Chap 8: Anh phải phạt em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Quốc xông vào phòng, cảnh tượng trong phòng khiến Chung Quốc khựng người lại.

Doãn Kỳđang cầm một con búp bê bằng vải, chiếc kim trên tay đâm vào người con búp bê ấy, gương mặt tái nhợt giật mình quay sang nhìn Chung Quốc.

Con nít ba tuổi nhìn cũng biết việc xấu xa mà Doãn Kỳ đang làm là gì…

Nhìn con búp bê trong tay Doãn Kỳ, Chung Quốc nheo mắt, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Em tự nhốt mình trong phòng để làm cái trò này?”

“ Mặc kệ tôi, không cần thứ máu lạnh như anh quan tâm.” Doãn Kỳ nhìn con búp bê trong tay, sau đó tiếp tục “công việc” của mình. “Đâm này! Đâm này! Chết đi! Chết đi.”

Mặc kệ đám người hầu đang nhìn mình với đôi mắt ngạc nhiên tột độ, mặc kệ Chung Quốc nghĩ mình thế nào…

Doãn Kỳ vừa “niệm chú” vừa đâm liên tục vào người con búp bê bằng vải tội nghiệp, trút hết cơn giận của mình.

Chung Quốc khoát khoát tay với đám người hầu, sau đó đóng cửa phòng lại.

Doãn Kỳngẩn người nhìn Chung Quốc đang tiến lại gần mình, nụ cười nửa miệng trên gương mặt của Chung Quốc khiến Doãn Kỳ rùng mình.

Chung Quốc cúi người xuống, đôi mắt màu hổ phách nhìn Doãn Kỳ chằm chằm.

“Tính làm loạn phải không?” Giọng nói đúng chất của ác quỷ vang lên, gương mặt Chung Quốc áp sát vào mặt Doãn Kỳ.

“Đã nói là mặc tôi!” Doãn Kỳ  đặt con búp bê vải cùng cây kim xuống, ra sức đẩy Chung Quốc ra.“Đừng lại gần tôi!”

Khoảng cách quá gần khiến gương mặt của Doãn Kỳ đỏ ửng, nhưng vẫn ngoan cố chống đối, đưa hai tay cố gắng đẩy người Chung Quốc ra xa, đôi mắt nâu đang trừng lên đầy căm phẫn.

“Em vẫn còn giận chuyện hôm trước à?” Chung Quốc nắm chặt tay Doãn Kỳ lại, giọng nói không mấy thân thiện. “Nếu em còn giận, anh sẽ lại làm như vậy… thậm chí là hơn nữa kia.”

Đối với loại con gái bướng bỉnh như Doãn Kỳ, chỉ có cách dùng hành động để chứng minh chứ không thể nào khuất phục bằng lời nói được.

“Muốn làm gì thì mặc anh, bây giờ để tôi yên.” Doãn Kỳ quay mặt sang hướng khác, chán ghét trả lời Chung Quốc.

“Anh phải phạt em!” Chung Quốc cười nhạt, sau đó đè Doãn Kỳ xuống. “Phạt gì đây nhỉ?”

“Tránh ra! Đừng chạm vào tôi!” Nét mặt Doãn Kỳ đanh lại, đưa đôi mắt đầy căm hận nhìn Chung Quốc.

Chung Quốcnắm chặt tay lại tạo thành một hình nắm đấm, sau đó giơ cao lên chuẩn bị sẵn sàng tư thế.

Hành động của Chung Quốc khiến Doãn Kỳ tái mặt, đôi mắt nhắm chặt lại, cả người run lên.

1 giây…

2 giây…

3 giây…

4 giây…

Mãi không thấy có bất kỳ động tĩnh gì bất thường, Doãn Kỳ từ từ mở mắt, gương mặt Chung Quốc đang cúi gầm xuống.

Chợt bàn tay Doãn Kỳ được nhẹ nhàng nâng lên, chiếc nhẫn trơn màu bạc được Chung Quốc lồng vào ngón tay áp út.

“Em mà dám tháo nó ra thì.” Chung Quốc nói chậm rãi, sau đó trừng mắt uy hiếp Doãn Kỳ. “… anh sẽ lại phạt em.”

“Anh dành nó tặng cho cô gái khác đi! Tôi không thích đeo nhẫn.” Doãn Kỳ nhìn chiếc nhẫn trên tay nhíu mày, không phải vì Doãn Kỳ không thích đeo nhẫn, mà do Doãn Kỳ không muốn đeo chiếc nhẫn chứng minh cho mối quan hệ “mờ ám” của hai người.

Vẻ mặt Chung Quốc vẫn dửng dưng không quan tâm, lạnh lùng ra lệnh.

“Không thích cũng phải đeo.”

Đôi khi Chung Quốc cũng cảm thấy bất lực trước người vợ bướng bỉnh này.

Doãn Kỳ có thể được xếp vào danh sách những người không thể ở yên một chỗ mà cứ thích đi quậy phá khắp nơi.

Đột ngột Chung Quốc ôm chặt Doãn Kỳ vào lòng, Doãn Kỳ tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn để yên cho Chung Quốc muốn làm gì thì làm, nên cứ cố tình đẩy Chung Quốc ra.

“Ngồi yên!” Chung Quốc gằn giọng, sau đó tháo sợi dây chuyền trên cổ của Doãn Kỳ ra. “Anh tịch thu chiếc nhẫn này, nhân tiện anh sẽ giúp em quẳng con búp bê chết tiệt kia.”

Chung Quốc đưa lại sợi dây chuyền cho Doãn Kỳ, chiếc nhẫn ban đầu được thay thế bằng chiếc nhẫn của Chung Quốc.

Chung Quốc đứng dậy, nhìn Doãn Kỳ bằng ánh mắt uy hiếp cho đến khi Doãn Kỳ đeo sợi dây chuyền vào cổ.

Con búp bê vải và cây kim cũng “may mắn” được Chung Quốc cho vào sọt rác.

Trước khi bước ra khỏi phòng, Chung Quốc không quên quay lại tặng cho Doãn Kỳ một nụ cười đáng sợ.

“Nên nhớ, em không được tháo sợi dây chuyền ra hay thay chiếc nhẫn của anh bằng chiếc nhẫn khác.” Chung Quốc nói đều đều, sau đó nhấn mạnh câu cuối. “Anh có rất nhiều cách để trừng phạt em đấy.”

Doãn Kỳ đơ người, nhìn theo bóng Chung Quốc khuất sau cánh cửa.

Chung Quốc nheo mắt nhìn tập hồ sơ điều tra về Doãn Kỳ, những tấm hình Doãn Kỳ thân mật với rất nhiều chàng trai khác nhau đập vào mắt Chung Quốc, đồng thời như một vết dao cứa nhẹ vào trái tim của Chung Quốc.

Nở một nụ cười nhạt, Chung Quốc cẩn thận cất tập hồ sơ vào ngăn bàn, sau đó thản nhiên bước về phòng mình.

Giữa ranh giới của sự sống và cái chết, hai bóng hình đứng đối lập với nhau.

Đôi cánh trắng… Thiên thần.

Và đôi cánh đen… Ác quỷ.

Cả hai như hình ảnh phản chiếu trong gương, những khuyết và ưu điểm được củng cố cho nhau. Nhưng mãi mãi cả hai chỉ là hai đường thẳng song song.

… Viễn tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro