Chap 6: Don't touch him

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cơn gió đêm thổi nhè nhẹ, ánh trăng sáng dịu dàng chiếu xuống mặt đất, phá tan màn đêm đang phủ kín.

Một gương mặt quen thuộc hiện ra sau ánh trăng mờ ảo, Doãn Kỳ ngạc nhiên nhìn người trước mặt, sau đó dùng tay đẩy bàn tay đó ra khỏi miệng mình.

Nhưng bàn tay kia vẫn ngoan cố không chịu rời, Doãn Kỳ bất lực giương đôi tức giận nhìn người đó, cố gắng thoát khỏi bàn tay kia.

Nhắm mắt lại...

Hít một hơi thật sâu...

Và hành động!

"Á! Sau em cắn anh!" Sau "tuyệt chiêu ngàn năm" của Doãn Kỳ vừa được thể hiện, bàn tay đó lập tức rời ra khỏi miệng Doãn Kỳ, giọng nói đau đớn bắt đầu kêu gào thảm thiết. "Em có phải là con người không vậy?"

"Cho đáng đời anh!" Doãn Kỳ làm mặt xấu với người đối diện, sau đó giả vờ xuýt xoa. "Chậc chậc, tội nghiệp chưa.

"Thằng nhóc này! Phải dạy lại em thôi!" Người ấy xắn tay áo lên, bắt đầu tiến về phía Doãn Kỳ.

"Á! Anh tính làm gì vậy! Tránh xa em ra." Doãn Kỳ lùi về phía sau, gương mặt mang đầy ám khí của người trước mặt khiến Doãn Kỳ cảm thấy ớn lạnh.

"Anh là anh trai của em, chẳng lẽ anh không được quyền dạy dỗ em trai mình à?" Bóng chàng trai ấy bước đến gần, bàn tay đưa lên véo mũi Doãn Kỳ.

"Thôi đi, mau bỏ tay ra!" Doãn Kỳ ra sức kéo bàn tay ấy, nhưng vẫn như lần trước, bất lực thả lỏng người.

1 giây...

2 giây...

3 giây...

"Á!" Lại là tiếng la hét thất thanh vang lên, xé toạc màn đêm yên tĩnh.

Và đích đến lần này của Doãn Kỳ là bàn chân "dễ thương" của người được gọi là anh trai Doãn Kỳ.

Doãn Kỳ dồn hết trọng lực lên bàn chân sau đó... đạp!

"Nhóc con, hôm nay anh không giết em thì không phải là con người." Cả người của chàng trai kia toát ra sát khí, ngước mặt lên nhìn Doãn Kỳ phẫn nộ.

"Anh mà tiến thêm một bước nữa thì..." Doãn Kỳ sợ hãi hét lên, lùi dần về phía sau, gương mặt tái xanh nhìn người anh trai "đáng kính" đang kích động tiếp tục xắn cao tay áo, cả người toả ra sát khí ngút trời.

"Thì sao?" Cả hai đều được thừa hưởng tính cách ngang ngạnh, nên anh ta vẫn ngoan cố bước từ từ đến chỗ Doãn Kỳ.

"Em sẽ mách với mẹ chuyện anh nhân lúc ba mẹ không ở nhà mà rủ rê bạn bè đến nhà làm loạn." Doãn Kỳ nói một mạch không ngừng nghỉ, nhịp tim đang đập loạn cả lên.

"Ế!" Doãn Kỳ nói đụng tới "nỗi đau thầm kín" của mình, ngay lập tức cả hai chuyển sắc thái biểu cảm cho nhau.

Doãn Kỳ lúc này đang đắc ý khoanh tay đứng nhìn anh trai yêu quý của mình trong khi gương mặt của người còn lại càng lúc càng tái mét.

Này thì dám xem thường Doãn Kỳ!

"Doãn Kỳ~ Đừng mà! Nếu em nói ra thì danh dự một thời của Mẫn Nam Tuấn anh đây sẽ theo gió mà bay!!!" Đưa đôi mắt đáng thương nhìn Doãn Kỳ, Nam Tuấn hạ giọng cầu xin. Phải rồi, nếu không sẽ được vinh quang "ăn" gậy sắt.

"Hừ!" Doãn Kỳ lạnh lùng liếc nhìn thái độ đáng ngờ của anh mình, quay mặt sang hướng khác tỏ vẻ khinh thường.

Đúng là anh trai chẳng thay đổi gì cả, vẫn dễ bị Doãn Kỳ điều khiển như thế...

"À, nghe nói thiếu gia tổ chức Knight đã chọn được vợ. Chắc phải là hàng độc đây..." Nhanh chóng chuyển đề tài, Nam Tuấn nhún nhún vai, đôi mắt chợt sáng lấp lánh.

"Chọn vợ?" Doãn Kỳ tròn mắt nhìn, vấn đề Nam Tuấn đang nói hình như có liên quan đến Doãn Kỳ.

"Em không biết sao? Nghe nói đến năm mười tám tuổi, thiếu gia của mỗi thế hệ trong tổ chức Knight đều phải chọn một người con gái làm vợ mình, nếu gia đình đó có ý ngăn cấm hay không đồng ý thì..." Doãn Kỳ kéo dài chữ cuối cùng ra, thở dài. "... chậc chậc!"

Doãn Kỳ ngây người, những lời nói của anh trai cứ ám ảnh trong tâm trí.

Trước mắt Doãn Kỳ hiện giờ là một màu đen thăm thẳm, đôi mắt vô hồn trở nên phức tạp hơn.

"Mà sao hôm qua em không về nhà?" Sực nhớ ra chuyện quan trọng, Nam Tuấn đập tay, sau đó quay sang Doãn Kỳ cất tiếng hỏi.
Không một tiếng trả lời...

Doãn Kỳ vẫn chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, không để tâm đến anh trai Nam Tuấn đang làm đủ trò để gây sự chú ý.

"Này! Doãn Kỳ!" Mất kiên nhẫn, Nam Tuấn nắm chặt vai Doãn Kỳ, xoay Doãn Kỳ đối mặt với mình. "Em làm gì mà..."

*Bốp*

Chưa kịp nói hết câu, một nắm đấm giáng thẳng vào mặt Nam Tuấn, Doãn Kỳ giật mình thoát ra khỏi dòng ảo tưởng.

Chung Quốc đứng trước mặt hai người, theo sau là một toán cận vệ mặc vest đen...

...

Lúc này Chung Quốc đang nghiêng nghiêng đầu, bẻ bẻ tay, sau đó tiến đến nắm lấy cổ áo của Nam Tuấn.

"Dừng lại!" Doãn Kỳ vội vàng chắn trước mặt Nam Tuấn, trừng mắt nhìn Chung Quốc. "Không được đánh anh trai tôi!"

Ánh trăng mờ ảo soi sáng, ba bóng người đang đối mặt với nhau...

... Mỗi người một tâm tư...

... Mỗi người một cảm xúc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro