Chương 25 - Nam nhân khó đoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, gió nhẹ xuyên thấu qua cửa sổ thổi tấm rèm che nhẹ bay lên. Biện Bạch Hiền cử động thân thể mỏi mệt, ngồi dậy sờ sờ cái trán, thật may, đã hết sốt rồi. Cậu thật cẩn thận dời bàn tay to đang đặt trên eo xuống, để lên trên giường. Hắn vẫn chưa rời đi! Biện Bạch Hiền nhìn về phía Phác Xán Liệt, lúc này trên mặt hắn chứa nụ cười thản nhiên, thoạt nhìn vô hại. Xuống giường lấy trong tủ quần áo một bộ đồ, cậu rón ra rón rén đi ra phòng ngủ.

Két ——Trong chốc lát đóng cánh cửa phòng ngủ kia, Biện Bạch Hiền mới cảm thấy được cả người thoải mái hơn. Xuống phòng tắm dưới lầu thay quần áo, rửa mặt xong, bắt đầu bận rộn nấu ăn trong phòng bếp. Sau khi tự mình ăn xong bữa sáng, cậu mới dọn phần cơm của Phác Xán Liệt để lên bàn, sau khi dọn xong liền ngẩng đầu nhìn lên trên lầu rồi nhón chân đi tới cửa. Vừa mang giày vừa nhớ lại sự khác thường của Phác Xán Liệt vào tối hôm qua. Không phải là đầu hắn cũng phát sốt chứ? Còn đang trầm tư suy nghĩ bỗng nhiên có hai bàn tay nắm lấy bả vai cậu. Biện Bạch Hiền sợ tới mức thân thể mềm mại bị chấn, ngửa đầu lên quả nhiên phát hiện lúc này Phác Xán Liệt đang ở trên cao lẳng lặng nhìn xuống, hơn nữa sắc mặt không được tốt lắm.

"Em định đi đâu?" Ngữ khí cứng ngắc như là tra hỏi phạm nhân. Hôm nay là cuối tuần, cậu không thể nói là đi học được. Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng hít thở, cố gắng duy trì vẻ trấn định. 

"Tôi muốn đi ra ngoài mua vài cuốn sách." Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng mở miệng, con ngươi trong suốt long lanh hơi sợ hãi nhìn về phía Phác Xán Liệt. Khuôn mặt tuấn tú của Phác Xán Liệt từ vẻ cứng rắn âm trầm cũng dịu đi một chút, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền một hồi mới chậm rãi mở miệng: "Trước tiên em chờ tôi tắm rửa một chút." Hả? Biện Bạch Hiền ngẩn ra nhìn Phác Xán Liệt đi lên lầu, sau vài giây sửng sốt liền cởi giày ra, đến ngồi xuống sofa. Không đến năm phút đồng hồ sau, Phác Xán Liệt liền từ trên lầu đi xuống.

"Đi thôi." Phác Xán Liệt đi đến phòng khách nói với Biện Bạch Hiền, vừa mới tắm rửa xong, đường nét sắc cạnh trên khuôn mặt tuấn tú lúc này thoạt nhìn càng thêm tuấn dật.

"Ơ...Đồ ăn sáng tôi làm để ở trên bàn." Biện Bạch Hiền chìa ngón trỏ chỉ chỉ vào phòng ăn.

"Em lo lắng sao?" Phác Xán Liệt liếc xéo cậu một cái, chậm rãi nói. Ơ...Biện Bạch Hiền sửng sốt thấy rõ, ánh mắt chớp chớp tỏ vẻ không hiểu được ý tứ của Phác Xán Liệt. Trên mặt Phác Xán Liệt thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, khoé môi cũng có chút cứng ngắc: "Không có gì, đi thôi." Nói xong sải bước dài đi ra ngoài. Biện Bạch Hiền ngồi nguyên tại chỗ ngu ngơ năm giây, sau đó cũng đi theo. Chiếc Lamborghini Hermes màu bạc chạy nhanh trên ngã tư đường.

"Đến hiệu sách nào?" Phác Xán Liệt nắm tay lái, nghiêng đầu, hơi nhếch miệng hỏi Biện Bạch Hiền. Lúc này một cơn gió nhẹ thổi đến làm rối tóc hắn khiến cả người hắn thoạt nhìn có cảm giác thần bí nói không nên lời. A. Thực mê người!

"A, nơi nào cũng được." Biện Bạch Hiền vừa rồi cư nhiên nhìn đến thất thần, ngượng ngùng đến mức muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Xe dừng trước cửa một hiệu sách rất lớn.

"Cám ơn!" Biện Bạch Hiền tháo dây an toàn mở cửa xe đi xuống.

" Anh..." Biện Bạch Hiền khó hiểu nhìn Phác Xán Liệt cũng theo cậu xuống xe, đôi mắt đẹp trợn tròn nhìn hắn. "Tôi vào cùng em." Đáp án của Phác Xán Liệt càng làm Biện Bạch Hiền thêm kinh ngạc. "A". Biện Bạch Hiền ngây ngốc a một tiếng.

"Không cần...tự tôi..." Còn chưa nói xong, Phác Xán Liệt liền nắm bả vai Biện Bạch Hiền trực tiếp đi về phía cửa lớn của hiệu sách, như là tuyệt không để ý Biện Bạch Hiền sẽ có phản ứng gì, hoàn toàn xem cậu là vật sở hữu của riêng mình, đã phân phối chủ quyền. Cả đoạn đường đi, Biện Bạch Hiền đều ngẩn ra, quả thực đoán không ra. Hắn không cần đi làm sao? Không phải ngày nào hắn cũng bận ngất trời sao? Biện Bạch Hiền bỗng nhiên hơi rầu rĩ, cuối tuần thật vất vả lắm mới được nghỉ ngơi cũng bị Phác Xán Liệt chiếm lấy. Ánh mắt Biện Bạch Hiền chậm rãi đảo qua những cuốn sách trên những dãy giá sách trước mặt, nhưng trong lòng lại hết sức không yên. Nhất là lúc này Phác Xán Liệt đang ở bên cạnh người cậu xem sách. Nhà sách to như vậy lại có vẻ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng lật sách. Biện Bạch Hiền thở dài một hơi, cùng Phác Xán Liệt ra ngoài lúc nào cũng là như vậy. Ở đâu cũng chỉ có hai khách hàng duy nhất là hắn và cậu. Như là không chịu nổi không khí áp lực này, Biện Bạch Hiền tuỳ ý chọn vài cuốn sách rồi đi đến trước mặt Phác Xán Liệt còn đang chăm chú xem sách.

"Đã chọn xong rồi?" Tiếng nói trầm thấp của Phác Xán Liệt vang lên, hắn đặt lại quyển sách trên tay lên giá.

"Vâng." Biện Bạch Hiền gật đầu, đi lướt qua Phác Xán Liệt về phía quầy thanh toán. Đặt hết những quyển sách đang cầm trên tay lên quầy thanh toán, Biện Bạch Hiền lấy ví để trong ba lô ra.

"Xin chào thiếu gia, tổng cộng là bốn trăm năm mươi tệ." Cậu thu ngân lẽ phép mỉm cười nói với Biện Bạch Hiền. Cậu cầm ví tiền, lấy từ bên trong ra năm trăm nhân dân tệ, nhưng một tấm thẻ vàng đã được đưa cho nhân viên thu ngân trước.

"Tôi có tiền mặt!" Biện Bạch Hiền hơi ngẩn ra ngẩng đầu lên nhìn về phía Phác Xán Liệt nói, nhưng sức lực rõ ràng không lớn. Đôi mắt hẹp dài mang theo ngờ vực của Phác Xán Liệt nhìn về phía nữ nhân viên thu ngân. Nữ nhân viên vội vàng cầm tấm thẻ vàng quét nhanh trước mặt hai người. Toàn thân Phác Xán Liệt tỏa ra lực uy hiếp rõ ràng làm nữ nhân viên thu ngân cảm thấy lạnh

 Nhìn thấy bóng lưng hai người rời khỏi cửa hàng, hơi thở luôn luôn ém chặt trong phổi của nữ nhân viên mới được thả ra. Biện Bạch Hiền đang cầm trong tay mấy quyển sách, hàng lông mi thật dài hạ xuống che khuất nỗi lòng phức tạp trong đáy mắt . Đem mấy quyển sách để vào bên trong xe , Biện Bạch Hiền cũng theo đó ngồi xuống.

" Còn muốn đi đâu không?" Đôi môi mỏng mỉm cười, phát ra cảm giác thần kỳ áp bách.

" Phác thiếu, tôi muốn đi một mình trong chốc lát" Biện Bạch Hiền hạ xuống ánh mắt, không dám nhìn về phía Phác Xán Liệt.

" Đi đâu? Tôi đi cùng em" Phác Xán Liệt bất chợt kéo cánh tay xuống dưới Vô-lăng rồi để yên, nhìn về phía Biện Bạch Hiền với vẻ thần kỳ kiên nhẫn.

" Tôi không muốn đi cùng anh" Âm thanh Biện Bạch Hiền mơ hồ nhẹ như gió. Nhưng mà Phác Xán Liệt đã nghe thấy, tròng mắt đen láy hẹp dài bất ngờ căng thẳng, tỏ ý hờn giận rõ ràng.

" Cái gì?" Khuôn mặt tuấn tú của Phác Xán Liệt trầm xuống, nửa ngày sau mới lạnh lùng mở miệng. Biện Bạch Hiền che miệng lại, giữa đôi lông mày hiện lên một tia chán nản. Không xong! Để cho hắn nghe thấy được rồi! Âm điệu mới vừa rồi của cậu nhất định là chọc tức hắn! Vốn chỉ là trong lòng nghĩ nghĩ , không nghĩ tới nhất thời buộc miệng phát ra âm thanh.

" Tốt lắm! Chúng ta sẽ đi Shopping ngay" Cực kỳ ngoài ý muốn là Phác Xán Liệt cũng không phát ra lửa giận ào xuống, chỉ là nhăn nhíu hàng mi rồi dùng tay phải khởi động xe. Biện Bạch Hiền cắn môi dưới cảm giác muốn xanh tái đi. Ánh mặt trời chói chang ngang trời chiếu lên cây cối hai bên đường đều hắt bóng gục xuống. Xe ở các ngã tư đường vòng vo rồi lại chuyển, Biện Bạch Hiền rốt cục chịu đựng không nổi mở miệng: " Cái kia ... tôi, tôi muốn tới công viên trò chơi".

Cậu hoài nghi nếu cậu không mở miệng, Phác Xán Liệt có thể hay không chở cậu dạo quanh trên đường cả ngày! Ai ngờ Phác Xán Liệt nghe xong, biểu cảm trên khuôn mặt có chút cứng ngắc, dừng lại một chỗ suy nghĩ .

" Vì sao vậy?" Biện Bạch Hiền khó hiểu ngước mắt lên, nghiêng đầu hỏi.

" Người ở đó nhiều lắm" môi mỏng nhếch lên phát ra năm chữ. Chẳng lẻ muốn nói với cậu là cho tới bây giờ, hắn cũng không đi công viên trò chơi sao? Đáng chết!

" Là như vậy" Biện Bạch Hiền gục đầu xuống nửa ngày mới mấp máy môi dưới đỏ mọng nói. Đúng vậy! Hắn là Phác thiếu, như thế nào sẽ đi cái nơi đó! Xe chạy như bay qua, khóe mắt Biện Bạch Hiền bỗng nhiên miết đến một cửa hàng kem, Biện Bạch Hiền quay đầu nhìn , cửa hàng xa mờ dần. Đã lâu cậu không ăn kem . Cậu nhớ rõ trước kia, mỗi tuần đều cùng Ba Ba đi ăn kem . Ánh sáng trong đáy mắt dần dần hạ xuống ảm đạm. Bỗng nhiên xe ở một khúc quẹo đột nhiên thay đổi, thật sự quay đầu trở lại. Biện Bạch Hiền giật mình, ngước mắt lên nhìn Phác Xán Liệt. Ánh nắng sau 12 giờ trưa phản xạ lên thân xe sáng lạn rạng rỡ, đồng thời cũng anh ánh lên khuôn mặt của người trước mắt Biện Bạch Hiền . Xe dừng ngay trước cửa tiệm kem vừa nãy. Biện Bạch Hiền lại một lần nữa mở to hai mắt nhìn Phác Xán Liệt, hắn...

" Cậu muốn ăn kem sao?" Phác Xán Liệt nhíu đôi mày hẹp dài, trong hai tròng mắt có một tia mê hoặc.

" Ơ?" hai má trắng noãn của Biện Bạch Hiền bắt đầu tràn lan nét đỏ ửng. Mới vừa rồi bị hắn nhìn thấy sao? Chỉ là muốn ăn kem là một chuyện rất kỳ quái sao? Phác Xán Liệt tiếp tục nhìn chằm chằm cậu, trong ánh mắt có hoài nghi. Hắn làm chi dùng cái loại ánh mắt này nhìn cậu! Giống như đây là một chuyện thật ngu ngốc! Giống như chỉ có con nít mới có ý nghĩ như vậy!

" Này , xuống xe đi" ngón tay Phác Xán Liệt bắt đầu vặn chìa khóa xe.

" Cái này..." Biện Bạch Hiền do dự một lát rồi tiếp tục mở miệng.

" Lần này chúng ta vào cũng đừng làm cho các thực khách khác rời đi, ơ , ý tôi là chỉ hai người thì có chút lạnh lẽo" Nói xong, Biện Bạch Hiền thật muốn cắn rớt đầu lưỡi của mình, cậu rốt cuộc là nói lung tung cái gì đó! Trộm mắt liếc nhìn Phác Xán Liệt, khuôn mặt tuấn duật nghiêm túc vẫn là như vậy không đổi, luôn đi cùng là bộ dáng kiêu căng lãnh đạm, mức độ này cùng trước kia không có bất kỳ sai biệt. Chẳng lẽ lời của cậu... Sẽ không lại chọc tức hắn đi?

" Được". Trầm mặc trong một lát , tiếng nói trầm thấp vang lên.

Cửa hàng kem này không tính là xa hoa nhưng cũng coi như lịch sự, tao nhã. Ghế Sô- pha hình bán nguyệt, mặt bàn tròn tròn, vách tường màu sáp tím đem trọn vẹn không gian cửa hàng mang theo vẻ thần bí lại dẫn dắt cảm giác đồng thoại. Mỗi một cái Sô- pha hình bán nguyệt đều lần lượt thay đổi ổn định, cho nên từ xa nhìn lên trên như trong cùng một không gian. Thực tế là theo từng bước, từng bước là từng không gian nho nhỏ độc lập Nhìn chiếc cốc thân dài màu tím trong suốt, bên trong có đủ các viên kem tròn tròn, ánh mắt Biện Bạch Hiền tràn đầy ý cười. Nhẹ nhàng dùng muỗng nhỏ màu tím múc một ngụm cho vào trong, cảm giác mịn màng tinh khiết trong nháy mắt tràn ngập cả khoang miệng. Phác Xán Liệt ngồi dựa ở một bên, tựa hồ đối với hình ảnh cậu ăn kem thực cảm thấy hứng thú. Hai má Biện Bạch Hiền lại bắt đầu đỏ lên, Phác Xán Liệt lại dùng thẳng con ngươi đen áp bách người khác nhìn chằm chằm cậu. Tầm mắt Phác Xán Liệt luôn luôn đặt ở trên mặt cậu, giống như đây là lần đầu tiên gặp cậu. Biện Bạch Hiền bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, cậu bèn múc trong ly ra một muỗng kem hồng nhạt đưa về phía Phác Xán Liệt. " Anh muốn ăn sao?"


Nếu không nhìn cậu chằm chằm làm chi. Hiển nhiên, Phác Xán Liệt đối với hành động mời ăn này của Biện Bạch Hiền ngẩn người một chút, làn môi đang khép chặt bỗng cử động, hé miệng ngậm muỗng kem nhỏ vào. Ngay lập tức, đôi mắt hẹp dài của Phác Xán Liệt nheo lại, cảm thụ được phần kem trong miệng hoà tan thấm sâu vào, lành lạnh. Đây là lần đầu tiên hắn ăn kem. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên được người khác múc cho ăn. Phác Xán Liệt bắt đầu hơi xuất thần, giống như đang suy nghĩ lại có phần không giống vậy. Cuối cùng đôi mày hơi nhíu lại, đáy mắt hiện lên một bóng đen. Tiếng chuông điện thoại di động dồn dập, cắt đứt dòng suy tư của Phác Xán Liệt. Biện Bạch Hiền cầm ly kem , dùng muỗng nhỏ chậm rãi ăn. Cậu rõ ràng nghe thấy đầu dây bên kia là giọng nói nũng nịu của nữ nhân.

"Ăn xong rồi?" Phác Xán Liệt cúp điện thoại, nhìn thấy Biện Bạch Hiền đã buông muỗng xuống.

" Vâng." Biện Bạch Hiền nhẹ gật đầu.

"Tôi đưa em trở về." Phác Xán Liệt đứng lên, hai tay đút vào túi, con ngươi đen láy nhìn cậu. 

"Không cần đâu. Anh có chuyện gì thì đi trước đi, tôi bắt Taxi chở về là được rồi." Biện Bạch Hiền cũng đứng lên theo, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Phác Xán Liệt.

" Tôi sẽ theo ý em." Phác Xán Liệt đi trước ra khỏi tiệm kem. Bóng lưng kiêu căng, lãnh đạm tỏa ra khí lạnh bức người.

"Cám ơn!" Biện Bạch Hiền tháo dây an toàn rồi đóng cửa xe, cười nói với Phác Xán Liệt sau đó nhanh nhẹn rời đi. Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Biện Bạch Hiền cho đến khi mất hút, đôi mắt hẹp dài phát ra tia sáng, trầm mặc lạnh lùng và tĩnh lặng giống như trước, khiến cho người ta nhìn không thấu. Tiếng động cơ mạnh mẽ vang lên, Phác Xán Liệt khởi động chiếc xe thể thao hắn cực kỳ yêu thích, trong chốc lát rời đi. Trên con đường lớn tùy ý phóng nhanh. Lúc này, chỉ có tốc độ mới có thể khiến tim hắn bình ổn. Ý thức được thái độ của bản thân đối với Biện Bạch Hiền trong hai ngày này biến đổi, đôi chân mày Phác Xán Liệt cau lại, giống như có tảng băng ngàn năm ngưng tụ, làm không khí trong xe trở nên không rét mà run. Có điều là coi trọng thân thể của cậu thôi, hắn không có ... không có chút nào là giống với... Nhưng thời điểm mới nãy, khi hắn trả lời điện thoại, hắn biết Biện Bạch Hiền nhất định là nghe thấy được, cậu lại bày ra bộ dáng lãnh đạm không liên quan đến mình làm cho lồng ngực của hắn nổi lên một tia cảm xúc phức tạp. Phác thiếu hắn, người con gái nào mà không muốn tranh giành làm tình nhân của hắn, các cô gái đều xuất ra tất cả vốn liếng, chiêu thức để giữ lại hắn bên người! Chỉ riêng cậu! Chỉ riêng cậu —— Biện- Bạch- Hiền.

Nhìn kim đồng hồ điên cuồng giật nhảy, hắn lại một lần nữa nhấn ga, mặc cho gió thổi tung làm mái tóc trên trán bay hỗn độn, hắn hy vọng tốc độ này có thể làm lòng hắn yên tĩnh trở lại. Biện Bạch Hiền đem những cuốn sách ban ngày mua được để vào trong giá sách. Trở về phòng ngủ, Biện Bạch Hiền ngồi dưới đất, sát bên cửa sổ, thân thể cuộn tròn lại một chỗ, nhắm mắt hưởng thụ sự mềm mại của tấm thảm dưới chân truyền lại, cảm giác thật thoải mái. Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường, chắc đêm nay hắn sẽ không đến đây. Nhận thức này khiến Biện Bạch Hiền có chút vui sướng. Cậu đi về phía phòng tắm, cước bộ cũng nhẹ nhàng hơn, trong khoảng thời gian này, mỗi một đêm , toàn bộ thân thể cậu đều thuộc quyền sở hữu của Phác Xán Liệt, hắn chưa bao giờ buông tha cậu. Đương nhiên ngoại trừ cái đêm cậu rơi vào bể bơi. Hình ảnh Phác Xán Liệt tự mình đút cháo cho cậu không ngăn được mà xông vào đầu Biện Bạch Hiền, hai tay cậu xoa xoát thân thể một chút, tuỳ ý để dòng nước trong vòi phun chảy xiết hướng thẳng xuống dưới. Qua nửa ngày, hai tay cậu mới khôi phục sự linh hoạt. Coi như việc phát sốt kia là tốt đi! Cậu hung hăng quăng thân mình rơi vào giữa giường lớn, cánh tay vươn ra đẩy tấm chăn qua một bên. Bao nhiêu áp lực buộc phải cố gắng vào ban ngày khi ở cùng chỗ với Phác Xán Liệt đã làm tiêu hao hết tinh thần của cậu, cho nên vừa mới vùi vào trong giường, Biện Bạch Hiền lẩm bẩm vài tiếng đã tiến vào giấc ngủ. Trong lúc mơ ngủ, cậu tựa hồ nghe có tiếng bước chân nặng nề. Từng bước, từng bước một giống như dẫm nát lòng Biện Bạch Hiền, theo bản năng , cậu túm phần áo trước ngực chuyển người lại.

Phanh —— Cửa phòng ngủ bị một người mạnh mẽ đẩy ra. Biện Bạch Hiền bừng tỉnh, mở to hai mắt nhìn về phía cửa phòng. Quả nhiên, cho dù trong bóng đêm, Biện Bạch Hiền cũng có thể cảm giác được hơi thở nam tính của Phác Xán Liệt, một tấc một tấc ăn mòn làm cậu khó thở. Cậu nghe được âm thanh của Phác Xán Liệt, sau đó là tiếng bước chân. Còn chưa định thần lại, Phác Xán Liệt đã xốc chăn lên, bàn tay to đưa qua, bắt đầu cởi đồ ngủ của Biện Bạch Hiền.

"Phác thiếu." Dụng ý của hắn quá mức rõ ràng, Biện Bạch Hiền vội vàng hô lên. Cậu có thể ngửi được mùi rượu nồng đậm trên người Phác Xán Liệt cùng với mùi nước hoa gay mũi của nữ nhân, theo ánh trăng mờ ảo cậu cũng có thể thấy trên cổ Phác Xán Liệt rõ ràng có dấu hôn. Hiển nhiên, hắn vừa mới trên người nữ nhân khác bò xuống. Vậy vì cái gì hắn còn đến nơi này tìm cậu, chẳng lẽ còn chưa đủ sao. Hắn thật có đủ nhục dục! Chuyện này... Cũng không nhẹ nhàng. Cậu cảm giác được vào đêm nay, Phác Xán Liệt dị thường thô lỗ, tay của hắn đặt ở nơi mềm mại của cậu tựa hồ muốn bóp nát. Biện Bạch Hiền thở gấp dồn dập, cậu thở ra một hơi rồi chậm rãi hít sâu vào. Khẽ hấp thu một hơi, mùi rượu và mùi nước hoa trên người Phác Xán Liệt đều bay vào trong mũi làm Biện Bạch Hiền nhíu nhíu mày.

Cố chống chọi nửa ngày, Biện Bạch Hiền rốt cục lấy hết dũng khí nói: " Anh cũng không thể tắm rửa trước sao?"

Động tác tay của Phác Xán Liệt chậm lại, một trận trầm mặc quỷ dị. Trong một khắc thời gian dừng lại cơ hồ khiến Biện Bạch Hiền ngạt thở, sau đó Phác Xán Liệt tiếp tục hành động của hắn, một tay xé rách áo ngủ của Biện Bạch Hiền. Tiếng vải bị xé khiến lòng Biện Bạch Hiền đập mạnh một chút. Cậu giương mắt nhìn về hướng Phác Xán Liệt, lúc này mới phát hiện từ mắt của hắn hiện lên chút tức giận, khoé môi chậm rãi tỏa ra mùi vị lãnh đạm tàn khốc. Biện Bạch Hiền rũ xuống ngón tay bên người đã cứng ngắc, bộ dáng này... vẻ mặt đã khôi phục lại hoàn toàn giống trước kia, đã không còn ôn nhu và thương tiếc như hôm qua. Nhìn thấy ánh mắt Biện Bạch Hiền chậm rãi chuyển biến từ giật mình sang kinh hoảng, đôi mắt sắc của Phác Xán Liệt càng thêm vào một chút u ám .

" Đừng như vậy. Hôm nay tôi mệt." Biện Bạch Hiền tìm lại âm thanh của mình, lời nói ra nhẹ như tơ .Cậu quả thật mệt mỏi quá, hơn nữa đêm nay cậu cũng không muốn.

"Mệt mỏi?" đáy mắt Phác Xán Liệt lãnh đạm, xuyên suốt như thuỷ tinh, âm thanh phát ra cũng lạnh như băng.

" Ừm." Biện Bạch Hiền cắn môi , bối rối gật đầu.

" Nhưng tôi lại muốn." Phác Xán Liệt nói xong, bàn tay to bắt đầu không an phận di động, cái lưỡi đòi hỏi hướng về phía da thịt đẫy đà của cô, đầu lưỡi phớt lên cái đỉnh hồng cùng màu đôi môi.

" Đừng như vậy. Tôi thật sự vô cùng mệt mỏi." Biện Bạch Hiền nhịn không được nhẹ giọng cầu xin buông tha. Bàn tay to lớn của Phác Xán Liệt không ngừng hoạt động tạo ra từng đợt lửa nóng trên người cô.

Phác Xán Liệt không lên tiếng, chỉ là ôm lấy cái eo của cậu thở hổn hển, vật cường ngạnh nóng rực đâm vào nơi non mềm trong cơ thể Biện Bạch Hiền, không ngừng chiếm đoạt, ở trong thân thể cô với ý xâm lượt điên cuồng rồi lại cướp đoạt.

" Vì cái gì mỗi lần...mỗi lần đều phải ..." Bởi vì Phác Xán Liệt vừa tiến lên khiến âm thanh của Biện Bạch Hiền có chút đứt quãng.

Đối mặt hắn, cậu thật sự khó có thể lý giải, mỗi lúc trời tối đều phải làm chuyện này, còn chưa tính việc hắn mới rời khỏi nơi của nữ nhân khác, vì cái gì còn muốn?

"Tôi cũng muốn biết!" Phác Xán Liệt biến áp lực trong lòng hoá thành luật động không ngừng ở trong cơ thể cậu đâm chọc vào, cảm thụ lấy nơi tuyệt vời kia của cô rất nhanh bao bọc bức tức lấy hắn, mỗi một lần xâm nhập càng sâu.

Biện Bạch Hiền hít lấy hơi phát ra tức giận, kịch liệt thở hào hển, mỗi một luật động của hắn cơ hồ đều thiếu chút nữa muốn lấy đi tính mạng của mình.

Đêm nay Phác Xán Liệt muốn cậu kịch liệt, cho đến khi Biện Bạch Hiền rốt cục nhịn không được ngất đi một lúc sau, Phác Xán Liệt rút ra đâm mấy cái cuối cùng mới gầm nhẹ một tiếng, đem mầm mống nóng rực bắn vào trong cơ thể của cậu, rồi lập tức sụt ngã trên người nằm phía dưới.

Lát sau đấy, Biện Bạch Hiền cũng không dám cự tuyệt Phác Xán Liệt nữa. Phần xương ở eo đau đớn đạt đến giới hạn của cậukhiến Biện Bạch Hiền thật sâu e sợ.

Ngày hôm sau , Biện Bạch Hiền tỉnh dậy mở to đôi mắt, đã không thấy thân ảnh Phác Xán Liệt.

Ngoài vườn trường, vài nhánh cây nhẹ nhàng khuyến khích cùng nhau lay động từng đợt, từng đợt lên đám mây trắng.

Biện Bạch Hiền hít một hơi thật sâu, cậu nhắm mắt lại ngồi trên bãi cỏ cảm thụ được làn gió thổi thật nhẹ nhàng hiền dịu.

Nếu có thể, cậu thật hi vọng vào ban đêm hắn sẽ không đến.

" Bạch Hiền!" Tiếng gọi trầm thấp của nam tính vang lên bên tai Biện Bạch Hiền , khiến người ta vừa nghe đã chuyển tâm sinh hảo cảm.

" Sở tổng!" Biện Bạch Hiền chậm rãi mở to mắt, bộ dáng cậu giống như một vị thần Hy Lạp, hé lộ ra một chút thanh cao, làm người khác không muốn xâm phạm mà yêu chiều.

" Anh lại đến thảo luận chuyện tài trợ sao?" Biện Bạch Hiền vừa hỏi đã thấy Sở Tiết Nhiên khụy gối ngồi bên người cậu.

Mỗi lần gặp mặt, cơ hồ hắn đều mang đến làn gió xuân phiêu dật cuốn hút lòng người, đôi môi cô nhịn không được hé ra ý cười.

" Không phải. Lần này là tôi đặc biệt tới tìm em" cánh tay Sở Tiết Nhiên đặt trên hai đầu gối nghiêng đầu cười nói.

" Là vậy." Biện Bạch Hiền mở trừng hai mắt.

" Ngày mốt tôi tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho mẹ, tôi muốn mời cậu làm người yêu, tiếp theo sẽ đàn mấy khúc nhạc ở yến tiệc, có thể như vậy chứ Bạch Hiền thiếu gia?" hai mắt Sở Tiết Nhiên mang theo hy vọng nhìn Biện Bạch Hiền, đáy mắt sáng lên tia thành khẩn.

"Nhưng là..." Biện Bạch Hiền do dự hạ ánh nhìn.

Yến tiệc ngày sinh nhật nhất định sẽ tổ chức vào buổi tối, chỉ là nói tới việc trở về muộn thì...

" Bạch Hiền! Cậu giúp tôi được không? Mẹ tôi thích nhất là nghe trình diễn Piano, nhưng lão nhân gia này lại không để các bậc nghệ sĩ thành danh vào mắt, người nói mời những người đó là tỏ ý khoe khoang, tôi tin tưởng vào tiếng đàn của cậu nhất định có thể làm cho mẹ tôi vừa lòng, cậu đáp ứng với tôi được không?" Nét mặt anh tuấn mang theo vẻ cầu xin và mong đợi làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.

" Kia vậy ... được rồi." Biện Bạch Hiền nâng hai tròng mắt lên, có chút không rõ ràng nhưng vẫn đáp ứng.

Tới lúc đó, trước sẽ nói một tiếng với Phác Xán Liệt làm rõ sự tình, cậu tin tưởng hắn cũng sẽ không phản đối.

Ngón tay lần lượt chuyển động, trong tận đáy lòng Biện Bạch Hiền âm thầm hạ xuống quyết định.

" Thật vậy chăng, Bạch Hiền? Tôi biết cậu nhất định sẽ không cự tuyệt." Âm thanh của Sở Tiết Nhiên lộ rõ ra vẻ vui sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro