Chap 5: My home

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ding dong... Ding dong...

"Doãn Kỳ à, đi ăn với mình không?" Nhã Tuệ quay sang Doãn Kỳ cất tiếng hỏi, đôi mắt nâu đang nhìn Doãn Kỳ chờ đợi.

"Xin lỗi, mình không đi với Nhã Tuệ được rồi." Nét mặt Doãn Kỳ thoáng buồn, giọng nói nhỏ dần.

Lời nói uy hiếp của Chung Quốc quả thật có sức ảnh hưởng rất lớn đối với Doãn Kỳ, và Doãn Kỳ cũng không muốn vì mình mà khiến cả gia đình phải liên luỵ.

"Ừ, vậy mình đi trước nha." Nhã Tuệ mỉm cười dịu dàng, sau đó cùng các bạn nữ khác bước ra khỏi lớp.

Doãn Kỳ ngoan ngoãn ngồi trong lớp đợi Chung Quốc đến, nét mặt tinh nghịch đang thích thú quan sát xung quanh.

Cảm giác ở ngôi trường mới thật lạ lẫm, nhưng có lẽ Doãn Kỳ sẽ không tài nào thích nghi được với môi trường của ngôi trường sa hoa này.

...

"Doãn Kỳ." Chung Quốc đứng trước cửa lớp gọi tên Doãn Kỳ, đôi mắt nhìn Doãn Kỳ thích thú.

Nghe gọi tên mình, Doãn Kỳ quay đầu lại. Gương mặt đáng ghét của người tự xưng là "chồng" mình lọt vào tầm mắt Doãn Kỳ, trông anh ta như vừa khám phá ra một thứ gì đó thú vị lắm vậy.

Chung Quốc đứng dậy, bước đến chỗ Doãn Kỳ đang đứng.

"Em muốn ăn hay đi tham quan trường?" Doãn Kỳ hạ giọng hỏi, đôi mắt dán chặt vào người con trai ngang bướng trước mắt.

Doãn Kỳ hất mặt, gương mặt phụng phịu quay sang hướng khác không thèm trả lời Chung Quốc.

"Tính bày trò gì nữa đây?" Chung Quốc cau mày, lạnh lùng hỏi.

"Người đó là sao?" Doãn Kỳ cúi gầm mặt, giọng nói pha lẫn nhiều tâm tư khác nhau.

"Người đó?" Nét mặt Chung Quốc thoáng ngạc nhiên, rất nhanh sau đó lấy lại vẻ mặt lạnh lẽo của mình.

"Một bạn trong lớp nói chắc tôi là người đó. Mà người đó là thế nào?" Doãn Kỳ kiên nhẫn giải thích, sau đó ngước mặt lên chờ câu trả lời của người đối diện.

"Em là người anh chọn, vậy thôi." Chung Quốc điềm tĩnh trả lời, vẻ mặt không chút biểu cảm.

"Anh càng nói tôi càng không hiểu, hết vợ rồi lại người được chọn. Phiền phức!" Doãn Kỳ nhún vai, gương mặt không mấy hài lòng quay sang Chung Quốc. "Này! Tôi đói, dẫn tôi đi ăn đi!"

Chung Quốc không trả lời, lặng lẽ bước đi.

...

Đi hết dãy phòng học cũng đủ khiến Doãn Kỳ đột quỵ, Doãn Kỳmệt mỏi lê bước theo Chung Quốc.

Bước vào Can - teen với dáng vẻ vô cùng thảm hại, Doãn Kỳ nhanh chóng ngồi xuống một bàn trống.

Chung Quốc bước đến trước mặt Doãn Kỳ, liếc nhìn Doãn Kỳ với đôi mắt không mấy thiện cảm, sau đó cất tiếng hỏi.

"Ăn gì?"

"Gì cũng được." Doãn Kỳ trả lời mà không cần suy nghĩ, vuốt tóc của mình ra sau.

Thái độ của Doãn Kỳ đối với Doãn Kỳ khiến đám học sinh gần đó tròn mắt ngạc nhiên, ngạc nhiên hơn là con trai tổ chức mafia Chung Quốc lại nhẫn nhịn cậu trai nhỏ bé này.

Chung Quốc bước về phía Can - teen, sau đó một chàng trai chắn trước mặt Chung Quốc.

"Anh Chung Quốc ăn gì? Để em mua cho anh." Chàng trai can đảm xung phong thay mặt Chung Quốc tham gia vào cái Can - teen hỗn loạn đang chen lấn nhau.

Nhìn chàng trai trước mặt, Chung Quốc cười nhạt, sau đó lạnh lùng nói.

"Sao cũng được." Chung Quốc quay đầu bước đi, được một đoạn thì ngoảnh mặt lại nói với chàng trai "dũng cảm" ấy. "Tôi sẽ trả tiền sau."

...

Chung Quốc kéo chiếc ghế đối diện Doãn Kỳ ngồi xuống, hai tay đặt lên bàn nhìn Doãn Kỳ.

"Sao? Chuyện gì nữa?" Gương mặt khó coi của Doãn Kỳ khiến Chung Quốc cảm thấy khó chịu, tại sao lúc nào đi với anh Doãn Kỳ cũng luôn tỏ thái độ bất cần đó.

"Tôi muốn về nhà." Giọng Doãn Kỳ rất dứt khoát, xen lẫn chút van nài. "Anh cho tôi về đi."

"Không." Hiển nhiên câu trả lời sẽ là như vậy.

"Nhưng tôi muốn về, nếu không muốn thì anh phải cho tôi biết lí do tại sao anh lại cứ khăng khăng bảo tôi là vợ anh vậy?" Doãn Kỳ bức xúc hét lên, sau đó nhận lại vô số ánh nhìn ngạc nhiên của học sinh trong trường.

Từng đám học sinh bắt đầu bàn tán to nhỏ, thỉng thoảng còn có một số người che miệng cười như vừa được nghe chuyện tiếu lâm.

*Rầm*

Chung Quốc đập mạnh tay xuống mặt bàn, đôi mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn họ, gằn giọng.

"Câm miệng."

Lập tức cả Can - teen im bặt, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có.

Quay sang nhìn Doãn Kỳvới đôi mắt lộ rõ sự tức giận, Chung Quốc nói đều đều.

"Nếu em còn thắc mắc vì những chuyện không đâu ấy thì đừng nghĩ đến nữa, chiều nay anh sẽ cho quản gia Trần giải thích mọi chuyện cho em."

Chung Quốc dựa vào ghế, khoanh tay lại, nở một nụ cười.

Nụ cười của ác quỷ.

Giờ nghỉ trưa kết thúc, Doãn Kỳ đau khổ lê bước về lớp học.

Hình ảnh đáng sợ lúc nãy của Chung Quốc cứ ám ảnh Doãn Kỳ, tuy mới quen Chung Quốc chưa được một ngày, nhưng đây là lần đầu tiên Doãn Kỳ thấy Chung Quốc đáng sợ như vậy.

Doãn Kỳ ban đầu đinh ninh rằng Chung Quốc chỉ dựa vào thế lực gia đình, hoàn toàn không có gì phải sợ sệt Chung Quốcnên cứ lằng nhằng mãi chuyện đó.

Nhưng khi trông thấy Chung Quốc nổi giận, thật sự lúc ăn Doãn Kỳ nuốt không trôi, cứ lén lút nhìn Chung Quốc.

Cảm giác này chỉ có thể được miêu tả bằng hai chữ: "Kinh hoàng!"

...

Doãn Kỳ đưa mắt nhìn qua cửa sổ, tâm hồn cảm thấy dễ chịu hơn với khung cảnh trước mắt.

Cơn gió nhẹ nhàng cuốn những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời xanh nhạt, những đoá hoa tường vy mang vẻ đẹp kiêu sa đang nhẹ nhàng đong đưa trong làn gió mát.

Cả tiết học trôi qua thật nhanh.

Từ lúc xảy ra chuyện ở Can - teen, các thành viên trong lớp luôn nhìn Doãn Kỳ với đôi mắt không mấy thiện cảm, đặc biệt là các bạn nữ.

Chỉ có Nhã Tuệ là vẫn đối xử tốt với Doãn Kỳ, như một tia sáng nhẹ nhàng kéo Doãn Kỳ khỏi thế giới chỉ toàn một màu đen.

...

Doãn Kỳ rảo bước ra khỏi phòng học, chán nản bước theo các học sinh khác ra khỏi cổng trường.

Trước cổng, hai chiếc xe BMW bóng loáng nhanh chóng được Doãn Kỳ thu vào tầm mắt. Chung Quốc đang đứng đó, tựa người vào một chiếc xe. Giống y tư thế mà tối qua Doãn Kỳ đã thấy khi Chung Quốc đến đón mình.

Doãn Kỳ cúi đầu bước đến đối diện với Chung Quốc nắm lấy vạt áo Chung Quốc giật giật.

"Hôm nay anh có việc, em về trước đi." Chung Quốc hất mặt về phía chiếc xe đối diện, nhìn Doãn Kỳ nói đều đều.

Lúc này, Doãn Kỳ chỉ gật gật đầu, dáng vẻ trông vô cùng đáng thương bước đến mở cửa xe ngồi vào.

Chung Quốc đưa mắt nhìn theo chiếc xe khuất xa dần khẽ thở dài, sau đó cũng lên xe đi về hướng ngược lại.

Không ai biết được, sau khi Doãn Kỳ vừa bước vào trong xe, một nụ cười tinh quái đã được Doãn Kỳ thể hiện rõ rệt.

...

"Này!" Doãn Kỳ cất giọng, đôi mắt tinh nghịch mở to nhìn ông chú mặc áo vest đen đang lái xe.

"Chuyện gì vậy cậu chủ?" Hai từ cậu chủ phát ra từ miệng người đàn ông trung niên kia khiến Doãn Kỳ có cảm giác ớn lạnh.

"Đưa tôi về nhà đi, anh Chung Quốc đã cho phép tôi rồi." - Bằng chất giọng thuyết phục nhất, Doãn Kỳ mở miệng yêu cầu.

"Vâng."

...

Đóng cửa xe lại, Doãn Kỳ khí thế hừng hực tiến vào bấm chuông cửa.

"Ai vậy?" Bà Mẫn mở cửa, thờ ơ cất tiếng hỏi, sau đó lại sững người khi nhìn thấy Doãn Kỳ.

"Con về rồi đây." Doãn Kỳ mỉm cười, dang tay ôm lấy bà Mẫn. "Tên Chung Quốc ấy dám lôi gia đình ta ra uy hiếp con."

"Về ngay!" Bà Mẫn đẩy Doãn Kỳ ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn Doãn Kỳ, kích động quát lên. "Cậu bây giờ không còn là con trai nhà này nữa! Nếu đã biết sẽ liên luỵ đến gia đình, tại sao cậu lại về?"

"Mẹ..." Doãn Kỳ ngạc nhiên nhìn mẹ mình, không tin nổi mẹ mình lại có thể nói những lời nhẫn tâm đến thế.

Bà Mẫn đóng cửa lại, để mặc con trai mình đứng trước cửa nhà.

Doãn Kỳ đưa tay định bấm chuông một lần nữa, nhưng sau đó khựng lại, gương mặt vô cùng đau đớn... Doãn Kỳ chạy đi, mặc cho người đàn ông mặc vest đen kia ra sức gọi mình.

Tại sao một người mẹ lại có thể nhẫn tâm và vô tình như thế?

Đến một con hẻm nhỏ, một bàn tay bịt miệng Doãn Kỳ lôi vào trong, mặc cho Doãn Kỳ ra sức phản kháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro