Chap 3: Come to school

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tia nắng đầu tiên lọt qua khe cửa, đánh dấu cho một sự khởi đầu mới...

"Này, Doãn Kỳ, dậy đi!"

Chung Quốc ngồi xuống giường, đưa tay lay lay người Doãn Kỳ, nhưng dường như chàng thiếu gia bướng bỉnh này vẫn chưa muốn tỉnh dậy sau một đêm dài ngon giấc.

"Ưhm... tránh ra! Để tôi yên." Doãn Kỳ nhíu mày, giọng nói hơi khó chịu vì bị đánh thức.

"Dậy mau!" Sức chịu đựng của con người có giới hạn, đương nhiên Chung Quốc cũng thế. Chung Quốc tức giận quát lên, nhưng Doãn Kỳ vẫn vùi đầu trong chăn gối.

"Hừ, nếu em không dậy thì để anh ngủ với em vậy." Giọng nói lạnh băng vang lên, sau đó Chung Quốc nằm lên giường Doãn Kỳ, kéo chăn đắp và bắt đầu... ngủ.

"Ưhm." Cảm giác rộng rãi thoải mái lúc nãy được thay bằng cảm giác chật hẹp khó chịu, Doãn Kỳ cựa mình, từ từ mở mắt.

Ngay lập tức, một gương mặt điển trai đang nhắm nghiền đôi mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ, bất giác gương mặt Doãn Kỳ đỏ ửng lên, theo sau đó là tiếng la hét thất thanh.

"Á! Anh làm cái quái gì vậy? Biến ra khỏi phòng tôi mau." Doãn Kỳ bật dậy, lấy gối liên tục đánh vào Chung Quốc, gương mặt từ màu đỏ chuyển sang một màu trắng bệch.

"Do em không chịu dậy, anh cũng không nỡ đáng thức, thôi thì ngủ chung với em." Chung Quốc nhún nhún vai làm vẻ vô tội, nói chậm rãi.

"Mau ra khỏi phòng cho tôi! Tôi cần phải thay đồ!" Doãn Kỳ tức giận quát lớn, đứng dậy đẩy Chung Quốc ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Mọi chuyện cứ như một giấc mơ!

Đột ngột trở thành vợ của thiếu gia của tổ chức Knight khét tiếng.

Đột ngột rời xa gia đình và bị đẩy đến cái dinh thự sa hoa này.

Đột ngột mất đi hai chữ gọi là tự do, trở thành con rối trong một vở kịch được sắp đặt sẵn.

Đúng là không thể tin được mà!

...

Ánh nắng buổi sớm nhàn nhạt, hương vị của những giọt sương vẫn còn đọng lại trong cơn gió.

Chung Quốc khoác lên mình bộ đồng phục nam trường Trung học phổ thông Star, chiếc áo sơmi trắng kết hợp với caravat sọc caro vô cùng bắt mắt, đôi mắt màu hổ phách rực sáng trước ánh nắng mặt trời, làn da trắng không thua kém Doãn Kỳ, chiếc khuyên tai hình đầu lâu bạc ẩn hiện sau mái tóc màu nâu nhạt, gương mặt nghiêng nghiêng đứng tựa vào tường chờ Doãn Kỳ.

Sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng Chung Quốc phải đợi chờ, cuối cùng Doãn Kỳ cũng xuất hiện. Lúc này, trông Doãn Kỳ như một tiểu thiên sứ nhỏ kiều diễm bước ra từ câu chuyện cổ tích. Bộ đồng phục áo sơmi trắng đi với chiếc quần dài sọc caro xanh biển, caravat màu cam được thắt nới lỏng, để lộ một sợi dây chuyền bạch kim có lồng một chiếc nhẫn trơn được chạm khắc khá tinh xảo. Đôi mắt to khuất sau hàng mi dài cong vút, đôi môi mỏng mang sắc màu của cánh hồng đào, trên mái tóc dài cài một chiếc nơ nhỏ trông cực đáng yêu.

"Này, đi thôi!" Doãn Kỳ vội vãi bước đến lay lay cánh tay Chung Quốc giọng nói gấp gáp.

"Lên xe." Chung Quốc nói ngắn gọn, cả hai bóng người cùng bước vào bên trong chiếc xe BMW bóng loáng.

Trường Trung học phổ thông Star thẳng tiến!

...

Đến cổng trường, tên cận vệ kia nhanh chóng mở cửa xe cho Chung Quốc.

Chung Quốc bước ra khỏi xe, đưa tay về phía Doãn Kỳ, đôi mắt mang tính chất "uy hiếp".

Doãn Kỳ nhíu mày, hất mặt, gạt tay Chung Quốc ra, sau đó bước xuống xe.

Bàn tay Chung Quốc ngượng ngùng trên không trung, sau đó rút về, gương mặt trở nên lạnh lùng vô cảm.

Chung Quốc bước đến gần Doãn Kỳ, ghé sát tai Doãn Kỳ thì thầm.

"Nếu em không ngoan ngoãn, chưa biết gia đình em sẽ xảy ra chuyện gì đâu." Chung Quốc nở một nụ cười đắc ý, tiếp tục nói. "Đáng ra em không nên làm phật ý tôi."

Một cảm giác ớn lạnh chạy hết sống lưng, Doãn Kỳ mím môi, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm Chung Quốc trước mặt, cả người khẽ run lên.

Chợt đôi mắt nâu trong sáng kia sáng lên, gương mặt Doãn Kỳ nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt chớp chớp ngây thơ.

"Chồng yêu!" Hai chữ thân mật được giọng nói ngọt ngào của Doãn Kỳ nâng cấp, tất cả học sinh có mặt tại đó đều quay mặt sang nhìn.

Doãn Kỳ vênh mặt, trên gương mặt lộ rõ nét hài lòng trước hành động "táo bạo" của mình, nhìn Chung Quốc cười thích thú.

Ai bảo dám uy hiếp Doãn Kỳ cơ chứ!

Một vài học sinh dường như quen biết với Chung Quốc, bắt đầu xì xào bàn tán.

"Đó là Tuấn Chung Quốc mà, sao cậu trai kia lại gọi anh ta là chồng?"

"Thôi rồi! Tuấn Chung Quốc đi học lại rồi!"

"Sẽ lại có chuyện cho xem."

Vô số những lời bàn tán khác nhau liên tục vang lên, nhưng gương mặt Chung Quốc vẫn vậy, giữ nét lạnh lùng vô cảm. Chợt Chung Quốc quay sang nhìn Doãn Kỳ, đôi mắt sâu thẳm vô cùng phức tạp.

Một vòng tay ôm ngang eo khiến Doãn Kỳ giật mình, sau đó Chung Quốc bắt đầu bước vào trường. Dĩ nhiên Doãn Kỳ cũng bị lôi theo.

"Này, anh và tôi có học cùng lớp không vậy?" Doãn Kỳ miễn cưỡng bước theo Chung Quốc, nở một nụ cười hết sức khiêm tốn.

"Không."

"Vậy tại sao anh cứ lôi tôi đi thế?" - Doãn Kỳ khó chịu đẩy đẩy bàn tay đang đặt ngang eo mình, giọng nói pha lẫn chút tức giận.

Dường như Chung Quốc đã quen với việc những ánh mắt xung quanh luôn dò xét mình, nhưng Doãn Kỳ lại hoàn toàn ngược lại.

Đột ngột Chung Quốc khựng lại, sau đó nói tiếp.

"Tôi lớp 12A2, em 11A3. Nếu em biết đường thì tự đi đi."

"Tôi có chân, tự tôi đi được, không cần anh lo." Doãn Kỳ ngước mặt lên, đôi mắt căm giận chiếu thẳng vào Chung Quốc.

Đúng là quá đáng mà!

"..." Chung Quốc buông tay ra, sau đó lạnh lùng bước đi.

Lúc Chung Quốc đi rồi, Doãn Kỳ mới nhận ra một sự thật đau lòng. Ngôi trường Star thiết kế theo phong cách Châu Âu, nên việc tìm được khu vực phòng học không dễ tý nào trong ngôi trường sa hoa này.

Doãn Kỳ thất vọng lê bước, đành phó mặc mọi chuyện cho ông trời định đoạt.

Làm sao đây? Làm sao đây?

Doãn Kỳ đã đi lòng vòng khuôn viên trường cả chục lần rồi, cứ mãi thế này đúng là không phải cách hay.

Đến mức này thì đành dùng chiêu thức năm xưa ở trường Tử Dương - "mỹ nhân kế" mà thôi...

Đưa đôi mắt lém lỉnh nhìn ngó xung quanh, một anh chàng đẹp trai có vẻ khá thân thiện lọt vào tầm nhìn của Doãn Kỳ.

Đã xác định được mục tiêu.

Doãn Kỳ bước đến gần chỗ chàng trai ấy, vẻ mặt thản nhiên cố gắng hoà nhập với bầu không khí lạ lẫm ở ngôi trường rộng lớn này, cố gắng tỏ ra điềm tĩnh.

Tiếp theo thế nào đây?

Đột ngột Doãn Kỳ lại rơi vào trạng thái lơ đễnh, thật sự không biết mình nên làm gì tiếp theo.

*Huỵch*

Doãn Kỳ tiếp đất một cách "hoành tráng" trước mặt chàng trai thân thiện ấy, đôi mắt bắt đầu mọng nước.

- "Ui!"

Nhờ trời, cú tiếp đất này khiến Doãn Kỳ sắm vai một mỹ nam yêu kiều bị vấp té, trông chờ sự giúp đỡ của chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích.

- "Này, cậu không sao chứ?" - Giọng nói dễ nghe cất lên, một bàn tay đưa ra trước mặt Doãn Kỳ.

Doãn Kỳ vờ ngại ngùng nắm lấy bàn tay ấy, nhưng gương mặt ngạc nhiên của anh chàng thân thiện đập vào mắt Doãn Kỳ cách đó không xa.

Không sai, anh ta chỉ đứng nhìn Ái Hy ngã mà không thèm bước đến giúp đỡ.

Vậy... chủ nhân của bàn tay kia là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro