomin nín bặt, thời gian qua tiếp xúc với sự dịu dàng, ấm áp của nó làm cô quên mất con người này bá đạo thế nào.

Nhìn Hyomin mặt mày nhăn nhó, muốn chống chế nhưng bất lực, Ken trong bụng cười thầm. Cô vô cớ náo loạn là một sai lầm, sự ngây thơ ấy đúng lúc đánh thức bản chất ác ma bấy lâu nay Jiyeon bỏ quên. Câu chuyện của hai người bọn họ chắc hẳn sẽ rất thú vị, anh có lẽ còn xem kịch hay dài dài.

Đương lúc khoái trá suy nghĩ, Ken bị câu nói của Jiyeon đánh một cú ngã ngửa.

- "Lương trong nửa năm nay của anh toàn bộ đem quyên góp!"

Lần này xem ra, không chỉ Hyomin sai mà anh cũng dại dột đâm đầu vào đá. Ken ủ rũ, chán chường bước theo cặp đôi kì quặc kia vào bệnh viện bỏ lại đám người vẫn ngơ ngác đứng nhìn, tròng mắt trắng dã trợn ngược.

- "Jiyeon, rốt cuộc em đưa unnie đến đây làm gì ?"

Kháng cự vô ích, Hyomin tỏ vẻ hòa hoãn, ngoan ngoãn làm cô gái bé nhỏ ngây thơ của người nào đó.

Jiyeon hết sức hài lòng với thái độ này của cô, tay dịu dàng vuốt ve làn tóc suông mượt, cánh môi đẹp khẽ khàng cong lên.

- "Thực hiện lời hứa của em!"

Hyomin nhíu mày, nó hứa với cô việc gì ? Bao giờ ? Quả thật cô không nhớ. Chẳng lẽ ngang ngược bắt cô đến đây để thực hiện lời hứa mà cô không chút ấn tượng sao? Kiềm chế sự bực bội của bản thân, Hyomin nghiêng người né tránh, lẳng lặng nhích ra xa nó.

Không khí bỗng chốc trầm mặc. Mùi thuốc sát trùng khó ngửi quanh quẩn lại thêm những bức tranh mô tả cấu tạo nhãn cầu phóng to hết cỡ treo trên tường làm căn phòng trở nên lạnh lẽo dị thường.

Phía sau tấm chắn bằng vải, Kim Dong Woo trong chiếc áo Bluose trắng chậm rãi bước ra, ngồi xuống vị trí đối diện Jiyeon và Hyomin.

- "Chào cô Jiyeon, còn đây chắc là cô Hyomin. Rất vui được gặp cô! Tôi là viện trưởng của bệnh viện mắt Thành Phố, Kim Dong Woo!"

Hyomin định đứng lên chào hỏi nhưng bị Jiyeon giữ lại. Cô có nghe qua cái tên này, ông là bác sĩ mắt danh tiếng mà trước đây cả nhà cô dốc công tìm kiếm. Cả ba cô và Rain vẫn luôn hy vọng ông có thể chữa mắt cho cô.

Hyomin khẽ gật đầu.

- "Vâng chào bác sĩ Kim, cháu có nghe Rain nhắc đến bác. Anh ấy nói bác có thể chữa mắt cho cháu nhưng rất tiếc lúc đó không tìm được bác."

Thấy Hyomin vô cùng thân thiện, đáng yêu, Kim Dong Woo cảm thấy rấtc ó lỗi. Cháu gái ông đã dại dột làm hại cô bé, hôm nay chính ông sẽ chuộc lại lỗi lầm này.

Đổi lại cách xưng hô thật gần gũi, Kim Dong Woo chân thành nói.

- "Chắc cô Jiyeon đây đã nói cho cháu biết, ta sẽ cố hết sức giúp cháu sáng mắt."

Hyomin có phần ngạc nhiên, lời hứa của nó là thế này sao, giúp cô sáng mắt. Nhưng nó làm thế nào tìm được bác sĩ Kim trong khi gia đình cô bao nhiêu năm qua vẫn không tìm được ông ấy?

Lại thêm một dấu hỏi to đùng nhưng Hyomin miễn cưỡng cho qua, cô đang lo lắng đến một vấn đề khác quan trọng hơn.

- "Nhưng mắt của cháu đã rất nhiều năm không có tiến triển, bây giờ sẽ rất khó khăn để tiến hành chữa trị."

Cảm nhận được sự lo lắng của Hyomin, Jiyeon nhẹ giọng trấn an cô.

- "Cứ tin vào ông ấy, bác sĩ Kim đã từng giúp mẹ em sáng mắt!"

Lời nói của nó làm Hyomin lạc quan hơn, như nguồn sức mạnh vô hạn đẩy cô tiến về phía trước. Bỏ qua những khúc mắc, giận dỗi và muộn phiền, cô nghe thấy giọng nói ngày nào văng vẳng bên tai “Hãy nhớ rằng, Park Jiyeon tôi luôn ở phía sau unnie!”.

Đúng vậy, cô ngốc nghếch buộc nó tội xem thường mình, ngây thơ trách móc nó giấu diếm cô mọi thứ. Ngẫm lại từ trước đến nay, người không tin tưởng tình yêu của họ, người che giấu tình cảm trong lòng luôn luôn là cô. Jiyeon lúc nào cũng có mặt khi cô cần, là chỗ dựa tuyệt đối vững chắc.

Bất kể ngày hay đêm, mưa hay nắng, nó vẫn âm thầm chịu đựng tâm tình trẻ con thất thường của cô, dùng hết sức mình bảo vệ, chở che đứa ngốc như cô.

Đến bây giờ, cô mới cảm nhận một cách sâu sắc tất cả. Có thể là quá muộn nhưng chúng làm Hyomin hạnh phúc biết bao. Dù có sáng mắt hay không, dù cuộc sống sau này vẫn là bóng tối, chỉ cần có Jiyeon, hết thảy những thứ khác, Hyomin sẽ không bận lòng nữa.

Rạng rỡ mỉm cười, bàn tay nhỏ bé mò mẫm nắm lấy tay Jiyeon, siết thật chặt. Cô nói rất nhỏ, thì thầm một điều mà có lẽ nó sẽ không bao giờ quên.

- "Jiyeon, em là đôi mắt sáng nhất mà cuộc đời dành riêng cho unnie, mãi mãi là của unnie."

Căn phòng yên lặng vang lên nhịp tim của đôi trẻ, mạnh mẽ quyện vào nhau, ngọt ngào. Giây phút ấy, người thứ ba cảm giác trái tim già cỗi, khô cằn của mình đang reo vui, bướng bỉnh tạo nên những nhịp điệu tươi mới.

Tình yêu thật giống mùa xuân xanh mơn mởn, dù là cành lá trơ trọi của mùa đông cũng cố vươn mình đón gió mới, một lần nữa đâm chồi, hưởng thụ nguồn nhựa tràn trề trong mạch sống....




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro