Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 16


****************************


Chờ đợi ánh sáng.


Đôi khi, tình yêu như một thứ ánh sáng. Trong giây phút nào đó lóe lên những sắc màu rực rỡ rồi mau chóng vụt tắt.

Đã một tuần kể từ ngày Hyomin tiếp nhận quá trình điều trị. Trước khi thực hiện phẫu thuật, sức khỏe toàn diện phải được đảm bảo, điều này có ảnh hưởng rất lớn đến mức độ thành công của ca phẫu thuật.

Kim Dong Woo với cương vị là bác sĩ trực tiếp chịu trách nhiệm cho việc điều trị của Hyomin ngày đêm túc trực theo dõi tình trạng hiện tại của cô, mỗi một chi tiết nhỏ đều được ông lưu ý cẩn thận. Với ông, bước chuẩn bị về thể lực và tinh thần của bệnh nhân rất quan trọng, hơn nữa ông đã hứa dốc hết sức giúp Hyomin sáng mắt thì nhất định phải làm được.

Như mọi ngày, Kim Dong Woo đến phòng bệnh kiểm tra tình trạng sức khỏe của Hyomin. Bao nhiêu năm là bác sĩ, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy một bệnh nhân lạc quan như cô.

Ông nhớ ngày đầu khi Hyomin vào viện, cô đã hỏi ông.

- "Bác có chắc mắt cháu sẽ sáng lại không?"

Kim Dong Woo mỉm cười, kiên định trả lời.

- "Chắc chắn. Ta hứa bằng cả danh dự."

Hyomin khẽ lắc đầu, tay cào cào mái tóc xoăn đen của mình.

- "Thật ra, như bây giờ cũng rất tốt. Mù lòa là một phần cuộc sống của cháu, bao nhiêu năm nay cháu đã quen rồi, chỉ cần mọi người vẫn luôn bên cạnh, yêu thương và tin tưởng cháu thì mắt có sáng lại hay không với cháu không quan trọng."

Dừng một chút, Hyomin cười thật tươi, giọng nói trong trẻo khiến Kim Dong Woo im lặng rất lâu.

- "Do vậy, bác sĩ Kim đừng quá áp lực về việc chữa trị cho cháu. Thành công cũng được mà thất bại cũng chẳng sao, cháu sẽ không trách bác."

Cô bé này thật sự làm ông không biết nói gì nữa. Nhìn đôi mắt tròn xoe thánh thiện ấy, Kim Dong Woo bất giác cười to.

- "Hyomin, cháu yên tâm. Bằng mọi giá ta sẽ giúp cháu sáng mắt."

Thu lại dòng hồi tưởng, Kim Dong Woo vui vẻ đến cạnh Hyomin.

- "Ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật, cháu chuẩn bị tốt chưa ?"

Cả tuần nay mọi người cứ sáng chiều đến thăm làm Hyomin thấy mình chẳng khác nào trẻ con, lại thêm sự lo lắng quá mức của y tá, bác sĩ ở bệnh viện. Điều cô mong nhất là mau chóng làm phẫu thuật rồi về nhà.

Thế nên, tâm lí hiện tại của Hyomin vô cùng thoải mái, qua hôm nay cô sẽ ra khỏi cái bệnh viện phiền phức này. Nhưng mà vẫn còn bác sĩ Kim, ông ấy không giống đám người xua nịnh ở bệnh viện, ông luôn tận tình giúp đỡ cô, đặc biệt về mặt tinh thần.

- "Vâng. Cháu thấy rất thoải mái, bác sĩ Kim cám ơn bác đã hết lòng giúp cháu."

Từng nếp nhăn xô vào nhau, mái đầu điểm bạc hơi nghiêng, Kim Dong Woo nhìn Hyomin, cái nhìn chứa sự ấm áp của người cha dành cho con gái.

- "Hyomin, ta biết cháu là một cô gái kiên cường. Ngoài kia có rất nhiều người chờ mong cháu sáng mắt, vậy nên hãy hứa với ta, dù thế nào cũng phải nghĩ đến những người thân yêu mà vượt qua tất cả. Ca phẫu thuật ngày mai, ta vẫn chưa khẳng định được gì nhưng cứ tin ở ta, có một ngày cháu sẽ nhìn thấy bầu trời xanh trong ngoài kia."

Đêm đó, Hyomin mơ thấy mẹ. Bà ôm cô vào lòng, đưa tay vuốt tóc cô, ánh mắt bà vẫn hiền từ như ngày nào, giọng nói dịu dàng khiến cô bật khóc.

- "Hứa với mẹ, con phải sống thật hạnh phúc."

Nói rồi, trong làn khói trắng xòa mờ ảo, bà từ từ biến mất. Hyomin giật mình, tay vô thức đưa lên má, nước mắt cứ thế không ngừng rơi đến khi cô mệt ngoài thiếp đi.

- "Mẹ, con hứa với mẹ. Con sẽ thật....hạnh phúc!"


*********

Hôm nay có lẽ là một ngày quan trọng với rất nhiều người, ngoại trừ Park Hyomin.

Trước phòng bệnh, mọi người im lặng nhìn bác sĩ và y tá đi đi lại lại, nét mặt tất cả căng thẳng vô cùng.

Park Sun Won và Rain đi đến cạnh Hyomin, cả hai không nói không rằng ôm chầm lấy cô.

Cảm nhận được hơi ấm suốt mười bảy năm đã bao bọc mình, Hyomin cố ngăn cho nước mắt trào ra, ngẹn ngào nói.

- "Ba à, tối qua con mơ thấy mẹ. Mẹ rất nhớ chúng ta, còn bảo con phải sống thật hạnh phúc."

Bàn tay già nua nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hyomin, Park Sun Won nhẹ giọng trấn an con gái.

- "Ừ, cả nhà chúng ta sẽ lại vui vẻ như ngày xưa."

Thấy Hyomin và ba như sắp khóc đến nơi, Rain len lén véo vào má em gái khiến cô xuýt xoa kêu đau.

- "Ai….ui…..Park Hyo Joon! Để xem em trả thù anh thế nào!"

Vẻ mặt ai oán của cô làm Park Sun Woon và Rain bật cười, Hyomin nhà họ lẽ ra phải luôn đáng yêu thế này.

Nhìn thấy cả nhà ba người vui vẻ thế kia, Ji Huyn ở bên cạnh bất giá cước mong được như họ, cô càng hy vọng Hyomin có thể sáng mắt để nhìn thấy những người thân yêu xung quanh mình.

Ghé sát vào tai Hyomin, Ji Huyn cười ma mãnh.

Chỉ thấy sau lời thì thầm kia, mặt cô bạn thoáng đỏ nhưng cũng rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, a một tiếng như hiểu ra điều gì đó.

- "A…ra là vậy. Cậu với Rain hợp nhau ăn hiếp tớ!"

Nụ cười ma mãnh khi nãy bị câu nói của Hyomin làm éo xệ, cô thở dài lùi ra xa. Park Hyomin đúng là Park Hyomin, lần này coi như Lee Ji Huyn tớ nhường cậu.

Thấy bác sĩ đến, mọi người tự giác nhường đường. Kim Dong Woo đeo khẩu trang đi phía trước, ra hiệu cho những người phía sau đẩy Hyomin vào trong.

- "Đến giờ tiến hành phẫu thuật, làm phiền người nhà bệnh nhân chờ bên ngoài."

Nghe tiếng thông báo, Hyomin bỗng nhiên loay hoay không chịu nằm xuống. Cô đưa tay níu lấy cánh tay của người nào đó cạnh mình, thấp giọng nài nỉ.

- "Khoan đã, chờ một chút được không ?"

Mọi người tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Hyomin. Nghĩ rằng cô đang lo sợ, họ bất đắc dĩ nhìn nhau rồi đồng loạt im lặng.

Lòng Hyomin rối bời, thật ra cô còn muốn chờ một người.

Yên lặng nghe ngóng, giọng nói quen thuộc kia vẫn không hề vang lên khiến cô thất vọng. Hôm nay sao nó lại không đến? Có lẽ nó không biết, từ lúc mọi người đến đây, cô đã tham lam hy vọng người đầu tiên đến cạnh mình là nó. Nhưng đến giờ phút này, niềm mong ước giản đơn ấy phút chốc tan biến.

Thấy mọi người khó xử vì mình, Hyomin gượng gạo cười.

- "Xin lỗi. Chúng ta bắt đầu được rồi."

Chiếc giường đặc biệt được đẩy đi, bốn bánh xe vô tình lăn đều đều.Trước khi cánh cửa đóng lại, Hyomin nghe tiếng giày vang lên gấp gáp.

Bác sĩ và y tá đột ngột khựng lại, họ quay đầu, bắt gặp dáng người cao lớn đang sải những bước dài về phía mình, trán nhễ nhại mồ hôi nhưng khuôn mặt không hề biểu hiện một cảm xúc nào.

Jiyeon bước đến ôm chặt Hyomin, hơi thở nóng hổi phả ra hương Cỏ may dịu ngọt.

Mọi người nín thở nhìn cảnh tượng trước mặt. Không biết nó nói gì chỉ thấy cô gái bé nhỏ khẽ mỉm cười, gật nhẹ đầu.

Jiyeon cúi người, hôn nhẹ lên mắt Hyomin, nụ hôn thoáng qua nhưng chất chứa một tình cảm mãnh liệt mà chỉ hai người họ mới cảm nhận được.

Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, những chiếc áo trắng nhanh chóng khuất sau tấm kính thủy tinh, để lại dãy hành lang lạnh lẽo.

Hít một hơi thật sâu, đôi mắt đen lộ rõ vẻ mệt mỏi. Mọi thứ trước mắt quay cuồng, nhiều thanh âm trộn lẫn vào nhau khiến Jiyeon vô cùng khó chịu.

Thấy Jiyeon có điều bất ổn, Rain nhanh chóng đến cạnh nó. Lập tức, mùi tanh nồng xộc vào mũi làm Rain giật mình.

Nhìn thấy một mảng sẫm màu trước gối Jiyeong, anh càng thêm hốt hoảng, vội vã kêu người đến giúp.

Phía xa, một bóng đen hớt hải chạy vào.

- "Trời ơi! Tổng giám đốc! Rain, mau đưa cậu ấy đến bệnh viện."

Tình hình rối rắm trước mặt làm mọi người sửng sốt, Park Sun Won cũng tức tốc đến giúp. Con gái hiện đang phẫu thuật bên trong, bên ngoài con rể tương lai lại thành ra thế này, ông mất bình tĩnh hỏi Ken.

- "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"

Mặt Ken đen như lọ, tức tối tuông một tràng.

- "Trên đường đến bệnh viện, một tên say rượu chạy lệch đường đâm vào xe chúng tôi khiến chân Tổng giám đốc bị thương. Vậy mà cậu ấy một mực đòi đến đây, lại còn chạy nhanh hơn cả tôi. Khốn nhất là cái tên lái xe kia, lúc đó có thời gian, tôi nện cho hắn một trận."

Một bác sĩ đi qua thấy thương tích của Jiyeon, vội vã giục đám người mặt mày xám xịt đang ồn ào.

- "Các người sao không đưa cậu ấy đến bệnh viện Y. Đây là bệnh viện mắt, chúng tôi không thể giúp gì được."

Jiyeon nghe thấy tiếng nói ong ong bên tai, mi mắt nặng trĩu cố nâng lên.

- "Hyomin…..chờ cô ấy….phải chờ….."

Hai người rõ ràng trong hai hoàn cảnh khác nhau vẫn luôn chờ đợi đối phương.

Đôi khi, tình yêu như một thứ ánh sáng. Trong giây phút nào đó lóe lên những sắc màu rực rỡ rồi mau chóng vụt tắt.

Đợi chờ tình yêu, như đợi chờ thứ ánh sáng huyền ảo ấy. Là bỏ rất nhiều thời gian, tâm tư, cũng có thể là cả đời chỉ để thấy cái thời khắc đẹp đẽ ngắn ngủi kia.

Bởi trong bao nhiêu đau thương và bất hạnh của cuộc đời, một giây hạnh phúc đủ để ta tiếp túc những chuỗi ngày tăm tối kia. Cứ tin vào thứ ánh sáng kì diệu sẽ xua tan tất cả, sự chờ đợi tiếp thêm sức mạnh cho bất kì ai tin vào nó.


Sẽ vượt qua ?

Tíc tắc…từng nhịp kim vẫn đều đều chuyển động. Trên hành lang yên ắng, những chiếc bóng đổ dài trên nền gạch. Mỗi giây phút trôi qua cứ như tảng đá đè nặng trong lòng, không một ai lên tiếng, chỉ có ánh mắt hỗn loạn là nói lên tất cả.

Ji Huyn hai tay đan vào nhau, mồ hôi không ngừng rịn ra. Chốc chốc cô lại hướng mắt về chiếc đèn báo trên cửa, màu đỏ mờ mờ làm người ta không khỏi lo sợ.

Park Sun Won ngồi thẳng người, vài sợi tóc bạc lòa xòa trước trán. Vẻ mặt căng thẳng và mệt mỏi của ông làm Rain đau lòng. Đã năm tiếng đồng hồ ca phẫu thuật diễn ra, vẫn không có bất kì thông báo nào từ bác sĩ, họ chỉ biết im lặng chờ đợi.

Phía đối diện, sát cửa phòng, thân người cao lớn trầm mặc dựa đầu vào ghế, mắt nó nhắm nghiền, hàng mi dài đôi khi run lên nhè nhẹ. Dường như giờ phút này, thế giới xung quanh trở nên trống rỗng, chỉ có nỗi hoang mang vô hình đang tồn tại, mạnh mẽ chiếm cứ mọi ngóc ngách trong tâm hồn nó.

Ken đứng ở phía xa, mặt mũi trắng bệch nhìn đầu gối quấn băng của Jiyeon, máu liên tục rỉ ra trông ghê rợn. Lúc nãy nó chạy khắp bệnh viện, tìm được vài thứ sát trùng vết thương, tuy tay nghề thật sự chẳng ra sao nhưng trong tình huống nguy cấp như thế, Ken cũng tạm hài lòng về “thành phẩm” của mình, mặc dù về hình thức chiếc băng được quấn vô cùng khó coi.

Không khí xuống thấp, hơi lạnh vây quanh vết thương, máu chảy ra ngày càng nhiều, mảng băng màu trắng giờ đây đỏ sẫm. Bất cứ ai nhìn vào cảnh tượng này đều giật mình kinh sợ, chỉ có chủ nhân của nó chẳng mảy may quan tâm tình trạng hiện tại của bản thân cứ như những đau đớn đang dày vò kia đang tồn tại trên một thân thể khác.

Đột ngột chiếc đèn nơi cửa phòng chuyển sang xanh, Ji Huyn là người từ nãy đến giờ chăm chú quan sát nó được dịp mở to mắt, miệng kêu lên thất thanh.

- "Đèn xanh….. bác sĩ ra rồi!"

Bị tiếng hô của cô làm cho tỉnh táo hẳn ra, mọi người vỗi vã đứng dậy đi đến cửa.

Một bác sĩ chậm rãi bước ra, tháo khẩu trang y tế, mắt đảo quanh những người hiện có mặt.

Thấy cửa phòng bật mở nhưng chỉ có một bác sĩ đi ra, tâm trạng mọi người bỗng chốc rơi xuống đáy vực. Chỉ sợ ông ta đúng như thủ tục, lắc đầu bảo đã cố hết sức.

Oanh một tiếng, tim Jiyeon đau điếng. Nó lảo đảo đứng trước mặt người đàn ông khoác áo Bluose trắng, mặt không chút biểu cảm nhưng giọng nói lại hết sức căng thẳng.

- "Cô ấy hiện giờ thế nào ?"

Bác sĩ e ngại nhìn vào đôi mắt đen sâu hoáy, khó khăn lên tiếng.

- "Dự định ca phẫu thuật chỉ kéo dài trong ba tiếng nhưng không may có một vấn đề ngoài ý muốn nảy sinh. Thần kinh thị giác của bệnh nhân tuy chưa hoàn toàn thoái hóa nhưng không thể tiếp nhận tế bào mới mà chúng tôi cấy vào làm mất rất nhiều máu. Bác sĩ Kim vẫn còn đang ở bên trong tiếp tục kéo dài thời gian."

Bốn chữ “kéo dài thời gian” làm Park Sun Won không chống đỡ nỗi, toàn thân vô lực ngất đi.

Ken và Rain nhanh tay đỡ lấy ông, vội vàng gọi xe cấp cứu đến bệnh viện Y. Tình hình ngày một rối rắm.

Cảm thấy mọi thứ trước mặt không ngừng lắc lư, Jiyeon lắc mạnh đầu, cố chống chế sự tê liệt đang lan tỏa toàn thân. Nó hung hăng túm lấy cổ áo của bác sĩ, u ám gằng giọng.

- "Cô ấy có mệnh hệ gì, tất cả các người đừng hòng sống yên!"

Ji Huyn nước mắt tuôn như mưa, bên tai ù ù thứ tạp âm vô cùng hỗn loạn. Cô với tay nắm lấy vạt áo Jiyeon, liều mạng giật mạnh.

- "Park Jiyeon! Lúc này mà cô còn tâm trạng dọa nạt người khác. Hyomin ra nông nỗi này đều là tại cô! Nếu cô không ngang ngược giở trò bắt cóc, buộc cậu ấy đến đây phẫu thuật thì Hyomin bây giờ hẳn là đang tít mắt nói cười! Tại sao chứ ? Bên cạnh cô lúc nào người gặp nguy hiểm cũng là Hyomin."

Có câu “điếc không sợ súng”, Ji Huyn một lần hùng hùng hổ hổ quát vào mặt Jiyeon hôm nọ không sợ chết tiếp tục lần hai. Không phải trùng hợp, mỗi lần Hyomin gặp chuyện nhất thiết liên quan đến tên họ Park chết tiệt này. Điều này làm cô không nén được cơn giận. Mặc kệ cô ta có giết người không gớm tay, mặt kệ cô ta đáng sợ cỡ nào. Lee Ji Huyn cô nhất định phải bảo vệ Hyomin, không cho cô ta có cơ hội tổn hại cô bạn đáng thương của cô nữa.

Jiyeon không sức lực ngã phịch xuống ghế. Cơn đau từ vết thương, từ cơ thể bị Ji Huyn kéo đẩy không là gì so với trái tim đang rớm máu của nó.

Ông trời có phải trêu người quá không? Chẳng lẽ như những lời Ji Huyn vừa nói, chính nó đã đem lại tai họa cho Hyomin. Mặc cho cô từng chống chế, mặc sự cản ngăn của người thân bên cạnh cô, nó một mực ép buộc cô về bên mình, không quan tâm hoàn cảnh thế nào. Chỉ vì nó là Gió Lạnh, người biết cách điều khiển mọi thứ, chỉ có nó mới có thể bảo vệ cô.

Nhưng sự thật thì sao, cái ý nghĩ tự cao tự đại này chẳng phải quá sức ngu xuẩn hay sao. Nó ở cạnh cô, rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi không ngờ của bản thân. Một Jiyeon ấm áp, dịu dàng. Một Jiyeon biết chiều chuộng, chăm sóc người khác.

Đó không phải là nó, không phải Gió Lạnh ngang ngược, vô tình, những gì nó muốn sẽ nắm trong tay nó. Nhưng riêng cô, đến bây giờ vẫn là một ngoại lệ.

Cô là người nó khao khát có nhất và đồng thời là người mà nó lo sợ sẽ mất nhất. Giữ cô càng chặt, càng dễ tuột khỏi tay. Kéo càng căng , sợi dây tình yêu của họ càng dễ đứt.

Có ai nói cho nó biết, nó phải làm sao? Phải chăng ngày đó nó nên buông tay, để Hahm Eun Jung đến bên cô thì Hyomin có lẽ không năm lần bảy lượt rơi vào tình trạng nguy kịch thế này.

Jiyeon gục đầu vào hai tay, suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn.

Thấy bộ dạng khổ sở của Jiyeon, Ji Huyn cũng mệt mỏi dựa vào tường, không còn hơi sức mà náo loạn. Nhìn về phía xa, bóng Ken và Rain đỡ Park Sun Won cũng khuất dần, hành lang thoáng chốc chỉ còn hai người bọn họ cùng bác sĩ đứng trân ở giữa. Không biết ông ta bị lời của Jiyeon làm cho chết khiếp hay kinh hãi vì hành động của Ji Huyn mà mặt mũi sớm đã không còn giọt máu.

Gia đình này, có ai nói cho ông biết họ là thần thánh phương nào không? Quả thật rất đáng sợ.

Trong những lúc thế này, kẻ vô tình hay hóng hớt chuyện không thể nào vắng mặt. Từng cơn gió lạnh buốt luồn vào khoảng không, thổi tung mái tóc vốn đã rối bù của Jiyeon, cuốn theo mùi máu tanh tưởi đang chảy rỉ rả. Lại nhanh chóng tìm đến viền mắt nóng hổi bị bàn tay to lớn che kín, đau lòng hong khô từng giọt nước trong suốt rơi ra.

Thời khắc cửa phòng bật mở lần thứ hai, chiếc đèn đỏ lại chuyển sang xanh một cách êm dịu, trái tim hai người như chết lặng.

Họ ngỡ ngàng, đau đớn , đáy lòng mệt nhoài cố gắng chống chọi với bất cứ điều gì không hay xảy ra dù biết nếu sự thật như thế, họ có ngụy trang cỡ nào cũng sẽ sụp đổ mà thôi.

Kim Dong Woo nhìn hai người trước mặt. Họ nhìn lại ông bằng ánh mắt tràn ngập hoang mang. Ba người im lặng hồi lâu.

Trút ra hơi thở nặng nề, Kim Dong Woo vỗ vỗ đôi vai rộng lớn của Jiyeon, giọng nói trầm ấm mà cả đời này nó không thể nào quên được.

- "Cậu mau về nhà sửa soạn lại đi, bộ dạng thế này nếu con bé nhìn thấy sẽ giật mình đấy!"

Nói rồi ông cười hết sức vui vẻ, đưa tay vuốt vuốt vầng trán ướt đẫm mồ hôi.

- "Hyomin thật sự là một cô gái rất mạnh mẽ. Trong lúc nguy cấp, chính ý chí kiên cường của mình đã giúp con bé vượt qua. Các tế bào đối kháng bắt đầu tiếp nhận môi trường mới, ca phẫu thuật rất thành công."

Mặc cho Jiyeon vẫn bất động. Ji Huyn bên cạnh đã nhảy cẩng lên, cô vội vội vàng vàng gọi cho Rain, vui sướng hét to.

- "Rain! Phẫu thuật thành công rồi, Hyomin sẽ nhìn thấy chúng ta"

Đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến tiếng nhiều người kích động. Không ai khác đó là Rain, Ken và cả Park Sun Won đã tỉnh lại.

Đưa mắt xuyên qua cánh cửa thủy tinh trong suốt, nụ cười sáng lóa đá phăng thứ cảm giác khó chịu ban nãy.

- "Hyomin bé nhỏ của em, làm tốt lắm!"



Nét vẽ cuối cùng


Khung giấy trắng xóa ấy được bàn tay ấm áp của nó dịu dàng vẽ lên những mảng màu. Dù là gam tối hay sáng, chúng vẫn đẹp đẽ dị thường.

Như một phép lạ thần kì, các tế bào giác mạc nhanh chóng phục hồi, chức năng vốn đã tê liệt trong thời gian rất dài nay hoàn toàn trở lại như trước.

Đó là điều mà người ta vẫn hay nhắc đến, “kì tích”. Nhưng thật sự “kì tích” là do chính chúng ta tạo ra.

Cô gái bé nhỏ ấy chính là người đã tạo ra “kì tích”. Vì cuộc đời bất hạnh từng vùi dập một tâm hồn non nớt, đem thế giới tốt đẹp mà cô đáng ra phải có phá tan nên “búp bê sứ “mà mọi người luôn nâng niu, chăm sóc phải tự mình chống chọi, can đảm đối mặt với biết bao sóng gió.

Hyomin chưa từng nhận mình là một người mạnh mẽ. Trong mắt người khác, cô chẳng qua chỉ là một tiểu thư có gia đình giàu có, hạnh phúc. Đó là may mắn, thứ vẫn làm mọi người xem thường và ganh ghét Hyomin.

Lúc trước, cô cũng từng nghĩ mình là công chúa bé nhỏ, vui vẻ nhất trên đời. Nhưng ngày mẹ cô ra đi, Hyomin bắt đầu căm ghét cái gọi là may mắn.

Cô chưa bao giờ quên cái ngày mình tỉnh lại sau tai nạn. Trước mắt tối sầm lạnh lẽo, bên tai tiếng Rain và ba đứt quãng gọi tên cô nhưng Hyomin tìm mãi cũng không thấy họ. Đứa trẻ mù lòa ấy cứ như lên cơn điên, một mực đòi mọi người mở đèn, dù ánh mặt trời đang chói lòa ngoài khung cửa.

Chẳng ai hiểu được cảm giác đó. Lạc lõng và vô cùng tuyệt vọng.

Bấy nhiêu vẫn chưa đủ .

Đi đâu cô cũng nghe thấy những lời bàn tán, thái độ kì thị, giễu cợt của mọi người. Hyomin khi ấy thật muốn hét lên, cô mù thì làm sao, mắt cô tuy mù nhưng không thấp hèn bằng bọn họ, những người mà cả trái tim lẫn tâm hồn đều mù lòa và rẻ mục.

Nhưng cô chọn im lặng, không phải cô sợ mà vì lòng cô đã chai sạn.

Hyomin thu mình, co ro trong cái vỏ bọc vô cảm suốt ngần ấy năm. Không bạn bè, không yêu thương và không ánh sáng. Lâu dần, cô mang chiếc mặt nạ xinh đẹp lạnh lùng, chẳng những mù mà cô gần như câm điếc.

Tưởng rằng như vậy, tai không nghe, miệng không nói thì tim sẽ không đau nhưng vết sẹo ấy vẫn âm ỉ ở tận sâu đáy lòng.

Không ai nhìn thấy ánh mắt u buồn, vẻ mặt bi thương của cô, không ai biết Hyomin còn có thể khóc nếu lại bị tổn thương, cô sẽ cười nếu ai đó quan tâm đến.

Cô mềm yếu như vậy, hèn nhát trốn chạy sự vô tình của cuộc sống. Trớ trêu thay, định mệnh vẫn không cam lòng, một lần nữa đẩy cô trở về điểm xuất phát.

Jiyeon bước vào thế giới của cô như cơn lốc cuồng ngạo, cuốn sạch tất cả, biến mọi thứ thành một màu trắng, sạch sẽ và tinh khôi.

Khung giấy trắng xóa ấy được bàn tay ấm áp của nó dịu dàng vẽ lên những mảng màu. Dù là gam tối hay sáng, chúng vẫn đẹp đẽ dị thường.

Nhờ tình yêu diệu kì mang tên Park Jiyeon, Hyomin dần tìm được sự mạnh mẽ và kiên cường đã bị bản thân quên lãng.

Vậy mà sóng gió cứ thế ập đến, hết lần này đến lần khác cuốn phăng những hạnh phúc đang chập chững bước về phía cô, để lại phía sau một khoảng lặng đau thương và chua chát.

Lần đầu tiên, cô cảm nhận sâu sắc cái nghịch cảnh éo le ấy, càng nhận thức rõ hơn chính mình không thể cúi đầu.

Bất hạnh hay khổ đau thế nào đi nữa, cô chịu đủ rồi. Đã đến lúc cô tự mình giành lấy ánh sáng của riêng mình, không chờ sự ban phát ít ỏi của số phận nữa.

Hàng mi đen nhánh run nhẹ, mí mắt rất khẽ nâng lên.

Hình ảnh ban đầu hơi nhòe nhưng rất nhanh trở lại bình thường, thứ trước tiên đập vào mắt Hyomin là trần nhà trắng xóa.

Mất một hồi lâu thu lại sự xúc động của mình, cô nhoài người nhìn ra khung cửa.

Bầu trời xanh trong cao vợi, mây từng tầng xếp chồng lên nhau tạo cảm giác mềm xốp dễ chịu.

Xa xa, trên nền cỏ non xanh, nhiều người mặc áo bệnh nhân tản bộ, dáng vẻ thoải mái và thư thả vô cùng.

Hyomin nhắm mắt lại. Ngay lập tức, một giọt nước nóng hổi trào ra.

Giấc mơ này sống động đến nỗi suýt nữa cô đã tưởng là thật. Hyomin tự cười mình, đây không phải lần đầu cô có giấc mộng đẹp như thế.

Hít vào thật sâu, đôi mắt trong veo một lần nữa mở to.

Hyomin ngờ nghệch, những gì ban nãy vẫn dửng dưng diễn ra, không vì thái độ ngỡ ngàng của cô mà thay đổi.

Ngay lúc này, cô muốn hét lên thật to, đây là sự thật, cô nhìn thấy rồi!

Vui mừng bước xuống giường lại bị vật thể to đùng bên cạnh làm giật mình. Hyomin ngồi cứng đờ một chỗ, ngây ngốc nhìn người ngã đầu trên thành giường.

Gương mặt xa lạ chưa từng xuất hiện trong kí ức trước đây của cô. Mái tóc đen vô kỉ luật che đi vầng trán sáng lóa. Từ trên nhìn xuống, cánh mũi phập phồng đều đặn, hai mắt nhắm nghiền lộ vẻ mệt mỏi.

Điều làm Hyomin bị thu hút không phải gương mặt đẹp như tạc của nó mà là đôi môi, một đôi môi quyến rũ mê người.

Dáng người cao lớn chật vật thu mình trên chiếc ghế nhỏ, hai chân vắt chéo, cả người nghiêng về khoảng trống lớn trên giường.

Nắng sớm lọt qua khe cửa, thích thú rọi vào hàng mày đang cau lại, nhàn hạ săm soi mọi ngóc ngách trên khuôn mặt hoàn mĩ.

Hô hấp có chút khó khăn, cô vội vàng đưa tay che mắt. Không biết mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng hay vẻ đẹp chói lóa của người kia khiến tim cô bất chợt lỗi nhịp.

Sự bối rối này làm suy nghĩ của cô gái nhỏ trở nên vô cùng lộn xộn. Cô cũng chẳng ý thức được mình đang đem mắt và tim, hai bộ phận không chút liên quan mà gắn kết với nhau.

Cảm giác có người nhìn mình rất lâu, đôi mắt đen từ từ mở ra.

Thân người nhỏ bé trên giường bất động, hai tay giữ lấy mắt, môi mím chặt. Qua kẽ hở của những ngón tay thon dài, hai má cô đang ửng hồng, hơi thở dồn dập không kiềm được mà phát ra.

Cánh môi đẹp khẽ khàng cong lên, nó ngồi thẳng người, vươn tay bắt lấy tay của cô, nhẹ nhàng kéo xuống.

Hyomin không hiểu hành động vừa rồi của người này, chỉ biết trừng mắt nhìn nó chằm chằm.

Không gian rất yên tĩnh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì.

Một lúc lâu, mặt Hyomin đã sắp cháy đến nơi, cô đành lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc đang bao trùm.

- "Em là ai? Tôi muốn gặp người nhà!"

Đôi mắt người kia sâu không thấy đáy, giọng nó trầm thấp nhưng chứa đầy uy quyền.

- "Em là người nhà của unnie!"

Hyomin ngờ vực, hai mắt sáng lên như máy quét.

Vài phút dò xét cẩn thận, cô gật gù lên tiếng.

- "A, Rain chắc là không đẹp trai như em đâu!"

Mặt Gió lạnh tối sầm, luồn khí vô hình lạnh lẽo tỏa ra từ người nó như muốn đóng băng cô gái đáng giận kia.

Thấy “người đẹp” tỏ vẻ tức giận, Hyomin cười gượng. Ngay cả bản thân mình cô còn không biết trông thế nào thì làm sao biết cô ta là ai. Nhắc người nhà, cô chỉ nghĩ đến mỗi anh trai, nhưng từ bao giờ Rain đào hoa có bộ dạng lạnh lùng bức người thế này ?

Thấy cô cứ gật đầu rồi lại lắc đầu, ánh mắt chứa đầy nghi vấn, nó không nể nang tiến sát cô, mũi hai người gần như chạm vào nhau.

- "Nhìn cho kĩ! Em là ai ?"

Đây không phải là một câu hỏi, đây là mệnh lệnh của người kia. Hyomin biết được điều đó qua vẻ mặt có phần tức giận của nó, đôi mắt đẹp khi nãy giờ nheo lại, khóe môi quyến rũ nhếch lên báo hiệu sự nguy hiểm đang gần kề.

Mắt Hyomin hoạt động hết công suất, dán chặt vào hình ảnh phóng to quá cỡ trước mặt. Cô ngay cả thở cũng không dám, đờ đẫn duy trì tư thế “chật hẹp” giữa hai người

Thấy cô cứ ngẩn người, nó tuy tức giận nhưng cũng không khỏi buồn cười. Vẻ mặt đáng yêu này của cô, nó ngắm cả đời vẫn không chán.

Không thể trách cô, tai nạn hôm ấy thêm việc băng bó không đúng cách khiến nó sốt cao. Bệnh tình tuy đã giảm nhưng vẫn còn cảm nhẹ khiến giọng nó không giống ngày thường. Cô vì vậy mà không nhận ra.

Hết cách, người nọ lại giở trò cũ, một mặt muốn cô nhận ra nó, mặt khác buộc cô trả lại món nợ mà mấy ngày qua đã thiếu nó.

Hyomin đang mải mê suy nghĩ thì nó đột ngột ập đến, không tiếng động đè cô ngã trên giường, đôi môi hoàn hảo tìm đến nuốt lấy hơi thở yếu ớt của cô.

Quá bất ngờ, cô chỉ biết mở lớn mắt, hai tay giơ lên định đánh nó nhưng mùi cỏ May quen thuộc đột ngột quấn lấy cô khiến Hyomin vô thức nhắm chặt mắt, đắm chìm trong nụ hôn nồng vị nhớ nhung của nó.

Sự ngọt ngào cùng dịu dàng của cô như rượu vang được cất giấu nhiều năm khiến nó vừa nhắp đã say. Đáy lòng cuồn cuộn cơn sóng tình không thể kìm nén.

Vòng tay bé nhỏ đột ngột ôm lấy nó, cô từ bị động trở nên cuồng dã, chủ động khiêu khích nụ hôn nhẹ nhàng vừa rồi, hăng say nuốt lấy sự hân hoan đang dâng lên trong lòng nó.

Cảm nhận phản ứng mạnh mẽ hiếm có của cô gái bé nhỏ trong lòng, Jiyeon không nhịn được cười ra tiếng. Chưa bao giờ nó vui như hôm nay, cô rốt cuộc cũng trưởng thành, dám thị uy nó như thế.

Đương lúc giằng co xem ai chiếm thế thượng phong, cửa phòng đột nhiên bật mở, kèm theo đó là tiếng ầm ầm chói tai.

Một bóng đen đáp đất ngoạn mục, người thứ hai lập tức ngã nhào . Hai người còn lại cũng theo đà xếp chồng lên hai người phía trước.

Sau màn náo loạn, bốn người ngượng ngùng đứng lên, ra sức phủi phủi mặc dù quần áo rất sạch sẽ.

Rain kéo Ji Huyn đứng sang một bên, mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.

Cả hai ngay sau đó đến cạnh Hyomin, Rain hiên ngang đẩy Jiyeon sang một bên, ngồi phịch xuống giường. Ji Huyn cũng vội vã chen vào, khẩn trương nắm lấy tay Hyomin.

- "Hyomin, cậu đoán xem tớ là ai"

Trừng mắt với Ji Huyn, Rain giật tay Hyomin từ tay cô, cười rạng rỡ.

- "Đừng quan tâm Nhóc ấy! Em nhìn xem, anh là Rain này,anh là anh trai số một của em đây."

Nhìn thái độ ăn ý của hai người kia, Ken và Jonh tự giác lùi ra xa, tránh đi luồn sát khí đang phóng về phía mình.

Rõ ràng là cả bốn người họ thông đồng nhau lén lén lút lút theo dõi một màn kinh điển của Hyomin và Jiyeon. Vậy mà hai tên đáng ghét kia trở mặt, một cú xoay chuyển tình thế, từ kẻ gian biến thành người nhà.

Hyomin có cảm giác choáng váng, mắt hoa lên nhìn hai người trước mặt.

Cô một tay cầm lấy bàn tay to lớn của Rain, tay kia bắt lấy cánh tay đang không ngừng múa máy của Ji Huyn, chặp vào nhau.

- "Anh là Park Hyo Joonđẹp trai, lãng tử, tài giỏi. Cậu là Lee Ji Huyn bướng bỉnh, ma mãnh, đáng yêu."

Nghe Hyomin nói vậy, hai người kịch liệt gật đầu, miệng cười đến mang tai, âm thầm tán thưởng lời nhận xét hết sức chuẩn xác của cô.

Không ngờ ngay sau đó, Hyomin buông một câu vạch trần âm mưu đang bị họ che đậy.

- "Hai người quả thật rất xứng đôi, dám nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác."

Hai chữ “riêng tư” được thốt ra từ miệng Hyomin như mồi lửa, vô tình châm cháy bốn cái đầu tò mò. Cả bốn không hẹn cùng đưa ánh mắt mờ ám về hai nhân vật chính rồi nở nụ cười hết sức quái dị.

Trời rõ ràng không có gió nhưng Hyomin cảm thấy ớn lạnh, ngẩng đầu mới phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình kể cả Jiyeon.

Nò vừa nãy bị Rain đẩy về một góc, thong dong cho tay vào túi quần, môi lười biếng nâng lên.

- "Chuẩn bị xong hết chưa ?"

Ngoại trừ Hyomin, bốn người còn lại như cái máy, đồng loạt gật đầu.

- "Ok."

Như nhận được mật mã, động cơ nhanh chóng khởi động. Jiyeon không nói không rằng tiến đến bế xốc Hyomin, mặc kệ cô đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra

- "Này…này…em lại mang unnie đi đâu vậy?"

Lúc ý thức được mình đang bị ai đó ngang ngược bế đi, Hyomin không chỉ la hét mà hai tay còn bám chặt lấy cửa, nhất quyết không buông.

Mặt méo mó hướng những người phía sau cầu cứu.

- "Rain! Em muốn gặp ba, mau đưa em đến gặp ba!"

Chỉ thấy anh trai bộ dạng buồn bã, đôi mắt nâu đong đầy sự vô lực.

- "Ông ấy bây giờ đang ở Park gia, em gái, em không thoát khỏi tên Jiyeon đó đâu!"

Hyomin nghe Rain nói vậy càng thêm sửng sốt.

- "Park gia….ba đến đó làm gì ?"

Thông cảm với nỗi khổ của anh bạn, Ken cẩn thận tiếp lời.

- "Park phu nhân (mẹ Jiyeon) và Park Tổng (ba Hyomin) đang bàn chuyện lễ cưới của hai người."

Rain vỗ vai Ken thay lời cảm ơn. Nếu để Hyomin biết anh ngay từ đầu đã bán đứt em gái, thì cô sẽ không tha cho anh.

Hyomin nhìn sang Ken, lại nhìn sang anh chàng mắt xanh bên cạnh anh, mắt cô đột nhiên sáng ngời.

- "Ken, kia là Jonh phải không ?"

Ken khó hiểu gật đầu, Jonh thì giật mình khi được nhắc đến.

Không để Jonh ngạc nhiên hơn nữa, Hyomin như người đuối nước với được phao, hướng Jonh lên tiếng.

- "Jonh, anh nhờ Kate giúp đỡ được không ? Gọi người của tổ bảo vệ đến !"

Cô nhớ Ken đã từng nhắc đến Jonh là Phó chỉ huy của Kate. Tổ bảo vệ của Kate lại rất có năng lực, theo lời Ken nói hôm nọ chẳng phải họ từng bảo vệ cô sao, có lẽ hôm nay cũng vậy. Jiyeon vốn dĩ là một mối “nguy hiểm” đặc biệt đối với cô.

Mặt Jonh xám xịt, Rain, Ji Huyn và Ken cũng chẳng mấy sáng sủa. Jonh liếc nhìn Ken, lại nhìn về vẻ mặt không chút xúc cảm của Jiyeon, anh thở dài.

- "Đúng là cô nằm trong nhiệm vụ của tổ bảo vệ. Nhưng Chỉ huy là người quyết định tất cả."

Cánh tay bấu vào cửa dường như giảm vài phần lực, bọn họ chẳng ai chịu giúp cô.

Mờ mịt nhìn về Ji Huyn, Hyomin dồn hết hy vọng vào cô bạn.

- "Ji Huyn!Cậu chẳng phải đã nói nếu Jiyeon bắt nạt tớ thì cậu sẽ giúp tớ làm chủ sao ?"

Không dám đối diện với ánh mắt lấp lánh niềm tin của Hyomin, Ji Huyn ủ rũ cúi đầu.

- "Xin lỗi Hyomin, xem như tớ phụ lòng cậu đi!"

Sức kháng cự bị rút cạn, Hyomin hậm hực buông tay, giận dữ nhìn ai đó đang cười đắc thắng.

Muốn mang cô đi, Jiyeon dễ dàng làm được việc này. Sở dĩ nó nán lại, chờ cô chấm dứt màn tìm kiếm đồng minh là để cô biết, chống đối với nó là một sai lầm.

Hai người nhanh chóng khuất bóng sau cánh cửa, chỉ còn tiếng nói ngày một xa dần.

- "Em muốn làm gì hả ?"

- "Kết hôn."

- "Sao phải kết hôn với em? Unnie chỉ mới hai mươi hai tuổi, unnie muốn đi học..."

- "Kết hôn xong vẫn học được!"

- "Unnie không muốn làm cô dâu của em!"

- "Không cần. Em làm chú rể của unnie là được!"

- "Em không cầu hôn unnie, không có nhẫn cưới, cũng chẳng có hoa."

- "Sẽ có"

- "Jiyeon, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau chứ ?"

- "Ừ."

Nắng ấm áp, gió mơn man. Nét vẽ cuối cùng đã hoàn thành.


TOBECONTINUED......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro