Chương 23 - Rơi vào bể bơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùm —— Biện Bạch Hiền thét lên chói tai, theo sau đó là tiếng rơi thật nặng vào lòng bể bơi. Mặt nước xanh biếc gợn lên tầng tầng nhộn nhạo, trải rộng ra như từng đợt sóng trên bờ biển.

Biện Bạch Hiền giãy dụa vài cái rất nhanh liền chìm xuống đáy bể bơi. Cậu không biết bơi! Trong nháy mắt Phác Xán Liệt có chút khẩn trương, bước từng bước dài tới bể bơi nhưng cước bộ lại dừng lại bên cạnh bể bơi, bàn tay buông xuôi vô thức dần dần nắm chặt lại. Phác Xán Liệt nhìn xuống, mặt nước yên tĩnh phản chiếu gương mặt tuấn tú của hắn cùng yến hội trang hoàng. Chân mày chau lại, bộ dáng giống như đấu tranh dữ dội để quyết định cái gì. Bùm ——— Bọt nước văng khắp nơi. Sở Tiết Nhiên chạy đến bên cạnh bể bơi, không một chút do dự nhảy vào bể bơi ôm lấy eo Biện Bạch Hiền bơi vào bờ. Sở Tiết Nhiên đem Biện Bạch Hiền đặt lên thành bể bơi sau đó vỗ nhẹ gương mặt cậu. Không có phản ứng, hai tay đan chéo đặt trên ngực Biện Bạch Hiền, nắm bắt cái mũi của cậu , ý định thực hiện hô hấp nhân tạo. Phác Xán Liệt liền cứng người đứng nguyên tại chỗ nhìn Sở Tiết Nhiên cứu Biện Bạch Hiền, biểu tình bình tĩnh thái quá, hết mức quỷ dị.

"Khụ...khụ" Biện Bạch Hiền rốt cục tỉnh tại, đem nước trong lồng ngực phun ra. Cậu mờ mịt nhìn Sở Tiết Nhiên, vừa muốn mở miệng nói tiếng cảm ơn, bỗng nhiên cả người bị người ta ôm lấy. Phác Xán Liệt cúi xuống ôm lấy Biện Bạch Hiền, cũng không để ý đến Biện Bạch Hiền chỗ cao thấp trên thân thể đều ẩm ướt, môi mỏng mím lại trầm mặc, lưng thẳng tắp như tảng băng.

" Món quà thủy tinh trong suốt đó, ngày mai ta sẽ đặt làm lại ở Italy để bồi thường cho Kỳ tiểu thư, hôm nay ta còn có việc đi trước một bước." Phác Xán Liệt ôm Biện Bạch Hiền , khóe môi hơi gợi lên, lưu lại lời nói lạnh như băng, lúc sau biến mất trong bóng đêm. Đôi mảnh vải che cửa sổ bay lên không một tiếng động. Phác Xán Liệt đứng ở phía trước cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài, đáy mắt sâu thẳm. Thở ra một ngụm khí, đáy mắt càng thêm thâm trầm xuyên thấu quá ánh trăng giống như đang nhìn về một nơi rất xa, rất xa. Thật lâu sau, Phác Xán Liệt đi đến bên giường nhìn Biện Bạch Hiền say ngủ sau khi được hắn thay ổn thỏa cho cái áo ngủ. Dưới ánh trăng, Biện Bạch Hiền ngủ say mê, hơi thở nhẹ nhàng thoáng tản mác thản nhiên hương thơm bên trong. Đưa tay vuốt vài sợi tóc trên trán cậu, xúc cảm trên đầu ngón tay làm Phác Xán Liệt co rụt lại. Cẩn thận chu đáo một chút ngắm nhìn dung nhan điềm tĩnh ngủ của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt lại đưa tay tham lam hướng tới cái trán của cậu, cảm giác được độ ấm trên ngón tay truyền đến, Phác Xán Liệt nhíu mày. Cậu phát sốt! Chẳng trách khi hắn thay áo ngủ cho cậu, cậu không có kháng cự, hơn nữa mới nằm không lâu cậu đã mơ màng đi vào giấc ngủ. Phác Xán Liệt đi xuống lầu, vào phòng bếp lấy nước sôi ấm nóng trở về phòng ngủ. Nâng Biện Bạch Hiền dậy, để cậu tựa vào trong lòng hắn, nhẹ cậu đung đưa bả vai của cậu, cố gắng đánh thức cậu. Biện Bạch Hiền lúc này đang ngủ đến đất trời u tối, bị Phác Xán Liệt lay như vậy, nhất thời đưa bàn tay nhỏ bé không ngừng quơ quào giống như đuổi ruồi. Không cần đánh thức cậu. Đầu của cậu thật nặng nề.

"Bạch Hiền. Tỉnh lại!" Phác Xán Liệt cười một chút nhìn bộ dáng nhu nhược của cậu, trong lòng vừa chua xót vừa ngứa ran. Cảm giác được bên tai có tiếng nói truyền đến đầy mê hoặc, Biện Bạch Hiền chậm rãi mở to đôi mắt, mờ mịt nhìn lên, cảm giác được chiếc cằm tuyệt đẹp như được khắc của Phác Xán Liệt từ kiêu ngạo dần dần trở nên dịu dàng. Biện Bạch Hiền thật không biết lúc này thần thái của cậu thực động lòng người, làm trong lòng Phác Xán Liệt không khỏi rung động. Cậu nhất định là đang nằm mơ đi! Chỉ có ở trong mộng Phác Xán Liệt mới có thể trở nên dịu dàng ôn nhu như vậy! Xin đừng – Cậu cảm thấy sự nguy hiểm và bài xích.

"Uống nước" Phác Xán Liệt nhẹ nhàng nhìn cánh môi Biện Bạch Hiền có hơi khô ráo nói thật nhỏ. Cảm giác được chén nước dừng lại ở bên môi, Biện Bạch Hiền lung lay hạ đầu không muốn uống, cậu hiện tại giống như chỉ muốn ngủ. Phác Xán Liệt, ác ma này dù ở trong mộng cũng không buông tha cậu! Biện Bạch Hiền giật giật thân thể mềm mại muốn thoát khỏi vòng tay kiềm chế của Phác Xán Liệt.

"Em nếu không uống, Tôi sẽ trực tiếp ép em uống đó." Phác Xán Liệt hạ giọng nói, mang theo uy hiếp. Quả nhiên Biện Bạch Hiền tuy rằng hôn mê nhưng vẫn nghe rõ lời Phác Xán Liệt nói, bàn tay bé nhỏ cầm chén trà há mồm uống. Thấy bộ dáng này của cậu, Phác Xán Liệt không biết là nên tức giận hay nên cười. Phác Xán Liệt cầm khăn tay nhẹ nhàng lau đi nước đọng ở khóe môi Biện Bạch Hiền, sau đó đặt cái cốc ở đầu giường, ôm Biện Bạch Hiền nằm xuống. Biện Bạch Hiền lẩm bẩm một tiếng, lông mi thật dài quét nhẹ lên cánh tay Phác Xán Liệt gây nên một trận ngứa ran. Cảm giác được hơi ấm trên người Phác Xán Liệt truyền đến, Biện Bạch Hiền xoay người đem thân thể nhích tới gần hắn, trong lúc ngủ mơ màng đặt cánh tay lên tấm lưng rắn chắc của Phác Xán Liệt. Động tác này của Biện Bạch Hiền làm hơi thở Phác Xán Liệt trở nên trầm trọng, phảng phất như có một cây kim chích vào lòng hắn, không ngừng khuấy động.

Phác Xán Liệt chôn mặt ở mép tóc Biện Bạch Hiền, yết hầu gian nan nuốt từng ngụm , từng ngụm ừng ực, thở hổn hển. Không thể trách hắn dục hỏa quá nặng, chỉ cần vừa nhìn thấy cậu, phần dưới bụng luôn có thể nóng hôi hổi dâng lên. Ở yến hội, cậu vừa đánh đàn vừa cười nhìn về phía Sở Tiết Nhiên, một màn kia hiện lên trước mắt Phác Xán Liệt, nguyên bản khuôn mặt tuấn tú còn sót lại vẻ tươi cười mới nhuốm lên ngay lập tức trở nên cứng ngắc vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro