Chap 7: Far away

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh là anh trai của Doãn Kỳ?" Chung Quốc nhìn Nam Tuấn nghi hoặc, giọng nói lạnh lùng pha lẫn chút ngạc nhiên.

"Chẳng lẽ tôi lại là anh trai của cậu?" Nam Tuấn đưa tay quệt vệt máu trên khoé miệng, nét mặt đanh lại nhìn trừng trừng Chung Quốc. "Cậu không biết hai chữ lịch sự à?"

Doãn Kỳ đứng giữa lo lắng nhìn hai chàng trai đang phát ra "sát khí" ngút trời, bất giác đứng dậy đưa tay ôm lấy tay Chung Quốc, quay sang nhìn Nam Tuấn cười gượng.

"Anh, đây là Tuấn Chung Quốc..." Doãn Kỳ ngập ngừng một lúc, sau đó ngước lên nhìn Chung Quốc. Đôi mắt sắc bén ấy vẫn còn trừng mắt nhìn Doãn Kỳ, nét mặt tối sầm lại. Giọng nói Doãn Kỳ nghẹn lại, tiếp tục giới thiệu Chung Quốc. "... thiếu gia tổ chức mafia Knight."

Câu nói Doãn Kỳ vừa thốt ra lập tức khiến gương mặt khó chịu của Nam Tuấn thay đổi hẳn. Lúc này, Nam Tuấn như bị rơi vào trạng thái "khủng hoảng", tròn mắt nhìn Chung Quốc đang đứng cho hai tay vào túi quần, một dáng vẻ hết sức kiêu ngạo và đậm chất mafia.

Sét...

Đánh...

Giữa...

Trời...

Quang...

Nam Tuấn ngẩn người, hết nhìn Chung Quốc rồi sau đó nhìn Doãn Kỳ với cặp mắt "không tin nổi". Bàn tay Nam Tuấn run run đưa lên, chỉ thẳng vào Doãn Kỳ lắp bắp.

"E... em đừng nói với anh là... là em là người được... được thiếu gia mafia Knight chọ... chọn nhé."

Doãn Kỳ cúi đầu, gật nhẹ một cái chứng minh cho sự thật "phũ phàng". Chung Quốc vẫn đứng yên như một pho tượng, không hé miệng nửa lời... trên gương mặt lúc này chỉ có duy nhất một nụ cười nửa miệng.

Chịu sự đả kích quá lớn, một đòn tâm lí nặng nề giáng thẳng vào tâm hồn "non nớt" của Nam Tuấn.

Nam Tuấn quỳ sụp xuống...

... huỵch một cái...

... bất tỉnh vô nhân sự!

Và lần này, không chỉ có mỗi ánh mắt ngạc nhiên của Doãn Kỳ chiếu thẳng về phía anh trai "đáng thương" đã ngã gục, mà ngay cả Chung Quốc cũng nheo mắt nhìn.

Đám cận vệ của Chung Quốc cố gắng nhịn cười, cơ thể từng người run nhẹ cố kìm nén.

Chung Quốc quay mặt lại, nhìn đám cận vệ, sau đó hất mặt về phía Nam Tuấn đang "an giấc" dưới đất.

Hiểu ý, đám cận vệ lập tức chạy đến lôi Nam Tuấn đi.

Con người Chung Quốc trước giờ vốn như vậy, chẳng muốn nhiều lời, chỉ thể hiện cảm xúc qua hành động và cử chỉ... chỉ riêng đối với Doãn Kỳ, dù mới quen chưa được quá hai ngày, Chung Quốc đã phải luôn bận tâm đến cô vợ bé nhỏ của mình, và cả sự việc sáng nay cũng là lần đầu tiên Chung Quốc kiên nhẫn giải thích với người khác như vậy.

"Em không bày trò quậy phá thì không chịu nổi à?" Chung Quốc vẫn nhìn thẳng về phía trước, cất giọng lạnh lùng hỏi.

"Tôi làm gì mặc tôi, không cần anh quan tâm." Doãn Kỳ ra vẻ bất cần, sau đó quay người bỏ đi.

Một bàn tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay Doãn Kỳ, đôi mắt mang màu hổ phách trở nên vô cùng tức giận.

"Này, bỏ ra." Doãn Kỳ giằng mạnh tay, nhưng vẫn không thể thoát được bàn tay ấy.

Cứ mỗi lần Doãn Kỳ giằng tay ra, Chung Quốc lại xiết chặt tay hơn, gương mặt lạnh lùng vô cảm nhìn Doãn Kỳ.

"Đau!" Giọng nói đầy khó chịu vang lên, nét mặt Doãn Kỳ thể hiện sự đau đớn cùng cực.

Chợt Chung Quốc hất tay Doãn Kỳ ra, sau đó lại nắm lấy bàn tay còn lại của Doãn Kỳ lôi đi.

Mở cửa xe, Chung Quốc đẩy Doãn Kỳ vào xe một cách thô bạo, sau đó ngồi lên phía trước lái xe rời đi.

Trong lúc đó, trước nhà họ Mẫn đang xảy ra một sự kiện "đình đám"...

Đám cận vệ của Chung Quốc đứng trước cửa nhà, bấm chuông, đến khi bà Mẫn vừa mở cửa thì quẳng Nam Tuấn vào nhà một cách không thương tiếc.

Chiếc xe BMW dừng lại ở bãi biển Kỳ Sa...

Chung Quốc xuống xe, mở cửa ghế sau và lại tiếp tục lôi Doãn Kỳ đi.

"Này, anh làm gì vậy?" Doãn Kỳ ngoan cố không chịu khuất phục, căm hận nhìn Chung Quốc đang bắt đầu hiện hình thành một ác quỷ tàn ác.

Chung Quốc vẫn không trả lời, kéo Doãn Kỳ tiến ra bờ biển.

Bước chân ngày càng xa, thì mực nước dâng lên càng cao. Chung Quốc cứ thế kéo Doãn Kỳ đi theo mình, vẻ mặt vô cảm lạnh lùng bước đi ra xa.

"Nếu anh muốn chết thì chết một mình đi! Đừng lôi tôi theo!" Doãn Kỳ dùng tay còn lại đập đập vào lưng Chung Quốc, nhưng dường như vẫn chẳng ăn thua gì.

Đến khi mực ngước qua quá ngực, Chung Quốc quay đầu lại nhìn Doãn Kỳ, đưa tay lên và nhấn thẳng Doãn Kỳ xuống nước.

Ánh trăng mờ ảo vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ trên bãi biển, gương mặt Chung Quốc vẫn tỏ ra "thản nhiên" trong khi đang dùng lực nhấn Doãn Kỳ xuống biển một cách nhẫn tâm và tàn độc.

Cảm giác ngạt thở như muốn vỡ toang lồng ngực, Doãn Kỳ ra sức vùng vẫy, nhưng càng cố gẳng thoát khỏi bàn tay đang dùng lực kia, Chung Quốc lại càng nhấn sâu hơn.

Vừa đến đỉnh điểm, lúc Doãn Kỳ không thể chịu đựng thêm được nữa, Chung Quốc nâng người Doãn Kỳ lên, đưa vào bờ.

...

Sau khi được đưa về nhà, Doãn Kỳ tự nhốt mình ở trong phòng, không ăn uống hay mở cửa cho bất cứ ai hai ngày liền.

Đến ngày thứ ba...

Chung Quốc và một toán người hầu đứng trước cửa phòng Doãn Kỳ, vẻ mặt của An An - Người hầu riêng của Doãn Kỳ lộ rõ vẻ lo lắng, sợ sệt.

"Ái Hy, mở cửa!" Chung Quốc gằn giọng, sau đó ra sức đập mạnh vào cửa.

Không một tiếng trả lời...

Cảm giác bất an lấn chiếm tâm hồn Chung Quốc, Chung Quốc tức giận lùi về sau hai bước.

*Rầm*

Cánh cửa mở toang ra, căn phòng hiện ra trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro