Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3

************************************

Kẻ phá đám…

Lần này chết thật rồi! Cái tên rắc rối ấy sao lại về lúc này chứ? 

Bầu trời cao trong vắt. Từng đám mây cuộn vào nhau như lớp kem xốp trắng mịn. Khuôn mặt mê người đầy uy quyền, đôi chân thon dài vắt chéo. Tư thế dù lạnh lẽo nhưng cuốn hút một cách ma mị. Đối mặt với con người đáng sợ này, vị bác sĩ có tuổi vô cùng e dè. Mặc dù chỉ đáng tuổi con trai ông nhưng mỗi câu nói của cậu ta không khác gì mệnh lệnh của đấng tối cao, khiến người khác chấp hành vô điều kiện. Cũng vì lẽ đó mà Kim Dong Woo đã dốc hết sức chữa bệnh cho mẹ cậu. Phu nhân của Park Shi Hoo, một người phụ nữ mù lòa nhưng rất thuần hậu. Sau thành công của ca phẩu thuật mắt cho bà Park, Jiyeon đã giúp ông sang Mỹ, thực hiện mơ ước nghiên cứu của mình. Vị bác sĩ già đẩy nhẹ gọng kính, vẻ kính cẩn như đối với bề trên :

- "Cô gọi tôi về có việc gì không, cô Park!"

Jiyeon lãnh đạm đứng thẳng người, hướng về phía chậu hướng dương nơi cửa sổ. Đôi tay thon dài mơn trớn những cánh hoa vàng óng, ban tặng chúng cái nhìn dịu dàng chưa từng có:

- "Giúp tôi chữa khỏi mắt cho một người!"

Câu nói có vẻ là nhờ vả nhưng thực chất là một mệnh lệnh, một trách nhiệm không thể thoái thác. KIm Dong Woo cúi đầu :

- "Tôi sẽ làm hết khả năng của mình, thưa cô."

Thu lại ánh mắt dịu dàng ban nãy, Jiyeon xoay người về phía kẻ đối diện. Đuôi mắt cong lên cái nhìn sắc lạnh:

- "Không phải hết khả năng mà là tất cả những gì ông có!"

Cơn gió khô khốc chen qua kẽ hở của ô cửa. Cọ vào làn da nhăn nheo. Rát buốt!

.........

Trên sân thượng. Thân người bé nhỏ đung đưa chiếc xích đu xinh xắn. Nhịp nhịp đôi chân, mái đầu khẽ cúi xuống để tóc che đi khuôn mặt vô cùng bối rối. Cánh môi hồng đáng yêu cứ lẩm bẩm :

- "Cám ơn hay im lặng….."

- "Im lặng."

- "Cám ơn."

- "Im lặng."

- "…"

- "Azzz…..phải làm sao đây ?"

Từ ngày được Jiyeon giúp đỡ. Hyomin đã suy nghĩ rất nhiều. Cô nhớ rất rõ thứ xúc cảm chạy trong cơ thể mình lúc ấy, vô thức gọi tên nó và ôm chầm lấy nó. Những hành động đáng xấu hổ khiến cô ngượng đỏ cả mặt. Cô rất ghét tên bá đạo đó, ghét cách nó thị uy, ghét nó vô cớ hôn cô, ghét những câu nói mang tính chiếm hữu….. Nhưng cô không phủ nhận mình rất thích vị cỏ may nhẹ nhàng, thích vòng tay ấm áp luôn che chắn cô , thích đôi môi đê mê chuyên quyền ấy…..

Cô phân vân với hai xúc cảm trái chiều, đôi khi biểu hiện rõ ràng của dấu hiệu “Say nắng”, đôi khi mơ hồ rồi lướt qua trong phút chốc. Hyomin muốn cảm ơn nó, muốn biết được những gì nó nói hôm ấy là thật: “Hãy nhớ rằng, Park Jiyeon tôi luôn ở phía sau em!”. Khi quyết định chưa kịp đưa ra, lý trí cứng rắn đã bác bỏ tất cả: Chắc cô ta tốt bụng, tình cờ nhìn thấy và giúp đỡ cô gái yếu thế là mình. Vì cô ta thích bỡn cợt, trêu đùa.

Cuộc đấu tranh tư tưởng thế này đã diễn ra rất nhiều lần và bây giờ vẫn tiếp diễn. Đó là lý do tại sao cô gái nhỏ cứ lẩm ba lẩm bẩm suốt cả buổi thế kia ! Rain đứng dựa lưng vào tường. Anh thấy thỏa mãn với tình trạng hiện tại của em gái. Cô đã đánh mất bản thân mình quá lâu, khéo léo chui vào lớp vỏ bất cần, vô cảm. Hyomin biết nổi giận, biết bối rối và hay “tự kỷ” của bây giờ mới chính là em gái anh, là thiên thần bé nhỏ ngày nào. Khẽ nở nụ cười lãng tử , Rain xoay người bước đi. Bỗng điện thoại đỗ chuông, số máy ngoại quốc rất lạ:

- "Park Hyo Joon nghe đây !"

Đầu dây bên kia có tiếng cười khúc khích, giọng nói cực baby văng vẳng vào tai Rain:

- "Anh à ! Vợ yêu em có khỏe không ? Em nhớ cô ấy chết mất !"

Mặt Rain xám xịt rồi tái mét, khóe môi giật giật nỗi sợ hãi:

- "Cậu đang ở đâu thế ?"

Sớm biết được thái độ này, chàng trai tíu tít:

- "Huuu…em vẫn đang ở Canada, cách Hàn Quốc cả vòng Trái Đất ấy !"

Hơi thở nhẹ nhỏm vừa thoát ra, vài giọt mồ hôi sắp rơi may mắn được níu lại. Nhưng tất cả đã có dịp thi nhau rơi xuống khi kẻ kia ma mãnh nói tiếp:

- "Anh buồn sao Rain ? Đừng buồn! Em sắp về rồi, em đang ở sân bay đây. Hehe. Bảo vợ yêu chuẩn bị đón em nhé…"

Rain buôn thõng tay. Tiếng tút tút ngân dài vọng vào mớ suy nghĩ hỗn loạn. Lần này chết thật rồi ! Cái tên rắc rối ấy sao lại về lúc này chứ ? Với tay vò lấy đám tóc nâu bù xù. Gương mặt lãng tử nhăn nhó đến mức rất khó coi:

- "Một Park Jiyeon là quá đủ, thêm tên này nữa mình đúng là tiêu thật rồi !"

Cảnh tượng “hãi hùng” của buổi “chia ly” ào về khiến Rain rùng mình. Cậu nhóc 10 tuổi cực dễ thương, chiếc mũ lưỡi trai quay ra sau rất cá tính. Đôi môi đỏ mọng không ngừng la hét, nước mắt nước mũi lấm lem cả khuôn mặt. Một tay nắm chặt cô bé cũng trạc tuổi, tay còn lại bị một người phụ nữ quý phái lôi đi.

*********Flashback**********

- "Mẹ à, con không muốn đi. Hức hức. Con muốn ở lại với vợ bé nhỏ….con không đi đâu."

Tuy tội nghiệp con trai nhưng vì tương lai sau này, bà đành cố hết sức kéo cậu đi. Đứa trẻ thông mình này cần điều kiện phát triển và Canada sẽ làm được điều đó.

Bàn tay nhỏ bé gần như bật máu làm người mẹ đau xót. Bà buông tay con ra, dịu giọng:

- "Nghe lời mẹ nhé! Chúng ta sẽ trở về mau thôi, con sẽ được gặp lại vợ bé nhỏ. Mẹ hứa đó."

Đôi mắt đầy nước hướng về cô bé xinh xắn. Rồi nhanh chóng xoay sang người bên cạnh:

- "Rain à? Khi em về Hyomin sẽ là vợ bé nhỏ của em chứ ?"

Rain chỉ biết mỉm cười. Con nít gì mà mới chín mười tuổi đầu đã đòi có vợ.

Dù hai gia đình là bạn thân của nhau, dù thằng nhóc này có vẻ rất thích em gái mình, nhưng lời hứa này nếu nói ra sẽ rút lại được chứ. Mười lăm tuổi vẫn còn quá non nớt để Rain suy nghĩ như thế, nhưng ai bảo cậu già trước tuổi làm gì. Thấy ông anh đang là “niềm tin” duy nhất của mình im lặng, vẻ không đồng ý. Cậu nhóc lại khóc thét.

Rain hốt hoảng, sức công phá của tiếng hét thật ghê gớm! Đành lừa trẻ con một lần vậy.

Gật đầu đầy chắc chắn, Rain cười méo xệ :

- "Ừ…sau này Hyomin sẽ là…là vợ bé nhỏ của em."

......

Tiếng kim loại va chạm nhau nghe choang choang. Có lẽ là mấy sợi thần kinh thép trong đầu anh đang rất căng, Rain cắn môi:

- "Kẻ phá đám này sao lại xuất hiện lúc này chứ? Em gái à. Em hại chết anh rồi !"

Sunshine!

Bao nỗi nhớ mong cứ thế kéo dài, thứ xúc cảm bé nhỏ lớn dần theo tháng năm và cư nhiên trở thành tình yêu. Sân bay đông nghẹt người. Bịn rịn những cái nắm tay, giọt nước mắt ly biệt. Vài cái ôm thắm thiết trao nhau, dâng lên niềm hạnh phúc vô bờ của những cuộc hội ngộ. Tất cả làm không khí sánh đặc, cô đọng thứ xúc cảm khó tả. Thân người cao lớn nổi bật giữa đám đông. Ánh nhìn lãng tử sẵn sàng “hạ gục” những trái tim bé nhỏ. Giọng nói ngọt ngào của cô tiếp viên chợt vang lên, thức tỉnh kẻ đang “mê sản” giữa ban ngày:

“Chuyến bay Canada-Hàn Quốc đã hạ cánh….Xin thông báo Chuyến bay Canada-Hàn Quốc đã hạ cánh..”

Rain đảo mắt tìm kiếm, đôi tay thong dong cho vào túi quần. Phía xa bỗng trở nên ồn ào. Tiếng nhịp tim va vào nhau nghe thình thịch, vài cô gái bất động hướng ánh nhìn về vật thể đang bị vây kín. Đám đông dần tản ra, chừa lại lối đi có phần eo hẹp cho vật thể lạ vừa nãy. Dáng người cao cao hiện ra ngày càng rõ trước mắt Rain. Chỉ thấy thứ ánh sáng lấp lánh từ chiếc khuyên bạc ở vành tai. Mái tóc đen đậm chất Hàn Quốc không thể làm mờ gương mặt Tây chính hiệu. Đôi mắt nâu ấm áp thu hút mọi điểm nhìn, chiếc áo sơ mi đen kẻ sọc làm bật lên làn da trắng đến lóa mắt. Nụ cười cực dễ thương khẽ nở trên cánh môi quyến rũ:

- "Anh à !"

Rain ngẩn người “ Cậu ta gọi mình sao?”.

Ý thức được người kia đang lại gần, Rain cố lục tung hình ảnh cậu chàng trong danh sách những người anh quen biết. Dòng chữ “ERROR” nhấp nháy trong đầu báo hiệu tình trạng “ thông tin không xác nhận”. Rain nhíu mày nghi ngại:

- "Chúng ta quen nhau sao ?"

Tiếng cười khanh khách vang lên, chàng trai nhè nhẹ nghiêng đầu, lém lỉnh :

- "Haha…em thay đổi nhiều lắm à ? Chắc đẹp trai hơn trước thì phải! Nhưng Rain ơi ! Mau về nhà thôi, em muốn gặp vợ yêu lắm rồi này."

Luồn điện phóng loạn xạ trong mắt Rain. Xâu chuỗi những gì vừa diễn ra : “Rain ơi”, “Vợ yêu”, “về nhà”. Cơ mặt thư thả thường ngày chợt căng cứng:

- "Hahm….Hahm Eun Jung!"

Thấy vẻ mặt không thể bất ngờ hơn của ông anh tinh quái. Eun Jung phấn khởi đi nhanh về phía cửa, bỏ lại con người đang đứng với những thắc mắc chồng chất lên nhau. Chiếc Vovol lướt êm trên con đường vắng gió, Rain quay sang kẻ đang thừ người bên cạnh:

- "Này! Tại sao cậu trở về ? Chẳng phải cô Jeon không cho cậu về à ?"

Khuôn mặt tinh nghịch có vẻ trầm xuống, giọng nói đều đều:

- "Em đã hoàn thành những gì mẹ yêu cầu. Đạt được mọi thứ với kết quả hoàn hảo. Và bây giờ không còn gì ngăn được Eun Jung này về bên cô ấy !"

Ánh mắt nâu lóe lên niềm hạnh phúc sặc sỡ sắc màu. Bảy năm là quá đủ cho cuộc sống thiếu thốn ánh sáng. Từ ngày rời Hyomin, cậu nhóc mười tuổi như cái xác vô hồn. Lao đầu vào học và máy móc vận hành cuộc sống.

Mỗi lúc chợp mắt, hình ảnh cô bé có đôi mắt to trong veo lại hiện lên. Khuôn miệng xinh xắn không ngừng gọi cậu: “ Jungie à! Chúng ta xây lâu đài cát nhé!”, “ Hyomin không thèm chơi với cậu nữa, Jung Jung ngốc”. Bao nỗi nhớ mong cứ thế kéo dài, thứ xúc cảm bé nhỏ lớn dần theo tháng năm và cư nhiên trở thành tình yêu.

Cậu nhóc ngốc nghếch nay đã trưởng thành. Dù khuôn mặt dễ thương đến mê hoặc ấy chưa bao giờ đổi thay, dù tính tình trẻ con vẫn đáng yêu như ngày nào. Nhưng có một thứ đã thay đổi! Đó là tình cảm của cậu dành cho Hyomin. Nó đủ lớn để dìm chết cậu trong nỗi nhớ nhung, vô hình cắt vào tim cậu những vết cắt có hình thù kỳ dị. Tất cả mang Eun Jung trở về, gieo rắc niềm hy vọng vào tâm hồn trẻ dại. Rain nhếch môi. Tên nhóc này đã lớn thật rồi!

Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa kính ô tô, rọi vào khuôn má thiên thần của chàng trai ấy. Nụ cười răng khểnh cực duyên cuốn bay những phân tử khí, nhường chỗ cho thứ màu sắc ngọt ngào: “Chờ nhé vợ bé nhỏ, anh sẽ mang cho em ánh sáng ấm áp nhất !”.

Góc vẽ rõ nét những gam màu tương phản. Màu đen lãnh đạm và vô hồn của gió lạnh. Màu vàng nồng ấm và rực rỡ của mặt trời. Sắc màu nào sẽ nổi bật trên bức vẽ? Hãy nhắm mắt lại và nhìn chúng bằng trái tim như cô gái ấy...



Tương phản!!...

Hai thái cực đối đầu và nhanh chóng tuyên chiến. Gió lạnh hay mặt trời sẽ chiến thắng?

Vệt nắng trải dài, ngoằn ngoèo trên nền trời trong vắt. Không khí trở nên tinh khiết và thanh sạch lạ thường. Richard vẫn yên ắng như mọi ngày. Không ồn ào, không gấp gáp, cuồng quay đều đều của những tiết học, những bài giảng cứ thế trôi qua một cách tẻ nhạt. Nhưng tất cả chỉ là một lớp ngụy trang, một màn sương được ai đó khéo léo giăng mắc. Sau sự tĩnh lặng đáng sợ, từng đợt sóng ngầm vẫn âm thầm khuấy động thế giới nội tâm của tất cả các học viên ở Richard. Cuộc nói chuyện không mấy thoải mái, âm giọng thoát ra khó khăn và vô cùng dè dặt:

- "Park Jiyeon đang học ở lớp “đặc biệt” !

Vài ánh nhìn sửng sốt, nghi ngờ hướng về kẻ vừa phát ngôn:

- "Không thể được! Cô ấy là ai mà học ở cái lớp đó chứ, chỉ có những đứa khuyết tật như Park Hyo…."

- "Xuỵt!"

Đôi tay nhanh chóng đưa lên, bịt chặt cái tên sắp được nói ra. Nét hoang mang lẫn khuất trong đôi mắt 

- "Đừng nói là tôi không nhắc nhở. Park Jiyeon đã đưa ra cảnh báo, động vào cô ta đồng nghĩa với….."

Câu nói bỏ lửng được thay thế bằng hành động, kẻ buôn chuyện giơ tay xoẹt ngang cổ mình, chiếc lưỡi thè ra trông đáng sợ. Cố sức chen vào tin tức chấn động này. Cô bạn có cặp mắt kính to đùng lên tiếng:

- "Nghe đồn chị hai Na Eun mất tích. Mà ngay hôm trước chị ta bắt nạt Hyomin. Không lẽ có liên quan tới Park Jiyeon?"

Nhận đuợc cái gật đầu đồng tình của những người xung quanh, cô bạn im bặt. Thì ra là vậy! Gần đây học viên Richard ngày càng tránh xa con nhỏ mù đó. Là vì nó có người bảo vệ. Ánh mắt không cam tâm được che giấu kỹ lưỡng dưới cặp kính, đôi môi nứt nẻ mím chặt: “Park Jiyeon không thể thuộc về bất kì ai ngoài mình!”.

.........

- "Anh à! Nhanh đi em muốn gặp vợ yêu lắm rồi đấy."

Rain hết nhăn mặt rồi lại nhíu mày. Thật không chịu nổi với con người này mà! Có cần nóng lòng thế không? Suốt quãng đường, sắc mặc Eun Jung thay đổi liên tục. Đôi lúc trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, khi lại nhảy chồm lên giục anh chạy nhanh hơn. Cậu ta không mệt nhưng Rain sớm đã tai ù, mắt hoa với những hành động thái quá này.

- "Hyomin bây giờ đang ở trường. Cậu về nhà trước rồi tối hẳn sang gặp nó."

Không đợi Rain nói thêm, Eun Jung đã hí hửng:

- "Vậy thì đến trường thôi, em cũng rất muốn biết trường học của cô ấy thế nào!"

Đoàng! Đoàng! Có tiếng súng hướng vào Rain mà kích đạn.

- "Không được! Tuyệt đối không được!"

Rain kêu lên thảng thốt. Bây giờ cậu ta đến trường khác nào châm ngòi cho “Thế chiến thứ III”. Hai kẻ này mà đụng độ, người thiệt thòi không ai khác ngoài em gái anh. Thấy Rain phản đối quyết liệt, Eun Jung tức giận đòi dừng xe. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên âm thanh chói tai. Rain hừ mũi, cười thầm: “ Đã vậy thì anh cho cậu đi bộ, xem cậu gặp Hyomin bằng cách nào”. Nhưng ngay sau đó, anh đã phải đút kết cho mình một kinh nghiệm để đời: “Đừng quá xem thường đối thủ!” Hậm hực đá bay hòn sỏi dưới chân, Rain ấm ức nhìn theo bóng chiếc Vovol của mình khuất dần. Tên nhóc ranh đáng ghét, dám dùng bạo lực ép anh xuống xe:

- "Hahm Eun Jung! Cậu bị trừ một điểm ."

Học viện Richard hiện ra đồ sộ trước mắt. Eun Jung nhếch môi: “Trường của vợ yêu cũng tuyệt đấy chứ!”. Chiếc Vovol sang trọng đỗ xịch trước cổng trường. Cánh cửa bật mở thu hút mọi ánh nhìn. Dáng người cao lớn bước ra, vẻ thư sinh hút hồn. Gương mặt bừng sáng che lấp ánh mắt trời rạng rỡ, góc cạnh hiện lên nét tinh nghịch nhưng ấm áp lạ kỳ. Nở nụ cười răng khểnh cực duyên, giọng nói cất lên hết sức nhẹ nhàng :

- "Bạn cho mình hỏi, Park Hyomin học ở lớp nào vậy?"

Không thấy gì ngoài cánh môi nhếch lên rất quyến rũ, kẻ đối diện trả lời như bị thôi miên:

- "Lớp học đặc biệt! Đi thẳng, rẽ trái."

Bỏ qua thái độ đờ đẫn của con người bé nhỏ, Eun Jung cám ơn rồi nhanh chân rời đi. Đôi chân thon dài chợt dừng lại, mắt hướng về chiếc bảng phía cửa lớp. Đúng là đặc biệt! Lớp học này như tách khỏi thế giớ bên ngoài, độc lập đến trơ trọi. Một căn phòng yên ắng và đơn giản. Trên bậu cửa vài chậu tường vi được đặt nghiêng nghiêng, cánh hoa rũ xuống. Nhẹ nhàng bước đến cửa lớp, Eun Jung đưa mắt tìm kiếm. Ngay lập tức đôi mắt nâu sững lại, ngây dại nhìn vào thân người bé nhỏ trước mặt. Mái tóc xoăn xõa dài ôm lấy bờ vai thanh mảnh. Hàng mi cong khẽ khép lại, cánh môi hồng ngọt ngào mím vào nhau. Eun Jung ngừng thở, các mạch máu co thắt chèn ép dòng chất lỏng này chảy về tim. Là cô ấy, “vợ bé nhỏ” của cậu, thiên thần với đôi cánh trắng vỗ về cậu trong mỗi giấc mơ. Tám năm để con tim rung lên nhịp đập vì Park Hyomin và cũng ngần ấy năm Hahm Eun Jung chờ mong có được khoảnh khắc này. Cô ở ngay trước mắt cậu, rất gần để chạm đến niềm mơ ước nhỏ bé kia. Nhưng cơ thể cậu giờ đây lại bất động, muốn bước đến ôm cô vào lòng, muốn chiếm lấy đôi môi thuần khiết ấy sao lại khó khăn đến vậy.

Hyomin ngẩng đầu, đôi mắt to tròn hé mở. Mùi oải hương vừa xa lạ nhưng rất đỗi thân quen cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ. Đôi mày đẹp nhíu lại:

- "Ai thế ?"

Giọng nói trong veo, thanh khiết như làn suối vừa cất lên thì hương vị nồng đậm ấy bất chợt đổ ập tới, khiến Hyomin đờ người. Siết chặt vòng tay đầy nhớ thương, vùi mặt vào làn tóc mềm mượt để tham lam hít hà mùi thơm dịu ngọt.

- "Vợ yêu à ! Anh rất nhớ em."

Đôi tay đưa lên định kháng cự bỗng chốc khựng lại. Giọng nói quen thuộc mang về một chuỗi những hình ảnh trong miền kí ức xa xôi.


**********Flashback**********

Cậu bé phụng phịu đôi má hết sức dễ thương. Chu chu chiếc môi làm nũng với cô bé mặc váy hồng:

- "Vợ bé nhỏ ạ! Rain ăn hiếp anh, anh ấy bảo không cho em chơi với anh."

Cô bé phì cười, đưa đôi tay bé nhỏ vỗ vào khuôn má đỏ lên vì tức giận :

-  "Jung Jung ngoan! Em sẽ về mách mẹ, để mẹ đánh đòn Rain. Hì hì khi đó chúng ta lại được chơi với nhau."

Đôi mắt nâu sáng rực, vội vã lau đi những giọt nước còn đọng lại trên khóe mi, nắm chặt bàn tay của cô bé và mỉm cười thật tươi :

- "Hyomin! Sau này Jung Jung lớn, em làm vợ anh nhé ?"

Cô bé vùng vằn, vừa chạy vừa quay ra sau trêu :

- "Xí! Ai thèm ! hihi."

- "Vợ yêu ! Đứng lại đó. Anh mà bắt được, em chết chắc."

Khoảng vườn xanh mát vang lên những tiếng cười giòn tan. Hai chiếc bóng bé xinh rong đuổi nhau nhạt dần, nhạt dần.

.........

Mùi oải hương quanh quẩn tỏa ra đưa Hyomin về thực tại. Cánh môi mềm mại khẽ mấp máy, âm vực nghẹn ngào vang lên:

- "Jung Jung…."

Eun Jung bất động. Niềm hạnh phúc len lõi trong từng thớ thịt. Cô ấy vẫn còn nhớ cậu, vợ bé nhỏ chưa bao giờ quên cậu ! Đôi mắt nâu thoáng trầm xuống, ngập tràn những xót xa, đau khổ.

- "Vợ bé nhỏ, anh xin lỗi ! Jung Jung xin lỗi vì không ở cạnh em, không...thể giữ được đôi mắt sáng trong này. Anh ước người không nhìn thấy là anh, là anh……"

Nắng âm thầm xuyên qua ô cửa, rọi vào những giọt nước mặn đắng trên khóe mi. Nỗi đau đớn không ngừng dày xéo, xoáy vào tim Eun Jung từng vết hằn sâu khoắm. Ai nói con trai không được khóc! Eun Jung không yếu đuối mà cậu đã quá mạnh mẽ. Gồng mình chống chọi với nhớ thương suốt tám năm trời, thách thức với những ảo ảnh về bóng dáng bé nhỏ. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã đổ sụp. Dòng chảy yếu đuối đang ngự trị, lấn chiếm sức kháng cự mạnh mẽ ấy. Cậu đã khóc, mặc kệ thứ chất lỏng đắng cay đang lăn dài, thấm tháp rồi ăn dần vào tâm hồn bị mòn rỉ. Eun Jung bất chấp tất cả, chỉ xin một lần được mềm yếu trước người con gái cậu yêu thương dù trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Tiếng đồng hồ gõ từng nhịp êm êm, lớp học tĩnh lặng để khung cảnh thật ngọt ngào tiếp diễn. 

Ánh mắt sắc lạnh chằm chằm nhìn vào những gì trước mắt. Những tia đỏ vằn lên đáng sợ. Bàn tay siết chặt đến nỗi gân xanh hiện rõ. Nhanh chóng tiến về phía trước, thô bạo xốc ngược chiếc áo trắng rất ngứa mắt. Chưa để đối phương định hình chuyện xảy ra, nấm đấm đầy phẫn nộ đã giáng xuống không thương tiếc. Hyomin bàng hoàng. Vì quá vui mừng khi gặp lại Eun Jung mà cô quên mất kẻ bá đạo kia. Có lẽ nó đã chứng kiến tất cả, từ cái ôm thắm thiết đến những câu nói sặc mùi ngọt ngào của hai người. Jiyeon đã nổi điên, lao vào Eun Jung đánh tới tấp. Tên nhóc con chưa vắt sạch mũi này từ đâu chui ra mà cư nhiên ôm Hyomin trước mặt nó chứ, lại còn khóc lóc, tình tứ như đang yêu nhau. Dù cố gắng kiềm chế, nhưng cơn giận này nó không thể nuốt trôi. Động vào người của nó thực sự kẻ này không muốn sống. Eun Jung bất lực, không thể chống đỡ những cú ra đòn như lấy mạng, rốt cuộc cậu đã đắc tội gì với con người đó? Tiếng binh bốp khuấy động căn phòng vốn yên lặng. Cái rên đau đớn, tiếng hự hự của kẻ chịu đòn khiến Hyomin sợ hãi. Đầu óc nhanh nhạy sớm đã đoán biết chuyện gì đang xảy ra, cô gái nhỏ vội vã hét to:

- "Eun Jung ! Jiyeon ! Dừng tay."

Đôi chân giơ lên chuẩn bị bồi vào thân người đã quằn quại trên nền đất bỗng khựng lại, đôi mắt đen láy ngập tia lãnh khốc. Eun Jung ôm bụng đau đớn. Chán ghét đưa tay quệt lấy vết máu trên miệng :

- "Khốn kiếp! Tôi có thù gì với cậu?"

Bị đánh bất ngờ mà không kịp phản kháng, Eun Jung tức giận quát vào mặt kẻ kia. Đôi môi hoàn hảo nhếch lên rất khẽ, giọng nói không xúc cảm muốn đấm thủng khuôn mặt đáng ghét :

- "Cách xa Park Hyomin trong bán kính 10 mét!"

Cơn gió rét buốt ập vào khoảng không đầy căng thẳng. Mùi chết chóc thoát ra từ thân người cao lớn. Chiếc áo đen nhuốm vị lạnh rùng rợn, hương cỏ may phả ra như thứ axit bào mòn tất cả. Khuôn mặt thư sinh cũng dần đanh lại. Đôi mắt nâu bùng lên ngọn lửa đỏ rực, sẵn sàng thiêu rụi mọi thứ, kể cả tảng băng ngàn năm trước mặt. Vị oải hương lẫn vào cỏ may, ngột ngạt. Hai thái cực đối đầu và nhanh chóng tuyên chiến. Gió lạnh hay mặt trời sẽ chiến thắng? Trận đấu kịch tính và cam go chính thức bắt đầu.


.........

Cùng một thời điểm đó, ở một nơi khác....

Rào. Rào. Cơn mưa bất chợt đổ ập xuống, xua tan cái nóng khắc nghiệt, xoa dịu những giận dỗi, xóa sạch mọi hoài nghi. Khi cục diện “cuộc chiến” ở Richard vẫn chưa dàn xếp, thì tại một nơi khác tình hình chiến sự lại bắt đầu! Xa lộ vắng tanh, cái nắng chói chang đổ lên thân người cao lớn. Rain bực bội đưa tay quệt lấy giọt mồ hôi vừa đổ xuống. Chết tiệt! Anh phải đi bộ về nhà dưới “cơn lửa” gay gắt này sao? Thế là hình ảnh hiếm hoi xuất hiện trên con đường không một bóng người. Chàng trai lịch lãm thong dong sải từng bước dài, mái tóc nâu bị gió đánh tung trông quyến rũ. Ánh nhìn bất cam hằn lên sự bực tức, Park Hyo Joon đường đường phong độ cũng có ngày thảm hại thế này!

- "Mưa rơi nhẹ rơi tí ta tí tách ta tí tách…la ...la...."

Tiếng hát trong veo vút lên khiến Rain ngẩn người. Tên dở hơi nào lại vui vẻ đến mức trời nắng như thiêu đốt mà lại hát về mưa chứ, mà còn vào lúc tâm trạng anh đang rất rất không tốt. Máu chiến nổi lên, đã vậy thì cho hắn một trận xem như xả cơn tức lúc nãy. Rain quay phắt người, đôi mắt nheo lại bỗng chốc mở to, mồm há ra rất mất hình tượng. Không hề phát hiện sự tồn tại của ai kia, cô gái nhỏ vẫn đều đều đạp xe, đôi môi đỏ xinh vô tư “hét”:

- "Và em sao hồn nhiên! Xinh như nàng tiên ! Cho bao chàng trai ngẩn ngơ thẩn thờ xin làm quen."

Ừ thì hồn nhiên đấy nếu không nói là hơi điên. Cũng rất xinh nhưng “xinh không đúng lúc”! Và điều quan trọng là đã có một chàng trai ngẩn ngơ, thẩn thơ bên lề đường. Sau vài phút đứng hình Rain lao như bay, mục tiêu hướng đến là cô gái nhỏ. Bị phục kích bất ngờ, Ji Huyn không kịp trở tay, cả người và xe ngã nhào xuống đường. Đôi mắt ngây thơ đã long lên sòng sọc, ngẩng cao đầu để nhận diện kẻ gây chiến. Khuôn mặt đáng ghét phóng to hết cỡ, nụ cười nửa miệng cực gian xảo đang lờn vờn trước mắt Ji Huyn. Khói từ tai bốc ra nghi ngút, tiếng “tu tu” báo hiệu bộ máy “hủy diệt” được kích hoạt:

- "Yaaa... Park Hyo Joon! Anh đúng là sao chổi, vô duyên vô cớ từ đâu chui ra, làm tôi thành ra thế này! Grừ rừ…. tôi thề, hôm nay không giết chết anh tôi không phải là Lee Ji Huyn!"

Thân người nhỏ bé hùng hổ lao tới, đầu tóc rối bù, bộ đồng phục nhăn nhúm chẳng khác dân đàn chị. Giở hết các chiêu từ cào cấu, cắn xé đến đấm đá loạn xạ, Ji Huyn mặc kệ kẻ kia đang kêu la thất thanh.

- "AAA…Này nhóc dừng tay, dừng tay !"

Cơn rát buốt toàn thân khiến Rain phản công, ra sức giữ chặc cánh tay đang không ngừng “hành hung” của cô gái nhỏ. Không ngờ cô nhóc này nổi giận kinh khủng như thế, từ nay anh không dại mà động vào nữa. Dù cánh tay đang bị kiềm cứng nhưng đôi chân vẫn cứ nhằm phía trước mà đá, mà đạp. Đã thế còn luôn miệng mắng:

- "Đi chết đi sao chổi, tôi xem anh còn dám động vào tôi nữa không….Aizzz."

Cơn nắng nóng chưa hề hạ nhiệt. Không gian yên tĩnh ban nãy bị phá vỡ bởi trận chiến nảy lửa. Hai con người đang ra sức giằng co rất dữ dội, chàng trai cao lớn có vẻ chịu đựng khổ sở còn cô gái nhỏ nhắn lại hăng say ra đòn. Sau khi trả được thù, Ji Huyn chống tay thở hồng hộc, khuôn má đỏ lên khiến Rain bật cười :

- "Đủ chưa! Bây giờ thì cho tôi biết, tại sao nhóc lại ở đây "

Đôi môi đẹp mím chặt. Ánh mắt láo liên bắt đầu che đậy những âm mưu. Thật ra Ji Huyn đã cúp học, cô không phải học sinh cá biệt nhưng cũng chẳng ngoan hiền gì cho lắm. Tại sao phải nhốt mình trong cái đống chữ nghĩa nhàm chán kia mà không đi chơi chứ. Khó khăn lắm mới trốn được ông giám thị hói đầu. Ai dè tránh tà lại gặp sao chổi, nghĩ đến cảnh Park Hyo Joon sẽ túm cô về trường rồi bảo Hiệu trưởng kỷ luật mình, Ji Huyn khóc thầm: “Tên này quen rất thân với Hiệu trưởng, lần này mình dại dột quá!”. Nghĩ thế nhưng cô vẫn gắng hếch mặt, đâm lao thì phóng theo luôn cho chắc :

- "À…tôi..tôi. Mà liên quan gì đến anh. Joon công tử không cần bận tâm đâu, lo cho anh trước đi."

Nhìn Rain chằm chằm từ trên xuống dưới, Ji Huyn bắt đầu bày ra bộ mặt láu cá hết mức có thể:

- "Ha ha. Chắc là bị cô nào đá rồi! Thất tình nên đến nơi vắng vẻ này để âm thầm “kết liễu” đời mình chứ gì? Thôi nể tình anh là anh trai của bạn thân tôi, nên tôi khuyên anh việc gì cũng phải nghĩ cho thông."

Rain xám mặt. Cô gái này miệng lưỡi đúng là chanh chua, đá xoáy người khác chuyên nghiệp hơn cả anh. Nhưng anh là ai chứ, Park Hyo Joon tài ba đã sớm đoán được cô bỏ học đi chơi rồi. Muốn hạ đo ván anh ư, cô vẫn còn non kém lắm cô bé ạ:

- "Vậy thì cảm ơn lòng tốt của nhóc nhé! Bây giờ tâm trạng tôi quả là không tốt, tôi đang nghĩ mình có nên đến tìm Hiệu trưởng Riachard để tâm sự không? Ông ấy chắc sẽ có cách giúp tôi đấy!"

Mặt Ji Huyn méo xệ, anh ta đúng là “Cáo già”, “Hồ ly ngàn năm” có vẻ ngoài hại người, đã nhìn thấu những toan tính của cô. Nhưng chuyến đi chơi này, cô quyết không từ bỏ. Thoáng thấy nét lưỡng lự trên gương mặt trắng hồng, Rain cười thầm. Anh đã bắn trúng tim đen của cô nhóc rồi.

- "Vậy bây giờ, anh muốn gì?"

Cùng là kẻ khôn ngoan, tốt hơn hết nên cho nhau một cơ hội. Anh nắm được tẩy của tôi nhưng chắc chắn anh có điều kiện. Vậy thì ngại gì mà chúng ta không trao đổi. Ji Huyn tự tán dương suy nghĩ thấu đáo của mình mà không biết cái giá sắp trả thật quá đắt đỏ. Cá đã cắn câu, Rain liếc nhìn chiếc xe đạp nằm dưới chân. Ánh mắt sáng lên tia gian xảo:

- "Chở tôi về!"

Nơi ngõ cùng hẻm vắng này một bóng người cũng chẳng có. Để về nhà chỉ còn cách cuối cùng này thôi, ai bảo nhóc tự sa vào bẫy làm gì. Bày ra bộ mặt đắc thắng vô đối, Rain vênh váo ra lệnh cho Ji Huyn. Cô gái nhỏ nghiến răng, cố gắng kiềm chế cơn giận sắp phun trào. Cuối cùng Ji Huyn cũng chấp nhận, khom người dựng lại xe. Mắt căm phẫn nhìn Rain như muốn ăn tươi nuốt sống:

- "Vì mục đích “đi chơi” cao cả! Tôi sẽ nhịn anh lần này. Nhưng bây giờ anh phải chở tôi!"

- "Hì hì, tôi…tôi không biết đi xe đạp!" Mặt Rain biến sắc, cánh tay đưa lên mái đầu rối bù gãi gãi

Ji Huyn nắm chặt tay, đôi mắt to tròn đã đỏ ngầu. Ngẩng mặt lên nhìn Rain, giọng Ji Huyn run run có vẻ rất kiềm chế :

- "Park Hyo Joon xem như hôm nay tôi xui xẻo gặp phải sao chổi như anh!"

Trận chiến kết thúc trong sự thỏa hiệp không mấy êm đẹp. Thân người bé nhỏ gồng mình, cố hết sức để chở vật thể có tải trọng to lớn phía sau. Trong lòng không ngừng mắng nhiếc, rủa xả. Rain cười ha hả, cơn bực tức đã cuốn phăng theo những trận cãi nhau, nhường chỗ cho những niềm vui thật giản dị. Từng vòng quay đều đều của bánh xe đang vận động, hàng cây bên đường như chạy ngược. Im ắng và bình yên. Chất giọng trầm ấm vang lên khe khẽ phá vỡ không khí có phần nặng nề:

- "Ji Huyn, chuyện của chị họ nhóc, thực sự tôi không cố ý. Tôi không ngờ vì lời từ chối đó mà cô ấy thành ra thế!"

Xe bỗng chạy chậm hơn, từng nhịp đạp không còn khó nhọc, thong thả như một cuộc dạo chơi. Ji Huyn mỉm cười, mắt thấp thoáng nét ấm áp. Thái độ chân thành này cô chưa từng thấy qua. Con người cao ngạo, đào hoa như Park Hyo Joon cũng để tâm tới những chuyện này ư? Có lẽ cô đã quá vội vàng khi đinh ninh mọi chuyện đều do anh ta, sự phẫn nộ nhất thời đã khiến cô rối trí. Cô từng chán ghét anh, từng khinh bỉ tên công tử trăng hoa như anh. Nhưng Ji Huyn chưa bao giờ thấy được người anh trai hết lòng vì em gái, không tìm ra những chân thành và nồng ấm của anh. Thấy cô im lặng, Rain lo sợ cô lại nghĩ mình biện bạch. Anh biết cô ghét mình, biết cô tổn thương khi nhìn chị họ mình như thế. Nhưng đó là sự thật, anh không muốn vì hiểu lầm này mà họ cứ đấu khẩu, mãi xem nhau như kẻ thù:

- "Tôi nói thật đấy! Nhóc có quyền không tin. Nhưng Park Hyo Joon này chưa hề giải thích với ai về những việc tôi đã làm"

Giọng nói trầm trầm vẫn vang lên rất rõ nhưng thanh âm của nhịp tim hỗn loạn đang dần lấn áp. Đôi má trắng xinh bỗng chốc đỏ lên, mái tóc lòa xoa che đi gương mặt đang bối rối. Rào. Rào. Cơn mưa bất chợt đổ ập xuống, xua tan cái nóng khắc nghiệt, xoa dịu những giận dỗi, xóa sạch mọi hoài nghi. Ji Huyn tăng tốc, nhịp đạp trở nên hối hả. Trong màn mưa, nụ cười thật tươi lóe sáng:

- "Mưa cũng đáng yêu đấy chứ !" 

Rain nghiêng đầu, giọng nói lảnh lót thường ngày bị tiếng mưa làm ù đi:

- "Nhóc nói gì? Tôi nghe không rõ !"

Ji Huyn mím môi, cũng may anh ta không nghe.

- "Tôi bảo mưa rồi, chúng ta mau về thôi!"

Có những nụ cười là định mệnh, những hiểu lầm thật rắc rối. Nhưng nếu chúng ta kiên trì tháo gỡ thì sau hiểu lầm chính là nụ cười trong sáng ấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro