Chương 24 - Dòng nước ấm thản nhiên chảy xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào ngôi nhà, tĩnh lặng phản chiếu qua kính thủy tinh sáng ngời. Biện Bạch Hiền hé mắt, lắc lắc thân mình, quay người nhìn thoáng qua, trong phòng ngủ trống rỗng, nhắm mắt lại than nhẹ: "Quả nhiên là mộng a!"

Cậu chống đỡ thân mình men theo vách tường đi xuống giường, chỉ cảm thấy một khoảng cách ngắn như vậy cơ hồ đã tiêu hao hết khí lực toàn thân của cậu. Rót một chén nước sôi nhẹ nhàng mím môi, hé cái miệng nhỏ uống nước, nước chậm rãi một chút, một chút chảy xuôi qua cổ họng của cậu. Dòng nước nhẹ nhàng trôi xuống yết hầu, cảm giác nóng ẩm khiến cậu đột nhiên nhớ tới tối hôm qua là mộng sao? Chính là lờ mờ có thể cảm giác được nhiệt độ ấm áp của cơ thể Phác Xán Liệt. Lắc lắc đầu, sẽ không. Cậu cũng đồng thời nhớ lại tối hôm qua trong yến hội, cậu đến cỡ nào là khó chịu, chẳng những vậy, Phác Xán Liệt không cứu khi cậu rơi vào bể bơi, người cứu cậu lên là Sở Tiết Nhiên. Đầu ngón tay lạnh lẽo đặt lên cái trán đang nóng bỏng. Cảm giác lạnh lẽo trên đầu ngón tay làm cho Biện Bạch Hiền run rẩy buông chén nước, bước đi mờ mịt trở về phòng ngủ thẳng tắp leo lên giường lớn.

Vài giây sau chìm vào giấc ngủ. Ánh nắng tuyệt mỹ của trời chiều chiếu vào từng bảng hiệu lớn ngoài đường, không khí man mác tràn ngập khắp nơi, báo hiệu khoảng thời gian của một ngày sắp hết. Phác Xán Liệt đi đến bên giường nhìn Biện Bạch Hiền vẫn say ngủ như trước. Bởi vì sốt nhẹ, gương mặt của cậu trở nên phiếm hồng, đôi môi đỏ mọng nhỏ bé nổi bật, dưới ánh trời chiều chiếu xuống lại vô cùng mê người. Dáng người anh tuấn co lại đôi chân dài, ngồi xuống bên giường, hắn mỉm cười đưa ngón tay dò xét nhiệt độ trên trán cậu, Phác Xán Liệt cau mày càng chặt thêm một ít. Không thể nào cậu lại ngủ một ngày một đêm. Cậu như thế kia chẳng phải là không đợi chết vì ốm sẽ chết trước vì đói sao. Lấy điện thoại di động trong túi quần ra , thấp giọng ra lệnh. Mười phút sau, một phần cháo thịt nóng hổi Vạn Phúc ngon có tiếng được đưa tới. Khiến cho người ta không thể không sợ hãi than, khoảng cách từ Vạn Phúc Lâu tới chỗ ở của Biện Bạch Hiền cách xa nhau nửa thành phố, có thể làm cho bọn họ trong 10 phút đưa cháo đến quả thật làm người đáng kinh ngạc.

"Bạch Hiền. Bạch Hiền." Phác Xán Liệt vỗ nhẹ hai má Bạch Hiền thấp giọng nói, nhớ kỹ cái tên Biện Bạch Hiền như là câu thần chú thông thường. Sự thật khiến Biện Bạch Hiền tỉnh lại không phải do Phác Xán Liệt gọi, là do mùi thơm của cháo thịt bay tới rất có hương vị!

"Dậy ăn cháo đi, nếu không ăn gì phỏng chừng ngươi liền không đứng dậy nổi." Phác Xán Liệt giúp Biện Bạch Hiền tựa vào đầu giường, tay trái nâng bát sứ được khảm bức tranh Hồ Điệp, tay phải cầm thìa tô vẽ cũng hoa văn đó, bộ dáng chậm rãi múc cháo đưa tới bên miệng Biện Bạch Hiền.

"Phác thiếu." Biện Bạch Hiền mơ mơ màng màng lúc này mới nhìn rõ người trước mắt. Hai mắt như làn nước ngơ ngơ ngẩn ngẩn dừng ở hình ảnh Phác Xán Liệt, kinh hãi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, trong nháy mắt hơi thở cậu như biến mất. Hai má Biện Bạch Hiền bắt đầu nóng lên, có điều may mắn chính là lúc này cậu vốn cả người đều nóng, ngước nhìn lên.

"Há miệng." Phác Xán Liệt cũng không phát giác vẻ khác thường của cậu, vừa mới múc một muỗng cháo lại lần nữa ở giữa bát khuấy đều múc lại một muỗng.

"Tôi tự mình làm được rồi." Mặt Biện Bạch Hiền ngày càng hồng, mười phần còn hồng hơn ánh tà dương ngoài cửa sổ. Phác Xán Liệt không để ý tới lời Biện Bạch Hiền nói, đem thìa để sát đôi môi đỏ mọng của cậu. Biện Bạch Hiền nhìn thoáng qua Phác Xán Liệt, biết nam nhân trước mặt vô cùng bá đạo không thể cự tuyệt, đành phải hơi hơi mở ra cái miệng nhỏ nhắn, chậm rãi ăn cháo thịt.

Mỹ vị của cháo thịt tan trong miệng Biện Bạch Hiền, từ miệng đến yết hầu đến dạ dày đều có cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, hai tròng mắt trong suốt lập tức lộ ra nụ cười khanh khách, môi đỏ mọng hơi nhếch lên, vẻ phong tình cùng tâm sự vui sướng trong lòng đều lộ ra. Thấy thế, Phác Xán Liệt cầm thìa trong tay có chút lay động, suýt chút nữa đem cháo thịt còn sót lại đổ ra chiếc giường xanh nhạt. Đáy mắt Phác Xán Liệt cất giấu ý cười, tâm tình vui vẻ trước ngực cũng không biết từ đâu mà đến, tiếp tục múc lên từng muỗng, từng muỗng cháo thịt, từng miếng, từng miếng đưa đến miệng Biện Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền hơi hơi nâng mắt xuyên thấu qua lông mi thật dài, liếc xéo nhìn lên Phác Xán Liệt. Trên khuôn mặt tuấn tú của Phác Xán Liệt hiện lên khó có được một tia ôn nhu, không kiêu kăng giống ngày trước, động tác dịu dàng cùng ánh mắt hơi có ý cười làm Biện Bạch Hiền có chút chống đỡ không được, trong lòng cũng bắt đầu run nhẹ như phát sốt. Có phải vì cậu sinh bệnh cho nên mới có thể thoạt nhìn thấy vẻ đặc biệt ôn nhu của hắn hay không? Vẫn là lúc này cậu đang ở trong mộng.

Biện Bạch Hiền một bên há miệng chậm rãi ăn cháo thịt, một bên không ngừng nghĩ ngợi. Hai người mỗi người đều đạt đến tâm tình riêng, bất tri bất giác đã hết hơn phân nửa bát cháo thịt . Kỳ thật Biện Bạch Hiền cũng sớm đã ăn no nhưng là cậu không dám cự tuyệt, ai biết được khuôn mặt tuấn tú của Phác Xán Liệt một giây sau sẽ có biểu cảm như thế nào? Cho nên để an toàn... Cậu ngoan ngoãn nuốt vào bụng hơn phân nửa bát cháo thịt. Đầu ngón tay Phác Xán Liệt rút một chiếc khăn tay muốn thay cậu nhẹ nhàng lau miệng. Biện Bạch Hiền có chút ngượng ngùng, cũng có thể là ăn no khí lực dần dần đã khôi phục, đoạt lấy khăn trên tay Phác Xán Liệt vội vàng đem khóe miệng lau sạch.

Phác Xán Liệt đưa lưng về phía trời chiều, lúc này dung mạo anh tuấn phất lên một tầng mờ ảo làm cho người ta trong lúc nhất thời không thấy rõ biểu tình thật sự. Biện Bạch Hiền cúi đầu thật thấp, mi mắt khẽ rũ xuống, không dám lên tiếng cũng không dám có động tác tiếp theo. Yên tĩnh. Hai người bỗng nhiên cũng mất đi thanh âm, không còn động tác chỉ còn bầu không khí yên tĩnh quỷ dị. Biện Bạch Hiền cảm thấy khó thở, bỗng nhiên lâm vào yên tĩnh, cảm giác áp bách trùng điệp từng đoàn đè nặng lên trái tim của cậu. Biện Bạch Hiền thật vất vả nổi lên dũng khí định mở miệng, Phác Xán Liệt lại đứng dậy đi vào phòng tắm. Nhìn chằm chặp vào phòng tắm đang đóng chặt, Biện Bạch Hiền cũng trùng điệp từng đoàn thở ra một hơi. Cậu dựa vào ngồi ở đầu giường suy nghĩ ngàn lần, vạn lần cũng chẳng biết tại sao, cậu cuối cùng là không thể tin được đêm nay hết thảy không phải là mộng cảnh. Tiếng nước dừng lại, cửa phòng tắm bị kéo ra, Phác Xán Liệt dùng một cái khăn tắm gần đó choàng quanh người đi ra, một đầu tóc thấp phát hỗn độn tán loạn trên cổ và cái trán của Phác Xán Liệt. Vạt áo nâu ôm chặt vòm ngực rắn chắc, phía trước có vài giọt nước theo chân tóc chảy xuống dưới tạo nên bộ dáng nói không nên lời. Phác Xán Liệt hơi giương mắt lên, híp mắt đánh giá Biện Bạch Hiền đang ngồi dựa ở đầu giường. Biện Bạch Hiền vội vàng hạ mắt nhìn, hai gò má nóng đến mức muốn nổ tung, ít nhiều lúc này cậu đang phát sốt nên mới không dễ dàng bị phát hiện. Phác Xán Liệt không để ý bộ dáng xấu hổ quẫn bách của cậu, ngồi xuống bên giường, bàn tay to đặt trên trán của cậu. Hoàn hảo không có sốt cao như khi chạng vạng. Đem thuốc và nước đưa tới trong tay Biện Bạch Hiền, con ngươi đen thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu. Biện Bạch Hiền ngơ ngơ ngẩn ngẩn đem thuốc nuốt vào, sau đó đem toàn bộ nửa ly nước uống xuống.

"Anh ăn cơm chưa?" Biện Bạch Hiền nâng mắt lên nhìn phía Phác Xán Liệt.

"Chưa ăn." Phác Xán Liệt đem ly không đặt xuống, xốc chăn lên để Biện Bạch Hiền thuận thế nằm xuống.

"Phác thiếu" Biện Bạch Hiền gian nan nuốt một ngụm nước bọt, tiếng nói bởi vì phát sốt nên có chút khàn khàn mị nhân.

"Tôi nghĩ muốn ăn em" Phác Xán Liệt cúi xuống người Biện Bạch Hiền, môi mỏng tiến đến bên tai cậu ồ ồ thở ra khí vào lỗ tai cậu. Thân mình Biện Bạch Hiền có chút cương cứng, phát ra điểm mất tự nhiên cùng run rẩy. Biện Bạch Hiền nâng tay nhỏ bé lên muốn đẩy Phác Xán Liệt ra một chút, mới vừa vặn đụng chạm lồng ngực Phác Xán Liệt lập tức cảm giác được nhiệt độ trên người hắn theo lòng bàn tay truyền đến nóng rực, phảng phất muốn làm phỏng cả ngón tay của cậu. Đôi môi mỏng bắt đầu hôn dọc xương quai xanh, chậm rãi theo cổ cậu dời xuống phía dưới.

"Sẽ lây bệnh cảm mất." Âm thanh Biện Bạch Hiền suy yếu phát ra, không thoát khỏi hơi thở nóng rực của Phác Xán Liệt.
"Vậy đem vi khuẩn gây bệnh truyền cho anh, ngày mai em sẽ tốt hơn." Phác Xán Liệt chậm rãi đẩy áo ngủ của Biện Bạch Hiền lên phía trên.

"A..." Chưa kịp phản ứng hết sức, đôi môi đỏ mọng đã bị một môi mỏng bá đạo mạnh mẽ lấp đầy. Đầu lưỡi Phác Xán Liệt nhân cơ hội thăm dò vào bên trong đôi môi đỏ càn quét, xâm nhập lên đầu lưỡi. Bàn tay to của Phác Xán Liệt chậm rãi mơn trớn lưng và tay của cậu. Đầu ngón tay thậm chí không ngừng xoay tròn đánh dấu. Biện Bạch Hiền đã tiêu hao hết phần lớn khí lực mới giữ được âm thanh rên rỉ giữa cổ họng nuốt xuống bụng. Phác Xán Liệt xoay người nằm lên trên thân hình mảnh mai của Biện Bạch Hiền, triền miên vô cùng, vỗ về chơi đùa mỗi một tấc trên người cậu, làm Biện Bạch Hiền cảm giác nóng lạnh lần lượt luân chuyển, lúc như bị liệt hỏa cuồng đốt , lúc như cây rừng được tắm mưa. Rời đôi môi đỏ mọng của cậu ra, cặp môi mỏng tinh tế nóng ẩm hôn khắp toàn thân của cậu, phảng phất muốn đem thân thể cực nóng của cậu một chút, một chút một hôn tới. Biện Bạch Hiền nhắm mắt lại, càng thêm dồn dập thở gấp, cậu muốn ngất đi, mỗi một nơi Phác Xán Liệt chạm vào qua đi một chút phát mát lạnh lát sau lại nhanh chóng được vỗ về nóng bỏng, càng thêm kích thích. Nụ hôn tinh tế cuối cùng dừng lại trước ngực cậu, đồ ngủ đã muốn cuốn đến cổ Biện Bạch Hiền. Đầu lưỡi không an phận khi thì khẽ liếm, khi thì cắn nhẹ nụ hoa hồng phấn đã muốn đứng thẳng. Mỗi một lần lại làm cho Biện Bạch Hiền yêu kiều tranh đấu đến run rẩy không thôi.

"Em đang phát run" Phác Xán Liệt nói to, đáy mắt hừng hực như thiêu đốt. Biện Bạch Hiền bối rối lắc đầu, ở trong đôi mắt màu hổ phách của Phác Xán Liệt chứng kiến được sự bất an và không mấy dễ chịu của chính mình lại đỏ mặt lên. Phác Xán Liệt cố ý dùng ngón tay phảng phất qua môi của cậu thấp giọng lẩm bẩm

"Thật đẹp." Âm thanh của Phác Xán Liệt thật trầm thấp dưới ánh trăng, mơ hồ đụng chạm vành tai Biện Bạch Hiền, trêu trọc lên lòng của cậu. Nhất định là mộng, nếu không tại sao hắn có thể có ôn nhu như thế. Cúi đầu cắn một chút vào bờ vai trắng mịn như muốn trong suốt của cậu, từ giữa hai chân đã sớm mềm mại vô lực của cậu tiến vào.

" A...a...hức" Âm thanh khi hai người kết hợp trong nháy mắt rốt cuộc phá tan kiềm nén, từ yết hầu phát ra, Biện Bạch Hiền cảm giác nhiệt độ cơ thể càng lên càng cao , khoảng cách từ chỗ nóng rực gắt gao chỉ kém một bước. Sự mềm mại của cậu bao vây gắt gao lấy vật cứng rắn của hắn , cho nên mỗi một lần tiến vào là thêm một lần tạo ra cảm giác hưng phấn. Hắn yêu chết loại cảm giác phù hợp này giữa hai người! Đối với sự co rút chậm rãi này Phác Xán Liệt còn muốn chưa đủ, gầm nhẹ một tiếng, lửa nóng bắt đầu đâm chọc vào một chút, một chút dùng sức tiến về phía trước đón lấy. Hai người trong lúc đó không còn ngôn ngữ, chỉ sót lại thở gấp càng lúc càng tăng nhanh.

Sau một hồi kịch liệt hoan ái, Biện Bạch Hiền hỗn loạn, đôi mắt đẹp chống đỡ đã muốn không lối thoát , chỉ có thể dựa vào trong lòng Phác Xán Liệt buông lỏng. Đây là lần đầu tiên cậu trải qua nhiều lần hoan ái như vậy mị hoặc trong đêm tối với Phác Xán Liệt. Mà cậu không tự giác đã theo hắn sa vào vô tận khôn cùng khoái cảm . Phác Xán Liệt vuốt lên mái tóc dài của Biện Bạch Hiền, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực làm môi của hắn không tự giác hé ra một độ cong thỏa mãn, hắn không nhận thấy được trong mắt mình lúc này cũng tràn ngập ý cười. Đời này, đây là lần đầu tiên hắn chăm sóc một người, hơn nữa người đó lại là một nam nhân. Cảm giác cũng không quá tệ, thậm chí còn có chút thú vị. Thú vị! Ha ha, Phác Xán Liệt nhắm mắt lại đưa cánh tay ôm chặt Biện Bạch Hiền, đem cậu càng sát lại gần chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro