Chap 4: Don't touch him!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một gương mặt điển trai khác nhanh chóng rơi vào tầm mắt của Doãn Kỳ. Trước ánh nắng mặt trời, gương mặt đó càng được tôn vinh thêm vẻ đẹp vốn có.

Doãn Kỳ ngây người nhìn chàng trai tốt bụng trước mặt, quên bẵng kế hoạch của mình.

Chàng trai ấy đỡ Doãn Kỳ đứng dậy, sau đó cau mày liếc nhìn Doãn Kỳ.

“Lần sau đi đứng cho cẩn thận.”

Anh ta quay người bỏ đi, Doãn Kỳ mới sực tỉnh, vội vã níu lấy tay của chàng trai ấy.

“Anh gì ơi, anh có thể chỉ giúp em lớp 11A3 ở đâu không vậy?” Giọng nói ngọt ngào của Doãn Kỳ cất lên, đôi mắt chớp chớp nhìn chàng trai ấy chờ đợi.

Khoé miệng chàng trai khẽ nhếch lên, nở một nụ cười toả nắng.

“Cậu mơ à?” Chất giọng lạnh lùng hoàn toàn khác với khi nãy, anh ta quay lưng bỏ đi để lại Doãn Kỳ đang nghệch mặt ra, vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được tinh thần sau cú shock quá lớn.

Mãi một lúc sau, khi đã định thần lại được, Doãn Kỳ hậm hực bước theo chàng trai lúc nãy…

Không thể dễ dàng bỏ qua như thế này được!

“Này, tên khốn kia!” Doãn Kỳ chỉ thẳng vào chàng trai kia, đôi mắt chất chứa những tia nhìn oán hận. “Giúp người thì giúp cho trót, anh không biết câu đó à? Anh có phải con người không vậy?”

Chàng trai kia dừng bước, nét mặt u ám quay lại nhìn Doãn Kỳ.

“Cậu đang nói tôi?” Chỉ thẳng vào mình như chờ sự xác thực, chàng trai gằn giọng.

“Không nói anh chứ nói ai?” Doãn Kỳ tức giận gật đầu xác minh, đôi môi mím chặt cố gắng kìm nén cảm xúc.

Bước chân của chàng trai ấy từ từ rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Cả hai người đứng đối mặt với nhau, nhưng chiều cao lại quá chênh lệch nên Doãn Kỳ phải ngước mặt lên trừng mắt với chàng trai ấy đầy căm phẫn.

“Cậu có biết chưa?” Chàng trai đột ngột gằn giọng, sau đó cười một nụ cười mang đầy sát khí, những tiếng rắc rắc đáng sợ bắt đầu vang lên.

“Biết gì?” Cảm giác căng thẳng tột độ bắt đầu lấn chiếm tâm hồn Doãn Kỳ, nhưng Doãn Kỳ vẫn mạnh miệng hỏi.

Sao đột nhiên Doãn Kỳ lại cảm thấy lạnh người thế này?

“Biết rằng…” Chàng trai làm vẻ bí ẩn, gương mặt đanh lại, nắm đấm giơ lên. – “… người đẹp như cậu, tôi cũng đánh.”

Hành động thô lỗ ấy khiến Doãn Kỳ giật mình, nhắm mắt lại sợ hãi chờ lực tiếp xúc từ phía bên kia.

“Hạo Thạc, làm gì vậy?” Một bàn tay ôm lấy vai Doãn Kỳ, tay còn lại đỡ nắm đấm của chàng trai tên Hạo Thạc.

“Tránh ra, Chung Quốc.” Hạo Thạc vẫn nhìn Doãn Kỳ với ánh mắt “hình viên đạn”, gương mặt lạnh lùng yêu cầu.

Hai chữ Chung Quốc lọt vào tai Doãn Kỳ, đôi mắt nhắm chặt lúc nãy giờ đây đang từ từ hé mở.

Không hiểu tại sao những lúc có Chung Quốc bên cạnh, cảm giác an toàn của Doãn Kỳ lại được nâng cao hơn gấp vạn lần…

Doãn Kỳ ngước mặt lên nhìn Chung Quốc, khuôn mặt ấy vẫn lãnh đạm, đôi mắt hổ phách sâu thẳm đang trừng mắt nhìn Hạo Thạc.

“Cậu muốn làm gì bất kỳ đứa con gái, con trai nào trong trường này, tôi không quan tâm…” Chung Quốc nói chậm rãi, sau đó hất bàn tay của Doãn Kỳ ra. “… nhưng nếu đụng đến cậu ấy, chứng tỏ cậu chán sống rồi.”

“Tôi đi với cậu bao nhiêu năm mà chẳng bằng thằng nhóc này ư?” Hạo Thạc cười nhạt, quay lưng bỏ đi.

“Anh biết hắn ta à? Bạn của anh sao?” Doãn Kỳ vẫn còn một đống câu hỏi nghi vấn cần được trả lời, nhưng hiện tại thì… thôi thì dựa vào hoàn cảnh vậy.

“Anh không có bạn.” Doãn Kỳlạnh lùng đáp, đôi mắt vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu. “Đi, anh đưa em về lớp.”

“À, cảm ơn!” Niềm vui trong lòng Doãn Kỳ mỗi lúc một tăng, cảm giác bực bội trong lòng giảm hẳn.

Chung Quốc và Doãn Kỳ đứng trước cửa lớp 11A3. Trông thấy Chung Quốc đưa Doãn Kỳ đến tận lớp, các học sinh trong lớp Doãn Kỳ tròn mắt nhìn, vô số những lời bàn tán khác nhau vang lên khiến cả lớp trở nên vô cùng náo nhiệt.

“Nghỉ trưa anh sẽ đến đón em, không được đi đâu hết.” Chung Quốc nhìn Doãn Kỳ, chất giọng trầm ấm cất lên dặn dò. “Vào lớp đi.”

Doãn Kỳ không nói gì, chỉ gật gật đầu, lặng lẽ bước vào lớp.

Chung Quốc đứng tựa vào cửa, đôi mắt nhìn Doãn Kỳ không rời, bộ dạng trông như chú thỏ con nhút nhát lúc này chẳng giống với Doãn Kỳ gì cả, dù sao Chung Quôcd cũng thích một Doãn Kỳ bướng bỉnh hơn.

Doãn Kỳ loay hoay mãi mới tìm được một chỗ ngồi phía cuối lớp, nét mặt căng thẳng dò xét xung quanh lớp học của mình. Ánh mắt Doãn Kỳ dừng lại ở cửa, Chung Quốc vẫn đứng đó quan sát Doãn Kỳ.

Theo lẽ thường, người ấy sẽ phải thẹn thùng cúi mặt xuống, cười hạnh phúc.

Nhưng rất tiếc, đó chỉ là hành động của những người bình thường, còn đối với những người giống Doãn Kỳ thì…

Hành động tiếp sau đó là trừng mắt.

Sau đó nữa là xua xua tay đuổi Chung Quốc đi.

Tiếp theo đó là giơ nắm đấm lên uy hiếp.

Và cuối cùng…

“Chung Quốc!” Doãn Kỳ đập bàn đứng dậy, khuyến mãi cho Chung Quốc ánh mắt “giết người”. “Anh đứng đó làm gì? Mau về lớp đi!”

Hầu hết những ánh mắt trong lớp đổ dồn vào Doãn Kỳ, lúc này Doãn Kỳ mới kịp nhận thức việc mình vừa làm “tầm cỡ” như thế nào.

Chung Quốc phì cười trước hành động “không giống ai” của người vợ đáng yêu, sau đó vẫy tay với Doãn Kỳ, quay về lớp.

Nhiều ánh mắt khác nhau chiếu thẳng vào Doãn Kỳ.

Doãn Kỳ nở một nụ cười gượng, sau đó ngượng ngùng ngồi xuống, gục mặt xuống bàn.

“Bạn ơi.” Một giọng nữ cất lên, đồng thời một bàn tay lay lay Doãn Kỳ.

“Sao?” Doãn Kỳ ngước mặt lên hỏi, gương mặt vẫn còn đỏ ửng.

“Mình là Hoàng Nhã Tuệ, rất vui được chào đón thành viên mới.” Cô gái đó cũng khá xinh, gương mặt nhỏ nhắn được giấu sau mái tóc dài thẳng mượt. “Bạn tên gì?”

“Mẫn Doãn Kỳ.” Doãn Kỳ mỉm cười thân thiện, đó là cách Doãn Kỳ có thể rút ngắn khoảng cách giữa mình và người khác.

“Vậy xem ra bạn là người đó rồi.” Nhã Tuệ cũng nở một nụ cười dễ mến, câu nói của Nhã Tuệ đầy ẩn ý.

“Người đó?” Doãn Kỳ đơ người, câu nói này quả thực quá khó để một Doãn Kỳ chỉ số IQ thấp thấu hiểu được.

Từ ngày gặp Chung Quốc, cuộc sống đơn điệu và ảm đạm của Doãn Kỳ hoàn toàn bị đảo lộn cả lên…

Tại sao ai cũng thích làm vẻ bí ẩn thế nhỉ?

“Từ từ bạn sẽ hiểu…” Nhã Tuệ bước lên phía trên lấy balo, sau đó ngồi xuống bên cạnh Doãn Kỳ. “… nếu thắc mắc, bạn có thể hỏi anh Chung Quốc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro